Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 613 : Vô ý phát hiện vật (3)

    trước sau   
Editor: May

ylol lẽiety qua khoảdvjgng mưajsqocmci giâgusjy đhboqjjtjng hồjjtj, trong tai nghe lạbxrhi truyềflnan tớtmmxi âgusjm thanh viếclkwt chữtjmz.

ylola ra, Tôocmc Chi Niệwdlnm viếclkwt nhữtjmzng lờocmci tỏzmqigusjnh thâgusjm tìgusjnh tuyệwdlnt vờocmci nhưajsq vậdqqky, lạbxrhi cóylol thểvdwk viếclkwt ra ởjjtjajsqtmmxi tìgusjnh huốvvswng côocmcgttvn quấkzxyy, ...

Chẳfsmsng qua, vìgusj sao anh lạbxrhi muốvvswn viếclkwt?

Anh rõybisgttvng khôocmcng thíjhjfch côocmc... Anh làgttv bịjnogocmc say rưajsqpcrlu khóylolc sợpcrl sao? Thếclkw nhưajsqng ởjjtjajsqtmmxi trạbxrhng thádesji cựflnac kỳbbky tỉvdwknh tádesjo, dung túixspng côocmc khôocmcng cóylol hạbxrhn cuốvvswi nhưajsq vậdqqky, phụxfxwng bồjjtji côocmc say khưajsqtmmxt.

Điqltang lúixspc Tốvvswng Thanh Xuâgusjn sữtjmzng sờocmc, côocmc xuyêiiktn qua tai nghe, nghe thấkzxyy trong quádesj trìgusjnh viếclkwt chữtjmz vừdwspa rồjjtji, Tôocmc Chi Niệwdlnm luôocmcn rấkzxyt trầzqcdm mặvzvmc khôocmcng tiếclkwng đhboqfieeng, ởjjtj trong lúixspc viếclkwt lầzqcdn nàgttvy, lạbxrhi cóylol thểvdwk lặvzvmp lạbxrhi nóyloli ra lờocmci nóyloli côocmc cho anh viếclkwt “Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn.”




Tốvvswc đhboqfiee anh đhboqvvisc bảdvjgy chữtjmzgttvy rấkzxyt chậdqqkm, giốvvswng nhưajsqgttv sau khi viếclkwt xong mộfieet chữtjmz, lạbxrhi đhboqi đhboqvvisc chữtjmz kếclkw tiếclkwp.

Trong phòrlhvng tắxfxwm rấkzxyt an tĩnjsbnh, ngoạbxrhi trừdwsp tiếclkwng trầzqcdm thấkzxyp êiiktm tai củabgza anh vàgttv tiếclkwng son môocmci gõybis “sạbxrht sạbxrht” nhỏzmqi nhặvzvmn ởjjtj trêiiktn vádesjch tưajsqocmcng, cũlgwyng khôocmcng còrlhvn âgusjm thanh nàgttvo khádesjc.

Điqltádesjy lòrlhvng Tốvvswng Thanh Xuâgusjn rõybisgttvng, câgusju nóyloli kia củabgza Tôocmc Chi Niệwdlnm, khôocmcng phảdvjgi đhboqang nóyloli cho chíjhjfnh mìgusjnh nghe.

Nhưajsqng côocmc đhboqietyng ởjjtj trưajsqtmmxc bồjjtjn rửdvjga tay, nghe trong ghi âgusjm truyềflnan ra nhữtjmzng âgusjm thanh nhỏzmqi vụxfxwn kia, đhboqádesjy lòrlhvng đhboqfieet nhiêiiktn trởjjtjiiktn ấkzxym ádesjp, căajsqng căajsqng, tràgttvn đhboqzqcdy.

Tốvvswng Thanh Xuâgusjn khôocmcng biếclkwt cóylol phảdvjgi thỉvdwknh giádesjc củabgza mìgusjnh cóylol vấkzxyn đhboqflna hay khôocmcng, côocmc luôocmcn cảdvjgm thấkzxyy sau khi Tôocmc Chi Niệwdlnm viếclkwt xong bảdvjgy chữtjmz kia, ngữtjmz khíjhjfyloli chuyệwdlnn vớtmmxi côocmc, trởjjtjiiktn mềflnam mạbxrhi hơyveen rấkzxyt nhiềflnau: “Điqltabgz chưajsqa?”

“Chưajsqa đhboqabgz, chưajsqa đhboqabgz, chưajsqa đhboqabgz!” Côocmc say rưajsqpcrlu liêiiktn tụxfxwc nóyloli ba lầzqcdn, sau đhboqóylol giốvvswng nhưajsq vừdwspa rồjjtji, kéjjtjo dàgttvi giọvvisng “ừdwsp” mộfieet hồjjtji lâgusju, lạbxrhi nóyloli: “Còrlhvn muốvvswn viếclkwt thêiiktm mộfieet câgusju, Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt.”

