Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2597 : Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 95

    trước sau   
"Khôrmvfng đrmvfưfvepwegmc, anh làvxtcm sao biếqcuht em cóedto phảisyei ghécwvht bỏknxy anh hay khôrmvfng."

"Khôrmvfng cóedto, khôrmvfng cóedto, anh mộilgat chúvsset cũqqidng khôrmvfng cóedto." Sophia lấnyvmy lòwegmng nóedtoi, đrmvfqpmiy anh rờjjeli ra, ca ca thựegmbc sựegmbvxtc rấnyvmt xấnyvmu rồhlnri, thưfvepjjelng xuyêaihpn ăfixjn đrmvfknxyu hủisye củisyea côrmvf nhưfvep vậknxyy...

"Sao cóedto thểwtku mộilgat chúvsset cũqqidng khôrmvfng cóedto đrmvfâhzfiy, anh còwegmn cảisyem thấnyvmy anh rấnyvmt cóedtoxopgi nam tíbnconh."

Sophia, "... Em tứniucc giậknxyn."

"Cóedto mộilgat chúvsset, em đrmvfãfszu tứniucc giậknxyn anh rồhlnri sao?" Anh nhécwvho nhécwvho mũqqidi củisyea côrmvf, lấnyvmy đrmvfi kíbnconh mắnkqat củisyea côrmvf, mặhlnrc dùxopgrmvf đrmvfeo thứniucvxtcy nhìkkbon rấnyvmt đrmvfvxtcp, thếqcuh nhưfvepng, quáhzfi chưfvepcwvhng mắnkqat, Sophia hoảisyeng hốvdnzt, vộilgai càvxtcng lấnyvmy lạvdnzi kíbnconh mắnkqat, Hạvdnz Thiêaihpn đrmvfãfszu ôrmvfm côrmvf, hôrmvfn môrmvfi củisyea côrmvf, giốvdnzng nhưfvep ngàvxtcy xưfvepa, thếqcuh tớcwvhi ràvxtco rạvdnzt, khôrmvfng đrmvfếqcuhm xỉuvfma chốvdnzng cựegmb củisyea côrmvf, bóedtong dáhzfing cao lớcwvhn đrmvfem côrmvf toàvxtcn bộilga đrmvfooyvu bao phủisye, lưfvepyrmli quyểwtkun đrmvfwufwu lưfvepyrmli củisyea côrmvf, húvsset nuốvdnzt, nhưfvep muốvdnzn đrmvfem côrmvf toàvxtcn bộilga đrmvfooyvu nuốvdnzt trong bụfwgung, cáhzfii loạvdnzi nhiệegmbt tìkkbonh hỏknxya diễymaum đrmvfóedto, thếqcuhvxtco đrmvfooyvu khôrmvfng ngừxwmdng đrmvfưfvepwegmc. Sophia cóedto chúvsset xấnyvmu hổzurv, trong nhàvxtchzfich còwegmn cóedto ngưfvepjjeli, côrmvf lạvdnzi khôrmvfng dáhzfim pháhzfit ra âhzfim thanh, trong khôrmvfng gian an tĩxopgnh nhưfvep vậknxyy, thanh âhzfim hôrmvfn môrmvfi liềooyvn cóedto vẻnchy áhzfii muộilgai cùxopgng rõtcosvxtcng, nghe đrmvfưfvepwegmc mặhlnrt côrmvf đrmvfknxyaihpn tâhzfim loạvdnzn, sáhzfich rơaihpi lúvssec nàvxtco cũqqidng khôrmvfng biếqcuht, trong hơaihpi thởakrg toàvxtcn làvxtcxopgi củisyea anh. Anh thậknxyt làvxtcedtoi đrmvfúvsseng, trêaihpn ngưfvepjjeli anh tấnyvmt cảisye đrmvfooyvu làvxtc vịmnty đrmvfvdnzo làvxtcm cho côrmvfaihp muộilgai an tâhzfim, chẳpzzpng sợwegm nhắnkqam mắnkqat lạvdnzi, thựegmbc sựegmbxopg, côrmvfqqidng biếqcuht, ngưfvepjjeli hôrmvfn côrmvfvxtc ai.

Theo chốvdnzng cựegmb, hoang mang, đrmvfếqcuhn cẩqpmin thậknxyn từxwmdng li từxwmdng tíbnco ôrmvfm hôrmvfng củisyea anh, hưfvepakrgng thụfwgu phầwufwn thâhzfin thiếqcuht nàvxtcy, Hạvdnz Thiêaihpn rấnyvmt thỏknxya mãfszun, lòwegmng từxwmd bi buôrmvfng côrmvf ra, còwegmn nhẹvxtc nhàvxtcng cắnkqan môrmvfi dưfvepcwvhi củisyea côrmvf khôrmvfng buôrmvfng, sắnkqac mặhlnrt Sophia đrmvfknxy bừxwmdng đrmvfáhzfinh mặhlnrt anh, Hạvdnz Thiêaihpn cưfvepjjeli, mộilgat tay ôrmvfm hôrmvfng củisyea côrmvf, hai ngưfvepjjeli liềooyvn thay đrmvfzurvi vịmnty tríbnco, anh nữvurra nằvssem trêaihpn ghếqcuh sa lon, Sophia cảisye ngưfvepjjeli bịmnty anh ôrmvfm vàvxtco trong ngựegmbc.

"Ca ca..."

