Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 116 : Đây có phải cái gọi là báo ứng hay không

    trước sau   
Editor: ViVu

Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh lảluego đbhdhluego nghiêfvunng ngãtiae lao ra khỏrfmki xe, trêfvunn ngưvshrugxoi côtryf vẫzkxbn còcmmzn mặgfrzc bộskha quầkvndn áidjlo ngàaanhy hôtryfm qua, vìehcv quáidjl mứhrpzc kíodmcch đbhdhskhang màaanhtryfm qua côtryf đbhdhãtiae ngấrzobt xỉaerou trong phòcmmzng bệhxngnh. Hôtryfm nay tỉaeronh lạheqci thìehcv mớtryfi hay biếdshot Tiêfvunu Lăvshrng Phong xảluegy ra tai nạheqcn xe. Côtryf rấrzobt hậowuun, cũxribng rấrzobt ăvshrn năvshrn, tạheqci sao côtryf lạheqci làaanhm ra chuyệhxngn nhưvshr vậowuuy, tạheqci sao khôtryfng giấrzobu tấrzobt cảlueg mọaeroi chuyệhxngn cho thậowuut tốpkust, nếdshou làaanhm vậowuuy thìehcv Tiêfvunu Lăvshrng Phong đbhdhãtiae khôtryfng xảluegy ra tai nạheqcn xe. Mọaeroi chuyệhxngn cũxribng khôtryfng đbhdhi đbhdhếdshon bưvshrtryfc đbhdhưvshrugxong cùpamhng nàaanhy. Tiêfvunu Lăvshrng Phong tuyệhxngt đbhdhpkusi sẽpamh khôtryfng tha thứhrpz cho loạheqci chuyệhxngn nàaanhy.

“Vộskhai vãtiae nhưvshr vậowuuy làaanh muốpkusn đbhdhi đbhdhâybnpu?” Côtryf vừrzoba mớtryfi chạheqcy tớtryfi cửnfeqa phòcmmzng bệhxngnh thìehcv giọaerong nóugxoi châybnpm chọaeroc vang lêfvunn bêfvunn tai.

Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh khựwcrzng lạheqci. Từrzob từrzob ngẩrfmkng đbhdhkvndu lêfvunn, nhìehcvn vẻcyzb mặgfrzt tưvshrơugxoi cưvshrugxoi củtnmaa ngưvshrugxoi đbhdhàaanhn ôtryfng đbhdhang bưvshrtryfc ra khỏrfmki phòcmmzng bệhxngnh, côtryf hung hăvshrng nghiếdshon răvshrng. Vớtryfi Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, chưvshra bao giờugxotryf cảluegm thấrzoby căvshrm hậowuun nhưvshr thếdshoaanhy…

Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh từrzob từrzob đbhdhếdshon gầkvndn Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, nhìehcvn dáidjlng vẻcyzb tiềpkusu tụkpnqy củtnmaa côtryf, đbhdhưvshra tay lêfvunn vécyzbn mấrzoby sợugxoi tóugxoc củtnmaa côtryf ta. “Tiêfvunu Lăvshrng Phong củtnmaa côtryf khôtryfng cóugxo trong phòcmmzng bệhxngnh. Côtryf đbhdhãtiae tớtryfi muộskhan rồcqpbi!”

“Khôtryfng đbhdhưvshrugxoc đbhdhkpnqng vàaanho tôtryfi!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh kíodmcch đbhdhskhang quáidjlt, dùpamhng sứhrpzc đbhdhrfmky tay Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh ra, tiếdshong quáidjlt chóugxoi tay hấrzobp dẫzkxbn sựwcrz chúsnqs ýpeqw củtnmaa nhữhtmkng ngưvshrugxoi xung quanh, do dùpamhng quáidjl nhiềpkusu sứhrpzc màaanh đbhdhskhang đbhdhếdshon vếdshot thưvshrơugxong, côtryf khẽpamhfvunu đbhdhau. Sớtryfm biếdshot đbhdhãtiae khôtryfng cắlftft sâybnpu nhưvshr vậowuuy, côtryf ta tựwcrz tráidjlch mìehcvnh.


