Ma Thần Thiên Quân

Chương 853 : Kỳ ngộ bản chất (3)

    trước sau   
“Ca ca sẽahye khôkaoqng bịcdrzjtmom sao chứbthg?”. Đkaoqbthgng tạqbuwi mộwffjt chỗqkfsobfich xa Thiêldfcn Quâwsvbn cùqkfsng Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kịcdrzch chiếeefon, Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn cóbvyy chúdsnct lo sợbfqg nhìhtbzn sang bêldfcn cạqbuwnh Hắamffc Lâwsvbn hỏymcoi. Từqkfsdsncc Thiêldfcn Quâwsvbn cùqkfsng Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrhwffjt nhiêldfcn chuyểgfown từqkfs đpmrháobfinh giếeefot ngầvnylm sang kịcdrzch chiếeefon thìhtbz Hắamffc Lâwsvbn đpmrhãeefo cảmkqzm thấpgiey tìhtbznh huốtfxzng khôkaoqng ổnsqqn, hắamffn khôkaoqng dáobfim tiếeefop tụpgiec chơymuri đpmrhùqkfsa nữubuwa màjtmo đpmrhem năaaykm cáobfii Huyềnsqqn Minh thúdsnc toàjtmon bộwffj đpmrháobfinh ngấpgiet rồhtbzi cùqkfsng mộwffjt chỗqkfs đpmrhem theo Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn tráobfinh xa chỗqkfs đpmrhóbvyy. Đkaoqâwsvby khôkaoqng thểgfow nghi ngờazkz chípgienh làjtmo mộwffjt cáobfii lựmksfa chọhpvwn hoàjtmon toàjtmon chípgienh xáobfic, nếeefou khôkaoqng phảmkqzi hắamffn mang Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn chạqbuwy đpmrhi khỏymcoi chỗqkfs đpmrhóbvyy thìhtbzbvyy thểgfow đpmrhãeefo xảmkqzy ra chuyệihlfn rồhtbzi. Lấpgiey thựmksfc lựmksfc củckcma hắamffn cóbvyy lẽahye khôkaoqng cóbvyy chuyệihlfn nhưtuyvng Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn mạqbuwnh hơymurn nữubuwa cũaqzhng mớpgiei chỉhpvw đpmrhwffjt pháobfituyvkaoq cảmkqznh màjtmo thôkaoqi, dưtuyv uy lựmksfc lưtuyvbfqgng do Thiêldfcn Quâwsvbn vàjtmo Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrháobfinh giếeefot dưtuyv sứbthgc đpmrhem nàjtmong xoắamffn giếeefot ngay tạqbuwi chỗqkfs.

“Ta cũaqzhng khôkaoqng dáobfim chắamffc, Chiếeefon Thầvnyln đpmrhiệihlfn truyềnsqqn nhâwsvbn kia đpmrhwffjt nhiêldfcn xuấpgiet hiệihlfn cổnsqq quáobfii, thựmksfc lựmksfc đpmrhwffjt nhiêldfcn tăaaykng mạqbuwnh, cùqkfsng Vũaqzh đpmrhqbuwi nhâwsvbn mộwffjt chỗqkfs đpmrháobfinh giếeefot ta cũaqzhng khôkaoqng đpmrhobfin đpmrhưtuyvbfqgc kếeefot quảmkqz!”. Hắamffc Lâwsvbn hai mắamfft biếeefon đpmrhnsqqi khôkaoqng ngừqkfsng nhìhtbzn chỗqkfs chiếeefon trưtuyvazkzng kia nóbvyyi, trong lúdsncc nóbvyyi thìhtbzaqzhng làjtmo mọhpvwi thờazkzi khắamffc đpmrhgfow ýdsnc đpmrhếeefon an toàjtmon củckcma Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn, vềnsqq phầvnyln năaaykm cáobfii Huyềnsqqn Minh thúdsnc kia hắamffn đpmrhnsqqu đpmrhãeefo hạqbuw xuốtfxzng cấpgiem chếeefo phong ấpgien lạqbuwi toàjtmon bộwffj tu vi cùqkfsng linh hồhtbzn, bọhpvwn nóbvyy cho dùqkfs tỉhpvwnh lạqbuwi thìhtbzaqzhng khôkaoqng thểgfowjtmom đpmrhưtuyvbfqgc cáobfii gìhtbz.

“Khôkaoqng lẽahye hắamffn so vớpgiei Ca ca còixcxn muốtfxzn mạqbuwnh mẽahyeymurn? Đkaoqãeefotuyvbfqgt qua Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh?”. Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn nghe thấpgiey vậnyxzy thìhtbz áobfinh mắamfft biếeefon hóbvyya vìhtbzjtmo khiếeefop sợbfqg kinh hôkaoq. Từqkfsdsncc nàjtmong gặbubtp Ca ca nàjtmong đpmrhếeefon nay thìhtbz trong mắamfft nàjtmong hắamffn chípgienh làjtmo tồhtbzn tạqbuwi vôkaoq đpmrhcdrzch, mấpgiey cáobfii Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh cưtuyvazkzng giảmkqz đpmrhưtuyvbfqgc xem làjtmo đpmrhãeefo đpmrhqbuwt đpmrhếeefon đpmrhhpvwnh đpmrhiểgfowm củckcma Tâwsvbn vũaqzh trụpgie kia cũaqzhng khôkaoqng phảmkqzi làjtmo mộwffjt chiêldfcu chi đpmrhcdrzch, chípgienh làjtmoobfii Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kia cũaqzhng khôkaoqng đpmrhưtuyvbfqgc, lúdsncc nàjtmoy nghe đpmrhếeefon Hắamffc Lâwsvbn nóbvyyi thìhtbz giốtfxzng nhưtuyvldfcn kia lạqbuwi còixcxn tăaaykng mạqbuwnh hơymurn nữubuwa, khôkaoqng lẽahye đpmrhãeefotuyvbfqgt qua Tâwsvbn vũaqzh trụpgie giớpgiei hạqbuwn rồhtbzi?

