Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 346 : Tình ca Tinh Tế

    trước sau   
《Chưacdeơfbavng 346》

jufmNH CA TINH TẾenyu: CÔnrqhNG LƯieihhdegC THƯieihhdegNG TƯieihzzcoNG NGẠsxqjO KIỀqsrzU (26)

Editor: Dưacdeơfbavng Gia Uy Vũscig

Mỗjiddi ngưacdegtpbi 500 tíhygfch phâurngn, thếyipvpdcvo?”

“Cábyivi gìeqrs?”

Bốjiddn phíhygfa lậnzsip tứbtllc nổnrqh tung ——




“500 tíhygfch phâurngn? Chơfbavi lớfmnvn thếyipv?”

“Hơfbavn nữidqta Tôiinvurngn Khuynh chỉacde mớfmnvi nhậnzsip họjbdgc, vẫfgvvn chưacdea cótqiuhygfch phâurngn màpdcv.”

“Cũscigng chỉacdetqiu nhữidqtng tinh anh nhưacde Simon mớfmnvi dábyivm lấtqiuy 500 tíhygfch phâurngn đmqtjktfe đmqtjábyivnh cuộhygfc.”

…Xung quanh nhấtqiut thờgtpbi nghịpvvq luậnzsin xôiinvn xao, Simon nghe xong khôiinvng khỏrjtwi toégteft miệoboxng: “Đqyhnưacdeơfbavng nhiêfmphn, họjbdgc muộhygfi vẫfgvvn chưacdea cótqiuhygfch phâurngn, cótqiu thểktfe viếyipvt giấtqiuy nợnerw trưacdefmnvc, trảztra theo giai đmqtjoạrihvn.”

Trong khẩjiynu khíhygf hoàpdcvn toàpdcvn tràpdcvn ngậnzsip kiêfmphu ngạrihvo chắrlpfc chắrlpfn sẽfmph thắrlpfng.

urngn Khuynh nhưacdefmnvng màpdcvy ——

Nhưacde lờgtpbi mọjbdgi ngưacdegtpbi nótqiui, ởopst trưacdegtpbng quâurngn đmqtjhygfi tíhygfch phâurngn quảztra thậnzsit rấtqiut quan trọjbdgng: Nótqiuacdeơfbavng đmqtjưacdeơfbavng vớfmnvi tiềmqtjn bạrihvc đmqtjktfe đmqtjnrqhi cábyivc loạrihvi tàpdcvi nguyêfmphn cótqiu thu phíhygf, nhưacde sửfbav dụuhwang phòztrang huấtqiun luyệoboxn, xem cábyivc loạrihvi bảztrao đmqtjiểktfen cótqiu thểktfe tu luyệoboxn khábyivc nhau, mua thuốjiddc năfkktng lưacdenerwng… Đqyhnmqtju cầmenln dùjwdpng đmqtjếyipvn tíhygfch phâurngn.

Nhưacdeng muốjiddn đmqtjrihvt đmqtjưacdenerwc tíhygfch phâurngn phảztrai thôiinvng qua thíhygf luyệoboxn hoặjiync nhiệoboxm vụuhwa khótqiu khăfkktn.

pdcv 500 tíhygfch phâurngn, khôiinvng íhygft nhữidqtng họjbdgc sinh cótqiuacde chấtqiut bìeqrsnh thưacdegtpbng, họjbdgc chưacdea đmqtjếyipvn mộhygft năfkktm đmqtjmqtju khôiinvng cótqiu khảztrafkktng tíhygfch lũscigy đmqtjưacdenerwc.

Nếyipvu nàpdcvng thua, chỉacde sợnerw khôiinvng biếyipvt bao lâurngu mớfmnvi trảztra nổnrqhi.

Nhưacdeng, nàpdcvng sẽfmph thua ưacde

“Cótqiu thểktfe.” Vâurngn Khuynh đmqtjhygft nhiêfmphn cưacdegtpbi, lạrihvi lầmenln nữidqta lưacdeu loábyivt đmqtjhjrwng ýfmph: “Cótqiu đmqtjiềmqtju, chỉacde sợnerw họjbdgc trưacdeopstng khôiinvng lấtqiuy đmqtjưacdenerwc giấtqiuy nợnerw củvktba tôiinvi.”

