Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 1042 : Anh có thể tha thứ cho em không? (lục)

    trước sau   
Editor: May

Thựkayuc xin lỗmbvvi... Thựkayuc xin lỗmbvvi... Thựkayuc xin lỗmbvvi...

Trìvpvanh Thanh Thôzpucng khôzpucng biếyyjct dưlagunrcai đfdidáyyjcy lòuldkng củfzica mìvpvanh yêugrxn lặwhagng lẩnfspm bẩnfspm bao nhiêugrxu lầhpjnn “Thựkayuc xin lỗmbvvi”, đfdidếyyjcn cuốtmcai cùtezeng trong miệkyzqng côzpuc đfdidpkilu nhẹfzic nhànnmjng thấtpbdp giọzwnang lẩnfspm bẩnfspm ra tiếyyjcng: “Thựkayuc xin lỗmbvvi...”

...

nnmjo giâmxwky phújfuwt đfdidhpjnu ngóyzrcn tay Trìvpvanh Thanh Thôzpucng chạjfuwm vànnmjo gòuldkyyjc củfzica mìvpvanh, Tầhpjnn Dĩzfdw Nam liềpkiln tỉfdidnh lạjfuwi từftka trong mộyyjcng.

Đsksphpjnu ngóyzrcn tay củfzica côzpuc ngừftkang ởzdbl trêugrxn gòuldkyyjc anh, khôzpucng hềpkil nhújfuwc nhízkglch chújfuwt nànnmjo.




zpuc khôzpucng cóyzrc pháyyjct ra mộyyjct chújfuwt tiếyyjcng vang, anh khôzpucng cóyzrc mởzdbl to mắnbjkt, anh khôzpucng nhìvpvan thấtpbdy vẻjzly mặwhagt côzpuc, cũqotgng khôzpucng biếyyjct côzpuc đfdidang lànnmjm mộyyjct cáyyjci gìvpva.

Trong phòuldkng rấtpbdt an tĩzfdwnh, an tĩzfdwnh đfdidếyyjcn lújfuwc Tầhpjnn Dĩzfdw Nam cho rằyzrcng ngóyzrcn tay mảvehknh khảvehknh đfdidwhagt trêugrxn gòuldkyyjcvpvanh chỉfdidnnmj mộyyjct cơyzrcn ảvehko giáyyjcc củfzica mìvpvanh, bêugrxn tai anh truyềpkiln tớnrcai tiếyyjcng nóyzrci run rẩnfspy củfzica côzpuc: “Thựkayuc xin lỗmbvvi... Thựkayuc xin lỗmbvvi... Thậglwmt rấtpbdt xin lỗmbvvi, Dĩzfdw Nam...”

Tầhpjnn Dĩzfdw Nam cảvehkm giáyyjcc đfdidưlagukjfhc sợkjfhi dâmxwky nànnmjo đfdidóyzrc trong đfdidáyyjcy lòuldkng củfzica mìvpvanh giốtmcang nhưlagunnmj bịqyym ngưlagudtbgi dùtezeng mộyyjct câmxwky dao cắnbjkt đfdidcmxmt, thâmxwkn thểlagu đfdidyyjct nhiêugrxn run lêugrxn theo, sau đfdidóyzrc cảvehk ngưlagudtbgi liềpkiln nízkgln thởzdbl.

zpuc lẩnfspm bẩnfspm rấtpbdt nhiềpkilu câmxwku “Thựkayuc xin lỗmbvvi”, lẩnfspm bẩnfspm đfdidếyyjcn cuốtmcai cùtezeng, giọzwnang nóyzrci đfdidpkilu nghẹfzicn ngànnmjo lêugrxn. Cóyzrc lẽeouynnmjzpuc sợkjfh tiếyyjcng khóyzrcc đfdidáyyjcnh thứcmxmc anh, luôzpucn đfdidang nhẫicssn nạjfuwi, mởzdbl miệkyzqng nóyzrci, lờdtbgi nóyzrci liềpkiln giáyyjcn đfdidoạjfuwn, âmxwkm lưlagukjfhng rấtpbdt nhỏnfsp, anh bỏnfsp ra rấtpbdt nhiềpkilu sứcmxmc lựkayuc, mớnrcai miễkyzqn cưlaguyqvjng nghe rõyyjcnnmjng.

“... Em biếyyjct, anh khôzpucng thízkglch em... Em cũqotgng biếyyjct, lújfuwc trưlagunrcac anh đfdidtmcai tốtmcat vớnrcai em, chỉfdidnnmjvpva trảvehk thùteze em...”

Giọzwnang nóyzrci củfzica côzpuc run rẩnfspy lợkjfhi hạjfuwi, trong giọzwnang nóyzrci mang theo mộyyjct tia bi thưlaguơyzrcng nhưlaguyzrc nhưlagu khôzpucng, Tầhpjnn Dĩzfdw Nam nghe đfdidếyyjcn đfdidáyyjcy lòuldkng co rújfuwt đfdidau lêugrxn theo.

“... Em cànnmjng biếyyjct, thậglwmt ra anh cháyyjcn ghéxsqpt em... Chỉfdidnnmj, em khôzpucng tráyyjcch anh... Bởzdbli vìvpva, mớnrcai bắnbjkt đfdidhpjnu lànnmj em khôzpucng đfdidújfuwng... Cũqotgng bởzdbli vìvpva...” Sau khi Trìvpvanh Thanh Thôzpucng nóyzrci đfdidếyyjcn đfdidâmxwky, ngữkjfh khízkgl vấtpbdp mộyyjct cáyyjci, nứcmxmc nởzdbl nhỏnfsp nhiềpkilu tiếyyjcng, mớnrcai rấtpbdt nhẹfzic giọzwnang nóyzrci: “... Em thízkglch anh...”

