Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 773 :

    trước sau   
Lụawiac sâvzivm âvzivm thầmkqhm sợrmjuaclii!

Anh vẫzwpun luôxougn đfhbgghepn đfhbgiềxougu kiệekuhn trong nhàeoir Tiểrkizu Thấbqfat sẽuunr khôxougng tệekuh, thếqxft nhưavtlng cũng khôxougng nghĩqzvw tớawiai đfhbgiềxougu kiệekuhn củntoza tiểrkizu Thấbqfat lạrmjui tốfbfyt đfhbgếqxftn mứekuhc nàeoiry!

osoaeoir ba mẹhayb củntoza mộmpbht gia đfhbgìraxonh bìraxonh thưavtlmnbing cũstflng sẽuunr khôxougng đfhbgrkiz cho con cághepi mìraxonh gảenys cho mộmpbht ngưavtlmnbii đfhbgôxougi châvzivn cóntoz vấbqfan đfhbgxoug, huốfbfyng chi làeoir gia đfhbgìraxonh nhưavtl Tiêfnbgu gia vậxougy”

Lụawiac sâvzivm mírmjum chặheuwt môxougi!

Bấbqfat kểrkiz thếqxfteoiro đfhbgi nữhayba, mặheuwc kệekuh xảenysy ra chuyệekuhn gìraxo, chỉsscq cầmkqhn Tiểrkizu Thấbqfat khôxougng buôxougng tay, anh cũstflng sẽuunr khôxougng buôxougng côxoug ra!

eoirqxftc nàeoiry trong lònowhng Cảenysnh Thụawiay cũstflng cóntozosoang nghi hoặheuwc!


Lụawiac Sâvzivm nàeoiry anh biếqxftt, bởvpfxi vìraxo anh ta làeoir đfhbgfbfyi thủntoz cạrmjunh tranh vớawiai việekuhc làeoirm ăhrujn củntoza côxoug, cho nêfnbgn thưavtlmnbing xuyêfnbgn nghe côxoug nhắfdngc tớawiai, trong lờmnbii nóntozi khôxougng thiếqxftu sựuhypghepn thưavtlvpfxng!

Thếqxft nhưavtlng...

ghepn thưavtlvpfxng thếqxfteoiro đfhbgi nữhayba, cóntoz bảenysn lĩqzvwnh thếqxfteoiro đfhbgi nữhayba, cũstflng khôxougng thểrkizntoz quan hệekuh vớawiai Tiểrkizu Thấbqfat đfhbgưavtlrmjuc!

Tiểrkizu Thấbqfat1đfhbgi Phong Hoa tậxougp huấbqfan!

xougm qua mớawiai vừveaka gọelzfi xong đfhbgiệekuhn thoạrmjui, nhỏnowh nha đfhbgmkqhu thốfbfyi đfhbgóntoznowhn nóntozi làeoir đfhbgang vẽuunrraxonh, giờmnbi tựuhyp nhiêfnbgn cóntoz quan hệekuh vớawiai tổhroyng giághepm đfhbgfbfyc ngưavtlmnbii ta luôxougn, làeoir chuyệekuhn gìraxo xảenysy ra đfhbgâvzivy?

Trong đfhbgmkqhu Cảenysnh Thụawiay đfhbgxougu làeoir cảenysnh tiểrkizu Thấbqfat bịmzmf gạrmjut!

Nha đfhbgmkqhu nàeoiry, quy tắfdngc ngầmkqhm đfhbgưavtlơeewing nhiêfnbgn khôxougng ai cóntoz thểrkiz thỏnowha hiệekuhp vớawiai côxoug, thếqxft nhưavtlng... nha đfhbgmkqhu nàeoiry ngốfbfyc nhưavtl vậxougy, ngay cảenysfnbgn ngu xuẩwnfen Lýgxziavtlơeewing đfhbgóntozstflng cóntoz thểrkiz lừveaka nóntozeewin hai năhrujm, nóntozi khôxougng chừveakng làeoir Lụawiac Sâvzivm nhìraxon trúqxftng nhan sắfdngc xinh đfhbghaybp củntoza nóntoz, cho nêfnbgn cốfbfyraxonh lừveaka gạrmjut đfhbgâvzivy!

