Hoang Nguyên Tuyết

Chương 6 :

    trước sau   
Gióxcpl biểlyrtn sớktpzm thổdghpi lấwkrjt phấwkrjt cuốdqwjn theo tiếxpxhng huyêwflcn náauyyo củhncma ngưylwdbzpvn bêwflcn ấwkrjy.

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng tựikwqa hồjxjj trầmdggm lắwoiang trong cốdqwj sựikwq kinh tâbzpvm đuheaewtkng pháauyych vừyvgsa rồjxjji. Thậdynmt lâbzpvu sau, hắwoian mớktpzi thởwkrjyrczi, áauyyn kiếxpxhm đuheaewtkng lêwflcn, nhiệeiipt huyếxpxht phi đuheahhfvng trong ngựikwqc khôftlhng còuhean ứewtkc chếxpxh đuheaưylwdvvawc nữpnqka: “Hảhhfvo nam nhâbzpvn! Hảhhfvi nam nhâbzpvn! Trong giang hồjxjjuhean cóxcpl dạrsxpng ngưylwdyvgsi ta từyvgsbzpvu kímyaanh phụmmmcc nhưylwd thếxpxh, vậdynmy cũajomng nêwflcn sấwkrjm nhậdynmp giang hồjxjj, kếxpxht giao anh hùyvgsng, lang bạrsxpt làyrczm nêwflcn mộewtkt phiêwflcn sựikwq nghiệeiipp”.

Cao Hoan tựikwqa hồjxjj khôftlhng đuheaewtkng chúdghpt nàyrczo, dựikwqa vàyrczo thâbzpvn câbzpvy, kẹmmmcp lấwkrjy mấwkrjy phiếxpxhn láauyy, thầmdggn sắwoiac vẫenbgn bìzstmnh tĩrsxpnh vàyrczxbdynh đuhearsxpm y nhưylwdajom.

Chỉdqwj củhncma mụmmmcc quang củhncma hắwoian làyrcz ngưylwdng đuheameueng trêwflcn kiếxpxhm củhncma Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng, sắwoiac mặhncmt biếxpxhn đuheadghpi cựikwqc kỳqzdb phứewtkc tạrsxpp.

“Nhậdynmm côftlhng tửfmyy, cóxcpl thểlyrt cho ta mưylwdvvawn bảhhfvo kiếxpxhm củhncma ngưylwdơigkhi xem qua?” Hắwoian đuheaewtkt nhiêwflcn mởwkrj miệeiipng hỏmyaai mộewtkt vấwkrjn đuheaenbg khôftlhng hềenbg liêwflcn quan.

Nhậdynmn Phi Dưylwdơigkhng nhấwkrjt thờyvgsi khôftlhng phảhhfvn ứewtkng kịrbfbp, ngẩhsryn ngưylwdyvgsi mộewtkt lúdghpc mớktpzi đuheaưylwda kiếxpxhm trong tay ra: “Ngưylwdơigkhi coi thìzstm cứewtk coi, đuheaâbzpvu cóxcplzstm lạrsxpyvgsng đuheaâbzpvu”.


Cao Hoan hiệeiipn thầmdggn sắwoiac nghiêwflcm túdghpc vàyrcz trang trọmeueng, trởwkrj tay từyvgs từyvgsdghpt kiếxpxhm ra, đuheaưylwda mắwoiat nhìzstmn hai chữpnqk “Vấwkrjn tìzstmnh” trêwflcn lưylwdng kiếxpxhm. Mộewtkt thầmdggn sắwoiac kỳqzdb quáauyyi khẽfkpw thoáauyyng qua trong mắwoiat háauyyn. Hắwoian rúdghpt kiếxpxhm ra hếxpxht, cấwkrjt giọmeueng khàyrczn khàyrczn: “Nhậdynmm côftlhng tửfmyy, kiếxpxhm nàyrczy khôftlhng phảhhfvi làyrcz phàyrczm vậdynmt, ngưylwdơigkhi cầmdggn phảhhfvi trâbzpvn quýxcplxcpl”.

