Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1-Chương 15 : Lê Hoa cốc – Gia trang sâu thẳm giữa tầng mây

    trước sau   
Edit: Phi Anh

Beta: Ely

Bỗnurrng nhiêhtqrn mưclbya gióipgh ngợhcbrp trờwxfwi.

Tiếrtidng gióipgh thổsxsfi len lỏnriui lấlivkp đkycgtwnzy từypitng ngóipghc ngánurrch nơhtqri khánurrch đkycgiếrtidm Lânnewm Giang, bêhtqrn ngoàjrkdi cửmbfma sổsxsf, vốowrgn làjrkd đkycgang chìpfnpm đkycgzexfm trong buổsxsfi chiềmuvlu ngậovsip nắzexfng đkycgyfvgt nhiêhtqrn gióipgh thổsxsfi bụajfoi mùatpa. Chốowrgc chốowrgc lạtmhii cóipgh ngưclbywxfwi qua đkycgưclbywxfwng mệgeeyt nhọokctc xánurrch theo túqzipi to théovsit lớnnewn bưclbynnewc vàjrkdo, khôfwtqng phảrycei rũmbfmmbfmnurri tóipghc rốowrgi loạtmhin thìpfnpmbfmng làjrkd dụajfoi dụajfoi cánurrt trong mắzexft.

jrkdnh cânnewy bịyfvg gióipgh lớnnewn va đkycgovsip phánurrt ra tiếrtidng lốowrgp bốowrgp, mânnewy đkycgen nơhtqri chânnewn trờwxfwi cuồzxsun cuộyfvgn thàjrkdnh từypitng tảryceng lớnnewn dầtwnzn bao phủqzip khắzexfp nơhtqri. Mặnnlnt trờwxfwi chiềmuvlu chưclbya hoàjrkdn toàjrkdn bịyfvg che giấlivku, vẫxibjn thảrycen nhiêhtqrn bừypitng sánurrng bêhtqrn trong cánurri u tốowrgi đkycgang dầtwnzn xânnewm chiếrtidm, sắzexfc vàjrkdng óipghng ánurrnh say lòxfagng ngưclbywxfwi nhưclby tan biếrtidn dầtwnzn.

Huyềmuvln Sinh ngồzxsui trêhtqrn ghếrtidhtqrn cạtmhinh giưclbywxfwng Song Tịyfvgnh, lẳynwnng lặnnlnng nhìpfnpn nàjrkdng.


Áfxglnh nắzexfng le lóipghi còxfagn sóipght lạtmhii chiếrtidu đkycgếrtidn, tảrycen nhẹrjvh trêhtqrn khuôfwtqn mặnnlnt bìpfnpnh thảrycen còxfagn đkycgang say ngủqzip củqzipa nàjrkdng, mạtmhihtqrn mộyfvgt màjrkdu vàjrkdng đkycgtmhim nhiêhtqrn ấlivkm ánurrp.

xfagng hắzexfn bỗnurrng nhiêhtqrn cóipgh mộyfvgt cảrycem giánurrc hếrtidt sứprnrc bìpfnpnh an, giốowrgng nhưclby khi chạtmhiy đkycgếrtidn phòxfagng mẫxibju thânnewn lúqzipc còxfagn béovsi, ngồzxsui lêhtqrn xíatpach đkycgu bêhtqrn trong bọokctc thảrycem lôfwtqng dàjrkdy màjrkd đkycgokctc sánurrch. Khi đkycgóipgh, khôfwtqng gian cũmbfmng tràjrkdn ngậovsip sắzexfc vàjrkdng rựtwnzc rỡovsi, nhữnriung hạtmhit bụajfoi nhỏnriu li ti bay lưclbyhcbrn trong khôfwtqng trung, dưclbywxfwng nhưclbyipgh thểfvnk nghe đkycgưclbyhcbrc ânnewm thanh chúqzipng xoay tròxfagn.

Trúqzipt bỏnriu hếrtidt nhữnriung tàjrkdn bạtmhio kinh hoàjrkdng sau vụajfo truy sánurrt vừypita rồzxsui cùatpang nhữnriung ânnewn oánurrn cừypitu hậovsin giang hồzxsu, thờwxfwi khắzexfc nàjrkdy, chỉxnvlipgh hắzexfn vàjrkd ngưclbywxfwi thiếrtidu nữnriulivky, thờwxfwi gian chậovsim rãvwvbi trôfwtqi qua.

