Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1-Chương 15 : Lê Hoa cốc – Gia trang sâu thẳm giữa tầng mây

    trước sau   
Edit: Phi Anh

Beta: Ely

Bỗskmang nhiêrcefn mưfhtja giócanu ngợfhtjp trờcwfmi.

Tiếbvlgng giócanu thổgssyi len lỏkxwbi lấaieqp đawwzrgdty từblrcng ngócanuc ngántwlch nơkyqbi khántwlch đawwziếbvlgm Lâpxdpm Giang, bêrcefn ngoàuujvi cửbmeua sổgssy, vốmkjxn làuujv đawwzang chìtmpkm đawwzvfycm trong buổgssyi chiềedhdu ngậqptqp nắvfycng đawwzrceft nhiêrcefn giócanu thổgssyi bụmkjxi mùrqiw. Chốmkjxc chốmkjxc lạrgixi cócanu ngưfhtjcwfmi qua đawwzưfhtjcwfmng mệtdmut nhọvfycc xántwlch theo túvitri to théciobt lớrijyn bưfhtjrijyc vàuujvo, khôpxdpng phảedhdi rũixyfixyfntwli tócanuc rốmkjxi loạrgixn thìtmpkixyfng làuujv dụmkjxi dụmkjxi cántwlt trong mắvfyct.

uujvnh câpxdpy bịivpq giócanu lớrijyn va đawwzqptqp phántwlt ra tiếbvlgng lốmkjxp bốmkjxp, mâpxdpy đawwzen nơkyqbi châpxdpn trờcwfmi cuồtcafn cuộrcefn thàuujvnh từblrcng tảedhdng lớrijyn dầrgdtn bao phủnrcq khắvfycp nơkyqbi. Mặyzdct trờcwfmi chiềedhdu chưfhtja hoàuujvn toàuujvn bịivpq che giấaiequ, vẫfwgmn thảedhdn nhiêrcefn bừblrcng sántwlng bêrcefn trong cántwli u tốmkjxi đawwzang dầrgdtn xâpxdpm chiếbvlgm, sắvfycc vàuujvng ócanung ántwlnh say lòyzdcng ngưfhtjcwfmi nhưfhtj tan biếbvlgn dầrgdtn.

Huyềedhdn Sinh ngồtcafi trêrcefn ghếbvlgrcefn cạrgixnh giưfhtjcwfmng Song Tịivpqnh, lẳuzofng lặyzdcng nhìtmpkn nàuujvng.


Áayshnh nắvfycng le lócanui còyzdcn sócanut lạrgixi chiếbvlgu đawwzếbvlgn, tảedhdn nhẹrgix trêrcefn khuôpxdpn mặyzdct bìtmpknh thảedhdn còyzdcn đawwzang say ngủnrcq củnrcqa nàuujvng, mạrgixrcefn mộrceft màuujvu vàuujvng đawwzrgixm nhiêrcefn ấaieqm ántwlp.

yzdcng hắvfycn bỗskmang nhiêrcefn cócanu mộrceft cảedhdm giántwlc hếbvlgt sứnbeqc bìtmpknh an, giốmkjxng nhưfhtj khi chạrgixy đawwzếbvlgn phòyzdcng mẫfwgmu thâpxdpn lúvitrc còyzdcn béciob, ngồtcafi lêrcefn xípslhch đawwzu bêrcefn trong bọvfycc thảedhdm lôpxdpng dàuujvy màuujv đawwzvfycc sántwlch. Khi đawwzócanu, khôpxdpng gian cũixyfng tràuujvn ngậqptqp sắvfycc vàuujvng rựzpglc rỡrqiw, nhữivpqng hạrgixt bụmkjxi nhỏkxwb li ti bay lưfhtjfhtjn trong khôpxdpng trung, dưfhtjcwfmng nhưfhtjcanu thểkxwb nghe đawwzưfhtjfhtjc âpxdpm thanh chúvitrng xoay tròyzdcn.

Trúvitrt bỏkxwb hếbvlgt nhữivpqng tàuujvn bạrgixo kinh hoàuujvng sau vụmkjx truy sántwlt vừblrca rồtcafi cùrqiwng nhữivpqng âpxdpn oántwln cừblrcu hậqptqn giang hồtcaf, thờcwfmi khắvfycc nàuujvy, chỉrqiwcanu hắvfycn vàuujv ngưfhtjcwfmi thiếbvlgu nữivpqaieqy, thờcwfmi gian chậqptqm rãdkgfi trôpxdpi qua.

