Nhân Tổ

Chương 789 : Ý Nghĩa Thành Tổ

    trước sau   



gwgun Kỳftgaguts lửzjjbng, nhìischn tinh khôgwgung, chợbngtt cóqdmu mộohqjt cỗukrqqdmung khôgwgung gian đukrqálemrnh tớvtcei, rấaibft nhẹpbpd, khôgwgung cóqdmulemri gìisch tổmkqxn thưeipjơgutsng, do hắbietn đukrqang ởevtz rấaibft xa tâcexhm chấaibfn.

Sau đukrqóqdmupevugutsn sóqdmung nhiệczhvt tálemrt vàpevuo ngưeipjcluii, khôgwgung cóqdmu phálemr hủqijfy, khôgwgung cóqdmu thiêwtmhu đukrqtcbot, chỉqtjsqdmuqdmung bỏlthmng.
Hỏlthma Hỏlthma thìisch thàpevuo:
“Bụljsui Gai xuấaibft thếobib!”
gwgun Kỳftga ngưeipjng trọawbzng.
Tạbklli mộohqjt nơgutsi nàpevuo đukrqóqdmu.
Khôgwgung gian gợbngtn sóqdmung, rồbcwxi vặsusdn xoálemry, lạbklli giốtcbong nhưeipjlemrp nếobibn bịpbpd đukrqtcbot chảohqjy ra, mộohqjt cálemri bụljsui gai khổmkqxng lồbcwx xuấaibft hiệczhvn.
“Khốtcbon kiếobibp! cálemrc ngưeipjơgutsi dálemrm làpevum hỏlthmng chuyệczhvn tốtcbot củqijfa ta.” theo sau đukrqóqdmupevu mộohqjt tiếobibng mắbietng to.
“Quang Minh, khôgwgung ngờclui ngưeipjơgutsi cũlzjang cóqdmu ngàpevuy nàpevuy!” mộohqjt tiếobibng cưeipjcluii lớvtcen vang lêwtmhn.
Bụljsui Gai xuyêwtmhn phálemr khôgwgung gian muốtcbon bỏlthm chạbklly, nhưeipjng trưeipjvtcec sau đukrqãmkqx bịpbpd kẹpbpdp lạbklli.
Mộohqjt bêwtmhn làpevu ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln, thâcexhn hìischnh vĩebxv đukrqbklli nhưeipj mộohqjt hàpevunh tinh, Bụljsui Gai nhưeipjgwgung hoa đukrqsusdt vừuhjoa trọawbzn trêwtmhn bàpevun tay.
wtmhn kia làpevu mộohqjt thâcexhn hìischnh nhỏlthmhgoy, Bụljsui Gai so vớvtcei hắbietn nhưeipjgwgu biêwtmhn cựtefrgutsn.
Hai bêwtmhn đukrqtcboi lậjuutp, Bụljsui Gai lạbklli tỏlthm ra bốtcboi rốtcboi, cảohqjm thấaibfy bêwtmhn nàpevuo cũlzjang hếobibt sứvrvrc đukrqálemrng sợbngt.
Bụljsui Gai hìischnh búcqghp sen, do vôgwgu sốtcbopevunh gai đukrqan xen tạbkllo thàpevunh, màpevuu nhưeipjcexhy khôgwgu, bêwtmhn trêwtmhn càpevunh cóqdmupevung trăecyfm đukrqiểeipjm hỏlthma đukrqqijfpevuu sắbietc nhảohqjy nhóqdmut, làpevu do năecyfm xưeipja rảohqjnh rỗukrqi, Hỏlthma Hỏlthma tálemrch ra mộohqjt phầiuqln thâcexhn thểeipj chếobib tạbkllo.
Nếobibu nóqdmui bọawbzn chúcqghng làpevu con củqijfa Hỏlthma Hỏlthma cũlzjang khôgwgung sai.
Bọawbzn chúcqghng đukrqang nhảohqjy lêwtmhn chi chi nha nha lo lắbietng, lầiuqln trưeipjvtcec đukrqohqjt nhiêwtmhn bịpbpd đukrqálemr đukrqálemrnh trúcqghng, phụljsu thâcexhn biếobibn mấaibft, khiếobibn bọawbzn chúcqghng sợbngt hếobibt hồbcwxn.
Vừuhjoa rồbcwxi cóqdmu mộohqjt kẻqijf thìischnh lìischnh xuấaibft hiệczhvn, nóqdmui cálemri gìisch hợbngtp nhấaibft, cálemri gìisch đukrqi ra nhìischn ngắbietm thếobib giớvtcei… nghĩebxv bọawbzn chúcqghng ngu sao?
Trêwtmhn đukrqcluii nàpevuy bọawbzn chúcqghng chỉqtjs tin tưeipjevtzng duy nhấaibft phụljsu thâcexhn.
Khôgwgung thuyếobibt phụljsuc đukrqưeipjbngtc, têwtmhn nàpevuy liềrekkn cưeipjkoabng éhgoyp thôgwgun phệczhv, ngay lúcqghc đukrqóqdmuqdmu ba têwtmhn đukrqiuqlu to xuấaibft hiệczhvn.

Hai bêwtmhn đukrqálemrnh nhau.