pdcvng ýfmph vịpvvq khôiinvng rõjwdp nhếyipvch môiinvi, lạrihvi chuyểktfen hưacdefmnvng vềmqtj phíhygfa đmqtjábyivm ngưacdegtpbi còztran lạrihvi: “Vậnzsiy còztran họjbdgc tỷwqxw bọjbdgn họjbdg…”




“500 tíhygfch phâurngn thìeqrs 500 tíhygfch phâurngn!” Bọjbdgn ngưacdegtpbi Nghiêfmphm Nhãgtpbscigng bịpvvq chọjbdgc giậnzsin, cắrlpfn răfkktng nótqiui: “Nửfbava giờgtpb sau gặjiynp tạrihvi phòztrang khiêfmphu chiếyipvn!”

gtefm xong câurngu nàpdcvy, năfkktm ngưacdegtpbi đmqtjjiddi diệoboxn liềmqtjn tábyivch ra đmqtji mấtqiut.

“Vâurngn Khuynh, em…” Tìeqrsnh thếyipv biếyipvn hótqiua quábyiv nhanh, khi Triệoboxu Uyểktfen Quâurngn hoàpdcvn hồhjrwn lạrihvi thìeqrs hếyipvt thảztray đmqtjmqtju đmqtjpvvqnh rồhjrwi, muốjiddn nhúpdcvng tay cũscigng khôiinvng kịpvvqp.

“Em thậnzsit làpdcv quábyiv vọjbdgng đmqtjhygfng!”

Triệoboxu Uyểktfen Quâurngn khótqiu thởopst, bàpdcv biếyipvt, Vâurngn Khuynh làpdcv thiêfmphn tàpdcvi, nhưacdeng dùjwdp sao vẫfgvvn chưacdea trảztrai qua họjbdgc tậnzsip chuyêfmphn sâurngu, tuyệoboxt đmqtjjiddi khôiinvng thểktfe so vớfmnvi cábyivc tinh anh trong hệobox.

Đqyhnưacdenerwc rồhjrwi, cho dùjwdp đmqtjjiddi đmqtjmenlu vớfmnvi ngưacdegtpbi năfkktm nhấtqiut nhưacde Nghiêfmphm Nhãgtpb thìeqrs vẫfgvvn cótqiu thểktfe thắrlpfng mộhygft hai trậnzsin, nhưacdeng nàpdcvng phảztrai đmqtjjiddi mặjiynt chíhygfnh làpdcvfkktm ngưacdegtpbi!

Chỉacde cầmenln thua thảztram hạrihvi mộhygft lầmenln, dưacde luậnzsin nhấtqiut đmqtjpvvqnh sẽfmphpdcvng hung mãgtpbnh! Vâurngn Khuynh sẽfmphtqiu luẩjiynn quẩjiynn trong lòztrang, thiêfmphn tàpdcvi nàpdcvy chỉacde sợnerwscigng sẽfmph ngãgtpb xuốjiddng mấtqiut!

Chuyệoboxn nàpdcvy sao Triệoboxu Uyểktfen Quâurngn cótqiu thểktfe khôiinvng đmqtjau lòztrang?

“Côiinv Triệoboxu, cảztram ơfbavn côiinv, nhưacdeng trong lòztrang em hiểktfeu rõjwdp.” Vâurngn Khuynh cảztram tạrihv ýfmph rốjiddt củvktba bàpdcv, nhưacdeng vẫfgvvn kiêfmphn trìeqrs: “Đqyhnnerwi lábyivt nữidqta so tàpdcvi em sẽfmph chứbtllng minh cho côiinv thấtqiuy.”

“Em… Haizz.” Triệoboxu Uyểktfen Quâurngn dậnzsim châurngn, lắrlpfc đmqtjmenlu đmqtji khỏrjtwi.

urngn Khuynh bấtqiut đmqtjrlpfc dĩsrqmsrqmu môiinvi, giơfbavjiyno trắrlpfng nhỏrjtw trong lòztrang ngựlpwyc lêfmphn: “Xem ra khôiinvng cótqiu ai tin tưacdeopstng em hếyipvt ábyiv.”

Mộhygf Thiệoboxu Tu nheo mắrlpft lạrihvi, mótqiung vuốjiddt mèjiyno giưacdeơfbavng lêfmphn, vỗjidd vỗjidd khótqiue môiinvi nàpdcvng.

Hừqjig.




iinvi khôiinvng phảztrai ngưacdegtpbi àpdcv?

ztran nữidqta, mau thu lạrihvi nụuhwaacdegtpbi khổnrqh củvktba em đmqtji, khótqiu coi chếyipvt đmqtjưacdenerwc!

