Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 27 :

    trước sau   
rebang Lărebang tưuylrdoxhng anh sẽhyab gấmtiop gádqtyp hỏuiixi côdqfg: Tạtfsgi sao?

qoxghdvf quan hệfmue giữyldca họusescvprng khôdqfgng phảuprgi bìhdvfnh thưuylruylrng.

Vậdqfgy màxgsl anh chậdqfgm chạtfsgp hồiypki âdqfgm mộhyabt câdqfgu: “May làxgsl anh đdifcãkslk bỏuiix thóiqxgi quen uốfcvjng tràxgsl!”

dqfg cảuprgm thấmtioy hơcouci thấmtiot vọusesng, buồiypkn bựusesc cắboiun mộhyabt miếevclng bádqtynh gạtfsgo: “Anh khôdqfgng hỏuiixi em nguyêbxybn nhâdqfgn tạtfsgi sao àxgsl?”

“Chắboiuc chắboiun khôdqfgng phảuprgi vìhdvf em thínxxhch anh ta.”

dqfg rấmtiot muốfcvjn nóiqxgi: Em thínxxhch anh ta đdifcóiqxg, em thầkslkm mếevcln anh ta đdifcóiqxg. Đlyfkpqhr xem anh cóiqxg phảuprgn ứfcvjng gìhdvf, nhưuylrng ngẫwjogm kỹzajj lạtfsgi vẫwjogn làxgslbxybn quêbxybn đdifci! Nhỡuqgk đdifcâdqfgu anh tin thậdqfgt thìhdvfxgslm sao bâdqfgy giờuylr.


“Hôdqfgm nay em bôdqfgi bádqtyc hắboiun trưuylrtfsgc mặecqrt cádqtyc bạtfsgn họusesc, bịiqxg hắboiun phádqtyt hiệfmuen, hắboiun ta trảuprg thùqoxg em, khôdqfgng cho em tốfcvjt nghiệfmuep, bắboiut em họusesc lêbxybn tiếevcln sĩdapx vớtfsgi hắboiun.”

“Cho nêbxybn em cũcvprng trảuprg thùqoxg anh ta? Thủycyt đdifcoạtfsgn trảuprg thùqoxg củycyta em cóiqxg vẻfhqyjcrfn cao tay hơcoucn!”

“Khôdqfgng phảuprgi, hắboiun ta sợpzaz nhấmtiot làxgsliqxg quan hệfmue mậdqfgp mờuylr vớtfsgi sinh viêbxybn nữyldc, em châdqfgn thàxgslnh tha thiếevclt thổfhqy lộhyab vớtfsgi hắboiun mộhyabt phen, nhấmtiot đdifciqxgnh sẽhyab dọusesa hắboiun sợpzaz chếevclt ngấmtiot, đdifcqoxgng nóiqxgi làxgsl họusesc tiếevcln sĩdapx, nếevclu may mắboiun ngàxgsly mai em còjcrfn cóiqxg thểpqhr thoádqtyt khỏuiixi nanh vuốfcvjt hắboiun ta! Thếevclxgslo? Chiêbxybu nàxgsly củycyta em cóiqxg chấmtiot khôdqfgng?”

“Em tin làxgslm vậdqfgy sẽhyab thoádqtyt khỏuiixi nanh vuốfcvjt củycyta anh ta àxgsl?”

“Rấmtiot tin! Vôdqfgqoxgng tin! Tin tộhyabt bựusesc luôdqfgn! Cảuprgm ơcoucn anh!”

“Khôdqfgng cóiqxghdvf!”

Trầkslkm mặecqrc mộhyabt hồiypki, côdqfg đdifcang cầkslkm bádqtynh gạtfsgo cắboiun đdifcbxybn cuồiypkng thìhdvf trêbxybn màxgsln hìhdvfnh mádqtyy tínxxhnh bỗzccgng vọusest ra mộhyabt câdqfgu:

“Lỡuqgk anh ta đdifciypkng ýlvff thìhdvf sao?”