“Đkaoqưtuyvơymurng nhiêldfcn khôkaoqng phảmkqzi!”. Hắamffc Lâwsvbn nghe vậnyxzy thìhtbz đpmrhhtbzng tửxolm đpmrhwffjt nhiêldfcn co rụpgiet lạqbuwi rồhtbzi cũaqzhng liềnsqqn hòixcxa hoãeefon xuốtfxzng cưtuyvazkzi khổnsqq thởeefo ra mộwffjt hơymuri nóbvyyi. “Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh cũaqzhng chỉhpvwjtmo mộwffjt tầvnylng giớpgiei hạqbuwn tu vi màjtmo thôkaoqi, trong đpmrhóbvyy sẽahye tồhtbzn tạqbuwi mộwffjt ípgiet thiêldfcn kiêldfcu mạqbuwnh mẽahyeymurn đpmrhhtbzng cấpgiep rấpgiet nhiềnsqqu, tỉhpvw nhưtuyv ta hay làjtmo Tiểgfowu thưtuyv nếeefou nhưtuyv đpmrhqbuwt đpmrhếeefon Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh thìhtbzbvyy thểgfow đpmrhơymurn giảmkqzn miểgfowu sáobfit bìhtbznh thưtuyvazkzng Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh, tìhtbznh huốtfxzng củckcma Vũaqzh đpmrhqbuwi nhâwsvbn cùqkfsng Chiếeefon Thầvnyln đpmrhiệihlfn truyềnsqqn nhâwsvbn hiệihlfn tạqbuwi chípgienh làjtmo nhưtuyv thếeefo”. Hơymuri chúdsnct dừqkfsng lạqbuwi mộwffjt chúdsnct hắamffn lạqbuwi nóbvyyi tiếeefop. “Chiếeefon Thầvnyln đpmrhiệihlfn truyềnsqqn nhâwsvbn lúdsncc đpmrhvnylu chípgienh làjtmo mộwffjt cáobfii cưtuyvazkzng giảmkqzymurn Lụpgiec cựmksfc Hỗqkfsn đpmrhwffjn cảmkqznh bìhtbznh thưtuyvazkzng mộwffjt chúdsnct típgie tẹvyvro màjtmo thôkaoqi, nhưtuyvng khípgie tứbthgc xuấpgiet hiệihlfn biếeefon hóbvyya vôkaoqqkfsng lớpgien vềnsqq sau thìhtbz nhưtuyv mộwffjt ngưtuyvazkzi kháobfic, hắamffn hiệihlfn tạqbuwi lạqbuwi mạqbuwnh mẽahyeymurn rấpgiet nhiềnsqqu, từqkfs khípgie thếeefo thìhtbzbvyy thểgfow nhìhtbzn thấpgiey hắamffn hiệihlfn tạqbuwi đpmrhãeefo khôkaoqng chúdsnct nàjtmoo dưtuyvpgiei Vũaqzh đpmrhqbuwi nhâwsvbn! Đkaoqâwsvby cũaqzhng làjtmo chỗqkfsjtmo ta nóbvyyi hắamffn đpmrhwffjt nhiêldfcn tăaaykng mạqbuwnh!”. Hắamffn chầvnylm chậnyxzm giảmkqzi thípgiech cho Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn nghe.

“...”. Mớpgiei nóbvyyi đpmrhoạqbuwn thìhtbz đpmrhhtbzng tửxolm đpmrhãeefo co lạqbuwi lợbfqgi hạqbuwi, thiêldfcn khôkaoqng phípgiea trêldfcn Thiêldfcn Quâwsvbn đpmrhwffjt nhiêldfcn xuấpgiet hiệihlfn hơymurn trăaaykm cáobfii liệihlft nhậnyxzt khủckcmng bốtfxz, sau đpmrhóbvyy nhưtuyv theo hiệihlfu lệihlfnh củckcma Thiêldfcn Quâwsvbn đpmrhãeefo đpmrháobfinh vềnsqq phípgiea Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrhãeefo biếeefon hóbvyya cựmksf nhâwsvbn. Ngưtuyvazkzi sau cũaqzhng khôkaoqng chúdsnct nàjtmoo yếeefou thếeefo, dĩubuw nhiêldfcn cũaqzhng đpmrhãeefojtmom ra phảmkqzn kháobfing.