Nhưfhtjng màuujv

“Ta mặyzdcc xántwlc!” Lâpxdpm Mai Hoa dùrqiwng mộrceft chưfhtjpslhng vỗskmauujvn, cántwli bàuujvn gỗskma vỡrqiw tan tàuujvnh rơkyqbi từblrcng mảedhdng xuốmkjxng đawwzaieqt, nàuujvng trợfhtjn mắvfyct hántwl hốmkjxc mồtcafm màuujv nhìtmpkn nócanu trong phúvitrt chốmkjxc, lúvitrc nàuujvy

mớrijyi ngẩygnfng đawwzrgdtu lêrcefn tiếbvlgp tụmkjxc quántwlt: “Lãdkgfo nưfhtjơkyqbng đawwzãdkgfcanui làuujv khôpxdpng biếbvlgt tạrgixi sao Thiêrcefn Ưtmpkng Bảedhdo truy đawwzuổgssyi rồtcafi, ngưfhtjơkyqbi muốmkjxn ta nócanui bao nhiêrcefu lầrgdtn nữivpqa!”

Triệtdmut Thủnrcqy ởpslhrcefn cạrgixnh cũixyfng cựzpglc kỳkqndrqiwng hồtcafn màuujv théciobt lạrgixi, thếbvlg nhưfhtjng vìtmpk hai mántwl bịivpq đawwztcaf ăolvcn chấaieqt kípslhn, cho nêrcefn thanh âpxdpm cũixyfng biếbvlgn dạrgixng: “Yêrcefn ạrgixrgixn ántwlc ưfhtjơkyqbi ócanu ántwli ìtmpk ôpxdpng yếbvlgt ứnbeq? (Thiêrcefn Hạrgix Sạrgixn cántwlc ngưfhtjơkyqbi cócanuntwli gìtmpk khôpxdpng biếbvlgt chứnbeq?)” nhấaieqp mộrceft ngụmkjxm nưfhtjrijyc tràuujv: “Ngay cảedhd việtdmuc bìtmpknh thưfhtjcwfmng nhưfhtj thếbvlguujvixyfng khôpxdpng biếbvlgt đawwzưfhtjfhtjc, còyzdcn giảedhd hồtcaf đawwztcaf?” Hơkyqbi chớrijyp mắvfyct: “Khôpxdpng phảedhdi làuujv ngưfhtjơkyqbi cùrqiwng mộrceft giuộrcefc vớrijyi bọvfycn chúvitrng đawwzaieqy chứnbeq?”

“Khốmkjxn kiếbvlgp!” Chỉrqiw nghe bang mộrceft tiếbvlgng, Mai Hoa tứnbeqc giậqptqn thẳuzofng tay lậqptqt bàuujvn, may mắvfycn làuujvkyqbm trong bántwlt đawwzedhdu đawwzãdkgf ăolvcn sạrgixch, cho nêrcefn Triệtdmut Thủnrcqy cũixyfng khôpxdpng nhảedhdy dựzpglng lêrcefn đawwzántwlnh lộrcefn vớrijyi nàuujvng.

uujvng chỉrqiwuujvo mũixyfi lâpxdpu chủnrcq Trọvfycng Trọvfycng Lâpxdpu, gầrgdtm lêrcefn giậqptqn dữivpq: “Ngưfhtjơkyqbi ngu ngốmkjxc đawwzếbvlgn vậqptqy sao? Hảedhd? Nãdkgfo tàuujvn rồtcafi àuujv? Đrijyrgdtu ócanuc bịivpqixyfi têrcefn xuyêrcefn thàuujvnh đawwzqptqu hũixyf rồtcafi sau đawwzócanu bịivpq nuốmkjxt mấaieqt rồtcafi cócanu đawwzúvitrng hay khôpxdpng?! Tra xéciobt tưfhtj liệtdmuu cầrgdtn thờcwfmi gian, thờcwfmi gian nha! Thờcwfmi gian, ngưfhtjơkyqbi cócanu hiểkxwbu hay khôpxdpng?! Vừblrca bịivpq ngưfhtjcwfmi ta truy sántwlt chạrgixy đawwzếbvlgn nơkyqbi khỉrqiw ho còyzdcntwly nàuujvy lántwlnh nạrgixn, ta còyzdcn chưfhtja kịivpqp phántwlt ra lệtdmunh tra xéciobt, làuujvm sao cócanu thểkxwb biếbvlgt rõolvcuujvng đawwzưfhtjfhtjc?”

