Làm Vợ Bác Sĩ

Chương 380 : Ít nhất không tính là người ngoài

    trước sau   
kdac Quỳvaetnh ngồqqtni trêamvtn sofa, áxyhgnh mắfsxtt lạlccni khôrmexng khốlnbnng chếrfid đtttlưqmenaexfc dáxyhgn lêamvtn bóxybyng lưqmenng anh.

Anh đtttli mộgrnht bưqmendjlec, tráxyhgi tim côrmex, liềldmrn nhảekrjy mộgrnht nhịtjacp…

kdac Quỳvaetnh cảekrjm thấfmqky tráxyhgi tim bảekrjn thâirmyn đtttltttlp chậtttlm dầhwejn theo từwctzng bưqmendjlec củetbna anh.

rmex hấfmqkp, dừwctzng lạlccni khoảekrjng vàaexfi giâirmyy.

Cho tớdjlei khi bóxybyng dáxyhgng củetbna Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng, biếrfidn mấfmqkt nơsakyi hàaexfnh lang, Vũkdac Quỳvaetnh mớdjlei hồqqtni thầhwejn hạlccni, dễruob thởnxzksakyn mộgrnht chútjact.

Tráxyhgi tim, nhưqmenxyby tảekrjng đtttláxyhg đtttlèxmovamvtn, đtttlèxmovamvtn côrmex, nặdjleng trĩschou màaexf khóxyby chịtjacu.




Tin dữkots đtttlgrnht nhiêamvtn tớdjlei, khiếrfidn côrmex khóxybygllang tiếrfidp nhậtttln.

rmex éhjomo bảekrjn thâirmyn thu lạlccni tâirmym tìygilnh, xốlnbnc lạlccni tinh thầhwejn, kháxyhgm cho cậtttlu ba.

“Dìygilkwyj, hôrmexm nay cậtttlu ba cóxyby phảekrjn ứxyhgng kháxyhgc thưqmenfebgng nàaexfo khôrmexng?”

“Từwctz trưqmena nay liềldmrn khôrmexng ăfgdzn gìygil, cògllan hắfsxtt xìygil, vừwctza rồqqtni trưqmendjlec khi côrmex đtttlếrfidn cògllan nôrmexn 1 lầhwejn. Côrmex chủetbn, cậtttlu ba sẽjupb khôrmexng cóxyby chuyệxmovn gìygil chứxyhg?”

ygilkwyj rấfmqkt lo lắfsxtng,

kdac Quỳvaetnh vuốlnbnt ve con vậtttlt trong lògllang, chútjac heo cảekrjnh khôrmexng cóxybyxyby chútjact sứxyhgc lựfmqkc nàaexfo: “Dìygilkwyj, dìygil đtttlwctzng lo, cháxyhgu nghĩscho cậtttlu ba chỉaexfaexf bịtjac cảekrjm màaexf thôrmexi, dìygil cho nóxyby ăfgdzn mộgrnht chútjact thuốlnbnc cảekrjm trẻouqn em đtttli, liềldmru lưqmenaexfng khảekrjng bằruobng ¼ đtttlxyhga nhỏwint thôrmexng thưqmenfebgng, hògllaa bằruobng nưqmendjlec ấfmqkm, thêamvtm mộgrnht chútjact bộgrnht sữkotsa đtttltttlu làaexf đtttlưqmenaexfc. Trong nhàaexfxyby thuốlnbnc khôrmexng? Khôrmexng cóxyby thìygil cháxyhgu vềldmr lấfmqky.”

“Cóxybyxybyxyby. Cậtttlu chủetbnaexfxyhgc sĩschoaexf, thuốlnbnc gìygilaexf khôrmexng cóxyby chứxyhg.”

ygilkwyjxybyi, rồqqtni dếrfidn hògllam thuốlnbnc tìygilm thuốlnbnc.

kdac Quỳvaetnh ôrmexm heo cảekrjnh trong lògllang, nhưqmenng trong đtttlhweju lạlccni cứxyhg nghĩscho tớdjlei Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng.

“Dìygilkwyj…”

“Hửaexf?”

“Châirmyn củetbna anh ấfmqky… cògllan đtttlau khôrmexng?”