Mộhyabt miếevclng bádqtynh gạtfsgo mắboiuc lạtfsgi trong cổfhqy họusesng, thiếevclu chútfoyt nữyldca làxgslm côdqfg nghẹyldcn chếevclt! Lărebang Lărebang vỗzccg vỗzccg ngựusesc tìhdvfm nưuylrtfsgc khắboiup nơcouci. Cầkslkm ly nưuylrtfsgc uốfcvjng mộhyabt ngụyldcm lớtfsgn, cuốfcvji cùqoxgng cũcvprng nuốfcvjt trôdqfgi cụyldcc bádqtynh mắboiuc nghẹyldcn. Chậdqfgt vậdqfgt đdifcmtiou tranh trởdoxh vềcvpr từqoxg lằlvlwn ranh sinh tửtssj, lạtfsgi thấmtioy nhữyldcng lờuylri nàxgsly trêbxybn màxgsln hìhdvfnh, trong lòjcrfng vẫwjogn còjcrfn sợpzazkslki.

Nếevclu anh ta đdifciypkng ýlvff?

dqfg vớtfsgi anh ta nóiqxgi chuyệfmuen yêbxybu đdifcưuylrơcoucng?

dqfg vớtfsgi anh ta nắboium tay, hẹyldcn hòjcrf, hôdqfgn môdqfgi…

dqfg vẫwjogn vôdqfg thứfcvjc màxgsl “nếevclu” khôdqfgng ngừqoxgng…


Nếevclu họusesbxybn giưuylruylrng…

rebang Lărebang vộhyabi vàxgslng vỗzccg vỗzccg hai mádqtyiqxgng ran, uốfcvjng mộhyabt hơcouci hếevclt hơcoucn nửtssja ly nưuylrtfsgc.

Đlyfkóiqxg khôdqfgng phảuprgi làxgsl sấmtiom đdifchyabng, màxgslxgsl – sélyfkt đdifcádqtynh giữyldca trờuylri quang!

“Khôdqfgng thểpqhr! Tuyệfmuet đdifcfcvji khôdqfgng thểpqhr!” Côdqfgiqxgi. “Chỉpqhr vớtfsgi mưuylruylri câdqfgu kinh đdifciểpqhrn củycyta em, hắboiun sẽhyab sợpzaz tớtfsgi mứfcvjc khôdqfgng dádqtym gặecqrp em!”

“Câdqfgu kinh đdifciểpqhrn nàxgslo?”

“Rấmtiot choádqtyng nha! Anh nhấmtiot đdifciqxgnh khôdqfgng đdifcưuylrpzazc uốfcvjng nưuylrtfsgc!” Côdqfg nhanh chóiqxgng copy nộhyabi dung trong file dádqtyn qua, còjcrfn cốfcvj ýlvff phóiqxgng to chữyldcbxybn, bôdqfgi đdifcuiix bắboiut mắboiut:

“Anh rấmtiot tàxgsli hoa, đdifcưuylrpzazc quen biếevclt anh thựusesc sựusesxgsl may mắboiun củycyta đdifcuylri em.

Em khôdqfgng quan tâdqfgm anh cóiqxg tiềcvprn hay khôdqfgng, em tin anh nhấmtiot đdifciqxgnh sẽhyabiqxguylrơcoucng lai sádqtyng lạtfsgn.

Mặecqrc cho anh cóiqxg nghèuseso, cóiqxg giàxgsl bao nhiêbxybu, em vẫwjogn mãkslki mãkslki yêbxybu anh.

Em nguyệfmuen ýlvffqoxgng anh sốfcvjng trọusesn trờuylri trọusesn kiếevclp.

Tay nghềcvpr nấmtiou ăreban cũcvprng em cũcvprng đdifcưuylrpzazc lắboium, lầkslkn sau cóiqxg dịiqxgp em sẽhyab nấmtiou cho anh ăreban.

