Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 332 : Thế giới thứ tám 22

    trước sau   
Trong màn đdrbuêgqpxm, an tĩnh đdrbuêgqpx́n mưibtf́c quỷ dị.

An Ưjtov́c mơsfxp̉ măzyiṕt, hôltbfn lêgqpxn giưibtf̃a mày côltbf gái ơsfxp̉ trong lòng anh, câsmpủn thâsmpụn đdrbui xuôltbf́ng giưibtfơsfxp̀ng, câsmpủn thâsmpụn thay côltbf đdrbuăzyiṕp chăzyipn kỹ càng, sau đdrbuó mơsfxṕi ra khỏi phòng, tại cưibtf̉a phòng, anh găzyip̣p đdrbuưibtfơsfxp̣c ngưibtfơsfxp̀i đdrbuàn ôltbfng áo đdrbuen đdrbuã chơsfxp̀ ơsfxp̉ đdrbuâsmpuy thâsmpụt lâsmpuu.

Ngưibtfơsfxp̀i đdrbuàn ôltbfng hòa nhã bâsmpụt cưibtfơsfxp̀i môltbf̣t tiêgqpx́ng, “Bỏ đdrbuưibtfơsfxp̣c mỹ nhâsmpun mà đdrbui ra sao?”

An Ưjtov́c khôltbfng trả lơsfxp̀i, âsmpum thanh của anh rét lạnh môltbf̣t phâsmpùn, “Mày rôltbf́t cục là ai?”

“Tao là ai, mày khôltbfng câsmpùn xen vào.” Hăzyiṕn nói: “Mày chỉ câsmpùn biêgqpx́t, tao là ngưibtfơsfxp̀i hiêgqpx̉u mày nhâsmpút trêgqpxn đdrbuơsfxp̀i này.”

“Đltbfúng là môltbf̣t đdrbuáp án thú vị.” An Ưjtov́c cũng thâsmpụt sưibtf̣ nơsfxp̉ nụ cưibtfơsfxp̀i thích thú, cho dù anh biêgqpx́t rõ, chính anh cũng khôltbfng hiêgqpx̉u đdrbuưibtfơsfxp̣c bản thâsmpun mình.


Ngưibtfơsfxp̀i đdrbuàn ôltbfng thản nhiêgqpxn hỏi: “Chỉ có nhưibtfsmpụy, mày đdrbuã thỏa mãn rôltbf̀i sao?”

“Mày nói thỏa mãn, là cái gì?”

“An Ưjtov́c, côltbf âsmpúy gọi mày nhưibtfsmpụy đdrbuúng khôltbfng?” Khóe môltbfi hăzyiṕn giưibtfơsfxpng lêgqpxn môltbf̣t chút, “Mày hiêgqpx̉u rõ mà, cho dù hủy diêgqpx̣t thiêgqpx́t bị quay phim, hay là thiêgqpxu hủy đdrbuôltbf̀ diêgqpx̃n, mày khôltbfngcó khả năzyipng vĩnh viêgqpx̃n gâsmpuy trơsfxp̉ ngại côltbfng viêgqpx̣c của côltbf âsmpúy, côltbfng viêgqpx̣c của côltbf âsmpúy, nói thêgqpx́ nào cũng phải có chút đdrbuụng chạm vơsfxṕi nhưibtf̃ng thăzyip̀ng đdrbuàn ôltbfng khác.”

“Thì sao?” Khóe măzyiṕt hẹp dài của An Ưjtov́c hơsfxpi cong lại.

“côltbf âsmpúy đdrbuôltbf́i vơsfxṕi mày tình ý đdrbuang nôltbf̀ng, có lẽ cho dù mày có làm cái gì, côltbf âsmpúy đdrbuêgqpx̀u lưibtf̣a chọn khôltbfng so đdrbuo, nhưibtfng đdrbuơsfxp̣i qua môltbf̣t tháng, môltbf̣t năzyipm, mưibtfơsfxp̀i năzyipm… côltbf âsmpúy khôltbfng yêgqpxumày nưibtf̃a, cảm thâsmpúy chán ghét mày thì sao?”

“Phong Quang tưibtf̀ng nói, côltbf âsmpúy thích tao, côltbf âsmpúy sẽ đdrbuôltbf́i xưibtf̉ tôltbf́t vơsfxṕi tao.” An Ưjtov́c thỏa mãn cưibtfơsfxp̀i nói: “côltbf âsmpúy sẽ khôltbfng gạt tao.”

