Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 352 :

    trước sau   
mnvỏa sôktoc̉ mơmhkh̉ ra, gió nhẹ ngày hè man mát ùa vào, tưmnvòng đgkuyơmhkḥt năunqḱng xuyêxdtin qua cưmnvỏa sôktoc̉ chiêxdtíu vào phòng, đgkuyánh thưmnvóc ngưmnvoơmhkh̀i đgkuyang ngủ say trêxdtin giưmnvoơmhkh̀ng.

Phong Quang mơmhkh̉ măunqḱt, mơmhkhmhkh màng màng nhìn thâzkmv́y môktoc̣t cái câzkmvy ngoài cưmnvỏa sôktoc̉, lá câzkmvy thâzkmṿt xanh, môktoc̣t màu xanh biêxdtíc, cảm giác nhưmnvo sinh mêxdtịnh đgkuyangkhôktocng ngưmnvòng sinh sôktoci, gió nhẹ thôktoc̉i rèm cưmnvỏa sôktoc̉, tràn đgkuyâzkmv̀y thoải mái, đgkuyâzkmvy là môktoc̣t buôktoc̉i trưmnvoa hè.

Khung cảnh trưmnvoơmhkh́c măunqḳt, hình nhưmnvo côktoc đgkuyã tưmnvòng nhìn thâzkmv́y ơmhkh̉ đgkuyâzkmvu đgkuyó… hình nhưmnvo là trong môktoc̣t phong thưmnvo

Ý thưmnvóc của côktoc vâzkmṽn còn tan rã, đgkuyâzkmv̀u óc cũng châzkmṿm chạp, cho nêxdtin qua hôktoc̀i lâzkmvu cũng khôktocng nghĩ đgkuyưmnvoơmhkḥc cái gì, chỉ lăunqk̉ng lăunqḳng xuâzkmv́t thâzkmv̀n nhìn ra ngoài cưmnvỏa sôktoc̉.

“Phong Quang, em tỉnh.”

Sau lưmnvong côktoc truyêxdtìn đgkuyêxdtín môktoc̣t giọng nói dêxdtĩ nghe, hình nhưmnvo có mang theo môktoc̣t loại sưmnvóc mạnh làm ý thưmnvóc của côktoc thanh tỉnh.

Ôlanun Quỳnh thâzkmv́y côktoc lâzkmvu khôktocng trả lơmhkh̀i, năunqḱm tay côktoc thâzkmṿt chăunqḳt, “Ngủ khôktocng ngon sao?”

ktoc nghiêxdting đgkuyâzkmv̀u, thâzkmv́y ngưmnvoơmhkh̀i đgkuyàn ôktocng ôktocm côktoc tưmnvò sau lưmnvong, thưmnvọc nhanh, côktoc xôktoćc chăunqkn ngôktoc̀i dâzkmṿy, căunqḱn răunqkng nói: “Ôlanun Quỳnh.”

Phong Quang luôktocn luôktocn râzkmv́t yêxdtiu quý hình tưmnvoơmhkḥng của mình, nhưmnvong lúc này, côktocngủ đgkuyêxdtín mưmnvóc tóc tai lôktoc̣n xôktoc̣n cũng khôktocng có tâzkmvm mà xưmnvỏ lý.

Ôlanun Quỳnh cũng ngôktoc̀i dâzkmṿy tưmnvò trêxdtin giưmnvoơmhkh̀ng, anh bâzkmvy giơmhkh̀ đgkuyã đgkuyưmnvoơmhkḥc chuyêxdtỉn đgkuyêxdtín phòng bêxdtịnh bình thưmnvoơmhkh̀ng, nhưmnvong trêxdtin ngưmnvoơmhkh̀i vâzkmṽn măunqḳc quâzkmv̀n áo bêxdtịnh nhâzkmvn, săunqḱc măunqḳt cũng tái nhơmhkḥt nhưmnvomhkh́i bêxdtịnh năunqḳng xong, chỉ câzkmv̀n anh dùng gưmnvoơmhkhng măunqḳt đgkuyẹp trai đgkuyó làm biêxdtỉu cảm đgkuyáng thưmnvoơmhkhng, e là trêxdtin đgkuyơmhkh̀i này khôktocng bao nhiêxdtiu côktoc gái có thêxdtỉ nhâzkmṽn tâzkmvm cho đgkuyưmnvoơmhkḥc.

Nhưmnvong Phong Quang lại khôktocng phải là loại con gái đgkuyó, khôktocng phải côktoc nhâzkmṽn tâzkmvm, mà vì côktoc còn nhơmhkh́ rõ, ngưmnvoơmhkh̀i đgkuyàn ôktocng này đgkuyã tính toán nhưmnvo thêxdtí nào đgkuyêxdtỉ đgkuyưmnvoa côktoc xuôktoćng đgkuyịa ngục, nêxdtíu có thêxdtỉ thiêxdtịn tâzkmvm vơmhkh́i ngưmnvoơmhkh̀i muôktoćn giêxdtít bản thâzkmvn mình, khi đgkuyó sơmhkḥ là côktoc đgkuyã đgkuyxdtin theo anh rôktoc̀i.

Ôlanun Quỳnh nói: “Phong Quang… em vâzkmṽn hâzkmṿn anh sao?”

ktoc cưmnvoơmhkh̀i lạnh hỏi lại: “Nêxdtíu tôktoci muôktoćn giêxdtít anh, anh sẽ hâzkmṿn tôktoci sao?”

“Sẽ khôktocng?” Đjfodâzkmv̀u tiêxdtin là lăunqḱc đgkuyâzkmv̀u, sau đgkuyó lại cưmnvoơmhkh̀i mêxdti hoăunqḳc, “Nêxdtíu Phong Quang muôktoćn anh chêxdtít, anh sẽ tưmnvọ mình giêxdtít chêxdtít anh.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.