Nhưclbyng màjrkd

“Ta mặnnlnc xánurrc!” Lânnewm Mai Hoa dùatpang mộyfvgt chưclbyxqzing vỗnurrjrkdn, cánurri bàjrkdn gỗnurr vỡovsi tan tàjrkdnh rơhtqri từypitng mảryceng xuốowrgng đkycglivkt, nàjrkdng trợhcbrn mắzexft hánurr hốowrgc mồzxsum màjrkd nhìpfnpn nóipgh trong phúqzipt chốowrgc, lúqzipc nàjrkdy

mớnnewi ngẩfvnkng đkycgtwnzu lêhtqrn tiếrtidp tụajfoc quánurrt: “Lãvwvbo nưclbyơhtqrng đkycgãvwvbipghi làjrkd khôfwtqng biếrtidt tạtmhii sao Thiêhtqrn Ưvwxtng Bảryceo truy đkycguổsxsfi rồzxsui, ngưclbyơhtqri muốowrgn ta nóipghi bao nhiêhtqru lầtwnzn nữnriua!”

Triệgeeyt Thủqzipy ởxqzihtqrn cạtmhinh cũmbfmng cựtwnzc kỳizmxatpang hồzxsun màjrkd théovsit lạtmhii, thếrtid nhưclbyng vìpfnp hai mánurr bịyfvg đkycgzxsu ăilwnn chấlivkt kíatpan, cho nêhtqrn thanh ânnewm cũmbfmng biếrtidn dạtmhing: “Yêhtqrn ạtmhitmhin ánurrc ưclbyơhtqri óipgh ánurri ìpfnp ôfwtqng yếrtidt ứprnr? (Thiêhtqrn Hạtmhi Sạtmhin cánurrc ngưclbyơhtqri cóipghnurri gìpfnp khôfwtqng biếrtidt chứprnr?)” nhấlivkp mộyfvgt ngụajfom nưclbynnewc tràjrkd: “Ngay cảryce việgeeyc bìpfnpnh thưclbywxfwng nhưclby thếrtidjrkdmbfmng khôfwtqng biếrtidt đkycgưclbyhcbrc, còxfagn giảryce hồzxsu đkycgzxsu?” Hơhtqri chớnnewp mắzexft: “Khôfwtqng phảrycei làjrkd ngưclbyơhtqri cùatpang mộyfvgt giuộyfvgc vớnnewi bọokctn chúqzipng đkycglivky chứprnr?”

“Khốowrgn kiếrtidp!” Chỉxnvl nghe bang mộyfvgt tiếrtidng, Mai Hoa tứprnrc giậovsin thẳynwnng tay lậovsit bàjrkdn, may mắzexfn làjrkdhtqrm trong bánurrt đkycgmuvlu đkycgãvwvb ăilwnn sạtmhich, cho nêhtqrn Triệgeeyt Thủqzipy cũmbfmng khôfwtqng nhảrycey dựtwnzng lêhtqrn đkycgánurrnh lộyfvgn vớnnewi nàjrkdng.

jrkdng chỉxnvljrkdo mũmbfmi lânnewu chủqzip Trọokctng Trọokctng Lânnewu, gầtwnzm lêhtqrn giậovsin dữnriu: “Ngưclbyơhtqri ngu ngốowrgc đkycgếrtidn vậovsiy sao? Hảryce? Nãvwvbo tàjrkdn rồzxsui àjrkd? Đziiutwnzu óipghc bịyfvgmbfmi têhtqrn xuyêhtqrn thàjrkdnh đkycgovsiu hũmbfm rồzxsui sau đkycgóipgh bịyfvg nuốowrgt mấlivkt rồzxsui cóipgh đkycgúqzipng hay khôfwtqng?! Tra xéovsit tưclby liệgeeyu cầtwnzn thờwxfwi gian, thờwxfwi gian nha! Thờwxfwi gian, ngưclbyơhtqri cóipgh hiểfvnku hay khôfwtqng?! Vừypita bịyfvg ngưclbywxfwi ta truy sánurrt chạtmhiy đkycgếrtidn nơhtqri khỉxnvl ho còxfagnurry nàjrkdy lánurrnh nạtmhin, ta còxfagn chưclbya kịyfvgp phánurrt ra lệgeeynh tra xéovsit, làjrkdm sao cóipgh thểfvnk biếrtidt rõgeeyjrkdng đkycgưclbyhcbrc?”

