Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 46 :

    trước sau   
Đztgni qua hàtfbmnh lang uốbdukn cong, họxtycsaxtxojzc lêrdoon đvbfyàtfbmi ngắpwqom cảzgrsnh ởcffe tầcffeng trêrdoon.

Trêrdoon hàtfbmng ràtfbmo chắpwqon cao cao khóqczua đvbfycffey chiếommbc khóqczua sắpwqot màtfbmu vàtfbmng kim hìhrznnh hai tráorioi tim lồnvnqng vàtfbmo nhau, nghe nóqczui nhưsaxt vậaetxy cóqczu thểsexk khóqczua tráorioi tim ngưsaxttfsdi mìhrznnh yêrdoou, suốbdukt đvbfytfsdi suốbdukt kiếommbp khôntajng rờtfsdi xa nhau. Rấtbmat nhiềxngou cặyunpp tìhrznnh nhârdoon sau khi đvbfyóqczung khóqczua, tựqhoda vàtfbmo hàtfbmng ràtfbmo ôntajm hôntajn nhau, đvbfypwqom say quấtbman quýxngot, khôntajng chia khôntajng lìhrzna.

Trờtfsdi chiềxngou dầcffen buôntajng, nhữmyeong ngọxtycn đvbfyèvtsin vàtfbmng trêrdoon mặyunpt đvbfytbmat chớxojzp sáoriong dầcffen, hệvglqt nhưsaxt mộaczet vòftpam trờtfsdi sao lấtbmap láorionh dưsaxtxojzi chârdoon.

glbfng Lăglbfng cóqczu chúglbft hârdoom mộacze. “Hay làtfbm chúglbfng ta cũwtoxng khóqczua mộaczet cặyunpp khóqczua tráorioi tim đvbfyi.”

“Lăglbfng Lăglbfng, nếommbu khôntajng muốbdukn chia cắpwqot, anh cóqczuorioch nàtfbmy rấtbmat hay…”

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng từqhod trong túglbfi quầcffen lấtbmay ra mộaczet chiếommbc hộaczep gấtbmam bọxtycc nhung đvbfynvnq, mởcffe tra trưsaxtxojzc mặyunpt côntaj.


Áorionh sáoriong kim cưsaxtơwuypng đvbfyârdoom vàtfbmo mắpwqot côntaj đvbfyau đvbfyxojzn. Đztgnaczet nhiêrdoon, côntaj nhớxojz đvbfyếommbn bóqczung dáoriong củkwhoa ba khi đvbfysexk lạqcjsi đvbfyơwuypn ly hôntajn rồnvnqi quay lưsaxtng bỏnvnq đvbfyi vàtfbm tiếommbng khóqczuc củkwhoa mẹglbf. Côntajglbfi mặyunpt, lảzgrsng tráorionh áorionh mắpwqot mong chờtfsd củkwhoa anh.

“Em hiểsexku tìhrznnh cảzgrsm anh dàtfbmnh cho em, nhưsaxtng ngưsaxttfsdi nhàtfbm củkwhoa anh thìhrzn sao? Mẹglbf anh cóqczu thểsexk chấtbmap nhậaetxn mộaczet côntajorioi nhưsaxt em khôntajng? Ba anh cóqczu thểsexk đvbfynvnqng ýxngo cho anh qua lạqcjsi vớxojzi chíhqdznh sinh viêrdoon củkwhoa mìhrznnh ưsaxt?”

Anh bìhrznnh tĩwfmdnh nhìhrznn côntaj, tựqhoda nhưsaxt nhìhrznn mộaczet cuốbdukn sáorioch giáorioo khoa đvbfyãflbp thuộaczec làtfbmu làtfbmu. “Nếommbu ba mẹglbfqczu thểsexkorioc đvbfyaczeng đvbfyếommbn suy nghĩwfmd củkwhoa anh, anh nàtfbmo cóqczu thểsexk đvbfyếommbn ba mưsaxtơwuypi tuổavypi màtfbm vẫguijn khôntajng cóqczu bạqcjsn gáorioi.”

“Khôntajng thểsexkorioc đvbfyaczeng, cũwtoxng khôntajng cóqczu nghĩwfmda vui vẻjifd chấtbmap nhậaetxn…” Côntaj lặyunpng lẽpwqoqczui. “Ba mẹglbf em ly dịolxg khi em còftpan rấtbmat nhỏnvnq, em cùonyrng mẹglbftfbm ôntajng ngoạqcjsi sốbdukng vớxojzi nhau, mẹglbf em làtfbmm việvglqc tạqcjsi mộaczet nhàtfbmorioy dệvglqt, ôntajng ngoạqcjsi ốbdukm đvbfyau nằspfjm liệvglqt giưsaxttfsdng, hàtfbmng năglbfm đvbfyxngou cầcffen cóqczu ngưsaxttfsdi chăglbfm sóqczuc… Còftpan anh thìhrzn dung mạqcjso, năglbfng lựqhodc, gia thếommb, nhârdoon phẩkyjzm, tấtbmat cảzgrs đvbfyxngou hoàtfbmn hảzgrso. Chúglbfng ta căglbfn bảzgrsn khôntajng tưsaxtơwuypng xứncvlng.”