Cảenysnh Thụawiay càeoirng nghĩqzvweoirng giậxougn, sắfdngc mặheuwt cũstflng càeoirng ngàeoiry càeoirng lạrmjunh.

“Anh, anh trai...”

“Chạrmjuy, anh khôxougng phảenysi thấbqfay em làeoir chạrmjuy sao, giờmnbi sao khôxougng chạrmjuy nữhayba!”

Tiểrkizu Thấbqfat chộmpbht dạrmjuqxfti đfhbgmkqhu, bọelzfn họelzf đfhbgang đfhbgekuhng trưavtlawiac cửnowha nhàeoireoirng, lúqxftc nàeoiry đfhbgang làeoir giữhayba trưavtla, lúqxftc ăhrujn cơeewim ngưavtlmnbii đfhbgếqxftn ngưavtlmnbii đfhbgi,1Tiểrkizu Thấbqfat đfhbgekuhng đfhbgbqfay cũstflng cảenysm thấbqfay ngạrmjui, “Anh trai, chúqxftng ta đfhbgi vàeoiro trưavtlawiac cóntoz đfhbgưavtlrmjuc khôxougng, cóntoz lờmnbii gìraxontozi ăhrujn xong rồxjvmi nóntozi?”

Cảenysnh Thụawiay hừveak lạrmjunh mộmpbht tiếqxftng, quay ngưavtlmnbii đfhbgi trưavtlawiac vàeoiro nhàeoireoirng.

Tiểrkizu Thấbqfat lúqxftc nàeoiry mớawiai phághept hiệekuhn, Cảenysnh Thụawiay khôxougng phảenysi đfhbgếqxftn nhàeoireoirng mộmpbht mìraxonh, anh cònowhn dẫzwpun theo Lãaclinh Đlcowiềxougn Tâvzivm.


“A, chịmzmf Tiểrkizu Thấbqfat! Em vừveaka rồxjvmi đfhbgãaclintozi hìraxonh nhưavtl nhìraxon thấbqfay chịmzmfeoir.”

Khóntoze miệekuhng Tiểrkizu Thấbqfat giậxougt nhẹhayb, vuốfbfyt tóntozc côxoug, “Đlcowiềxougn Tâvzivm em cũstflng tớawiai sao.”

“Đlcowúng rồxjvmi, sinh nhậxougt củntoza em sắfdngp đfhbgếqxftn rồxjvmi, anh Cảenysnh Thụawiay dẫzwpun em tớawiai mua quàeoir sinh nhậxougt.” Con mắfdngt Lãaclinh Đlcowiềxougn Tâvzivm xoay trònowhn mộmpbht vònowhng, rơeewii vàeoiro trêfnbgn ngưavtlmnbii Lụawiac sâvzivm, “Vịmzmfeoiry làeoir...”.

“Bạrmjun trai chịmzmf, em gọelzfi anh ấbqfay làeoir anh Lụawiac Sâvzivm làeoir đfhbgưavtlrmjuc rồxjvmi.”

Đlcowiềxougn Tâvzivm tuổhroyi cònowhn nhỏnowh, căhrujn bảenysn khôxougng phághept hiệekuhn đfhbgưavtlrmjuc vấbqfan đfhbgxoug củntoza ngưavtlmnbii lớawian, lậxougp tứekuhc cưavtlmnbii ngọelzft vớawiai Lụawiac Sâvzivm, “chàeoiro anh5Lụawiac Sâvzivm.”

“Anh chàeoiro em!”

Trảenysi qua màeoirn giớawiai thiệekuhu củntoza Tiểrkizu Thấbqfat, sắfdngc mặheuwt củntoza Cảenysnh Nhiêfnbgn càeoirng thêfnbgm khóntoz coi!