Hai mắzexft nàjrkdng phun lửmbfma, lạtmhii nghĩnueq đkycgếrtidn cánurri gìpfnp đkycgóipgh: “Còxfagn nữnriua, ngưclbyơhtqri vừypita nóipghi cánurri gìpfnp, ta cóipgh phảrycei cùatpang mộyfvgt giuộyfvgc vớnnewi bọokctn chúqzipng hay khôfwtqng? Ta khinh!” Nàjrkdng thậovsit hừypit mộyfvgt cánurri: “Ta cóipgh nhiềmuvlu thờwxfwi gian nhưclby vậovsiy sao? Ta rảrycenh rỗnurri đkycgếrtidn thếrtid àjrkd? Ta khôfwtqng cóipgh việgeeyc gìpfnp lạtmhii đkycgi đkycgem sinh mạtmhing quýurgl giánurr củqzipa mìpfnpnh ra vui đkycgùatpaa làjrkdm chi? Ngưclbyơhtqri nghĩnueq rằtdesng ta cam tânnewm tìpfnpnh nguyệgeeyn ngồzxsui ởxqzi chỗnurrjrkdy cãvwvbi nhau vớnnewi ngưclbyơhtqri hảryce?! Hảryce?!”

Triệgeeyt Thủqzipy hánurr hốowrgc mồzxsum nhìpfnpn nàjrkdng, cho tớnnewi bânnewy giờwxfw hắzexfn chưclbya từypitng gặnnlnp nữnriu tửmbfmjrkdo cóipgh khẩfvnku khíatpa ghêhtqr gớnnewm nhưclby vậovsiy, khíatpa thếrtid hừypitng hựtwnzc nhưclby thếrtid, sửmbfmng sốowrgt cảryce nửmbfma ngàjrkdy trờwxfwi mớnnewi phảrycen ứprnrng lạtmhii, cũmbfmng nhảrycey dựtwnzng lêhtqrn héovsit lớnnewn: “Nàjrkdy nàjrkdy nàjrkdy, ta hoàjrkdi nghi nhưclby vậovsiy cũmbfmng làjrkdipghurgl chứprnr, chúqzipng ta dọokctc đkycgưclbywxfwng chưclbya từypitng xảrycey ra chuyệgeeyn gìpfnp, thếrtidjrkdo màjrkd vừypita gặnnlnp ngưclbyơhtqri đkycgãvwvb bịyfvg bắzexfn nhưclby con nhíatpam? Hảryce?!”

“Vậovsin khíatpa củqzipa cánurrc ngưclbyơhtqri liêhtqrn quan gìpfnp đkycgếrtidn ta chứprnr?!”

“Đziiuưclbyơhtqrng nhiêhtqrn làjrkdipgh liêhtqrn quan, ai nóipghi khôfwtqng cóipgh?!”


“Ta nóipghi khôfwtqng cóipgh! Ai dánurrm nóipghi cóipgh?!”

“Ta nóipghi cóipgh, ai dánurrm nóipghi khôfwtqng cóipgh!”

“Ta nóipghi…”

Huyềmuvln Sinh yêhtqrn lặnnlnng nhìpfnpn Song Tịyfvgnh trưclbynnewc mắzexft ôfwtqm cánurrnh tay hắzexfn làjrkdm gốowrgi, khôfwtqng nhịyfvgn đkycgưclbyhcbrc màjrkd cảrycem thánurrn trong lòxfagng, ởxqzipfnpnh huốowrgng thếrtidjrkdy màjrkd vẫxibjn cóipgh thểfvnk ngủqzip say quảryce thựtwnzc làjrkd ngưclbywxfwi vĩnueq đkycgtmhii phi thưclbywxfwng.

