Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3654 : Thêm hà vào cảnh (270)

    trước sau   

Mộfgcm Dịfhafch Thầwgtan ngồcttri trêxfefn ghếisgv, đwehaôwehai mi khôwehang ngừuccpng run rẩbztuy, mộfgcmt giọxzuft nưvifhwzdwc mắbottt chậzqoum rãtaeqi chảxofvy ra.


“Đgfkwuccpng hi vọxzufng nữftlva...”


Ngưvifhsvoti đwehaàxzufn ôwehang mặpohpc áexwoo khoáexwoc trắbottng dáexwong dàxzufi thốfgfnt lêxfefn mộfgcmt câzfqmu cảxofvm tháexwon! 


exwo tinh thầwgtan cóftlv trấuccpn đwehafhafnh hơjfgkn nữftlva, cũxlczng khóftlvxzuf tiếisgvp nhậzqoun đwehaưvifhgjlac cảxofvm giáexwoc tuyệipsjt vọxzufng khi bịfhaf phảxofvn bộfgcmi nhưvifh thếisgv!


Trong thâzfqmm tâzfqmm Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan, Vâzfqmn Thi Thi, Mộfgcm Nhãtaeq Triếisgvt, Hữftlvu Hữftlvu hay Nguyệipsjt Dao đwehabztuu nhưvifh nhau, khôwehang cầwgtan nóftlvi cũxlczng biếisgvt họxzuf quan trọxzufng nhưvifhxzufo!


Tiếisgvn vàxzufo ảxofvo cảxofvnh tuyệipsjt vọxzufng nhưvifh vậzqouy nhấuccpt đwehafhafnh sẽpryc mấuccpt hếisgvt hi vọxzufng thôwehai! 


Ngưvifhsvoti đwehaàxzufn ôwehang mặpohpc áexwoo khoáexwoc dàxzufi dòvlgstaeqt khuôwehan mặpohpt cậzqouu, chợgjlat nhậzqoun ra mộfgcmt tia kháexwoc thưvifhsvotng.


Khuôwehan mặpohpt cậzqouu dầwgtan trởjyjhxfefn nhu hòvlgsa.


Biểhbiwu cảxofvm đwehaóftlv giốfgfnng nhưvifh trútaeqt đwehaưvifhgjlac gáexwonh nặpohpng vậzqouy. 


“Hữftlvu Hữftlvu... Nguyệipsjt Dao...”



Cậzqouu khẽpryc gọxzufi hai cáexwoi têxfefn, nởjyjh mộfgcmt nụfhafvifhsvoti ấuccpm áexwop đwehawgtay cưvifhng chìyeehu.


Trôwehang nhưvifh rấuccpt vui vẻpohpxzufxfefn tâzfqmm. 


“Xảxofvy ra chuyệipsjn gìyeeh vậzqouy?”


Ngưvifhsvoti đwehaàxzufn ôwehang kinh ngạqxikc mởjyjh to mắbottt nhìyeehn cậzqouu, tựvbtuyeehnh tiếisgvn vàxzufo ảxofvo cảxofvnh thôwehai miêxfefn củgjlaa anh ta.


Ngưvifhsvoti thôwehai miêxfefn cóftlv thâzfqmm niêxfefn cóftlv thểhbiw dễrcpbxzufng tiếisgvn vàxzufo ảxofvo cảxofvnh củgjlaa ngưvifhsvoti bịfhaf thôwehai miêxfefn. 


Anh ta tiếisgvn vàxzufo nhưvifhng lạqxiki thấuccpy Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan đwehaang đweharwdzng lẻpohp loi trưvifhwzdwc cửvofya biệipsjt thựvbtu, trôwehang giốfgfnng nhưvifh đweharwdza trẻpohp mồcttrwehai bịfhaf bỏbztujfgki, bóftlvng lưvifhng côweha đwehaơjfgkn, quạqxiknh quẽpryc.


Cậzqouu đweharwdzng nấuccpp vàxzufo bụfhafi rậzqoum trưvifhwzdwc cửvofya biệipsjt thựvbtu, suy sụfhafp nhìyeehn vàxzufo trong sâzfqmn.


Ngưvifhsvoti đwehaàxzufn ôwehang đwehai đwehaếisgvn bêxfefn cạqxiknh cậzqouu, anh ta đwehaãtaeq đwehaqxikt đwehaếisgvn trìyeehnh đwehafgcmftlv thểhbiw nhìyeehn thấuccpy ảxofvo cảxofvnh củgjlaa Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan. 


Nhưvifhng cậzqouu lạqxiki khôwehang nhìyeehn thấuccpy anh ta.


Anh ta cũxlczng cóftlv thểhbiw xuyêxfefn qua áexwonh mắbottt củgjlaa Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan nhìyeehn thấuccpy nhữftlvng gìyeeh cậzqouu thấuccpy.


Trong sâzfqmn, Hữftlvu Hữftlvu đwehaang ngồcttri trêxfefn xíwzdwch đwehau, Vâzfqmn Thi Thi nhẹeeeh nhàxzufng đwehabztuy cậzqouu ấuccpy đwehaung đwehaưvifha. 


Cậzqouu ấuccpy chơjfgki rấuccpt vui, khôwehang ngừuccpng pháexwot ra tiếisgvng cưvifhsvoti nhưvifh giòvlgsn giãtaeq nhưvifh chuôwehang ngâzfqmn.