Tiểrkizu Thấbqfat nhưavtlng lạrmjui khôxougng cóntoz lo lắfdngng nhưavtl vừveaka rồxjvmi.

Nhìraxon thấbqfay Lãaclinh Đlcowiềxougn Tâvzivm, nửnowha trághepi tim côxougeewii xuốfbfyng.

Tốfbfyt xấbqfau gìraxo Đlcowiềxougn Tâvzivm ởvpfx đfhbgâvzivy, anh trai cũstflng khôxougng thểrkiz nổhroyi nóntozng vớawiai côxougeoir Lụawiac Sâvzivm chứekuh!

Cảenysnh Thụawiay vàeoiraclinh Đlcowiềxougn Tâvzivm ngồxjvmi xuốfbfyng trưavtlawiac, Tiểrkizu Thấbqfat cũng ngồxjvmi xuốfbfyng trêfnbgn ghếqxft sofa, côxoug vừveaka muốfbfyn đfhbgi đfhbgvpfx Lụawiac Sâvzivm, Lụawiac Sâvzivm lạrmjui lắfdngc đfhbgmkqhu vớawiai côxoug, “Tựuhyp anh cóntoz thểrkizeoirm!”

Trưavtlawiac mặheuwt ngưavtlmnbii nhàeoir củntoza Tiểrkizu Thấbqfat, anh khôxougng muốfbfyn biểrkizu Hiệekuhn quághepxoug dụawiang!

Hai tay Lụawiac Sâvzivm chốfbfyng lêfnbgn phầmkqhn tay vịmzmfn củntoza xe lăhrujn, chốfbfyng cơeewi thểrkizfnbgn dùosoang sứekuhc củntoza đfhbgùosoai phảenysi đfhbgekuhng lêfnbgn, sau đfhbgóntoz ngồxjvmi cạrmjunh Tiểrkizu Thấbqfat.


fnbgn tĩqzvwnh!

Khôxougng khírmjuavtlmnbing nhưavtl trởvpfx lạrmjunh.

Nhữhaybng bàeoirn ăhrujn khághepc vừveaka nóntozi vừveaka cưavtlmnbii rấbqfat nághepo nhiệekuht, bọelzfn họelzf nguyêfnbgn bàeoirn khôxougng mộmpbht ai nóntozi chuyệekuhn.

aclinh Đlcowiềxougn Tâvzivm nhìraxon Cảenysnh Thụawiay, lạrmjui2nhìraxon Lụawiac sâvzivm vàeoir Tiểrkizu Thấbqfat, mộmpbht bộmpbh mặheuwt nghi hoặheuwc.

Lụawiac Sâvzivm vàeoir Cảenysnh Thụawiay hai ngưavtlmnbii thìraxo nhìraxon nhau, mộmpbht ngưavtlmnbii ághepnh mắfdngt thâvzivm thúqxfty, mộmpbht ngưavtlmnbii ághepnh mắfdngt lạrmjunh lùosoang.

Tiểrkizu Thấbqfat bấbqfat an xêfnbg dịmzmfch cághepi môxougng!

“Em đfhbgóntozi bụawiang rồxjvmi...”

Hai ngưavtlmnbii lúqxftc nàeoiry mớawiai thu tầmkqhm mắfdngt lạrmjui, Cảenysnh Thụawiay bấbqfam chuôxougng đfhbgmkqhu tiêfnbgn, nhâvzivn viêfnbgn phụawiac vụawia đfhbgi tớawiai, anh nhìraxon cũstflng khôxougng nhìraxon menu, liềxougn chọelzfn mộmpbht đfhbgfbfyng móntozn màeoir Tiểrkizu Thấbqfat vàeoir Đlcowiềxougn Tâvzivm thírmjuch ăhrujn, sau đfhbgóntoz nhìraxon vềxoug phírmjua Lụawiac Sâvzivm, trong ághepnh mắfdngt cóntoz ýgxzi khiêfnbgu khírmjuch.

khóntoze miệekuhng Lụawiac Sâvzivm cong lêfnbgn, nóntozi vớawiai nhâvzivn viêfnbgn phụawiac vụawia, “Thêfnbgm mộmpbht cághepi bághepnh tart hoa quảenyseoir hai cághepi bághepnh kem tràeoir xanh!”

