Khế Ước Hào Môn

Chương 377 : Em yêu anh ta từ khi nào?

    trước sau   
qqjḷt câiewxu nàriury làriurm cho lôqqjlng mi dàriuri của Tâiewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ run nhẹ lêfvwzn, kinh ngạkinvc trong chôqqjĺc láqvuxt.

qvuxng sơdimq́m, cơdimqn giócjyn lạnh thôqqjl̉i thoáqvuxng qua, khiêfvwźn côqqjlcjyn chúdbhmt hoảng hôqqjĺt, đsdstôqqjli môqqjli đsdstỏ bưisqm̀ng nhẹ nhàriurng nócjyni ra vàriuri chưisqm̃: "Hôqqjlm nay anh sẽuhrd trởzcurfvwz̀ Trung Quôqqjĺc sao?"

Ngưisqṃ Phong Trìtorp nhìtorpn chălfegm chúdbhmqqjlqvuxi xinh đsdstozisp đsdstrrfeng lòsdstng ngưisqmjjhxi trêfvwzn tấlfegm hìtorpnh, khẽuhrdcjyni: "Ừzwrg."

Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c đsdstskzong bêfvwzn cạkinvnh côqqjl nhảxfzby nhảxfzby nhócjynt nhócjynt, ngưisqmskzoc mắvekkt lêfvwzn thìtorp nhìtorpn thấlfegy áqvuxnh mắvekkt bốcjyni rốcjyni củxrspa côqqjl, cũxebjng khôqqjlng tiếuaskp tụbpcxc đsdstùsyfsa nghịxpiwch nữzwlsa, ngoan ngoãrrfen nắvekkm tay côqqjl, khuôqqjln mặutemt nhỏjjhx ngưisqmskzoc lêfvwzn nhìtorpn côqqjl.

"Tôqqjĺi nay anh bay. Trưisqmơdimq́c 5h anh sẽ đsdstơdimq̣i em ơdimq̉ gầuhrdn khu nhàriur trọ cũ của chúdbhmng ta, khôqqjlng gălfeg̣p khôqqjlng vêfvwz̀."

Hắvekkn giốcjynng nhưisqm đsdstang tựzwrg nhủxrsp, giọfgpmng nócjyni củxrspa hắvekkn rấlfegt dịxpiwu dàriurng, giốcjynng nhưisqm cảxfzbnh tưisqmzcurng đsdstang hiệrpsxn lêfvwzn trong tâiewxm trítorp, nălfegm đsdstócjyn khi bọfgpmn họfgpm đsdstếuaskn Manchester tuyếuaskt bay đsdstuhrdy trờjjhxi. Trưisqmskzoc călfegn hộrrfe chung cưisqm củxrspa hai ngưisqmjjhxi cócjyn rấlfegt nhiềxblhu câiewxy thôqqjlng vàriuriewxy thưisqmjjhxng xanh.


qqjl nhẹ nhàriurng gâiewx̣t đsdstâiewx̀u.

Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c késxbho késxbho váqvuxy của côqqjl, áqvuxnh mălfeǵt trong trẻo nhìtorpn khuôqqjln mặutemt nhỏjjhx nhắvekkn cócjyn chúdbhmt môqqjlng lung vàriur đsdstau thưisqmơdimqng của côqqjl.

riurng lôqqjlng mi dàriuri run run, Tâiewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ nhẹ giọng nócjyni: "Anh chơdimq̀ môqqjḷt chúdbhmt."

Ngócjynn tay đsdstălfeg̣t trêfvwzn phítorpm tắvekkt máqvuxy của Ngưisqṃ Phong Trìtorp chơdimq̣t dưisqm̀ng lại.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ nhẹ nhàriurng cúdbhmi ngưisqmơdimq̀i, tay câiewx̀m đsdstiệrpsxn thoạkinvi áqvuxp bêfvwzn tai Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c, nhẹ giọng nócjyni: "Chúdbhm Ngưisqṃ phải vêfvwz̀ nưisqmơdimq́c, Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c, nócjyni chuyêfvwẓn vơdimq́i chúdbhm đsdsti..."

torplfeǵt Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c giựzwrgt giựzwrgt, rấlfegt hiểxrspu chuyểxrspn cầuhrdm lấlfegy đsdstiệrpsxn thoạkinvi, mơdimq̉ miêfvwẓng gọi: "Chúdbhm Ngưisqṃ."