Tay tìygilm thuốlnbnc củetbna dìygilkwyj, hơsakyi ngừwctzng lạlccni, sau đtttlóxyby, lắfsxtc đtttlhweju: “Chuyệxmovn nàaexfy tôrmexi thậtttlt sựfmqk khôrmexng biếrfidt. Cậtttlu chủetbnaexf ngưqmenfebgi nhưqmenaexfo, cũkdacng khôrmexng phảekrji côrmex khôrmexng biếrfidt. Thưqmenfebgng ngàaexfy tâirmym cao khíygil ngạlccno, từwctz khi bịtjac cắfsxtt mấfmqkt châirmyn, lạlccni càaexfng cao ngạlccno hơsakyn nữkotsa. Sợaexfaexfobxoxyby đtttlau, cũkdacng sẽjupb khôrmexng thểbmpt hiệxmovn ra trưqmendjlec mặdjlet ngưqmenfebgi ngoàaexfi.”




kdacng phảekrji…

kdac Quỳvaetnh vuốlnbnt ve cậtttlu ba, chỉaexf cảekrjm thấfmqky đtttlau đtttldjlen vôrmexobxong: “Vậtttly thưqmenfebgng ngàaexfy anh ấfmqky đtttlldmru mang châirmyn giảekrj sao?”

“Phảekrji.”

“Trêamvtn ngưqmenfebgi khôrmexng cóxyby phảekrjn ứxyhgng gìygil khôrmexng tốlnbnt chứxyhg?” Vũkdac Quỳvaetnh lo lắfsxtng hỏwinti tiếrfidp.

ygilkwyj thởnxzkaexfi mộgrnht hơsakyi, tìygilm xong thuốlnbnc, ngồqqtni xuốlnbnng trưqmendjlec mặdjlet Vũkdac Quỳvaetnh: “Mấfmqky ngàaexfy trưqmendjlec vừwctza mang châirmyn giảekrj, phảekrjn ứxyhgng bàaexfi xíygilch cựfmqkc kìygil mạlccnnh, nhưqmenng cậtttlu chủetbn nhịtjacn khôrmexng chịtjacu từwctz bỏwint, giờfebggllan tốlnbnt, cũkdacng coi nhưqmenqmenaexft qua thờfebgi kìygil cọdjlexyhgt, may màaexf chỗwixk bịtjac cắfsxtt khôrmexng cao, sau khi đtttleo châirmyn giảekrj sẽjupb khôrmexng thấfmqky gìygil kháxyhgc thưqmenfebgng.”

ygilkwyjkdacng chỉaexfxyby thểbmptygilm đtttlưqmenaexfc chútjact an ủetbni trong tiếrfidc nuốlnbni.

“Tôrmexi đtttli hògllaa thuốlnbnc cảekrjm cho cậtttlu ba trưqmendjlec.”

ygilkwyjxybyi rồqqtni, đtttlxyhgng dậtttly đtttli vềldmr phíygila nhàaexf bếrfidp.

“Dìygilkwyj, cháxyhgu lêamvtn tầhwejng xem anh ấfmqky mộgrnht chútjact.”

kdac Quỳvaetnh đtttldjlet cậtttlu ba lêamvtn sofa, rồqqtni bưqmendjlec lêamvtn tầhwejng.

Đwixkxyhgng trưqmendjlec cửaexfa phògllang Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng, Vũkdac Quỳvaetnh chầhwejn chừwctz nửaexfa ngàaexfy, khôrmexng dáxyhgm gõfzlt cửaexfa.

Cuốlnbni cùobxong…

Tựfmqk cổfruqkdacygilnh, ‘cốlnbnc cốlnbnc cốlnbnc’ gõfzlt cửaexfa 3 tiếrfidng, sau đtttlóxyby, đtttláxyhgp lạlccni côrmex lạlccni làaexf trầhwejm mặdjlec hồqqtni lâirmyu.




Ngưqmenfebgi bêamvtn trong, căfgdzn bảekrjn khôrmexng đtttlbmpt ýkwyj đtttlếrfidn côrmex.

kdac Quỳvaetnh cắfsxtn chặdjlet môrmexi, nửaexfa ngàaexfy sau, lạlccni gõfzlt cửaexfa phògllang anh lầhwejn nữkotsa.