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng kỳqzdb quáauyyi: “Vậdynmy sao? Đadvdâbzpvy làyrcz kiếxpxhm do phụmmmc thâbzpvn lưylwdu lạrsxpi, ta đuheaãxbdyyvgsng từyvgs nhỏmyaa đuheaếxpxhn lớktpzn, ngoạrsxpi trừyvgs kiếxpxhm cóxcpl nhanh hơigkhn mộewtkt chúdghpt, thìzstm khôftlhng pháauyyt hiệeiipn cóxcplzstm đuheahncmc biệeiipt”.

Cao Hoan cưylwdyvgsi cưylwdyvgsi, xem xéoeizt thanh kiếxpxhm nàyrczy mộewtkt cáauyych rấwkrjt kỹcpveylwdzstmng: “Nàyrczo chỉdqwjxcpl nhanh 'mộewtkt chúdghpt'? Nếxpxhu nhưylwd khôftlhng phảhhfvi kiếxpxhm phong linh lợvvawi tuyệeiipt thếxpxh, kiếxpxhm khímyaa bứewtkc đuheaếxpxhn mi tâbzpvm ngưylwdyvgsi ta, ngưylwdơigkhi vừyvgsa rồjxjji sao cóxcpl thểlyrt mộewtkt kiếxpxhm màyrcz chặhncmt đuheaewtkt thiêwflcn niêwflcn cựikwq mộewtkc đuheaưylwdvvawc”. Hắwoian búdghpn tay lêwflcn thâbzpvn kiếxpxhm, kiếxpxhm ngâbzpvn vang nhưylwd rồjxjjng gầmdggm.

“Kiếxpxhm nàyrczy chímyaanh làyrcz do Chúdghp Kiếxpxhm sưylwd Thiệeiipu Khôftlhng Tửfmyy tạrsxpo ra từyvgs trăwmfrm năwmfrm trưylwdktpzc, vàyrczajomng làyrcz mộewtkt trong ba đuhearsxpi lợvvawi khímyaazstmnh sanh củhncma y. Trong võqnvabzpvm khôftlhng biếxpxht cóxcpl bao nhiêwflcu ngưylwdyvgsi mộewtkng tưylwdwkrjng cóxcpl đuheaưylwdvvawc nóxcpl, sao lệeiipnh tôftlhn khôftlhng nhắwoiac đuheaếxpxhn đuheaiềenbgu nàyrczy?”

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng nhếxpxhch môftlhi: “Cha ta mấwkrjt từyvgs khi ta ba bốdqwjn tuổdghpi, từyvgs nhỏmyaa đuheaếxpxhn lớktpzn ngưylwdyvgsi chẳigkhng dạrsxpy ta cáauyyi gìzstm cảhhfv”.

“Vậdynmy kiếxpxhm pháauyyp củhncma ngưylwdơigkhi...” Cao Hoan thăwmfrm dòuhea.

“Đadvdơigkhn giảhhfvn, y theo kiếxpxhm phổdghpyrcz luyệeiipn! Dùyvgs sao thìzstmajomng vậdynmy”. Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng khôftlhng cho đuheaóxcplyrcz trọmeueng, “Mẹmmmc củhncma ta mớktpzi đuheamdggu còuhean khôftlhng cho ta luyệeiipn, nóxcpli cáauyyi gìzstmyrczqnvaftlhng quan chứewtk, đuheaenbgu chẳigkhng ra cáauyyi tímyaach sựikwqzstm, chẳigkhng thàyrcz an tâbzpvm sinh hoạrsxpt. Sau đuheaóxcpl ngưylwdyvgsi mấwkrjt rồjxjji, khôftlhng còuhean ai quảhhfvn ta nữpnqka”.

Cao Hoan gậdynmt đuheamdggu, hỏmyaai: “Vậdynmy lệeiipnh đuheaưylwdyvgsng... Cũajomng khôftlhng hềenbgxcpli qua sao?” Thầmdggn sắwoiac củhncma hắwoian cóxcpl chúdghpt kỳqzdb quáauyyi.

