Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 367 :

    trước sau   
"Huynh biêpuhát chưjycś, nhưjycsng mà đncgcêpuhạ tưjycs̉ mơhykći thu nạp nănjgjm nay đncgcêpuhàu nghe đncgcưjycsơhykc̣c chuyêpuhạn sưjycs phụ đncgcem Hàn Uyêpuhan kiêpuhám truyêpuhàn cho muôwync̣i, cho nêpuhan khôwyncng giôwynćng vơhykći nănjgjm ngoái, bọn họ cưjycś mãi âywor̀m ỹ đncgcòi muôwynćn gănjgj̣p muôwync̣i.”

“Muôwync̣i vâywor̃n luôwyncn tin tưjycsơhykc̉ng vào nănjgjng lưjycṣc trâywoŕn an tiêpuhảu hài tưjycs̉ của sưjycs huynh.”

“Aiz, sưjycs muôwync̣i, khôwyncng câywor̀n phải lãnh khôwynćc vôwync tình nhưjycs thêpuhá, sưjycs huynh của muôwync̣i vâywor̃n luôwyncn thâywor̀m muôwynćn vạn hoa tùng trung quá, phiêpuhán diêpuhạp bâywoŕt triêpuham thâyworn(!), chuyêpuhạn chănjgjm sóc tiêpuhảu hài tưjycs̉ này, huynh vâywor̃n luôwyncn khôwyncng có hưjycśng thú, nhưjycsng thâyworn là đncgcại sưjycs huynh, dù sao cũng phải tiêpuháp tục gánh vác môwync̣t chút chuyêpuhạn nhàm chán.” Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ nói chuyêpuhạn chí côwyncng vôwyncjycs, giôwynćng nhưjycsnjgj́n thâywoṛt sưjycṣ là môwync̣t ngưjycsơhykc̀i có trách nhiêpuhạm lănjgj́m vâywoṛy.

(!) đncgci qua vạn bụi hoa, khôwyncng môwync̣t phiêpuhán lá dính vào thâyworn.

Nhưjycsng Phong Quang khôwyncng hêpuhà cảm đncgcôwync̣ng môwync̣t chút nào, “Sưjycs huynh đncgca tài.”

“Sưjycs muôwync̣i, muôwync̣i thâywoṛt sưjycṣ khôwyncng đncgci xem vơhykći huynh sao? Trong đncgcám đncgcêpuhạ tưjycs̉ mơhykći nănjgjm nay thêpuhá nhưjycsng có râywoŕt nhiêpuhàu hài tưjycs̉ xinh đncgcẹp nha, nói khôwyncng chưjycs̀ng muôwync̣i nhìn trúng môwync̣t đncgcưjycśa thì còn có thêpuhả lưjycsu lại bôwync̀i dưjycsơhykc̃ng cho tôwynćt.”


“Lơhykc̀i này, sưjycs huynh đncgcưjycs̀ng đncgcêpuhả sưjycs phụ nghe thâywoŕy đncgcưjycsơhykc̣c.”

“Nói chuyêpuhạn vơhykći sưjycs muôwync̣i, sưjycs huynh đncgcâywory yêpuhan tâyworm.” Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ nănjgj́m lâywoŕy vai nàng, “Sưjycs muôwync̣i tưjycs̀ nhỏ đncgcã là ngưjycsơhykc̀i khôwyncng thích đncgcâyworm chọc ngưjycsơhykc̀i khác, nghĩ lại nănjgjm đncgcó huynh lén lút xuôwynćng núi đncgci thanh lâyworu chơhykci, khôwyncng phải là muôwync̣i giúp huynh giâywoŕu diêpuhám sưjycs phụ sao?”

Phong Quang liêpuhác ngang, “Thì ra ngày đncgcó huynh đncgcêpuhán thanh lâyworu.”

“Khụ… cái đncgcó, thưjycṣc ra là môwync̣t nơhykci đncgcêpuhả uôwynćng trà.” Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ vịn vào chuyêpuhạn nàng chưjycsa tưjycs̀ng đncgci xuôwynćng núi khôwyncng biêpuhát chuyêpuhạn gì nêpuhan vôwync̣i vàng lưjycs̀a dôwynći, hănjgj́n lại vôwync̣i hỏi: “Sưjycs muôwync̣i cũng đncgcưjycs̀ng làm kiêpuhau, sưjycs huynh ta biêpuhát muôwync̣i luôwyncn luôwyncn thích trẻ con, đncgci môwync̣t chútđncgci, cùng huynh đncgci nhìn đncgcám nhãi con kia.”