Sởzdblzfdwzpuc sẽeouy thízkglch anh, lànnmjvpva anh từftkang bưlagunrcac mộyyjct dụvzgx dỗmbvv, anh đfdidưlaguơyzrcng nhiêugrxn biếyyjct côzpuc thízkglch anh.

uldkn nhớnrca đfdidưlagukjfhc lújfuwc trưlagunrcac ởzdbl trêugrxn sưlagudtbgn nújfuwi, anh từftkang hỏnfspi côzpuc mộyyjct lầhpjnn côzpuc thízkglch anh sao? Mớnrcai bắnbjkt đfdidhpjnu côzpuc hồgybji đfdidáyyjcp cho anh lànnmj em khôzpucng biếyyjct.

Vềpkil sau lànnmj anh uểlagu oảvehki mànnmj lạjfuwi mấtpbdt máyyjcc nóyzrci khôzpucng biếyyjct, vậglwmy chízkglnh lànnmj khôzpucng thízkglch? Côzpuc vộyyjci vànnmjng nóyzrci khôzpucng, khôzpucng phảvehki.

vpvanh nhưlagu ngoạjfuwi trừftka lầhpjnn anh vànnmjzpucyzrci đfdidếyyjcn tìvpvanh cảvehkm đfdidóyzrc, đfdidâmxwky vẫicssn lànnmj lầhpjnn đfdidhpjnu tiêugrxn côzpucyzrci côzpucyzrci đfdidếyyjcn yêugrxu thízkglch.

Tim Tầhpjnn Dĩzfdw Nam, khôzpucng chịqyymu khốtmcang chếyyjc nhảvehky đfdidugrxn cuồgybjng lêugrxn.

“Em em thízkglch thízkglch anh...” Trìvpvanh Thanh Thôzpucng vìvpva khôzpucng đfdidlagu cho mìvpvanh khóyzrcc ra tiếyyjcng, cốtmca ýftkayzrci rấtpbdt thong thảvehk, cóyzrcjfuwc còuldkn hộyyjci tậglwmn lựkayuc lặwhagp lạjfuwi vànnmji chữkjfh mộyyjct lầhpjnn.

Giọzwnang nóyzrci củfzica côzpuc đfdidwhagc biệkyzqt ôzpucn nhu, mang theo mộyyjct loạjfuwi ai oáyyjcn vànnmj tuyệkyzqt vọzwnang nóyzrci khôzpucng nêugrxn lờdtbgi: “... Em lànnmj thậglwmt sựkayu rấtpbdt rấtpbdt rấtpbdt thízkglch anh...”

Tầhpjnn Dĩzfdw Nam nhìvpvan giốtmcang nhưlagunnmj an tĩzfdwnh ngủfzic say, chỉfdidyzrc mộyyjct mìvpvanh anh biếyyjct, lújfuwc nànnmjy đfdidáyyjcy lòuldkng anh gầhpjnn nhưlagu muốtmcan lăwjesn lộyyjcn sóyzrcng lớnrcan cuộyyjcn trànnmjo mãwhagnh liệkyzqt khôzpucng chịqyymu nổnrcai.

Cuốtmcai cùtezeng đfdidhpjnu ngóyzrcn tay dừftkang trêugrxn gòuldkyyjc anh củfzica côzpucqotgng cóyzrc đfdidyyjcng táyyjcc, xẹfzict qua mặwhagt mànnmjy anh rấtpbdt nhẹfzic rấtpbdt nhẹfzic, anh cóyzrc thểlagu cảvehkm giáyyjcc đfdidưlagukjfhc đfdidhpjnu ngóyzrcn tay côzpuc run đfdidếyyjcn rấtpbdt lợkjfhi hạjfuwi.

Tim anh, theo cửcujm đfdidyyjcng nhưlagu vậglwmy củfzica côzpuc, bỗmbvvng dưlagung bắnbjkt đfdidhpjnu cảvehkm thấtpbdy đfdidau sắnbjkc béxsqpn.

Anh còuldkn chưlagua tỉfdidnh lạjfuwi, liềpkiln nghe đfdidưlagukjfhc giọzwnang nóyzrci rấtpbdt nhẹfzic mang theo tiếyyjcng khóyzrcc nứcmxmc nởzdbl củfzica côzpucyzrci: “Dĩzfdw Nam... Anh biếyyjct khôzpucng? Thậglwmt ra em rấtpbdt muốtmcan hỏnfspi anh mộyyjct câmxwku, anh cóyzrc thểlagu tha thứcmxm cho em khôzpucng?”

“Nhưlagung mànnmj...” Anh khôzpucng khắnbjkc chếyyjc đfdidưlagukjfhc mởzdbl mắnbjkt ra, mưlagukjfhn áyyjcnh đfdidèbknfn ngủfzic mờdtbg nhạjfuwt, anh thấtpbdy đfdidáyyjcy mắnbjkt đfdidhpjny ýftkalagudtbgi củfzica côzpucyzrclagunrcac mắnbjkt bi thưlaguơyzrcng cắnbjkt qua: “... Em khôzpucng dáyyjcm, bởzdbli vìvpva em sợkjfh...”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.