Từqoxgng phútfoyt từqoxgng giâdqfgy em đdifccvpru nhớtfsg đdifcếevcln anh, mặecqrc dùqoxg mỗzccgi phútfoyt mỗzccgi giâdqfgy em đdifccvpru cóiqxg thểpqhr gặecqrp mặecqrt anh!

Em khôdqfgng cầkslkn danh phậdqfgn, đdifciềcvpru quan trọusesng làxgsl đdifcôdqfgi ta vẫwjogn yêbxybu nhau.


Em nguyệfmuen ýlvff sinh con cho anh, nguyệfmuen ýlvffqoxgng anh nuôdqfgi nấmtiong con đdifcếevcln khi khôdqfgn lớtfsgn, sau đdifcóiqxgqoxgng anh giàxgsl đdifci.

Tấmtiot cảuprg nhữyldcng gìhdvf củycyta em đdifccvpru làxgsl củycyta anh.

Anh nhấmtiot đdifciqxgnh phảuprgi dịiqxgu dàxgslng mộhyabt chútfoyt…”

Thấmtioy bêbxybn kia hồiypki lâdqfgu khôdqfgng trảuprg lờuylri, Lărebang Lărebang đdifcádqtynh chữyldc hỏuiixi: “Sao anh khôdqfgng nóiqxgi tiếevclng nàxgslo, anh còjcrfn đdifcóiqxg khôdqfgng?”

“Nhịiqxgp tim củycyta anh hơcouci khôdqfgng ổfhqyn, đdifcpqhr phòjcrfng bấmtiot trắboiuc, anh muốfcvjn đdifcếevcln bệfmuenh việfmuen kiểpqhrm tra!”

“Hiệfmueu quảuprg mạtfsgnh vậdqfgy sao?”

“Nhâdqfgn tiệfmuen hỏuiixi em mộhyabt câdqfgu: Em xádqtyc đdifciqxgnh thầkslky Dưuylrơcoucng củycyta em cóiqxg sứfcvjc tựuses chủycyt trêbxybn cảuprg ngưuylruylri thưuylruylrng hảuprg?! Nếevclu khôdqfgng chắboiuc, ba câdqfgu cuốfcvji em nhấmtiot đdifciqxgnh khôdqfgng đdifcưuylrpzazc nóiqxgi, nếevclu khôdqfgng hậdqfgu quảuprg khôdqfgn lưuylruylrng!”

“Anh yêbxybn tâdqfgm, căreban cứfcvjxgslo nhậdqfgn thứfcvjc chung củycyta nữyldc sinh khoa em, hắboiun ta còjcrfn bìhdvfnh tâdqfgm hơcoucn cảuprg Liễlvffu Hạtfsg Huệfmue, ýlvff chínxxhjcrfn sắboiut đdifcádqtycoucn cảuprgdqfgn Ngộhyab Khôdqfgng, muốfcvjn hắboiun đdifckslku hàxgslng ưuylr, khôdqfgng cóiqxg cửtssja đdifcâdqfgu!”

“Anh vôdqfgqoxgng nghi ngờuylr!”

rebang Lărebang khôdqfgng chútfoyt do dựusesiqxgi vớtfsgi anh: “Anh hoàxgsln toàxgsln khôdqfgng cầkslkn hoàxgsli nghi!”

******

dqtyng sớtfsgm hôdqfgm sau, Lărebang Lărebang mặecqrc quầkslkn ádqtyo do Kiềcvpru Kiềcvpru cùqoxgng bạtfsgn phòjcrfng bêbxybn vôdqfguylrxgsli trợpzaz, vừqoxga đdifcfcvjng trưuylrtfsgc gưuylrơcoucng vừqoxga chảuprgy mồiypkdqfgi ròjcrfng ròjcrfng.

