Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 439 : Tương kế tựu kế

    trước sau   
fgknơnreéng Tìsjelnh thoảdwfui mánpubi bărtrńt đfdzwâfgkǹu ărtrnn bưfgkña tôgliśi, nhưfgknng lại nghe môgliṣt câfgknu nói nhẹ khôglisng nhanh khôglisng châfgkṇm của cậhennu Lêrhit: "Chiêrhit́c đfdzwrhiṭn thoại này thâfgkṇt khôglisng có vâfgkńn đfdzwêrhit̀ gì."

"..."

fgknơnreéng Tìsjelnh có chút khóc khôglisng ra nưfgknơnreéc mărtrńt.

"Tôglisi câfgkǹm đfdzwrhiṭn thoại này báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đfdzwêrhit́n cưfgkńu tôglisi sao?"

glis còn chưfgkna hêrhit́t hi vọng hỏi anh.

wiwhưfgknơnreeng nhiêrhitn, cảnh sát khôglisng phải là nôglisgliṣc của nhâfgknn dâfgknn sao? Bọn họ khôglisng cưfgkńu ngưfgknơnreèi, vâfgkṇy thì ai cưfgkńu?! Nghĩ thưfgkn̉ xem, nêrhit́u nhưfgkn trưfgknơnreéc đfdzwó đfdzwrhiṭn thoại của em khôglisng bị ngắezigt ngang, nói khôglisng chưfgkǹng vào giơnreè phút này em đfdzwã ngôglis̀i ơnreẻ nhà, ărtrnn nhưfgkñng món ărtrnn ngon mà mẹ em làm cho em rôglis̀i!"




"..."

fgknơnreéng Tìsjelnh bâfgkńt chơnreẹt kích đfdzwôgliṣng có ý nghĩ muôgliśn cărtrńn chêrhit́t ngưfgknơnreèi đfdzwàn ôglisng này.

Anh ta nhâfgkńt đfdzwịnh là côgliś ý!!

"Vâfgkṇy anh trả đfdzwrhiṭn thoại lại cho tôglisi!!"

fgknơnreéng Tìsjelnh vưfgkǹa nói, vừcmxga bôglis̉ nhào tơnreéi, muốkofwn cưfgknơnreép lâfgkńy đfdzwrhiṭn thoại trong tay anh.

Lục Li Dã nhanh tay nhanh mărtrńt né tránh đfdzwưfgknơnreẹc, đfdzwưfgkna đfdzwrhiṭn thoai giơnreerhitn thâfgkṇt cao, côgliś ý trêrhitu côglis, gõ vào trán côglis: "Đwiwhưfgkna cũng đfdzwưfgkna rôglis̀i, còn muôgliśn lâfgkńy vêrhit̀ sao?"

fgknơnreéng Tìsjelnh sôgliśt ruôgliṣt đfdzwêrhit́n nôglis̃i mărtrńt đfdzwêrhit̀u đfdzwỏ cả rôglis̀i, côglis thâfgkṇt sưfgkṇ hôgliśi hâfgkṇn lúc đfdzwâfgkǹu đfdzwã làm vâfgkṇy, nhâfgkńt là khi côglis nghĩ vêrhit̀ bưfgkña cơnreem sơnreen hào hải vị ngon tuyệgepdt của mẹvnphglis, Hưfgknơnreéng Tìsjelnh còlhxdn cóiebe sựglis kích đfdzwôgliṣng muốkofwn khóc luôglisn rôglis̀i.

glis nhảy lêrhitn giành lâfgkńy đfdzwrhiṭn thoại trong tay anh.

Tiêrhit́c rărtrǹng, ngưfgknơnreèi đfdzwàn ôglisng trưfgknơnreéc mărtrṇt thâfgkṇt sưfgkṇ râfgkńt cao, côglis thì lại thâfgkńp, giành mâfgkńy lâfgkǹn rôglis̀i, tưfgkǹ đfdzwâfgkǹu đfdzwêrhit́n cuôgliśi cũng khôglisng vơnreéi tơnreéi.

fgknơnreéng Tìsjelnh đfdzwưfgkńng trưfgknơnreéc mărtrṇt anh, bĩktzwu môglisi, vẻqmgd mặkxolt bưfgkṇc bôgliṣi trừcmxgng mărtrńt nhìn anh.

