Hôn Trộm 55 Lần

Chương 360 : Hai câu “wo ai ni” (16)

    trước sau   
Kiềdaywu An Hảdzsoo vừxjnha mớszwli lưfyyuszwlt xem bìhluenh luậqamdn, kếuqiet quảdzso lạbqqmi nhìhluen thấjnwjy hai chữbocx củsbvpa Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn, khógccve môejrli khôejrlng nhịalvzn đehhjưfyyutcttc cong lêznqwn.

ejrl khôejrlng tiếuqiep tụiertc trảdzso lờfyyui anh, nhưfyyung áwhgfnh mắmtytt lạbqqmi chúflgj ýcrux đehhjếuqien Lụiertc Cẩkmwun niêznqwn ởlyjgznqwn cạbqqmnh.

znqwn trong xe chỉaqobgccv hai ngưfyyufyyui, tuy khôejrlng cógccv trao đehhjehhji bấjnwjt kỳtfix đehhjiềdaywu gìhlue, nhưfyyung khôejrlng khíisuj rấjnwjt ấjnwjm áwhgfp.

flgjc xe chạbqqmy qua mộnbryt KTV tưfyyuơnbryng đehhjyptoi cũtlvb, Kiềdaywu An Hảdzsoo nghĩypto mỗczaoi lầhrmln sinh nhậqamdt đehhjdaywu rấjnwjt quen thuộnbryc, sinh nhậqamdt hàowgong nădiipm anh đehhjdaywu tặtfixng quàowgo cho côejrl, mãfyyui đehhjếuqien mộnbryt nădiipm tốyptot nghiệcdmcp đehhjbqqmi họggdfc kia, côejrl lạbqqmi khôejrlng cógccv quàowgo củsbvpa anh.

flgjc đehhjógccv, vừxjnha làowgoflgjc quan hệcdmc củsbvpa anh vàowgoejrl trởlyjgznqwn xa lạbqqm.

flgjc trưfyyuszwlc khi còfqobn họggdfc trung họggdfc, nhiềdaywu lầhrmln cũtlvbng đehhjếuqien KTV chơnbryi đehhjùszwla vớszwli bạbqqmn bèsswb.


Xe chạbqqmy qua KTV rấjnwjt lâszcvu, Kiềdaywu An Hảdzsoo vẫowgon quay đehhjhrmlu, nhìhluen Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn: “Khôejrlng nghĩypto tớszwli, anh còfqobn nhớszwlwrhe sinh nhậqamdt củsbvpa tôejrli, tôejrli còfqobn tưfyyulyjgng anh đehhjãfyyu quêznqwn rồtapci.”

Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn nhìhluen thẳkmwung đehhjưfyyufyyung phốypto phíisuja trưfyyuszwlc, áwhgfnh đehhjèsswbn nêznqw ôejrln ngoàowgoi cửioaua xe, khôejrlng ngừxjnhng xẹolixt qua trêznqwn mặtfixt anh, khiếuqien vẻqxiw mặtfixt anh cógccv chúflgjt mơnbryowgong, anh im lặtfixng tầhrmlm nădiipm giâszcvy, mớszwli lêznqwn tiếuqieng: “Cho tớszwli bâszcvy giờfyyu đehhjdaywu chưfyyua từxjnhng quêznqwn.”

Sinh nhậqamdt củsbvpa côejrl, sinh nhậqamdt củsbvpa mẹolix, ngàowgoy giỗczao củsbvpa mẹolix, làowgo ba ngàowgoy quan trọggdfng nhấjnwjt củsbvpa anh trong mấjnwjy nădiipm nay, cho tớszwli bâszcvy giờfyyu anh đehhjdaywu chưfyyua từxjnhng quêznqwn.

Điertáwhgfy lòfqobng Kiềdaywu An Hảdzsoo run lêznqwn mộnbryt chúflgjt, sau đehhjógccvgccv cảdzsom giáwhgfc khẩkmwun trưfyyuơnbryng khôejrlng nógccvi nêznqwn lờfyyui, côejrl ngừxjnhng thởlyjg, nhưfyyuowgo muốypton xáwhgfc nhậqamdn đehhjiềdaywu gìhlue, hỏdyoyi: “Anh đehhjdaywu nhớszwl kỹehhj sinh nhậqamdt củsbvpa tôejrli sao?”

“Bảdzsoy lầhrmln sinh nhậqamdt củsbvpa em, làowgom sao cógccv thểnbry quêznqwn?” Lúflgjc anh nógccvi nhữbocxng lờfyyui nàowgoy, ngữbocx đehhjiệcdmcu dưfyyufyyung nhưfyyu nhiễddplm mộnbryt tầhrmlng sầhrmlu nãfyyuo khiếuqien ngưfyyufyyui kháwhgfc khôejrlng nhậqamdn ra.

Nhữbocxng sinh nhậqamdt từxjnh thờfyyui thiếuqieu niêznqwn củsbvpa côejrl, anh tặtfixng quàowgo, tuy nhiêznqwn khôejrlng chớszwlp mắmtytt qua, đehhjúflgjng làowgo mỗczaoi nădiipm anh đehhjdaywu tặtfixng.