“Ha ha... Mẹeeeh, cao hơjfgkn nữftlva đwehai ạqxik! Cao nữftlva đwehai!”



“Đgfkwưvifhgjlac thôwehai!” 


zfqmn Thi Thi vừuccpa cưvifhsvoti vừuccpa đwehabztuy cậzqouu ấuccpy cao hơjfgkn.


Mộfgcm Nhãtaeq Triếisgvt bếisgv Nguyệipsjt Dao đweharwdzng bêxfefn cạqxiknh, dịfhafu dàxzufng nhìyeehn cảxofvnh trưvifhwzdwc mặpohpt mìyeehnh.


Cảxofv nhàxzuf bốfgfnn ngưvifhsvoti, khôwehang cóftlv Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan nhưvifhng vẫisgvn vui vẻpohp đwehawgtam ấuccpm nhưvifh thưvifhsvotng. 


Tiểhbiwu Dịfhafch Thầwgtan khôwehang dáexwom đwehaưvifhsvotng đwehafgcmt xôwehang vàxzufo nữftlva, cậzqouu cứrwdz đweharwdzng ngoàxzufi cửvofya nhưvifh vậzqouy, létaeqn nhìyeehn cảxofvnh nàxzufy vàxzuf thầwgtam thấuccpy hạqxiknh phútaeqc!


Nhấuccpt làxzuf khi nghe đwehaưvifhgjlac tiếisgvng cưvifhsvoti trong trẻpohpo củgjlaa Hữftlvu Hữftlvu, nụfhafvifhsvoti cậzqouu càxzufng tưvifhơjfgki hơjfgkn!


“Cẩbztun thậzqoun chútaeqt.” 


Cậzqouu chăvtcom chútaeq nhìyeehn khẽpryc thìyeeh thầwgtam, dùexwo cậzqouu biếisgvt khôwehang ai nghe thấuccpy đwehaưvifhgjlac nhưvifhng vẫisgvn lo lắbottng nhưvifhxlcz, sợgjla Hữftlvu Hữftlvu bay quáexwo cao sẽpryc bịfhaf ngãtaeq.


ftlv thểhbiw nhìyeehn thấuccpy đwehaưvifhgjlac sựvbtu khao kháexwot trong mắbottt cậzqouu, cậzqouu rấuccpt muốfgfnn đwehaưvifhgjlac gia nhậzqoup vàxzufo họxzuf.


Thếisgv nhưvifhng, cậzqouu khôwehang dáexwom pháexwo vỡbyuz sựvbtu tốfgfnt đwehaeeehp trưvifhwzdwc mắbottt nàxzufy. 


Cậzqouu biếisgvt, mìyeehnh khôwehang đwehaưvifhgjlac hoan nghêxfefnh cũxlczng khôwehang đwehaưvifhgjlac đwehaóftlvn nhậzqoun nhưvifhng vẫisgvn ôweham hi vọxzufng nho nhỏbztu, dùexwoftlv nấuccpp ởjyjhftlvc họxzuf khôwehang nhìyeehn thấuccpy, âzfqmm thầwgtam nhìyeehn cũxlczng đwehaãtaeqxzufi lòvlgsng!


Ngưvifhsvoti đwehaàxzufn ôwehang cóftlvjfgki kinh ngạqxikc.


Anh ta ngồcttri xổwsyxm xuốfgfnng, dòvlgstaeqt Mộfgcm Dịfhafch Thầwgtan, thậzqout khóftlv tin khi mộfgcmt đweharwdza trẻpohp nhỏbztu nhưvifh vậzqouy lạqxiki khôwehang bịfhafxofvo cảxofvnh tàxzufn nhẫisgvn nhưvifh vậzqouy ảxofvnh hưvifhjyjhng! 


Cậzqouu khôwehang tứrwdzc giậzqoun ưvifh?


Tấuccpt cảxofv mọxzufi ngưvifhsvoti đwehabztuu ghétaeqt bỏbztuxzuf đwehafgfni xửvofy lạqxiknh lùexwong vớwzdwi cậzqouu.


Đgfkwrwdza em trai thâzfqmn yêxfefu nóftlvi vớwzdwi cậzqouu: “Anh đwehauccpng cóftlv trởjyjh vềbztu!” 


Ngưvifhsvoti mẹeeeh cậzqouu yêxfefu thưvifhơjfgkng nhấuccpt nóftlvi: “Chútaeqng tôwehai khôwehang cầwgtan cậzqouu!”


Ngưvifhsvoti cha màxzuf cậzqouu tin tưvifhjyjhng nhấuccpt lạqxiki nóftlvi: “Cậzqouu cútaeqt đwehai! Khôwehang ai muốfgfnn nhìyeehn thấuccpy cậzqouu hếisgvt!”


Chẳrvbqng lẽpryc cậzqouu khôwehang đwehaau lòvlgsng chútaeqt nàxzufo sao? 


Bịfhaf ngưvifhsvoti nhàxzuf phảxofvn bộfgcmi vậzqouy màxzuf chútaeqt mấuccpt máexwoc hay tuyệipsjt vọxzufng cũxlczng khôwehang cóftlv ưvifh?


Cậzqouu thậzqout...


Khôwehang cóftlv chútaeqt oáexwon hậzqoun nàxzufo sao? 



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.