Giọng nócjyni trong trẻo đsdstócjynriurm cho chỗrsjqriuro đsdstócjyn yếuasku ớskzot trong lòsdstng Ngựzwrg Phong Trìtorpdimqi thảxfzb lỏjjhxng, đsdstôqqjli mắvekkt hơdimqi ưisqmskzot áqvuxt, nhếuaskch miệrpsxng lêfvwzn nởzcur nụbpcxisqmjjhxi.

dbhm̀, Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c."

"Chúdbhm Ngưisqṃ, sao chúdbhm lại phải đsdsti? Khôqqjlng phải chúdbhm đsdstãrrfeiewx̃n mẹ vàriur Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c cùsyfsng đsdstêfvwźn đsdstâiewxy sao? Sao bâiewxy giơdimq̀ lại muôqqjĺn trơdimq̉ vêfvwz̀?" Đqjedôqqjli mălfeǵt trong trẻo của Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c ngưisqmskzoc lêfvwzn nhìtorpn Tâiewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃, cáqvuxi miêfvwẓng nhỏ nhălfeǵn đsdstỏ bưisqm̀ng chu lêfvwzn hỏi.

Ngưisqṃ Phong Trìtorpisqmơdimq̀i nhẹozis, nhữzwlsng ngócjynn tay siếuaskt chălfeg̣t đsdstiệrpsxn thoạkinvi di đsdstrrfeng, giọfgpmng nócjyni khàriurn khàriurn chậvekkm rãrrfei vang lêfvwzn: "Bơdimq̉i vìtorpiewxy giơdimq̀ mẹ của cháqvuxu rấlfegt hạnh phúdbhmc, nêfvwzn chúdbhm Ngưisqṃ đsdstãrrfe hoàriurn thàriurnh sưisqḿ mêfvwẓnh. Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c cũng râiewx́t hạnh phúdbhmc màriur, cócjyn phải vâiewx̣y khôqqjlng?"

Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c vâiewx̃n chu chu cáqvuxi miêfvwẓng nhỏ nhălfeǵn đsdstỏ bưisqm̀ng, nhìtorpn chălfeg̀m chălfeg̀m mũi châiewxn mìtorpnh.

qqjli mỏng nhẹ nhàriurng tơdimq́i gâiewx̀n ôqqjĺng nghe, hắvekkn nhẹozis hỏi: "Nócjyni cho chúdbhm nghe, cha cócjynqqjĺt vơdimq́i cháqvuxu khôqqjlng?"

riurng mi dàriury đsdstâiewx̣m của Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c khẽ chơdimq́p, sau đsdstócjyniewx̣t đsdstâiewx̀u thâiewx̣t mạnh: "Tôqqjĺt lălfeǵm."


Ýjmqhisqmơdimq̀i bêfvwzn môqqjli Ngưisqṃ Phong Trìtorpriurng đsdstâiewx̣m, giọfgpmng nócjyni dầuhrdn dầuhrdn trởzcurfvwzn trầuhrdm thấlfegp: "Thâiewx̣t khôqqjlng, tôqqjĺt nhưisqm thêfvwź nàriuro?"

qjediểxrspm nàriuro cũxebjng tốcjynt ạkinv!"

Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c vui vẻmdtp trảxfzb lờjjhxi, màriur lờjjhxi nócjyni củxrspa trẻmdtp con thìtorp khôqqjlng chúdbhmt nghĩozis ngợlfegi.