khôwyncng nói lơhykc̀i nào, hănjgj́n trưjycṣc tiêpuháp lôwynci kéo tay Phong Quang hưjycsơhykćng vêpuhà quảng trưjycsơhykc̀ng Thái Cưjycṣc mà đncgci, Phong Quang cũng đncgcịnh dưjycśt khoát dùng môwync̣t chiêpuhau Lôwynci Quyêpuhát tách hănjgj́n ra, nhưjycsng niêpuhạm tình bọn họ nhiêpuhàu nănjgjm làm sưjycs huynh muôwync̣i, ngâywor̃m lại vâywor̃n là quêpuhan đncgci.

jycś môwync̃i ba nănjgjm, Huyêpuhàn Môwyncn sẽ thu môwync̣t đncgcám đncgcêpuhạ tưjycs̉ mơhykći, nhưjycs̃ng đncgcêpuhạ tưjycs̉ này sẽ đncgcưjycsơhykc̣c mâywoŕy trưjycsơhykc̉ng lão lưjycṣa chọn rôwync̀i mang vêpuhà chôwync̃ của mình, mà chưjycsơhykc̉ng môwyncn Huyêpuhàn Thanh Tưjycs̉ tưjycs̀ khi thu nhâywoṛn Phong Quang đncgcêpuhán nay chưjycsa tưjycs̀ng thu thêpuham đncgcôwync̀ đncgcêpuhạ.

Theo lơhykc̀i Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉, nhưjycs̃ng đncgcôwync̀ đncgcêpuhạ thu đncgcưjycsơhykc̣c nănjgjm nay có tưjycs châywoŕt khôwyncng têpuhạ, tưjycs̀ lúc nhâywoṛp môwyncn sát hạch thì đncgcã có vài đncgcêpuhạ tưjycs̉ xuâywoŕt sănjgj́c, Phong Quang nghe lơhykc̀i của hănjgj́n liêpuhàn biêpuhát hănjgj́n có ý tưjycsơhykc̉ng thu nhâywoṛn đncgcôwync̀ đncgcêpuhạ, môwync̃i môwync̣t đncgcêpuhạ tưjycs̉ chỉ câywor̀n đncgcêpuhán kim đncgcan kỳ liêpuhàn đncgcưjycsơhykc̣c phép thu đncgcôwync̀ đncgcêpuhạ, thâywoṛt ra nêpuháu khôwyncng phải có sưjycṣ tôwync̀n tại của Phong Quang lúc này, Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ đncgcã đncgcưjycsơhykc̣c xưjycsng là thiêpuhan tài, hănjgj́n hiêpuhạn tại đncgcúng là kim đncgcan kỳ, nhưjycsng cũng chỉ mơhykći vưjycs̀a qua hai mưjycsơhykci mà thôwynci.

Quảng trưjycsơhykc̀ng Thái Cưjycṣc, ba mưjycsơhykci đncgcưjycśa trẻ tâywor̀m sáu bảy tuôwync̉i đncgcưjycśng theo hàng lôwynći, môwync̣t đncgcám nhìn qua cưjycṣc kỳ ngoan ngoãn, bôwync̣ dạng cũng phâywoŕn đncgcpuhau ngọc mài râywoŕt là đncgcáng yêpuhau. Thâywoṛt lâyworu trưjycsơhykćc đncgcâywory, Phong Quang đncgcã nghi rănjgj̀ng thâywoṛt ra Huyêpuhàn Môwyncn là nhìn mănjgj̣t nhâywoṛn ngưjycsơhykc̀i, ngay cả bác gái nâywoŕu cơhykcm ơhykc̉ phòng bêpuháp quay đncgcâywor̀u lại nhìn cũng là thưjycsơhykćc tha thùy mị.

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ cưjycsơhykc̀i nói vơhykći mâywoŕy đncgcưjycśa nhỏ: “Này, các ngưjycsơhykci nghĩ muôwynćn nhìn đncgcại sưjycs tỷ, ta đncgci tìm đncgcêpuhán cho các ngưjycsơhykci đncgcâywory.”

“Đpgcyại sưjycs tỷ!” Bọn nhỏ trănjgjm miêpuhạng môwync̣t lơhykc̀i, khom lưjycsng hành lêpuhã.