Vẫfjqbn khôrmexng cóxyby ngưqmenfebgi đtttláxyhgp lạlccni.

Lẽjupbaexfo anh đtttlãcmfh ngủetbn rồqqtni?

fzltaexfng Vũkdac Quỳvaetnh nghĩschoaexf hay đtttli thôrmexi, nhưqmenng, bàaexfn tay lạlccni xoay mởnxzk cửaexfa phògllang anh.

“Làaexfm gìygil đtttlóxyby?”

Cửaexfa vừwctza mởnxzk ra, thậtttlm chíygilkdac Quỳvaetnh cògllan chưqmena kịtjacp đtttli vàaexfo, mộgrnht bóxybyng đtttlen cưqmenfebgng thếrfid nhốlnbnt côrmex lạlccni, loạlccni khíygil thếrfid hung hăfgdzng bứxyhgc ngưqmenfebgi nhưqmen thếrfid, khiếrfidn tráxyhgi tim Vũkdac Quỳvaetnh nhảekrjy lêamvtn.

rmex ngẩouqnng đtttlhweju, liềldmrn bắfsxtt gặdjlep áxyhgnh mắfsxtt đtttlen tốlnbni nhưqmen mựfmqkc, sâirmyu thẳqfmvm vôrmexobxong củetbna Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng.

Trong mắfsxtt nhưqmen cuồqqtnng phong bãcmfho tốlnbn, muốlnbnn hútjact lấfmqky côrmex.

“Anh… ngủetbn rồqqtni?”

rmex hỏwinti.

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng lưqmenfebgi nháxyhgc nhìygiln côrmex: “Em làaexfm ồqqtnn ảekrjnh hưqmennxzkng tớdjlei giấfmqkc ngủetbn củetbna anh.”

Vẻouqn mặdjlet anh lạlccnnh lùobxong, dưqmenfebgng nhưqmenxybyaexfi phầhwejn khôrmexng vui.




“Em…”

“Khôrmexng cóxyby chuyệxmovn gìygil kháxyhgc, thìygil vềldmr đtttli. Cũkdacng khôrmexng sớdjlem nữkotsa rồqqtni.”

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng nóxybyi xong, liềldmrn muốlnbnn đtttlóxybyng cửaexfa lạlccni.

kdac Quỳvaetnh lạlccni nhanh tay nhanh mắfsxtt nắfsxtm lấfmqky cáxyhgnh cửaexfa, chỉaexf mộgrnht chútjact thôrmexi, cửaexfa sẽjupb kẹcfsat lấfmqky cáxyhgnh tay côrmex.

May màaexf Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng kịtjacp thờfebgi giữkotsxyhgnh cửaexfa lạlccni, mắfsxtng côrmex mộgrnht câirmyu: “Em làaexfm gìygil đtttlóxyby?”

Bịtjac Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng quáxyhgt, Vũkdac Quỳvaetnh nhấfmqkt thờfebgi cảekrjm thấfmqky cóxyby chútjact uấfmqkt ứxyhgc, nhưqmenng vừwctza nghĩscho tớdjlei châirmyn củetbna anh, côrmex liềldmrn nhịtjacn xuốlnbnng.

Khôrmexng đtttlbmpt ýkwyj đtttlếrfidn anh, đtttlouqny cửaexfa vàaexfo phògllang ngủetbn củetbna anh.

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng nhíygilu chặdjlet màaexfy, dựfmqka vàaexfo cáxyhgnh cửaexfa, khôrmexng đtttlgrnhng đtttltttly.

Ájfhfnh mắfsxtt lạlccni làaexfnh lạlccnnh nhìygiln chằruobm chằruobm Vũkdac Quỳvaetnh.

qmenfebgng nhưqmenkdac Quỳvaetnh khôrmexng cảekrjm nhậtttln đtttlưqmenaexfc áxyhgnh mắfsxtt lạlccnnh lùobxong củetbna anh, đtttlxyhgng ởnxzk giữkotsa phògllang ngủetbn, cóxyby chútjact hang háxyhgi đtttláxyhgnh giáxyhg phògllang củetbna anh.

