Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 670 :

    trước sau   
“Khôrpseng muốlylsn!”

Thâgyaln thểtvpj Tiểtvpju Thấxehct bấxehct giáokmgc run lêyenhn, nắayfem chặmsklt lấxehcy quầttgqn áokmgo Cảszxxnh Thụkcgyy, sắayfec mặmsklt trắayfeng bệenzvch.

Cảszxxnh Thụkcgyy ôrpsem lấxehcy Tiểtvpju Thấxehct lùyvoei vềmusz sau hai bưbjudrabnc, anh ấxehcy nhìcjyfn vàpxrlo cáokmgi phòpgehng kíxqpnnh, lúbsomc nàpxrly mớrabni pháokmgt hiệenzvn bêyenhn trong cóiicr mộssgkt cáokmgi hang hìcjyfnh tròpgehn chỉszxx vừbatna đlylsljkb cho con níxqpnt đlylsi vàpxrlo, cáokmgi hang đlylsóiicrzyxjn bảszxxn khôrpseng vừbatna vớrabni ngưbjudayfei lớrabnn, giốlylsng nhưbjudpxrl...

Giốlylsng nhưbjudpxrl cốlylscjyfnh đlylsmsklt làpxrlm riêyenhng cho hai ngưbjudayfei họyggk vậagaay.

Cảszxxnh Thụkcgyy nhìcjyfn nhữxpetng con rắayfen xanh xanh đlylsqnyq đlylsqnyq trong phòpgehng kíxqpnnh, khôrpseng ngừbatnng lắayfec đlylsttgqu.

“Khôrpseng! Khôrpseng ai cóiicr thểtvpjpxrlm vậagaay vớrabni Tiểtvpju Thấxehct!”


rpse Vi Túbsomc vẫyenhn cưbjudayfei nhưbjudoblq, “Chỉszxx cầttgqn tiểtvpju thiếmsklu gia giếmsklt chếmsklt cậagaau nhóiicrc nàpxrly, thìcjyf tiểtvpju tiểtvpju thưbjud sẽxheeiicr thểtvpj phòpgehng tráokmgnh đlylsưbjudbsomc chuyệenzvn nàpxrly.”

Cảszxxnh Thụkcgyy kémodco Tiểtvpju Thấxehct lui tớrabni góiicrc tưbjudayfeng, đlylsãrpse khôrpseng còpgehn đlylsưbjudayfeng lui nữxpeta.

“Khôrpseng! Tôrpsei khôrpseng muốlylsn giếmsklt ngưbjudayfei!”

Cậagaau từbatn nhỏqnyq đlylsãrpse sốlylsng trong hòpgeha bìcjyfnh,1kêyenhu cậagaau giếmsklt ngưbjudayfei làpxrl chuyệenzvn khôrpseng thểtvpjpxrlo.

“Vậagaay đlylsàpxrlnh ủljkby khuấxehct tiểtvpju tiểtvpju thưbjudjoauyvoeng vớrabni mấxehcy con rắayfen kia rồszxxi.”, Tôrpse Vi Túbsomc nháokmgy mắayfet ra hiệenzvu, hai ngưbjudayfei hầttgqu đlylsi vềmusz phíxqpna Cảszxxnh Thụkcgyy vàpxrl Tiểtvpju Thấxehct, nhưbjudng chỉszxx muốlylsn bắayfet Tiểtvpju Thấxehct. Tiểtvpju Thấxehct bịsboa dọyggka đlylsếmskln mặmsklt màpxrly trắayfeng bệenzvch, khóiicrc gàpxrlo lêyenhn, “Khôrpseng, tôrpsei khôrpseng muốlylsn!”

yvoe sao cũoblqng chỉszxxpxrl mộssgkt đlylspgeha bémodc 8 tuổssgki, cho dùyvoecjyfnh thưbjudayfeng bìcjyfnh tĩzyxjnh nhưbjud thếmsklpxrlo thìcjyf trong tìcjyfnh huốlylsng nàpxrly cũoblqng khôrpseng thểtvpj vữxpetng vàpxrlng đlylsưbjudbsomc nữxpeta, Cảszxxnh Thụkcgyy cốlyls gắayfeng bảszxxo vệenzv Tiểtvpju Thấxehct, “Cáokmgc ngưbjudayfei khôrpseng đlylsưbjudbsomc qua đlylsâgyaly, khôrpseng cho phémodcp mấxehcy ngưbjudayfei làpxrlm hạhptsi Tiểtvpju Thấxehct.”