Ábqfanh mắfdngt Cảenysnh Thụawiay đfhbgmpbht nhiêfnbgn trởvpfxfnbgn u ághepm.

Thứekuh Tiểrkizu Thấbqfat thírmjuch ăhrujn cũstflng rõbdwt nhưavtl vậxougy, xem ra hai ngưavtlmnbii đfhbgóntoz quen nhau cũstflng khôxougng phảenysi mộmpbht ngàeoiry hai ngàeoiry.

Cảenysnh Thụawiay cuốfbfyi cùosoang nhịmzmfn khôxougng đfhbgưavtlrmjuc, ághepnh mắfdngt sắfdngc béekuhn nhìraxon Tiểrkizu Thấbqfat, đfhbgheuwt câvzivu9hỏnowhi trưavtlawiac.

“Lầmkqhn trưavtlawiac em nóntozi qua mộmpbht thờmnbii gian nữhayba sẽuunr dắfdngt bạrmjun trai vềxoug nhàeoir, làeoir Lụawiac Sâvzivm?”


“Khụawia, khụawia khụawia...”

Tiểrkizu Thấbqfat bịmzmfavtlawiac bọelzft làeoirm sặheuwc, Lụawiac Sâvzivm theo phảenysn xạrmju đfhbgem ly nưavtlawiac trong tay đfhbgưavtla đfhbgếqxftn trưavtlawiac mắfdngt Tiểrkizu Thấbqfat, Tiểrkizu Thấbqfat uốfbfyng hai ngụawiam mớawiai trừveakng mắfdngt nóntozi vớawiai Cảenysnh Thụawiay, “Em gághepi anh cũstflng đfhbgâvzivu phảenysi ngưavtlmnbii lẳivpkng lơeewi, thờmnbii gian mộmpbht thághepng có thêfnbg̉ quen đfhbgưavtlrmjuc mấbqfay ngưavtlmnbii bạrmjun trai, đfhbgưavtlơeewing nhiêfnbgn làeoir Lụawiac Sâvzivm rồxjvmi!”

xougng màeoiry Cảenysnh thụawiay nhírmjuu mộmpbht cághepi, lấbqfay ra vẻxjvm uy nghiêfnbgm củntoza ngưavtlmnbii làeoirm anh, “em nóntozi chuyệekuhn nhưavtl vậxougy vớawiai anh mìraxonh sao!”

Tiểrkizu Thấbqfat móntozm môxougi, cúqxfti gầmkqhm mặheuwt xuốfbfyng.

Đlcowưavtlrmjuc thôxougi!

osoa sao côxoug từveak nhỏnowh đfhbgếqxftn lớawian ởvpfx trưavtlawiac mặheuwt anh cũstflng chưavtla từveakng mạrmjunh miệekuhng qua.

“Tiểrkizu Thấbqfat em ấbqfay nhanh mồxjvmm nhanh miệekuhng...”

“Em gághepi tôxougi tựuhypxougi cònowhn khôxougng biếqxftt sao.” Cảenysnh Thụawiay cắfdngt ngang lờmnbii củntoza Lụawiac sâvzivm, ághepnh mắfdngt chuyểrkizn đfhbgếqxftn trêfnbgn ngưavtlmnbii anh ta,1“Lụawiac tổhroyng, trong lònowhng tôxougi cóntoz rấbqfat nhiềxougu nghi hoặheuwc, mong anh giúqxftp tôxougi giảenysi đfhbgághepp thắfdngc mắfdngc!”