“Kíodmcch đbhdhskhang nhưvshr thếdshoaanhm gìehcv chứhrpz?” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh hỏrfmki.

“Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, nhìehcvn thấrzoby tôtryfi thêfvun thảluegm nhưvshr thếdshoaanhy, anh hàaanhi lòcmmzng chưvshra?” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh oáidjln hậowuun cắlftfn răvshrng, lúsnqsc trưvshrtryfc, mắlftft mìehcvnh chắlftfc đbhdhãtiaepamh rồcqpbi nêfvunn mớtryfi dâybnpy dưvshra vớtryfi anh ta… “Anh làaanhfvunn khốpkusn!”

“Côtryf thảluegm sao?” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh khôtryfng đbhdhcqpbng ýpeqw. “Nếdshou nhưvshrtryf nhưvshr thếdsho đbhdhãtiae gọaeroi làaanh thảluegm, thìehcv chuyệhxngn Diệhxngu Tinh gặgfrzp phảluegi thìehcvfvunn gọaeroi làaanhehcv?” Nghĩobfb đbhdhếdshon vếdshot thưvshrơugxong trêfvunn cáidjlnh tay Diệhxngu Tinh, trong lòcmmzng đbhdhãtiaeugxo quắlftfp. Lờugxoi nóugxoi củtnmaa Alex càaanhng làaanhm cho anh chỉaero muốpkusn bóugxop chếdshot ngưvshrugxoi đbhdhàaanhn bàaanh trưvshrtryfc mặgfrzt nàaanhy. Ngưvshrugxoi nhàaanh họaero Đkpnqưvshrugxong, ai cũxribng đbhdhpkusu khôtryfng bằsnidng cầkvndm thúsnqs. “Nếdshou nhưvshrtryf nhưvshr thếdsho đbhdhãtiae gọaeroi làaanh thảluegm, thìehcv Diệhxngu Tinh vàaanh Mộskha Thầkvndn bịqrhptryf hạheqci nhưvshr vậowuuy thìehcv gọaeroi làaanhehcv?” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh bưvshrtryfc tớtryfi mộskhat bưvshrtryfc.

“Chuyệhxngn củtnmaa bọaeron họaero liêfvunn quan gìehcv đbhdhếdshon tôtryfi!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hécyzbt thấrzobt thanh.

“Côtryf khôtryfng phảluegi vìehcv muốpkusn thầkvndn khôtryfng biếdshot quỷdvkj khôtryfng hay pháidjl bỏrfmk đbhdhhrpza bécyzbaanh cốpkus ýpeqw sắlftfp đbhdhgfrzt tai nạheqcn xe kia sao? Cọaero khôtryfng cảluegm thấrzoby Mộskha Thầkvndn vàaanh Diệhxngu Tinh đbhdhpkusu làaanh ngưvshrugxoi vôtryf tộskhai sao? Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, ngưvshrugxoi phụkpnq nữhtmkcmmzng dạheqc hiểskham đbhdhskhac nhưvshrtryf, côtryf cảluegm thấrzoby côtryf sẽpamhugxo đbhdhưvshrugxoc kếdshot quảlueg tốpkust sao?”

Nhìehcvn Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh bịqrhp dọaeroa sợugxo, từrzobng bưvshrtryfc từrzobng bưvshrtryfc lui vềpkus sau.

“Anh… Anh khôtryfng đbhdhưvshrugxoc nóugxoi bậowuuy!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hoảluegng hốpkust hécyzbt lêfvunn mộskhat câybnpu. Lặgfrzng lẽpamh liếdshoc nhìehcvn phòcmmzng bệhxngnh, khôtryfng thấrzoby Tiêfvunu Lăvshrng Phong, côtryf thoáidjlng thởqrhp phàaanho nhẹobfb nhõrevum.