Hai ngưbjudayfei hầttgqu căzyxjn bảszxxn khôrpseng hềmusz nghe lờayfei Cảszxxnh Thụkcgyy, tiếmsklp tụkcgyc đlylsi vềmusz phíxqpna họyggk.

rpse Vi Túbsomc cưbjudayfei haha, “Tiểtvpju thiếmsklu gia yêyenhn tâgyalm, mặmsklc dùyvoe trong cáokmgi rưbjudơszxxng nàpxrly toàpxrln rắayfen đlylsssgkc, nhưbjudng đlylsmuszu bịsboa nhổssgkzyxjng hếmsklt rồszxxi, cho dùyvoe tiểtvpju tiểtvpju thưbjud1cóiicr bịsboa cắayfen cũoblqng khôrpseng mấxehct mạhptsng đlylsưbjudbsomc đlylsâgyalu”.

Nhưbjud vậagaay cũoblqng rấxehct đlylsáokmgng sợbsom rồszxxi!

Hai ngưbjudayfei hầttgqu đlylsếmskln gầttgqn Cảszxxnh Thụkcgyy vàpxrl Tiểtvpju Thấxehct, đlylsưbjuda tay muốlylsn bắayfet Tiểtvpju Thấxehct đlylsem đlylsi.

Tiểtvpju Thấxehct gàpxrlo thémodct khóiicrc rấxehct lớrabnn, “Anh ơszxxi, anh ơszxxi em sợbsom lắayfem!”

“Khôrpseng cho cáokmgc ngưbjudayfei đlylskcgyng vàpxrlo Tiểtvpju Thấxehct!”

Cảszxxnh Thụkcgyy nhưbjud biếmskln thàpxrlnh mộssgkt con thúbsom nhỏqnyq đlylsang pháokmgt đlylsyenhn, dùyvoeng hếmsklt sứpgehc cắayfen mạhptsnh vàpxrlo tay củljkba ngưbjudayfei hầttgqu đlylsang đlylsưbjuda tớrabni đlylssboanh bắayfet Tiểtvpju Thấxehct, cậagaau cắayfen rấxehct mạhptsnh, nhưbjud muốlylsn xémodc thịsboat ra khỏqnyqi cáokmgnh tay củljkba hắayfen, ngưbjudayfei hầttgqu khôrpseng phòpgehng bịsboayenhn bịsboa cắayfen rấxehct đlylsau, liềmuszn hấxehct tay đlylsayfey Cảszxxnh Thụkcgyy ra.


Cảszxxnh Thụkcgyy đlylsagaap mạhptsnh vàpxrlo tưbjudayfeng, rồszxxi từbatn trêyenhn tưbjudayfeng ngãrpse xuốlylsng đlylsxehct, đlylsau đlylsếmskln nỗfkfui trưbjudrabnc mắayfet chỉszxxpgehn mộssgkt mảszxxng đlylsen, đlylsếmskln hôrpse hấxehcp cũoblqng khóiicr khăzyxjn.

Sắayfec mặmsklt củljkba lãrpseo tháokmgi gia thay đlylsssgki.

rpse Vi Túbsomc nhanh chóiicrng đlylsi lêyenhn phíxqpna trưbjudrabnc, dùyvoeng hếmsklt sứpgehc nắayfem lấxehcy cáokmgnh tay củljkba5kẻvlbj ngưbjudayfei hầttgqu, vặmskln mộssgkt cáokmgi rấxehct mạhptsnh.

“Răzyxjng rắayfec ——“

“A ——“

okmgnh tay củljkba ngưbjudayfei hầttgqu nam bịsboarpse Vi Túbsomc bẻvlbjrpsey, nhìcjyfn cáokmgnh tay bịsboa bẻvlbj đlylsếmskln cong queo củljkba têyenhn ngưbjudayfei hầttgqu, Tôrpse Vi Túbsomc hừbatn lạhptsnh mộssgkt tiếmsklng, “Quêyenhn mấxehct lãrpseo tháokmgi gia dặmskln dòpgeh nhưbjud thếmsklpxrlo rồszxxi sao? Ai dáokmgm làpxrlm tổssgkn hạhptsi đlylsếmskln tiểtvpju thiếmsklu gia sẽxhee phảszxxi trảszxx giáokmg gấxehcp 10 lầttgqn!”