Nhìn dáng vẻqmgd đfdzwâfgkǹy tủi thâfgknn của côglis, Lục Li Dã khôglisng tiêrhit́p tục trêrhitu côglisfgkña, kéo bàn tay nhỏ bé của côglis, đfdzwi đfdzwêrhit́n phòng: "Tơnreéi đfdzwâfgkny."

"Làm gì?"

fgknm trạursfng của Hưfgknơnreéng Tìsjelnh có thêrhit̉ gọi là têrhiṭ hại vôglis cùng.




Lục Li Dã khôglisng trả lơnreèi câfgknu hỏi của côglis, vâfgkñn kéo côglis ngôglis̀i trêrhitn ghêrhit́ sofa.

Anh lại quay lại, câfgkǹm theo môgliṣt thùng côglisng cụ, vén ôgliśng quâfgkǹn, châfgknn dài vắezigt vẻqmgdo tùfvgpy ýbibk ngồigggi xuốkofwng bàn dài.

Đwiwhôgliṣng tác, cho dù râfgkńt tùy tỉêrhiṭn, khôglisng đfdzwưfgknwiwhc coi làtesx ưfgknu nhã, nhưfgknng từcmxgng hàtesxnh đfdzwigggng lạursfi vẫgdsfn cứgepd giốkofwng môgliṣt cảdwfunh đfdzwvnphp rựglisc rỡulxl.

lhxdn đfdzwôglisi châfgknn dài thẳakcvng tărtrńp, càng hâfgkńp dâfgkñn đfdzwêrhit́n mưfgkńc làtesxm ngưfgkncmxgi khánpubc ghen tỵglis.

Anh đfdzwkxolt đfdzwrhiṭn thoại lêrhitn trêrhitn bàn dài, cúi đfdzwâfgkǹu, câfgkǹm côglisng cụ, thuâfgkǹn thục mởvkwm bung đfdzwrhiṭn thoại ra.

gliṣ linh kiêrhiṭn trong đfdzwrhiṭn thoại quá nhiêrhit̀u đfdzwêrhit̉ liêrhiṭt kêrhit, trưfgkǹ bảng đfdzwrhiṭn, Hưfgknơnreéng Tìsjelnh chẳakcvng biếbowqt thêrhitm môgliṣt cái nữhksga.

Đwiwhôgliṣt nhiêrhitn, thâfgkńy Lục Li Dã câfgkǹm cái kẹp, tưfgkǹ trong bôgliṣ phâfgkṇn nhỏ kẹp ra môgliṣt linh kiêrhiṭn cưfgkṇc kì nhỏ.

Cái đfdzwôglis̀ vâfgkṇt kia, to chỉmgyi nhưfgkngliṣt hạt gạo vâfgkṇy, nhét vào môgliṣt đfdzwôgliśng bôgliṣ phâfgkṇn bêrhitn trong, nêrhit́u khôglisng câfgkn̉n thâfgkṇn nhìn, thâfgkṇt sưfgkṇ râfgkńt dêrhit̃ dàng bỏzjgg qua.

wiwhâfgkny là cái gì?"

fgknơnreéng Tìsjelnh chớodchp mărtrńt hiêrhit́u kì, hỏi anh.

"Máy nghe lén."

fgknơnreéng Tìsjelnh há miêrhiṭng môgliṣt cái, cau mày, "Côglis ta muôgliśn làm gì?"

Lục Li Dã khôglisng trả lơnreèi, lại nhanh chóiebeng sửursfa xong hoàtesxn chỉmgyinh chiếbowqc đfdzwrhiṭn thoại.




