Hôn Trộm 55 Lần

Chương 686 : Tin nhắn trong điện thoại di động (36)

    trước sau   
Editor: Xiu Xiu

Thếohou nhưeicnng làbtbhxtmk muốolxfn cho Hàbtbhn Nhưeicnwxfr ngộqnkwt ngạxtmkt hơwxfrn, mớcgygi thuậutrmn miệbtbhng hỏbesfi, lạxtmki khôgeufng nghĩappf rằrccung, bàbtbh ta luôgeufn túbglfc tríqeiy đhdqia mưeicnu nhưeicn thếohou, vậutrmy màbtbhnaasng cójfhrbglfc sai lầqnkwm!

jfhri nhưeicn thếohou, quảmwgc nhiêpnknn làbtbhbtbh ta bàbtbhy mưeicnu đhdqihjrwy côgeuf xuốolxfng cầqnkwu thang...

btbhbglfc sinh nhậutrmt củmnnxa bàbtbh ta, Hứbppwa Gia Mộqnkwc nghe léteign đhdqiưeicnmwgcc, chíqeiynh làbtbh chuyệbtbhn bàbtbh ta đhdqihjrwy côgeuf xuốolxfng lầqnkwu... Nójfhri cárbttch khárbttc, trong lòqeiyng Hứbppwa Gia Mộqnkwc đhdqiãiuww biếohout, mẹmwgc anh làbtbh ngưeicnlyzgi gâmwgcy bấlyzgt lợmwgci cho côgeuf...

“Hứbppwa phu nhâmwgcn, côgeuf Kiềmnnxu, hai ngưeicnlyzgi đhdqiang nójfhri gìxtmk thếohou?” Ngưeicnlyzgi phụtnrs nữuxjq trung niêpnknn nhìxtmkn vẻvdsz mặhdqit củmnnxa Hàbtbhn Nhưeicnwxfrjfhr chúbglft kíqeiych đhdqiqnkwng, khôgeufng nhịbglfn đhdqiưeicnmwgcc tòqeiyqeiy hỏbesfi mộqnkwt câmwgcu.

bglfc nàbtbhy Hàbtbhn Nhưeicnwxfr mớcgygi nhớcgyg ra mìxtmknh đhdqiang ởqams trong dạxtmk tiệbtbhc, vộqnkwi vàbtbhng bìxtmknh tĩappfnh lạxtmki, vừgppea đhdqibglfnh tìxtmkm mộqnkwt cárbtti cớcgyg che giấlyzgu sựoynh thấlyzgt thốolxf vừgppea rồnaasi, kếohout quảmwgcpnknn tai lạxtmki truyềmnnxn đhdqiếohoun giọappfng nójfhri đhdqièolxf thấlyzgp củmnnxa Kiềmnnxu An Hảmwgco: “Anh Gia Mộqnkwc làbtbhm sao cójfhr thểfarrjfhri cho chárbttu biếohout nhữuxjqng thứbppwbtbhy? Chẳjfctng qua làbtbhjfhri bừgppea mộqnkwt phen, khôgeufng nghĩappf tớcgygi bàbtbh lạxtmki tốolxft nhưeicn thếohou, tựoynhxtmknh nójfhri sựoynh thậutrmt vớcgygi tôgeufi, bárbttc Hứbppwa, phảmwgci phảmwgci chúbglf ýigdn, đhdqigppeng đhdqifarr đhdqiếohoun lúbglfc, chuyệbtbhn bárbttc hạxtmki chếohout con củmnnxa ngưeicnlyzgi khárbttc, cũnaasng khôgeufng biếohout chừgppeng mựoynhc màbtbhjfhri ra dễlbggbtbhng nhưeicn thếohou...”


bglfc Kiềmnnxu An Hảmwgco nójfhri nhữuxjqng lờlyzgi nàbtbhy, trêpnknn mặhdqit vẫtnrsn duy trìxtmk vẻvdszeicnơwxfri cưeicnlyzgi ngọappft ngàbtbho, ngưeicnlyzgi xung quanh nhìxtmkn vàbtbho, giốolxfng nhưeicn con gárbtti đhdqiang làbtbhm nũnaasng vớcgygi mẹmwgc.

Hạxtmkn Nhưeicnwxfr nghe côgeufjfhri mấlyzgy chữuxjq “hạxtmki chếohout con củmnnxa ngưeicnlyzgi khárbttc” nàbtbhy, tuy đhdqiãiuww cựoynhc kỳqeiy cốolxf gắojcmng duy trìxtmk trạxtmkng thárbtti bìxtmknh tĩappfnh, nhưeicnng Kiềmnnxu An Hảmwgco ôgeufm cárbttnh tay củmnnxa bàbtbh, Kiềmnnxu An Hảmwgco cójfhr thểfarr cảmwgcm nhậutrmn đhdqiưeicnmwgcc cárbttnh tay củmnnxa bàbtbh ta giậutrmt lêpnknn mộqnkwt cárbtti.

Thậutrmt ra biêpnknn đhdqiqnkwbtbhnh đhdqiqnkwng củmnnxa Hàbtbhn Nhưeicnwxfr rấlyzgt nhỏbesf, sẽqboj khôgeufng bịbglf ai phárbttt hiệbtbhn, nhưeicnng Kiềmnnxu An Hảmwgco lạxtmki theo đhdqiqnkwng tárbttc củmnnxa bàbtbh, lôgeufi kéteigo cárbttnh tay củmnnxa bàbtbh, sau đhdqiójfhr liềmnnxn vung cárbttnh tay bàbtbh ta ra, âmwgcm thầqnkwm cắojcmn rărypdng mộqnkwt cíqeiya, trựoynhc tiếohoup ngãiuww trêpnknn mặhdqit đhdqilyzgt, còqeiyn hôgeufpnknn mộqnkwt tiếohoung nhỏbesf.

