Hôn Trộm 55 Lần

Chương 373 : Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt?(3)

    trước sau   
Kiềobrfu An Hảncdpo nhìobrfn Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn còlbozn chưsqrza lêsqrzn tiếvrdsng, Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn liềobrfn bấuhhmt đeslplbozc dĩnaqe thởckqaljdgi mộlghct hơdeeui, khôthkeng báfqioo trưsqrzlghcc vưsqrzơdeeun tay, képdkio Kiềobrfu An Hảncdpo vàljdgo lồlghcng ngựhvskc củfgvaa mìobrfnh, giam cầsjkvm côthke trong lồlghcng ngựhvskc củfgvaa anh khôthkeng cho côthke giãsqrzy giụeslpa, nóvrdsi: “Thờzznai gian khôthkeng còlbozn sớlghcm, ngủfgva đeslpi.”

Hoàljdgi bãsqrzo củfgvaa Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn, khiếvrdsn cho trong lòlbozng củfgvaa Kiềobrfu An Hảncdpo khóvrds chịhbsfu, bìobrfnh tĩnaqenh lạhvlui, tuy rằdcxyng hai ngưsqrzzznai cáfqioch nhau bởckqai quầsjkvn áfqioo, nhưsqrzng côthke vẫichjn cảncdpm nhậuktwn đeslpưsqrziizfc đeslplghcuhhmm trêsqrzn ngưsqrzzznai anh, áfqionh sáfqiong lay đeslplghcng khôthkeng khídfwd nhu hòlboza, côthke gốhncdi lêsqrzn cáfqionh tay củfgvaa anh, bêsqrzn tai nghe tiếvrdsng đeslpuktwp củfgvaa tim anh, trong nháfqioy mắlbozt cảncdpm thấuhhmy an tâcglem.

Trong đeslpsjkvu củfgvaa côthke, khôthkeng kìobrfm đeslpưsqrziizfc nhớlghc lạhvlui nhữlbozng chuyệpdtkn đeslpãsqrz pháfqiot sinh, dùcgpq rằdcxyng anh cùcgpqng quáfqio khứvkvm giốhncdng nhau, thoạhvlut nhìobrfn cảncdp ngưsqrzzznai rấuhhmt lạhvlunh lùcgpqng, nhưsqrzng côthkevrds thểckqa cảncdpm giáfqioc đeslpưsqrziizfc, rõnjvxljdgng anh quan tâcglem côthke. Đxkdtêsqrzm nay dưsqrzlghci áfqionh nếvrdsn lung linh, anh cầsjkvm tay côthke. Còlbozn cõnjvxng côthke vềobrf nhàljdg, tổndaa chứvkvmc sinh nhậuktwt cho côthke….Quáfqio khứvkvm anh chưsqrza bao giờzznaljdgm nhữlbozng việpdtkc nàljdgy cho côthke.

Anh vìobrf sao đeslplghct nhiêsqrzn biếvrdsn hóvrdsa nhiềobrfu nhưsqrz vậuktwy?

Kiềobrfu An Hảncdpo nhớlghc…..đeslpếvrdsn cuốhncdi cùcgpqng, trong đeslpsjkvu củfgvaa côthke hiệpdtkn lêsqrzn mộlghct cáfqioi giảncdp thuyếvrdst to gan, cóvrds phảncdpi hay khôthkeng làljdg do anh ởckqasqrzn cạhvlunh côthke mộlghct thờzznai gian dàljdgi, nêsqrzn anh cóvrds thiệpdtkn cảncdpm vớlghci côthke?

Ýuian nghĩnaqeljdgy xuấuhhmt hiệpdtkn trong đeslpsjkvu củfgvaa côthke, càljdgng nghĩnaqe thầsjkvn trídfwd củfgvaa Kiềobrfu An Hảncdpo càljdgng trởckqasqrzn hỗfhskn loạhvlun, trong lòlbozng khôthkeng hiểckqau càljdgng trởckqasqrzn hồlghci hộlghcp, nhịhbsfn khôthkeng đeslpưsqrziizfc mởckqa to mắlbozt, nhìobrfn vềobrf phídfwda Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn.


Ngưsqrzzznai đeslpàljdgn ôthkeng nhắlbozm mắlbozt lạhvlui, vẻdeeu mặizttt rấuhhmt bìobrfnh tĩnaqenh, nhưsqrz đeslpang chuẩgmxwn bịhbsf ngủfgva.

Kiềobrfu An Hảncdpo nhìobrfn nhìobrfn Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn, đeslpáfqioy lòlbozng cóvrds mộlghct loạhvlui xúobrfc đeslplghcng, hơdeeun nữlboza cáfqioi xúobrfc đeslplghcng kia, càljdgng ngàljdgy càljdgng mãsqrznh liệpdtkt, đeslpếvrdsn cuốhncdi cùcgpqng, côthke rốhncdt cụeslpc khôthkeng khốhncdng chếvrds đeslpưsqrziizfc gọxkdti lêsqrzn têsqrzn củfgvaa anh: “Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn?”

Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn đeslpang nhắlbozm mắlbozt, nghe thấuhhmy âcglem thanh củfgvaa Kiềobrfu An Hảncdpo, phảncdpn ứvkvmng cóvrds đeslpiềobrfu kiệpdtkn “Uh” mộlghct tiếvrdsng, sau đeslpóvrds mớlghci mởckqa mắlbozt.

Vừatsda tiếvrdsp xúobrfc vớlghci tầsjkvm mắlbozt củfgvaa anh, đeslpáfqioy lòlbozng Kiềobrfu An Hảncdpo liềobrfn cóvrds chúobrft hoảncdpng hốhncdt, vốhncdn đeslpưsqrza đeslpếvrdsn cửhvska miệpdtkng câcgleu nóvrdsi “Anh cóvrds phảncdpi thídfwdch tôthkei khôthkeng” bỗfhskng nhiêsqrzn dừatsdng lạhvlui ởckqa cổndaa họxkdtng, đeslpsjkvu óvrdsc củfgvaa côthkedeeui thanh tỉcwsanh mộlghct ídfwdt, Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn từatsdng nóvrdsi qua, cảncdp đeslpzznai nàljdgy mặizttc kệpdtk ngưsqrzzznai trong lòlbozng anh làljdg ai, cũhvlung khôthkeng cóvrds khảncdpsjkvng làljdgthke, cho nêsqrzn cóvrds phảncdpi làljdg do côthke suy nghĩnaqe nhiềobrfu hay khôthkeng?

Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn thấuhhmy mộlghct lúobrfc lâcgleu Kiềobrfu An Hảncdpo cũhvlung khôthkeng cóvrds phảncdpn ứvkvmng, hơdeeui cau mi lạhvlui, mởckqa miệpdtkng nóvrdsi: “Làljdgm sao vậuktwy?”

Kiềobrfu An Hảncdpo hoàljdgn hồlghcn, nhìobrfn Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn, nộlghci tâcglem rốhncdi rắlbozm mộlghct thờzznai gian, liềobrfn uyểckqan chuyểckqan tìobrfm mộlghct lýrlyz lo kháfqioc, mởckqa miệpdtkng nóvrdsi: “Anh hiệpdtkn tạhvlui buồlghcn ngủfgva hay khôthkeng buồlghcn ngủfgva?”

Trong lòlbozng ôthkem mộlghct ngưsqrzzznai phụeslp nữlboz, lạhvlui làljdg ngưsqrzzznai phụeslp nữlbozobrfnh thídfwdch, chỉcwsa cầsjkvn làljdg mộlghct ngưsqrzzznai đeslpàljdgn ôthkeng bìobrfnh thưsqrzzznang, đeslpobrfu khóvrdsvrds khảncdpsjkvng ngủfgva, Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn hắlbozng giọxkdtng mộlghct cáfqioi: “Khôthkeng buồlghcn ngủfgva.”

Sau đeslpóvrds lạhvlui hỏatsdi lạhvlui: “Làljdgm sao vậuktwy?”

“Uh.” Trầsjkvm mặizttc mộlghct láfqiot, Kiềobrfu An Hảncdpo lạhvlui nóvrdsi: “Tôthkei cóvrds thểckqa hỏatsdi anh mộlghct vấuhhmn đeslpobrf đeslpưsqrziizfc khôthkeng?”

“Em hỏatsdi đeslpi.” Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn sảncdpng khoáfqioi đeslpáfqiop lạhvlui.

Kiềobrfu An Hảncdpo cóvrds chúobrft khẩgmxwn chưsqrzơdeeung, tay yêsqrzn lặizttng nắlbozm chặizttt đeslppdtkm chăsjkvn, sau đeslpóvrds mang theo tinh thầsjkvn quyếvrdst hỏatsdi đeslpếvrdsn cùcgpqng, hỏatsdi lêsqrzn vấuhhmn đeslpobrf củfgvaa chídfwdnh mìobrfnh: “Anh cảncdpm thấuhhmy tôthkei cóvrds chỗfhskljdgo khôthkeng tốhncdt?”

Vấuhhmn đeslpobrfljdgy củfgvaa Kiềobrfu An Hảncdpo, quảncdp thựhvskc làljdg hỏatsdi lờzzna mờzzna đeslphncdi vớlghci Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn, khiếvrdsn cho anh khôthkeng biếvrdst trảncdp lờzznai thếvrdsljdgo.

xkdt trong lòlbozng anh, côthkeljdg tốhncdt nhấuhhmt trêsqrzn thếvrds giớlghci nàljdgy.

Kiềobrfu An Hảncdpo thấuhhmy Lụeslpc Cẩgmxwn Niêsqrzn trầsjkvm mặizttc, bảncdpn thâcglen càljdgng trởckqasqrzn hồlghci hộlghcp, vìobrf thếvrds lạhvlui mởckqa miệpdtkng, giốhncdng nhưsqrz đeslpckqa dịhbsfu đeslpi khôthkeng khídfwd, giảncdpi thídfwdch vấuhhmn đeslpobrf đeslplghct ngộlghct vừatsda xong củfgvaa mìobrfnh: “Làljdg nhưsqrz vầsjkvy, lúobrfc trưsqrzlghcc, anh Gia Mộlghcc nóvrdsi vớlghci tôthkei, anh cóvrds ngưsqrzzznai trong lòlbozng.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.