qqjĺc mălfeǵt Ngưisqṃ Phong Trìtorpriurng âiewx̉m ưisqmơdimq́t. Cócjyn mấlfegy lờjjhxi khôqqjlng cầuhrdn nghe chítorpnh miệrpsxng côqqjlcjyni, chỉduaa nghe từsyar miệrpsxng củxrspa Tiểxrspu Mặutemc cũxebjng khiếuaskn hắvekkn khổesve sởzcur đsdstếuaskn nhưisqm vậvekky. Hắvekkn nhắvekkm mắvekkt lạkinvi cưisqmjjhxi buồefryn bãrrfe, cưisqmjjhxi nhạkinvo bảxfzbn thâiewxn hắvekkn vôqqjl dụbpcxng khôqqjlng cócjyn tiềxblhn đsdstefry. Ngócjynn tay chậvekkm dãrrfei ray mi tâiewxm, suy nghĩozis lạkinvi, cócjyn lẽuhrd khôqqjlng phảxfzbi đsdstiểxrspm nàriuro anh ta cũxebjng tốcjynt cảxfzb, nhưisqmng chỉduaa cầuhrdn em yêfvwzu, yêfvwzu hếuaskt lầuhrdn nàriury tớskzoi lầuhrdn kháqvuxc, vìtorp vậvekky em mớskzoi thấlfegy đsdstiểxrspm nàriuro củxrspa anh ta cũxebjng tốcjynt.

Sựzwrg chua xócjynt nhưisqmriurdimqn giócjyn lạnh thôqqjl̉i khôqqjlng ngừsyarng thổesvei, nỗrsjqi buồefryn đsdstãrrfe qua đsdsti nhưisqmng dưisqm âiewxm vẫjufpn còsdstn đsdstócjyn.

"Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c nàriury..." Ngưisqṃ Phong Trìtorp trâiewx̀m giọng, mỉm cưisqmơdimq̀i nócjyni: "Phải nhơdimq́ tơdimq́i chúdbhm nha."

iewxu nócjyni nàriury cũxebjng khiếuaskn Tiểxrspu Mặutemc bắvekkt đsdstuhrdu cảxfzbm nhậvekkn đsdstưisqmlfegc sựzwrg đsdstau thưisqmơdimqng.

"Vâiewxng!" Tiểxrspu Mặutemc xoáqvux đsdsti nỗrsjqi buồefryn trong đsdstôqqjli mắvekkt trong veo, cam đsdstoan: "Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c nhâiewx́t đsdstịnh nhấlfegt đsdstxpiwnh sẽ luôqqjln nhơdimq́ tơdimq́i chúdbhm Ngưisqṃ..."

qqjḷt cơdimqn giócjyn thổesvei qua, cócjyn lẽ, đsdstâiewxy làriurdimq̀i tưisqm̀ biêfvwẓt tôqqjĺt nhâiewx́t.

.......

dbhmc trơdimq̉ vêfvwz̀ đsdstócjyn, suýkinvt chúdbhmt nưisqm̃a đsdstãrrfe đsdsti nhâiewx̀m đsdstưisqmơdimq̀ng.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ thâiewx́y hơdimqi hoảng hôqqjĺt, hìtorpnh nhưisqm cũng lâiewxu rôqqjl̀i khôqqjlng quay lại călfegn hộrrfe đsdstócjyn, cho nêfvwzn khôqqjlng nhơdimq́ rõxahj đsdstưisqmơdimq̀ng nữzwlsa.

Đqjedưisqma Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c đsdstêfvwźn chôqqjl̃ Sandy nhơdimq̀ trôqqjlng hôqqjḷ, lại pháqvuxt hiêfvwẓn từsyar đsdstócjyn đsdstếuaskn đsdstâiewxy cócjyn vẻmdtp khôqqjlng xa lắvekkm, côqqjl liêfvwz̀n đsdsti bôqqjḷ tớskzoi, nhưisqmng khôqqjlng cócjyn chúdbhm ýkinvdimq́i môqqjḷt chiêfvwźc xe khôqqjlng nhanh khôqqjlng châiewx̣m đsdsti theo phítorpa sau mìtorpnh, rấlfegt đsdstáqvuxng sợlfeg.


qvuxnh cưisqm̉a călfegn hộrrfe đsdstãrrfe đsdstócjynng chặutemt trong mộrrfet thờjjhxi gian dàriuri. Láqvux rụbpcxng trưisqmskzoc cửzcura cũxebjng khôqqjlng cócjyn ngưisqmjjhxi quésxbht.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ châiewx̣m rãrrfei đsdsti tơdimq́i, đsdstưisqma tay ra chạm nhẹ vàriuro, quả nhiêfvwzn cócjynqqjḷt lơdimq́p bụi bălfeg̣m phủ trêfvwzn bêfvwz̀ mălfeg̣t.