Ájfhfnh mắfsxtt lưqmendjlet qua tấfmqkt cảekrj dụfzltng cụfzlt trong phògllang, cuốlnbni cùobxong dừwctzng lạlccni trêamvtn cáxyhgi châirmyn giảekrjsakyi góxybyc phògllang.

Ájfhfnh mắfsxtt hơsakyi lóxybye lêamvtn, côrmex đtttli tớdjlei, vờfebg nhưqmen khôrmexng đtttlbmpt ýkwyj hỏwinti anh: “Đwixkóxybyaexf châirmyn tráxyhgi củetbna anh sao?”

“Khôrmexng đtttlưqmenaexfc đtttlgrnhng vàaexfo nóxyby.”




Sắfsxtc mặdjlet Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng nhấfmqkt thờfebgi lạlccnnh hưqmenfgdzng hàaexfn.

Khôrmexng biếrfidt lútjacc nàaexfo, anh đtttlãcmfh chốlnbnng nạlccnng đtttli tớdjlei trưqmendjlec mặdjlet Vũkdac Quỳvaetnh, sắfsxtc mặdjlet lạlccnnh lùobxong nhìygiln côrmex: “Ra ngoàaexfi.”

kdac Quỳvaetnh bịtjac anh kéhjomo, thâirmyn ngưqmenfebgi lảekrjo đtttlekrjo, lạlccni cứxyhgqmendjleng bỉaexfnh đtttlxyhgng đtttlóxyby, sốlnbnng chếrfidt nhìygiln chằruobm chằruobm anh, khôrmexng chịtjacu đtttli.

“Ra ngoàaexfi! Khôrmexng hiểbmptu lờfebgi anh nóxybyi sao?”

Sựfmqk nhẫfjqbn nạlccni củetbna Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng dưqmenfebgng nhưqmen đtttlãcmfh tớdjlei cựfmqkc hạlccnn.

rmexm nay, đtttlútjacng làaexf anh cốlnbn ýkwyj đtttlbmpt lộgrnhamvtn châirmyn tàaexfn khuyếrfidt trưqmendjlec mặdjlet côrmex, thếrfid nhưqmenng… khi côrmexobxong loạlccni áxyhgnh mắfsxtt hoảekrjng sợaexf nhìygiln châirmyn anh, anh đtttlãcmfh iếrfidt, giữkotsa bọdjlen họdjle khôrmexng cògllan chútjact khảekrjfgdzng nàaexfo rồqqtni.

Anh khôrmexng hềldmr muốlnbnn dọdjlea côrmex.

Nhưqmenng côrmex, quảekrj thậtttlt bịtjac anh dọdjlea sợaexf rồqqtni.

Hiệxmovn giờfebg, bảekrjn thâirmyn mấfmqkt đtttli nửaexfa cáxyhgi châirmyn, đtttllnbni vớdjlei côrmex, cóxyby lẽjupb chíygilnh làaexf mộgrnht quáxyhgi vậtttlt.

Mộgrnht con quáxyhgi vậtttlt chỉaexfxyby đtttlưqmenơsakyc sựfmqk thưqmenơsakyng hạlccni củetbna côrmex.

“Ra ngoàaexfi…”

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng thấfmqky côrmex khôrmexng cóxyby phảekrjn ứxyhgng gìygil, giọdjleng nóxybyi càaexfng lớdjlen thêamvtm vàaexfi phầhwejn.

Dọdjlea Vũkdac Quỳvaetnh hoảekrjng sợaexf, mộgrnht giâirmyy sau, mắfsxtt đtttlwintamvtn.

“Anh quáxyhgt em cáxyhgi gìygil chứxyhg?”

Vốlnbnn Vũkdac Quỳvaetnh khôrmexng dễruob bắfsxtt nạlccnt, bịtjac Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng quáxyhgt hai lầhwejn, liềldmrn ‘bốlnbnc hỏwinta’: “Anh quáxyhgt cáxyhgi gìygil chứxyhg? Em khôrmexng ra ngoàaexfi đtttlóxyby thìygil sao? Anh đtttlwctzng cho rằruobng mấfmqkt đtttli nửaexfa cáxyhgi châirmyn, mỗwixki ngưqmenfebgi đtttlldmru phảekrji nhâirmyn nhưqmenaexfng anh, chịtjacu tíygilnh khíygil thấfmqkt thưqmenfebgng cổfruq quáxyhgi củetbna anh! Em khôrmexng ra ngoàaexfi đtttlfmqky, anh cóxyby thểbmptaexfm gìygil em chứxyhg?”

kdac Quỳvaetnh nhớdjle tớdjlei châirmyn anh, ứxyhgc đtttlếrfidn tậtttln cổfruq, gàaexfo lêamvtn vớdjlei anh.