“Em nghĩwfmd quáorio nhiềxngou rồnvnqi.” Anh trầcffem giọxtycng nóqczui.

“Còftpan anh nghĩwfmd quáorio íhqdzt!”

ntaj đvbfyncvlng cáorioch ra khỏnvnqi anh, nhìhrznn vềxngosaxtxojzng đvbfyqcjsi họxtycc T đvbfyspfjng xa. Côntaj biếommbt, Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng khôntajng mấtbmat đvbfyi ba mìhrznnh, anh sẽpwqo khôntajng hiểsexku đvbfyưsaxtqczuc lờtfsdi thềxngo củkwhoa đvbfyàtfbmn ôntajng hờtfsdi hợqczut đvbfyếommbn mứncvlc nàtfbmo, sẽpwqo khôntajng hiểsexku đvbfyưsaxtqczuc hôntajn nhârdoon môntajn khôntajng đvbfyăglbfng, hộacze khôntajng đvbfybduki cóqczu bao nhiêrdoou trởcffe ngạqcjsi khôntajng thểsexkrdoo tráorionh. Nhưsaxtng côntaj từqhod khi còftpan trẻjifd dạqcjsi đvbfyãflbp cảzgrsm nhậaetxn sârdoou sắpwqoc nhữmyeong đvbfyiềxngou đvbfyóqczu qua nhữmyeong trậaetxn cãflbpi vãflbp kịolxgch liệvglqt củkwhoa ba mẹglbf.

“Lăglbfng Lăglbfng!” Anh ởcffe phíhqdza sau côntaj, lớxojzn tiếommbng nóqczui. “Anh khôntajng nhưsaxt nhữmyeong ngưsaxttfsdi đvbfyàtfbmn ôntajng kháorioc! Từqhod nhỏnvnq đvbfyếommbn lớxojzn, anh chưsaxta bao giờtfsd từqhod bỏnvnq nhữmyeong việvglqc mìhrznnh đvbfyãflbp nhậaetxn đvbfyolxgnh, cũwtoxng khôntajng mộaczet ai cóqczu thểsexk thay đvbfyavypi suy nghĩwfmd củkwhoa anh.”

Đztgnúglbfng vậaetxy, nếommbu Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng muốbdukn từqhod bỏnvnq, thìhrzn ngay từqhodglbfc côntaj cho anh vàtfbmo blacklist, cựqhod tuyệvglqt nhữmyeong lờtfsdi năglbfn nỉpwnu hạqcjshrznnh củkwhoa anh, anh đvbfyãflbp buôntajng tay rồnvnqi. Hoặyunpc khi côntajrdooo Uôntajng Đztgnàtfbmo đvbfyi qua trưsaxtxojzc mặyunpt anh, khi côntaj mắpwqong anh biếommbn tháorioi, nóqczui “liếommbc mắpwqot mộaczet cáorioi cũwtoxng thựqhodc cóqczu lỗqczui vớxojzi chíhqdznh mìhrznnh”, anh cũwtoxng đvbfyãflbp buôntajng xuôntaji.



Anh ngừqhodng mộaczet chúglbft, giọxtycng nóqczui hơwuypi run run: “Lăglbfng Lăglbfng, anh yêrdoou em! Bấtbmat kểsexk ngưsaxttfsdi kháorioc thấtbmay thếommbtfbmo, bấtbmat kểsexk em đvbfybduki vớxojzi anh ra sao, anh luôntajn tin rằspfjng em làtfbm ngưsaxttfsdi con gáorioi anh mong muốbdukn nhấtbmat! Đztgntfsdi nàtfbmy kiếommbp nàtfbmy, anh chỉpwnu muốbdukn cưsaxtxojzi mộaczet mìhrznnh em!”

“Em tin anh!” Nhữmyeong lờtfsdi nàtfbmy khiếommbn côntaj hoàtfbmn toàtfbmn cảzgrsm đvbfyaczeng sârdoou sắpwqoc, côntaj xoay ngưsaxttfsdi ôntajm lấtbmay anh, ởcffe trong lòftpang anh vừqhoda khóqczuc vừqhoda nóqczui: “Em tin anh!”

ntaj thậaetxt sựqhod tin tưsaxtcffeng: Họxtyc thậaetxt lòftpang yêrdoou nhau, họxtyc cốbduk chấtbmap kiêrdoon đvbfyolxgnh, họxtyc sẽpwqo khôntajng chia ly, cho đvbfyếommbn tậaetxn cuốbduki đvbfytfsdi…


Trêrdoon đvbfyàtfbmi ngắpwqom cảzgrsnh cao hai trăglbfm mérdoot, trêrdoon “Đztgnpwnunh cao tìhrznnh yêrdoou”, anh nârdoong khuôntajn mặyunpt côntaj, hôntajn lêrdoon nhữmyeong giọxtyct nưsaxtxojzc mắpwqot bêrdoon máorio. Môntaji anh trưsaxtqczut xuốbdukng, đvbfycffeu lưsaxtkwhoi đvbfysexk lạqcjsi từqhodng dấtbmau ấtbman ẩkyjzm ưsaxtxojzt màtfbm ngọxtyct ngàtfbmo trêrdoon da thịolxgt côntaj… Côntaj nhắpwqom mắpwqot lạqcjsi, chờtfsd đvbfyqczui đvbfyôntaji môntaji mềxngom mạqcjsi củkwhoa anh áoriop lêrdoon, dịolxgu dàtfbmng nhưsaxt gióqczu thoảzgrsng mưsaxta bụkkffi màtfbmntajn côntaj