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng dựikwqa vàyrczo gốdqwjc câbzpvy, ôftlhm tay cưylwdyvgsi lạrsxpnh: “Trong mắwoiat mẹmmmc ta chỉdqwjxcpl cha ta, căwmfrn bảhhfvn khôftlhng hềenbgxcpl ta. Cha ta chếxpxht rồjxjji, khôftlhng quáauyy mộewtkt tháauyyng ngưylwdyvgsi cũajomng mấwkrjt theo. Nhữpnqkng ngưylwdyvgsi kháauyyc khi phụmmmc ta niêwflcn thiếxpxhu vôftlh tri, ai ai cũajomng muốdqwjn đuheaenbg đuheamdggu cưylwdzstmi cổdghp ta... Hừyvgs hừyvgs, bọmeuen chúdghpng hung, ta còuhean hung hơigkhn bọmeuen chúdghpng! Từyvgs nhỏmyaa đuheaếxpxhn lớktpzn, trong Tháauyyi Bìzstmnh phủhncmyrczy ta làyrczxbdyo đuhearsxpi, ai dáauyym khi phụmmmc ta nữpnqka?”

Hồjxjjng y thiếxpxhu niêwflcn hiệeiipn vẻmlpc tiếxpxhu ýxcplyrcz quáauyyi trêwflcn mặhncmt, nhưylwdng trong mắwoiat lạrsxpi hiểlyrtn sắwoiac tháauyyi tịrbfbch mịrbfbch côftlh đuheaơigkhn: “Ngưylwdyvgsi ta đuheaenbgu mắwoiang ta làyrcz áauyyc thiếxpxhu... Cũajomng chẳigkhng hềenbgzstm, dùyvgs sao thìzstm ta từyvgs nhỏmyaa đuheaãxbdy khôftlhng cóxcpl mẹmmmc dạrsxpy”.

Cao Hoan dưylwdyvgsng nhưylwd khôftlhng nghe hắwoian nóxcpli, cúdghpi đuheamdggu mâbzpvn mêwflc cọmeueng cỏmyaa trong tay, đuheaewtkt nhiêwflcn ngẩhsryng đuheamdggu hỏmyaai: “Nếxpxhu nóxcpli nhưylwd vậdynmy, lệeiipnh tôftlhn vàyrcz lệeiipnh đuheaưylwdyvgsng đuheaenbgu đuheaãxbdy từyvgs trầmdggn? Nhữpnqkng năwmfrm nay cáauyyc ngưylwdyvgsi nhấwkrjt mựikwqc mai danh ẩhsryn tímyaanh sinh hoạrsxpt ởwkrjigkhi nàyrczy?”

“Khôftlhng sai”. Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng hồjxjji đuheaáauyyp, đuheaewtkt nhiêwflcn cảhhfvm thấwkrjy kỳqzdb quáauyyi, “Ngưylwdơigkhi hôftlhm nay sao nóxcpli nhiềenbgu thếxpxh? Hỏmyaai mấwkrjy chuyệeiipn đuheaóxcpl đuhealyrtyrczm gìzstm?”

Cao Hoan cưylwdyvgsi cưylwdyvgsi, khôftlhng nóxcpli gìzstm nữpnqka.


“Dìzstm, thúdghpc thúdghpc, sắwoiap giữpnqka trưylwda rồjxjji, chúdghpng ta vềenbg Thiêwflcn nữpnqk từyvgs ăwmfrn uốdqwjng chứewtk?” Trong chốdqwjc láauyyt, bọmeuen Tiềenbgu Kỳqzdb đuheaenbgu chạrsxpy lạrsxpi hếxpxht. Dùyvgs sao thìzstm chúdghpng đuheaenbgu làyrczyrczi tửfmyy, tuy nhiêwflcn vừyvgsa rồjxjji gạrsxpp phảhhfvi chuyệeiipn kinh hồjxjjn ghêwflc sợvvaw, nhưylwdng hiệeiipn giờyvgs chuyệeiipn ăwmfrn uốdqwjng đuheadqwji vớktpzi chúdghpng còuhean to hơigkhn trờyvgsi, nêwflcn chúdghpng đuheaenbgu báauyym lấwkrjy Phong Sa vòuheai vĩrsxpnh, “Dìzstm, chúdghpng con đuheaóxcpli gầmdggn chếxpxht rồjxjji!”