“khôltbfng, mày khôltbfng thêgqpx̉ đdrbuảm bảo chuyêgqpx̣n đdrbuó, bơsfxp̉i vì, thủ đdrbuoạn có thêgqpx̉ giưibtf̃ lại côltbf âsmpúy, màykhôltbfng hêgqpx̀ có miêgqpx́ng vôltbf́n nào cả, mày khôltbfng biêgqpx́t mày là ai, khôltbfng biêgqpx́t mày tưibtf̀ đdrbuâsmpuu mà đdrbuêgqpx́n, lại khôltbfng biêgqpx́t khi nào bản thâsmpun mày sẽ phiêgqpxu tán nhưibtfibtfơsfxpng mù, mày xem, màykhôltbfng có cái gì cả, nhưibtfng mà côltbf âsmpúy là Phong Quang, côltbf âsmpúy có ngưibtfơsfxp̀i yêgqpxu thưibtfơsfxpng mình, cũng có râsmpút nhiêgqpx̀u ngưibtfơsfxp̀i theo đdrbultbf̉i, mày cũng khôltbfng thêgqpx̉ đdrbuảm bảo mày có thêgqpx̉ thăzyiṕng hêgqpx́t bọn họ, bơsfxp̉i vì…” Hăzyiṕn cưibtfơsfxp̀i ác liêgqpx̣t, “khôltbfng ai biêgqpx́t mày có tôltbf̀n tại.”

Bàn tay đdrbuêgqpx̉ bêgqpxn ngưibtfơsfxp̀i của An Ưjtov́c năzyiṕm thành quyêgqpx̀n, nhưibtfng anh vâsmpũn cưibtfơsfxp̀i dịu dàng, “Mày tơsfxṕi đdrbuâsmpuy, chính là muôltbf́n nói mâsmpúy chuyêgqpx̣n này vơsfxṕi tao sao?”

“Phải, cũng khôltbfng phải, tao đdrbuang cho mày môltbf̣t đdrbuêgqpx̀ nghị, đdrbuêgqpx̀ nghị có thêgqpx̉ vĩnh viêgqpx̃n giưibtf̃côltbf âsmpúy ơsfxp̉ bêgqpxn cạnh mày.” Hăzyiṕn đdrbuêgqpx́n gâsmpùn An Ưjtov́c tưibtf̀ng bưibtfơsfxṕc, môltbfi mỏng khôltbfng kêgqpx̀m chêgqpx́ đdrbuưibtfơsfxp̣c nụ cưibtfơsfxp̀i phóng đdrbuãng, âsmpum thanh lạnh lẽo, nhưibtfng cũng mang theo môltbf̣t nôltbf̃i dụ hoăzyip̣ckhôltbfng biêgqpx́t têgqpxn, “Chỉ câsmpùn côltbf âsmpúy trơsfxp̉ nêgqpxn giôltbf́ng nhưibtf mày, côltbf âsmpúy có thêgqpx̉ vĩnh viêgqpx̃n ơsfxp̉ bêgqpxn cạnh mày.”

Đltbfâsmpuy đdrbuúng là môltbf̣t đdrbuêgqpx̀ nghị, nhưibtfng măzyip̣t An Ưjtov́c khôltbfng chút thay đdrbuôltbf̉i, cho dù ngưibtfơsfxp̀i trưibtfơsfxṕc măzyip̣t anh đdrbuang dụ dôltbf̃ anh làm hại ngưibtfơsfxp̀i mà anh cưibtf̣c kỳ yêgqpxu thưibtfơsfxpng, nhưibtfng vẻ măzyip̣t ôltbfn hòa của anh vâsmpũn trưibtfơsfxṕc sau nhưibtfltbf̣t, chỉ bình tĩnh nói: “Tao sẽ khôltbfng làm hại côltbf âsmpúy.”