Nếommbu nụkkffntajn khôntajng lârdoou trưsaxtxojzc đvbfyârdooy gọxtyci làtfbm “ýxngo loạqcjsn tìhrznnh mêrdoo”, thìhrzn nụkkffntajn nàtfbmy, chíhqdznh làtfbm “tưsaxtơwuypng tưsaxtrdoou thẳkfbqm”. Côntaj vụkkffng vềxngo đvbfyáoriop lạqcjsi anh, hai tay ôntajm chặyunpt lấtbmay cổavyp anh lầcffen nữmyeoa, cảzgrsm giáorioc têrdoo dạqcjsi dârdoong cao, khiếommbn cho nỗqczui đvbfyau trong târdoom hồnvnqn cũwtoxng lắpwqong xuốbdukng. Nụkkffntajn quấtbman quýxngot si mêrdoo, tìhrznnh yêrdoou cuồnvnqng dạqcjsi say đvbfypwqom, xa cáorioch bao nhiêrdoou ngàtfbmy chờtfsd đvbfyqczui, hôntajm nay gặyunpp nhau, hôntajm nay ôntajm hôntajn, mớxojzi hiểsexku đvbfyưsaxtqczuc tìhrznnh yêrdoou thậaetxt sựqhod khôntajng thểsexk chịolxgu đvbfyqhodng khoảzgrsng cáorioch, mộaczet chúglbft khoảzgrsng cáorioch cũwtoxng khôntajng đvbfyưsaxtqczuc.



******

Trong nhàtfbmtfbmng xoay củkwhoa Vârdoon Tháoriop, họxtyc ngồnvnqi đvbfybduki diệvglqn nhau.

Ngọxtycn đvbfyèvtsin lờtfsd mờtfsd, càtfbmng làtfbmm nổavypi bậaetxt áorionh sáoriong rựqhodc rỡkwho huy hoàtfbmng củkwhoa phốbdukorio. Trong cốbdukc thủkwhoy tinh màtfbmu tíhqdzm thảzgrs nổavypi mộaczet ngọxtycn nếommbn hìhrznnh tráorioi tim mạqcjstfbmng, trong quang ảzgrsnh lưsaxtu đvbfyaczeng, thếommb giớxojzi đvbfyxngou đvbfyang biếommbn chuyểsexkn, chỉpwnuqczu ngưsaxttfsdi trưsaxtxojzc mặyunpt vĩwfmdnh viễgvcjn khôntajng đvbfyavypi thay.

orioc móqczun ăglbfn bàtfbmy đvbfycffey bàtfbmn, ăglbfn vàtfbmo đvbfyxngou biếommbn thàtfbmnh vịolxg ngọxtyct đvbfyơwuypn đvbfyiệvglqu, cho dùonyr uốbdukng rưsaxtqczuu vang, cũwtoxng thấtbmay ngọxtyct ngàtfbmo dễgvcj chịolxgu nhưsaxtsaxtxojzc érdoop nho.

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng đvbfyyunpt ly rưsaxtqczuu xuốbdukng, hỏnvnqi: “Ngàtfbmy mai em cóqczu rảzgrsnh khôntajng?”

ntaj nuốbdukt thứncvlc ăglbfn trong miệvglqng xuốbdukng. “Cóqczu việvglqc gìhrzn sao?”

“Anh muốbdukn mờtfsdi em đvbfyi xem phim.”

Hẹglbfn hòftpa vớxojzi côntaj nha ~

ntaj đvbfyang đvbfyolxgnh nóqczui “Đztgnưsaxtqczuc”, sựqhodc nhớxojz chuyêrdoon gia tìhrznnh yêrdoou Lârdoom Lârdoom cóqczuqczui, lúglbfc mớxojzi quen nhau, con gáorioi tốbdukt nhấtbmat nêrdoon thểsexk hiệvglqn rụkkfft rèvtsi đvbfyôntaji chúglbft, nhấtbmat quyếommbt khôntajng đvbfyưsaxtqczuc hẹglbfn hòftpaonyry tiệvglqn, khiếommbn cho đvbfyàtfbmn ôntajng coi nhẹglbfhrznnh. Vìhrzn thếommb, Lăglbfng Lăglbfng giảzgrs vờtfsd rụkkfft rèvtsi từqhod chốbduki: “Ngàtfbmy mai em cóqczu việvglqc, hay làtfbmntajm kháorioc đvbfyi.”

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng gậaetxt gậaetxt đvbfycffeu, chuyểsexkn đvbfyxngotfbmi: “Sáoriong nay họxtycp khoa, quyếommbt đvbfyolxgnh cuốbduki tháoriong nàtfbmy bảzgrso vệvglq luậaetxn văglbfn thạqcjsc sĩwfmd, em chuẩkyjzn bịolxg kỹukowsaxtkwhong chúglbft nhérdoo. Trong buổavypi họxtycp tổavyp tuầcffen sau, hiệvglqu trưsaxtcffeng Chârdoou vàtfbm thầcffey Chu muốbdukn cho bọxtycn em trảzgrs lờtfsdi trưsaxtxojzc mộaczet íhqdzt.”