Hai mắvfyct nàuujvng phun lửbmeua, lạrgixi nghĩxqkw đawwzếbvlgn cántwli gìtmpk đawwzócanu: “Còyzdcn nữivpqa, ngưfhtjơkyqbi vừblrca nócanui cántwli gìtmpk, ta cócanu phảedhdi cùrqiwng mộrceft giuộrcefc vớrijyi bọvfycn chúvitrng hay khôpxdpng? Ta khinh!” Nàuujvng thậqptqt hừblrc mộrceft cántwli: “Ta cócanu nhiềedhdu thờcwfmi gian nhưfhtj vậqptqy sao? Ta rảedhdnh rỗskmai đawwzếbvlgn thếbvlg àuujv? Ta khôpxdpng cócanu việtdmuc gìtmpk lạrgixi đawwzi đawwzem sinh mạrgixng quýqptq giántwl củnrcqa mìtmpknh ra vui đawwzùrqiwa làuujvm chi? Ngưfhtjơkyqbi nghĩxqkw rằpiorng ta cam tâpxdpm tìtmpknh nguyệtdmun ngồtcafi ởpslh chỗskmauujvy cãdkgfi nhau vớrijyi ngưfhtjơkyqbi hảedhd?! Hảedhd?!”

Triệtdmut Thủnrcqy hántwl hốmkjxc mồtcafm nhìtmpkn nàuujvng, cho tớrijyi bâpxdpy giờcwfm hắvfycn chưfhtja từblrcng gặyzdcp nữivpq tửbmeuuujvo cócanu khẩygnfu khípslh ghêrcef gớrijym nhưfhtj vậqptqy, khípslh thếbvlg hừblrcng hựzpglc nhưfhtj thếbvlg, sửbmeung sốmkjxt cảedhd nửbmeua ngàuujvy trờcwfmi mớrijyi phảedhdn ứnbeqng lạrgixi, cũixyfng nhảedhdy dựzpglng lêrcefn héciobt lớrijyn: “Nàuujvy nàuujvy nàuujvy, ta hoàuujvi nghi nhưfhtj vậqptqy cũixyfng làuujvcanuqptq chứnbeq, chúvitrng ta dọvfycc đawwzưfhtjcwfmng chưfhtja từblrcng xảedhdy ra chuyệtdmun gìtmpk, thếbvlguujvo màuujv vừblrca gặyzdcp ngưfhtjơkyqbi đawwzãdkgf bịivpq bắvfycn nhưfhtj con nhípslhm? Hảedhd?!”

“Vậqptqn khípslh củnrcqa cántwlc ngưfhtjơkyqbi liêrcefn quan gìtmpk đawwzếbvlgn ta chứnbeq?!”

“Đrijyưfhtjơkyqbng nhiêrcefn làuujvcanu liêrcefn quan, ai nócanui khôpxdpng cócanu?!”


“Ta nócanui khôpxdpng cócanu! Ai dántwlm nócanui cócanu?!”

“Ta nócanui cócanu, ai dántwlm nócanui khôpxdpng cócanu!”

“Ta nócanui…”

Huyềedhdn Sinh yêrcefn lặyzdcng nhìtmpkn Song Tịivpqnh trưfhtjrijyc mắvfyct ôpxdpm cántwlnh tay hắvfycn làuujvm gốmkjxi, khôpxdpng nhịivpqn đawwzưfhtjfhtjc màuujv cảedhdm thántwln trong lòyzdcng, ởpslhtmpknh huốmkjxng thếbvlguujvy màuujv vẫfwgmn cócanu thểkxwb ngủnrcq say quảedhd thựzpglc làuujv ngưfhtjcwfmi vĩxqkw đawwzrgixi phi thưfhtjcwfmng.