Từxjnh thấjnwjp đehhjếuqien cao, trọggdfn vẹolixn bảdzsoy nădiipm, bảdzsoy nădiipm đehhjógccv, làowgo anh cốypto gắmtytng yêznqwu côejrl.

Bảdzsoy nădiipm?

Điertâszcvy làowgo đehhjiềdaywu nhưfyyu thếuqieowgoo, trong nháwhgfy mắmtytt khiếuqien cho Kiềdaywu An Hảdzsoo nghĩypto lạbqqmi nhữbocxng nădiipm tháwhgfng kia, chíisujnh mìhluenh cốypto chấjnwjp yêznqwu anh nhưfyyu thếuqieowgoo, mỗczaoi mógccvn quàowgo anh tặtfixng côejrl, đehhjdaywu trởlyjg thàowgonh mộnbryt loạbqqmi bảdzsoo bốyptoi màowgoejrlejrlszwlng trâszcvn trọggdfng.

Điertnbryt nhiêznqwn, Kiềdaywu An Hảdzsoo chau màowgoy, khôejrlng đehhjúflgjng, côejrl chỉaqob nhậqamdn đehhjưfyyutcttc sáwhgfu mógccvn quàowgo củsbvpa anh, sao anh lạbqqmi nógccvi làowgo bảdzsoy? Thêznqwm mộnbryt mógccvn nữbocxa củsbvpa nădiipm nay sao?

Kiềdaywu An Hảdzsoo vừxjnha muốypton mởlyjg miệcdmcng hỏdyoyi Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn, đehhjiệcdmcn thoạbqqmi lạbqqmi vang lêznqwn.

owgo mộnbryt dãfyyuy sốypto xa lạbqqm.

Kiềdaywu An Hảdzsoo nuốyptot lờfyyui nógccvi vàowgoo trong miệcdmcng, cầhrmlm lấjnwjy đehhjiệcdmcn thoạbqqmi, tiếuqiep nhậqamdn, bêznqwn trong truyềdaywn đehhjếuqien mộnbryt giọggdfng nữbocx lễddpl phéorojp: “Xin hỏdyoyi cógccv phảdzsoi làowgoejrl Kiềdaywu – vợtctt củsbvpa anh Hứsthqa Gia Mộnbryc khôejrlng ạbqqm?”


Kiềdaywu An Hảdzsoo sửioaung sốyptot mộnbryt phen: “Côejrlowgo?”

“Điertâszcvy làowgo bệcdmcnh việcdmcn, anh Hứsthqa vừxjnha mớszwli tỉaqobnh lạbqqmi, tôejrli gọggdfi đehhjiệcdmcn thoạbqqmi cho Hứsthqa gia, nhưfyyung khôejrlng ai nghe máwhgfy, vìhlue thếuqie chỉaqobgccv thểnbry gọggdfi cho côejrl.”

“Tôejrli lậqamdp tứsthqc đehhjếuqien đehhjógccv.” Kiềdaywu An Hảdzsoo cúflgjp đehhjiệcdmcn thoạbqqmi, nhìhluen Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn nógccvi: “Chúflgjng ta đehhjếuqien bệcdmcnh việcdmcn mộnbryt chuyếuqien, anh Gia Mộnbryc đehhjãfyyu tỉaqobnh.”

Lụiertc Cẩkmwun Niêznqwn nhẹolix nhàowgong gậqamdt đehhjhrmlu, khôejrlng nógccvi lờfyyui nàowgoo liềdaywn quay đehhjhrmlu xe, chuyểnbryn hưfyyuszwlng vềdayw bệcdmcnh việcdmcn nơnbryi Hứsthqa Gia Mộnbryc đehhjang nằnbrym.

Dọggdfc đehhjưfyyufyyung đehhji, đehhjáwhgfy lòfqobng anh còfqobn nghĩypto, Hứsthqa Gia Mộnbryc đehhjãfyyu tỉaqobnh, anh vàowgoejrlgccv phảdzsoi cũtlvbng nêznqwn kếuqiet thúflgjc khôejrlng?

Dọggdfc đehhjưfyyufyyung đehhji, đehhjáwhgfy lòfqobng côejrl cong nghĩypto, anh Gia Mộnbryc đehhjãfyyu tỉaqobnh, quan hệcdmc củsbvpa anh vàowgoejrl sẽszcv trởlyjgznqwn nhưfyyu thếuqieowgoo đehhjâszcvy, sau khi côejrl hủsbvpy bỏdyoyejrln ưfyyuszwlc, bọggdfn họggdfgccv thểnbryowgom bạbqqmn bèsswb củsbvpa nhau giốyptong nhưfyyu hiệcdmcn tạbqqmi sao?

Dọggdfc đehhjưfyyufyyung đehhji, hai ngưfyyufyyui, hai tâszcvm tưfyyu kháwhgfc nhau, mộnbryt ngưfyyufyyui sợtcttfyyui việcdmcc chia tay, mộnbryt ngưfyyufyyui nhớszwl lạbqqmi khi bắmtytt đehhjhrmlu.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.