“Đadvdưylwdvvawc, chúdghpng ta trởwkrj vềenbg ăwmfrn uốdqwjng”. Thấwkrjy ngưylwdbzpvn càyrczng đuheaếxpxhn càyrczng nhiềenbgu, bắwoiat đuheamdggu tu bổdghp đuheaoạrsxpn đuheaêwflc bịrbfb pháauyy. Sợvvaw bịrbfb ngưylwdyvgsi dâbzpvn pháauyyt hiệeiipn, Phong Sa kéoeizo bọmeuen hàyrczi tửfmyy, chuẩhsryn bịrbfb quay vềenbg, “Hai vịrbfb chịrbfbu khổdghp đuheaãxbdybzpvu, hay làyrczyvgsng đuheaếxpxhn hàyrczn xáauyy nghỉdqwj qua mộewtkt chúdghpt”.

Tuy nhiêwflcn, khi tiếxpxhn vàyrczo Thiêwflcn nữpnqk từyvgs, mọmeuei ngưylwdyvgsi đuheaenbgu sửfmyyng sốdqwjt.

Trong nhàyrcz trốdqwjng hoáauyyc, cửfmyya lớktpzn bịrbfb pháauyy, cáauyyc hoa cỏmyaa trong vưylwdyvgsn đuheaenbgu bịrbfb bứewtkt gốdqwjc, pháauyyauyyt tan tàyrcznh. Bêwflcn tưylwdyvgsng còuhean cóxcpl mấwkrjy thi thểlyrt nằhhfvm ngang ngửfmyya, nhấwkrjt đuhearbfbnh làyrcz khi cấwkrjp tốdqwjc xâbzpvm nhậdynmp vàyrczo đuheaãxbdy bịrbfb đuheaewtkc màyrcz chếxpxht. Nhìzstmn chung, trong việeiipn bịrbfb pháauyy tan tàyrcznh hếxpxht cảhhfv.

“Mẹmmmc...! Lãxbdyo chếxpxht bầmdggm Thầmdggn Thủhncmy cung, đuheaúdghpng làyrcz quáauyyauyy đuhearsxpo màyrcz! Bứewtkc ngoàyrczi sao màyrcz quáauyy đuheaáauyyng thếxpxh”. Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng giưylwdơigkhng đuheaôftlhi màyrczy kiếxpxhm, tứewtkc giậdynmn nóxcpli, “Cao Hoan, chúdghpng ta liêwflcn thủhncm đuheaếxpxhn đuheaóxcpl san bằhhfvng hếxpxht thảhhfvy! Ngưylwdơigkhi dáauyym di khôftlhng?”

Hắwoian quay đuheamdggu, mụmmmcc quang nhưylwd đuheaiệeiipn nhìzstmn Cao Hoan, đuheaenbg xuấwkrjt lờyvgsi mờyvgsi.

Cao Hoan tựikwqa hồjxjj đuheaãxbdy sớktpzm liệeiipu đuhearbfbnh sẽfkpwxcpl chuyệeiipn nàyrczy, chỉdqwjzstmnh đuhearsxpm nhìzstmn lưylwdktpzt qua, khôftlhng hềenbgxcpli gìzstm.

Thấwkrjy hắwoian trầmdggm mặhncmc, Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng vôftlhyvgsng bấwkrjt mãxbdyn, hỏmyaai lạrsxpi lầmdggn nữpnqka: “Ngưylwdơigkhi đuheai hay khôftlhng? Khôftlhng đuheai ta đuheai làyrczm mộewtkt mìzstmnh đuheaóxcpl!”

Cao Hoan lầmdggn nàyrczy mớktpzi hồjxjji lạrsxpi thầmdggn, đuheaiềenbgm đuhearsxpm hỏmyaai: “Ạmmmc, đuheaếxpxhn Thầmdggn Thủhncmy cung? Cáauyyi nàyrczy khôftlhng phảhhfvi chơigkhi đuheaâbzpvu”. Hắwoian trầmdggm ngâbzpvm thậdynmt lâbzpvu, trong áauyynh mắwoiat đuheaewtkt nhiêwflcn lóxcple lêwflcn mộewtkt tia tàyrczn khốdqwjc vàyrcz lạrsxpnh lùyvgsng, đuheaiềenbgm nhiêwflcn nóxcpli: “Đadvdưylwdvvawc, ngàyrczy mai ta sẽfkpw theo ngưylwdơigkhi đuheai!”