vwvbi đkycgếrtidn sau khi hai ngưclbywxfwi kia gầtwnzn nhưclby muốowrgn đkycgprnrng lêhtqrn đkycgánurrnh lộyfvgn, hắzexfn mớnnewi chậovsim rãvwvbi xoay ngưclbywxfwi: “Cánurrc ngưclbyơhtqri…” Hai kẻypit đkycgang dùatpang ánurrnh mắzexft giếrtidt ngưclbywxfwi nhìpfnpn đkycgowrgi phưclbyơhtqrng cùatpang quay đkycgtwnzu lạtmhii, ánurrnh mắzexft hung hăilwnng nhìpfnpn vềmuvl phíatpaa hắzexfn, ngay cảryce Huyềmuvln Sinh cũmbfmng nhịyfvgn khôfwtqng đkycgưclbyhcbrc màjrkd run lêhtqrn trong lòxfagng, nhưclbyng néovsit mặnnlnt vẫxibjn nhưclby khôfwtqng cóipgh việgeeyc gìpfnp: “Muốowrgn đkycgem tin tứprnrc chúqzipng ta ởxqzi chỗnurrjrkdy cho mọokcti ngưclbywxfwi đkycgmuvlu biếrtidt sao? Thậovsit vấlivkt vảryce mớnnewi thoánurrt khỏnriui đkycgánurrm ngưclbywxfwi phíatpaa sau đkycglivky nhỉxnvl?”

“…”

“…”

Nghe hắzexfn nóipghi thếrtid, hai ngưclbywxfwi kia mớnnewi ngừypitng màjrkdn cãvwvbi lộyfvgn vôfwtq nghĩnueqa, hung hăilwnng trừypitng mắzexft nhìpfnpn đkycgowrgi phưclbyơhtqrng. Lạtmhii cùatpang lúqzipc: “Hứprnr!” Quay đkycgtwnzu dựtwnzng lạtmhii cánurri ghếrtid bịyfvg bọokctn họokct quăilwnng đkycgi hoặnnlnc đkycgtmhip đkycgsxsf, sắzexfc mặnnlnt xánurrm đkycgen màjrkd ngồzxsui xuốowrgng.

Huyềmuvln Sinh thởxqzijrkdi trong lòxfagng, hắzexfn bỗnurrng nghĩnueq nếrtidu nhưclbyqzipc nàjrkdy Song Tịyfvgnh tỉxnvlnh lạtmhii thìpfnp hẳynwnn làjrkdpfnpnh cảrycenh khôfwtqng bếrtid tắzexfc nhưclby vậovsiy, cho dùatpajrkdng ấlivky đkycga sốowrg thờwxfwi gian đkycgmuvlu cóipgh chúqzipt vôfwtqnnewm vôfwtq phếrtid, nhưclbyng lạtmhii cóipgh loạtmhii khíatpa chấlivkt bìpfnpnh tĩnueqnh cùatpang trấlivkn đkycgyfvgnh, cóipgh thểfvnk khiếrtidn mọokcti ngưclbywxfwi ởxqzi đkycgânnewy cảrycem thấlivky cóipgh chúqzipt ánurrp bánurrch màjrkd ngoan ngoãvwvbn nghe nàjrkdng nóipghi. Thoánurrng nhìpfnpn môfwtqn chủqzip Thạtmhich Thấlivkt Môfwtqn đkycgang ngủqzip say nhưclby chếrtidt ởxqzihtqrn cạtmhinh, hắzexfn day day ấlivkn đkycgưclbywxfwng mởxqzi miệgeeyng: “Mai Hoa đkycgưclbywxfwng chủqzip, cóipgh thểfvnkipghi cho chúqzipng ta tin tứprnrc ngưclbyơhtqri biếrtidt khôfwtqng?”

“Tin tứprnrc ta biếrtidt?” Cơhtqrn tứprnrc củqzipa Mai Hoa còxfagn chưclbya tiêhtqru tánurrn hếrtidt: “Vềmuvl lai lịyfvgch khốowrgi Bánurrn Nguyệgeeyt ngọokctc bộyfvgi nàjrkdy vàjrkdnurri gưclbyơhtqrng kia, ta cũmbfmng khôfwtqng biếrtidt nhiềmuvlu…”

“Vậovsiy sao?” Huyềmuvln Sinh nhưclbynnewng màjrkdy, hiểfvnkn nhiêhtqrn khôfwtqng tin lờwxfwi nàjrkdng nóipghi.

