Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 4-Chương 1-1 : Tóm tắt

    trước sau   
fbtbm tắphzet:

Mộrfict ngưvwlgnyahi xui xẻasnho ơupdui làxiru xui xẻasnho,

Mộrfict nhàxiru tiêcckan đvscmosmmn tham ăxxhdn lạtioii gàxiru mờnyah,

Sắphzep mởdiiz ra mộrfict đvscmoạtioin song tu kỳqxvz duyêcckan ── kinh thiêcckan đvscmkosqa quỷqtyd thầgmxgn khiếvscmp?

Nuốqxvzt tưvwlgơupdui đvscmtioii ma đvscmgmxgu thưvwlgotvrng cổnisr, La Truyềjmwon Sơupdun nhanh chófbtbng biếvscmn hófbtba ── biếvscmn thàxirunh tiểvahmu ma đvscmgmxgu ‘môaxbji tinh cao chiếvscmu’, lạtioii làxirum mộrfict đvscmáosmmm đvscmtioio sĩgzrc nghe tiếvscmng màxiru đvscmếvscmn, ýtioi đvscmxlgl thay trờnyahi hàxirunh đvscmtioio!

Ngưvwlgnyahi ta nófbtbi lúmmbvc làxirum ngưvwlgnyahi nêcckan tàxirun nhẫukppn thìstdb phảkvmui tàxirun nhẫukppn, nêcckan cứnyahng rắphzen thìstdbpizeng khôaxbjng thểvahm mềjmwom yếvscmu,

Canh Nhịkosq tựiepb cảkvmum thấyvsey mìstdbnh tu vi rấyvset cao(?), quyếvscmt đvscmkosqnh tạtioim thờnyahi vứnyaht bỏcizf thârtymm cừqtydu đvscmtioii hậotvrn vớaqbdi Truyềjmwon Sơupdun, hảkvmuo hảkvmuo dẫukppn dắphzet têcckan ma đvscmgmxgu mớaqbdi sinh nàxiruy càxirung đvscmi càxirung lệralpch đvscmưvwlgnyahng, ai ngờnyah tổnisr hợotvrp “quỷqtyd yếvscmu + củvnyxi mụukppc” căxxhdn bảkvmun làxiru mộrfict đvscmtioii bi kịkosqch tuyệralpt đvscmqxvzi,

Canh Nhịkosq giấyvseu diếvscmm bảkvmuo bốqxvzi khôaxbjng nhữvahmng bịkosq Truyềjmwon Sơupdun lộrfict sạtioich, còtznfn suýtioit thìstdb bịkosqhqeni trong khốqxvzn ma trậotvrn, ngay cảkvmu mặnyaht mũpizei thựiepbc đvscmau khổnisrstdbn dấyvseu, làxirum ngưvwlgnyahi kinh háosmmch (kinh diễbrrpm?) cũpizeng sơupdu suấyvset màxiru phơupdui ra…?



“Cho ta.” Truyềjmwon Sơupdun nhìstdbn vềjmwo phígnsta Canh Nhịkosq, chígnstnh xáosmmc màxirufbtbi làxiru nhìstdbn vềjmwo phígnsta ngựiepbc y.

pizeng may làxiru Canh Nhịkosq khôaxbjng phảkvmui nữvahm nhârtymn, dưvwlgaqbdi áosmmnh mắphzet mang tígnstnh côaxbjng kígnstch mạtioinh mẽukppxiru bỉxxtjnisri nhưvwlg vậotvry, cũpizeng khôaxbjng cảkvmum thấyvsey khófbtb chịkosqu gìstdb, chẳmxuxng qua trêcckan cổnisr chỉxxtj sởdiizn da gàxiru thôaxbji.

Canh Nhịkosq cảkvmunh giáosmmc mộrfict tay bưvwlgng ngựiepbc, “Cho ngưvwlgơupdui cáosmmi gìstdb?”

Truyềjmwon Sơupdun dùhqenng mófbtbng vuốqxvzt xưvwlgơupdung khôaxbj ngoắphzec vạtioit áosmmo củvnyxa y, liếvscmm môaxbji: “Ma thạtioich.”

“Dựiepba vàxiruo cáosmmi gìstdb?” Canh Nhịkosq tứnyahc nghiếvscmn răxxhdng vìstdbosmmi tháosmmi đvscmrfic củvnyxa hắphzen.

Truyềjmwon Sơupdun liếvscmc y, xôaxbjng lêcckan cưvwlgaqbdp.

Canh Nhịkosq muốqxvzn cao giọdrimng kêcckau, lạtioii sợotvrxirum mấyvsey đvscmtioio sĩgzrc pháosmmi Thanh Vârtymn chúmmbv ýtioi, tứnyahc đvscmcizf mặnyaht tígnsta tai, càxirung khôaxbjng ngừqtydng nhỏcizf giọdrimng chửotvri bậotvry: “Cáosmmi têcckan cưvwlgnyahng đvscmtioio nhàxiru ngưvwlgơupdui! Vôaxbj sỉxxtj! Sao khôaxbjng tựiepb đvscmi màxirustdbm? Chỉxxtj biếvscmt cưvwlgaqbdp củvnyxa ta!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.