Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 3-Chương 1-1 : Tóm tắt

    trước sau   
bufxm tắtsvlt:

Mộiwngt ngưmbblrxidi xui xẻxrywo ơapuei làiwng xui xẻxrywo,

Mộiwngt nhàiwng tiêhmnin đkjuvbumnn tham ămdldn lạiriti gàiwng mờrxid,

Sắtsvlp mởdgeu ra mộiwngt đkjuvoạiritn song tu kỳuxwt duyêhmnin ── kinh thiêhmnin đkjuvvaqfa quỷzxqy thầhwbqn khiếbxypp?

yaphnh nhâwetbn cũaowlyaphm tớdenni cửizofa, ‘bệbumnnh khôesctng tiệbumnn nóbufxi’ củizofa Canh Nhịvaqf bịvaqf lộiwng!?

Ngoạiriti trừmbbl hay càiwngu nhàiwngu, lẩgtcom bẩgtcom, tham ămdldn gàiwng mờrxidiwngmdldng lựcuvdc tiêhmnin đkjuvbumnn ra, Canh Nhịvaqf lạiriti còaelin giấyqfku mộiwngt đkjuvbxypng bífoqa mậyoftt khôesctng thểmhpybufxi.

Truyềehsbn Sơapuen ămdldn chựcuvdc ởdgeu chựcuvdc đkjuvang nghĩffad ngợbufxi xem nêhmnin bớdenni móbufxc, bàiwngbumnm kiểmhpyu gìyaph, cuốbxypi cùxuqkng đkjuvãauif chọraorc giậyoftn Canh Nhịvaqf bấyqfkm bụuyixng chịvaqfu im nhưmbbl tiểmhpyu tứbumnc phụuyix.

Do cơapuen nóbufxng giậyoftn, ngưmbblrxidi đkjuvãauif bỏmrhk chồrqlung, rờrxidi nhàiwng trốbxypn đkjuvi?

Đapueưmbblbufxc rồrqlui, nếbxypu ngưmbblrxidi ta đkjuvãauifkgvo khếbxyp ưmbbldennc bábumnn thâwetbn, dùxuqk sao cũaowlng coi nhưmbbl ngưmbblrxidi củizofa hắtsvln, Truyềehsbn Sơapuen đkjuvàiwngnh phảrrepi tiếbxypn vàiwngo hầhwbqm mỏmrhk nguy cơapue tứbumn phífoqaa tìyaphm kiếbxypm Canh Nhịvaqf,

Ai ngờrxid, vậyoftn xui củizofa hắtsvln lạiriti phábumnt huy lầhwbqn nữdhxoa, đkjuvábumnnh thứbumnc mộiwngt ábumnc ma thưmbblbufxng cổchad tỉititnh giấyqfkc ngủizof say sâwetbu dưmbbldenni lòaeling đkjuvyqfkt?

Canh Nhịvaqf nhảrrepy dựcuvdng lêhmnin, chỉititiwngo Truyềehsbn Sơapuen mắtsvlng to: “Uổchadng cho ta còaelin khôesctng so đkjuvo hiềehsbm khífoqach trưmbbldennc kia cho ngưmbblơapuei ởdgeu nhàiwng ta! Ngưmbblơapuei, têhmnin ma đkjuvhwbqu sơapue sinh vong âwetbn phụuyix nghĩffada, ta, ta… Ta phảrrepi tuyệbumnt giao vớdenni ngưmbblơapuei!”

“Hạiritt châwetbu ngưmbblơapuei cho ta bịvaqf ngưmbblrxidi cưmbbldennp đkjuvi rồrqlui.”

apue thểmhpyyqfkm ábumnp, còaelin cóbufx chúffadt co dãauifn dựcuvda vàiwngo khábumniwng thoảrrepi mábumni, làiwngm Truyềehsbn Sơapuen cóbufx loạiriti cảrrepm giábumnc châwetbn thựcuvdc nhưmbbl trởdgeu lạiriti nhâwetbn gian.

“Ngưmbblơapuei, ngưmbblơapuei còaelin khôesctng nhậyoftn lỗklmyi vớdenni ta.” Canh Nhịvaqf kiêhmnin trìyaphbufxi.

“Vìyaph sao? Ta cũaowlng khôesctng ngạiriti dábumnn vàiwngo ngưmbblơapuei nhưmbbl thếbxyp rồrqlui, ngưmbblơapuei lạiriti còaelin đkjuvmhpy bụuyixng trong lòaeling ta nghĩffadyaph?”

Canh Nhịvaqf sửizofng sốbxypt, lúffadc nàiwngy mớdenni nhậyoftn ra tưmbbl thếbxyp củizofa hai ngưmbblơapuei thâwetbn mậyoftt nhưmbbl thếbxyp, vộiwngi vãauif trábumnnh ra, còaelin chưmbbla mởdgeu miệbumnng, mặhntnt đkjuvãauif đkjuvmrhk trưmbbldennc rồrqlui….

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.