dqtyy đdifcuiix củycyta bạtfsgn phòjcrfng bêbxybn khôdqfgng chỉpqhr ngắboiun, lạtfsgi còjcrfn bóiqxgdqtyt, khi côdqfg mặecqrc vàxgslo phínxxha sau vádqtyy ôdqfgm chặecqrt lấmtioy đdifcùqoxgi, ngay cảuprg đdifci đdifcfcvjng cũcvprng khóiqxg khăreban. Còjcrfn coóiqxgc-xêbxyb củycyta Kiềcvpru Kiềcvpru thìhdvf khỏuiixi phảuprgi nóiqxgi, bóiqxg khỏuiixi chêbxyb, quai đdifceo còjcrfn làxgsl dạtfsgng chuỗzccgi hạtfsgt pha lêbxyb, hiệfmueu quảuprg rấmtiot chóiqxgi mắboiut, từqoxg xa nărebam trărebam mélyfkt đdifcãkslkiqxg thểpqhr thấmtioy ádqtynh sádqtyng lấmtiop lóiqxga.


rebang Lărebang lau mồiypkdqfgi lạtfsgnh trêbxybn trádqtyn, hỏuiixi bạtfsgn cùqoxgng phòjcrfng Tiểpqhru Úaqmcc vừqoxga mớtfsgi tỉpqhrnh ngủycyt đdifcãkslk bịiqxgdqfg dọusesa đdifcếevcln trợpzazn mắboiut hádqty mồiypkm: “Tớtfsg mặecqrc thếevclxgsly đdifcếevcln văreban phòjcrfng thầkslky giádqtyo, cóiqxg khi nàxgslo anh ta lấmtioy tộhyabi danh “hủycyty hoạtfsgi tinh thầkslkn văreban minh kiếevcln thiếevclt trưuylruylrng họusesc” màxgsl đdifcuổfhqyi họusesc tớtfsg khôdqfgng?”

“Sẽhyab khôdqfgng đdifcâdqfgu!” Tiểpqhru Úaqmcc dụyldci dụyldci đdifcôdqfgi mắboiut nhậdqfgp nhèusesm ngádqtyi ngủycyt, lạtfsgi đdifcádqtynh giádqtydqfg mộhyabt lưuylrpzazt: “Anh ta sẽhyab thôdqfgng bádqtyo vớtfsgi cậdqfgu: Trưuylruylrng họusesc nghiêbxybm cấmtiom cung cấmtiop dịiqxgch vụyldc buôdqfgn hưuylrơcoucng bádqtyn phấmtion.”

Trêbxybn đdifckslku côdqfgcouci xuốfcvjng toàxgsln vạtfsgch đdifcen!

qoxg sao, cứfcvj nghĩdapx đdifcếevcln cảuprgnh Dưuylrơcoucng Lam Hàxgslng thưuylruylrng ngàxgsly tao nhãkslk thong dong, thàxgslnh thụyldcc ổfhqyn trọusesng bịiqxgdqfg dọusesa tớtfsgi ngâdqfgy ngưuylruylri, mộhyabt niềcvprm khoádqtyi cảuprgm khôdqfgng thểpqhrlvff giảuprgi bỗzccgng lan tràxgsln toàxgsln thâdqfgn, hádqtyo hứfcvjc khôdqfgng nóiqxgi nêbxybn lờuylri! Thútfoy vui tàxgsl ádqtyc củycyta côdqfg, lầkslkn đdifckslku tiêbxybn đdifcưuylrpzazc khai quậdqfgt ra!

dqtym giờuylruylruylri lărebam phútfoyt sádqtyng, côdqfg đdifcfcvjng trưuylrtfsgc cửtssja phòjcrfng thínxxh nghiệfmuem nhìhdvfn quanh quấmtiot mộhyabt chútfoyt, nhâdqfgn lútfoyc hàxgslnh lang khôdqfgng cóiqxg ngưuylruylri, cởdoxhi ádqtyo khoádqtyc ngoàxgsli đdifcecqrt trêbxybn chỗzccg ngồiypki, dùqoxgng tốfcvjc đdifchyab chạtfsgy trărebam mélyfkt phóiqxgng tớtfsgi trưuylrtfsgc văreban phòjcrfng Dưuylrơcoucng Lam Hàxgslng, gõwkaq cửtssja.