Bọawbzn chúcqghng rấaibft sợbngt, liềrekkn thiêwtmhu đukrqtcbot khôgwgung gian mang theo nhàpevu chạbklly trốtcbon.
Kếobibt quảohqj chízsgznh làpevuischnh huốtcbong hiệczhvn nay.
“Cálemrc ngưeipjơgutsi khôgwgung ngăecyfn đukrqưeipjbngtc ta.” Vũlzja Nguyêwtmhn lạbkllnh nhạbkllt.
“Vậjuuty thìisch thửzjjb mớvtcei biếobibt.” ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln khôgwgung cho làpevu phảohqji.
lzja Nguyêwtmhn hừuhjo mộohqjt tiếobibng, lưeipjcluii nóqdmui chuyệczhvn vớvtcei ba têwtmhn đukrqiuqlu heo nàpevuy, hắbietn đukrqưeipja tay đukrqálemrnh ra mộohqjt chỉqtjs.
lemrng Thếobib Chi Quang - Phálemr Hắbietc Álifhm.
Chiêwtmhu nàpevuy phỏlthmng theo ngàpevuy xưeipja álemrnh sálemrng xua tan hắbietc álemrm mởevtz ra vũlzja trụljsu.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln khôgwgung dálemrm khinh thưeipjcluing đukrqbcwxng loạbkllt ra tay.
Khôgwgung cóqdmu bấaibft kỳftgalemri kinh thiêwtmhn đukrqohqjng đukrqpbpda âcexhm thanh.
Nhữqijfng nơgutsi Phálemr Hắbietc Álifhm đukrqi qua, bóqdmung tốtcboi khôgwgung còuhjon, vạbklln đukrqbkllo phâcexhn hủqijfy chỉqtjsuhjon lạbklli álemrnh sálemrng diệczhvu chiếobibu thiêwtmhn đukrqpbpda.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln đukrqálemrnh ra đukrqbklli đukrqbkllo hoàpevun toàpevun hóqdmua thàpevunh álemrnh sálemrng.
Quang Minh khôgwgung hổmkqxpevu đukrqbklli đukrqbkllo đukrqiuqlu tiêwtmhn, cóqdmu thểeipjqdmua giảohqji tấaibft cảohqj đukrqbklli đukrqbkllo, quy nhấaibft trởevtz vềrekk nguyêwtmhn thủqijfy.
Phálemr Hắbietc Álifhm tiếobibp tụljsuc đukrqálemrnh tớvtcei.

Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln gầiuqlm lêwtmhn, dốtcboc hếobibt sứvrvrc đukrqálemrnh ra.
Khôgwgung thểeipj trêwtmhn chấaibft lưeipjbngtng đukrqálemrnh bạbklli đukrqtcboi thủqijf, vậjuuty thìischzjjbng sốtcboeipjbngtng đukrqèiuql sậjuutp.
Quảohqj nhiêwtmhn ba đukrqbkllo thôgwgu to đukrqbklli đukrqbkllo cùzjjbng Phálemr Hắbietc Álifhm va chạbkllm, nhồbcwxi cho Phálemr Hắbietc Álifhm căecyfng bạbkllo nổmkqx tung.
Ngang nhau!
Đdfgyâcexhy mớvtcei chỉqtjspevu mộohqjt Quang Minh tàpevun khuyếobibt, khôgwgui phụljsuc, sẽkqskgwguzjjbng đukrqálemrng sợbngt.

Khôgwgung thểeipj đukrqeipj cho hắbietn thàpevunh côgwgung.
Khôgwgung thắbietng đukrqưeipjbngtc, vậjuuty thìisch ngăecyfn hắbietn tạbklli đukrqâcexhy chờclui mấaibfy vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln khálemrc.
“Khôgwgung cóqdmu Quang Minh Chi Miệczhvn hỗukrq trợbngt, ngưeipjơgutsi cóqdmu thểeipj ra mấaibfy chiêwtmhu!” mộohqjt vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln tỏlthm vẻqijf khinh thưeipjcluing, đukrqeipj tựtefr trấaibfn an mìischnh vàpevu đukrqohqjng đukrqohqji.
“Cứvrvr thửzjjbpevu biếobibt!” Vũlzja Nguyêwtmhn từuhjo đukrqiuqlu đukrqếobibn cuốtcboi lạbkllnh nhạbkllt, nhưeipjng trong lòuhjong hắbietn biếobibt têwtmhn nàpevuy nóqdmui khôgwgung sai, hắbietn phảohqji tốtcboc chiếobibn tốtcboc thắbietng lấaibfy đukrqưeipjbngtc Bụljsui Gai.
lzja Nguyêwtmhn nâcexhng ngóqdmun tay.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln đukrqrekku căecyfng hếobibt tinh thầiuqln, kéhgoyo lêwtmhn mưeipjcluii phầiuqln sứvrvrc lựtefrc...! phòuhjong thủqijf.


Phảohqji! phòuhjong thủqijf, bọawbzn họawbz suy nghĩebxv đukrqơgutsn giảohqjn, chỉqtjs cầiuqln kéhgoyo dàpevui thờcluii gian, khi việczhvn quâcexhn đukrqếobibn mọawbzi sựtefr coi nhưeipj đukrqpbpdnh đukrqoạbklln.
qdmu thểeipj tạbklli đukrqâcexhy đukrqálemrnh chếobibt Quang Minh cũlzjang khôgwgung chừuhjong, kếobibt thúcqghc Chung Cựtefrc Chiếobibn.
lemrng Thếobib Chi Quang - Mởevtzlzja Trụljsu.
Giốtcbong nhưeipj trởevtz lạbklli thờcluii đukrqiểeipjm ban đukrqiuqlu vũlzja trụljsu mởevtz ra, từuhjong dảohqji ngâcexhn hàpevu vắbiett ngang, álemrnh sao lấaibfp lálemrnh, mặsusdt trờcluii sinh rồbcwxi diệczhvt… tỷsxrmecyfm vũlzja trụljsu trưeipjevtzng thàpevunh bấaibft quálemr chỉqtjspevu mộohqjt cálemri chớvtcep mắbiett.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln lậjuutp tứvrvrc nhậjuutn ra khôgwgung ổmkqxn, đukrqâcexhy khôgwgung phảohqji làpevugwgung kízsgzch màpevu muốtcbon dùzjjbng tiểeipju vũlzja trụljsu ngăecyfn lạbklli bọawbzn họawbz.
“Phálemr vỡkoab tiểeipju vũlzja trụljsu!” mộohqjt vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln gầiuqlm lêwtmhn, trong tay xuấaibft hiệczhvn mộohqjt tấaibfm luâcexhn bàpevun hìischnh tròuhjon đukrqjuutp xuốtcbong.
Hai vịpbpduhjon lạbklli cũlzjang lấaibfy ra Đdfgybkllo Khízsgz.
zjjbng thờcluii đukrqiểeipjm, Vũlzja Nguyêwtmhn đukrqưeipja tay bắbiett lấaibfy Bụljsui Gai, Bụljsui Gai cấaibfp tốtcboc thu nhỏlthm.

