Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 607 : Tống Thanh Xuân thăm dò (7)

    trước sau   
Editor: May

jmmx say rưwkjaoambu nêltjrn toàkgjun thâhzqwn mềilntm mạnsqui vôjmmx lựwmiqc, bịrhvw anh kéfcmso mộvraqt cárqtji, đvlediệmxqtn thoạnsqui di đvledvraqng nắigqqm trong tay “bốaepjp” rơfmnbi xuốaepjng đvledybnrt.

jmmx “Ákrrq” thậadmdt thấybnrp mộvraqt tiếcsgbng, muốaepjn cúsgcki ngưwkjadbpqi đvledi nhặhfcrt lấybnry, lạnsqui bịrhvw anh dùdbpqng sứkpwfc mộvraqt cárqtji, kéfcmso vàkgjuo trong lòvledng ôjmmxm chặhfcrt lấybnry.

Anh phárqtjt hiệmxqtn đvledárqtjy lòvledng côjmmx đvledang nghi hoặhfcrc, buồkpwfn bựwmiqc anh làkgju ai, cárqtjnh tay anh ôjmmxm côjmmxdbpqng sứkpwfc, ôjmmxm côjmmxkgjung chặhfcrt thêltjrm mộvraqt chúsgckt, sau đvledówmiq chôjmmxn đvledtmazu ởduex chỗybnr cổuomn củkuuba côjmmx, mởduex miệmxqtng tiếcsgbng nówmiqi cówmiq chúsgckt nghẹksgsn ngàkgjuo: “Làkgju anh, anh làkgjujmmx Chi Niệmxqtm, anh tớekovi rồkpwfi...”

Trong lòvledng côjmmx, lúsgckc nghe đvledếcsgbn ba chữveiw “Tôjmmx Chi Niệmxqtm” kia, chớekovp mắigqqt cứkpwfng đvleddbpq sữveiwng sờdbpq, qua mộvraqt hồkpwfi lâhzqwu, côjmmx mớekovi ngâhzqwy ngốaepjc hỏmaihi: “Anh nówmiqi, anh làkgju ai?”

“Tôjmmx Chi Niệmxqtm, anh nówmiqi, anh làkgjujmmx Chi Niệmxqtm.”




jmmx giốaepjng nhưwkjakgju khôjmmxng tin tưwkjaduexng, tiếcsgbn đvledtmazu đvledếcsgbn trêltjrn quầtmazn árqtjo củkuuba anh, hung hăuwhong hívraqt mấybnry hơfmnbi, sau đvledówmiq anh liềilntn đvledbeznc đvledưwkjaoambc ýgvna nghĩuiqq trong đvledárqtjy lòvledng côjmmx: Thậadmdt làkgjudbpqi hưwkjaơfmnbng củkuuba Tôjmmx Chi Niệmxqtm...

jmmx ngẩsgckn ngơfmnb chớekovp chớekovp mắigqqt, đvledárqtjy lòvledng rõrqtjkgjung cówmiq vui sưwkjaekovng đvledang lay đvledvraqng, ngay cảhqvh mởduex miệmxqtng, giọbeznng nówmiqi cũkpwfng run rẩsgcky lợoambi hạnsqui: “Anh thậadmdt làkgjujmmx Chi Niệmxqtm sao?”

“Đdslwúsgckng, thậadmdt làkgju anh.” Tôjmmx Chi Niệmxqtm khôjmmxng cówmiq chúsgckt xívraqu thiếcsgbu kiêltjrn nhẫvledn tiếcsgbp tụjmmxc hồkpwfi.

“Anh thậadmdt sựwmiq tớekovi?”

“Đdslwúsgckng, anh thậadmdt sựwmiq tớekovi.”

jmmx Chi Niệmxqtm vừlexja trảhqvh lờdbpqi chắigqqc chắigqqn xong, Tốaepjng Thanh Xuâhzqwn bỗybnrng chốaepjc liềilntn “Oa” khówmiqc ra tiếcsgbng: “Sao giờdbpq anh mớekovi tớekovi, anh biếcsgbt khôjmmxng, em chờdbpq anh rấybnrt lâhzqwu, rấybnrt lâhzqwu ... Sao giờdbpq anh mớekovi tớekovi...”

jmmx Chi Niệmxqtm nghe côjmmx trárqtjch mówmiqc, đvledtmazu chôjmmxn ởduex chỗybnr cổuomnjmmxkgjung vùdbpqi sâhzqwu hơfmnbn mộvraqt chúsgckt, cówmiq mộvraqt giọbeznt nưwkjaekovc mắigqqt dívraqnh ởduex trêltjrn da thịrhvwt củkuuba côjmmx: “Thựwmiqc xin lỗybnri, anh khôjmmxng nêltjrn tớekovi muộvraqn nhưwkja vậadmdy, thựwmiqc xin lỗybnri.”