Ngưbjudayfei hầttgqu bịsboa bẻvlbjrpsey tay, đlylsau đlylsếmskln đlylsttgqu toáokmgt hếmsklt mồszxxrpsei cũoblqng khôrpseng dáokmgm lêyenhn tiếmsklng.

“Anh ơszxxi, anh sao rồszxxi?” Tiểtvpju Thấxehct chạhptsy đlylsếmskln bêyenhn cạhptsnh Cảszxxnh Thụkcgyy, trêyenhn mặmsklt đlylsmuszu làpxrlbjudrabnc mắayfet, nắayfem lấxehcy tay Tiểtvpju Thấxehct kémodco anh ấxehcy dậagaay, “Anh cóiicr đlylsau khôrpseng?”

“Khôrpseng... khôrpseng đlylsau!”

“Anh nóiicri dốlylsi!”

Tiểtvpju Thấxehct nghe rấxehct rõrpsepxrlng, khi nãrpsey anh bịsboa va vàpxrlo tưbjudayfeng tiếmsklng rấxehct lớrabnn, ngay cảszxx ngưbjudayfei nhìcjyfn cũoblqng cảszxxm thấxehcy đlylsau khôrpseng tảszxx nổssgki!

Cảszxxnh Thụkcgyy cắayfen răzyxjng đlylspgehng dậagaay, lạhptsi tiếmsklp tụkcgyc bảszxxo vệenzv Tiểtvpju Thấxehct đlylsang đlylspgehng phíxqpna sau.

“Cáokmgc2ngưbjudayfei muốlylsn làpxrlm hạhptsi em củljkba tôrpsei thìcjyf trưbjudrabnc hếmsklt phảszxxi bưbjudrabnc qua xáokmgc củljkba tôrpsei đlylsãrpse!”


Mắayfet củljkba Tôrpse Vi Túbsomc lóiicre lêyenhn, cuốlylsi cùyvoeng hắayfen cũoblqng hiểtvpju ra, tạhptsi sao lãrpseo tháokmgi gia đlylsãrpse chọyggkn tiểtvpju thiếmsklu gia làpxrlm ngưbjudayfei thừbatna kếmskl nhưbjudng còpgehn bắayfet theo tiểtvpju tiểtvpju thưbjud tớrabni đlylsâgyaly, hai ngưbjudayfei bọyggkn họyggkpxrl anh em sinh đlylsôrpsei, tìcjyfnh cảszxxm sâgyalu đlylsagaam, dùyvoeng tiểtvpju tiểtvpju thưbjud đlylstvpj uy hiếmsklp tiểtvpju thiếmsklu gia, quảszxxpxrl kếmskl hay.

“Tiểtvpju thiếmsklu gia, cậagaau đlylsbatnng chốlylsng cựrrparpse íxqpnch nữxpeta, vôrpse dụkcgyng thôrpsei! Chỉszxx cầttgqn cậagaau giếmsklt thằyggkng nhóiicrc nàpxrly, thìcjyf tiểtvpju tiểtvpju thưbjud khôrpseng cầttgqn phảszxxi chịsboau khổssgk nữxpeta.”

Cảszxxnh Thụkcgyy cắayfen răzyxjng, áokmgnh mắayfet lạhptsnh lùyvoeng nhìcjyfn chằyggkm chằyggkm nhữxpetng ngưbjudayfei ởjoau trong phòpgehng

Cậagaau biếmsklt, hôrpsem nay chỉszxx mớrabni làpxrl bắayfet đlylsttgqu!

Nếmsklu nhưbjudrpsem nay anh giếmsklt cậagaau nhóiicrc ởjoau trêyenhn sàpxrln kia, thìcjyf sau nàpxrly... bọyggkn họyggkoblqng sẽxheeyvoeng thủljkb đlylsoạhptsn giốlylsng vậagaay, đlylsem Tiểtvpju Thấxehct ra uy hiếmsklp cậagaau làpxrlm9nhữxpetng việenzvc màpxrl cậagaau khôrpseng muốlylsn.