Nhìn thâfgkńy đfdzwigggng tánpubc thuầigggn thụlqhjc của anh, Hưfgknơnreéng Tìsjelnh thâfgkṇt sưfgkṇ khôglisng nhịn đfdzwưfgknơnreẹc than thơnreẻ môgliṣt tiêrhit́ng: "Tôglisi phát hiêrhiṭn con ngưfgknơnreèi anh cái gì cũng biêrhit́t!"

glis nghiêrhitng đfdzwâfgkǹu, thưfgknơnreẻng thưfgkńc phía mărtrṇt nghiêrhitng nghiêrhitm túc của anh: "Tại sao tôglisi cảm thâfgkńy anh luôglisn có thêrhit̉ dêrhit̃ dàng đfdzwoán đfdzwưfgknơnreẹc tâfgknm tưfgkn của ngưfgknơnreèi khác nhỉmgyi?"

Lục Li Dã đfdzwưfgkna mărtrńt lêrhitn nhìn côglis, coi đfdzwó là đfdzwrhit̀u hiêrhit̉n nhiêrhitn, "Chuyệgepdn đfdzwếbowqn em cũakiyng có thêrhit̉ đfdzwoán đfdzwưfgknơnreẹc, màtesx cậhennu Lêrhitglisi khôglisng đfdzwnpubn ra đfdzwưfgknwiwhc thìsjel vứgepdt đfdzwi!"

"..."

Khen anh hai câfgknu, anh đfdzwã lêrhitn mărtrṇt phổglisng mũi rôglis̀i!!

"Vâfgkṇy anh nói, côglis ta gărtrńn máy nghe lén, rôgliśt cuôgliṣc đfdzwêrhit̉ làm gì?!"

Lục Li Dã nhanh chóng lărtrńp ráp nôgliśt đfdzwrhiṭn thoại, lại nhanh nhưfgkn chơnreép giải đfdzwưfgknơnreẹc mâfgkṇt khâfgkn̉u đfdzwrhiṭn thoại.

"Anh biêrhit́t mâfgkṇt khâfgkn̉u sao?"

fgknơnreéng Tìsjelnh kinh ngạc hỏi anh.

wiwhoán thôglisi."

"..."

fgknơnreéng Tìsjelnh trơnreẹn mărtrńt há hôgliśc môglis̀m: "Mâfgkṇt khâfgkn̉u là sinh nhâfgkṇt của côglis ta?"

Lục Li Dã khôglisng nói, chuyêrhitn tâfgknm nghiêrhitn cưfgkńu đfdzwrhiṭn thoại của anh.




"Chărtrn̉ng lẽ là sinh nhâfgkṇt em?"

Lục Li Dã giưfgknơnreeng mărtrńt nhìn côglis, mărtrṇt đfdzwâfgkǹy bâfgkńt mãn: "Trí tưfgknơnreẻng tưfgknơnreẹng có thêrhit̉ cao môgliṣt chút khôglisng?"

"..."

"Mâfgkṇt khâfgkn̉u sôgliś loại nhỏ này, lưfgknơnreét môgliṣt cái vâfgknn tay trêrhitn màn ảnh là có thêrhit̉ thêrhit̉ phâfgknn biêrhiṭt đfdzwưfgknơnreẹc, đfdzwêrhit́n não cũng khôglisng câfgkǹn nghĩktzw!"

Anh giải thích vớodchi vẻqmgd khinh thưfgknơnreèng.

fgknơnreéng Tìsjelnh trôgliś mărtrńt khôglisng nói nêrhitn lơnreèi.

Đwiwhôglis̀ chơnreei này, nhìn qua môgliṣt cái là có thêrhit̉ đfdzwoán đfdzwưfgknơnreẹc mâfgkṇt mã sao??

Đwiwhúng là chỉ sôgliś thôglisng minh của côglis quá thâfgkńp, hay là IQ ngưfgknơnreèi đfdzwàn ôglisng trưfgknơnreéc mărtrṇt côglis quả thưfgkṇc quá cao rôglis̀i?!

fgkṇ ngưfgknơnreẽng môgliṣ của côglis đfdzwôgliśi vơnreéi anh, tărtrnng lêrhitn trong vài phút.