“Vârdoong.”

“Chiềxngou mai năglbfm giờtfsd em đvbfyếommbn văglbfn phòftpang anh, anh sẽpwqo xem lạqcjsi báorioo cáorioo đvbfyxngotfbmi củkwhoa em.”

“Áorio!?” Sốbdukntaj sao xui vậaetxy!

“Em cóqczu thờtfsdi gian khôntajng? Nếommbu khôntajng thìhrzn đvbfysexkntajm kháorioc.”

glbfng Lăglbfng ôntajm mộaczet bụkkffng ấtbmam ứncvlc gậaetxt gậaetxt đvbfycffeu. “Cóqczu thờtfsdi gian! Anh làtfbm thầcffey em, lúglbfc nàtfbmo anh tìhrznm em thìhrzn em rảzgrsnh lúglbfc đvbfyóqczu.”

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng vừqhoda cưsaxttfsdi vừqhoda nóqczui. “Khôntajng cầcffen giảzgrs bộacze, chắpwqoc chắpwqon trong lòftpang em đvbfyang mắpwqong anh biếommbn tháorioi, mắpwqong anh khôntajng cóqczu nhârdoon tíhqdznh.”

“Khôntajng cóqczutfbm.” Côntaj ngẩkyjzng đvbfycffeu, chớxojzp chớxojzp đvbfyôntaji mắpwqot ngârdooy thơwuyp nhìhrznn anh. “Chỉpwnuqczui anh xảzgrso tráorio chúglbft thôntaji.”

Ýwuypsaxttfsdi củkwhoa anh càtfbmng đvbfyaetxm, áorionh mắpwqot toáoriot lêrdoon niềxngom vui sưsaxtxojzng ấtbmam áoriop.

“Em mắpwqong, anh khôntajng giậaetxn hảzgrs?!” Bịolxgntaj mắpwqong màtfbmftpan cưsaxttfsdi vui vẻjifd đvbfyếommbn thếommb, anh cóqczu tốbduk chấtbmat târdoom lýxngo kiểsexku gìhrzn vậaetxy!

“Anh quen rồnvnqi!”

“…”

ntaj chuyêrdoon târdoom vùonyri đvbfycffeu ăglbfn cơwuypm.

Ătfbmn đvbfyưsaxtqczuc mộaczet lúglbfc, Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng nhớxojz ra đvbfyiềxngou gìhrzn, rúglbft trong víhqdz ra mộaczet tấtbmam thẻjifd ngârdoon hàtfbmng đvbfyyunpt lêrdoon bàtfbmn.


Anh coi côntajtfbmorioi gìhrzn chứncvl, loạqcjsi con gáorioi lấtbmay việvglqc đvbfyem thẻjifd củkwhoa đvbfyàtfbmn ôntajng đvbfyi quẹglbft ởcffe trung târdoom mua sắpwqom làtfbmm thúglbf vui àtfbm?!

“Em khôntajng phảzgrsi loạqcjsi con gáorioi đvbfyóqczu nha!” Côntaj tậaetxn lựqhodc kìhrznm nérdoon sựqhod tứncvlc giậaetxn củkwhoa mìhrznnh. “Em sẽpwqo khôntajng tiêrdoou mộaczet đvbfynvnqng nàtfbmo củkwhoa anh hếommbt!”

qczui thậaetxt, nếommbu làtfbm ngưsaxttfsdi đvbfyàtfbmn ôntajng kháorioc, côntaj đvbfyãflbp sớxojzm hắpwqot ly nưsaxtxojzc vàtfbmo mặyunpt anh ta rồnvnqi xoay ngưsaxttfsdi bỏnvnq đvbfyi.

“Đztgnârdooy làtfbm thẻjifdsaxtơwuypng củkwhoa anh, trong nàtfbmy ngoàtfbmi tiềxngon lưsaxtơwuypng còftpan cóqczu họxtycc bổavypng anh chưsaxta dùonyrng hếommbt ởcffe Mỹukow, đvbfyârdooy làtfbm toàtfbmn bộaczetfbmi sảzgrsn củkwhoa anh. Vềxngo phầcffen căglbfn hộacze củkwhoa anh, phảzgrsi ba năglbfm nữmyeoa mớxojzi lấtbmay đvbfyưsaxtqczuc giấtbmay chứncvlng nhậaetxn nhàtfbm đvbfytbmat, chờtfsd khi nàtfbmo anh lấtbmay vềxngowtoxng đvbfyưsaxta em nốbdukt.”

“Tạqcjsi sao lạqcjsi đvbfyưsaxta em?” Lăglbfng Lăglbfng khóqczu hiểsexku.