dkgfi đawwzếbvlgn sau khi hai ngưfhtjcwfmi kia gầrgdtn nhưfhtj muốmkjxn đawwznbeqng lêrcefn đawwzántwlnh lộrcefn, hắvfycn mớrijyi chậqptqm rãdkgfi xoay ngưfhtjcwfmi: “Cántwlc ngưfhtjơkyqbi…” Hai kẻumpg đawwzang dùrqiwng ántwlnh mắvfyct giếbvlgt ngưfhtjcwfmi nhìtmpkn đawwzmkjxi phưfhtjơkyqbng cùrqiwng quay đawwzrgdtu lạrgixi, ántwlnh mắvfyct hung hăolvcng nhìtmpkn vềedhd phípslha hắvfycn, ngay cảedhd Huyềedhdn Sinh cũixyfng nhịivpqn khôpxdpng đawwzưfhtjfhtjc màuujv run lêrcefn trong lòyzdcng, nhưfhtjng néciobt mặyzdct vẫfwgmn nhưfhtj khôpxdpng cócanu việtdmuc gìtmpk: “Muốmkjxn đawwzem tin tứnbeqc chúvitrng ta ởpslh chỗskmauujvy cho mọvfyci ngưfhtjcwfmi đawwzedhdu biếbvlgt sao? Thậqptqt vấaieqt vảedhd mớrijyi thoántwlt khỏkxwbi đawwzántwlm ngưfhtjcwfmi phípslha sau đawwzaieqy nhỉrqiw?”

“…”

“…”

Nghe hắvfycn nócanui thếbvlg, hai ngưfhtjcwfmi kia mớrijyi ngừblrcng màuujvn cãdkgfi lộrcefn vôpxdp nghĩxqkwa, hung hăolvcng trừblrcng mắvfyct nhìtmpkn đawwzmkjxi phưfhtjơkyqbng. Lạrgixi cùrqiwng lúvitrc: “Hứnbeq!” Quay đawwzrgdtu dựzpglng lạrgixi cántwli ghếbvlg bịivpq bọvfycn họvfyc quăolvcng đawwzi hoặyzdcc đawwzrgixp đawwzgssy, sắvfycc mặyzdct xántwlm đawwzen màuujv ngồtcafi xuốmkjxng.

Huyềedhdn Sinh thởpslhuujvi trong lòyzdcng, hắvfycn bỗskmang nghĩxqkw nếbvlgu nhưfhtjvitrc nàuujvy Song Tịivpqnh tỉrqiwnh lạrgixi thìtmpk hẳuzofn làuujvtmpknh cảedhdnh khôpxdpng bếbvlg tắvfycc nhưfhtj vậqptqy, cho dùrqiwuujvng ấaieqy đawwza sốmkjx thờcwfmi gian đawwzedhdu cócanu chúvitrt vôpxdppxdpm vôpxdp phếbvlg, nhưfhtjng lạrgixi cócanu loạrgixi khípslh chấaieqt bìtmpknh tĩxqkwnh cùrqiwng trấaieqn đawwzivpqnh, cócanu thểkxwb khiếbvlgn mọvfyci ngưfhtjcwfmi ởpslh đawwzâpxdpy cảedhdm thấaieqy cócanu chúvitrt ántwlp bántwlch màuujv ngoan ngoãdkgfn nghe nàuujvng nócanui. Thoántwlng nhìtmpkn môpxdpn chủnrcq Thạrgixch Thấaieqt Môpxdpn đawwzang ngủnrcq say nhưfhtj chếbvlgt ởpslhrcefn cạrgixnh, hắvfycn day day ấaieqn đawwzưfhtjcwfmng mởpslh miệtdmung: “Mai Hoa đawwzưfhtjcwfmng chủnrcq, cócanu thểkxwbcanui cho chúvitrng ta tin tứnbeqc ngưfhtjơkyqbi biếbvlgt khôpxdpng?”

“Tin tứnbeqc ta biếbvlgt?” Cơkyqbn tứnbeqc củnrcqa Mai Hoa còyzdcn chưfhtja tiêrcefu tántwln hếbvlgt: “Vềedhd lai lịivpqch khốmkjxi Bántwln Nguyệtdmut ngọvfycc bộrcefi nàuujvy vàuujvntwli gưfhtjơkyqbng kia, ta cũixyfng khôpxdpng biếbvlgt nhiềedhdu…”

“Vậqptqy sao?” Huyềedhdn Sinh nhưfhtjrijyng màuujvy, hiểkxwbn nhiêrcefn khôpxdpng tin lờcwfmi nàuujvng nócanui.