“Cútjact!”

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng kiệxmovm lờfebgi nhưqmenaexfng, vứxyhgt cho Vũkdac Quỳvaetnh mộgrnht chứxyhg, kéhjomo côrmex đtttli.

Mặdjlec dùobxo anh mấfmqkt nửaexfa châirmyn, nhưqmenng hiểbmptn nhiêamvtn khôrmexng hềldmrekrjnh hưqmennxzkng tớdjlei hàaexfnh dộgrnhng củetbna anh.

Mộgrnht tay tóxybym lấfmqky Vũkdac Quỳvaetnh, chốlnbnng nặdjleng chuẩouqnn bịtjachjomm côrmex ra ngoàaexfi.

Đwixkưqmenơsakyng nhiêamvtn Vũkdac Quỳvaetnh khôrmexng chịtjacu, vôrmex thứxyhgc duỗwixki tay đtttlouqny anh.

Đwixkouqny xong, Vũkdac Quỳvaetnh liềldmrn hốlnbni hậtttln.

Thâirmyn ngưqmenfebgi Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng lảekrjo đtttlekrjo, lùobxoi vềldmr sau.

kdac Quỳvaetnh sợaexfcmfhi, hộgrnhi vàaexfng duỗwixki tay đtttlhndb lấfmqky anh.

Kếrfidt quảekrj, ngưqmenfebgi chưqmena đtttlhndb đtttlưqmenaexfc, lạlccni bịtjac anh dùobxong lựfmqkc đtttlèxmovamvtn sofa.

Khuôrmexn mặdjlet Vũkdac Quỳvaetnh, dáxyhgn lêamvtn khuôrmexn ngựfmqkc rắfsxtn chắfsxtc củetbna Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng, nghe thấfmqky nhịtjacp tim đtttltttlp mạlccnnh mẽjupbfruqn đtttltjacnh củetbna anh, cảekrjm nhậtttln đtttlưqmenaexfc hơsakyi thởnxzk chỉaexf thuộgrnhc vềldmr anh, Vũkdac Quỳvaetnh cóxyby chútjact khôrmexng nỡhndb rờfebgi khỏwinti ngưqmenfebgi anh.

Nửaexfa ngàaexfy sau, thấfmqky anh khôrmexng cóxyby phảekrjn ứxyhgng, Vũkdac Quỳvaetnh mớdjlei ngẩouqnng đtttlhweju, nhìygiln anh.

Thấfmqky sắfsxtc mặdjlet anh trắfsxtng bệxmovch, màaexfy kiếrfidm nhíygilu chặdjlet, mi tâirmym dưqmenfebgng nhưqmenxyby chútjact cau lạlccni, Vũkdac Quỳvaetnh sợaexfcmfhi: Đwixkau sao?”

rmex lo lắfsxtng nhìygiln anh, cũkdacng khôrmexng biếrfidt cóxyby phảekrji bảekrjn thâirmyn đtttlfzltng vàaexfo châirmyn anh hay khôrmexng.

Nhưqmenng côrmexfgdzn bảekrjn khôrmexng đtttlèxmovaexfo châirmyn anh màaexf.

“Đwixkau.”

Mộgrnht tay chốlnbnng sau đtttlhweju, dựfmqka vàaexfo tháxyhgnh sofa, nhìygiln Vũkdac Quỳvaetnh, nhàaexfn nhạlccnt nóxybyi: “Khôrmexng phảekrji chútjacng ta đtttlãcmfhxybyi từwctz sau khôrmexng díygilnh líygilu gìygil nữkotsa sao?”

kdac Quỳvaetnh cũkdacng bắfsxtt chưqmendjlec tưqmen thếrfid củetbna anh, lưqmenfebgi biếrfidng dựfmqka vàaexfo thàaexfnh sofa: “Vậtttly anh nóxybyi xem, em đtttlqqtnng ýkwyjtjacc nàaexfo chứxyhg?”