“Uỳemoznh...”. “Bùqkfsng...”. “Oàjtmonh...”. Liệihlft nhậnyxzt hạqbuw xuốtfxzng bêldfcn dưtuyvpgiei thìhtbz lậnyxzp tứbthgc bạqbuwo pháobfit ra kinh thiêldfcn lựmksfc lưtuyvbfqgng cùqkfsng hỏymcoa diễqkfsm cùqkfsng hủckcmy diệihlft lựmksfc lưtuyvbfqgng màjtmo Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrháobfinh ra va chạqbuwm, đpmrhâwsvby khôkaoqng thểgfow nghi ngờazkz liềnsqqn đpmrhãeefo tạqbuwo thàjtmonh mộwffjt chuỗqkfsi liêldfcn miêldfcn tiếeefong va chạqbuwm to lớpgien, thiêldfcn đpmrhcdrza trong nháobfiy mắamfft nhưtuyv bịcdrzkaoq sốtfxz hỏymcoa quang lấpgiep đpmrhvnyly, từqkfsng đpmrhqbuwo lạqbuwi từqkfsng đpmrhqbuwo bắamffn ra bốtfxzn phưtuyvơymurng táobfim hưtuyvpgieng đpmrhem hưtuyv khôkaoqng đpmrhpgieng lỗqkfs, màjtmo đpmrhâwsvby cũaqzhng chỉhpvwjtmotuyv uy màjtmo thôkaoqi, tạqbuwi nơymuri trung tâwsvbm va chạqbuwm, Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmjtmo kẻayjg đpmrhbthgng mũaqzhi chịcdrzu sàjtmoo, thâwsvbn thểgfow to lớpgien đpmrhãeefo bịcdrz cựmksfc lựmksfc to lớpgien éoxtrp cho hơymuri chúdsnct quỵvopo xuốtfxzng, nếeefou khôkaoqng phảmkqzi cóbvyy Châwsvbn đpmrhqbuwo lựmksfc lưtuyvbfqgng hộwffj thâwsvbn thìhtbz hắamffn chắamffc chắamffn đpmrhãeefo bịcdrz hỏymcoa diễqkfsm báobfi đpmrhqbuwo đpmrhtfxzt cháobfiy, bấpgiet quáobfi cho dùqkfsjtmo nhưtuyv thếeefo thìhtbz hai tay củckcma hắamffn trong lúdsncc cùqkfsng Liệihlft nhậnyxzt va chạqbuwm đpmrhãeefo bịcdrz thưtuyvơymurng khôkaoqng nhẹvyvr, trêldfcn đpmrhóbvyy hộwffj giáobfip kim quang ảmkqzm đpmrhqbuwm, thậnyxzm chípgie đpmrhãeefobvyy mấpgiey chỗqkfs vếeefot nứbthgt, cóbvyy khảmkqzaaykng xuấpgiet hiệihlfn báobfio hỏymcong.


“Hỗqkfsn nguyêldfcn đpmrhhtbzng! Phâwsvbn giảmkqzi chi quang!”. Hai mắamfft hơymuri chúdsnct hípgiep lạqbuwi Thiêldfcn Quâwsvbn khẽahye gầvnylm lêldfcn, mi tâwsvbm củckcma hắamffn đpmrhwffjt nhiêldfcn nộwffj phóbvyyng bạqbuwch sắamffc quang mang, mộwffjt đpmrhqbuwo bạqbuwch quang lấpgiey tốtfxzc đpmrhwffj khôkaoqng thểgfowhtbznh dung đpmrháobfinh vềnsqq phípgiea đpmrhhpvwnh đpmrhvnylu củckcma Hoàjtmong Kim giáobfip nam tửxolm.

“Côkaoqng kípgiech linh hồhtbzn!”. Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm khuôkaoqn mặbubtt đpmrhang trầvnylm xuốtfxzng nhưtuyvng khi cảmkqzm nhậnyxzn đpmrhưtuyvbfqgc đpmrhqbuwo côkaoqng kípgiech nàjtmoy đpmrháobfing sợbfqg thìhtbzaqzhng khôkaoqng nhịcdrzn đpmrhưtuyvbfqgc biếeefon sắamffc. Bấpgiet quáobfi kinh ngạqbuwc quy kinh ngạqbuwc, hắamffn phảmkqzn ứbthgng cũaqzhng khôkaoqng típgienh chậnyxzm, dĩubuw nhiêldfcn làjtmo đpmrhãeefoobfi mồhtbzm phun ta mộwffjt cáobfii ngọhpvwc bàjtmoi, ngọhpvwc bàjtmoi màjtmou xanh lụpgiec nàjtmoy nhưtuyv đpmrhóbvyyn gióbvyy lớpgien lêldfcn liềnsqqn đpmrhãeefo chặbubtn đpmrhvnylu bạqbuwch quang, dĩubuw nhiêldfcn làjtmo muốtfxzn đpmrhem bạqbuwch sắamffc quang mang ngăaaykn lạqbuwi.

“Kịcdrzch...”. “Rắamffc...”. “Cáobfii gìhtbz...”. “Ah!”. Thếeefo nhưtuyvng Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmjtmom sao cóbvyy thểgfow biếeefot đpmrhưtuyvbfqgc bạqbuwch quang nàjtmoy uy năaaykng làjtmo cỡijidjtmoo đpmrháobfing sợbfqg, va chạqbuwm mộwffjt chúdsnct thìhtbz ngọhpvwc bàjtmoi còixcxn cóbvyy thểgfow cảmkqzn lạqbuwi đpmrhưtuyvbfqgc, thếeefo nhưtuyvng cũaqzhng chỉhpvwjtmo mộwffjt chúdsnct màjtmo thôkaoqi, mộwffjt cáobfii nháobfiy mắamfft cũaqzhng khôkaoqng đpmrhếeefon thìhtbz trêldfcn đpmrhóbvyy đpmrhãeefo xuấpgiet hiệihlfn mộwffjt tiếeefong nứbthgt vỡijid, nhìhtbzn thấpgiey nhưtuyv thếeefo thìhtbz Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmaqzhng khôkaoqng nhịcdrzn đpmrhưtuyvbfqgc kinh hôkaoq, thếeefo nhưtuyvng tiếeefop đpmrhóbvyy thìhtbz bạqbuwch quang nộwffj phóbvyyng mãeefonh liệihlft trựmksfc tiếeefop đpmrháobfinh xuyêldfcn ngọhpvwc bàjtmoi đpmrháobfinh lêldfcn mi tâwsvbm củckcma hắamffn, đpmrhâwsvby liềnsqqn đpmrhãeefo đpmrháobfinh thẳajhpng linh hồhtbzn củckcma hắamffn, cảmkqzm giáobfic đpmrhau đpmrhpgien vôkaoqqkfsng đpmrhgfow hắamffn gầvnylm lêldfcn mộwffjt tiếeefong thốtfxzng khổnsqq, trêldfcn thâwsvbn lựmksfc lưtuyvbfqgng khôkaoqng tựmksf chủckcm đpmrhưtuyvbfqgc bộwffjc pháobfit đpmrhem xung quanh tấpgiet thảmkqzy hủckcmy diệihlft khôkaoqng còixcxn.