“Mờuylri vàxgslo!”

Vừqoxga nghe giọusesng nóiqxgi nhẹyldc nhàxgslng củycyta anh ta từqoxgbxybn trong truyềcvprn ra, côdqfg bỗzccgng hínxxht thởdoxh khôdqfgng thôdqfgng, tim đdifchyabt nhiêbxybn đdifcdqfgp loạtfsgn xạtfsg, suýlvfft chútfoyt nữyldca quay ngưuylruylri chạtfsgy trốfcvjn. Nhưuylrng nhớtfsg lạtfsgi quádqty trìhdvfnh thi thạtfsgc sĩdapx gian khổfhqy, vìhdvf bằlvlwng tốfcvjt nghiệfmuep củycyta mìhdvfnh, côdqfg liềcvpru mạtfsgng luôdqfgn!



Khi côdqfg nhẹyldc nhàxgslng đdifcsjmuy cửtssja ra, Dưuylrơcoucng Lam Hàxgslng đdifcang chấmtiom bàxgsli thi.

hdvfnh thưuylruylrng giádqtyo viêbxybn chấmtiom bàxgsli đdifccvpru vùqoxgi đdifckslku trong mộhyabt nútfoyi bàxgsli thi, mặecqrt mũcvpri vôdqfgqoxgng khổfhqy sởdoxh, nhưuylrng anh ta thìhdvf khôdqfgng, lútfoyc anh ta chấmtiom bàxgsli, thoảuprgi mádqtyi tựusesa lưuylrng vàxgslo ghếevcl, hai châdqfgn bắboiut chélyfko, đdifcem bàxgsli thi đdifcecqrt trêbxybn đdifcùqoxgi yêbxybn lặecqrng xem, thờuylri khắboiuc đdifcóiqxg, thếevcl giớtfsgi ồiypkn àxgslo nádqtyo đdifchyabng đdifccvpru vìhdvf anh ta màxgsl chừqoxga lạtfsgi mộhyabt vùqoxgng tịiqxgnh đdifchyab0…

Xem xong mộhyabt phầkslkn, anh ta tùqoxgy tay hạtfsgtfoyt, ghi đdifciểpqhrm lêbxybn. Đlyfkóiqxg gọusesi làxgsl thong dong!

dqtyc nữyldc sinh khádqtyc đdifccvpru đdifcádqtynh giádqty: Ngưuylruylri tao nhãkslk chỗzccgxgslo cũcvprng tao nhãkslk.

jcrfn côdqfg đdifcádqtynh giádqty: Kẻfhqy biếevcln thádqtyi chỗzccgxgslo cũcvprng biếevcln thádqtyi.


“Thầkslky Dưuylrơcoucng…” Lărebang Lărebang từqoxgng bưuylrtfsgc từqoxgng bưuylrtfsgc đdifci tớtfsgi trưuylrtfsgc bàxgsln Dưuylrơcoucng Lam Hàxgslng, tim côdqfg đdifcdqfgp càxgslng lútfoyc càxgslng nhanh, hồiypki hộhyabp đdifcếevcln nỗzccgi quêbxybn sạtfsgch phảuprgi nóiqxgi gìhdvf

Nghe thấmtioy tiếevclng củycyta côdqfg, tầkslkm mắboiut Dưuylrơcoucng Lam Hàxgslng dờuylri khỏuiixi bàxgsli thi, chuyểpqhrn qua ngưuylruylri côdqfg. Trong mộhyabt thoádqtyng ádqtynh mắboiut anh ta chạtfsgm vàxgslo côdqfg, vẻfhqy mặecqrt anh ta ngâdqfgy ra vàxgsli giâdqfgy, lậdqfgp tứfcvjc che miệfmueng ho nhẹyldc mộhyabt tiếevclng, lạtfsgnh nhạtfsgt hỏuiixi: “Em cóiqxg việfmuec gìhdvf sao?”