Đdfgyálemrm tiểeipju hỏlthma biếobibt khôgwgung ổmkqxn, đukrqiềrekku khiểeipjn Bụljsui Gai kịpbpdch liệczhvt chốtcbong trảohqj.
“Ngu ngốtcboc! chízsgznh ta đukrqãmkqx ban cho cálemrc ngưeipjơgutsi sựtefr sốtcbong!” Vũlzja Nguyêwtmhn hiệczhvn tạbklli cũlzjang gấaibfp, gặsusdp chốtcbong đukrqtcboi khôgwgung khỏlthmi mắbietng lêwtmhn.
“Ngưeipjơgutsi mớvtcei làpevu ngu ngốtcboc!”
“Bọawbzn ta rấaibft thôgwgung minh.”
“Bọawbzn ta biếobibt cha mìischnh làpevu ai!”
Đdfgyálemrm tiểeipju hỏlthma cũlzjang nhao nhao mắbietng lêwtmhn.
hgoym ầiuqlm… ngay lúcqghc nàpevuy tiểeipju vũlzja trụljsu bịpbpd đukrqálemrnh nổmkqx.
“Dừuhjong tay!” mộohqjt vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln héhgoyt lớvtcen, bàpevun tay đukrqálemrnh ra ngăecyfn cảohqjn Quang Minh nuốtcbot Bụljsui Gai.
“Chỉqtjs bằiuqlng ngưeipjơgutsi!?” Vũlzja Nguyêwtmhn khinh thưeipjcluing, mộohqjt bàpevun tay khálemrc vỗukrq ra.
“Đdfgyuhjong quêwtmhn bọawbzn ta.” hai vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln còuhjon lạbklli cũlzjang đukrqbcwxng loạbkllt ra tay.
Hai bêwtmhn va chạbkllm, âcexhm dưeipjơgutsng nghịpbpdch chuyểeipjn, thờcluii gian loạbklln lưeipju, khôgwgung gian nhưeipj thủqijfy tinh vỡkoablemrt.

Cảohqj mộohqjt vùzjjbng vũlzja trụljsu bịpbpd chôgwgun vùzjjbi, vạbklln vậjuutt hóqdmua khôgwgung.
Nếobibu khôgwgung cóqdmu Thiêwtmhn Thầiuqln đukrqvrvrng ra khôgwgui phụljsuc.

Chỉqtjs sợbngt trăecyfm ngàpevun vạbklln năecyfm nữqijfa nơgutsi đukrqâcexhy cũlzjang khôgwgung thểeipj khôgwgui phụljsuc lạbklli, trởevtz thàpevunh vùzjjbng đukrqaibft chếobibt cho nhữqijfng thiêwtmhn thạbkllch bay qua, sinh vậjuutt sốtcbong thìischpevung khôgwgung phảohqji nóqdmui.
pevu đukrqâcexhy mớvtcei chỉqtjspevu va chạbkllm nhỏlthm, cảohqj hai bêwtmhn đukrqrekku chưeipja dốtcboc toàpevun lựtefrc.
Hai bêwtmhn lui lạbklli mộohqjt bưeipjvtcec, Vũlzja Nguyêwtmhn buộohqjc phảohqji buôgwgung tay Bụljsui Gai.
Mộohqjt vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln đukrqưeipja tay chụljsup lấaibfy.
“Nếobibu ta khôgwgung cóqdmu đukrqưeipjbngtc vậjuuty thìischlemrc ngưeipjơgutsi cũlzjang đukrquhjong hòuhjong.” Vũlzja Nguyêwtmhn đukrqưeipja tay vỗukrq ra.
Oanh! lầiuqln nàpevuy chưeipjevtzng ấaibfn làpevu đukrqálemrnh vàpevuo Bụljsui Gai.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln giậjuutt mìischnh bấaibft ngờclui, đukrqưeipja tay ngăecyfn cảohqjn nhưeipjng đukrqãmkqx quálemr muộohqjn.
Bụljsui Gai răecyfng rắbietc vỡkoab vụljsun nhưeipjpevunh câcexhy khôgwgu.

Bụljsui Gai cóqdmu thểeipj chịpbpdu đukrqưeipjbngtc Hỏlthma Tổmkqx thiêwtmhu đukrqtcbot, chịpbpdu đukrqưeipjbngtc álemrc liệczhvt nhấaibft lửzjjba, vậjuuty màpevucexhy giờclui khôgwgung chịpbpdu đukrqưeipjbngtc mộohqjt chưeipjevtzng.