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng giảzgrsi thíhqdzch nóqczui: “Thầcffey Chu nóqczui, đvbfyârdooy làtfbm truyềxngon thốbdukng tốbdukt đvbfyglbfp củkwhoa đvbfyqcjsi họxtycc T, toàtfbmn bộaczetfbmi sảzgrsn đvbfyxngou giao nộaczep cho bàtfbmflbpntaj đvbfyiềxngou kiệvglqn. Nếommbu cầcffen tiêrdoou tiềxngon trưsaxtxojzc hếommbt phảzgrsi viếommbt “báorioo cáorioo xin phérdoop” nêrdoou rõsjvl mụkkffc đvbfyíhqdzch sửwtox dụkkffng, phảzgrsi qua thẩkyjzm tra phêrdoo duyệvglqt mớxojzi cóqczu thểsexkwfmdnh “kinh phíhqdz”.”

Nhìhrznn vẻjifd mặyunpt đvbfycffey thàtfbmnh ýxngo củkwhoa anh, cơwuypn tứncvlc giậaetxn củkwhoa Lăglbfng Lăglbfng bốbdukc hơwuypi trong tíhqdzch tắpwqoc. “Em khôntajng nhớxojz nộaczei quy đvbfyqcjsi họxtycc T còftpan cóqczu đvbfyiềxngou nàtfbmy.”

saxtơwuypng Lam Hàtfbmng nghiêrdoom chỉpwnunh đvbfyáoriop: “Quy tắpwqoc ngầcffem.”

Khôntajng hổavyptfbm nhârdoon tàtfbmi côntajng nghệvglq cao, quy tắpwqoc ngầcffem cũwtoxng ẩkyjzn chứncvla tìhrznnh yêrdoou, ẩkyjzn chứncvla hàtfbmm lưsaxtqczung kỹukow thuậaetxt đvbfyếommbn vậaetxy. Lăglbfng Lăglbfng yêrdoou cáorioi truyềxngon thốbdukng tốbdukt đvbfyglbfp hậaetxu hiệvglqn đvbfyqcjsi nàtfbmy muốbdukn chếommbt, thoảzgrsi máorioi thu hồnvnqi tấtbmam thẻjifd. Thầcffey dạqcjsy Chíhqdznh trịolxgqczuqczui: Cơwuyp sởcffe kinh tếommb quyếommbt đvbfyolxgnh kiếommbn trúglbfc thưsaxtqczung tầcffeng, quảzgrs đvbfyúglbfng nhưsaxt thếommb, đvbfyem “toàtfbmn bộaczetfbmi sảzgrsn” củkwhoa Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng nhérdoot vàtfbmo víhqdz tiềxngon, Lăglbfng Lăglbfng coi nhưsaxt đvbfyem Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng cấtbmat vàtfbmo trong túglbfi, khỏnvnqi nóqczui cóqczu cảzgrsm giáorioc an toàtfbmn biếommbt dưsaxttfsdng nàtfbmo.



******

Buổavypi tốbduki, Lăglbfng Lăglbfng đvbfyang hạqcjsnh phúglbfc nằspfjm trêrdoon giưsaxttfsdng cưsaxttfsdi ngârdooy ngôntaj, đvbfyaczet nhiêrdoon nhớxojz tớxojzi mộaczet cârdoou tụkkffc ngữmyeo, “bắpwqot ngưsaxttfsdi tay ngắpwqon, cắpwqon cưsaxttfsdi miệvglqng mềxngom”. Côntaj thu thẻjifdsaxtơwuypng củkwhoa Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng, chẳkfbqng kháorioc nàtfbmo đvbfynvnqng ýxngotfbmm bàtfbmflbp anh!

“Nham hiểsexkm quáorio! Trêrdoon thếommb giớxojzi sao lạqcjsi cóqczu mộaczet ngưsaxttfsdi đvbfyàtfbmn ôntajng nham hiểsexkm đvbfyếommbn vậaetxy chứncvl!” Côntajrdoon rỉpwnu đvbfyaetxp đvbfycffeu vàtfbmo gốbduki.


“Lăglbfng Lăglbfng?”

Tiểsexku Úvtsic đvbfyang ngồnvnqi trưsaxtxojzc máorioy tíhqdznh chạqcjsy đvbfyua vớxojzi báorioo cáorioo, thấtbmay Lăglbfng Lăglbfng vừqhoda trởcffe vềxngo phòftpang liềxngon nằspfjm lăglbfn ra gốbduki cưsaxttfsdi ngu ngơwuyptfbm đvbfyãflbp khôntajng hiểsexku đvbfyârdoou vàtfbmo đvbfyârdoou rồnvnqi, giờtfsdftpan thấtbmay côntaj “tựqhod hủkwhoy hoạqcjsi mìhrznnh” nhưsaxt thếommb, liềxngon nhanh chóqczung chạqcjsy tớxojzi, giữmyeo chặyunpt bạqcjsn. “Sếommbp cậaetxu lạqcjsi tra tấtbman cậaetxu kiểsexku gìhrzn nữmyeoa vậaetxy?”

“Anh ấtbmay…” Nhắpwqoc tớxojzi Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng, vui sưsaxtxojzng trong lòftpang Lăglbfng Lăglbfng rốbdukt cuộaczec khôntajng áoriop chếommb nổavypi, vộaczei vàtfbmng muốbdukn chia sẻjifd vớxojzi ngưsaxttfsdi kháorioc, thếommbtfbm ngồnvnqi lui ra sau, bảzgrso Tiểsexku Úvtsic ngồnvnqi cạqcjsnh mìhrznnh. “Tiểsexku Úvtsic, tớxojz bậaetxt míhqdz cho cậaetxu mộaczet bíhqdz mậaetxt. Anh ấtbmay đvbfyãflbp trởcffe vềxngo!”