Anh ta… quádqtyhdvfnh tĩdapxnh đdifci? Ălyfkn diệfmuen khoa trưuylrơcoucng nhưuylr vậdqfgy màxgslcvprng khôdqfgng đdifcfhqyi lấmtioy nổfhqyi mộhyabt chútfoyt khiếevclp sợpzaz củycyta anh ta sao?

dqfglyfko kélyfko vádqtyy, cóiqxg chútfoyt khóiqxg thởdoxh. Xem ra vụyldc triểpqhrn khai thựusesc thi kếevcl hoạtfsgch nàxgsly khóiqxg khăreban hơcoucn nhiềcvpru so vớtfsgi tưuylrdoxhng tưuylrpzazng. Dùqoxg sao đdifci nữyldca, sốfcvj nữyldc sinh đdifcếevcln tỏuiixhdvfnh vớtfsgi anh ta vẫwjogn chưuylra tớtfsgi ba chữyldc sốfcvj, chỉpqhr mớtfsgi cóiqxg hai chữyldc sốfcvj, khôdqfgng lýlvffxgslo ngưuylruylri khádqtyc làxgslm đdifcưuylrpzazc màxgsldqfg lạtfsgi khôdqfgng. Côdqfg thu hếevclt dũcvprng khínxxh, thốfcvjt ra lờuylri thoạtfsgi đdifcãkslk tậdqfgp dưuylrpzazt mưuylruylri mấmtioy lầkslkn: “Thầkslky rấmtiot tàxgsli hoa, cóiqxg thểpqhr quen biếevclt thầkslky thựusesc sựusesxgsl may mắboiun củycyta đdifcuylri em.”

Lờuylri vừqoxga ra khỏuiixi miệfmueng, chínxxhnh côdqfg đdifcãkslk bịiqxglyfkt đdifcádqtynh choádqtyng vádqtyng đdifckslku óiqxgc, ngưuylruylri nọuses nhẹyldc nhàxgslng “Ừfmuem!” mộhyabt tiếevclng, cútfoyi đdifckslku xem bàxgsli thi, hoàxgsln toàxgsln khôdqfgng cóiqxg phảuprgn ứfcvjng… Vẻfhqy mặecqrt bìhdvfnh thảuprgn, giọusesng đdifciệfmueu bìhdvfnh thảuprgn nàxgsly, đdifcếevcln Phậdqfgt tửtssj nhìhdvfn anh ta còjcrfn phảuprgi xấmtiou hổfhqy khôdqfgng biếevclt giấmtiou mặecqrt vàxgslo đdifcâdqfgu!

dqfg kiêbxybn trìhdvf khôdqfgng sờuylrn, tiếevclp tụyldcc cốfcvj gắboiung: “Em từqoxgng phútfoyt từqoxgng giâdqfgy đdifccvpru nhớtfsg đdifcếevcln thầkslky, mặecqrc dùqoxg từqoxgng giâdqfgy từqoxgng phútfoyt em đdifccvpru cóiqxg thểpqhr nhìhdvfn thấmtioy thầkslky!” Trờuylri đdifcmtiot ơcouci! Mấmtioy lờuylri nàxgsly ai nghĩdapx ra vậdqfgy, may làxgsldqtyng nay côdqfg chưuylra ăreban gìhdvf, thậdqfgt làxgsl buồiypkn nôdqfgn quádqty sứfcvjc!

Anh ta nhưuylrtfsgng mắboiut lêbxybn nhìhdvfn khuôdqfgn mặecqrt nhỏuiix nhắboiun ửtssjng hồiypkng vìhdvf xấmtiou hổfhqy củycyta côdqfg, đdifcádqtyy mắboiut lộhyab ra ýlvffuylruylri tinh quádqtyi.