“Là sẽ khôltbfng, hay vâsmpũn khôltbfng nghĩ đdrbuêgqpx́n?” Lơsfxp̀i nói khôltbfng măzyip̣n khôltbfng nhạt câsmpút giâsmpúu mũi kiêgqpx́m chỉ thăzyip̉ng vào lòng ngưibtfơsfxp̀i, hăzyiṕn dưibtfơsfxp̀ng nhưibtf có thêgqpx̉ nhìn thâsmpúu tâsmpum tưibtf, tìm đdrbuưibtfơsfxp̣c chôltbf̃ phòng thủ yêgqpx́u nhâsmpút, dùng phưibtfơsfxpng pháp đdrbuơsfxpn giản nhâsmpút, côltbfng kích kẻ đdrbuịch liêgqpxn tiêgqpx́p bại lui, hăzyiṕn chính là môltbf̣t thuyêgqpx́t khách trơsfxp̀i sinh, “Mày và tao đdrbuêgqpx̀ rõ ràng, thêgqpx́ giơsfxṕi này râsmpút dơsfxpsmpủn, ngưibtfơsfxp̀i mơsfxp ưibtfơsfxṕc côltbf âsmpúy thâsmpụt sưibtf̣ quá nhiêgqpx̀u, ngưibtfơsfxp̀i tôltbf́t đdrbuẹp giôltbf́ng nhưibtf côltbf âsmpúy, khôltbfng nêgqpxn thuôltbf̣c vêgqpx̀ thêgqpx́ giơsfxṕi này, khôltbfng phải sao?”

trêgqpxn măzyip̣t An Ưjtov́c có ý cưibtfơsfxp̀i nhẹ mà mơsfxp̀ mịt, nhưibtfng mà, anh khôltbfng nói lơsfxp̀i nào.

zyiṕn dùng giọng đdrbugqpx̣u khôltbfng thêgqpx̉ nào năzyiṕm băzyiṕt đdrbuưibtfơsfxp̣c, nhẹ nhàng bâsmpung quơsfxp nói: “An Ưjtov́c, chúng ta đdrbuêgqpx̀u hiêgqpx̉u, mày khôltbfng thêgqpx̉ phản bác nhưibtf̃ng lơsfxp̀i này của tao, mà đdrbuêgqpx̀ nghị của tao chính là phưibtfơsfxpng pháp duy nhâsmpút có thêgqpx̉ bảo vêgqpx̣ côltbf âsmpúy, cũng là cách duy nhâsmpút cam đdrbuoan côltbf âsmpúy sẽ khôltbfng rơsfxp̀i khỏi mày, cho nêgqpxn, mày có muôltbf́n liêgqpxn thủ vơsfxṕi tao khôltbfng?”


Cùng nhau, giêgqpx́t côltbf âsmpúy.

Trơsfxp̀i năzyiṕng mâsmpúy ngày liêgqpx̀n bôltbf̃ng nhiêgqpxn biêgqpx́n chuyêgqpx̉n, hôltbfm nay đdrbuôltbf̣t ngôltbf̣t nôltbf̉i cơsfxpn giôltbfng.

sfxp̉i vì chuyêgqpx̣n đdrbuôltbf̀ diêgqpx̃n bị hủy nêgqpxn đdrbuã phải ngưibtf̀ng môltbf̣t ngày quay, hiêgqpx̣n tại đdrbuôltbf̀ diêgqpx̃n vâsmpút vả đdrbuưibtfa đdrbuêgqpx́n đdrbuâsmpuy rôltbf̀i, nhưibtfng vì trâsmpụn mưibtfa này, đdrbuoàn làm phim khôltbfng thêgqpx̉ khôltbfng dưibtf̀ng tiêgqpx́n đdrbuôltbf̣ lại môltbf̣t lâsmpùn nưibtf̃a, có ngưibtfơsfxp̀i nói, mưibtfa lơsfxṕn nhưibtfsmpụy, có lẽ là Long vưibtfơsfxpng phát đdrbugqpxn.

Đltbfưibtfơsfxpng nhiêgqpxn là hôltbfm nay cũng khôltbfng câsmpùn khơsfxp̉i côltbfng, nhưibtfng đdrbuáng tiêgqpx́c là, Khâsmpuu Lưibtfơsfxpng gọi môltbf̣t cuôltbf̣c đdrbugqpx̣n thoại, đdrbuêgqpx̉ toàn bôltbf̣ đdrbuoàn làm phim đdrbui đdrbuêgqpx́n nhà côltbf̉, mọi ngưibtfơsfxp̀i đdrbuôltbf̣i mưibtfa to đdrbuêgqpx́n đdrbuó, xong mơsfxṕi biêgqpx́t Khâsmpuu Lưibtfơsfxpng khôltbfng chịu đdrbuôltbf̉i chôltbf̃ quay phim bị Liêgqpx̃u Hàn nói đdrbuêgqpx́n mưibtf́c khôltbfng còn cách nào, khôltbfng biêgqpx́t tưibtf̀ chôltbf̃ nào mơsfxp̀i đdrbuêgqpx́n môltbf̣t đdrbuạo sĩ, nói là muôltbf́n trâsmpún áp tà khí.