“khôwyncng câywor̀n đncgca lêpuhã.” Phong Quang cưjycsơhykc̀i khẽ, nhưjycs tuyêpuhát rơhykci ba tháng bôwync̃ng ló ánh mănjgj̣t trơhykc̀i, thanh lãnh lại sưjycsơhykc̉i âywoŕm lòng ngưjycsơhykc̀i, “Tiêpuhán vào Huyêpuhàn Môwyncn, tưjycs̀ nay vêpuhà sau, các ngưjycsơhykci liêpuhàn là sưjycs đncgcêpuhạ sưjycs muôwync̣i của ta, hãy nhơhykć là phải tưjycṣ dưjycṣa vào thâyworn mình, phải hưjycs̃u ái khiêpuham tôwynćn, cũng phải câywor̀n cù tu luyêpuhạn đncgcêpuhả làm Huyêpuhàn Môwyncn ngày càng vẻ vang.”

“Dạ, sưjycs tỷ.”

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ thâywoŕy Phong Quang muôwynćn đncgci ngay bèn vôwync̣i vàng kéo nàng, “Sưjycs muôwync̣i, đncgcưjycs̀ng đncgci vôwync̣i thêpuhá, đncgcám tiêpuhảu sưjycs đncgcêpuhạ tiêpuhảu sưjycs muôwync̣i còn có râywoŕt nhiêpuhàu vâywoŕn đncgcêpuhà muôwynćn hỏi muôwync̣i kìa.”


Phong Quang nhìn đncgcám nhỏ, trưjycs̀ bỏ môwync̣t nưjycs̃ hài cao ngạo dùng dâywory côwync̣t bím tóc màu đncgcỏ, bêpuhan hôwyncng đncgcêpuhả lôwync̣ môwync̣t cái lục lạc vàng treo trêpuhan dâywory tơhykcwync̀ng có vẻ khôwyncng coi ai ra gì, còn nhưjycs̃ng đncgcưjycśa trẻ khác đncgcêpuhàu mang đncgcôwynci mănjgj́t ngâywory thơhykc nhìn nàng.

Lòng nàng mêpuhàm nhũn, “Các ngưjycsơhykci có chuyêpuhạn gì muôwynćn hỏi ta sao?”

ywoŕt giác, nàng lại nhìn thoáng qua tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng có khuôwyncn mănjgj̣t tinh xảo kia.

Bọn nhỏ nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại hôwync̀i lâyworu, môwync̣t bé trai nói: “Đpgcyại sưjycs tỷ, tu luyêpuhạn râywoŕt vâywoŕt vả sao?”

Phong Quang đncgcôwynći vơhykći trẻ con luôwyncn luôwyncn khôwyncng lạnh mănjgj̣t đncgcưjycsơhykc̣c, nhẹ giọng nói: “Chỉ câywor̀n ngưjycsơhykci nghĩ rănjgj̀ng chịu khôwync̉ rôwync̀i sau này mơhykći có thêpuhả thành côwyncng, thì sẽ khôwyncng thâywoŕy vâywoŕt vả.”

Có đncgcưjycśa thưjycś nhâywoŕt đncgcưjycśng ra hỏi, nhưjycs̃ng đncgcưjycśa khác cũng dâywor̀n dâywor̀n lung lay, “Đpgcyại sưjycs tỷ, nghe nói tỷ là ngưjycsơhykc̀i lơhykc̣i hại nhâywoŕt Huyêpuhàn Môwyncn có phải khôwyncng?”

“Ta khôwyncng phải là ngưjycsơhykc̀i lơhykc̣i hại nhâywoŕt Huyêpuhàn Môwyncn, phía trêpuhan ta còn có chưjycsơhykc̉ng môwyncn, còn có các vị trưjycsơhykc̉ng lão, cũng còn có sưjycs huynh đncgcâywory, phán đncgcoán môwync̣t ngưjycsơhykc̀i có lơhykc̣i hại haykhôwyncng, ngoại trưjycs̀ tu vi còn có đncgcôwynći nhâyworn xưjycs̉ thêpuhá, có tưjycsjycsơhykc̉ng có hiêpuhảu biêpuhát, ta bâywoŕt quá chỉ là hạng bình thưjycsơhykc̀ng mà thôwynci.”

“Bọn đncgcêpuhạ cũng có thêpuhả tu luyêpuhạn đncgcêpuhán mưjycśc giôwynćng nhưjycs tỷ sao?”

“Câywor̀n cù tu luyêpuhạn đncgcưjycsơhykcng nhiêpuhan là có thêpuhả.”

“Đpgcyại sưjycs tỷ…” Môwync̣t đncgcưjycśa nhỏ đncgcưjycśng ra nói: “Chúng đncgcêpuhạ có thêpuhả nhìn Hàn Uyêpuhan kiêpuhám khôwyncng?”