“Làuujv thậqptqt.” Mai Hoa thởpslhuujvi, màuujvy chau lạrgixi, đawwzmkjxi vớrijyi việtdmuc nàuujvy cũixyfng bựzpglc bộrcefi vôpxdprqiwng: “Ngưfhtjơkyqbi nghĩxqkw rằpiorng Tam tỷmtvt củnrcqa ta vìtmpk sao bịivpq hạrgixi? Chuyệtdmun nàuujvng biếbvlgt cócanu khi còyzdcn khôpxdpng nhiềedhdu bằpiorng ngưfhtjơkyqbi, kỳkqnd thựzpglc nàuujvng vẫfwgmn chưfhtja cựzpgl tuyệtdmut trảedhd lờcwfmi đawwzedhd nghịivpq củnrcqa đawwzmkjxi phưfhtjơkyqbng. Chỉrqiw biếbvlgt rằpiorng Bántwln Nguyệtdmut La Anh cùrqiwng vớrijyi Tỏkxwba Tâpxdpm Đrijytcafng Kípslhnh mấaieqy năolvcm trưfhtjrijyc bịivpqntwlc ngưfhtjơkyqbi ăolvcn trộrcefm từblrc Kiếbvlgm Nhu sơkyqbn trang, còyzdcn vềedhd lai lịivpqch vàuujv tầrgdtm quan trọvfycng củnrcqa chúvitrng cũixyfng hoàuujvn toàuujvn khôpxdpng biếbvlgt gìtmpk cảedhd.”

“Àkcdx…” Triệtdmut Thủnrcqy giốmkjxng nhưfhtj nghĩxqkw tớrijyi cántwli gìtmpk, vẻumpg mặyzdct phiềedhdn nãdkgfo nhìtmpkn vềedhd phípslha Mai Hoa: “Đrijyâpxdpy làuujv vấaieqn đawwzedhdpxdprqiwng rắvfycc rốmkjxi, Thiêrcefn Hạrgix Sạrgixn khôpxdpng gìtmpk khôpxdpng biếbvlgt, nhưfhtjng đawwzưfhtjcwfmng chủnrcq mộrceft phưfhtjơkyqbng bịivpq giếbvlgt rồtcafi màuujv khôpxdpng cócanu manh mốmkjxi vềedhdntwlt thủnrcq? Hắvfycn lẽvbdyuujvo khôpxdpng lưfhtju lạrgixi bấaieqt kỳkqnd đawwzrgdtu mốmkjxi nàuujvo sao?”


“Ngưfhtjơkyqbi nghĩxqkw rằpiorng ta ngu ngốmkjxc nhưfhtj vậqptqy sao?” Giọvfycng đawwziệtdmuu củnrcqa Mai Hoa rấaieqt khôpxdpng tốmkjxt, nàuujvng nguýqptqt dàuujvi mộrceft tiếbvlgng: “Cócanu đawwzrgdtu mốmkjxi thìtmpk ta còyzdcn ởpslh đawwzâpxdpy vớrijyi cántwlc ngưfhtjơkyqbi làuujvm gìtmpk? Trựzpglc tiếbvlgp tìtmpkm ngưfhtjcwfmi ta típslhnh sổgssy luôpxdpn cho rồtcafi. Thếbvlguujvo cũixyfng…” Nàuujvng bựzpglc mìtmpknh khoántwlt khoántwlt tay: “Ta chỉrqiw biếbvlgt ba việtdmuc. Thứnbeq nhấaieqt, hiệtdmun tạrgixi chípslh ípslht cócanu ba nhócanum ngưfhtjcwfmi truy sántwlt cántwlc ngưfhtjơkyqbi; thứnbeq hai, theo tìtmpknh huốmkjxng hôpxdpm nay màuujv xem xéciobt, Thiêrcefn Ưtmpkng Bảedhdo khôpxdpng thoántwlt khỏkxwbi liêrcefn quan; thứnbeq ba, lai lịivpqch hai vậqptqt nàuujvy… chípslh ípslht cũixyfng cócanu mộrceft trăolvcm đawwzếbvlgn hai trăolvcm năolvcm lịivpqch sửbmeu…”

“Mộrceft đawwzếbvlgn hai trăolvcm năolvcm?!” Triệtdmut Thủnrcqy ngạrgixc nhiêrcefn nhìtmpkn nàuujvng, sửbmeung sốmkjxt: “Lâpxdpu đawwzếbvlgn vậqptqy?”

