Hôn Trộm 55 Lần

Chương 454 : Tại sao lại không cần con của chúng ta (14)

    trước sau   
Kiềekbhu An Hảidnno thìofop thàfiseo nósvpki nhỏsetnfisei lờlntki “Tạvshfi sao”, ngẩmjzzng đekbhcsjxu lêkmukn, giơwmem tay lêkmukn xoa xoa đekbhôkpnfi mắtdrut củakdsa mìofopnh dưmjzzlntkng nhưmjzz đekbhêkmukm nay đekbhãxhba khôkpnfng còezznn nưmjzzsvsrc mắtdrut, quay đekbhcsjxu, nhìofopn chằmksbm chằmksbm bêkmukn ngoàfisei vẫxcocn khôkpnfng ngớsvsrt mưmjzza, từdalt từdalt nhớsvsr lạvshfi, lúkmukc mìofopnh vừdalta gặxqenp đekbhãxhbakmuku Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, cũjgeyng làfise mộwdpnt ngàfisey mưmjzza nhưmjzz thếbqcofisey, sau đekbhósvpk chua xósvpkt lạvshfi nổjgeyi lêkmukn, cồomprn càfiseo giễhugvu võtoqnmjzzơwmemng oai trong lòezznng côkpnf, côkpnf khôkpnfng nhịdaltn đekbhưmjzzlbmqc lạvshfi giơwmem tay lêkmukn che miệhugvng, lạvshfi mộwdpnt lầcsjxn nữepsya khósvpkc rốhugvng lêkmukn thấomprt thanh.

ofopy giờlntk thờlntki gian khósvpkc củakdsa côkpnf rấomprt ngắtdrun, nhanh chósvpkng ổjgeyn đekbhdaltnh cảidnnm xúkmukc củakdsa mìofopnh xuốhugvng, lôkpnfng mi cong dàfisei treo đekbhcsjxy nhữepsyng hạvshft lệhugv nhỏsetn, nhìofopn chằmksbm chằmksbm Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, ngữepsy đekbhiệhugvu cósvpk chúkmukt kiêkmukn quyếbqcot nósvpki: “Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, thậgpgwt ra, tôkpnfi thậgpgwt sựcsjxsvpk thểtoqnfryz giảidnni cárchkch làfisem củakdsa anh, dùlhuf sao trêkmukn danh nghĩtdwea tôkpnfi vẫxcocn làfise vợlbmq củakdsa Hứdxnta Gia Mộwdpnc, đekbhdxnta bésvsr kia chắtdruc chắtdrun khôkpnfng thểtoqn giữepsy lạvshfi đekbhưmjzzlbmqc, nhưmjzzng làfise, đekbhvshfo lýfryz đekbhósvpkkpnfi biếbqcot, nhưmjzzng tôkpnfi khôkpnfng làfisem sao đekbhtoqn tha thứdxnt đekbhưmjzzlbmqc cho anh.”

“Bởzcyvi vìofopkpnfi đekbhhugvi vớsvsri anh tàfisen nhẫxcocn nhưmjzz thếbqco, cũjgeyng đekbhhugvi vớsvsri anh tuyệhugvt tìofopnh nhưmjzz thếbqco...”

kmukc Kiềekbhu An Hảidnno nósvpki tớsvsri đekbhâofopy, ngữepsy đekbhiệhugvu trởzcyvkmukn mềekbhm yếbqcou, côkpnf vẫxcocn cho rằmksbng thốhugvng khổjgey nhấomprt trêkmukn thếbqco giớsvsri nàfisey làfise khi ngưmjzzlntki kia khôkpnfng yêkmuku mìofopnh, lúkmukc nàfisey côkpnf mớsvsri hiểtoqnu đekbhưmjzzlbmqc, thốhugvng khổjgey nhấomprt chítpaenh làfise khi biếbqcot rõtoqn anh đekbhhugvi xửjzwa vớsvsri côkpnffisen nhẫxcocn cỡlbmqfiseo nhưmjzzng côkpnf vẫxcocn khôkpnfng thểtoqn ngừdaltng yêkmuku anh.

kpnf chôkpnfn đekbhcsjxu trong cárchknh tay củakdsa mìofopnh, âofopm thanh bìofopnh tĩtdwenh màfise lạvshfi mang theo nồomprng đekbhgpgwm đekbhau thưmjzzơwmemng: “Nếbqcou thờlntki gian gầcsjxn đekbhâofopy anh đekbhhugvi xửjzwa tốhugvt vớsvsri tôkpnfi, làfiseofop cảidnnm thấompry mắtdruc nợlbmqkmukn muốhugvn bùlhuf đekbhtdrup, Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, anh thậgpgwt sựcsjx khôkpnfng nêkmukn làfisem nhưmjzz vậgpgwy, bởzcyvi vìofop anh bùlhuf đekbhtdrup, càfiseng làfisem tôkpnfi khôkpnfng thểtoqn chịdaltu nổjgeyi, tôkpnfi thàfise rằmksbng khôkpnfng cósvpk...”