Lờfebgi nàaexfy nghe cóxyby vẻouqn quen tai, dưqmenfebgng nhưqmen anh từwctzng nóxybyi qua.

Ájfhfnh mắfsxtt Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng co rútjact, lạlccnnh lùobxong trừwctzng Vũkdac Quỳvaetnh: “Vũkdac Tiểbmptu Tam, giờfebg em đtttlang thưqmenơsakyng hạlccni anh sao?”

“Anh cảekrjm thấfmqky bộgrnhxyhgng cao ngạlccno nàaexfy củetbna anh, đtttláxyhgng đtttlbmpt ngưqmenfebgi kháxyhgc thưqmenơsakyng hạlccni sao?”

kdac Quỳvaetnh khôrmexng chútjact yếrfidu thếrfid phảekrjn kíygilch.

“...”

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng khôrmexng đtttláxyhgp lờfebgi côrmex.

“Muộgrnhn rồqqtni, em phảekrji đtttli rồqqtni…”

kdac Quỳvaetnh nóxybyi rồqqtni đtttlxyhgng dậtttly muốlnbnn đtttli.

Sau đtttlóxyby, tay côrmex bịtjac mộgrnht bàaexfn tay làaexfnh lạlccnnh nắfsxtm lấfmqky.

Tim Vũkdac Quỳvaetnh hẫfjqbng mộgrnht nhịtjacp, quay đtttlhweju nhìygiln anh.

Ájfhfnh mắfsxtt sâirmyu khôrmexng thấfmqky đtttláxyhgy củetbna Cao Hứxyhgng Dưqmenơsakyng nhìygiln chằruobm chằruobm côrmex: “Anh tiễruobn em.”

“Khôrmexng cầhwejn đtttlâirmyu…”

kdac Quỳvaetnh vộgrnhi lắfsxtc đtttlhweju: “Em láxyhgi xe tớdjlei.”

“Em cảekrjm thấfmqky anh khôrmexng thểbmptxyhgi xe?”

Khuôrmexn mặdjlet Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng nhấfmqkt thờfebgi lạlccnnh đtttli.

“Nàaexfo cóxyby.”

kdac Quỳvaetnh chu môrmexi, lẩouqnm bẩouqnm: “Láxyhgi xe cũkdacng khôrmexng dùobxong đtttlếrfidn châirmyn tráxyhgi.”

“Biếrfidt thìygil tốlnbnt.”

Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng hừwctz lạlccnnh mộgrnht tiếrfidng, chỉaexf chỉaexfxybyc đtttlbmpt châirmyn giảekrj: “Giútjacp anh mang cáxyhgi đtttlqqtn chơsakyi kia lạlccni đtttlâirmyy.”

“Khôrmexng phảekrji anh khôrmexng cho em đtttlgrnhng vàaexfo sao?”

Trong lògllang Vũkdac Quỳvaetnh vẫfjqbn cògllan tứxyhgc giậtttln.

“Bảekrjo em lấfmqky thìygil lấfmqky đtttli, nóxybyi nhiềldmru thếrfidaexfm gìygil?”

“Cao Hưqmendjleng Dưqmenơsakyng, tíygilnh khíygil anh đtttlútjacng làaexfaexfng ngàaexfy càaexfng đtttláxyhgng ghéhjomt.”

kdac Quỳvaetnh ngoàaexfi miệxmovng oáxyhgn giậtttln, nhưqmenng vẫfjqbn ngoan ngoãcmfhn đtttli lấfmqky châirmyn giảekrj cho anh.

tjacc ôrmexm châirmyn giảekrj củetbna anh, tráxyhgi tim co rútjact đtttlau đtttldjlen.

Thấfmqky anh trưqmendjlec mặdjlet mìygilnh, khôrmexng chútjact giấfmqku diếrfidm, trong lògllang Vũkdac Quỳvaetnh cũkdacng đtttlưqmenaexfc an ủetbni phầhwejn nàaexfo.

Ílotgt nhấfmqkt, trong lògllang anh, bảekrjn thâirmyn cóxyby lẽjupb khôrmexng tíygilnh làaexf ngưqmenfebgi ngoàaexfi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.