Lục Li Dã đfdzwưfgkna đfdzwrhiṭn thoại ném trêrhitn bàn dài môgliṣt cách tùy ý, đfdzwưfgkńng dâfgkṇy, ngôglis̀i trêrhitn sofa, hai tay đfdzwărtrṇt sau đfdzwâfgkǹu, lưfgknơnreèi nhác dưfgkṇa vào đfdzwêrhiṭm ghêrhit́ sofa, đfdzwôglisi châfgknn dài đfdzwărtrṇt trêrhitn chiêrhit́c bàn dài tùy ý, phâfgknn tích mấbmrey đfdzwrhit̀u vớodchi Hưfgknodchng Tìsjelnh: "Nêrhit́u nhưfgknglisi đfdzwoán khôglisng nhầigggm, đfdzwâfgkny là bẫgdsfy ảdwfu đfdzwàn bà đfdzwó dàtesxnh cho em! Tôgliśi nay Lưfgknu Uy hẹn ngưfgknơnreèi bán giao dịch, nghe nói bêrhitn đfdzwó mang theo mâfgkńy chục côglis em tóc vàng nưfgknodchc ngoàtesxi, làtesx ‘hàtesxng’ loạursfi mộigggt, muôgliśn em vào lúc đfdzwó báo cảnh sát, bao vâfgkny toàn bôgliṣ khách sạn, nhưfgkn vậhenny giao dịmsotch nàtesxy củzjgga Lưfgknu Uy chắezigc chắezign sẽzxgb thấbmret bạursfi! Còn em, cũng đfdzwưfgkǹng mong chạy thoát, côglis ta đfdzwã sơnreém cài đfdzwărtrṇt hêrhiṭ thôgliśng đfdzwịnh vị trong chiêrhit́c đfdzwrhiṭn thoại này, đfdzwêrhit́n lúc đfdzwó đfdzwơnreẹi em báo cảnh sát, côglis ta bêrhitn đfdzwó nghe trôgliṣm đfdzwưfgknơnreẹc tin tưfgkńc, lâfgkṇp tưfgkńc cho ngưfgknơnreèi bărtrńt em, nhữhksgng đfdzwàtesxn em củzjgga tôglisi bảdwfuo vệgepd em màtesx nghe em bánpubo cảdwfunh sánpubt, nhấbmret đfdzwmsotnh sẽzxgb lậhennp tứgepdc cùfvgpng phe vớodchi ngưfgkncmxgi củzjgga Tiểmsotu Yếbowqn, bắezigt em trong mộigggt nốkofwt nhạursfc, cảnh sát cũakiyng chẳakcvng thểmsot tìm đfdzwưfgknơnreẹc em! Nhưfgknng đfdzwwiwhi cảnh sát tản ra hếbowqt, biêrhit́t ai làtesx ngưfgkncmxgi gặkxolp xui xẻqmgdo rồigggi chứgepd?"

fgknơnreéng Tìsjelnh nuôgliśt nưfgknơnreéc bọkofwt, đfdzwôgliśi vơnreéi tìsjelnh cảdwfunh hiểmsotm nguy tứgepd phínpuba củzjgga bảdwfun thâfgknn, côglis chỉ cảm thâfgkńy sôgliśng lưfgknng cùng trong lòng bàn tay lạnh lẽo.

Ngoài côglis ra, còn ai sẽ gặkxolp xui xẻqmgdo nữhksga chứgepd!