Nghĩsrqm, hắrlpfn lạrihvi quégteft mắrlpft nhìeqrsn nhótqium ngưacdegtpbi qua đmqtjưacdegtpbng đmqtjang nghịpvvq luậnzsin xôiinvn xao mộhygft cábyivi, trong mắrlpft hiệoboxn lêfmphn vẻqpah khinh thưacdegtpbng.

pdcvng mi dàpdcvi củvktba Vâurngn Khuynh run lêfmphn, thấtqiuy trạrihvng thábyivi bễqsrz nghễqsrz nhìeqrsn “Phàpdcvm nhâurngn ngu xuẩjiynn” củvktba boss, rốjiddt cuộhygfc khôiinvng nhịpvvqn đmqtjưacdenerwc câurngu môiinvi lêfmphn.

“Em biếyipvt rồhjrwi, boss, tiểktfeu nhâurngn sẽfmph khôiinvng khiếyipvn anh mấtqiut mặjiynt đmqtjâurngu.”

pdcvng cưacdegtpbi khẽfmph, thìeqrs thầmenlm bêfmphn lỗjidd tai lôiinvng xùjwdp củvktba Mộhygf Thiệoboxu Tu, ôiinvm chặjiynt hắrlpfn, xoay ngưacdegtpbi cấtqiut bưacdefmnvc: “Đqyhni thôiinvi, vềmqtjfmphpdcvc xábyiv sắrlpfp xếyipvp trưacdefmnvc đmqtjãgtpb.”

Tạrihvi chỗjidd, cho đmqtjếyipvn khi Vâurngn Khuynh biếyipvn mấtqiut ——

Ngưacdegtpbi vâurngy xem tụuhwa lạrihvi mớfmnvi nhưacde tỉacdenh mộhygfng tảztran ra, đmqtjmqtju khiếyipvp sợnerw muốjiddn trởopst vềmqtj chia sẻqpah vớfmnvi tiểktfeu đmqtjhjrwng bọjbdgn việoboxc vừqjiga rồhjrwi.

eqrs thếyipv, chỉacde ngắrlpfn ngủvktbi vàpdcvi phúpdcvt, tin tứbtllc bùjwdpng nổnrqhpdcvy liềmqtjn truyềmqtjn khắrlpfp toàpdcvn trưacdegtpbng, thậnzsim chíhygf truyềmqtjn lêfmphn cảztra Tinh Võjwdpng.

Nửfbava giờgtpb sau.

Trưacdefmnvc khi cuộhygfc so tàpdcvi bắrlpft đmqtjmenlu, quầmenln chúpdcvng vâurngy xem đmqtjãgtpb lấtqiup đmqtjmenly lầmenlu thíhygf luyệoboxn trong phòztrang khiêfmphu chiếyipvn.

“Ha ha ha!”

Trong gótqiuc, Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn hưacdeng phấtqiun giưacdeơfbavng nắrlpfm tay, đmqtjtqium Ryan bêfmphn cạrihvnh mộhygft quyềmqtjn, thấtqiup giọjbdgng nótqiui: “Lầmenln nàpdcvy đmqtjktfepdcv đmqtjâurngy xem ảztra tiệoboxn nhâurngn kia chếyipvt nhưacde thếyipvpdcvo! Ryan, nhờgtpbtqiu anh, anh em tốjiddt!”




Ryan lạrihvi thuậnzsin thếyipv cầmenlm tay côiinv ta: “Mạrihvn Mạrihvn, vìeqrs em làpdcvm cábyivi gìeqrs anh cũscigng đmqtjmqtju nguyệoboxn ýfmph.”

“Anh,” Mặjiynt Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn tứbtllc khắrlpfc đmqtjrjtwfmphn: “Buôiinvng ra…”

Lạrihvi bịpvvq Ryan nâurngng tay lêfmphn, nhẹuqrx nhàpdcvng hôiinvn mộhygft cábyivi: “Mạrihvn Mạrihvn…” Y thởopstpdcvi, nhìeqrsn côiinv ta, trong mắrlpft màpdcvu lam cótqiu dịpvvq sắrlpfc chợnerwt lótqiue.

“Ryan…” Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn lạrihvi làpdcvm nhưacde khôiinvng cótqiu chuyệoboxn gìeqrs xảztray ra, khôiinvng chịpvvqu nửfbava phầmenln ảztranh hưacdeopstng, chỉacdepdcv mặjiynt càpdcvng thêfmphm đmqtjrjtwfbavn.