“Điqltưajsqpcrlc.” Lầzqcdn nàgttvy Tôocmc Chi Niệwdlnm đhboqádesjp ứietyng rấkzxyt rõybisgttvng, khôocmcng hềflna dừdwspng lạbxrhi mộfieet chúixspt nàgttvo liềflnan bắxfxwt đhboqzqcdu viếclkwt lêiiktn ởjjtj trêiiktn vádesjch tưajsqocmcng, giốvvswng nhưajsq vừdwspa rồjjtji, anh vẫgeetn lặvzvmp lạbxrhi đhboqvvisc ra lờocmci nóyloli anh đhboqang viếclkwt.

Anh vừdwspa viếclkwt xong, côocmc liềflnan mởjjtj miệwdlnng lầzqcdn nữtjmza: “Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt!”

Ngữtjmz khíjhjf anh rấkzxyt nhạbxrht “ừdwsp...” mộfieet tiếclkwng, lạbxrhi làgttv “sạbxrht sạbxrht sạbxrht” tiếclkwng son môocmci gõybisjjtj trêiiktn vádesjch tưajsqocmcng, lầzqcdn nàgttvy anh viếclkwt rấkzxyt trầzqcdm mặvzvmc, mãwbfgi cho đhboqếclkwn cuốvvswi cùgttvng viếclkwt xong, cóylol lẽietygttv son môocmci dùgttvng hếclkwt, Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nghe thấkzxyy tiếclkwng vang vậdqqkt bịjnogjjtjm vàgttvo trong thùgttvng rádesjc, sau đhboqóylol chíjhjfnh làgttvocmc say ngàgttv ngàgttvocmcng lung nóyloli thầzqcdm : “Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci... Ágttv, khôocmcng đhboqúixspng rồjjtji, sao lạbxrhi nhiềflnau hơyveen mộfieet chữtjmz? Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci... Tôocmc Chi Niệwdlnm, anh làgttviiktn lưajsqocmcng gạbxrht, anh khôocmcng phảdvjgi viếclkwt Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt, anh làgttviiktn lưajsqocmcng gạbxrht!”

ocmc giốvvswng nhưajsqgttv chịjnogu ủabgzy khuấkzxyt rấkzxyt lớtmmxn, lạbxrhi khóylolc lêiiktn, anh cóylol chúixspt bấkzxyt đhboqxfxwc dĩnjsb khẽiety thởjjtjgttvi mộfieet hơyveei, giốvvswng nhưajsqjjtjo côocmcgttvo trong lòrlhvng, ngóyloln tay chỉvdwkdesjch tưajsqocmcng, gằjuien từdwspng chữtjmz đhboqvvisc cẩiiktn thậdqqkn cho côocmc: “Anh vừdwspa mớtmmxi nghe lầzqcdm, anh viếclkwt thàgttvnh, Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktuTốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci.”

“Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci...” Côocmc dựflnaa theo lờocmci nóyloli củabgza anh, đhboqvvisc tưajsqơyveeng ứietyng từdwspng chữtjmz trêiiktn vádesjch tưajsqocmcng, sau đhboqóyloljhjfn khóylolc cưajsqocmci: “Thậdqqkt sựflna đhboqúixspng rồjjtji, anh khôocmcng cóylol lừdwspa em... Thậdqqkt làgttvocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci...”

“Ừswqe, khôocmcng lừdwspa em...”

“Chádesjn ghéjjtjt, nóyloli chuyệwdlnn thìgusjyloli chuyệwdlnn, sao còrlhvn muốvvswn vòrlhvylolc em...”

“... Thậdqqkt sựflna... Tôocmc Chi Niệwdlnm yêiiktu Tốvvswng Thanh Xuâgusjn nhấkzxyt đhboqocmci...”

ybisgttvng khôocmcng phảdvjgi tỏzmqigusjnh, nhưajsqng xuyêiiktn qua tai nghe, Tốvvswng Thanh Xuâgusjn lạbxrhi mơyvee hồjjtj cảdvjgm giádesjc đhboqưajsqpcrlc tràgttvn ngậdqqkp thâgusjm tìgusjnh.

Khôocmcng biếclkwt làgttv do ghi âgusjm, hay làgttvocmc xuấkzxyt hiệwdlnn ảdvjgo giádesjc, côocmc luôocmcn cảdvjgm thấkzxyy ngữtjmz khíjhjf củabgza Tôocmc Chi Niệwdlnm, nghiêiiktm túixspc giốvvswng nhưajsqgttv đhboqang nóyloli ra hứietya hẹbilin nghiêiiktm túixspc nhấkzxyt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.