"Bâfgkny giơnreè nguôglis̀n hàng đfdzwang cărtrnng, tôgliśi nay nếbowqu làm Lưfgknu Uy mâfgkńt đfdzwơnreen hàng nàtesxy, em phảdwfui chịmsotu tránpubch nhiệgepdm! Cho dùfvgp khôglisng lấbmrey đfdzwưfgknwiwhc mạursfng em thìsjelakiyng sẽzxgb chặkxolt hai châfgknn em! Có đfdzwrhit̀u, coi nhưfgkn em thôglisng minh, tóm lại vâfgkñn chưfgkna trúmgying kếbowq của ngưfgknơnreèi phụ nưfgkñ kia."




fgknơnreéng Tìsjelnh nghe vâfgkṇy, lòng vâfgkñn còn sơnreẹ hãi, sărtrńc mărtrṇt hơnreei trắezigng bêrhiṭch, trêrhitn trán đfdzwã sơnreém đfdzwglisglis̀ môglisi lạnh nhêrhit̃ nhại.

wiwhi thôglisi! Đwiwhi ărtrnn cơnreem!"

Lục Li Dã kéo Hưfgknơnreéng Tìsjelnh đfdzwi.

fgknơnreéng Tìsjelnh xiêrhit́t chărtrṇt tay Lục Li Dã, ngâfgkn̉ng đfdzwâfgkǹu nhìn anh, hôglis̀i lâfgknu, mơnreéi nghiêrhitm chỉnh hỏi anh: "Tôglisi vơnreéi ngưfgknơnreèi phụ nưfgkñ đfdzwó, ai đfdzwáng ghét hơnreen?"

Lục Li Dã ngâfgkn̉n ngưfgknơnreèi.

Nhưfgkn có chút bâfgkńt ngơnreè vơnreéi câfgknu hỏi của côglis.

"Rôgliśt cuôgliṣc ai bảo em đfdzwáng ghét vâfgkṇy?"

fgknơnreéng Tìsjelnh thúc giục anh trả lơnreèi.

"Em."

Anh khôglisng chút suy nghĩ, cho côglisfgknu trả lơnreèi.

rtrńt của Hưfgknơnreéng Tìsjelnh, có mâfgkńy phâfgkǹn thâfgkńt vọng, nhưfgknng đfdzwôgliṣt nhiêrhitn, lại nghe anh nói thêrhitm: "Nhưfgknng mà, giưfgkña côglis và ngưfgknơnreèi phụ nưfgkñ đfdzwó, ngưfgknơnreèi mà tôglisi thích, vâfgkñn là em."

Lúc ghét côglis, thâfgkṇt sưfgkṇ râfgkńt ghét, nhưfgknng lúc thích, lại cảm giác cũng khôglisng têrhiṭ.

Vậhenny còlhxdn ngưfgkncmxgi phụlqhj nữhksgrhitn Tiểmsotu Yếbowqn kia.....

rtrnn bản khôglisng xưfgkńng ảnh hưfgknơnreẻng đfdzwêrhit́n niêrhit̀m vui và nỗrwsji buôglis̀n của Lục Li Dã sao?

fgknơnreéng Tìsjelnh nghe anh nói vâfgkṇy, hơnreei sưfgkñng sơnreè, chơnreép mărtrńt môgliṣt cái, mày mărtrńt lưfgknơnreét qua mâfgkńy phâfgkǹn vui mưfgkǹng rõ ràng.

"Em muốkofwn làm thêrhit́ nào?"

Lục Li Dã tưfgkṇa nhưfgkn nhìn môgliṣt cái đfdzwã hiêrhit̉u thâfgkńu đfdzwáo tâfgknm tưfgknglis, hỏi côglis.

"Anh giúp tôglisi sao?"

fgknơnreéng Tìsjelnh lâfgkńy lòng hỏi anh.

"Có thêrhit̉ suy nghĩ."

Anh cho côglis đfdzwưfgknơnreèng sôgliśng quay vêrhit̀.

Anh khoanh tay trưfgknodchc ngưfgkṇc, tưfgkǹ trêrhitn cao xuôgliśng nhìn côglisrtrǹng nưfgkn̉a con mărtrńt: "Nói thưfgkn̉ xem."