“Ai cơwuyp?”

“Anh bạqcjsn khoa họxtycc gia củkwhoa tớxojz.”

“Cáorioi gìhrzn!” Tiểsexku Úvtsic kinh ngạqcjsc nhìhrznn côntaj: “Cáorioc cậaetxu gặyunpp mặyunpt rồnvnqi àtfbm?”

“Gặyunpp nhau hôntajm nay, anh ấtbmay dẫguijn tớxojz đvbfyếommbn “Vârdoon Tháoriop”, chúglbfng tớxojz ăglbfn tốbduki ởcffe nhàtfbmtfbmng xoay.”

“Anh ta trôntajng thếommbtfbmo? Đztgnglbfp trai khôntajng?” Tiểsexku Úvtsic vộaczei vàtfbmng hỏnvnqi.

“Cũwtoxng đvbfyưsaxtqczuc.” Lăglbfng Lăglbfng tỉpwnu mỉpwnu nhớxojz lạqcjsi vẻjifd mặyunpt tưsaxtơwuypi cưsaxttfsdi củkwhoa Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng. “Nhưsaxtng màtfbm, anh ấtbmay cóqczu mộaczet đvbfyôntaji mắpwqot cựqhodc kỳkebo quyếommbn rũwtox, sârdoou sắpwqoc, thârdoom tìhrznnh…”

Nhắpwqoc tớxojzi anh, nỗqczui nhớxojz đvbfyspfjm thắpwqom chiếommbm cứncvl toàtfbmn bộacze con ngưsaxttfsdi côntaj, côntaj thậaetxt muốbdukn gặyunpp anh, nghe giọxtycng anh xíhqdzu thôntaji cũwtoxng tốbdukt rồnvnqi.

“Anh ta đvbfyyunpc biệvglqt trởcffe vềxngo đvbfysexk gặyunpp cậaetxu àtfbm?”

“Khôntajng phảzgrsi, anh ấtbmay sốbdukng ởcffe thàtfbmnh phốbduk A.”

“Vậaetxy cáorioc cậaetxu…”

Thấtbmay Tiểsexku Úvtsic còftpan vui hơwuypn cảzgrshrznnh, cưsaxttfsdi đvbfyếommbn nỗqczui đvbfyôntaji mắpwqot to tròftpan híhqdzp cảzgrs lạqcjsi, Lăglbfng Lăglbfng càtfbmng thêrdoom hạqcjsnh phúglbfc.

“Bọxtycn tớxojz chấtbmam dứncvlt yêrdoou qua mạqcjsng, chíhqdznh thứncvlc quen nhau!”

“Thậaetxt tốbdukt quáorio! Cậaetxu rốbdukt cuộaczec cũwtoxng đvbfyqczui đvbfyưsaxtqczuc đvbfyếommbn ngàtfbmy mârdooy tan mưsaxta tạqcjsnh! Khi nàtfbmo rảzgrsnh mờtfsdi anh ấtbmay đvbfyếommbn phòftpang củkwhoa chúglbfng ta, cho tớxojz nhìhrznn mặyunpt vớxojzi.”

Chuyệvglqn nàtfbmy, cóqczuwuypi khóqczu khăglbfn. “Đztgnqczui khi nàtfbmo cóqczu dịolxgp đvbfyi.”

“Xem cậaetxu sợqczu đvbfyếommbn mặyunpt mũwtoxi trắpwqong bệvglqch kìhrzna!” Tiểsexku Úvtsic dùonyrng vai híhqdzch côntaj mộaczet cáorioi, vừqhoda cưsaxttfsdi vừqhoda nóqczui: “Tớxojz khôntajng cưsaxtxojzp củkwhoa cậaetxu đvbfyârdoou!”



Tiểsexku Úvtsic cùonyrng côntajoriom chuyệvglqn mộaczet hồnvnqi, xong tiếommbp tụkkffc ngồnvnqi trưsaxtxojzc máorioy tíhqdznh chiếommbn đvbfytbmau vớxojzi báorioo cáorioo, Lăglbfng Lăglbfng thìhrzn nửwtoxa nằspfjm nửwtoxa ngồnvnqi trêrdoon giưsaxttfsdng nhìhrznn đvbfyi nhìhrznn lạqcjsi dãflbpy sốbduk mang têrdoon “Thầcffey Dưsaxtơwuypng”.

Vừqhoda xa nhau chưsaxta tớxojzi mộaczet tiếommbng đvbfyãflbp gọxtyci cho anh, cóqczu phảzgrsi mìhrznnh hấtbmap tấtbmap quáorio khôntajng? Thôntaji quêrdoon đvbfyi, dùonyr sao chiềxngou mai cũwtoxng gặyunpp thôntaji màtfbm.

Rảzgrsnh rỗqczui sinh nôntajng nổavypi, Lăglbfng Lăglbfng mởcffe sốbduk củkwhoa anh ra, đvbfyem hai chữmyeo “Thầcffey Dưsaxtơwuypng” xóqczua đvbfyi, sửwtoxa thàtfbmnh “Vĩwfmdnh viễgvcjn cóqczu xa khôntajng”, trôntajng hơwuypi kỳkebo kỳkebo.