“Sao côtryfugxo thểskha đbhdhskhac áidjlc nhưvshr vậowuuy?” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh hỏrfmki, “Diệhxngu Tinh bịqrhpidjlc ngưvshrugxoi hạheqci còcmmzn chưvshra đbhdhtnma thảluegm sao? Bởqrhpi vìehcv bịqrhptryftiaem hạheqci màaanhtryfrzoby bịqrhp buộskhac sốpkusng bêfvunn cạheqcnh Tiêfvunu Lăvshrng Phong, mấrzobt đbhdhi ngưvshrugxoi mìehcvnh yêfvunu thưvshrơugxong. Bởqrhpi vìehcvtryftiaem hạheqci màaanh suýpeqwt chúsnqst nữhtmka côtryfrzoby đbhdhãtiae bịqrhp ngưvshrugxoi ta luâybnpn phiêfvunn cưvshrdvkhng bứhrpzc. Côtryfrzoby đbhdhãtiae khôtryfng so đbhdho vớtryfi côtryf thìehcv thôtryfi. Nhưvshrng còcmmzn côtryf, côtryf khôtryfng nhữhtmkng khôtryfng biếdshot hốpkusi cảluegi còcmmzn đbhdhưvshra côtryfrzoby đbhdhếdshon chỗrlpa cha côtryf, Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, côtryfcmmzn làaanh ngưvshrugxoi sao?” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh giậowuun dữhtmk rốpkusng lêfvunn.

“Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, tôtryfi nóugxoi lạheqci mộskhat lầkvndn nữhtmka, tôtryfi khôtryfng cóugxoaanhm!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh trợugxon to mắlftft. Rõrevuaanhng chuyệhxngn nàaanhy khôtryfng phảluegi do côtryfaanhm, nhưvshrng tấrzobt cảlueg chứhrpzng cứhrpz đbhdhpkusu chĩobfba vàaanho côtryf.

“Tôtryfi khôtryfng phảluegi làaanh Tiêfvunu Lăvshrng Phong, côtryfugxoi cáidjli gìehcvtryfi sẽpamh tin cáidjli đbhdhóugxo, tôtryfi cũxribng sẽpamh khôtryfng đbhdháidjlnh mấrzobt lưvshrơugxong tâybnpm mảlueg thiêfvunn vịqrhp mộskhat ngưvshrugxoi phụkpnq nữhtmkybnpm đbhdhqrhpa rắlftfn rếdshot nhưvshrtryf!”

“Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, anh giảlueg vờugxoidjli gìehcv chứhrpz!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh cưvshrugxoi. “Nếdshou nhưvshraanh Diệhxngu Tinh màaanh anh nhớtryftiaei khôtryfng quêfvunn kia, thìehcv anh cũxribng sẽpamhaanhm nhưvshr vậowuuy phảluegi khôtryfng?”

“Rấrzobt đbhdháidjlng tiếdshoc, Diệhxngu Tinh khôtryfng biếdshot làaanhm nhữhtmkng chuyệhxngn nhưvshr vậowuuy, Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, côtryf khôtryfng cóugxougxo hộskhai biếdshot lúsnqsc đbhdhóugxotryfi sẽpamhaanhm thếdshoaanho.”

“Hừrzob!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hừrzob lạheqcnh. “Diệhxngu Tinh củtnmaa anh trong sáidjlng nhưvshr thếdsho, khôtryfng phảluegi cũxribng chỉaeroaanh ngưvshrugxoi thứhrpz ba thôtryfi sao!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh ngẩrfmkng đbhdhkvndu lêfvunn.


“Côtryf khôtryfng phảluegi làaanh ngưvshrugxoi thứhrpz ba, nhưvshrng cũxribng chỉaeroaanhaanhng náidjlt tùpamhy tiệhxngn leo lêfvunn giưvshrugxong đbhdhàaanhn ôtryfng!” Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh khinh miệhxngt nhìehcvn Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh.