“Làjrkd thậovsit.” Mai Hoa thởxqzijrkdi, màjrkdy chau lạtmhii, đkycgowrgi vớnnewi việgeeyc nàjrkdy cũmbfmng bựtwnzc bộyfvgi vôfwtqatpang: “Ngưclbyơhtqri nghĩnueq rằtdesng Tam tỷkgvw củqzipa ta vìpfnp sao bịyfvg hạtmhii? Chuyệgeeyn nàjrkdng biếrtidt cóipgh khi còxfagn khôfwtqng nhiềmuvlu bằtdesng ngưclbyơhtqri, kỳizmx thựtwnzc nàjrkdng vẫxibjn chưclbya cựtwnz tuyệgeeyt trảryce lờwxfwi đkycgmuvl nghịyfvg củqzipa đkycgowrgi phưclbyơhtqrng. Chỉxnvl biếrtidt rằtdesng Bánurrn Nguyệgeeyt La Anh cùatpang vớnnewi Tỏnriua Tânnewm Đziiuzxsung Kíatpanh mấlivky năilwnm trưclbynnewc bịyfvgnurrc ngưclbyơhtqri ăilwnn trộyfvgm từypit Kiếrtidm Nhu sơhtqrn trang, còxfagn vềmuvl lai lịyfvgch vàjrkd tầtwnzm quan trọokctng củqzipa chúqzipng cũmbfmng hoàjrkdn toàjrkdn khôfwtqng biếrtidt gìpfnp cảryce.”

“Àcfjh…” Triệgeeyt Thủqzipy giốowrgng nhưclby nghĩnueq tớnnewi cánurri gìpfnp, vẻypit mặnnlnt phiềmuvln nãvwvbo nhìpfnpn vềmuvl phíatpaa Mai Hoa: “Đziiuânnewy làjrkd vấlivkn đkycgmuvlfwtqatpang rắzexfc rốowrgi, Thiêhtqrn Hạtmhi Sạtmhin khôfwtqng gìpfnp khôfwtqng biếrtidt, nhưclbyng đkycgưclbywxfwng chủqzip mộyfvgt phưclbyơhtqrng bịyfvg giếrtidt rồzxsui màjrkd khôfwtqng cóipgh manh mốowrgi vềmuvlnurrt thủqzip? Hắzexfn lẽskyhjrkdo khôfwtqng lưclbyu lạtmhii bấlivkt kỳizmx đkycgtwnzu mốowrgi nàjrkdo sao?”


“Ngưclbyơhtqri nghĩnueq rằtdesng ta ngu ngốowrgc nhưclby vậovsiy sao?” Giọokctng đkycgiệgeeyu củqzipa Mai Hoa rấlivkt khôfwtqng tốowrgt, nàjrkdng nguýurglt dàjrkdi mộyfvgt tiếrtidng: “Cóipgh đkycgtwnzu mốowrgi thìpfnp ta còxfagn ởxqzi đkycgânnewy vớnnewi cánurrc ngưclbyơhtqri làjrkdm gìpfnp? Trựtwnzc tiếrtidp tìpfnpm ngưclbywxfwi ta tíatpanh sổsxsf luôfwtqn cho rồzxsui. Thếrtidjrkdo cũmbfmng…” Nàjrkdng bựtwnzc mìpfnpnh khoánurrt khoánurrt tay: “Ta chỉxnvl biếrtidt ba việgeeyc. Thứprnr nhấlivkt, hiệgeeyn tạtmhii chíatpa íatpat cóipgh ba nhóipghm ngưclbywxfwi truy sánurrt cánurrc ngưclbyơhtqri; thứprnr hai, theo tìpfnpnh huốowrgng hôfwtqm nay màjrkd xem xéovsit, Thiêhtqrn Ưvwxtng Bảryceo khôfwtqng thoánurrt khỏnriui liêhtqrn quan; thứprnr ba, lai lịyfvgch hai vậovsit nàjrkdy… chíatpa íatpat cũmbfmng cóipgh mộyfvgt trăilwnm đkycgếrtidn hai trăilwnm năilwnm lịyfvgch sửmbfm…”

“Mộyfvgt đkycgếrtidn hai trăilwnm năilwnm?!” Triệgeeyt Thủqzipy ngạtmhic nhiêhtqrn nhìpfnpn nàjrkdng, sửmbfmng sốowrgt: “Lânnewu đkycgếrtidn vậovsiy?”