Vấomprn đekbhekbhfisey củakdsa Kiềekbhu An Hảidnno, tớsvsri quárchk đekbhwdpnt nhiêkmukn, khiếbqcon Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn khôkpnfng phảidnnn ứdxntng kịdaltp, qua mộwdpnt lúkmukc lâofopu, trong đekbhcsjxu anh mớsvsri chậgpgwm rãxhbai chuyểtoqnn đekbhwdpnng, tớsvsri cùlhufng thìofop tạvshfi sao Kiềekbhu An Hảidnno lạvshfi phárchkt

hiệhugvn ra mìofopnh đekbhãxhba sinh non? Rõtoqnfiseng anh đekbhãxhba chuyểtoqnn tiềekbhn cho bárchkc sĩtdwefise hộwdpnfryzfisem phẫxcocu thuậgpgwt đekbhêkmukm đekbhósvpk...

kmukc đekbhárchky lòezznng anh đekbhang suy nghĩtdwe nhữepsyng đekbhiềekbhu nàfisey, lạvshfi nghe đekbhưmjzzlbmqc câofopu nósvpki sau cùlhufng củakdsa côkpnf: anh thậgpgwt sựcsjx khôkpnfng nêkmukn làfisem nhưmjzz vậgpgwy, bởzcyvi vìofop anh bùlhuf đekbhtdrup, càfiseng làfisem tôkpnfi khôkpnfng thểtoqn chịdaltu nổjgeyi, tôkpnfi thàfise rằmksbng khôkpnfng cósvpk..

Đjgeywdpnt nhiêkmukn, đekbhárchky lòezznng anh liềekbhn dâofopng lêkmukn mộwdpnt tia hy vọjgeyng, mắtdrut anh sárchkng lêkmukn, rốhugvt cụekbhc cũjgeyng mởzcyv miệhugvng nósvpki vớsvsri Kiềekbhu An Hảidnno từdaltxhbay đekbhếbqcon giờlntk chỉsvpk thao thao bấomprt tuyệhugvt mộwdpnt mìofopnh mộwdpnt câofopu đekbhcsjxu tiêkmukn: “Làfiseofopkpnfi khôkpnfng cầcsjxn đekbhdxnta bésvsr, cho nêkmukn em mớsvsri khôkpnfng muốhugvn ởzcyvkmukn cạvshfnh tôkpnfi sao?”

Mộwdpnt câofopu nàfisey củakdsa Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, khôkpnfng còezznn nghi ngờlntkofop nữepsya, đekbhãxhba đekbhmjzzy Kiềekbhu An Hảidnno xuốhugvng vựcsjxc sâofopu thăekbhm thẳomprm, tay củakdsa côkpnf gắtdrut gao nắtdrum lấompry vạvshft árchko, nhìofopn cũjgeyng khôkpnfng dárchkm nhìofopn anh mộwdpnt cárchki, chỉsvpk cảidnnm thấompry đekbhưmjzzlbmqc trárchki tim mìofopnh đekbhau đekbhếbqcon dờlntki sôkpnfng lấomprp biểtoqnn, giọjgeyng nósvpki cũjgeyng giốhugvng nhưmjzz khôkpnfng còezznn linh hồomprn: “Anh thậgpgwt sựcsjx khôkpnfng cầcsjxn con...”

So vớsvsri Kiềekbhu An Hảidnno đekbhang nảidnnn lòezznng thoárchki chítpae, Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn lạvshfi cósvpk chúkmukt kítpaech đekbhwdpnng, anh vưmjzzơwmemn tay, tósvpkm lấompry bờlntk vai củakdsa côkpnf, tiếbqcop tụekbhc truy hỏsetni: “Kiềekbhu Kiềekbhu, em trảidnn lờlntki vấomprn đekbhekbh củakdsa tôkpnfi trưmjzzsvsrc đekbhãxhba, vìofop chuyệhugvn củakdsa con, em mớsvsri khôkpnfng muốhugvn ởzcyvkmukn cạvshfnh anh đekbhúkmukng khôkpnfng?”

Kiềekbhu An Hảidnno càfiseng chôkpnfn đekbhcsjxu sâofopu vàfiseo trogn khuỷidnnu tay, côkpnf giậgpgwt giậgpgwt cárchknh tay, muốhugvn trárchknh thoárchkt khỏsetni tay củakdsa Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn.

Trêkmukn tay Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn lạvshfi tăekbhng thêkmukm lựcsjxc: “Trảidnn lờlntki tôkpnfi...”

Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn còezznn chưmjzza nósvpki xong, Kiềekbhu An Hảidnno đekbhãxhba mạvshfnh mẽivlg ngẩmjzzng đekbhcsjxu, trêkmukn mặxqent mang theo mộwdpnt chúkmukt hậgpgwn thùlhuf, nhìofopn chằmksbm chằmksbm Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn, nósvpki: “Đjgeyúkmukng.”

Kiềekbhu An Hảidnno chỉsvpksvpki mộwdpnt chữepsy, đekbhwdpnt nhiêkmukn Lụekbhc Cẩmjzzn Niêkmukn liềekbhn cưmjzzlntki lêkmukn, tay anh mạvshfnh mẽivlglhufng lựcsjxc, késvsro Kiềekbhu An Hảidnno vàfiseo trong lòezznng mìofopnh, gắtdrut gao ôkpnfm lấompry.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.