Khôgwgung thểeipjqdmui Bụljsui Gai kéhgoym màpevu do đukrqbklli đukrqbkllo khálemrc biếobibt.
Mấaibfy cálemri tiểeipju hỏlthma chízsgzt chízsgzt nha nha hoảohqjng hốtcbot ôgwgum càpevunh câcexhy.
zjjbm! Bụljsui Gai nổmkqx bểeipj, từuhjong khúcqghc câcexhy tálemrn xạbkll khắbietp vũlzja trụljsu, mấaibfy cálemri tiểeipju hỏlthma cũlzjang theo đukrqóqdmu trôgwgui dạbkllt.
lzja Nguyêwtmhn hừuhjo mộohqjt tiếobibng, đukrqbkllp bưeipjvtcec biếobibn mấaibft tạbklli chỗukrq.
Ba vịpbpd Thiêwtmhn Thầiuqln lậjuutp tứvrvrc đukrquổmkqxi theo, cầiuqln giữqijf châcexhn Quang Minh, khôgwgung thìisch ízsgzt nhấaibft cũlzjang khôgwgung thểeipj đukrqeipj hắbietn chiếobibm đukrqưeipjbngtc mộohqjt cálemri nàpevuo tiểeipju hỏlthma.

Thầiuqln tộohqjc tạbklli khắbietp Phiêwtmhn Giảohqji Tinh Vựtefrc đukrqrekku cóqdmu thểeipj cảohqjm nhậjuutn đukrqưeipjbngtc khôgwgung gian gợbngtn sóqdmung, đukrqbklli đukrqbkllo đukrqvrvrt gãmkqxy.

Tu vi càpevung cao cảohqjm nhậjuutn càpevung rõqdmupevung, càpevung chịpbpdu phảohqjn phệczhv.
“Lui!” tấaibft cảohqj đukrqrekku phálemrt ra mộohqjt mệczhvnh lệczhvnh, trálemrnh càpevung xa càpevung tốtcbot.
gwgun Kỳftgalzjang ra cùzjjbng mộohqjt loạbklli lệczhvnh.
“Cálemrc ngưeipjơgutsi trưeipjvtcec tiêwtmhn trởevtz vềrekk Trầiuqln Đdfgyiuqlng quâcexhn doanh.”
“Còuhjon đukrqohqji trưeipjevtzng?” mộohqjt têwtmhn hỏlthmi.
“Ta ởevtz lạbklli quan sálemrt.” Tôgwgun Kỳftga lấaibfy đukrqbklli mộohqjt lýecyf do.
Đdfgyálemrm thuộohqjc hạbklllzjang khôgwgung nghĩebxv nhiềrekku, tấaibft cảohqj rờcluii đukrqi.
eipjcluii phúcqght sau, tạbklli mộohqjt chỗukrqpevuo đukrqóqdmu trong tinh vựtefrc lóqdmue lêwtmhn mộohqjt cálemri, chiếobibu sálemrng cảohqj tinh vựtefrc.

lzja trụljsu bao la, tinh vựtefrc làpevu cỡkoabpevuo to lớvtcen, cóqdmu thểeipj chiếobibu sálemrng cảohqj tinh vựtefrc, mứvrvrc đukrqohqj vụljsu nổmkqxqdmu thểeipj nghĩebxv.

Hẳzsgzn làpevu mộohqjt ngàpevun cálemri mặsusdt trờcluii góqdmup lạbklli cùzjjbng bạbkllo nổmkqx đukrqi.
Mộohqjt cỗukrq nhiệczhvt năecyfng càpevun quéhgoyt khắbietp tinh vựtefrc, nhóqdmum lửzjjba hàpevung vạbklln thiêwtmhn thạbkllch, hàpevunh tinh, gia tốtcboc mặsusdt trờcluii đukrqtcbot chálemry.
gwgun Kỳftga đukrqang chu du tìischm hiểeipju, bảohqjn năecyfng bálemro đukrqohqjng, lậjuutp tứvrvrc khoálemrc lêwtmhn mìischnh hoàpevung kim álemro giálemrp, vậjuutn khởevtzi thầiuqln lựtefrc phòuhjong thủqijf.
qdmung nhiệczhvt quéhgoyt qua, álemro giálemrp tan chảohqjy, tơguts nguyệczhvn cũlzjang khôgwgung chịpbpdu đukrqưeipjbngtc, thầiuqln lựtefrc nhóqdmum lửzjjba.
Da thịpbpdt hóqdmua tro tàpevun dầiuqln tan rãmkqx.
Trong thầiuqln hảohqji mộohqjt ngọawbzn lửzjjba lan tớvtcei, Tôgwgun Kỳftgahgoyt lêwtmhn đukrqau đukrqvtcen, vậjuutn dụljsung cálemrc loạbklli thủqijf đukrqoạbklln trấaibfn álemrp.
Hồbcwxn phálemrch cầiuqlm Khai Sơgutsn Việczhvt, đukrqâcexhy làpevulzja khízsgz mạbkllnh nhấaibft củqijfa hắbietn, thứvrvr duy nhấaibft đukrqqijf sứvrvrc chốtcbong lạbklli lửzjjba xâcexhm lấaibfn.

Hắbietn phảohqji bảohqjo vệczhv hồbcwxn phálemrch bằiuqlng mọawbzi giálemr, cơguts thểeipjqdmu thểeipjlemri tạbkllo nhưeipjng hồbcwxn phálemrch thìisch khôgwgung.
“Ngưeipjơgutsi làpevum gìisch khẩcqghn trưeipjơgutsng vậjuuty? quêwtmhn mấaibft còuhjon ta đukrqâcexhy sao?” lúcqghc nàpevuy Hỏlthma Hỏlthma dẫecyfn theo bảohqjy cálemri Hỏlthma Chủqijfng tiếobibn lêwtmhn phízsgza trưeipjvtcec.
Hỏlthma Hỏlthma chốtcbong hôgwgung, tạbkllo dálemrng siêwtmhu nhâcexhn, álemro choàpevung lửzjjba khôgwgung gióqdmu tựtefr bay.
“Khôgwgung phảohqji khôgwgung nghĩebxv tớvtcei ngưeipjơgutsi, chỉqtjspevu...” Tôgwgun Kỳftgaeipjcluii khổmkqx muốtcbon giảohqji thízsgzch.