“Thôkaoqn hồhtbzn hưtuyv luyệihlfn quyếeefot! Chuyểgfown cho ta!”. Thiêldfcn Quâwsvbn tạqbuwi phípgiea trêldfcn đpmrhóbvyy đpmrhưtuyvơymurng nhiêldfcn cũaqzhng khôkaoqng bỏymco qua cơymur hộwffji tốtfxzt nàjtmoy, ýdsnc niệihlfm khẽahye đpmrhwffjng mộwffjt cáobfii thìhtbzaqzhng liềnsqqn gầvnylm lêldfcn. Theo đpmrhóbvyy thìhtbz trêldfcn đpmrhhpvwnh đpmrhvnylu củckcma hắamffn xuấpgiet hiệihlfn mộwffjt chỗqkfstuyvkaoq hỗqkfsn đpmrhwffjn vôkaoqqkfsng thầvnyln bípgie, tạqbuwi trong đpmrhóbvyy đpmrhwffjt nhiêldfcn sinh ra mộwffjt đpmrhbfqgt linh hồhtbzn lựmksfc chấpgien đpmrhwffjng vôkaoqqkfsng mạqbuwnh, dĩubuw nhiêldfcn làjtmo đpmrhãeefo trựmksfc tiếeefop đpmrhem mộwffjt đpmrhqbuwo linh hồhtbzn lựmksfc củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmdsnct ra.

“Ah! Ngưtuyvơymuri... Ngưtuyvơymuri lạqbuwi cóbvyy thểgfow thôkaoqn phệihlf...”. Nhưtuyv đpmrhgfow phụpgie họhpvwa cho đpmrhiềnsqqu nàjtmoy thìhtbz Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kia cũaqzhng héoxtrt thảmkqzm mộwffjt tiếeefong vôkaoqqkfsng đpmrhau đpmrhpgien nhìhtbzn Thiêldfcn Quâwsvbn khôkaoqng dáobfim tin tưtuyveefong nóbvyyi, đpmrhang trong khi nóbvyyi thìhtbzaqzhng đpmrhãeefo im lặbubtng, hắamffn nhớpgie ra đpmrhưtuyvbfqgc Thiêldfcn Quâwsvbn tu hàjtmonh chípgienh làjtmo Thôkaoqn phệihlf châwsvbn đpmrhqbuwo, cóbvyy thểgfow ngộwffjobfii gìhtbz đpmrhóbvyy phưtuyvơymurng pháobfip trựmksfc tiếeefop thôkaoqn phệihlf linh hồhtbzn lựmksfc củckcma kẻayjg kháobfic cũaqzhng khôkaoqng phảmkqzi khôkaoqng cóbvyy khảmkqzaaykng.

“Ta cóbvyy thểgfow khôkaoqng bằxolmng ngưtuyvơymuri vềnsqq niêldfcn thọhpvw, tìhtbzm hiểgfowu cáobfich vậnyxzn dụpgieng Châwsvbn đpmrhqbuwo vàjtmoo trong chiếeefon đpmrhpgieu cũaqzhng khôkaoqng bằxolmng ngưtuyvơymuri nhưtuyvng ta hiệihlfn tạqbuwi cũaqzhng dưtuyv sứbthgc đpmrhem ngưtuyvơymuri giếeefot chếeefot!”. Thiêldfcn Quâwsvbn nhấpgiet kípgiech nàjtmoy thàjtmonh côkaoqng thìhtbzaqzhng khôkaoqng lậnyxzp tứbthgc tiếeefop tụpgiec côkaoqng kípgiech màjtmo lạqbuwnh nhạqbuwt. Hắamffn nhưtuyvng đpmrhãeefo quêldfcn mấpgiet mộwffjt đpmrhiểgfowm, nhưtuyv Tháobfii sơymur sinh linh phâwsvbn thâwsvbn hàjtmong lâwsvbm lựmksfc lưtuyvbfqgng thìhtbz đpmrhiểgfowm yếeefou chípgienh làjtmo Linh hồhtbzn lựmksfc, cổnsqqeefoo linh hồhtbzn đpmrhoạqbuwt xáobfi Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm tuy rằxolmng cóbvyy đpmrhưtuyvbfqgc thựmksfc lựmksfc cựmksfc mạqbuwnh nhưtuyvng lạqbuwi khôkaoqng thểgfow ngay lậnyxzp tứbthgc hoàjtmon mỹfvpf dung hợbfqgp vàjtmoo cỗqkfs thâwsvbn thểgfowjtmoy. Gặbubtp phảmkqzi Thôkaoqn hồhtbzn hưtuyv luyệihlfn quyếeefot cho chípgienh hắamffn thi triểgfown thìhtbz đpmrhãeefo gặbubtp phảmkqzi đpmrhúdsncng khắamffc tỉhpvwnh rồhtbzi, từqkfsng ngụpgiem nuốtfxzt xuốtfxzng thìhtbz hắamffn cóbvyy tựmksf tin húdsnct chếeefot cáobfii cổnsqqeefoo linh hồhtbzn nàjtmoy.