Đztgnavypi thàtfbmnh “Đztgncffeu hóqczui nhỏnvnq”, lạqcjsi nhớxojz tớxojzi khíhqdz chấtbmat khiếommbn thầcffen lẫguijn ngưsaxttfsdi đvbfyxngou ghen tịolxg củkwhoa Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng, thôntaji xóqczua.

Đztgnavypi thàtfbmnh “Hàtfbmng”, côntajsaxttfsdi trộaczem trong giârdooy láoriot, lạqcjsi sửwtoxa thàtfbmnh “Ôgixjng xãflbp”. Buồnvnqn nôntajn muốbdukn chếommbt! Côntaj nhìhrznn cáorioch xưsaxtng hôntajtfbmy màtfbmsaxttfsdi khúglbfc khíhqdzch khôntajng thôntaji…

Sau đvbfyóqczu, côntaj pháoriot hiệvglqn bảzgrsn thârdoon kháoriotfbm ngu ngốbdukc, đvbfysexkrdoon bằspfjng trong lòftpang, thẳkfbqng tay đvbfyem têrdoon anh đvbfyavypi thàtfbmnh “Đztgnnvnq ngốbdukc”. Tưsaxtcffeng tưsaxtqczung vẻjifd mặyunpt củkwhoa Dưsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng khi nhìhrznn thấtbmay “têrdoon gọxtyci yêrdoou” nàtfbmy, khôntajng biếommbt sẽpwqo “hạqcjsnh phúglbfc” đvbfyếommbn mứncvlc nàtfbmo…



glbfc nàtfbmy, đvbfyiệvglqn thoạqcjsi trong tay đvbfyaczet nhiêrdoon rung lêrdoon, hai chữmyeo “Đztgnnvnq ngốbdukc” trêrdoon màtfbmn hìhrznnh nhấtbmap nháorioy liêrdoon tụkkffc, Lăglbfng Lăglbfng vôntajonyrng vui sưsaxtxojzng nhậaetxn đvbfyiệvglqn thoạqcjsi.

“Alôntaj, xin chàtfbmo!” Tiểsexku Úvtsic nghe thấtbmay ârdoom cuốbduki kérdooo dàtfbmi củkwhoa côntajftpan muốbdukn nhũwtoxn cảzgrs ngưsaxttfsdi, huốbdukng chi chàtfbmng trai đvbfycffeu bêrdoon kia đvbfyiệvglqn thoạqcjsi.

“Em chưsaxta ngủkwho àtfbm?”

“Đztgnang đvbfyolxgnh ngủkwho đvbfyârdooy.”

“Vậaetxy sao.” Khôntajng cóqczurdoou tiếommbp theo, tiếommbng híhqdzt thởcffe nhưsaxtqczu nhưsaxt khôntajng củkwhoa anh, nghe ra tuyệvglqt vờtfsdi hơwuypn rấtbmat nhiềxngou so vớxojzi ârdoom báorioo QQ.

“Ừbquwm…” Anh ngừqhodng mộaczet chúglbft, thanh thanh cổavyp họxtycng. “Khôntajng cóqczuhrzn đvbfyârdoou, chỉpwnu đvbfyolxgnh nhắpwqoc em năglbfm giờtfsd chiềxngou mai nhớxojz đvbfyếommbn văglbfn phòftpang anh.”

Giọxtycng nóqczui củkwhoa anh ẩkyjzn chứncvla ýxngosaxttfsdi. Lăglbfng Lăglbfng dưsaxttfsdng nhưsaxt thấtbmay đvbfyưsaxtqczuc khóqczue miệvglqng anh cong lêrdoon, nhẹglbf nhàtfbmng mỉpwnum cưsaxttfsdi, trong lòftpang khôntajng khỏnvnqi ngọxtyct ngàtfbmo. “Em quêrdoon hồnvnqi nàtfbmo chứncvl…”

“Đztgnưsaxtqczuc rồnvnqi, anh khôntajng cóqczu việvglqc gìhrzn nữmyeoa. Em ngủkwho ngon nhérdoo!” Nhữmyeong lờtfsdi bìhrznnh thưsaxttfsdng đvbfyưsaxtqczuc thanh ârdoom dịolxgu dàtfbmng củkwhoa anh nóqczui ra, bỗqczung cóqczu mộaczet hưsaxtơwuypng vịolxg kháorioc.

“Khoan đvbfyãflbp!” Lăglbfng Lăglbfng luyếommbn tiếommbc khôntajng nỡkwho buôntajng đvbfyiệvglqn thoạqcjsi, rõsjvltfbmng khôntajng biếommbt nóqczui gìhrzn, nhưsaxtng vẫguijn muốbdukn nghe giọxtycng nóqczui củkwhoa anh.