Giốcjynng nhưisqm đsdstãrrfeqvuxch cảxfzb mộrrfet đsdstjjhxi ngưisqmjjhxi.

"Cócjyn muôqqjĺn vàriuro xem môqqjḷt chúdbhmt khôqqjlng?" Mộrrfet giọfgpmng nócjyni trầuhrdm thấlfegp êfvwzm tai từsyar phítorpa sau truyềxblhn tớskzoi.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ quay đsdstâiewx̀u, đsdstôqqjli mắvekkt trong veo phảxfzbn chiếuasku bócjynng hìtorpnh củxrspa mộrrfet ngưisqmjjhxi đsdstàriurn ôqqjlng.

qqjlcjyn chúdbhmt kinh ngạc.

Thâiewx̣t ra, tưisqm̀ lâiewx̀n đsdstâiewx̀u tiêfvwzn gălfeg̣p mălfeg̣t đsdstêfvwźn bâiewxy giơdimq̀, âiewx́n tưisqmơdimq̣ng sâiewxu nhâiewx́t đsdstêfvwz̉ lại trong côqqjltorpnh nhưisqmriurqvuxch đsdstâiewxy vàriuri nălfegm, hôqqjl̀i đsdstócjyn, tưisqm̀ môqqjḷt thiêfvwźu niêfvwzn nôqqjlng nôqqjl̉i dưisqmjjhxng nhưisqm chỉduaa trong nháqvuxy mălfeǵt đsdstãrrfe trưisqmơdimq̉ng thàriurnh hălfeg̉n lêfvwzn, mălfeg̣c tâiewxy trang đsdsti giàriury da, trơdimq̉ thàriurnh môqqjḷt ngưisqmjjhxi kinh doanh tàriuri giỏjjhxi, trêfvwzn tráqvuxn sẽuhrd hiệrpsxn lêfvwzn sựzwrg kiêfvwzu ngạkinvo khôqqjlng chịxpiwu cúdbhmi đsdstuhrdu trưisqmskzoc ai. Nhưisqmng khi ởzcur trưisqmskzoc mặutemt côqqjl hắvekkn luôqqjln luôqqjln hiềxblhn làriurnh vàriur dịxpiwu dàriurng nhưisqm thếuaskriury.

Cũng sẽ khôqqjlng giôqqjĺng nhưisqmlfegm đsdstócjyn, hắvekkn cưisqmơdimq̀i xấlfegu xa vàriurcjyni: "Tâiewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃, anh hôqqjln em thìtorp sao?"

Ngưisqṃ Phong Trìtorpisqm̀ tưisqm̀ đsdsti tơdimq́i, đsdstưisqḿng dưisqmơdimq́i sălfeǵc trơdimq̀i đsdstang dâiewx̀n tôqqjĺi lại, châiewx̣m rãrrfei nócjyni: "Anh vâiewx̃n còsdstn giữzwls chìtorpa khócjyna, chưisqma trả lại, em cócjyn muôqqjĺn vàriuro xem môqqjḷt chúdbhmt khôqqjlng?"

cjyn mộrrfet chúdbhmt kinh ngạkinvc lưisqmskzot qua khuôqqjln mặutemt nhỏjjhx nhấlfegn củxrspa côqqjl.

qjedãrrfeiewxu nhưisqmiewx̣y rôqqjl̀i màriur anh vâiewx̃n trả tiêfvwz̀n thuêfvwzlfegn nhàriurriury sao?" Côqqjl đsdstôqqjḷt nhiêfvwzn bâiewx̣t cưisqmơdimq̀i.

Ngưisqṃ Phong Trìtorp nhìtorpn côqqjlisqmơdimq̀i, hắvekkn cũng nơdimq̉ môqqjḷt nụ cưisqmơdimq̀i.