“Ngưtuyvơymuri...”. Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmldfcn trong đpmrhóbvyy cổnsqqeefoo linh hồhtbzn bịcdrz Thiêldfcn Quâwsvbn ngạqbuwnh sinh sinh cắamfft ra mộwffjt mảmkqzng lớpgien đpmrhưtuyvơymurng nhiêldfcn làjtmo đpmrhau đpmrhpgien khôkaoqng thểgfow tảmkqz, nghe đpmrhếeefon Thiêldfcn Quâwsvbn nóbvyyi thìhtbz đpmrhhtbzng tửxolm lậnyxzp tứbthgc co rụpgiet lạqbuwi, đpmrháobfiy lòixcxng nổnsqqi lêldfcn thao thiêldfcn lửxolma giậnyxzn gầvnylm lêldfcn nhưtuyvng lạqbuwi khôkaoqng biếeefot nóbvyyi làjtmom sao, khuôkaoqn mặbubtt âwsvbm trầvnylm nhìhtbzn Thiêldfcn Quâwsvbn nhưtuyv hậnyxzn khôkaoqng thểgfow trựmksfc tiếeefop đpmrhem Thiêldfcn Quâwsvbn cắamffn chếeefot.

“Huh?”. Thiêldfcn Quâwsvbn đpmrhang nhìhtbzn Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmkaoqqkfsng tựmksf tin cưtuyvazkzi cưtuyvazkzi thìhtbz đpmrhwffjt nhiêldfcn hơymuri chúdsnct kinh ngạqbuwc nhìhtbzn nơymuri phưtuyvơymurng xa, cảmkqzm nhậnyxzn đpmrhưtuyvbfqgc đpmrhqbuwo khípgie tứbthgc kia thìhtbz trêldfcn mặbubtt dĩubuw nhiêldfcn làjtmo lạqbuwi hiệihlfn lêldfcn mộwffjt chúdsnct hưtuyvng phấpgien vui vẻayjg, bấpgiet quáobfi tiếeefop đpmrhóbvyy liềnsqqn đpmrhãeefo biếeefon thàjtmonh âwsvbm trầvnylm, hắamffn mộwffjt cáobfii sáobfit na kinh ngạqbuwc ngẩiudjn ngưtuyvazkzi nhìhtbzn nơymuri phưtuyvơymurng xa thìhtbz Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrhãeefo khôkaoqng cóbvyy chúdsnct nàjtmoo suy nghĩubuw hay chậnyxzm trễqkfs, thâwsvbn hìhtbznh đpmrhwffjt nhiêldfcn nộwffj phóbvyyng kim quang vôkaoqqkfsng chóbvyyi mắamfft.

“Chuyệihlfn hôkaoqm nay bảmkqzn tọhpvwa chắamffc chắamffn sẽahye nhớpgie kỹfvpf, Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn, tưtuyvơymurng lai táobfii kiếeefon!”. Kim quang bêldfcn trong vang lêldfcn giọhpvwng nóbvyyi đpmrhvnyly vẻayjg khôkaoqng cam lòixcxng đpmrhvnyly thùqkfs hậnyxzn củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm, tạqbuwi trong đpmrhóbvyy khípgie tứbthgc củckcma hắamffn cũaqzhng đpmrhãeefo dầvnyln dầvnyln biếeefon mấpgiet. Hắamffn mộwffjt chúdsnct cũaqzhng khôkaoqng cóbvyy do dựmksfjtmo đpmrhãeefo lựmksfa chọhpvwn vàjtmoo lúdsncc nàjtmoy chạqbuwy trốtfxzn, dĩubuw nhiêldfcn làjtmo đpmrhãeefo khôkaoqng cóbvyy tựmksf tin cóbvyy thểgfow đpmrháobfinh bạqbuwi Thiêldfcn Quâwsvbn, chípgie ípgiet thìhtbz hiệihlfn tạqbuwi chípgienh làjtmo nhưtuyv thếeefo.

“Ngưtuyvơymuri đpmrhqkfsng hòixcxng chạqbuwy!”. Thiêldfcn Quâwsvbn nàjtmoo cóbvyyobfii gìhtbzobfim nghĩubuw, gầvnylm lêldfcn mộwffjt tiếeefong thìhtbz Trấpgien áobfip chưtuyv thiêldfcn thầvnyln thôkaoqng đpmrhãeefo lậnyxzp tứbthgc buôkaoqng xuốtfxzng éoxtrp vềnsqq phípgiea kim quang phạqbuwm vi, nhấpgiet đpmrhcdrznh khôkaoqng thểgfow đpmrhgfow Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmjtmoy chạqbuwy mấpgiet, bằxolmng khôkaoqng chípgienh làjtmo hậnyxzu họhpvwa khôkaoqn lưtuyvazkzng.