Phong Quang khâsmpủn trưibtfơsfxpng ơsfxp̉ trong lòng, măzyip̣c ngoài thì cưibtf̣c kỳ trâsmpún đdrbuịnh, côltbf khôltbf́ng chêgqpx́ xúc đdrbuôltbf̣ng bản thâsmpun muôltbf́n nhìn xem An Ưjtov́c, cho dù lúc này, tay côltbf đdrbuang bị An Ưjtov́c năzyiṕm lâsmpúy.

An Ưjtov́c cúi đdrbuâsmpùu, dán lêgqpxn sưibtfơsfxp̀n tai côltbf nói: “khôltbfng câsmpùn lo lăzyiṕng, hăzyiṕn nhìn khôltbfng thâsmpúy anh.”

Thâsmpụt ra anh khôltbfng câsmpùn dưibtf̣a gâsmpùn vào côltbf nhưibtfsmpụy đdrbuêgqpx̉ nói chuyêgqpx̣n…

Phong Quang càm ràm trong lòng, anh biêgqpx́t bản thâsmpun mình ơsfxp̉ chôltbf̃ đdrbuôltbfng ngưibtfơsfxp̀i côltbf chỉ có thêgqpx̉ làm bôltbf̣ nhưibtf khôltbfng ai nhìn thâsmpúy, cho nêgqpxn mơsfxṕi khôltbfng kiêgqpxng nêgqpx̉ gì nhưibtfsmpụy, nhưibtfng mà ngưibtfơsfxp̀i ngoài khôltbfng nhìn thâsmpúy, nhưibtfng lòng xâsmpúu hôltbf̉ của côltbf còn có thêgqpx̉ nhăzyiṕc nhơsfxp̉ côltbf làm hành đdrbuôltbf̣ng thâsmpun mâsmpụt nhưibtfsmpụy ơsfxp̉ trưibtfơsfxṕc côltbfng chúng là khôltbfng đdrbuúng, cho nêgqpxn… gưibtfơsfxpng măzyip̣t của côltbf khôltbfng khôltbf́ng chêgqpx́ đdrbuưibtfơsfxp̣c mà đdrbuỏ lêgqpxn môltbf̣t chút.

Liêgqpx̃u Hàn hỏi: “Phong Quang, măzyip̣t em sao lại hôltbf̀ng vâsmpụy?”

“… Có chút nóng.”

Liêgqpx̃u Hàn gâsmpụt gâsmpụt đdrbuâsmpùu, “Nhiêgqpx̀u ngưibtfơsfxp̀i chen chút trong môltbf̣t căzyipn phòng nhưibtfsmpụy, đdrbuúng là có chút nóng.”

Lạc Thâsmpùn Hi khôltbfng tưibtf̣ giác cách Phong Quang xa xa, côltbf khôltbfng phải sơsfxp̣ Phong Quang, mà là sơsfxp̣ ngưibtfơsfxp̀i kia, bơsfxp̉i vì côltbf thâsmpúy đdrbuưibtfơsfxp̣c, ngưibtfơsfxp̀i kia vưibtf̀a cho côltbf môltbf̣t ánh măzyiṕt cảnh cáo, Lạc Thâsmpùn Hi cũng khôltbfng hiêgqpx̉u môltbf̣t ngưibtfơsfxp̀i đdrbuàn ôltbfng nhìn dịu dàng nhưibtfsmpụy… khôltbfng đdrbuúng, là nhìn thâsmpúy đdrbuưibtfơsfxp̣c ánh măzyiṕt lạnh thâsmpúu xưibtfơsfxpng tưibtf̀ trêgqpxn ngưibtfơsfxp̀i con ma này, chỉ là bản năzyipng nhăzyiṕc nhơsfxp̉ côltbf, côltbf hình nhưibtf đdrbuã đdrbuăzyiṕc tôltbf̣i ngưibtfơsfxp̀i này.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.