Mai Hoa gậqptqt đawwzrgdtu, sắvfycc mặyzdct ngưfhtjng trọvfycng: “Ừrqiw, ta đawwzãdkgf đawwzếbvlgn thưfhtjntwlc củnrcqa tổgssyng đawwzưfhtjcwfmng đawwziềedhdu tra… Hai vậqptqt nàuujvy trong ghi chéciobp, chỉrqiwcanuuujvi néciobt búvitrt đawwzedhdo qua nhưfhtjcanu nhưfhtj khôpxdpng: Bántwln Nguyệtdmut La Anh, cỡrqiwuujvn tay, trong suốmkjxt sántwlng long lanh, nhẵskman bócanung, quấaieqn quanh bảedhdo vệtdmucanuuujv vậqptqt đawwzưfhtjfhtjc trạrgixm hìtmpknh hoa tưfhtjcwfmng vâpxdpn, nhưfhtj trăolvcng rằpiorm sántwlng trong giữivpqa trờcwfmi đawwzêrcefm. Triêrcefu Nhậqptqt Đrijytcafng Kípslhnh, còyzdcn gọvfyci làuujv Tỏkxwba Tâpxdpm Đrijytcafng Kípslhnh, hìtmpknh tròyzdcn, mặyzdct kípslhnh chia làuujvm hai phầrgdtn, phípslha trong cócanu khắvfycc hoa văolvcn hìtmpknh mâpxdpy ngũixyf sắvfycc, ngoàuujvi cócanu cảedhdnh trípslh bốmkjxn mùrqiwa, tưfhtjfhtjng trưfhtjng cho mộrceft năolvcm, giốmkjxng y nhưfhtj thậqptqt, hoạrgixt bántwlt sốmkjxng đawwzrcefng. Hai vậqptqt đawwzedhdu làuujv củnrcqa Thiêrcefn Hiệtdmup Lâpxdpu dâpxdpng tặyzdcng bảedhdo chủnrcq Vạrgixn Anh Bảedhdo nhâpxdpn lễaqyv mừblrcng sinh nhậqptqt.

“Thiêrcefn Hiệtdmup Lâpxdpu?”

“Vạrgixn Anh Bảedhdo?”

Huyềedhdn Sinh vàuujv Triệtdmut Thủnrcqy đawwzedhdu sửbmeung sốmkjxt, cùrqiwng lúvitrc mởpslh miệtdmung truy vấaieqn.

“Hai bang phántwli nàuujvy khôpxdpng phảedhdi…”

“… khôpxdpng phảedhdi đawwzãdkgf suy sụmkjxp từblrc triềedhdu đawwzrgixi trưfhtjrijyc?” Triệtdmut Thủnrcqy tiếbvlgp lờcwfmi nócanui thêrcefm.

“Đrijyúvitrng.” Mai Hoa gậqptqt đawwzrgdtu: “Thiêrcefn Hiệtdmup Lâpxdpu vàuujv Vạrgixn Anh Bảedhdo đawwzedhdu đawwzãdkgf suy tàuujvn từblrc mộrceft trăolvcm đawwzếbvlgn hai trăolvcm năolvcm trưfhtjrijyc.”

“Vậqptqy nócanui cántwlch khántwlc, cócanu thểkxwb lai lịivpqch hai vậqptqt nàuujvy còyzdcn lâpxdpu hơkyqbn…” Triệtdmut Thủnrcqy dừblrcng mộrceft chúvitrt, mặyzdct chau màuujvy ủnrcqntwln giậqptqn nócanui: “Nhưfhtj vậqptqy chẳuzofng khántwlc nàuujvo khôpxdpng biếbvlgt gìtmpk cảedhd…”

“Ngưfhtjơkyqbi quảedhd thậqptqt ngu ngốmkjxc!” Mai Hoa trừblrcng hắvfycn mộrceft cántwli nócanui: “Tin tứnbeqc chỉrqiwcanuuujvi chữivpq đawwzãdkgf tiếbvlgt lộrcef rấaieqt nhiềedhdu, tuy khôpxdpng rõolvcuujvng lắvfycm, nhưfhtjng tra xéciobt lạrgixi, tổgssyng thểkxwb đawwzãdkgfcanuntwli gìtmpk đawwzócanu hiệtdmun ra.”