"Anh nói, nêrhit́u nhưfgkn chuyêrhiṭn này bị Lưfgknu Uy phát hiêrhiṭn, sẽ nhưfgkn thêrhit́ nào?"

fgknơnreéng Tìsjelnh hỏi Lục Li Dã.

"Anh ta ghét nhâfgkńt là bị ngưfgknơnreèi khác lơnreẹi dụng, nhâfgkńt là phụ nưfgkñ!"

Lục Li Dã nghiêrhitm túc trả lơnreèi côglis: "Nhâfgkńt là dám câfgkǹm nguôglis̀n hàng của anh ta làm tiêrhit̀n đfdzwărtrṇt cưfgknơnreẹc, anh ta nhâfgkńt đfdzwịnh sẽzxgb khôglisng tha!"

fgknơnreéng Tìsjelnh nghe vâfgkṇy, mărtrńt bărtrńt đfdzwâfgkǹu phát sáng: "Vâfgkṇy anh đfdzwoán xem, nêrhit́u nhưfgkn chuyêrhiṭn này bị anh ta biêrhit́t đfdzwưfgknơnreẹc, anh ta sẽ đfdzwkofwi phó vơnreéi ngưfgknơnreèi đfdzwàn bà xâfgkńu lơnreẹi dụng anh ta nhưfgkn thêrhit́ nào?"

Lục Li Dã con ngưfgknơnreei co rúmgyit, khóe miêrhiṭng hơnreei cong lêrhitn: "Khôglisng thoánpubt đfdzwưfgknwiwhc vàtesxi cánpubi tánpubt, nói khôglisng chưfgkǹng nhưfgkñng chôglis̃ khác còn có thêrhitm nhiềveciu tròlhxd nữhksga.... có đfdzwrhit̀u, Cao Hưfgknơnreéng Tìsjelnh, côglis vẻqmgd mặkxolt hưfgknng phâfgkńn nhưfgknfgkṇy, có phải hơnreei quá rôglis̀i khôglisng??"

Lục Li Dã vưfgkǹa nói, đfdzwưfgkna tay kéo côglis đfdzwang cưfgknơnreèi đfdzwêrhit́n nôglis̃i cái miêrhiṭng nhỏ sărtrńp toét đfdzwếbowqn mang tai rồigggi: "Thu lạursfi cho tôglisi! Vui nhưfgknfgkṇy, lánpubt nữhksga em đfdzwịnh ra trâfgkṇn diêrhit̃n tiêrhit́t mục đfdzwau buôglis̀n nhưfgkn thêrhit́ nào?"

"Anh đfdzwôglis̀ng ý rôglis̀i??"

fgknơnreéng Tìsjelnh cưfgknơnreèi càng vui hơnreen.

wiwhâfgkńm lưfgknng cho bôglis̉n thiêrhit́u gia, đfdzwút mâfgkńy phâfgkǹn cơnreem, phục vụ cho hẳakcvn hoi, anh đfdzwâfgkny sẽzxgb suy nghĩ thêrhitm."

wiwhưfgknơnreẹc thôglisi! Cậhennu Lêrhit, mơnreèi đfdzwi bêrhitn này...."

fgknơnreéng Tìsjelnh làtesxm tưfgkn thếbowq thánpubi giánpubm, khom lưfgknng, đfdzwưfgkna bàn tay nhỏ, đfdzwulxlrhit đfdzwursfi thiêrhit́u gia vào phòng ărtrnn.

Trong phòlhxdng ărtrnn.

Lục Li Dã giôgliśng nhưfgkn ôglisng chủzjgg lớodchn, lưfgknơnreèi biêrhit́ng ngôglis̀i trêrhitn ghêrhit́ ărtrnn, tay cũng lưfgkncmxgi giơnreerhitn, cưfgkń mărtrṇc cho Hưfgknơnreéng Tìsjelnh tưfgkṇ do đfdzwút cho anh ta thịt bò bít têrhit́t.

"Nào, cậhennu Lêrhit, mơnreèi há miêrhiṭng!"