“Ôlrvsng...”. “Uỳemoznh...”. Thếeefo nhưtuyvng càjtmong làjtmom cho Thiêldfcn Quâwsvbn khôkaoqng kịcdrzp phảmkqzn ứbthgng đpmrhóbvyyjtmo ngay khi hắamffn buôkaoqng xuốtfxzng Thầvnyln thôkaoqng thìhtbz kim quang bêldfcn trong lạqbuwi đpmrhwffjt nhiêldfcn càjtmong thêldfcm nởeefo rộwffj, mộwffjt cỗqkfs lựmksfc lưtuyvbfqgng kinh thiêldfcn đpmrhwffjng đpmrhcdrza do bạqbuwo tạqbuwc sinh ra đpmrhem thầvnyln thôkaoqng lựmksfc lưtuyvbfqgng củckcma hắamffn đpmrháobfinh vỡijid khôkaoqng nóbvyyi, nóbvyyjtmong làjtmo trựmksfc diệihlfn đpmrhem Thiêldfcn Quâwsvbn hắamffn chấpgien bay ngưtuyvbfqgc lêldfcn thiêldfcn khôkaoqng, khôkaoqng chúdsnct nàjtmoo nghi ngờazkz, Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kia đpmrhãeefo vậnyxzn dụpgieng thủckcm đpmrhoạqbuwn đpmrháobfiy hòixcxm, liềnsqqu mạqbuwng chạqbuwy thoáobfit khỏymcoi đpmrhâwsvby.

“Đkaoqáobfing ghéoxtrt!”. Thiêldfcn Quâwsvbn nghĩubuw đpmrhếeefon thìhtbz trêldfcn mặbubtt lậnyxzp tứbthgc biếeefon thàjtmonh âwsvbm trầvnylm, trưtuyvpgiec ngựmksfc táobfim đpmrhqbuwo Tạqbuwo hóbvyya chi quang đpmrháobfinh vềnsqqobfim hưtuyvpgieng kháobfic nhau, dĩubuw nhiêldfcn làjtmo muốtfxzn nhìhtbzn mộwffjt chúdsnct cóbvyy thểgfow hay khôkaoqng “may mắamffn” xáobfic đpmrhcdrznh đpmrhưtuyvbfqgc vịcdrz trípgie củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm.

“Ra đpmrhâwsvby!”. Tiếeefop đpmrhóbvyy hắamffn càjtmong làjtmo gọhpvwi ra hơymurn trăaaykm cáobfii Liệihlft nhậnyxzt néoxtrm ra bốtfxzn phưtuyvơymurng táobfim hưtuyvpgieng rồhtbzi đpmrhem kípgiech bạqbuwo.


“Uỳemoznh...”. “Uỳemoznh...”. “Rầvnylm...”. Liêldfcn tiếeefop kinh thiêldfcn bạqbuwo tạqbuwc tiếeefong vang truyềnsqqn ra, lựmksfc lưtuyvbfqgng đpmrháobfing sợbfqg đpmrhem mộwffjt vùqkfsng hưtuyv khôkaoqng rộwffjng lớpgien bạqbuwo tạqbuwc khôkaoqng còixcxn nhưtuyvng trêldfcn mặbubtt Thiêldfcn Quâwsvbn biểgfowu hiệihlfn lạqbuwi càjtmong thêldfcm âwsvbm trầvnylm, Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kia phảmkqzng phấpgiet nhưtuyv đpmrhãeefo hoàjtmon toàjtmon biếeefon mấpgiet, mộwffjt chúdsnct manh mốtfxzi cũaqzhng khôkaoqng lưtuyvu lạqbuwi.

“Thấpgiet sáobfich!”. Thiêldfcn Quâwsvbn tứbthgc giậnyxzn màjtmo khôkaoqng cóbvyy chỗqkfs pháobfit tiếeefot thầvnylm hôkaoq, lấpgiey hắamffn hiệihlfn tạqbuwi thựmksfc lựmksfc màjtmo đpmrhgfow lộwffj ra bảmkqzn thâwsvbn tu thàjtmonh Thôkaoqn phệihlf Châwsvbn đpmrhqbuwo thìhtbz khôkaoqng thểgfow nghi ngờazkz sẽahye chípgienh làjtmo tạqbuwi họhpvwa lâwsvbm đpmrhvnylu, bịcdrz ngưtuyvazkzi ngưtuyvazkzi hôkaoq đpmrháobfinh hôkaoq giếeefot, trêldfcn mặbubtt âwsvbm trầvnylm nhưtuyv muốtfxzn chảmkqzy ra nưtuyvpgiec thìhtbz đpmrhwffjt nhiêldfcn nghĩubuw đpmrhếeefon cáobfii gìhtbz, trêldfcn tay nâwsvbng lêldfcn mộwffjt đpmrhiểgfowm linh hồhtbzn lựmksfc lưtuyvbfqgng.

“Ôlrvsng...”. “Ôlrvsng...”. Mộwffjt đpmrhiểgfowm linh hồhtbzn lựmksfc lưtuyvbfqgng nàjtmoy chípgienh làjtmo mộwffjt chúdsnct linh hồhtbzn lựmksfc củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm kia, tạqbuwi lúdsncc hắamffn đpmrhem ra ngoàjtmoi khỏymcoi thứbthgc hảmkqzi củckcma hắamffn thìhtbzbvyy lậnyxzp tứbthgc sinh ra chấpgien đpmrhwffjng muốtfxzn chạqbuwy vềnsqq mộwffjt hưtuyvpgieng nhấpgiet đpmrhcdrznh, nếeefou khôkaoqng phảmkqzi bịcdrz hắamffn sinh sinh cầvnylm lạqbuwi thìhtbz đpmrhãeefo pháobfi khôkaoqng màjtmo đpmrhi rồhtbzi.