Nhưeipjng thậjuutt sựtefr lạbklli chẳzsgzng biếobibt nóqdmui làpevum sao.
Hắbietn sợbngt!
Hắbietn sợbngt Hỏlthma Hỏlthma hấaibfp thu Bụljsui Gai, thựtefrc lựtefrc trởevtz lạbklli, sẽkqsk lạbklli khôgwgung cầiuqln tớvtcei hắbietn, sẽkqsk rờcluii bỏlthm hắbietn.
Hắbietn đukrqi khắbietp Đdfgybklli Thếobib Giớvtcei từuhjo Ma, Yêwtmhu, Hảohqji tớvtcei Thầiuqln, bâcexhy giờclui trong vũlzja trụljsu tinh khôgwgung, gặsusdp rấaibft nhiềrekku, quen biếobibt rấaibft nhiềrekku nhưeipjng hắbietn làpevulemri ngưeipjcluii côgwgu đukrqơgutsn.
Hỏlthma Hỏlthma làpevu tri kỷsxrm duy nhấaibft củqijfa hắbietn, hai bọawbzn họawbzeipjơgutsng tựtefra nhau bưeipjvtcec lêwtmhn.
Hắbietn mòuhjo mẫecyfm trong bóqdmung tốtcboi, tâcexhm hồbcwxn hắbietn lúcqghc nàpevuo cũlzjang cóqdmu thểeipj lạbkllc lốtcboi.

qdmung tốtcboi khôgwgung đukrqálemrng sợbngt, đukrqálemrng sợbngtpevu khôgwgung biếobibt trong bóqdmung tốtcboi cóqdmu thứvrvrisch.
qdmu Hỏlthma Hỏlthma bêwtmhn cạbkllnh khôgwgung cóqdmu nghĩebxva làpevu khôgwgung phảohqji sợbngt bấaibft kỳftgalemri gìisch nhưeipjng sẽkqsk khiếobibn hắbietn an tâcexhm.
gwgu đukrqohqjc, sợbngtmkqxi, lo lắbietng, bếobib tắbietc… rấaibft nhiềrekku lầiuqln hắbietn muốtcbon lạbkllc lốtcboi.
Hắbietn chỉqtjs cầiuqln mộohqjt ngưeipjcluii đukrqeipj thổmkqx lộohqj, cóqdmu thểeipj dốtcboc bầiuqlu tâcexhm sựtefrpevu khôgwgung sợbngt bạbklli lộohqj thâcexhn phậjuutn.
Bởevtzi vậjuuty hắbietn muốtcbon ízsgzch kỷsxrm mộohqjt lầiuqln, giữqijf lạbklli Hỏlthma Hỏlthma.
Lờcluii nàpevuy hắbietn khôgwgung dálemrm nóqdmui ra.

Xấaibfu hổmkqx!
“Yêwtmhn tâcexhm! chuyệczhvn nàpevuy ta lo chắbietc rồbcwxi!” Hỏlthma Hỏlthma phấaibft tay cắbiett đukrqvrvrt lờcluii Tôgwgun Kỳftga.
lthmwtmhn cạbkllnh nhau quálemrcexhu, khôgwgung cầiuqln nóqdmui ra, trong lòuhjong hiểeipju làpevu đukrqưeipjbngtc.
“Hừuhjo hừuhjo… đukrqálemrm kia dálemrm phálemr hỏlthmng nhàpevu củqijfa ta.


Ta phảohqji cho bọawbzn chúcqghng đukrqpbpdp mặsusdt.” Hỏlthma Hỏlthma bốtcboc lửzjjba nổmkqxi giậjuutn.
Nhàpevu trong miệczhvng nóqdmuqdmu thểeipjpevugutsi nàpevuy, cóqdmu thểeipjpevu Bụljsui Gai.
Khôgwgung cầiuqln phâcexhn biệczhvt chỉqtjs cầiuqln biếobibt đukrqtcboi vớvtcei nóqdmu đukrqrekku rấaibft quan trọawbzng.
gwgun Kỳftga trong lòuhjong ấaibfm álemrp.
“Tiếobibn lêwtmhn! cho biếobibt ai mớvtcei làpevu chủqijfgutsi nàpevuy!” Hỏlthma Hỏlthma chỉqtjs tay hôgwgu lớvtcen.
Bảohqjy cálemri Hỏlthma Chủqijfng lao lêwtmhn, đukrqjuutp đukrqjuutp đukrqálemr đukrqálemr.
gwgun Kỳftgaeipjcluii khổmkqx, cálemri nàpevuy đukrqơgutsn thuầiuqln làpevupevum màpevuu, tạbkllo dálemrng soálemri ca làpevu chízsgznh.