"Em khôqqjlng biêfvwźt àriur, hiêfvwẓn tại thưisqḿ anh khôqqjlng thiêfvwźu nhâiewx́t chítorpnh làriur tiêfvwz̀n, thuêfvwzlfegn nhàriurriury coi nhưisqm đsdstêfvwz̉ thỉnh thoảng đsdstêfvwźn ngălfeǵm cảnh, cócjyntorpriur khôqqjlng thêfvwz̉ chưisqḿ?" Hắvekkn khoe khoang môqqjḷt phen, rôqqjl̀i tao nhãrrfeisqṃ nhiêfvwzn bưisqmơdimq́c lêfvwzn trưisqmơdimq́c, lâiewx́y chìtorpa khócjyna ra mơdimq̉ cưisqm̉a.


qqjḷt chiêfvwźc láqvux rụng đsdstâiewx̣u trêfvwzn cáqvuxnh cưisqm̉a nhẹ nhàriurng rơdimqi xuôqqjĺng.

"Vàriuro đsdsti, nhìtorpn xem mộrrfet chúdbhmt." Giọng nócjyni củxrspa hắvekkn khàriurn khàriurn.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ hơdimqi ngẩhhdbn ra, cũng theo hắvekkn đsdsti vàriuro. Bàriuri trítorpfvwzn trong vâiewx̃n y nhưisqm trưisqmskzoc khôqqjlng hêfvwz̀ thay đsdstôqqjl̉i chúdbhmt nàriuro, côqqjl chălfegm chúdbhm ngắvekkm nhìtorpn, đsdstrrfet nhiêfvwzn nghe thấlfegy hắvekkn đsdstang đsdstskzong phítorpa trưisqmskzoc thấlfegp giọfgpmng hỏjjhxi môqqjḷt câiewxu: "Hôqqjlm nay em đsdstêfvwźn đsdstâiewxy, anh ta cócjyn biêfvwźt khôqqjlng?"

qqjlng mi côqqjl run lêfvwzn.

"Côqqjlng ty anh âiewx́y cócjyn viêfvwẓc nêfvwzn phải tălfegng ca, vưisqm̀a nãrrfey gọi đsdstfvwẓn em đsdstãrrfe nhơdimq̀ môqqjḷt đsdstôqqjl̀ng nghiêfvwẓp trôqqjlng Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c giúdbhmp rôqqjl̀i mơdimq́i đsdstêfvwźn đsdstâiewxy..." sau đsdstócjynisqm̀ng môqqjḷt chúdbhmt, côqqjlcjyni tiêfvwźp, "Anh âiewx́y sẽ khôqqjlng đsdstêfvwz̉ ýkinv."

Ngưisqṃ Phong Trìtorp đsdstưisqma lưisqmng vêfvwz̀ phítorpa côqqjlfvwzn khôqqjlng thêfvwz̉ nhìtorpn rõxahj biêfvwz̉u cảm của hắvekkn, hìtorpnh nhưisqmqqjl nhìtorpn thâiewx́y khoésxbh miệrpsxng hắvekkn bâiewx́t giáqvuxc cong lêfvwzn cưisqmơdimq̀i, thản nhiêfvwzn "Ưdbhm̀" môqqjḷt tiêfvwźng.

Hai ngưisqmơdimq̀i ơdimq̉ trong phòsdstng, thâiewx̣t giôqqjĺng nhưisqmsyfsng nhau tơdimq́i đsdstâiewxy ngălfeǵm cảnh.

"Thấlfegy khôqqjlng? Anh thậvekkt ngốcjync, đsdsti mua giưisqmjjhxng hìtorpnh tròsdstn. Lúdbhmc ấlfegy đsdstãrrfecjyni phòsdstng quáqvux nhỏ sẽ khôqqjlng kêfvwzisqm̀a đsdstưisqmơdimq̣c màriur anh vâiewx̃n muôqqjĺn mua, anh nhìtorpn đsdsti, bêfvwzn trong thâiewx̣t châiewx̣t chôqqjḷi..."Côqqjlisqmơdimq̀i nhạo hắvekkn.

Đqjedôqqjli mălfeǵt sâiewxu kítorpn của Ngưisqṃ Phong Trìtorp liêfvwźc nhìtorpn sang, nhítorpu màriury: "Cũng đsdstưisqmơdimq̣c màriur, nhìtorpn râiewx́t đsdstẹp."

qqjḷt quyềxblhn liêfvwz̀n rơdimqi vàriuro bảxfzb vai hắvekkn, rôqqjĺt cuôqqjḷc hắvekkn cũxebjng khôqqjlng thểxrsp tiếuaskp tụbpcxc giảxfzb bộrrfe chữzwlsng chạkinvc đsdstàriurng hoàriurng đsdstưisqmlfegc nữzwlsa, nởzcur nụbpcxisqmjjhxi.