“Anh…” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh cứhrpzng miệhxngng, giâybnpy tiếdshop theo nưvshrtryfc mắlftft rơugxoi xuốpkusng. “Đkpnqúsnqsng, tôtryfi làaanhaanhng náidjlt!” Côtryf gậowuut đbhdhkvndu. “Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, anh trăvshrm phưvshrơugxong ngàaanhn kếdsho tiếdshop cậowuun tôtryfi, khôtryfng phảluegi vìehcv muốpkusn biếdshon tôtryfi thàaanhnh nhưvshr thếdsho sao? Tấrzobt cảluegtryfm nay củtnmaa tôtryfi, đbhdhpkusu do mộskhat tay anh tạheqco thàaanhnh, anh hàaanhi lòcmmzng chưvshra?” Côtryf hỏrfmki. “Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, coi nhưvshr anh hậowuun tôtryfi đbhdhi. Nhưvshrng phiềpkusn anh nểskhaehcvnh khoảluegng thờugxoi gian vui vẻcyzbsnqsc chúsnqsng ta qua lạheqci màaanhugxo thểskha nhâybnpn từrzob vớtryfi tôtryfi mộskhat chúsnqst cóugxo đbhdhưvshrugxoc khôtryfng, tạheqci sao anh lạheqci tốpkusidjlo việhxngc nàaanhy vóugxoi Lăvshrng Phong, anh cóugxo biếdshot việhxngc nàaanhy làaanh mộskhat đbhdhluegodmcch rấrzobt lớtryfn vớtryfi anh ấrzoby hay khôtryfng, anh cóugxo biếdshot khôtryfng hảlueg, bởqrhpi vìehcv chuyệhxngn nàaanhy màaanh chúsnqsng tôtryfi, mộskhat chúsnqst hi vọaerong, rấrzobt cóugxo thểskhaxribng sẽpamh khôtryfng còcmmzn!”

cyzbt! Đkpnqskhat nhiêfvunn cửnfeqa phòcmmzng bệhxngnh bịqrhpcyzbo ra, trong phòcmmzng bệhxngnh vốpkusn dĩobfb khôtryfng hềpkusugxo ngưvshrugxoi, màaanhsnqsc nàaanhy Tiêfvunu Lăvshrng Phong lạheqci đbhdhi ra. Anh lạheqcnh lùpamhng nhìehcvn Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh vàaanh Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh.

“Lăvshrng, Lăvshrng Phong!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh líodmcu lưvshrdvkhi. Anh ấrzoby nghe thấrzoby sao?

“Cho nêfvunn, đbhdhhrpza bécyzbaanh củtnmaa anh?” Tiêfvunu Lăvshrng Phong mỉaerom cưvshrugxoi nhìehcvn Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh. Đkpnqskhat nhiêfvunn anh pháidjlt hiệhxngn, thìehcv ra tấrzobt cảlueg nhữhtmkng gỉaero Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh nóugxoi đbhdhpkusu vôtryfpamhng rõrevuaanhng, thìehcv ra anh ta luôtryfn áidjlm chỉaero vớtryfi mìehcvnh, nhưvshrng anh lạheqci cứhrpz ngu ngốpkusc tin tưvshrqrhpng Nhãtiae Đkpnqìehcvnh vôtryf tộskhai, thuầkvndn khiếdshot.

Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh cũxribng giậowuut mìehcvnh, khôtryfng phảluegi anh ta khôtryfng cóugxo trong phòcmmzng sao? Làaanhm thếdshoaanho lạheqci đbhdhskhat nhiêfvunn đbhdhi ra đbhdhâybnpy! “Lăvshrng Phong, khôtryfng phảluegi anh khôtryfng cóugxoqrhp đbhdhâybnpy sao?” Mặgfrzc dùpamh khôtryfng thíodmcch Tiêfvunu Lăvshrng Phong nhưvshrng màaanh chuyệhxngn nàaanhy, anh vẫzkxbn khôtryfng hy vọaerong Tiêfvunu Lăvshrng Phong biếdshot đbhdhưvshrugxoc. Dùpamh sao thìehcv đbhdhâybnpy cũxribng chíodmcnh làaanh nỗrlpai đbhdhau vàaanh sựwcrzobfb nhụkpnqc, khôtryfng phảluegi làaanh ngưvshrugxoi trong cuộskhac sẽpamh khôtryfng thểskhaaanho hiểskhau đbhdhưvshrugxoc.

“Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, anh ta nóugxoi đbhdhpkusu làaanh sựwcrz thậowuut sao? Ngay cảlueg tai nạheqcn xe ba năvshrm trưvshrtryfc, cũxribng làaanh do côtryf sắlftfp xếdshop?” Tiêfvunu Lăvshrng Phong đbhdhếdshon gầkvndn Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh. Tạheqci sao côtryf ta lạheqci cóugxo thểskhaodmcnh toáidjln chuyệhxngn nàaanhy đbhdhếdshon mứhrpzc đbhdhóugxo? Tạheqci sao côtryf ta cóugxo thểskha đbhdhskhac áidjlc đbhdhếdshon nhưvshr vậowuuy?

Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hung tợugxon trừrzobng mắlftft nhìehcvn Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh, anh ta cốpkus ýpeqw! Anh ta cốpkus ýpeqw de693tlp nghe đbhdhưvshrugxoc nhữhtmkng chuyệhxngn nàaanhy.

“Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, rốpkust cuộskhac thìehcvtryfcmmzn cóugxo chuyệhxngn gìehcv gạheqct tôtryfi?” Tiêfvunu Lăvshrng Phong dùpamhng mộskhat cáidjlnh tay siếdshot chặgfrzt bảlueg vai Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh.

“Lăvshrng, Lăvshrng Phong, anh đbhdhrzobng nghe anh ta nóugxoi bậowuuy!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hốpkust hoảluegng lắlftfc đbhdhkvndu. “Em… Em khôtryfng cóugxo. Đkpnqhrpza bécyzb, đbhdhhrpza bécyzb…”

“Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, nếdshou nhưvshr đbhdhếdshon lúsnqsc nàaanhy rồcqpbi màaanhtryfcmmzn dáidjlm nóugxoi đbhdhhrpza bécyzbaanh củtnmaa tôtryfi thìehcv…” Tay Tiêfvunu Lăvshrng Phong chậowuum rảluegi chuyểskhan đbhdhếdshon cổjcrltryf ta.

“Lăvshrng Phong…” Cho dùpamhugxo nằsnidm mởqrhp đbhdhi chăvshrng nữhtmka thìehcv Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh cũxribng khôtryfng thểskha ngờugxo, cóugxo mộskhat ngàaanhy Tiêfvunu Lăvshrng Phong sẽpamh đbhdhpkusi xửnfeq tuyệhxngt tìehcvnh vớtryfi côtryf nhưvshr thếdshoaanhy.

Tay Tiêfvunu Lăvshrng Phong run rẩrfmky, đbhdhâybnpy chíodmcnh làaanhtryfidjli màaanh kểskha từrzobsnqsc anh hiểskhau chuyệhxngn đbhdhãtiaevshrng chiềpkusu, chăvshrm sóugxoc. Tay anh siếdshot cổjcrltryf, nhưvshrng ngưvshrugxoi khôtryfng thểskha thởqrhp đbhdhưvshrugxoc lạheqci làaanh chíodmcnh anh…


“Lăvshrng Phong, em biếdshot sai thậowuut rồcqpbi.” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh khóugxoc nứhrpzc nởqrhp. “Em biếdshot sai rồcqpbi, em khôtryfng nêfvunn làaanhm chuyệhxngn cóugxo lỗrlpai vớtryfi anh, anh cho em mộskhat cơugxo hộskhai…”

“Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, côtryffvunn biếdshot.” Anh từrzob từrzob áidjlp sáidjlt Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh. “Tôtryfi cóugxo thểskha dễhaaxidjlng tha thứhrpz bấrzobt cứhrpz chuyệhxngn gìehcv, mặgfrzc cho côtryf trởqrhpfvunn khôtryfng còcmmzn làaanhtryf, mặgfrzc cho côtryfaanhm bao nhiêfvunu chuyệhxngn xấrzobu, tôtryfi cũxribng đbhdhpkusu cóugxo thểskha khôtryfng quan tâybnpm, nhưvshrng… Tôtryfi sẽpamh khôtryfng dễhaaxaanhng tha thứhrpz cho bấrzobt cứhrpz ngưvshrugxoi nàaanho phảluegn bộskhai tôtryfi, côtryf, cũxribng khôtryfng ngoạheqci lệhxng.”

“Lăvshrng Phong, em khôtryfng cốpkus ýpeqw, em chỉaero khôtryfng muốpkusn mấrzobt đbhdhi anh thôtryfi!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh níodmcu lấrzoby tay Tiêfvunu Lăvshrng Phong màaanh khóugxoc lóugxoc. “Sau sựwcrz kiệhxngn đbhdhóugxo, em cũxribng đbhdhãtiae rấrzobt hốpkusi hậowuun. Nhưvshrng em còcmmzn sợugxo mấrzobt đbhdhi anh hơugxon nữhtmka. Vốpkusn dĩobfb, em đbhdhqrhpnh âybnpm thầkvndm pháidjl bỏrfmk đbhdhhrpza bécyzb, nhưvshrng… Nhưvshrng lạheqci bịqrhp anh pháidjlt hiệhxngn. Khi đbhdhóugxo, anh ôtryfm em, lúsnqsc anh vui vẻcyzbfvunu lêfvunn ‘anh sắlftfp đbhdhưvshrugxoc làaanhm cha rồcqpbi’, thìehcv em đbhdhãtiae hiểskhau, đbhdhhrpza bécyzbaanhy khôtryfng thểskha pháidjl bỏrfmk đbhdhưvshrugxoc. Nhưvshrng em khôtryfng thểskha

“Khôtryfng thểskha đbhdhskhatryfi nuôtryfi con thay ngưvshrugxoi kháidjlc?” Tiêfvunu Lăvshrng Phong cưvshrugxoi. “Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, tôtryfi khôtryfng phảluegi nêfvunn cảluegm ơugxon côtryf đbhdhãtiae tốpkust bụkpnqng, cảluegm ơugxon côtryf đbhdhãtiae áidjly náidjly?” Bàaanhn tay đbhdhang nắlftfm bảlueg vai củtnmaa Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh khôtryfng ngừrzobng dùpamhng thêfvunm sứhrpzc.

“Lăvshrng Phong, em thậowuut sựwcrz biếdshot sai rồcqpbi. Em hứhrpza, sau nàaanhy, em chỉaerougxoehcvnh anh, đbhdhrzobng rờugxoi bỏrfmk em, cóugxo đbhdhưvshrugxoc khôtryfng! Em van anh!”

“Ha…” Tiêfvunu Lăvshrng Phong cưvshrugxoi khổjcrl mộskhat tiếdshong, anh xoay mặgfrzt nhìehcvn Hạheqc Cẩrfmkm Trìehcvnh. “Cẩrfmkm Trìehcvnh, biếdshot anh bao lâybnpu nay, tôtryfi pháidjlt hiệhxngn, anh nóugxoi mộskhat câybnpu rấrzobt đbhdhúsnqsng. Tôtryfi thậowuut sựwcrztryfpamhng đbhdháidjlng thưvshrơugxong…”

“Lăvshrng Phong, tôtryfi…”

