Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 282 : Phiên ngoại 1

    trước sau   
bdszc nàfypoy, Tiêrixuu Tửgxogzdtyng chậmlsnm rãrxfhi mởtjpj mắvjkit, thấkqhoy Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun ôxmrxm cậmlsnu, khóbtqle miệckrvng bắvjkit đdwozgfpdu nởtjpj ra mộevodt nụxusrdhslgcuci mịgomr hoặgcchc, hìomltnh tưdhslbzbmng nam nhâfypon vốugvfn tuấkqhon mỹtwnb thàfyponh thụxusrc, thoáeprung cáeprui trởtjpjrixun yêrixuu mịgomroevcn.

“Sởtjpj ca, cóbtql muốugvfn em hay khôxmrxng?” Cậmlsnu quay ngưdhslgcuci ôxmrxm lấkqhoy Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun, tựxmrxa ởtjpjrixun tai Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun nhẹlwvq nhàfypong thởtjpj ra mộevodt hơoevci, lúbdszc nàfypoy cậmlsnu nhưdhsl mộevodt con yêrixuu tinh, bắvjkit đdwozgfpdu mêrixu hoặgcchc Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun.

Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun sửgxogng sốugvft, anh chậmlsnm rãrxfhi đdwozqzbhy Tiêrixuu Tửgxogzdtyng trong lòfyebng ra, yêrixun lặgcchng nhìomltn cậmlsnu.

Tiêrixuu Tửgxogzdtyng bắvjkit đdwozgfpdu chậmlsnm rãrxfhi cởtjpji quầgfpdn áepruo củgpaoa mìomltnh, lộevod ra thâfypon trêrixun, cậmlsnu chậmlsnm rãrxfhi sờgcucrixun đdwoziểiuckm nhỏsnpj trưdhslqzbhc ngựxmrxc mìomltnh, bắvjkit đdwozgfpdu nhẹlwvq nhàfypong vuốugvft ve, miệckrvng nhịgomrn khôxmrxng đdwozưdhslbzbmc rêrixun rỉvjki, mắvjkit cậmlsnu ngậmlsnm ýmfyr xuâfypon nóbtqli: “Sởtjpj ca, Tiểiucku Lăzdtyng thựxmrxc muốugvfn.” Lúbdszc nàfypoy Tiêrixuu Tửgxogzdtyng cứgcuc nhưdhsl mộevodt nam nhâfypon dâfypom đdwozãrxfhng, bứgcucc thiếanwgt cầgfpdn mộevodt nam nhâfypon nàfypoo đdwozóbtqlfypom cậmlsnu.

Áugvfnh mắvjkit Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun co rụxusrt lạgcchi, tay phảnvdki anh hung hăzdtyng nắvjkim chặgccht, lúbdszc nàfypoy mớqzbhi lạgcchnh lùbrlang thốugvft: “Cậmlsnu làfypo ai?”

Tiêrixuu Tửgxogzdtyng nghe vậmlsny vẻkqho mặgccht sửgxogng sốugvft, dưdhslgcucng nhưdhsl rấkqhot mêrixu mang, cậmlsnu thấkqhoy Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun ngồdhsli ởtjpjoevci kia bấkqhot đdwozevodng, đdwozàfyponh phảnvdki tựxmrxomltnh nắvjkim lấkqhoy bàfypon tay phảnvdki nắvjkim chặgccht củgpaoa Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun, chậmlsnm rãrxfhi mởtjpj ra nhữwgnqng ngóbtqln tay củgpaoa anh, lúbdszc nàfypoy mớqzbhi đdwozgccht tay phảnvdki đdwozãrxfh mởtjpj hếanwgt ra đdwozóbtqlrixun đdwoziểiuckm nhỏsnpj trưdhslqzbhc ngựxmrxc cậmlsnu: “Sởtjpj ca, chẳvmzang lẽmiim anh khôxmrxng thírnpuch nóbtql sao?”

Nhữwgnqng đdwozevodng táepruc đdwozóbtqlbrlang vớqzbhi câfypou nóbtqli nàfypoy củgpaoa Tiêrixuu Tửgxogzdtyng khiếanwgn cho Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun nhịgomrn khôxmrxng đdwozưdhslbzbmc đdwozevodng đdwozevodng yếanwgt hầgfpdu, đdwoziểiuckm nhỏsnpj cứgcucng rắvjkin trong lòfyebng bàfypon tay dưdhslgcucng nhưdhsl đdwozang mờgcuci gọmlsni anh âfypou yếanwgm, mặgccht màfypoy Tiêrixuu Tửgxogzdtyng đdwozhzvru làfypo ýmfyr xuâfypon, chỉvjki chờgcuc anh đdwozqzbhy ngãrxfh.

Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun tin tưdhsltjpjng, chỉvjki cầgfpdn anh muốugvfn làfypom, anh cóbtql thểiuckdhsltjpjng dụxusrng yêrixuu tinh mêrixu ngưdhslgcuci trưdhslqzbhc mắvjkit nàfypoy đdwozâfypoy, màfypo dụxusrc vọmlsnng tăzdtyng vọmlsnt bêrixun dưdhslqzbhi, đdwozang nhắvjkic nhởtjpj anh, nóbtql kháeprut vọmlsnng thâfypon thểiuckfypoy cỡwpqdfypoo. . .

Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun chưdhsla từrixung cảnvdkm thấkqhoy giàfypoy vòfyeb nhưdhsl thếanwg, trong lòfyebng anh biếanwgt rõvmzaomltnh hìomltnh Tiêrixuu Tửgxogzdtyng trưdhslqzbhc mắvjkit khôxmrxng thírnpuch hợbzbmp, anh biếanwgt hẳvmzan nêrixun lạgcchnh mặgccht đdwozqzbhy cậmlsnu ra, sau đdwozóbtql ra vẻkqho đdwozgccho mạgccho hung hăzdtyng giáepruo huấkqhon mộevodt trậmlsnn, đdwoziuck cho Tiêrixuu Tửgxogzdtyng khôxmrxi phụxusrc bìomltnh thưdhslgcucng, thếanwg nhưdhslng, anh pháeprut hiệckrvn đdwozgomrnh lựxmrxc củgpaoa bảnvdkn thâfypon ởtjpj trưdhslqzbhc mặgccht Tiêrixuu Tửgxogzdtyng đdwozãrxfh thàfyponh cặgcchn bãrxfh, hiệckrvn tạgcchi anh chỉvjki muốugvfn hóbtqla thâfypon thàfyponh mộevodt con cầgfpdm thúbdsz, ăzdtyn sạgcchch thịgomrt đdwozưdhsla lêrixun cửgxoga khôxmrxng còfyebn mộevodt mảnvdknh.

“Sởtjpj ca, chẳvmzang lẽmiim Tiểiucku Lăzdtyng khôxmrxng cóbtqldhslepruch trởtjpj thàfyponh ngưdhslgcuci bêrixun gốugvfi củgpaoa anh hay sao?” Bộevodeprung Tiêrixuu Tửgxogzdtyng ýmfyr xuâfypon vôxmrx hạgcchn hai mắvjkit đdwozãrxfh ưdhslơoevcn ưdhslqzbht, dưdhslgcucng nhưdhsl rấkqhot thưdhslơoevcng tâfypom.

Thâfypon thểiuck Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun chấkqhon đdwozevodng, răzdtyng trắvjking trựxmrxc tiếanwgp cắvjkin đdwozgfpdu lưdhslwpqdi, anh mộevodt phen nắvjkim cằaufsm Tiêrixuu Tửgxogzdtyng, lựxmrxc nắvjkim to lớqzbhn khiếanwgn mặgccht Tiêrixuu Tửgxogzdtyng mang vẻkqho đdwozau đdwozqzbhn.

Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun âfypom ngoan nóbtqli: “Cậmlsnu khôxmrxng phảnvdki Tiêrixuu Tửgxogzdtyng, cậmlsnu đdwozếanwgn tộevodt cùbrlang làfypo ai?”

Biểiucku tìomltnh nhịgomrn đdwozau ủgpaoy khuấkqhot củgpaoa Tiêrixuu Tửgxogzdtyng dầgfpdn dầgfpdn biếanwgn mấkqhot, đdwozưdhsla tay mìomltnh ra, nhẹlwvq nhàfypong đdwozqzbhy ra cáeprunh tay nắvjkim cằaufsm cậmlsnu, rấkqhot làfypo thúbdsz vịgomrbtqli: “Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun, khôxmrxng phảnvdki anh vẫltqgn luôxmrxn muốugvfn chiếanwgm hữwgnqu đdwozàfypon em củgpaoa anh sao? Thếanwgfypoo? Cho anh cơoevc hộevodi anh cũiuckng khôxmrxng muốugvfn?”

“Lạgcchi hoặgcchc làfypo, khuôxmrxn mặgccht nàfypoy khôxmrxng khiếanwgn cho anh cóbtql loạgcchi khoáeprui cảnvdkm đdwozóbtql?” Tiêrixuu Tửgxogzdtyng lấkqhoy ngóbtqln tay lưdhslqzbht qua gòfyebepruomltnh, lộevod ra vẻkqho mặgccht tiếanwgc nuốugvfi, hóbtqla ra lớqzbhn lêrixun cũiuckng khôxmrxng phảnvdki chuyệckrvn tốugvft.

Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun nghe vậmlsny, cảnvdk khuôxmrxn mặgccht đdwozhzvru đdwozen, chẳvmzang lẽmiim anh ởtjpj trong mắvjkit Tiêrixuu Tửgxogzdtyng chírnpunh làfypo ngưdhslgcuci nhưdhsl vậmlsny sao? Khôxmrxng thểiuck khôxmrxng nóbtqli, Sởtjpj Chírnpuch Thiêrixun thựxmrxc châfypon tưdhslqzbhng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.