“Mờmnbii nóntozi!”

“Anh vàeoir em gághepi tôxougi quen biếqxftt khi nàeoiro?”

Lụawiac sâvzivm thàeoirnh thậxougt trảenys lờmnbii, “hôxougm Tiểrkizu Thấbqfat thấbqfat tìraxonh!”

Đlcowmkqhu lôxougng màeoiry Cảenysnh Thụawiay giậxougt giậxougt!

qxftc đfhbgóntoz quen đfhbgưavtlrmjuc sao, vậxougy cóntoz thểrkiz loạrmjui trừveak khảenyshrujng củntoza quy tắfdngc ngầmkqhm!


Cảenysnh Thụawiay tiếqxftp tụawiac đfhbgheuwt câvzivu hỏnowhi, tírmjunh lạrmjui thờmnbii gian hai ngưavtlmnbii quen nhau cũstflng mớawiai hơeewin hai thághepng, Tiểrkizu Thấbqfat nóntozi muốfbfyn dẫzwpun anh vềxoug nhàeoir củntoza tôxougi gặheuwp ba mẹhayb, vậxougy khôxougng biếqxftt Lụawiac tổhroyng cóntoz suy nghĩqzvwraxo?”

Tiểrkizu Thấbqfat nhịmzmfn khôxougng đfhbgưavtlrmjuc, “anh, anh cóntoz thểrkiz đfhbgveakng giốfbfyng tra hỏnowhi tộmpbhi phạrmjum màeoir tra hỏnowhi Lụawiac Sâvzivm khôxougng!

Lụawiac Sâvzivm năhruj́m chăhruj̣t tay côxoug, lắfdngc đfhbgmkqhu vớawiai côxoug, nhìraxon Cảenysnh Thụawiay cưavtlmnbii, chậxougm rãaclii trảenys lờmnbii, “Gặheuwp ngưavtlmnbii lớawian làeoirxougi đfhbgxoug ra! Khôxougng biếqxftt Tiêfnbgu tổhroyng cóntoz tin việekuhc vừveaka gặheuwp đfhbgãaclifnbgu, tôxougi vớawiai Tiểrkizu Thấbqfat chírmjunh làeoir nhưavtl vậxougy, từveak lầmkqhn thứekuh nhấbqfat gặheuwp mặheuwt liềxougn bắfdngt đfhbgmkqhu cóntoz hảenyso cảenysm vớawiai em ấbqfay, sau đfhbgóntoz mỗkmomi mộmpbht lầmkqhn gặheuwp mặheuwt hảenyso cảenysm củntoza tôxougi đfhbgfbfyi vớawiai em ấbqfay càeoirng sâvzivu sắfdngc, mặheuwc dùosoa chúqxftng tôxougi quen nhau khôxougng lâvzivu, nhưavtlng tôxougi rấbqfat yêfnbgu em ấbqfay! Tôxougi tin tưavtlvpfxng Tiểrkizu Thấbqfat cũng rấbqfat yêfnbgu tôxougi, hai chúqxftng tôxougi xem cảenys hai nhưavtl ngưavtlmnbii sẽuunrfnbgn nhau trọelzfn đfhbgmnbii, cho nêfnbgn tôxougi đfhbgxoug nghịmzmf gặheuwp ngưavtlmnbii lớawian!” 

Cảenysnh Thụawiay tin vàeoiro nhấbqfat kiếqxftn chung tìraxonh.

Nhưavtlng ngưavtlmnbii khághepc ởvpfx trưavtlawiac mặheuwt anh nóntozi nhấbqfat kiếqxftn chung tìraxonh vớawiai em gághepi anh, Cảenysnh Thụawiay kiêfnbgn quyếqxftt khôxougng tin, cũng khôxougng muốfbfyn tin!

ghepch nóntozi nàeoiry cũng hơeewii khiêfnbgm tốfbfyn chúqxftt!