“Anh đbhdhrzobng nhìehcvn tôtryfi nhưvshr vậowuuy, áidjly náidjly củtnmaa cáidjlc ngưvshrugxoi, mộskhat chúsnqst táidjlc dụkpnqng vớtryfi tôtryfi cũxribng khôtryfng cóugxo!” Tiêfvunu Lăvshrng Phong lắlftfc đbhdhkvndu, tay cũxribng từrzob từrzob rờugxoi khỏrfmki ngưvshrugxoi Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh. “Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, bấrzobt cứhrpz chuyệhxngn gìehcv, tôtryfi đbhdhpkusu cóugxo thểskha khôtryfng đbhdhskha ýpeqw, cóugxo thểskha tha thứhrpz cho côtryf, nhưvshrng màaanh chuyệhxngn nàaanhy, tôtryfi khôtryfng muốpkusn bàaanhn lạheqci! Côtryf đbhdhi đbhdhi…”

“Lăvshrng Phong!” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh kécyzbo cáidjlnh tay Tiêfvunu Lăvshrng Phong. “Anh đbhdhrzobng nhưvshr vậowuuy màaanh, nhiềpkusu năvshrm tìehcvnh cảluegm củtnmaa chúsnqsng ta thìehcv sao…”

“Lúsnqsc côtryfqrhp sau lưvshrng tôtryfi mang thai vớtryfi ngưvshrugxoi đbhdhàaanhn ôtryfng kháidjlc, côtryfugxo nghĩobfb đbhdhếdshon nhiềpkusu năvshrm tìehcvnh cảluegm củtnmaa chúsnqsng ta hay khôtryfng?” Tiêfvunu Lăvshrng Phong nhìehcvn Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh hỏrfmki. “Sau nàaanhy côtryf khôtryfng cầkvndn phảluegi giấrzobu giếdshom nữhtmka, cũxribng khôtryfng cầkvndn ngụkpnqy trang nữhtmka, Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh, đbhdhrzobng écyzbp tôtryfi nóugxoi ra nhữhtmkng lờugxoi khóugxo nghe hơugxon nữhtmka.” Anh chậowuum rãtiaei giơugxo ngóugxon tay lêfvunn, chỉaero vềpkus phíodmca lốpkusi ra.

“Lăvshrng Phong, sao anh cóugxo thểskha tuyệhxngt tìehcvnh nhưvshr vậowuuy?” Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh khóugxoc, lớtryfn tiếdshong hỏrfmki.

“Bởqrhpi vìehcv cha nàaanho con nấrzoby!” Tiêfvunu Lăvshrng Phong thờugxo ơugxo nhúsnqsn vai.

“Lăvshrng Phong, anh đbhdhrzobng nhưvshr vậowuuy màaanh…”

“Côtryfugxo thểskha đbhdhi đbhdhưvshrugxoc rồcqpbi!” Tiêfvunu Lăvshrng Phong chỉaero vềpkus lốpkusi ra. “Bắlftft đbhdhkvndu từrzobtryfm nay, côtryf muốpkusn ởqrhpfvunn cạheqcnh ai đbhdhpkusu làaanh tựwcrz do củtnmaa côtryf. Tôtryfi khôtryfng cóugxo quyềpkusn can thiệhxngp.”

“Lăvshrng Phong…”

“Tôtryfi nóugxoi lạheqci mộskhat lầkvndn nữhtmka, sau nàaanhy, tôtryfi khôtryfng muốpkusn nhìehcvn thấrzoby cáidjlc ngưvshrugxoi.” Giọaerong nóugxoi Tiêfvunu Lăvshrng Phong lạheqcnh lùpamhng mang theo sựwcrz run rẩrfmky khóugxo che giấrzobu, đbhdhi vàaanho phòcmmzng bệhxngnh. Trong khoảluegnh khắlftfc cáidjlnh cửnfeqa vừrzoba khécyzbp lạheqci, rốpkust cuộskhac vẻcyzb lạheqcnh lẽpamho trêfvunn mặgfrzt đbhdhãtiae bịqrhp thay thếdsho bởqrhpi nécyzbt ưvshru thưvshrơugxong sâybnpu đbhdhowuum, tựwcrza vàaanho váidjln cửnfeqa, anh ngẩrfmkng đbhdhkvndu lêfvunn, khốpkusng chếdsho giọaerot nưvshrtryfc trong khóugxoe mắlftft.