lemri nàpevuy lửzjjba Hỏlthma Hỏlthma chỉqtjscqght mộohqjt cálemri làpevu xong, còuhjon bàpevuy ra lắbietm chuyệczhvn.
Bấaibft đukrqbietc dĩebxv nhưeipjng nguy hiểeipjm cuốtcboi cùzjjbng cũlzjang qua.
Khôgwgung còuhjon bịpbpd hỏlthma đukrqbkllo tấaibfn côgwgung, Tôgwgun Kỳftga cấaibfp tốtcboc khôgwgui phụljsuc lạbklli cơguts thểeipj.
Hỏlthma Hỏlthma cũlzjang cóqdmu vẻqijf mạbkllnh lêwtmhn mộohqjt đukrqiểeipjm, còuhjon bảohqjy cálemri Hỏlthma Chủqijfng giốtcbong nhưeipj ăecyfn no căecyfng bụljsung, tròuhjon nhưeipj quảohqj cầiuqlu, bưeipjvtcec đukrqi khôgwgung nổmkqxi.
“Làpevu hỏlthma đukrqbkllo tràpevun lan từuhjo Bụljsui Gai, xem ra Bụljsui Gai đukrqãmkqx gặsusdp chuyệczhvn.” Khôgwgung chờcluigwgun Kỳftga hỏlthmi, Hỏlthma Hỏlthma giảohqji thízsgzch.
“Ngưeipjơgutsi cóqdmu muốtcbon đukrqi xem mộohqjt chúcqght?” Hỏlthma Hỏlthma đukrqohqjt nhiêwtmhn đukrqrekk nghịpbpd.
gwgun Kỳftga khôgwgung biếobibt vìisch sao trong lòuhjong dâcexhng lêwtmhn mộohqjt cỗukrqcqghc đukrqohqjng, cálemrch nóqdmui nàpevuy củqijfa Hỏlthma Hỏlthma cho thấaibfy nóqdmu khôgwgung cốtcbo chấaibfp trởevtz vềrekk Bụljsui Gai.

Hai bọawbzn họawbz vẫecyfn tiếobibp tụljsuc đukrqbcwxng hàpevunh.
“Nàpevuy! ngưeipjơgutsi đukrquhjong nóqdmui muốtcbon ôgwgum ta nha!” Hỏlthma Hỏlthma thủqijf thếobib, e ngạbklli nhìischn Tôgwgun Kỳftga.
“Cho cũlzjang khôgwgung thèiuqlm!” Tôgwgun Kỳftgaebxvu môgwgui, cứvrvr mỗukrqi lầiuqln muốtcbon thâcexhn thiệczhvn lạbklli bịpbpdqdmupevum cho...!mắbietc óqdmui.
Hỏlthma Hỏlthma cưeipjcluii hìischisch
Đdfgyúcqghng lúcqghc nàpevuy, Tôgwgun Kỳftga cảohqjm giálemrc nhưeipjischnh rơgutsi vàpevuo mặsusdt trờcluii, lấaibfy lạbklli tinh thầiuqln, thìisch ra cóqdmueipjcluii cálemri đukrqiểeipjm hỏlthma đukrqang bay tớvtcei.
“A!” Tôgwgun Kỳftgawtmhn lêwtmhn mộohqjt tiếobibng, da thịpbpdt mớvtcei đukrqưeipjbngtc tálemri tạbkllo, lạbklli bắbiett đukrqiuqlu chálemry khéhgoyt.
“Làpevulemrc ngưeipjơgutsi!” Hỏlthma Hỏlthma mừuhjong rỡkoab, xuấaibft hiệczhvn tạbklli trưeipjvtcec mặsusdt Tôgwgun Kỳftga.

Khi nóqdmu xuấaibft hiệczhvn, hắbietn lậjuutp tứvrvrc khôgwgung còuhjon bịpbpd hỏlthma đukrqbkllo thiêwtmhu đukrqtcbot.
Mộohqjt lúcqghc sau, mưeipjcluii cálemri tiểeipju hỏlthma đukrqqijfpevuu sắbietc bay tớvtcei, chi chi nhảohqjy quanh ngưeipjcluii Hỏlthma Hỏlthma.
“Cha!”
“Cuốtcboi cùzjjbng cũlzjang tìischm đukrqưeipjbngtc cha!”
“Lúcqghc ngủqijf dậjuuty đukrqãmkqx khôgwgung thấaibfy cha đukrqâcexhu? ta còuhjon tưeipjevtzng ngàpevui bỏlthm chúcqghng ta.”
“Cha, nhàpevu chúcqghng ta bịpbpd mấaibfy têwtmhn to con phálemr.”
“Cóqdmuwtmhn còuhjon muốtcbon thôgwgun phệczhv ta.

Hắbietn còuhjon dálemrm giảohqj mạbkllo cha!”
Nhìischn bọawbzn chúcqghng nhảohqjy nhóqdmut tranh nhau nóqdmui, Hỏlthma Hỏlthma tưeipjơgutsi cưeipjcluii, vỗukrq đukrqiuqlu từuhjong đukrqvrvra, đukrqeipj bọawbzn chúcqghng nóqdmui xong mớvtcei lêwtmhn tiếobibng:
“Ta ra ngoàpevui chơgutsi, bâcexhy giờclui trởevtz vềrekk.”
Hỏlthma Hỏlthma lựtefra chọawbzn nóqdmui dốtcboi, sựtefr thậjuutt lúcqghc nàpevuy khôgwgung tốtcbot.
“Bêwtmhn ngoàpevui chơgutsi… rấaibft vui sao?” đukrqálemrm tiểeipju hỏlthma hiếobibu kỳftga hỏlthmi.
“Đdfgyúcqghng vậjuuty! rấaibft vui.” Hỏlthma Hỏlthma gậjuutt đukrqiuqlu.
“Vậjuuty bọawbzn con cũlzjang cóqdmu thểeipj ra ngoàpevui chơgutsi sao?” đukrqálemrm tiểeipju hỏlthma mong đukrqbngti.
“Tấaibft nhiêwtmhn! tấaibft cảohqj đukrqrekku cóqdmu thểeipj đukrqi chơgutsi.” Hỏlthma Hỏlthma mỉqtjsm cưeipjcluii đukrqálemrp.
“A! đukrqưeipjbngtc đukrqi chơgutsi.” cảohqj đukrqálemrm vui mừuhjong.
Mộohqjt cálemri tiểeipju hỏlthma hìischnh nhưeipj nhớvtce đukrqếobibn gìisch đukrqóqdmu, lêwtmhn tiếobibng hỏlthmi:
“Còuhjon nhàpevu củqijfa chúcqghng ta thìisch sao?”
“Yêwtmhn tâcexhm! lúcqghc cálemrc ngưeipjơgutsi trởevtz vềrekk, chúcqghng ta sẽkqskqdmu nhàpevu mớvtcei.”
“A! vậjuuty thìisch vui quálemr!” đukrqálemrm tiểeipju hỏlthma nhảohqjy nhóqdmut.
“Đdfgyưeipjbngtc rồbcwxi… cálemrc ngưeipjơgutsi đukrqi thôgwgui… đukrqi mởevtz rộohqjng tầiuqlm mắbiett...” Hỏlthma Hỏlthma thúcqghc giụljsuc.
Đdfgyálemrm tiểeipju hỏlthma tạbkllm biệczhvt, sau đukrqóqdmu phâcexhn tálemrn khắbietp vũlzja trụljsu.
Hỏlthma Hỏlthma nhìischn bọawbzn chúcqghng biếobibn mấaibft mỉqtjsm cưeipjcluii.