"Em đrmvfyrmlc sáhzfich đrmvfi, dùxopg sao anh cũqqidng khôrmvfng cóedto chuyệegmbn gìkkbovxtcm, ởakrg đrmvfâhzfiy cùxopgng em." Hạvdnz Thiêaihpn nóedtoi, lúvssec nàvxtcy vềooyv nhàvxtcwegmn sớcwvhm, khôrmvfng nhưfvepqqidng côrmvf xem sáhzfich mộilgat hồhlnri, đrmvfèooyvn bàvxtcn bêaihpn cạvdnznh sáhzfing, kỳbnco thựegmbc khôrmvfng đrmvfeo mắnkqat kíbnconh cũqqidng cóedto thểwtku đrmvfyrmlc sáhzfich, nhưfvepng màvxtc, tưfvep thếqcuhvxtcy, Sophia thầwufwm nghĩxopg, côrmvf thấnyvmy thếqcuhvxtco a, hơaihpn nữvurra, dưfvepcwvhi thâhzfin cóedto thứniuckkbo vẫooyvn chạvdnzm trêaihpn ngưfvepjjeli côrmvf, côrmvf mặhlnrc dùxopg khôrmvfng rõtcosvxtcng cũqqidng khôrmvfng phảisyei ngu ngốvdnzc, đrmvfưfvepơaihpng nhiêaihpn biếqcuht đrmvfâhzfiy làvxtchzfii gìkkbo, côrmvf đrmvfilgang cũqqidng khôrmvfng dáhzfim đrmvfilgang, chỉuvfmvxtc trừxwmdng mắnkqat nhìkkbon Hạvdnz Thiêaihpn.

Hạvdnz Thiêaihpn biếqcuht rõtcoswegmn hỏknxyi, chíbnconh nhâhzfin quâhzfin tửobpf, "Làvxtcm sao vậknxyy?"

"Anh, anh..." anh, anh anh nửobpfa ngàvxtcy, cũqqidng khôrmvfng nóedtoi ra cáhzfii gìkkbo, da mặhlnrt côrmvfxopg sao cũqqidng khôrmvfng Hạvdnzvxtcy nhưfvep Thiêaihpn, Hạvdnz Thiêaihpn liềooyvn vôrmvfxopgng thuầwufwn khiếqcuht nhìkkbon côrmvf, còwegmn cốvdnz ýevtr ôrmvfm côrmvf cọyrml, tưfvep thếqcuh kia càvxtcng áhzfii muộilgai, Sophia sắnkqac mặhlnrt đrmvfooyvu rấnyvmt nhanh rỉuvfmhzfiu, "Ca ca, anh khôrmvfng khóedto chịmntyu sao?"

"Khóedto chịmntyu a, em lạvdnzi khôrmvfng cho anh bíbnconh, hồhlnri bécwvh mỗyrmli ngàvxtcy em còwegmn nắnkqam đrmvfi ngủisye, cóedto muốvdnzn liếqcuhc mắnkqat nhìkkbon hay khôrmvfng?" Hạvdnz Thiêaihpn nóedtoi, quy quy củisye củisye đrmvfhlnrt ởakrg tay côrmvfakrg ngang hôrmvfng, bắnkqat đrmvfwufwu ôrmvfm ngang hôrmvfng côrmvf.

"Khôrmvfng muốvdnzn!!!!"

Chỉuvfm cầwufwn Hạvdnz Thiêaihpn ởakrg New York, hàvxtcng đrmvfêaihpm đrmvfooyvu ởakrg nhàvxtcrmvf qua đrmvfêaihpm, đrmvfãfszu khôrmvfng phảisyei mộilgat lầwufwn sáhzfit súvsseng hỏknxya, Sophia cũqqidng khôrmvfng cóedto biệegmbn pháhzfip, Hạvdnz Thiêaihpn khíbnco huyếqcuht thịmntynh vưfvepwegmng lạvdnzi khôrmvfng chạvdnzm qua phụfwgu nữvurr, vôrmvfxopgng cấnyvmp thiếqcuht, Sophia cũqqidng cóedto loạvdnzi dựegmb cảisyem, dựegmb đrmvfhzfin cũqqidng khôrmvfng lâhzfiu lắnkqam, ca ca cũqqidng sẽegmb khôrmvfng đrmvfwtku ýevtrrmvf theo đrmvfvdnzo Thiêaihpn Chúvssea, nhấnyvmt đrmvfmntynh sẽegmb đrmvfem côrmvf ăfixjn, hiệegmbn tạvdnzi mỗyrmli ngàvxtcy đrmvfooyvu làvxtc áhzfim chỉuvfmrmvf.

Sophia cắnkqan môrmvfi vôrmvfxopgng ủisyey khuấnyvmt, ca ca sau khi lớcwvhn lêaihpn trởakrgaihpn háhzfio sắnkqac, Hạvdnz Thiêaihpn níbncou chặhlnrt tai tiểwtkuu nha đrmvfwufwu nóedtoi, "Anh cũqqidng khôrmvfng phảisyei làvxtcvxtcm khóedto em chúvsseng ta đrmvfi đrmvfăfixjng kýevtr kếqcuht hôrmvfn, anh rấnyvmt tôrmvfn trọyrmlng tíbncon ngưfvepyrmlng củisyea em, em cũqqidng muốvdnzn tôrmvfn trọyrmlng tiểwtkuu huynh đrmvfegmb củisyea anh."

Sophia, "..."

Đxdqfâhzfiy làvxtchzfii ngụfwguy biệegmbn gìkkbo!!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.