“Ừfmue, sau đdifcóiqxg thìhdvf sao?”

Sau đdifcóiqxg? Khôdqfgng cóiqxg sau đdifcóiqxg nha! Xem ra chiêbxybu útfoyp mởdoxh khôdqfgng thàxgslnh, mấmtioy câdqfgu trêbxybn mạtfsgng căreban bảuprgn khôdqfgng xàxgsli đdifcưuylrpzazc. Côdqfg chuyểpqhrn sang chiêbxybu tìhdvfnh cảuprgm sâdqfgu đdifcdqfgm, cùqoxgng anh ta bốfcvjn mắboiut nhìhdvfn nhau, châdqfgn thàxgslnh biểpqhru lộhyab thâdqfgm tìhdvfnh: “Thầkslky Dưuylrơcoucng, em thưuylrơcoucng thầkslkm thầkslky đdifcãkslkdqfgu! Em biếevclt rõwkaq sẽhyab khôdqfgng cóiqxg kếevclt quảuprg, biếevclt rõwkaqxgsl khôdqfgng thểpqhr, nhưuylrng em khôdqfgng thểpqhr kiềcvprm chếevclbxybu thưuylrơcoucng thầkslky!”

dqfgy bútfoyt trong tay anh ta rơcouci trêbxybn mặecqrt đdifcmtiot… Tiếevclng kêbxybu lanh lảuprgnh khiếevcln anh ta giậdqfgt mìhdvfnh hoàxgsln hồiypkn, anh ta nhanh chóiqxgng cútfoyi ngưuylruylri nhặecqrt bútfoyt lêbxybn, mộhyabt tậdqfgp bàxgsli thi trưuylrpzazt xuốfcvjng từqoxg trêbxybn đdifcùqoxgi, tung tóiqxge khắboiup mặecqrt đdifcmtiot. Nhìhdvfn hàxgslnh đdifchyabng thấmtiot thốfcvj củycyta anh ta, côdqfg nhấmtiot thờuylri càxgslng vữyldcng tin, quyếevclt đdifciqxgnh mạtfsgnh tay hơcoucn chútfoyt nữyldca vềcvpr phínxxha tìhdvfnh cảuprgm bi thưuylrơcoucng.

Anh ta vừqoxga mớtfsgi đdifcfcvjng thẳhkhung dậdqfgy, côdqfg liềcvprn chạtfsgy tớtfsgi ôdqfgm lấmtioy eo anh ta, mặecqrt dádqtyn trêbxybn ngựusesc anh ta, nghe thấmtioy rõwkaqxgslng tiếevclng tim đdifcdqfgp kịiqxgch liệfmuet củycyta anh ta, ngửtssji đdifcưuylrpzazc hưuylrơcoucng hoa nhàxgsli nhẹyldc nhàxgslng khoan khoádqtyi trêbxybn ngưuylruylri anh ta… Khôdqfgng biếevclt vìhdvf sao, trong vòjcrfng ôdqfgm ấmtiom ádqtyp củycyta anh ta, cảuprgm giádqtyc đdifcecqrc biệfmuet quen thuộhyabc cùqoxgng thâdqfgn thiếevclt khiếevcln cho côdqfg khôdqfgng hềcvpr bốfcvji rốfcvji…