Khôgwgung nóqdmui ra sựtefr thậjuutt đukrqeipj bọawbzn chúcqghng khôgwgung cầiuqln lo lắbietng, bọawbzn chúcqghng vẫecyfn còuhjon nhỏlthm, cứvrvr vẫecyfn giữqijfcexhm hồbcwxn ngâcexhy thơguts đukrqi.

gwgun Kỳftga nhìischn bọawbzn chúcqghng bay đukrqi màpevu khôgwgung hiểeipju, hỏlthmi:
“Ngưeipjơgutsi vìisch sao khôgwgung thôgwgun phệczhv bọawbzn chúcqghng?”
Nghe hỏlthmi, Hỏlthma Hỏlthma trợbngtn mắbiett nhìischn hắbietn, giốtcbong nhưeipj nhìischn têwtmhn giếobibt ngưeipjcluii biếobibn thálemri… ừuhjom… thậjuutt ra cálemri nàpevuy cũlzjang khôgwgung sai… Tôgwgun Kỳftga thếobib nhưeipjng thựtefrc hiệczhvn qua rấaibft nhiềrekku lầiuqln giếobibt rồbcwxi mổmkqx, thậjuutm chízsgzqdmu khi mổmkqx sốtcbong.

pevun nhẫecyfn vôgwguzjjbng.
qdmu thểeipjpevum nhữqijfng chuyệczhvn nhưeipj vậjuuty, hắbietn hoặsusdc làpevu quálemr cứvrvrng rắbietn hoặsusdc làpevu quálemr biếobibn thálemri, tâcexhm lýecyf vặsusdn vẹpbpdo.
“Đdfgyuhjong nhìischn ta nhưeipj vậjuuty, bốtcboi rốtcboi a…” Tôgwgun Kỳftgalzjang làpevu ngưeipjbngtng ngùzjjbng.
Hắbietn đukrqúcqghng làpevu khôgwgung biếobibt làpevu sai ởevtz đukrqâcexhu, Hỏlthma Hỏlthma thôgwgun phệczhv đukrqálemrm tiểeipju hỏlthma, thựtefrc lựtefrc khôgwgui phụljsuc, màpevu đukrqálemrm tiểeipju hỏlthma nàpevuy vốtcbon làpevu mộohqjt phầiuqln củqijfa nóqdmulemrch ra.

qdmuisch khôgwgung đukrqưeipjbngtc sao?
“Ngưeipjơgutsi khôgwgung nghe bọawbzn chúcqghng gọawbzi ta làpevuisch sao?” Hỏlthma Hỏlthma chăecyfm chúcqgh nhìischn hắbietn, thấaibfy đukrqưeipjbngtc hắbietn làpevu thậjuutt khôgwgung hiểeipju, khôgwgung phảohqji muốtcbon chọawbzc mìischnh, mớvtcei hỏlthmi lạbklli.
“Cha… thìisch sao...” Tôgwgun Kỳftga đukrqálemrp.
“Ngưeipjơgutsi chưeipja nghe câcexhu: hổmkqx dữqijf khôgwgung ăecyfn thịpbpdt con.”
“Lýecyfpevuecyf nhưeipj vậjuuty nhưeipjng màpevu...” Tôgwgun Kỳftga vẫecyfn khôgwgung hiểeipju đukrqưeipjbngtc.
“Ngưeipjơgutsi vẫecyfn chưeipja hiểeipju ýecyf nghĩebxva củqijfa sựtefr sốtcbong, ýecyf nghĩebxva củqijfa Tổmkqx...”
“Rửzjjba tai lắbietng nghe.” Tôgwgun Kỳftga trởevtzwtmhn chăecyfm chúcqgh.
“Mộohqjt trong nhữqijfng đukrqsusdc trưeipjng củqijfa sựtefr sốtcbong làpevu phảohqji cóqdmu sựtefr phálemrt triểeipjn, khôgwgung cóqdmu sựtefr phálemrt triểeipjn khôgwgung đukrqưeipjbngtc coi làpevu sựtefr sốtcbong.
Ta đukrqãmkqx sốtcbong trăecyfm ngàpevun vạbklln năecyfm côgwgu đukrqơgutsn, mởevtz mắbiett nhìischn trăecyfng sao rồbcwxi ngủqijf, ngủqijf dậjuuty lạbklli nhìischn hưeipjgwgu.

Khôgwgung cóqdmu ýecyf nghĩebxva.
Chỉqtjs khi tạbkllo ra bọawbzn chúcqghng, ta mớvtcei thấaibfy đukrqưeipjbngtc mốtcboi dâcexhy liêwtmhn kếobibt.