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng mừyvgsng rởwkrj, nhảhhfvy phốdqwjc lạrsxpi dùyvgsng lựikwqc vỗgbwkwflcn vai Cao Hoan: “Ta biếxpxht làyrcz ngưylwdơigkhi sẽfkpw đuheai màyrcz, têwflcn mắwoiac dịrbfbch ngưylwdơigkhi tuy làyrcz lạrsxpnh băwmfrng băwmfrng làyrczm ra vẻmlpc khôftlhng màyrczn gìzstm cảhhfv, nhưylwdng kỳqzdb thậdynmt làyrcz mộewtkt háauyyn tửfmyy tốdqwjt! Cùyvgsng vàyrczo sanh ra tửfmyy nhưylwd thếxpxh, chúdghpng ta làyrcz huynh đuheaeiip rồjxjji! Đadvdúdghpng ha, cáauyyi nàyrczy... cóxcpl phảhhfvi làyrcz kếxpxht nghĩrsxpa đuheaenbgu cầmdggn tímyaan vậdynmt hay khôftlhng?”

ylwdktpzng vềenbg giang hồjxjj, tựikwq nhiêwflcn phảhhfvi xửfmyy sựikwqftlh phỏmyaang theo quy củhncm củhncma giang hồjxjj. Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng gãxbdyy đuheamdggu, thựikwqc tếxpxh khôftlhng nghĩrsxp ra móxcpln gìzstmxcpl thểlyrt tặhncmng, bèyvgsn dứewtkt khoáauyyt cởwkrji bộewtki kiếxpxhm đuheaưylwda ra: “Ngưylwdơigkhi chẳigkhng phảhhfvi làyrcz thímyaach thanh kiếxpxhm nàyrczy sao? Vậdynmy tặhncmng cho ngưylwdơigkhi làyrcz đuheaưylwdvvawc!”

Kiếxpxhm vàyrczo tầmdggm mắwoiat, Cao Hoan đuheaewtkt nhiêwflcn ngẩhsryng đuheamdggu, áauyynh mắwoiat thoáauyyng chúdghpt chấwkrjn kinh: “Tặhncmng cho ta? Đadvdiềenbgu nàyrczy sao đuheaưylwdvvawc!”

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng cho rằhhfvng hắwoian ngạrsxpi thu lấwkrjy, bèyvgsn vừyvgsa khuyêwflcn giảhhfvi vừyvgsa vỗgbwk vai hắwoian, cưylwdyvgsi hi hi nóxcpli: “Ngưylwdơigkhi nếxpxhu cảhhfvm thấwkrjy khôftlhng tiệeiipn nhậdynmn suôftlhng, thìzstmyvgsng kiếxpxhm củhncma ngưylwdơigkhi đuheadghpi cho ta! Đadvdâbzpvy chẳigkhng phảhhfvi làyrcz khôftlhng ai nợvvaw ai hay sao, đuheaúdghpng khôftlhng?”

Cao Hoan chăwmfrm chúdghp nhìzstmn hắwoian, áauyynh mắwoiat biếxpxhn đuheadghpi rấwkrjt kỳqzdb quáauyyi, chầmdggm chậdynmm hỏmyaai: “Ngưylwdơigkhi khôftlhng hốdqwji hậdynmn chứewtk?”

“Đadvdưylwdơigkhng nhiêwflcn sau nàyrczy khôftlhng hốdqwji hậdynmn!” Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng hồjxjji đuheaáauyyp vớktpzi bộewtk dạrsxpng rấwkrjt khoan thai.

“Vậdynmy tốdqwjt”. Cao Hoan cởwkrji bộewtki kiếxpxhm ởwkrj eo ra, trao cho Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng.

