Hôn Trộm 55 Lần

Chương 291 : Nhìn rõ xem tôi là ai?(1)

    trước sau   
Thấfsxqt vọjwvwng?

Kiềvlihu An Hảggbho khômvfxng rõmvfx nhữeichng lờqrjhi nàpmwvy củzhbea Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein làpmwvofgp ýwafhxexm, cáavbnnh mômvfxi hơfcwgi dẩaddwu lêyiein, mờqrjh mịlchft nhìxexmn anh: “Uhm?” mộsjdlt tiếiipfng.

xexmmvfx đwpmoang nắwafhm lấfsxqy cổtvpc tay củzhbea anh, nêyiein dưhoohqrjhng nhưhooh mặkbfht hơfcwgi đwpmoggbh gầrbian anh, cômvfxrwzgn mêyieimvfxi, vừqczka lúhdpqc đwpmopvakp ngay vàpmwvo tầrbiam mắwafht củzhbea anh, nhàpmwvn nhạosbyt phớaddwt hồmvfxng, cũmxwfng vớaddwi da thịlchft trắwafhng trẻehtco vàpmwv hai con ngưhoohơfcwgi đwpmoen láavbny, thuầrbian khiếiipft đwpmosjdlng lòpdkwng ngưhoohqrjhi.

Trong đwpmorbiau Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein hiệihugn lêyiein, lúhdpqc ởyvjy yếiipfn hộsjdli sinh nhậpvakt củzhbea Hứyxpta Gia Mộsjdlc, mộsjdlt trậpvakn ồmvfxn áavbno, cômvfx nhưhooh thếiipf kiễpmwvng chârwzgn lêyiein, nhẹlchf nhàpmwvng hômvfxn mômvfxi anh, cảggbhm giáavbnc cựqxuoc kỳtluz mềvlihm mạosbyi, mang theo hưhoohơfcwgng vịlchf ngọjwvwt ngàpmwvo, sau đwpmoóofgppdkwn cóofgp chúhdpqt e lệihug, xinh đwpmolchfp hômvfx mộsjdlt tiếiipfng: “Anh Gia Mộsjdlc, sinh nhậpvakt vui vẻehtc.”

Đbjnfáavbny mắwafht Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein, chậpvakm rãcrgki nổtvpci lêyiein tàpmwvn áavbnc, sau khi nghe đwpmoưhoohhoohc đwpmooạosbyn đwpmorvezi thoạosbyi trong cârwzgy búhdpqt ghi ârwzgm kílwua, xếiipf chiềvlihu hômvfxm nay Kiềvlihu An Hạosby lạosbyi tựqxuoxexmnh nóofgpi vớaddwi anh nhữeichng lờqrjhi kia, đwpmoếiipfn buổtvpci yếiipfn hộsjdli tốrvezi nay... Trong lòpdkwng anh vẫhvgan còpdkwn cựqxuoc lựqxuoc chấfsxqn áavbnp cảggbhm xúhdpqc quay cuồmvfxng cuốrvezng, nhưhoohng lúhdpqc nàpmwvy thìxexm khômvfxng chịlchfu đwpmoưhoohhoohc nữeicha, anh liềvlihn mạosbynh mẽuqnh thoáavbnt cổtvpc tay mìxexmnh ra khỏpyagi tay củzhbea Kiềvlihu An Hảggbho, khômvfxng chúhdpqt do dựqxuo đwpmoem nhữeichng vếiipft sẹlchfo còpdkwn thừqczka lạosbyi trêyiein mặkbfht kéalulo xuốrvezng.

Theo hàpmwvnh đwpmosjdlng củzhbea anh, cáavbnnh tay kia cũmxwfng khômvfxng khốrvezng chếiipf đwpmoưhoohhoohc tay láavbni liềvlihn quẹlchfo vàpmwvo mộsjdlt đwpmoưhoohqrjhng mòpdkwn, nhấfsxqn ga mạosbynh mộsjdlt cáavbni, xe rẽuqnh đwpmoômvfxng rẽuqnhrwzgy, đwpmoi đwpmoếiipfn mộsjdlt chỗlchf bờqrjhmvfxng khômvfxng cóofgp mộsjdlt bóofgpng ngưhoohqrjhi.

ybhjn bảggbhn đwpmoârwzgy khômvfxng phảggbhi đwpmoưhoohqrjhng vềvlih nhàpmwv... Kiềvlihu An Hảggbho nghi ngờqrjh nhìxexmn anh, vừqczka đwpmolchfnh hỏpyagi anh tớaddwi đwpmoârwzgy làpmwvm gìxexm, chợhooht xe liềvlihn dừqczkng lạosbyi.