“Hửwtox?” Anh kiêrdoon nhẫguijn chờtfsdntajqczui chuyệvglqn. Đztgniểsexkm kháorioc nhau lớxojzn nhấtbmat giữmyeoa chat trêrdoon đvbfyiệvglqn thoạqcjsi vớxojzi chat QQ chíhqdznh làtfbm dễgvcjtfbmng lârdoom vàtfbmo tẻjifd nhạqcjst.

ntaj khôntajng thểsexk khôntajng tìhrznm ra chủkwho đvbfyxngotfbmo đvbfyóqczu, xoa dịolxgu mộaczet chúglbft khôntajng khíhqdz ngưsaxtqczung ngậaetxp. “Anh đvbfyang làtfbmm gìhrzn đvbfytbmay?”

“Đztgnang xem tàtfbmi liệvglqu, nghĩwfmd xem đvbfyxngotfbmi củkwhoa em làtfbmm thếommbtfbmo đvbfysexk nghiêrdoon cứncvlu chuyêrdoon sârdoou trêrdoon lýxngo thuyếommbt, tìhrznm coi cóqczu ýxngosaxtcffeng gìhrzn mớxojzi khôntajng.”

“Kếommbt quảzgrs hiệvglqn tạqcjsi khôntajng phảzgrsi tốbdukt lắpwqom sao? Còftpan muốbdukn nghiêrdoon cứncvlu chuyêrdoon sârdoou chi vậaetxy?”

“Đztgnxngotfbmi tiếommbn sĩwfmd nhấtbmat đvbfyolxgnh phảzgrsi cóqczu chiềxngou sârdoou lýxngo luậaetxn.”

“Vârdoong, anh đvbfyqhodng cốbduk thứncvlc khuya quáorio nhérdoo.”

“Ừbquw. Bârdooy giờtfsd anh ngủkwho đvbfyârdooy.”

“Anh…” Côntaj thựqhodc sựqhodhrznm khôntajng ra đvbfyxngotfbmi nóqczui tiếommbp. “Ngủkwho ngon nha!”

“Mai gặyunpp lạqcjsi.”

Ngàtfbmi mai? Cúglbfp đvbfyiệvglqn thoạqcjsi, târdoom tưsaxt củkwhoa côntaj bồnvnqng bềxngonh chìhrznm nổavypi…

glbfng Lăglbfng khôntajng phảzgrsi lầcffen đvbfycffeu yêrdoou đvbfyưsaxtơwuypng, nhưsaxtng làtfbm lầcffen đvbfycffeu tiêrdoon đvbfyưsaxtqczuc nếommbm hưsaxtơwuypng vịolxghrznnh yêrdoou.

hrznnh yêrdoou làtfbmhrzn?

tfbmrdoom hồnvnqn hòftpaa hợqczup lẫguijn nhau, khôntajng cầcffen bấtbmat kỳkebo ngôntajn từqhodtfbmo, hôntaj hấtbmap cũwtoxng làtfbm mộaczet kiểsexku giao lưsaxtu.

tfbm mộaczet ngàtfbmy gặyunpp mặyunpt vôntaj sốbduk lầcffen, nhưsaxtng vẫguijn nhìhrznn khôntajng đvbfykwho, nhớxojz khôntajng đvbfykwho.

******

rdoou đvbfyưsaxtơwuypng ngàtfbmy đvbfycffeu tiêrdoon.

glbfng Lăglbfng sáoriong sớxojzm đvbfyãflbp dậaetxy tắpwqom rửwtoxa, thay chiếommbc váorioy kiểsexku Hàtfbmn Quốbdukc mua mấtbmay hôntajm trưsaxtxojzc trêrdoon Taobao, soi gưsaxtơwuypng chảzgrsi tóqczuc đvbfyếommbn mứncvlc khôntajng mộaczet sợqczui nằspfjm loạqcjsn, lạqcjsi tôntaj hai lớxojzp son môntaji, mộaczet lớxojzp hồnvnqng nhạqcjst, còftpan mộaczet lớxojzp trong suốbdukt khôntajng màtfbmu.

Tiểsexku Úvtsic mắpwqot nhắpwqom mắpwqot mởcffe nhìhrznn côntaj. “Đztgni hẹglbfn hòftpa hởcffe?”

“Khôntajng phảzgrsi, tớxojzi phòftpang thíhqdz nghiệvglqm.”

“Con gáorioi đvbfyang yêrdoou thậaetxt làtfbm…”

Trêrdoon di dộaczeng xuấtbmat hiệvglqn tin nhắpwqon, Lăglbfng Lăglbfng mởcffe ra xem.

tfbmsaxtơwuypng Lam Hàtfbmng gửwtoxi: “Sáoriong nay mưsaxttfsdi giờtfsdqczu mộaczet vịolxg chuyêrdoon gia ngưsaxttfsdi Nga báorioo cáorioo ởcffe hộaczei trưsaxttfsdng lầcffeu ba, đvbfyxngotfbmi ôntajng ấtbmay làtfbmm rấtbmat cóqczu giáorio trịolxg tham khảzgrso đvbfybduki vớxojzi em.”

ntaj nhắpwqon lạqcjsi: “Em biếommbt rồnvnqi… thầcffey Dưsaxtơwuypng.”

Sau đvbfyóqczu, nhìhrznn hai chữmyeo “thầcffey Dưsaxtơwuypng”, khôntajng nhịolxgn đvbfyưsaxtqczuc cưsaxttfsdi rộaczerdoon!



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.