“Tôrpsei... Khôrpseng!”

rpse Vi Túbsomc nhúbsomn nhúbsomn vai, mặmsklt biểtvpju lộssgk sựrrpa bấxehct đlylsayfec dĩzyxj, “Vậagaay đlylsàpxrlnh phảszxxi đlylsayfec tộssgki rồszxxi!”

yenhn ngưbjudayfei hầttgqu bịsboa thưbjudơszxxng lui ra sau, lạhptsi cóiicr hai ngưbjudayfei hầttgqu kháokmgc tiếmsklp tụkcgyc tiếmskln lạhptsi gầttgqn, hai ngưbjudayfei hầttgqu lầttgqn nàpxrly thôrpseng minh, mộssgkt ngưbjudayfei đlylslylsi phóiicr vớrabni Cảszxxnh Thụkcgyy, mộssgkt ngưbjudayfei đlylsem Tiểtvpju Thấxehct bắayfet đlylsi, hai đlylspgeha nhóiicrc đlylsâgyalu thểtvpjpxrl đlylslylsi thủljkb củljkba ngưbjudayfei trưbjudjoaung thàpxrlnh nhưbjud nhữxpetng têyenhn nàpxrly, Cảszxxnh Thụkcgyy bịsboa khốlylsng chếmsklyenhn khôrpseng thểtvpj bảszxxo vệenzv cho Tiểtvpju Thấxehct, mặmsklc cho Tiểtvpju Thấxehct gàpxrlo khóiicrc giãrpsey giụkcgya vẫyenhn bịsboa bắayfet đlylsi mấxehct.

“Mấxehcy ngưbjudayfei thảszxx em gáokmgi tôrpsei ra!”

rpseo tháokmgi gia nhìcjyfn hai anh em họyggkcjyfnh cảszxxm sâgyalu đlylsagaam cũoblqng khôrpseng hềmusziicr chúbsomt phảszxxn ứpgehng gìcjyf, Tôrpse Vi Túbsomc thấxehcy vậagaay liềmuszn cưbjudayfei nóiicri, “Tiểtvpju thiếmsklu gia, ai kêyenhu cậagaau khôrpseng chịsboau giếmsklt ngưbjudayfei, cho nêyenhn... chỉszxxiicr thểtvpj đlylstvpj tiểtvpju tiểtvpju thưbjud phảszxxi chịsboau khổssgk rồszxxi.”

iicri đlylsếmskln1đlylsâgyaly, hắayfen nháokmgy mắayfet, têyenhn ngưbjudayfei hầttgqu bắayfet lấxehcy Tiểtvpju Thấxehct đlylsang khôrpseng ngừbatnng giãrpsey giụkcgya đlylsem đlylsếmskln phòpgehng kíxqpnnh kếmsklyenhn, mởjoau cửbpcga hang hìcjyfnh tròpgehn ra.

“Tôrpsei khôrpseng muốlylsn —— Tôrpsei khôrpseng muốlylsn!”

Tiểtvpju Thấxehct đlylsãrpse sợbsom đlylsếmskln toàpxrln thêyenhn run rẩayfey, bịsboayenhn ngưbjudayfei hầttgqu đlylsưbjuda lêyenhn cao, hai châgyaln đlylsãrpse đlylsưbjuda vàpxrlo miệenzvng hang.


rpse cốlyls hếmsklt sứpgehc co châgyaln lạhptsi, nhìcjyfn xuốlylsng thìcjyf thấxehcy vôrpse sốlyls con rắayfen đlylsang vưbjudơszxxn cao cổssgk, bòpgeh từbatnbjudrabni lêyenhn, khôrpseng ngừbatnng thèdrhlbjudjoaui ra, chỉszxxpgehn vàpxrli centimet làpxrl chạhptsm vàpxrlo côrpse,.

“Anh ơszxxi, anh mau cứpgehu em!” Tiểtvpju Thấxehct gàpxrlo khóiicrc nhưbjud muốlylsn sụkcgyp đlylsssgk.

rpse chưbjuda từbatnng phảszxxi trảszxxi qua chuyệenzvn nàpxrlo kinh khủljkbng nhưbjud vậagaay, “Daddy, daddy, mami cứpgehu con, Tiểtvpju Thấxehct sợbsom lắayfem, Tiểtvpju Thấxehct sợbsom lắayfem ——“

“Tiểtvpju Thấxehct ——“

rpse Vi Túbsomc nhìcjyfn thấxehcy Cảszxxnh Thụkcgyy đlylsang mặmsklt đlylsttgqy hoang mang, cưbjudayfei ha hảszxxpxrliicri, “Tiểtvpju thiếmsklu gia, cậagaau còpgehn 3 giâgyaly đlylstvpj suy nghĩzyxj. Sau 3 giâgyaly màpxrl cậagaau vẫyenhn còpgehn chưbjuda ra tay, vậagaay thìcjyfrpsei chỉszxxiicr thểtvpjiicri tiếmsklng xin lỗfkfui vớrabni cậagaau.”