“Vậadmdy anh tớekovi, còvledn sẽigqq đvledi khôjmmxng?” Côjmmx nắigqqm chặhfcrt árqtjo củkuuba anh, tộvraqi nghiệmxqtp hỏmaihi.

rqtjnh tay anh ôjmmxm côjmmx cứkpwfng đvleddbpq mộvraqt chúsgckt, lúsgckc phárqtjt hiệmxqtn đvledưwkjaoambc khủkuubng hoảhqvhng nơfmnbi đvledárqtjy lòvledng côjmmx, dárqtjn đvledếcsgbn bêltjrn tai côjmmx, trầtmazm thấybnrp cam đvledoan nówmiqi: “Khôjmmxng, khôjmmxng đvledi.”

“Thậadmdt sao? Anh thậadmdt khôjmmxng đvledi sao?”

“Thậadmdt.” Anh đvledárqtjp khôjmmxng chậadmdm trễnsqu chúsgckt nàkgjuo.

Anh nhậadmdn lỗybnri, anh cam đvledoan, khiếcsgbn cho đvledárqtjy lòvledng côjmmx đvledhfcrc biệmxqtt vui mừlexjng, liềilntn dâhzqwng tràkgjuo ủkuuby khuấybnrt vàkgju khổuomn sởduex anh đvledãekov cho côjmmxkgjuo mấybnry ngàkgjuy nay lêltjrn, nưwkjaekovc mắigqqt củkuuba côjmmxrqtjch tárqtjch chảhqvhy càkgjung mãekovnh liệmxqtt, thậadmdm chívraqjmmxvledn ởduex trong lòvledng anh giậadmdm châhzqwn: “Anh biếcsgbt khôjmmxng, anh rấybnrt đvledárqtjng ghéfcmst, anh đvledãekovwmiq ngưwkjadbpqi trong lòvledng, vìtyew sao anh còvledn muốaepjn đvledaepji tốaepjt vớekovi em? Anh đvledãekov đvledaepji tốaepjt vớekovi em, vìtyew sao anh còvledn khôjmmxng luôjmmxn đvledaepji tốaepjt vớekovi em? Anh khôjmmxng cówmiqrqtjch nàkgjuo cho em cảhqvh đvleddbpqi, anh cầtmazn gìtyew phảhqvhi tớekovi trêltjru chọbeznc em? Anh cówmiq biếcsgbt khôjmmxng, em thậadmdt thậadmdt chárqtjn ghéfcmst anh, rấybnrt chárqtjn ghéfcmst anh lúsgckc lạnsqunh lúsgckc nówmiqng... Sao anh cówmiq thểdslw bắigqqt nạnsqut em nhưwkja vậadmdy? Anh làkgjultjrn khốaepjn kiếcsgbp, trứkpwfng thúsgcki...”

jmmx giốaepjng nhưwkjakgju lạnsqui nówmiqi khẩsgcku lệmxqtnh, phárqtjt tiếcsgbt khổuomn sởduexkgju kiềilntm néfcmsn nơfmnbi đvledárqtjy lòvledng mìtyewnh.

Anh im lặhfcrng khôjmmxng tiếcsgbng đvledvraqng ôjmmxm lấybnry côjmmx, tùdbpqy ýgvnajmmx phárqtjt tiếcsgbt.

Phárqtjt tiếcsgbt đvledếcsgbn cuốaepji cùdbpqng, côjmmx khôjmmxng còvledn sứkpwfc lựwmiqc, tiếcsgbng mắigqqng vàkgju tiếcsgbng oárqtjn giậadmdn trong miệmxqtng dầtmazn dầtmazn biếcsgbn mấybnrt, chỉfcmskgjuvledn lạnsqui tiếcsgbng nứkpwfc nởduex nhưwkjawmiq nhưwkja khôjmmxng, rúsgckc vàkgjuo trưwkjaekovc ngựwmiqc anh.

Cảhqvhm xúsgckc củkuuba côjmmx dầtmazn dầtmazn ổuomnn đvledrhvwnh lạnsqui, côjmmx cọbeznrqtjt nưwkjaekovc mắigqqt vàkgjuwkjaekovc mũkpwfi lêltjrn quầtmazn árqtjo anh, sau đvledówmiq chậadmdm rãekovi giơfmnb tay lêltjrn, ôjmmxm lấybnry eo anh.

Thâhzqwn thểdslw anh hơfmnbi cứkpwfng đvleddbpq mộvraqt chúsgckt, ôjmmxm ấybnrp côjmmxkgjuo trong lòvledng càkgjung chặhfcrt mộvraqt chúsgckt.

Đdslwèlxikn đvledưwkjadbpqng yêltjrn tĩuiqqnh chiếcsgbu ởduex trêltjrn thâhzqwn hai ngưwkjadbpqi, ven đvledưwkjadbpqng thỉfcmsnh thoảhqvhng cówmiq ngưwkjadbpqi đvledi qua, sẽigqq quay đvledtmazu nhìtyewn hai lầtmazn.

Anh vàkgjujmmx giốaepjng nhưwkja khôjmmxng cówmiq phárqtjt hiệmxqtn đvledưwkjaoambc, cứkpwf nhưwkja vậadmdy ởduex trêltjrn đvledưwkjadbpqng phốaepj cuốaepji thu, khôjmmxng coi ai ra gìtyew ôjmmxm lấybnry nhau.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.