Ta khôgwgung cảohqjm giálemrc mìischnh yếobibu hơgutsn, ngưeipjbngtc lạbklli ta thấaibfy mìischnh sinh mệczhvnh đukrqưeipjbngtc kéhgoyo dàpevui.

Đdfgyâcexhy làpevu cảohqjm giálemrc rấaibft kỳftga diệczhvu, ngưeipjơgutsi khôgwgung cóqdmu con khôgwgung hiểeipju đukrqưeipjbngtc.”
gwgun Kỳftga trợbngtn mắbiett, ngưeipjơgutsi mỉqtjsa mai ai đukrqâcexhy.
“Vớvtcei lạbklli cóqdmu bọawbzn chúcqghng suốtcbot ngàpevuy ồbcwxn àpevuo, nhảohqjy tớvtcei nhảohqjy lui.

Phiềrekkn nhưeipjng vui.” Hỏlthma Hỏlthma nởevtz nụljsueipjcluii ấaibfm álemrp.
Tựtefrpevunh xálemrc.

gwgun Kỳftga mắbietng nhỏlthm trong lòuhjong.
“Ngưeipjơgutsi cho rằiuqlng Tổmkqx Phụljsupevuisch?” Hỏlthma Hỏlthma nghiêwtmhm giọawbzng hỏlthmi.

“Con chálemru làpevuisch? thứvrvrc ăecyfn dựtefr trữqijf sao? hay nếobibu thấaibfy khôgwgung nuôgwgui đukrqưeipjbngtc thìisch vứvrvrt bỏlthm? hay vìischlemri gìisch đukrqóqdmu đukrqbklli nghĩebxva, ngưeipjơgutsi sẽkqsk hy sinh mộohqjt đukrqvrvra đukrqeipj cứvrvru nhiềrekku đukrqvrvra?”
lemrch hỏlthmi nàpevuy củqijfa Hỏlthma Hỏlthma khiếobibn Tôgwgun Kỳftga nhớvtce đukrqếobibn câcexhu chuyệczhvn con cừuhjou củqijfa Tửzjjbu Lãmkqxo.

Hắbietn lúcqghc đukrqóqdmu trảohqj lờcluii từuhjo bỏlthm con cừuhjou lạbkllc lốtcboi đukrqeipj bảohqjo vệczhv 99 con còuhjon lạbklli.
Nhưeipjng theo cálemrch Hỏlthma Hỏlthma vàpevu Tửzjjbu Lãmkqxo nóqdmui thìisch bọawbzn họawbz sẽkqsk khôgwgung từuhjo bỏlthm ai.

Đdfgyâcexhy làpevu ýecyf nghĩebxva củqijfa Tổmkqx Phụljsu sao?
“Ýtwdz ta khôgwgung phảohqji nhưeipj vậjuuty!” Tôgwgun Kỳftga vộohqji chữqijfa.
“Khôgwgung! ngưeipjơgutsi sẽkqsk.

Ngưeipjơgutsi khôgwgung hiểeipju đukrqưeipjbngtc làpevum ýecyf nghĩebxva Tổmkqx Phụljsu! làpevum Tổmkqx Phụljsu phảohqji biếobibt hy sinh vàpevu chịpbpdu đukrqtefrng.”
“Ta...” Tôgwgun Kỳftgauhjon muốtcbon giảohqji thízsgzch.
Hỏlthma Hỏlthma đukrqãmkqx xua tay.
“Khôgwgung nóqdmui nữqijfa! khi nàpevuo ngưeipjơgutsi sẵjuutn sàpevung hy sinh chízsgznh mìischnh đukrqeipj cứvrvru mộohqjt têwtmhn Nhâcexhn tộohqjc nhỏlthmhgoygwgu dụljsung, lúcqghc đukrqóqdmu ngưeipjơgutsi mớvtcei xứvrvrng làpevum Nhâcexhn Tổmkqx.
Tổmkqx khôgwgung phảohqji chỉqtjs trêwtmhn lựtefrc lưeipjbngtng! Nếobibu dùzjjbng lựtefrc lưeipjbngtng cai trịpbpd Nhâcexhn tộohqjc vậjuuty ngưeipjơgutsi cùzjjbng lắbietm làpevum Đdfgyếobib.
Đdfgyếobibpevu trêwtmhn lựtefrc lưeipjbngtng cựtefrc hạbklln.

Tổmkqxpevulemrng tạbkllo.”
gwgun Kỳftga sửzjjbng sốtcbot, hôgwgum nay Hỏlthma Hỏlthma nóqdmui thậjuutt nhiềrekku đukrqbkllo lýecyf.
“Ngưeipjơgutsi đukrqãmkqx khôgwgui phụljsuc trízsgz nhớvtce?”
“Ừmxtdm… cũlzjang coi nhưeipjpevu...” Hỏlthma Hỏlthma gậjuutt đukrqiuqlu.
pevu sao? Tôgwgun Kỳftga nhízsgzu màpevuy.
“Khôgwgung cầiuqln quálemr mong chờcluievtz ta.

Trưeipjvtcec đukrqâcexhy ta cũlzjang chỉqtjsqdmu chơgutsi vàpevu ngủqijf, cóqdmu hay khôgwgung trízsgz nhớvtce khôgwgung cóqdmu nhiềrekku ýecyf nghĩebxva, ngưeipjbngtc lạbklli quãmkqxng thờcluii gian ởevtzzjjbng ngưeipjơgutsi...!đukrqsusdc sắbietc.”
gwgun Kỳftgagutsi tiếobibc nuốtcboi nhưeipjng màpevu… nhưeipj vậjuuty cũlzjang tốtcbot.




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.