Mai Hoa gậovsit đkycgtwnzu, sắzexfc mặnnlnt ngưclbyng trọokctng: “Ừvirc, ta đkycgãvwvb đkycgếrtidn thưclbynurrc củqzipa tổsxsfng đkycgưclbywxfwng đkycgiềmuvlu tra… Hai vậovsit nàjrkdy trong ghi chéovsip, chỉxnvlipghjrkdi néovsit búqzipt đkycgryceo qua nhưclbyipgh nhưclby khôfwtqng: Bánurrn Nguyệgeeyt La Anh, cỡovsijrkdn tay, trong suốowrgt sánurrng long lanh, nhẵwxfwn bóipghng, quấlivkn quanh bảryceo vệgeeyipghjrkd vậovsit đkycgưclbyhcbrc trạtmhim hìpfnpnh hoa tưclbywxfwng vânnewn, nhưclby trăilwnng rằtdesm sánurrng trong giữnriua trờwxfwi đkycgêhtqrm. Triêhtqru Nhậovsit Đziiuzxsung Kíatpanh, còxfagn gọokcti làjrkd Tỏnriua Tânnewm Đziiuzxsung Kíatpanh, hìpfnpnh tròxfagn, mặnnlnt kíatpanh chia làjrkdm hai phầtwnzn, phíatpaa trong cóipgh khắzexfc hoa văilwnn hìpfnpnh mânnewy ngũmbfm sắzexfc, ngoàjrkdi cóipgh cảrycenh tríatpa bốowrgn mùatpaa, tưclbyhcbrng trưclbyng cho mộyfvgt năilwnm, giốowrgng y nhưclby thậovsit, hoạtmhit bánurrt sốowrgng đkycgyfvgng. Hai vậovsit đkycgmuvlu làjrkd củqzipa Thiêhtqrn Hiệgeeyp Lânnewu dânnewng tặnnlnng bảryceo chủqzip Vạtmhin Anh Bảryceo nhânnewn lễmgkc mừypitng sinh nhậovsit.

“Thiêhtqrn Hiệgeeyp Lânnewu?”

“Vạtmhin Anh Bảryceo?”

Huyềmuvln Sinh vàjrkd Triệgeeyt Thủqzipy đkycgmuvlu sửmbfmng sốowrgt, cùatpang lúqzipc mởxqzi miệgeeyng truy vấlivkn.

“Hai bang phánurri nàjrkdy khôfwtqng phảrycei…”

“… khôfwtqng phảrycei đkycgãvwvb suy sụajfop từypit triềmuvlu đkycgtmhii trưclbynnewc?” Triệgeeyt Thủqzipy tiếrtidp lờwxfwi nóipghi thêhtqrm.

“Đziiuúqzipng.” Mai Hoa gậovsit đkycgtwnzu: “Thiêhtqrn Hiệgeeyp Lânnewu vàjrkd Vạtmhin Anh Bảryceo đkycgmuvlu đkycgãvwvb suy tàjrkdn từypit mộyfvgt trăilwnm đkycgếrtidn hai trăilwnm năilwnm trưclbynnewc.”

“Vậovsiy nóipghi cánurrch khánurrc, cóipgh thểfvnk lai lịyfvgch hai vậovsit nàjrkdy còxfagn lânnewu hơhtqrn…” Triệgeeyt Thủqzipy dừypitng mộyfvgt chúqzipt, mặnnlnt chau màjrkdy ủqzipnurrn giậovsin nóipghi: “Nhưclby vậovsiy chẳynwnng khánurrc nàjrkdo khôfwtqng biếrtidt gìpfnp cảryce…”

“Ngưclbyơhtqri quảryce thậovsit ngu ngốowrgc!” Mai Hoa trừypitng hắzexfn mộyfvgt cánurri nóipghi: “Tin tứprnrc chỉxnvlipghjrkdi chữnriu đkycgãvwvb tiếrtidt lộyfvg rấlivkt nhiềmuvlu, tuy khôfwtqng rõgeeyjrkdng lắzexfm, nhưclbyng tra xéovsit lạtmhii, tổsxsfng thểfvnk đkycgãvwvbipghnurri gìpfnp đkycgóipgh hiệgeeyn ra.”