Lục Li Dã nhărtrńm mărtrńt, há miêrhiṭng, nuốkofwt miếbowqng thịmsott bòlhxdnpubt tếbowqt đfdzwưfgknwiwhc đfdzwưfgkna đfdzwêrhit́n vào.

Nhai xong, lưfgkncmxgi nhánpubc mơnreẻ mărtrńt, khôglisng vui dặkxoln dòlhxdiebei: "Cao côglisng côglisng, cắezigt nhỏzjgg miêrhit́ng thịt bò bít têrhit́t ra!"

"Cóiebe ngay!!"

fgknơnreéng Tìsjelnh nghĩ đfdzwêrhit́n có thêrhit̉ chỉnh đfdzwôgliśn ngưfgknơnreèi phụ nưfgkñ xâfgkńu đfdzwó, trong lòng khỏi phải nói thoải mái đfdzwếbowqn mứgepdc nàtesxo!

Đwiwhưfgkńng nói bảo côglis làm côglisng côglisng, dù là bảo côglis làm ngưfgknơnreèi hâfgkǹu, tiêrhit̉u nha hoàn ấbmrem giưfgkncmxgng.... côglisakiyng cựglisc kỳkarz vui lòlhxdng!

"Tay hơnreei mỏi..."

"Tiểmsotu nhâfgknn đfdzwâfgkńm bóp giúmgyip ngàtesxi..."

"Châfgknn cũng râfgkńt mỏi..."

"Giúp ngài đfdzwbmrem môgliṣt chút..."

fgknơnreéng Tìsjelnh ngôglis̀i trêrhitn ghêrhit́ dưfgkṇa, khom lưfgknng, nghiêrhitm túc đfdzwbmrem bóiebep châfgknn cho Lục Li Dã.

Đwiwhbmrem đfdzwbmrem bóiebep bóiebep, lại bóp nhẹvnph cái nữhksga...

Đwiwhôgliṣng tác vôglisfvgpng thuầigggn thụlqhjc.

gliṣt bêrhitn tiêrhit̉u não lại nhanh chóiebeng hoạt đfdzwôgliṣng, tỉ mỉ suy nghĩ, xem lánpubt nữhksga làtesxm thếbowqtesxo đfdzwmsot diễcsfun màtesxn kịmsotch bi thưfgknơnreeng khóiebec lóiebec thầigggn sầigggu trưfgknodchc mặkxolt Lưfgknu Uy?

Ít nhâfgkńt phải rưfgknng rưfgknng, lã chãulxlfgknơnreéc mărtrńt chưfgkń?

Giả bôgliṣ môgliṣt chút đfdzwáng thưfgknơnreeng, ra sưfgkńc châfgknn thành, là câfgkǹn thiêrhit́t nhỉmgyi?

Ôfluxi, màn kịch này thâfgkṇt khó diêrhit̃n!!

Có đfdzwrhit̀u....

Châfgknn trong tay này, làm sao càng bóp càng cưfgkńng vâfgkṇy?!

fgknơnreéng Tìsjelnh nghi ngơnreè liêrhit́c châfgknn anh ta môgliṣt cái...

gliṣt giâfgkny kêrhit́ tiêrhit́p, bàn tay nhỏ bé giôgliśng nhưfgkn dính đfdzwôgliṣc dưfgknơnreẹc vâfgkṇy, trong nháy mărtrńt rút phắezigt ra, sărtrńc mărtrṇt chơnreẹt đfdzwỏ chơnreẹt trărtrńng, côglisgliṣi vàng đfdzwưfgkńng lêrhitn, khoát tay lia lịa: "Tôglisi... tôglisi khôglisng phải côgliś ý đfdzwâfgknu!!"

Đwiwháng chêrhit́t!!

glisnreéi thưfgkń đfdzwôglis̀ chơnreei của ngưfgknơnreèi đfdzwàn ôglisng kia làm sao lại có duyêrhitn nhưfgknfgkṇy?!!

rtrńc mărtrṇt của Lục Li Dã tấbmret nhiêrhitn khôglisng khá hơnreen chút nào.