Bớaddwi vìxexm dừqczkng cóofgp chúhdpqt đwpmosjdlt ngộsjdlt, Kiềvlihu An Hảggbho theo quáavbnn tílwuanh, cảggbh ngưhoohqrjhi nghiêyieing vềvlih phílwuaa trưhoohaddwc, bêyiein tai lờqrjh mờqrjh nghe đwpmoưhoohhoohc ârwzgm thanh dârwzgy an toàpmwvn bịlchf mởyvjy ra, sau đwpmoóofgp bảggbh vai củzhbea cômvfx bịlchf anh nhấfsxqn mộsjdlt cáavbni, thârwzgn thểggbh vốrvezn đwpmoang lao vềvlih phílwuaa trưhoohaddwc, liềvlihn bịlchf áavbnp lạosbyi trêyiein lưhoohng xe, sau đwpmoóofgpyiein tai truyềvlihn đwpmoếiipfn tiếiipfng nóofgpi trầrbiam thấfsxqp củzhbea Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein: “Giấfsxqc mộsjdlng đwpmolchfp bịlchf pháavbn vỡjwvw, cóofgp phảggbhi cựqxuoc kỳtluz thấfsxqt vọjwvwng hay khômvfxng?”

Lạosbyi làpmwv thấfsxqt vọjwvwng?

mvfx nhílwuau màpmwvy, nhìxexmn vẻehtc mặkbfht củzhbea Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein nhưhooh đwpmoang kếiipft băybhjng ngàpmwvn năybhjm, nuốrvezt nưhoohaddwc miếiipfng mộsjdlt cáavbni, nhỏpyag giọjwvwng hỏpyagi lạosbyi: “Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein, anh nóofgpi cáavbni gìxexm? Mộsjdlng đwpmolchfp cáavbni gìxexm?”

Trong đwpmoáavbny mắwafht củzhbea anh cóofgp chúhdpqt cảggbhm xúhdpqc phứyxptc tạosbyo, lạosbyi bắwafht đwpmorbiau chuyểggbhn đwpmosjdlng, anh nhưhooh đwpmoang lầrbiam bầrbiam lầrbiau bầrbiau, ârwzgm đwpmoiệihugu đwpmokbfhc biệihugt thìxexm thàpmwvo nóofgpi nhỏpyag: “Đbjnfêyieim nay cômvfx cựqxuoc kỳtluz vui vẻehtc, phảggbhi khômvfxng? Bởyvjyi vìxexmmvfx nhìxexmn thấfsxqy cậpvaku ta rấfsxqt sốrvezng đwpmosjdlng, khômvfxng phảggbhi chỉrphfpmwv mộsjdlt ngưhoohqrjhi thựqxuoc vậpvakt đwpmoang ngủzhbe say, khômvfxng thègzepm nhìxexmn đwpmoếiipfn cômvfx... Nhưhoohng tômvfxi khômvfxng phảggbhi làpmwv cậpvaku ta...”

ofgpi tớaddwi đwpmoârwzgy, áavbnnh mắwafht anh rấfsxqt phẫhvgan nộsjdl, hay nóofgpi đwpmoúhdpqng hơfcwgn còpdkwn cóofgp bi thưhoohơfcwgng, nhưhoohng cũmxwfng khômvfxng đwpmoggbh Kiềvlihu An Hảggbho nhìxexmn rõmvfxpmwvng, đwpmoáavbny mắwafht hiệihugn lêyiein mộsjdlt tầrbiang lạosbynh lẽuqnho, tăybhjng thêyieim sứyxptc lựqxuoc nắwafhm lấfsxqy bảggbh vai củzhbea cômvfx, trầrbiam thấfsxqp nóofgpi ra: “Tômvfxi khômvfxng phảggbhi làpmwv cậpvaku ta, tômvfxi khômvfxng phảggbhi làpmwv cậpvaku ta, tạosbyi sao trong mắwafht cômvfx chỉrphfofgpxexmnh cậpvaku ta, khômvfxng thểggbh thấfsxqy tômvfxi? Tạosbyi sao?”

Âfjncm thanh củzhbea Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein rấfsxqt nhỏpyag, lờqrjhi nóofgpi lạosbyi cựqxuoc kỳtluz loạosbyn, Kiềvlihu An Hảggbho khômvfxng nghe đwpmoưhoohhoohc rõmvfxpmwvng, chỉrphffcwgfcwgpmwvng màpmwvng thấfsxqy cóofgp chữeich mắwafht, cáavbni gìxexm khômvfxng phảggbhi cậpvaku ta, cáavbni gìxexm khômvfxng nhìxexmn thấfsxqy anh?

mvfx nghĩbiaz thếiipfpmwvo cũmxwfng khômvfxng rõmvfx đwpmoưhoohhoohc tớaddwi cùqrjhng làpmwv Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein đwpmoang nóofgpi gìxexm, tráavbnn càpmwvng nhăybhjn lạosbyi hơfcwgn: “Cáavbni gìxexm khômvfxng phảggbhi cậpvaku ta? Cáavbni gìxexm khômvfxng nhìxexmn thấfsxqy, Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein, rốrvezt cuộsjdlc anh đwpmoang nóofgpi gìxexm?”

Lờqrjhi nóofgpi củzhbea Kiềvlihu An Hảggbho lậpvakp tứyxptc quấfsxqy nhiềvlihu Lụwcuec Cẩaddwn Niêyiein, anh mạosbynh mẽuqnhhdpqi xuốrvezng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.