Shit!

Lạrihvi thấtqiut bạrihvi.

Ryan mặjiynt ngoàpdcvi vẫfgvvn làpdcv thâurngm tìeqrsnh châurngn thàpdcvnh, nhưacdeng trong lòztrang lạrihvi ảztrao nãgtpbo khôiinvng thôiinvi ——

pdcvc trưacdefmnvc, y bịpvvq trọjbdgng thưacdeơfbavng, ởopst trong vưacdegtpbn hoa mấtqiut khốjiddng chếyipv đmqtjktfe lộhygfurngu, bịpvvqiinv Mạrihvn Mạrihvn gặjiynp đmqtjưacdenerwc, còztran nghĩsrqm rằkhbjng khôiinvng xong rồhjrwi.

Vậnzsiy màpdcv ngưacdegtpbi phụuhwa nữidqtpdcvy thếyipv nhưacdeng lạrihvi nótqiui cábyivi gìeqrspdcv dịpvvq tộhygfc bìeqrsnh đmqtjwqxwng, khôiinvng khai y ra ngoàpdcvi, còztran muốjiddn cùjwdpng y làpdcvm anh em tốjiddt.

iinv Mạrihvn Mạrihvn xábyivc thậnzsit rấtqiut đmqtjjiync biệoboxt, từqjig đmqtjótqiu Ryan cũscigng cótqiu mộhygft íhygft tâurngm tưacde khábyivc thưacdegtpbng vớfmnvi côiinv ta.

Nhưacdeng vậnzsiy thìeqrs sao chứbtll, vẫfgvvn làpdcv nghiệoboxp lớfmnvn củvktba Trùjwdpng tộhygfc quan trọjbdgng hơfbavn!

Truyệoboxn chỉacde đmqtjăfkktng duy nhấtqiut trêfmphn Wattpad @DuongGiaUyVu

Bởopsti vậnzsiy, Ryan vừqjiga muốjiddn lợnerwi dụuhwang Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn đmqtjktfepdcvng thêfmphm tiếyipvn sâurngu vàpdcvo nộhygfi bộhygf trưacdegtpbng quâurngn đmqtjhygfi, vừqjiga muốjiddn hoàpdcvn toàpdcvn khốjiddng chếyipviinv ta, nhưacde vậnzsiy sẽfmphtqiu đmqtjưacdenerwc mộhygft tìeqrsnh nhâurngn hoàpdcvn toàpdcvn cótqiu thểktfehygfn nhiệoboxm vàpdcv giúpdcvp đmqtjfgvveqrsnh, tốjiddt biếyipvt bao?




Đqyhnábyivng tiếyipvc, Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn thếyipvpdcv giốjiddng nhưacde hoàpdcvn toàpdcvn miễqsrzn dịpvvqch vớfmnvi khốjiddng hồhjrwn…

Haizz.

Chẳwqxwng lẽfmph đmqtjàpdcvnh phảztrai dựlpwya thứbtlleqrsnh yêfmphu hưacdeiinv mờgtpb mịpvvqt kia?

“Mạrihvn Mạrihvn,” vịpvvqacdeơfbavng tửfbav Trùjwdpng tộhygfc nàpdcvy thầmenlm than, mộhygft tay kégtefo Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn vàpdcvo trong lòztrang ngựlpwyc: “Tìeqrsnh yêfmphu củvktba anh…”

iinv Mạrihvn Mạrihvn khôiinvng bịpvvq khốjiddng hồhjrwn, nhưacdeng lạrihvi thậnzsit sựlpwy bịpvvq dao đmqtjhygfng, khôiinvng khỏrjtwi muốjiddn tiếyipvn tớfmnvi.

Hai ngưacdegtpbi càpdcvng ngàpdcvy càpdcvng gầmenln, mắrlpft thấtqiuy sắrlpfp phảztrai hôiinvn lêfmphn…

“A a a!”

“Tớfmnvi tớfmnvi!”

Nhưacdeng khôiinvng đmqtjnerwi cótqiu tiếyipvn triểktfen gìeqrs, mộhygft trậnzsin nábyivo đmqtjhygfng ồhjrwn àpdcvo liềmqtjn đmqtjábyivnh vỡfgvv khôiinvng khíhygf ábyivi muộhygfi củvktba bọjbdgn họjbdg.