“Hắamffc hắamffc, thậnyxzt sựmksfjtmo trờazkzi cũaqzhng muốtfxzn giúdsncp ta!”. Thiêldfcn Quâwsvbn nhìhtbzn thấpgiey nhưtuyv vậnyxzy thìhtbz áobfinh mắamfft khẽahyebvyye lêldfcn áobfinh sáobfing lạqbuwnh cưtuyvazkzi quáobfii dịcdrzbvyyi, tiếeefop đpmrhóbvyyymuri chúdsnct nhìhtbzn vềnsqq phípgiea Hắamffc Lâwsvbn cùqkfsng Vũaqzh Thiêldfcn Liêldfcn, bêldfcn đpmrhóbvyy hiệihlfn tạqbuwi khôkaoqng cóbvyy chuyệihlfn gìhtbz, sau đpmrhóbvyyaqzhng khôkaoqng cóbvyy dừqkfsng lạqbuwi hắamffn liềnsqqn đpmrhãeefo gọhpvwi ra hắamffc đpmrhwffjng láobfich vàjtmoo trong đpmrhóbvyy đpmrhuổnsqqi theo hưtuyvpgieng màjtmo đpmrhqbuwo linh hồhtbzn lựmksfc nàjtmoy muốtfxzn đpmrhếeefon, chỗqkfs kia khôkaoqng thểgfow nghi ngờazkz chípgienh làjtmo chỗqkfs Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm bảmkqzn thểgfow rồhtbzi.

“Hừqkfs! Hừqkfs! Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn! Ngưtuyvơymuri chờazkz, Bảmkqzn tọhpvwa khôkaoqng nhữubuwng sẽahye quay lạqbuwi tìhtbzm ngưtuyvơymuri trảmkqz thùqkfsjtmoixcxn sẽahye đpmrhem việihlfc ngưtuyvơymuri tu thàjtmonh Thôkaoqn phệihlf Châwsvbn đpmrhqbuwo truyềnsqqn ra khắamffp tinh khôkaoqng vôkaoq tậnyxzn, đpmrhếeefon lúdsncc đpmrhóbvyy sẽahyejtmo củckcma ngưtuyvơymuri tửxolm kỳemoz! Hắamffc hắamffc... Khụpgiec!”. Tạqbuwi mộwffjt chỗqkfs khôkaoqng biếeefot cáobfich Huyềnsqqn Minh sơymurn mạqbuwch bao xa chợbfqgt xuấpgiet hiệihlfn mộwffjt cỗqkfs kim quang yếeefou ớpgiet, mộwffjt cáobfii Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm cao khoảmkqzng mộwffjt thưtuyvpgiec sáobfiu chui ra khỏymcoi hưtuyv khôkaoqng ho ra hai ngụpgiem máobfiu rồhtbzi mớpgiei thởeefo ra mộwffjt hơymuri nóbvyyi, nóbvyyi đpmrhoạqbuwn thìhtbzaqzhng liềnsqqn ho khan mộwffjt cáobfii. Hắamffn khôkaoqng phảmkqzi ai kháobfic màjtmo chípgienh làjtmo mớpgiei vừqkfsa nhâwsvbn lúdsncc Thiêldfcn Quâwsvbn ngẩiudjn ngưtuyvazkzi màjtmo từqkfs trong tay Thiêldfcn Quâwsvbn đpmrhàjtmoo mạqbuwng, trêldfcn ngưtuyvazkzi hắamffn Hoàjtmong kim giáobfip lúdsncc nàjtmoy xuấpgiet hiệihlfn mấpgiey chỗqkfs nứbthgt ra, khípgie tứbthgc suy yếeefou chưtuyva bằxolmng sáobfiu thàjtmonh khi đpmrháobfinh vớpgiei Thiêldfcn Quâwsvbn, dĩubuw nhiêldfcn làjtmodsncc vậnyxzn dụpgieng thủckcm đpmrhoạqbuwn đpmrhiudjy lui Thiêldfcn Quâwsvbn rồhtbzi ẩiudjn đpmrhwffjn hưtuyv khôkaoqng đpmrhãeefo bịcdrz thưtuyvơymurng khôkaoqng nhẹvyvr.

“Bảmkqzn thiếeefou gia đpmrhãeefobvyyi ngưtuyvơymuri hôkaoqm nay cóbvyy chạqbuwy đpmrhxolmng trờazkzi! Pháobfich khôkaoqng chưtuyveefong!”. Bấpgiet quáobfi ngay khi Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm mớpgiei nóbvyyi xong thìhtbz đpmrhhtbzng tửxolm đpmrhwffjt nhiêldfcn co lạqbuwi, linh típgienh máobfich bảmkqzo cho hắamffn biếeefot cóbvyy uy hiếeefop tửxolm vong đpmrhang tiếeefop cậnyxzn hắamffn, thếeefo nhưtuyvng hắamffn còixcxn khôkaoqng cóbvyy phảmkqzn ứbthgng thìhtbztuyv khôkaoqng phípgiea trêldfcn đpmrhhpvwnh đpmrhvnylu củckcma hắamffn đpmrhãeefo đpmrhwffjt nhiêldfcn mởeefo ra, mộwffjt giọhpvwng nóbvyyi lạqbuwnh lùqkfsng vang lêldfcn thìhtbz mộwffjt chưtuyveefong uy lựmksfc kinh thiêldfcn đpmrhwffjng đpmrhcdrza đpmrhãeefo đpmrháobfinh lêldfcn đpmrhhpvwnh đpmrhvnylu hắamffn.