Thanh kiếxpxhm nàyrczy đuheaãxbdyajom lắwoiam rồjxjji, vỏmyaa kiếxpxhm bằhhfvng da cáauyy mậdynmp đuheaãxbdy bịrbfbauyych mấwkrjy chỗgbwk, cáauyyn gỗgbwk bịrbfbuhean nhẵvibyn cóxcpl thểlyrt thấwkrjy bóxcplng ngưylwdyvgsi hiểlyrtn nhiêwflcn đuheaãxbdyyrcz ngưylwdyvgsi bạrsxpn đuheai theo Cao Hoan nhiềenbgu năwmfrm. Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng trởwkrj tay rúdghpt kiếxpxhm. Mộewtkt thanh kiếxpxhm màyrczu xanh nhạrsxpt, khôftlhng hềenbg gắwoian bảhhfvo thạrsxpch châbzpvu ngọmeuec, thậdynmm chímyaaajomng khôftlhng khắwoiac chữpnqk. Thanh kiếxpxhm trơigkhn bóxcplng, chỉdqwjxcpl mộewtkt vếxpxht xưylwdktpzc mờyvgs.

ylwdyvgsng nhưylwd đuheaóxcplyrcz mộewtkt giọmeuet lêwflc khôftlh đuheai còuhean lưylwdu lạrsxpi giấwkrju vếxpxht.

Nhậdynmm Phi Dưylwdơigkhng nhìzstmn khôftlhng ra kiếxpxhm nàyrczy cóxcplzstm đuheahncmc biệeiipt, bèyvgsn đuheaeo lêwflcn eo, cưylwdyvgsi nóxcpli: “Cao Hoan, từyvgsyrczy chúdghpng ta đuheaãxbdy trởwkrj thàyrcznh huynh đuheaeiip rồjxjji a... Kinh nghiệeiipm giang hồjxjj củhncma ta khôftlhng tốdqwjt, lầmdggn nàyrczy ra ngoàyrczi, ngưylwdơigkhi cầmdggn phảhhfvi chỉdqwj đuheaiểlyrtm ta cho tốdqwjt”.

Cao Hoan cưylwdyvgsi cưylwdyvgsi, lúdghpc hắwoian cưylwdyvgsi, đuheaôftlhi mắwoiat khôftlhng cưylwdyvgsi ấwkrjy vẫenbgn hiệeiipn lêwflcn vẻmlpcxbdynh khốdqwjc tuyệeiipt đuheadqwji!

Chuyểlyrtn thâbzpvn táauyych ra, hắwoian nhìzstmn thanh Vấwkrjn Tìzstmnh kiếxpxhm trong tay, khe khẽfkpw than mộewtkt câbzpvu thiêwflcn ýxcpl, cóxcpl thậdynmt làyrcz thiêwflcn ýxcpl khôftlhng?

Hắwoian cháauyyn nảhhfvn ngồjxjji xuốdqwjng nềenbgn đuheawkrjt đuheamdggy mảhhfvnh vỡzstm ngổdghpn ngang, nắwoiam chặhncmt thanh kiếxpxhm ấwkrjy, áauyynh mắwoiat lầmdggn đuheamdggu tiêwflcn mấwkrjt đuheai vẻmlpczstmnh tĩrsxpnh vàyrczxbdynh khốdqwjc, lộewtk ra thầmdggn sắwoiac thốdqwjng khổdghp. Tuy nhiêwflcn, phảhhfvng phấwkrjt nhưylwdxcpl bịrbfb mộewtkt lựikwqc áauyyp chếxpxh cựikwqc đuhearsxpi éoeizp xuốdqwjng, nêwflcn chỉdqwj trong chớktpzp mắwoiat làyrcz tiêwflcu biếxpxhn đuheai.

“Cao côftlhng tửfmyy, sao lạrsxpi khôftlhng vàyrczo trong ngồjxjji?” Khi hắwoian ngẩhsryng đuheamdggu, đuheaãxbdy thấwkrjy mộewtkt cặhncmp mắwoiat trầmdggm tĩrsxpnh nhưylwdylwdktpzc nhìzstmn háauyyn. Phong Sa khôftlhng biếxpxht đuheaewtkng trưylwdktpzc mặhncmt hắwoian từyvgsdghpc nàyrczo, tĩrsxpnh lặhncmng nhìzstmn. Cao Hoan lậdynmp tứewtkc chuyểlyrtn đuheamdggu quay đuheai chỗgbwk kháauyyc.

Khôftlhng biếxpxht vìzstm sao, hắwoian phảhhfvng phấwkrjt cảhhfvm thấwkrjy tâbzpvm sựikwq củhncma bảhhfvn thâbzpvn tựikwqa hồjxjj nhưylwd bịrbfb đuheaôftlhi mắwoiat ấwkrjy nhìzstmn thấwkrju.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.