“Đrijyưfhtjcwfmng chủnrcq chuẩygnfn bịivpq bắvfyct đawwzrgdtu đawwziềedhdu tra từblrc Thiêrcefn Hiệtdmup Lâpxdpu vàuujv Vạrgixn Anh Bảedhdo sao?” Nghe xong rồtcafi lặyzdcng im trong chốmkjxc lántwlt, Huyềedhdn Sinh đawwzrgixm nhiêrcefn mởpslh miệtdmung hỏkxwbi.

“Còyzdcn hơkyqbn thếbvlg. Ta còyzdcn phảedhdi đawwziềedhdu tra nhữivpqng bang phántwli đawwzãdkgffhtju lạrgixi hai vậqptqt nàuujvy, sợfhtj rằpiorng lầrgdtn nàuujvy cầrgdtn tìtmpkm hiểkxwbu lâpxdpu dàuujvi …” Mai Hoa than thởpslh, nghĩxqkw tớrijyi cántwli gìtmpk lạrgixi quay đawwzrgdtu: “Cho nêrcefn ta quyếbvlgt đawwzivpqnh đawwzi cùrqiwng cántwlc ngưfhtjơkyqbi.”

“Vìtmpk sao?!” Triệtdmut Thủnrcqy bỗskmang chốmkjxc trợfhtjn mắvfyct, bựzpglc tứnbeqc nócanui: “Ngưfhtjơkyqbi khôpxdpng thểkxwbpslh lạrgixi trong Mai Hoa đawwzưfhtjcwfmng tra xéciobt tưfhtj liệtdmuu àuujv?!”

“Việtdmuc nàuujvy đawwzkxwb cho thủnrcq hạrgix đawwzi làuujvm làuujv đawwzưfhtjfhtjc rồtcafi! Ta lúvitrc nàuujvo cũixyfng mỗskmai giờcwfm mỗskmai khắvfycc cầrgdtn tin tứnbeqc mớrijyi, cầrgdtn phảedhdi ởpslhrcefn cạrgixnh cántwlc ngưfhtjơkyqbi mớrijyi cócanu thểkxwbcanu đawwzưfhtjfhtjc!” Mai Hoa chớrijyp mắvfyct, cảedhdnh cántwlo nhìtmpkn vềedhd phípslha hắvfycn, ýqptqcanui mộrceft khi làuujvm ta tứnbeqc giậqptqn, lãdkgfo nưfhtjơkyqbng sẽvbdy đawwzem ngưfhtjơkyqbi đawwzqptqp bẹrgixp: “Hơkyqbn nữivpqa, nhưfhtj vậqptqy đawwzmkjxi vớrijyi cántwlc ngưfhtjơkyqbi cũixyfng cócanu lợfhtji đawwzaieqy chứnbeq! Chípslh ípslht cũixyfng khôpxdpng cầrgdtn thắvfycc mắvfycc vìtmpk sao bịivpq truy sántwlt!”

Ta thàuujv rằpiorng khôpxdpng hiểkxwbu tạrgixi sao bịivpq truy sántwlt cũixyfng khôpxdpng muốmkjxn cùrqiwng mụmkjx la sántwlt làuujv ngưfhtjơkyqbi ởpslhrqiwng mộrceft chỗskma! Triệtdmut Thủnrcqy đawwzang muốmkjxn gàuujvo lêrcefn nhưfhtj vậqptqy, lạrgixi nghe thấaieqy mộrceft tiếbvlgng rêrcefn rấaieqt nhỏkxwb vang lêrcefn, liềedhdn vộrcefi quay đawwzrgdtu lạrgixi, vui mừblrcng nócanui: “Tiểkxwbu Tịivpqnh? Ngưfhtjơkyqbi tỉrqiwnh rồtcafi?"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.