Mộhyabt lờuylri thổfhqy lộhyab đdifcưuylrpzazc thốfcvjt ra: “Em muốfcvjn ởdoxhbxybn thầkslky, cho dùqoxg thầkslky sẽhyab khôdqfgng chấmtiop nhậdqfgn em… Hãkslky đdifcpqhr em ởdoxh cạtfsgnh thầkslky, cho dùqoxg phảuprgi im lặecqrng đdifcfcvji mặecqrt nhau, chỉpqhr cầkslkn mỗzccgi ngàxgsly đdifcưuylrpzazc nhìhdvfn thoádqtyng qua thầkslky mộhyabt cádqtyi… em đdifcãkslkkslkn nguyệfmuen lắboium rồiypki!” Côdqfg rấmtiot cóiqxgrebang khiếevclu làxgslm nhàxgslreban, lờuylri thoạtfsgi sưuylrtfsgt mưuylrtfsgt đdifcếevcln thếevclxgslcvprng nghĩdapx ra đdifcưuylrpzazc, chínxxhnh mìhdvfnh nghe còjcrfn xiêbxybu lòjcrfng, phỏuiixng chừqoxgng ngưuylruylri nàxgslo đdifcóiqxg nhấmtiot đdifciqxgnh sẽhyab “ai kỳecqr bấmtiot hạtfsgnh, nộhyab kỳecqr bấmtiot tranh”.

“Thậdqfgt khôdqfgng?” Tay anh ta chậdqfgm rãkslki đdifcưuylra lêbxybn, mộhyabt bàxgsln tay đdifcecqrt trêbxybn vai côdqfg, bàxgsln tay kia khẽhyab luồiypkn vàxgslo mádqtyi tóiqxgc dàxgsli, lựusesc anh ta dùqoxgng vừqoxga đdifcycyt, thêbxybm mộhyabt chútfoyt sẽhyab thàxgslnh sắboiuc tìhdvfnh, bớtfsgt mộhyabt chútfoyt lạtfsgi khôdqfgng đdifcycyt nồiypkng tìhdvfnh.

dqfg ngẩsjmung đdifckslku lêbxybn, ádqtynh mắboiut mộhyabt lầkslkn nữyldca lạtfsgi bịiqxg đdifcôdqfgi con ngưuylrơcouci đdifcen thẫwjogm nhưuylr vựusesc sâdqfgu hấmtiop dẫwjogn, trong sóiqxgng mắboiut sâdqfgu thẳhkhum củycyta anh, côdqfg nhậdqfgn ra so vớtfsgi khi mớtfsgi gặecqrp còjcrfn thâdqfgm sâdqfgu hơcoucn, càxgslng hiệfmuen rõwkaq u buồiypkn cùqoxgng sầkslku thưuylrơcoucng… Sau khi ádqtynh mắboiut giao nhau phádqty kỷmtio lụyldcc hai mưuylrơcouci bảuprgy giâdqfgy, anh ta rốfcvjt cuộhyabc cũcvprng mởdoxh miệfmueng, giọusesng nóiqxgi vôdqfgqoxgng thâdqfgm tìhdvfnh: “Vậdqfgy, em cứfcvjdoxh lạtfsgi bêbxybn cạtfsgnh tôdqfgi, ngay cảuprg post-doc cũcvprng cùqoxgng nhau làxgslm đdifci…”

———————

0 Ýqgmriqxgi vùqoxgng đdifcmtiot yêbxybn bìhdvfnh, thanh tịiqxgnh. Từqoxgxgsly xuấmtiot phádqtyt từqoxg Đlyfktfsgo Phậdqfgt.

0 Đlyfkâdqfgy làxgsl danh ngôdqfgn củycyta Lỗzccg Tấmtion, từqoxg cuốfcvjn tiểpqhru thuyếevclt “Khổfhqyng Ấdapxt Kỷmtio”. Ai kỳecqr bấmtiot hạtfsgnh: nóiqxgi đdifcếevcln vìhdvf cảuprgnh ngộhyab bấmtiot hạtfsgnh củycyta ai đdifcóiqxgxgsl cảuprgm thấmtioy bi ai. Nộhyab kỳecqr bấmtiot tranh: Làxgsliqxgi đdifcếevcln ai đdifcóiqxg khôdqfgng tranh giàxgslnh, khôdqfgng chịiqxgu thua kélyfkm màxgsl cảuprgm thấmtioy phẫwjogn nộhyabxgsl tiếevclc nuốfcvji.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.