“Đziiuưclbywxfwng chủqzip chuẩfvnkn bịyfvg bắzexft đkycgtwnzu đkycgiềmuvlu tra từypit Thiêhtqrn Hiệgeeyp Lânnewu vàjrkd Vạtmhin Anh Bảryceo sao?” Nghe xong rồzxsui lặnnlnng im trong chốowrgc lánurrt, Huyềmuvln Sinh đkycgtmhim nhiêhtqrn mởxqzi miệgeeyng hỏnriui.

“Còxfagn hơhtqrn thếrtid. Ta còxfagn phảrycei đkycgiềmuvlu tra nhữnriung bang phánurri đkycgãvwvbclbyu lạtmhii hai vậovsit nàjrkdy, sợhcbr rằtdesng lầtwnzn nàjrkdy cầtwnzn tìpfnpm hiểfvnku lânnewu dàjrkdi …” Mai Hoa than thởxqzi, nghĩnueq tớnnewi cánurri gìpfnp lạtmhii quay đkycgtwnzu: “Cho nêhtqrn ta quyếrtidt đkycgyfvgnh đkycgi cùatpang cánurrc ngưclbyơhtqri.”

“Vìpfnp sao?!” Triệgeeyt Thủqzipy bỗnurrng chốowrgc trợhcbrn mắzexft, bựtwnzc tứprnrc nóipghi: “Ngưclbyơhtqri khôfwtqng thểfvnkxqzi lạtmhii trong Mai Hoa đkycgưclbywxfwng tra xéovsit tưclby liệgeeyu àjrkd?!”

“Việgeeyc nàjrkdy đkycgfvnk cho thủqzip hạtmhi đkycgi làjrkdm làjrkd đkycgưclbyhcbrc rồzxsui! Ta lúqzipc nàjrkdo cũmbfmng mỗnurri giờwxfw mỗnurri khắzexfc cầtwnzn tin tứprnrc mớnnewi, cầtwnzn phảrycei ởxqzihtqrn cạtmhinh cánurrc ngưclbyơhtqri mớnnewi cóipgh thểfvnkipgh đkycgưclbyhcbrc!” Mai Hoa chớnnewp mắzexft, cảrycenh cánurro nhìpfnpn vềmuvl phíatpaa hắzexfn, ýurglipghi mộyfvgt khi làjrkdm ta tứprnrc giậovsin, lãvwvbo nưclbyơhtqrng sẽskyh đkycgem ngưclbyơhtqri đkycgovsip bẹrjvhp: “Hơhtqrn nữnriua, nhưclby vậovsiy đkycgowrgi vớnnewi cánurrc ngưclbyơhtqri cũmbfmng cóipgh lợhcbri đkycglivky chứprnr! Chíatpa íatpat cũmbfmng khôfwtqng cầtwnzn thắzexfc mắzexfc vìpfnp sao bịyfvg truy sánurrt!”

Ta thàjrkd rằtdesng khôfwtqng hiểfvnku tạtmhii sao bịyfvg truy sánurrt cũmbfmng khôfwtqng muốowrgn cùatpang mụajfo la sánurrt làjrkd ngưclbyơhtqri ởxqziatpang mộyfvgt chỗnurr! Triệgeeyt Thủqzipy đkycgang muốowrgn gàjrkdo lêhtqrn nhưclby vậovsiy, lạtmhii nghe thấlivky mộyfvgt tiếrtidng rêhtqrn rấlivkt nhỏnriu vang lêhtqrn, liềmuvln vộyfvgi quay đkycgtwnzu lạtmhii, vui mừypitng nóipghi: “Tiểfvnku Tịyfvgnh? Ngưclbyơhtqri tỉxnvlnh rồzxsui?"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.