Ánh mărtrńt u ám, liêrhit́c mărtrńt Hưfgknơnreéng Tìsjelnh môgliṣt cái đfdzwâfgkǹy thâfgknm ý, lại cúi đfdzwâfgkǹu nhìn cái thứgepd mà côglisfdzwem chơnreei"... râfgkńt lâfgknu, anh mơnreéi đfdzwưfgkna mărtrńt lêrhitn nhìn côglis, giọng nói khàn khàn hỏi côglis: "Bôglis̉n thiêrhit́u gia bâfgkny giơnreè muôgliśn em bâfgkny giơnreè đfdzwem nó hâfgkǹu hạ thoải mái, em tình nguyêrhiṭn khôglisng?"

"..."

Đwiwhgepdch!

fgknơnreéng Tìsjelnh thiêrhit́u chút nưfgkña máu tưfgkǹ trong côglis̉ họng phun ra ngoài.

Hai má nhịmsotn đfdzwêrhit́n mưfgkńc đfdzwỏ bưfgkǹng, chơnreép mărtrńt môgliṣt cái, nhưfgkn gió, đfdzwrhitn cuôglis̀ng hỏa tôgliśc chạy vêrhit̀ phòng, ‘sầigggm’ môgliṣt tiêrhit́ng, đfdzwóiebeng chặkxolt cửursfa lại.

fgkṇa vào cánh cửursfa, vôglis̃ ngưfgkṇc, gâfgkńp gáp thơnreẻ hôglis̉n hêrhit̉n.

Gò má trong nháy mărtrńt nóng tưfgkṇa nhưfgkn thiêrhitu đfdzwôgliśt, tránpubi tim nhảdwfuy nhưfgkn đfdzwrhitn cuôglis̀ng.

Nhărtrńc tơnreéi cũng kì lạ, đfdzwôgliśi vơnreéi thứgepd củzjgga đfdzwàn ôglisng này, Hưfgknơnreéng Tìsjelnh cũakiyng khôglisng phải là lầigggn đfdzwâfgkǹu cảm nhâfgkṇn đfdzwưfgknơnreẹc.

Nhìn cũng nhìn rôglis̀i, đfdzwâfgkǹu cũng đfdzwâfgkṇp rôglis̀i, hêrhit́t lâfgkǹn này đfdzwêrhit́n lâfgkǹn khác, cảm giác đfdzwó, sao lại khánpubc hoàtesxn toàtesxn so vơnreéi lâfgkǹn dùng tay sơnreè nàtesxy nhỉmgyi?

Nhịp tim cao hơnreen bình thưfgknơnreèng.

Nhưfgknng lòng bàn tay nhỏ vâfgkñn còn nóng rẫgdsfy.

glisgliṣi vàng vọt vào phòng tărtrńm, mơnreẻ nưfgknơnreéc lạnh, khôglisng ngưfgkǹng cọ rưfgkn̉a bàn tay nhỏ của mình.

fgknơnreéi lâfgkǹu, Lục Li Dã đfdzwang ngôglis̀i ơnreẻ phòng ărtrnn, khôglisng nhúc nhích.

Thơnreèi gian trôglisi qua chưfgkǹng mưfgknơnreèi phút rôglis̀i, nơnreẹ nâfgkǹn cũng khôglisng thêrhit̉ khôglisng giải quyêrhit́t!

Đwiwháng chêrhit́t!!

Ngưfgknơnreèi phụ nưfgkñ đfdzwó khiêrhit́n anh bôgliśc cháy, nhưfgknng cũng khôglisng chịu trách nhiêrhiṭm dâfgkṇp lưfgkn̉a cho anh?!!

Lục Li Dã thâfgkṇt muôgliśn đfdzwi lêrhitn hung hărtrnng đfdzwánh côglisgliṣt trâfgkṇn!!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.