Hàn Uyêpuhan kiêpuhám là vũ khí sănjgj́c bén, Phong Quang có chút do dưjycṣ.

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ thâywoŕy bọn nhỏ tò mò chơhykc̀ mong liêpuhàn cưjycsơhykc̀i, dùng khuỷu tay đncgcụng đncgcụng Phong Quang, “Sưjycs muôwync̣i, bọn nhóc muôwynćn nhìn thì lâywoŕy ra cho nhìn đncgci, có huynh và muôwync̣i ơhykc̉ đncgcâywory thì còn sơhykc̣ xảy ra chuyêpuhạn gì chưjycś?”

Phong Quang suy nghĩ, gâywoṛt gâywoṛt đncgcâywor̀u, bâywoŕm ngón tay niêpuhạm thâywor̀n chú, môwync̣t trưjycsơhykc̀ng kiêpuhám làm tưjycs̀ hàn thiêpuhát hiêpuhạn lêpuhan trưjycsơhykćc cơhykc thêpuhả nàng, thâyworn kiêpuhám xanh thănjgj̉m bán trong suôwynćt, phát ra luôwync̀ng sáng lạnh rét, làm cho ngưjycsơhykc̀i ta cảm thâywoŕy lạnh nhưjycsnjgjng tuyêpuhát lại khôwyncng thêpuhả chịu nôwync̉i cảm giác sănjgj́c bén.


Bọn nhỏ liêpuhan thanh tán thưjycsơhykc̉ng, “Kiêpuhám này thâywoṛt là đncgcẹp!”

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ giảng giải, “Hàn Uyêpuhan kiêpuhám là bảo kiêpuhám mà chưjycsơhykc̉ng môwyncn đncgcơhykc̀i trưjycsơhykćc truyêpuhàn cho Nhâywoṛm chưjycsơhykc̉ng môwyncn, cũng là bảo vâywoṛt trâywoŕn phái chủa Huyêpuhàn Môwyncn chúng ta, nghe đncgcôwync̀n mâywoŕy trănjgjm nănjgjm trưjycsơhykćc, chưjycsơhykc̉ng môwyncn tiêpuhàn nhiêpuhạm câywor̀m trong tay Hàn Uyêpuhan kiêpuhám chém giêpuhát đncgcại ma đncgcâywor̀u làm hại thiêpuhan hạ, cũng bơhykc̉i vì vị tiêpuhàn nhiêpuhạm chưjycsơhykc̉ng môwyncn này, thiêpuhan hạ mơhykći có thêpuhả hưjycsơhykc̉ng thái bình.”

Tuy rănjgj̀ng cũng chỉ là thái bình ơhykc̉ vẻ ngoài mà thôwynci.

“Hưjycs̀, có gì đncgcănjgj̣c biêpuhạt hơhykcn ngưjycsơhykc̀i.” Môwync̣t tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng khoanh tay nhỏ giọng coi thưjycsơhykc̀ng.

âyworm thanh của nàng râywoŕt nhỏ, nhưjycsng Phong Quang và Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ là loại ngưjycsơhykc̀i nào? Ngưjycsơhykc̀i có tu vi nhưjycs bọn họ tâywoŕt nhiêpuhan là dêpuhã dàng nghe thâywoŕy.

“A a, vị tiêpuhảu sưjycs muôwync̣i này, xem ra ngưjycsơhykci có chút ý kiêpuhán đncgcôwynći vơhykći tiêpuhàn nhiêpuhạm chưjycsơhykc̉ng môwyncn chúng ta.” Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ mơhykc̉ quạt, cưjycsơhykc̀i, nhưjycsng hănjgj́n cũng quêpuhan mâywoŕt bản thâyworn có cơhykc̃ nào đncgcẹp trai phóng khoáng, thì mâywoŕy tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng còn chưjycsa biêpuhát thêpuhá nào là yêpuhau đncgcưjycsơhykcng cũng khôwyncng thưjycsơhykc̉ng thưjycśc ra vẻ đncgcẹp của hănjgj́n.

Tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng biêpuhát bọn họ nghe đncgcưjycsơhykc̣c lơhykc̀i của mình cũng kinh sơhykc̣, nhưjycsng trâywoŕn tĩnh râywoŕt nhanh, khôwyncng sơhykc̣ trơhykc̀i khôwyncng sơhykc̣ đncgcâywoŕt nói: “Hănjgj́n cũng khôwyncng lơhykc̣i hại bănjgj̀ng phụ thâyworn ta.”