"Em khôqqjlng ngâiewxy thơdimq sao? Nócjyni cáqvuxi gìtorpriur Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c thítorpch rèfkokm cưisqm̉a sôqqjl̉ nêfvwzn mơdimq́i mua nhiêfvwz̀u nhưisqmiewx̣y... em chălfeǵc chălfeǵn làriur thằvbpqng bésxbh thítorpch cáqvuxi rèfkokm cưisqm̉a màriuru títorpm nhạt in đsdstâiewx̀y hoa nàriury sao?"

"Thằvbpqng bésxbh thítorpch màriur! Con trai em rõxahjriurng rấlfegt thítorpch màriur." Côqqjl đsdstỏ mălfeg̣t phản báqvuxc.

"Tiêfvwz̉u Mălfeg̣c cũng thítorpch phim hoạkinvt hìtorpnh Hana no Ko Lunlun sao?"

"Cũxebjng khócjyncjyni!... àriur, nócjyni khôqqjlng chưisqm̀ng thằvbpqng bésxbhsdstn thítorpch tôqqjlng màriuru giốcjynng em nữzwlsa, thậvekkt kinh khủxrspng."

"Ngưisqṃ Phong Trìtorp..." Tâiewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ phảxfzbn đsdstcjyni, bàriurn tay bẻ cáqvuxnh tay anh thàriurnh môqqjḷt gócjync tùsyfs.

Trong călfegn phòsdstng âiewx́m áqvuxp khôqqjlng môqqjḷt tiêfvwźng đsdstôqqjḷng, thâiewx̣m chítorp chiêfvwźc bàriurn vàriurqvuxi ghêfvwź dưisqṃa ơdimq̉ cạkinvnh cửzcura sổesve, nơdimqi màriurriurng ngàriury côqqjliewx̃n thítorpch ngôqqjl̀i đsdstọc sáqvuxch, tâiewx̣p thơdimq Pushkin vâiewx̃n lălfeg̉ng lălfeg̣ng nălfeg̀m trêfvwzn bàriurn.

Hắvekkn đsdsti tơdimq́i, ngócjynn tay châiewx̣m rãrrfei lưisqmskzot qua mặutemt bàriurn, đsdstôqqjḷng táqvuxc thong thả màriur tao nhãrrfe.

"Em yêfvwzu anh ta từsyar khi nàriuro?" Môqqjḷt câiewxu hỏjjhxi nhẹozis nhàriurng, tưisqm̀ đsdstôqqjli môqqjli mỏng của hắvekkn châiewx̣m rãrrfei pháqvuxt ra.

iewx̀n Môqqjḷc Ngưisqm̃ còsdstn chưisqma kịp phản ưisqḿng, câiewxu hỏjjhxi của hắvekkn đsdstãrrfe châiewx́m dưisqḿt, đsdstócjyn giôqqjĺng nhưisqmriurqqjḷt châiewx́p niêfvwẓm, mắvekkt Ngưisqṃ Phong Trìtorp đsdstỏ ngâiewx̀u, vẫjufpn muốcjynn hỏjjhxi cho ra: "Bălfeǵt đsdstâiewx̀u tưisqm̀ khi nàriuro? Làriurisqm̀ sau lâiewx̀n đsdstócjynlfeg̣p ôqqjlng nôqqjḷi anh, hay làriurisqm̀ lâiewx̀n anh ta đsdstếuaskn tìtorpm em ởzcur bữzwlsa tiệrpsxc... hay làriur, vâiewx̃n nhưisqmiewx̣y, tưisqm̀ trưisqmơdimq́c tơdimq́i giơdimq̀, cho dùsyfs anh ta đsdstôqqjĺi xưisqm̉ vơdimq́i em nhưisqm thêfvwź nàriuro, em vâiewx̃n luôqqjln yêfvwzu anh ta...?"

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.