Thìehcv ra, năvshrm đbhdhóugxo mẹobfb đbhdhau khổjcrl nhưvshr thếdshoaanhy, thìehcv ra… Mộskha Thầkvndn, đbhdhau têfvunybnpm liệhxngt phếdsho đbhdhếdshon vậowuuy…

“Lăvshrng Phong, mởqrhp cửnfeqa đbhdhi, cho em mộskhat cơugxo hộskhai đbhdhi màaanh!” Bêfvunn ngoàaanhi, Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh đbhdhowuup mạheqcnh vàaanho cáidjlnh cửnfeqa. “Mởqrhp cửnfeqa.”

“Cúsnqst!” Tiêfvunu Lăvshrng Phong thôtryf bạheqco quáidjlt mộskhat tiếdshong. “Đkpnqưvshrugxong Nhãtiae Đkpnqìehcvnh đbhdhrzobng làaanhm cho tôtryfi cháidjln ghécyzbt côtryfugxon nữhtmka!”

Ngoàaanhi cửnfeqa, sau mộskhat hồcqpbi ồcqpbn àaanho, quảlueg nhiêfvunn đbhdhãtiae khôtryfng còcmmzn tiếdshong đbhdhskhang gìehcv nữhtmka. Nghe tiếdshong bưvshrtryfc châybnpn càaanhng lúsnqsc càaanhng xa, Tiêfvunu Lăvshrng Phong cưvshrugxoi buồcqpbn.

Nhìehcvn đbhdhi, mộskhat đbhdhhrpza bécyzbaanh ngay cảlueg cha mẹobfbxribng khôtryfng cầkvndn, thìehcvcmmzn trôtryfng mong vàaanho ai cầkvndn ngưvshrơugxoi nữhtmka. Tiêfvunu Lăvshrng Phong chầkvndm chậowuum ngồcqpbi xổjcrlm xuốpkusng, khôtryfng quan tâybnpm vếdshot thưvshrơugxong trêfvunn cáidjlnh tay đbhdhang đbhdhau thấrzobu xưvshrơugxong tủtnmay.

Tiêfvunu Lăvshrng Phong, ngưvshrơugxoi khôtryfng chỉaerougxo đbhdháidjlng thưvshrơugxong màaanhcmmzn cóugxo đbhdháidjlng buồcqpbn. Nhìehcvn phòcmmzng bệhxngnh trốpkusng rỗrlpang, cảluegm giáidjlc thêfvunvshrơugxong lạheqci mộskhat lầkvndn nữhtmka kécyzbo đbhdhếdshon. Thìehcv ra bấrzoby lâybnpu nay, anh vẫzkxbn luôtryfn làaanhm tiểskhau nhâybnpn mộskhat cáidjlch vôtryf íodmcch. Anh khôtryfng biếdshot khi anh gặgfrzp lạheqci Diệhxngu Tinh, còcmmzn cóugxo thểskha khẳdshong kháidjli hùpamhng hồcqpbn nóugxoi rằsnidng, cáidjli chếdshot củtnmaa Mộskha Thầkvndn chỉaeroaanh ngoàaanhi ýpeqw muốpkusn ~

Ha ha…! Tiêfvunu Lăvshrng Phong bậowuut cưvshrugxoi. Tiêfvunu Lăvshrng Phong, anh chíodmcnh làaanh hung thủtnma giếdshot ngưvshrugxoi, làaanh anh hạheqci chếdshot Mộskha Thầkvndn, đbhdhâybnpy cóugxo phảluegi chíodmcnh làaanhidjlo ứhrpzng màaanh Diệhxngu Tinh đbhdhãtiaeugxoi hay khôtryfng!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.