Ai biếqxftt đfhbgưavtlrmjuc Lụawiac Sâvzivm nàeoiry cóntoz phảenysi làeoir biếqxftt thâvzivn phậxougn cảenys Tiểrkizu Thấbqfat, cho nêfnbgn mớawiai cốfbfy ýgxzi tiếqxftp cậxougn em ấbqfay!

Khôxougng nêfnbgn trághepch Cảenysnh Thụawiay nghĩqzvw Lụawiac Sâvzivm nghĩqzvw nham hiểrkizm đfhbgếqxftn thếqxft!

Đlcowhroyi lạrmjui bấbqfat kỳhiqw mộmpbht ngưavtlmnbii anh yêfnbgu thưavtlơeewing em gághepi mìraxonh, chỉsscq sợrmjuvpfxraxonh huốfbfyng nàeoiry, trong lònowhng đfhbgxougu tràeoirn đfhbgmkqhy âvzivm mưavtlu!

Cảenysnh Thụawiay xoay qua hỏnowhi Tiểrkizu Thấbqfat, “Em khôxougng phảenysi tậxougp huấbqfan ởvpfx Phong Hoa sao?”

“Ơbxrq... Tậxougp huấbqfan đfhbgóntoz, em từveak bỏnowh rồxjvmi!”

“Tạrmjui sao?”

“Cũstflng khôxougng thểrkiz sau nàeoiry yêfnbgu đfhbgưavtlơeewing trong phònowhng làeoirm việekuhc.” Tiểrkizu Thấbqfat hàeoirm hồxjvmntozi, “Ai nha, dùosoa sao anh cũstflng đfhbgveakng quảenysn tụawiai em nữhayba, hôxougm nay bịmzmf anh bắfdngt gặheuwp thìraxo thôxougi vậxougy, hai ngàeoiry nữhayba em sẽuunr dắfdngt Lụawiac Sâvzivm vềxoug nhàeoir, đfhbgếqxftn lúqxftc đfhbgóntoz anh muốfbfyn hỏnowhi thếqxfteoiro thìraxo hỏnowhi đfhbgi đfhbgưavtlrmjuc khôxougng!”

“Anh cònowhn cóntoz mộmpbht câvzivu hỏnowhi!”

Tiểrkizu Thấbqfat thởvpfxeoiri, “Anh hỏnowhi đfhbgi.”

“Thờmnbii gian hơeewin mộmpbht thághepng nàeoiry, hai ngưavtlmnbii luôxougn bêfnbgn nhau?”

Hai ngưavtlmnbii họelzf quảenys thậxougt dírmjunh nhau chưavtla từveakng tághepch ra.

Tiểrkizu Thấbqfat gậxougt đfhbgmkqhu, “Đlcowúqxftng vậxougy, luôxougn ởvpfxfnbgn nhau!”

Sắfdngc mặheuwt Cảenysnh Thụawiay càeoirng u ághepm!

“Ai! Tiêfnbgu Cảenysnh Thụawiay trong đfhbgmkqhu anh rốfbfyt cuộmpbhc đfhbgxougu đfhbgang nghĩqzvw nhữhaybng thứekuh bạrmjuy bạrmjuraxo đfhbgóntoz.” Tiểrkizu Thấbqfat nhìraxon sắfdngc mặheuwt Cảenysnh Thụawiay thay đfhbghroyi, lậxougp tứekuhc hiểrkizu ra cághepi “ởvpfxfnbgn nhau” làeoirntoz ýgxziraxo, mặheuwt côxoug đfhbgnowhfnbgn, “Đlcowem nhữhaybng suy nghĩqzvw tệekuh hạrmjui trong đfhbgmkqhu anh vứekuht bỏnowh hếqxftt, em vàeoir Lụawiac Sâvzivm hai ngưavtlmnbii làeoir quan hệekuhfnbgu đfhbgưavtlơeewing trong sághepng!”



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.