Tiêpuhảu nha đncgcâywor̀u này vưjycs̀a nhìn đncgcã biêpuhát là bị chiêpuhàu hưjycswync̀i, Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ lại cảm thâywoŕy hưjycśng thú vơhykći môwync̣t phâywor̀n vêpuhanh váo tưjycṣ đncgcănjgj́c này, “Vâywoṛy ngưjycsơhykci nói thưjycs̉ môwync̣t chút, phụ thâyworn ngưjycsơhykc̀i là nhâyworn vâywoṛt thêpuhá nào, khôwyncng biêpuhát ta đncgcã tưjycs̀ng nghe qua têpuhan chưjycsa?”

“Phụ thâyworn ta chính là phụ thâyworn ta.” Tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng côwync̣t hai bím tóc bănjgj̀ng dâywory đncgcỏ ngưjycs̉a mănjgj̣t.

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ lănjgj́c đncgcâywor̀u than thơhykc̉, “Đpgcyáng tiêpuhác.”

wync̣t khuôwyncn mănjgj̣t nhỏ nhănjgj́n đncgcáng yêpuhau nhưjycs thêpuhá, đncgcáng tiêpuhác lại có thâywor̀n sănjgj́c khôwyncng biêpuhát trơhykc̀i cao đncgcâywoŕt rôwync̣ng.

Tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng khôwyncng biêpuhát hănjgj́n nói đncgcáng tiêpuhác là có ý gì, nhưjycsng trưjycṣc giác đncgcó cũng khôwyncngphải lơhykc̀i gì hay ho, nàng lại hưjycs̀ môwync̣t tiêpuháng, “khôwyncng phải chỉ là môwync̣t câywory Hàn Uyêpuhan kiêpuhám sao? Chỉ câywor̀n ta muôwynćn, phụ thâyworn ta có thêpuhả đncgcem thanh kiêpuhám lơhykc̣i hại nhâywoŕt trêpuhan đncgcơhykc̀i này cho ta.”

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ cưjycsơhykc̀i, “Thưjycś lôwync̃i ta nói thănjgj̉ng, thiêpuhan hạ này dưjycsơhykc̀ng nhưjycs khôwyncng gì có thêpuhả so qua Hàn Uyêpuhan kiêpuhám.”

“Nói dóc, ta muôwynćn nhìn xem nó có bao nhiêpuhau lơhykc̣i hại!”

njgj́t thâywoŕy tiêpuhảu nha đncgcâywor̀u ra tay vơhykći Hàn Uyêpuhan kiêpuhám, Phong Quang vôwync̣i la lêpuhan: “Câywor̉n thâywoṛn!”

Kiêpuhám cảm thâywoŕy có ngưjycsơhykc̀i xa lạ muôwynćn đncgcụng vào nó, tưjycṣ giác phát đncgcôwync̣ng trâywoṛn pháp phòng ngưjycṣ, trong khôwyncng trung hiêpuhạn ra vôwyncwynć hơhykci nưjycsơhykćc ngưjycsng tụ lại thành nhưjycs̃ng lưjycsơhykc̃i dao sănjgj́c bén đncgcánh tơhykći tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng kia.

jycs̃ hài chỉ cảm thâywoŕy hoa mănjgj́t môwync̣t cái, trưjycsơhykćc mănjgj̣t liêpuhàn có môwync̣t thâyworn ảnh bạch y thưjycsơhykćt tha, ngưjycsơhykc̀i nọ xuâywoŕt ra pháp trâywoṛn, đncgcơhykc̃ hêpuhát nhưjycs̃ng lưjycsơhykc̃i dao bănjgjng, bay thănjgj̉ng đncgcêpuhán Hàn Uyêpuhan kiêpuhám.

Thưjycsơhykcng Bạch Tưjycs̉ kinh sơhykc̣ nói: “Sưjycs muôwync̣i, khôwyncng sao chưjycś?”

Phong Quang lănjgj́c đncgcâywor̀u, xoay ngưjycsơhykc̀i nhìn tiêpuhảu côwync nưjycsơhykcng, mêpuhàm dịu hỏi: “Ngưjycsơhykci têpuhan gì?”

“Ta…” Nàng thâywoŕy tay Phong Quang đncgcôwync̉ máu, khôwyncng khỏi sưjycs̉ng sôwynćt, khôwyncng biêpuhát xoay sơhykc̉ làm sao, sau môwync̣t lúc trưjycs̀ng mănjgj́t mơhykći nhìn Phong Quang nói: “Ta gọi là Tiêpuháu Tiêpuháu.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.