“Uỳemoznh!”. “Hựmksfc...”. Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm mộwffjt chúdsnct phảmkqzn ứbthgng khôkaoqng cóbvyy đpmrhãeefoeefonh nguyêldfcn mộwffjt chưtuyveefong nàjtmoy, nhấpgiet chưtuyveefong uy năaaykng mạqbuwnh mẽahye lạqbuwi nhưtuyv thếeefo trựmksfc tiếeefop liềnsqqn đpmrhem đpmrhhpvwnh đpmrhvnylu củckcma hắamffn vỗqkfs nứbthgt, thấpgiet khiếeefou chảmkqzy máobfiu, thâwsvbn thểgfow nháobfiy mắamfft trầvnylm xuốtfxzng nhưtuyvjtmotuyvu tinh di chuyểgfown trong tinh khôkaoqng.

“Luâwsvbn hồhtbzi đpmrhqbuwi thiêldfcn!”. Thiêldfcn Quâwsvbn thâwsvbn hìhtbznh ngay sau đpmrhóbvyyaqzhng lậnyxzp tứbthgc chui ra khỏymcoi hắamffc đpmrhwffjng xuyêldfcn khôkaoqng hai tay hưtuyvpgieng vềnsqq phípgiea trưtuyvpgiec lao thẳajhpng vềnsqq phípgiea Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm lạqbuwnh quáobfit mộwffjt tiếeefong. Tạqbuwi lúdsncc hai tay củckcma hắamffn đpmrhpgieng đpmrhếeefon trêldfcn hai bêldfcn bảmkqz vai củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm thìhtbz Thầvnyln thôkaoqng lựmksfc lưtuyvbfqgng cũaqzhng lậnyxzp tứbthgc bùqkfsng pháobfit đpmrhem Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm toàjtmon bộwffj bao phủckcm.

“Ôlrvsng...”. “Ôlrvsng...”. Lựmksfc lưtuyvbfqgng tạqbuwi xung quanh đpmrhóbvyy nhưtuyv bịcdrz đpmrhcdrznh trụpgie lạqbuwi, tiếeefop đpmrhóbvyy chípgienh làjtmotuyv khôkaoqng xung quanh đpmrhóbvyyaqzhng bịcdrz tan rãeefo, Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm khuôkaoqn mặbubtt khi thìhtbz giàjtmo nua, khi thìhtbz biếeefon non nớpgiet, khípgie tứbthgc đpmrhi hưtuyvpgieng suy bạqbuwi.

“Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn! Ngưtuyvơymuri chếeefot đpmrhi!”. Đkaoqếeefon lúdsncc nàjtmoy thìhtbz Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm mớpgiei cóbvyy thểgfow kịcdrzp thờazkzi phảmkqzn ứbthgng, nóbvyyi đpmrhúdsncng hơymurn thìhtbz cổnsqqeefoo linh hồhtbzn kia lúdsncc nàjtmoy mớpgiei kịcdrzp phảmkqzn ứbthgng, chỉhpvw thấpgiey hắamffn gầvnylm lêldfcn mộwffjt tiếeefong thìhtbz mi tâwsvbm củckcma Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolm đpmrhwffjt nhiêldfcn bạqbuwo xuấpgiet kim quang đpmrháobfinh thẳajhpng vềnsqq phípgiea Thiêldfcn Quâwsvbn, tốtfxzc đpmrhwffj nhanh đpmrhếeefon cựmksfc hạqbuwn.

“Ha ha, Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn ah Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn! Ngưtuyvơymuri nếeefou đpmrhãeefo chéoxtrm giếeefot cỗqkfs nhụpgiec thâwsvbn Bảmkqzn tọhpvwa chuẩiudjn bịcdrz thìhtbz ta đpmrhàjtmonh lấpgiey thâwsvbn thểgfow củckcma ngưtuyvơymuri đpmrhếeefon đpmrhnsqqn bùqkfs, tuy rằxolmng cóbvyy chúdsnct mấpgiet thờazkzi gian...”. Bêldfcn trong thứbthgc hảmkqzi củckcma Thiêldfcn Quâwsvbn lúdsncc nàjtmoy nhiềnsqqu ra mộwffjt cáobfii hoàjtmong kim chiếeefon thầvnyln to lớpgien đpmrhbthgng cưtuyvazkzi vang nóbvyyi, hắamffn đpmrhưtuyvơymurng nhiêldfcn chípgienh làjtmo đpmrhqbuwo cổnsqqeefoo linh hồhtbzn mớpgiei vừqkfsa đpmrhoạqbuwt xáobfi Hoàjtmong kim giáobfip nam tửxolmdsncc nãeefoy, hiệihlfn tạqbuwi nhưtuyvng lạqbuwi càjtmong làjtmo muốtfxzn trong lúdsncc nguy cấpgiep chuyểgfown sang đpmrhoạqbuwt xáobfi Thiêldfcn Quâwsvbn. Bấpgiet quáobfi hắamffn cưtuyvazkzi nóbvyyi cũaqzhng khôkaoqng đpmrhưtuyvbfqgc bao lâwsvbu thìhtbz đpmrhãeefo lậnyxzp tứbthgc câwsvbm miệihlfng, đpmrhbthgng ởeefo xa xa Thiêldfcn Quâwsvbn linh hồhtbzn đpmrhãeefo đpmrhbthgng phípgiea trêldfcn Hỗqkfsn nguyêldfcn đpmrhhtbzng nhưtuyvtuyvazkzi nhưtuyv khôkaoqng nhìhtbzn vềnsqq phípgiea hắamffn nóbvyyi.

“Chàjtmoo mừqkfsng ngưtuyvơymuri đpmrhếeefon vớpgiei thứbthgc hảmkqzi củckcma Vũaqzh Thiêldfcn Quâwsvbn ta nộwffjp mạqbuwng!”.


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.