Mẹuqrxtqiu!

pdcvc nàpdcvy, trong lòztrang hai ngưacdegtpbi đmqtjmqtju văfkktng tụuhwac, giưacdeơfbavng mắrlpft lêfmphn quảztra nhiêfmphn thấtqiuy năfkktm ngưacdegtpbi Simon vàpdcvurngn Khuynh xuấtqiut hiệoboxn trưacdefmnvc phòztrang khiêfmphu chiếyipvn.

“Hừqjig.


” Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn xấtqiuu hổnrqhpdcv đmqtjjiyny Ryan ra, chuyểktfen họjbdgng súpdcvng lêfmphn ngưacdegtpbi Vâurngn Khuynh: “Đqyhnnerwi lábyivt nữidqta xem côiinv ta chếyipvt nhưacde thếyipvpdcvo!”

tqiui rồhjrwi, côiinv ta lạrihvi cẩjiynn thậnzsin liếyipvc mắrlpft mộhygft cábyivi, tràpdcvo phúpdcvng nótqiui: “Đqyhnếyipvn so tàpdcvi còztran mang mèjiyno theo? Thậnzsit đmqtjúpdcvng làpdcv đmqtjrihvi tiểktfeu thưacdescigng nịpvvqu!”

Ryan lạrihvi hiếyipvm khi khôiinvng phụuhwa họjbdga theo, y nhìeqrsn Vâurngn Khuynh, trong lòztrang cótqiu chúpdcvt cảztram khábyivi ——

Lạrihvi nótqiui tiếyipvp, côiinvbyivi nàpdcvy so vớfmnvi Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn mớfmnvi càpdcvng làpdcv ngưacdegtpbi phụuhwa nữidqt cựlpwyc phẩjiynm trong loàpdcvi ngưacdegtpbi! Dịpvvqfkktng hệobox mộhygfc nàpdcvy cũscigng càpdcvng thêfmphm nghịpvvqch thiêfmphn…

Đqyhnábyivng tiếyipvc, côiinv ta đmqtjãgtpb bịpvvqbyivt thầmenln Mộhygf Thiệoboxu Tu kia chọjbdgn phảztrai, vềmqtj sau tấtqiut nhiêfmphn cũscigng sẽfmph trởopst thàpdcvnh uy hiếyipvp lớfmnvn củvktba Trùjwdpng tộhygfc!

Hy vọjbdgng đmqtjztrahygfch từqjig lầmenln so tàpdcvi nàpdcvy cótqiu thểktfe hoàpdcvn toàpdcvn khiếyipvn côiinv ta ngãgtpb xuốjiddng!

Ryan mỉacdem cưacdegtpbi nghĩsrqm, trong lòztrang tràpdcvn ngậnzsip cảztram giábyivc thưacdeơfbavng hạrihvi củvktba kẻqpah thưacdenerwng vịpvvq.

…Còztran Vâurngn Khuynh bịpvvq hai ngưacdegtpbi hung tợnerwn giảztrajwdp sa mưacdea tiếyipvc hậnzsin, trong đmqtjmenlu tấtqiut nhiêfmphn cũscigng khôiinvng đmqtjbyivn khôiinvng đmqtjưacdenerwc vởopst kịpvvqch nộhygfi tâurngm buồhjrwn cưacdegtpbi củvktba bọjbdgn họjbdg.

Trêfmphn thựlpwyc tếyipv, nàpdcvng chỉacde liếyipvc mắrlpft nhìeqrsn hai ngưacdegtpbi họjbdg mộhygft cábyivi lúpdcvc vừqjiga đmqtjếyipvn, xábyivc nhậnzsin bọjbdgn họjbdgtqiuopst đmqtjâurngy liềmqtjn khôiinvng lưacdeu ýfmph nhiềmqtju nữidqta.

pdcvc nàpdcvy dưacdefmnvi ábyivnh mắrlpft chăfkktm chúpdcv củvktba rấtqiut nhiềmqtju ngưacdegtpbi, lêfmphn đmqtjếyipvn chiếyipvn trưacdegtpbng, Vâurngn Khuynh vẫfgvvn khôiinvng quêfmphn ôiinvn tồhjrwn vớfmnvi ngưacdegtpbi yêfmphu nhàpdcveqrsnh mộhygft lábyivt ——

Trưacdefmnvc phòztrang khiêfmphu chiếyipvn, nàpdcvng đmqtjjiynt Mộhygf Thiệoboxu Tu trêfmphn ghếyipv gấtqiup mềmqtjm mạrihvi thoảztrai mábyivi tựlpwy mang đmqtjếyipvn, lạrihvi nhẹuqrx nhàpdcvng cầmenlm lấtqiuy đmqtjoboxm thịpvvqt nhỏrjtw củvktba hắrlpfn: “Chờgtpb em.”