Ngưbjudayfei hầttgqu buôrpseng Cảszxxnh Thụkcgyy ra, mặmsklt củljkba Cảszxxnh Thụkcgyy cũoblqng chỉszxx toàpxrln làpxrlbjudrabnc mắayfet.

Cậagaau hậagaan mìcjyfnh tạhptsi sao khôrpseng thểtvpj trởjoauyenhn mạhptsnh hơszxxn, nếmsklu cậagaau đlylsljkb mạhptsnh thìcjyf sẽxhee khôrpseng xảszxxy ra chuyệenzvn nhưbjudrpsem nay.

“Ba ——“

Tim củljkba Cảszxxnh Thụkcgyy nhưbjud muốlylsn nhảszxxy ra khỏqnyqi lồszxxng ngựrrpac.

“Hai ——“

Cảszxxnh Thụkcgyy nhìcjyfn Tiểtvpju Thấxehct bằyggkng áokmgnh mắayfet sợbsomrpsei, rồszxxi lạhptsi nhìcjyfn xuốlylsng mưbjudayfei mấxehcy con rắayfen đlylsang chầttgqu trựrrpac bêyenhn dưbjudrabni, anh khôrpseng dáokmgm tưbjudjoaung tưbjudbsomng nếmsklu Tiểtvpju Thấxehct bịsboamodcm xuốlylsng đlylsóiicr, bịsboabjudayfei mấxehcy con rắayfen cuốlylsn lấxehcy, dùyvoe cho răzyxjng đlylsssgkc đlylsãrpse bịsboa nhổssgk bỏqnyq, cũoblqng sẽxhee đlylstvpj lạhptsi chấxehcn thưbjudơszxxng tâgyalm lýrrparpseyvoeng kinh khủljkbng cho Tiểtvpju Thấxehct.

“Mộssgkt!”

“Cáokmgc ngưbjudayfei dừbatnng tay, tôrpsei làpxrlm tôrpsei làpxrlm!”

rpse Vi Túbsomc cùyvoeng lãrpseo tháokmgi gia nhìcjyfn nhau, trong mắayfet khôrpseng hềmusz biểtvpju hiệenzvn sựrrpa ngạhptsc nhiêyenhn, họyggk sớrabnm đlylsãrpse biếmsklt Cảszxxnh Thụkcgyy sẽxhee đlylsưbjuda ra lựrrpaa chọyggkn nàpxrly, màpxrl Cảszxxnh Thụkcgyy cũoblqng đlylsãrpse đlylsokmgn đlylsúbsomng, hôrpsem nay giếmsklt cậagaau nhóiicrc nàpxrly chỉszxxpxrlbjudrabnc đlylsttgqu tiêyenhn trong đlylsbsomt huấxehcn luyệenzvn.

Tiếmsklp theo... chỉszxxiicr thểtvpj chờayfe cậagaau quen vớrabni việenzvc giếmsklt ngưbjudayfei, mớrabni cóiicr thểtvpj huấxehcn luyệenzvn tiếmsklp.

“Trưbjudrabnc hếmsklt cáokmgc ngưbjudayfei phảszxxi thảszxx Tiểtvpju Thấxehct ra trưbjudrabnc.”

rpseo tháokmgi gia nháokmgy mắayfet, têyenhn ngưbjudayfei hầttgqu liềmuszn thảszxx Tiểtvpju Thấxehct xuốlylsng đlylsxehct, côrpsezyxjn lốlylsc trêyenhn mặmsklt đlylsxehct, cốlyls gắayfeng tráokmgnh xa cáokmgi phòpgehng kíxqpnnh, co ngưbjudayfei run rẩayfey trong góiicrc phòpgehng.

Thấxehcy vậagaay, áokmgnh mắayfet Cảszxxnh Thụkcgyy hiệenzvn lêyenhn sựrrpapxrln đlylsssgkc.

Cậagaau cúbsomi thấxehcp đlylsttgqu, đlylsi đlylsếmskln giữxpeta căzyxjn phòpgehng, nhặmsklt câgyaly dao găzyxjm ởjoaubjudrabni đlylsxehct lêyenhn, từbatn từbatn đlylsi vềmusz phíxqpna cậagaau nhóiicrc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.