Mộqnkwt loạxtmkt nhữuxjqng hìxtmknh ảmwgcnh nàbtbhy, xảmwgcy ra liêpnknn tiếohoup nhau, nghiễlbggm nhiêpnknn giốolxfng nhưeicn Kiềmnnxu An Hảmwgco bịbglfbtbhn Nhưeicnwxfr đhdqihjrwy ngãiuww xuốolxfng đhdqilyzgt.

Trong nhárbtty mắojcmt liềmnnxn dẫtnrsn đhdqiếohoun khôgeufng íqeiyt árbttnh mắojcmt củmnnxa ngưeicnlyzgi khárbttc.

“Sao lạxtmki thếohoubtbhy?”

“Đxakdúbglfng vậutrmy, đhdqiang êpnknm đhdqimwgcp sao lạxtmki đhdqihjrwy ngưeicnlyzgi ta?”.

“Làbtbh sao...”

pnknn cạxtmknh cójfhr ngưeicnlyzgi đhdqii đhdqiếohoun đhdqifarr Kiềmnnxu An Hảmwgco ngồnaasi dậutrmy, quan tâmwgcm hỏbesfi ýigdn kiếohoun mộqnkwt câmwgcu: “Khôgeufng cójfhr việbtbhc gìxtmk chứbppw?”

Hứbppwa Gia Mộqnkwc cárbttch đhdqiójfhr khôgeufng xa, thấlyzgy dárbttng vẻvdsz củmnnxa mẹmwgcxtmknh, lạxtmki khôgeufng rõardkxtmknh hìxtmknh ởqams chỗujrxbtbhy, nhìxtmkn ngưeicnlyzgi xung quanh nójfhri mộqnkwt tiếohoung “thậutrmt xin lỗujrxi”, sau đhdqiójfhr ngay lậutrmp tứbppwc đhdqii tớcgygi, kếohout quảmwgc lạxtmki nhìxtmkn thấlyzgy Kiềmnnxu An Hảmwgco đhdqiang đhdqiưeicnmwgcc ngưeicnlyzgi khárbttc đhdqifarr dậutrmy, lôgeufng màbtbhy củmnnxa anh nhíqeiyu lạxtmki, vộqnkwi vàbtbhng đhdqii xuyêpnknn qua đhdqiárbttm ngưeicnlyzgi, đhdqii vềmnnx phíqeiya Kiềmnnxu An Hảmwgco.

Kiềmnnxu An Hảmwgco lắojcmc lắojcmc đhdqiqnkwu vớcgygi ngưeicnlyzgi đhdqifarrxtmknh dậutrmy, nójfhri mộqnkwt tiếohoung “Cảmwgcm ơwxfrn”, sau đhdqiójfhr liềmnnxn thấlyzgy quárbtt nhiềmnnxu ngưeicnlyzgi đhdqibppwng chung quanh, đhdqii vềmnnx phíqeiya Hứbppwa Gia Mộqnkwc, rũnaas mắojcmt xuốolxfng, giảmwgc bộqnkw khôgeufng cójfhr chuyệbtbhn gìxtmk, nghiêpnknng đhdqiqnkwu nhìxtmkn Hàbtbhn Nhưeicnwxfr, ra vẻvdszgeuf tộqnkwi hỏbesfi: “Bárbttc Hứbppwa, chárbttu nójfhri sai gìxtmk sao? Sao đhdqiqnkwt nhiêpnknn bárbttc lạxtmki đhdqihjrwy chárbttu?”

Cảmwgc đhdqilyzgi Hàbtbhn Nhưeicnwxfr đhdqimnnxu chưeicna từgppeng phảmwgci nếohoum mùnqcbi vịbglf âmwgcm thầqnkwm chịbglfu đhdqioynhng nhưeicnmwgcy giờlyzg, bàbtbh luôgeufn tỏbesf ra tao nhãiuww đhdqixtmki nhâmwgcn đhdqixtmki lưeicnmwgcng, lạxtmki bịbglfgeufbtbhm hạxtmki trởqams thàbtbhnh tròqeiyeicnlyzgi củmnnxa thiêpnknn hạxtmk.

bglfc nàbtbhy, Kiềmnnxu An Hảmwgco tỏbesf ra rấlyzgt tủmnnxi thâmwgcn, khôgeufng thểfarr nghi ngờlyzg nữuxjqa, Hàbtbhn Nhưeicnwxfrgeufnqcbng tứbppwc giậutrmn, đhdqiếohoun mứbppwc cảmwgc khuôgeufn mặhdqit đhdqiãiuwwgcnpng hồnaasng, giọappfng đhdqiiệbtbhu vôgeufnqcbng đhdqiqnkwc árbttc nójfhri ra mộqnkwt câmwgcu: “Côgeufjfhri hưeicnơwxfru nójfhri vưeicnmwgcn gìxtmk thếohou, tôgeufi đhdqihjrwy côgeuf khi nàbtbho...”

Chỉjfhr tiếohouc, Hàbtbhn Nhưeicnwxfrqeiyn chưeicna trárbttch cứbppw xong, cổohou tay đhdqiãiuww bịbglf Hứbppwa Gia Mộqnkwc giữuxjq chặhdqit lấlyzgy.

btbh sửgcnpng sốolxft, theo bảmwgcn nărypdng nhìxtmkn vềmnnx phíqeiya con trai củmnnxa mìxtmknh, hárbtt to mồnaasm, mang theo vàbtbhi phầqnkwn kíqeiych đhdqiqnkwng nhưeicn muốolxfn nójfhri gìxtmk đhdqiójfhr vớcgygi Hứbppwa Gia Mộqnkwc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.