Đqyhnưacdenerwc rồhjrwi.

Đqyhni thôiinvi…

Thâurngn mèjiyno củvktba Mộhygf Thiệoboxu Tu uốjiddn égtefo, đmqtjktfe lạrihvi cho Vâurngn Khuynh mộhygft cábyivi ótqiut lôiinvng xùjwdp.

pdcvng cưacdegtpbi khẽfmph ra tiếyipvng, lúpdcvc nàpdcvy mớfmnvi xoay ngưacdegtpbi, nótqiui vớfmnvi năfkktm ngưacdegtpbi đmqtjang thẳwqxwng tắrlpfp đmqtjbtllng yêfmphn trưacdefmnvc mặjiynt: “Ai trưacdefmnvc?"

“Tôiinvi.” Nghiêfmphm Nhãgtpb mặjiynt đmqtjuqrxp nghiêfmphm túpdcvc, bưacdefmnvc lêfmphn trưacdefmnvc nhấtqiut.

Rấtqiut nhanh, hai ngưacdegtpbi vàpdcvo phòztrang khiêfmphu chiếyipvn, bêfmphn ngoàpdcvi lạrihvi ầmenlm ĩsrqmfmphn.

“Cậnzsiu nghĩsrqm ai sẽfmph thắrlpfng?”

“Kỳfqgy thậnzsit đmqtjmqtju làpdcvfkktm nhấtqiut, tuy rằkhbjng Tôiinvurngn Khuynh thiếyipvu mộhygft họjbdgc kỳfqgy nhưacdeng nótqiui khôiinvng chừqjigng côiinvtqiuy lạrihvi làpdcv thiêfmphn tàpdcvi toàpdcvn năfkktng thìeqrs sao? Cótqiu khi đmqtjếyipvn cơfbav giábyivp cũscigng…”

“Nhưacdeng Nghiêfmphm Nhãgtpbpdcvacdeơfbavng bàpdcvi năfkktm nhấtqiut củvktba hệoboxfbav giábyivp đmqtjótqiu!”



“Hừqjig!” Tôiinv Mạrihvn Mạrihvn nghe đmqtjưacdenerwc bêfmphn cạrihvnh nghịpvvq luậnzsin, tràpdcvo phúpdcvng nótqiui: “Hãgtpby chờgtpb xem, cho dùjwdptqiupdcvfkktm nhấtqiut côiinv ta cũscigng khôiinvng thắrlpfng đmqtjưacdenerwc đmqtjâurngu!”

“Anh cũscigng thấtqiuy vậnzsiy.” Ryan phụuhwa họjbdga gậnzsit đmqtjmenlu.

Nhưacdeng ai cũscigng khôiinvng nghĩsrqm tớfmnvi, trệoboxn chiếyipvn lạrihvi kếyipvt thúpdcvc nhanh nhưacde thếyipv ——

Gầmenln ba phúpdcvt sau, hai ngưacdegtpbi liềmqtjn ra tớfmnvi.

Khôiinvng ai dựlpwy đmqtjbyivn đmqtjưacdenerwc tìeqrsnh huốjiddng nàpdcvy, toàpdcvn trưacdegtpbng thậnzsim chíhygfztran nhấtqiut thờgtpbi yêfmphn tĩsrqmnh lạrihvi.

Sau mộhygft mảztranh trầmenlm mặjiync, làpdcviinv Mạrihvn Mạrihvn giàpdcvnh trưacdefmnvc lêfmphn tiếyipvng tràpdcvo phúpdcvng: “Tôiinvurngn Khuynh, khôiinvng phảztrai chứbtll? Kégtefm thếyipvfbav àpdcv!?”

Mộhygft tiếyipvng nàpdcvy, trong chốjiddc lábyivt đmqtjãgtpb truyềmqtjn khắrlpfp toàpdcvn trưacdegtpbng.

_______

acdeơfbavng: Mọjbdgi ngưacdegtpbi đmqtjãgtpb thấtqiuy thôiinvng bábyivo chưacdeơfbavng mớfmnvi chưacdea?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.