Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 246 : Họa sĩ mất trí nhớ

    trước sau   
Tiểkrdpu Ngưosws thốcloang khoádqdbi khópufac mộpiwqt hồllcti lâkcxzu, mớhzuhi cảunfum thấrysjy tâkcxzm tìqtovnh trầgrulm đllcttaslng trong mấrysjy thádqdbng hơytqii khádqdboluan mộpiwqt chúfzgct, nghĩpwmn đllctếcloan mìqtovnh thấrysjt thốcloa nhưosws vậxfkny, khôlhaong khỏycfqi cópufa chúfzgct ngưoswstjymng ngùwrorng. Ngôlhao Ngôlhaon Chi vộpiwqi sai tùwrory tùwrorng đllctem nưoswshzuhc bưoswsng lêoluan cho nàqhycng rửgrula mặogipt.

Tiểkrdpu Ngưosws ngạpfuxi ngùwrorng rửgrula mặogipt, lấrysjy khătasln lau mắhhwat, rồllcti trảunfu lạpfuxi cho tùwrory tùwrorng, thuậxfknn tiệqhycn nópufai cádqdbm ơytqin.

“Đunfuôlhaong gia, tôlhaoi làqhycoswsơytqing ca nhi đllctâkcxzy! Cópufa thểkrdp hầgrulu hạpfux ngàqhyci tiểkrdpu nhâkcxzn vinh hạpfuxnh mớhzuhi phảunfui, sao cópufa thểkrdpdqdbnh đllctưoswstjymc hai chữlzagdqdbm ơytqin chứltrb!” Tùwrory tùwrorng kia cưoswswqtci ha ha, nhưoswsng vừpufaa nhìqtovn thấrysjy mặogipt Tiểkrdpu Ngưosws liềschrn giậxfknt mìqtovnh.

“Thìqtov ra làqhycoswsơytqing huynh đllctqhyc, mộpiwqt thờwqtci gian khôlhaong gặogipp, cậxfknu cópufa vẻltrb thay đllctfzgci khôlhaong ívoomt nhỉhqqx!” Tiểkrdpu Ngưosws mỉhqqxm cưoswswqtci, mắhhwat mũoluai tuy rằfzgcng còufcxn đllctycfqgrulng, nhưoswsng tinh thầgruln đllctãsosx tốcloat hơytqin rấrysjt nhiềschru.

“Đunfuúfzgcng vậxfkny, tiểkrdpu nhâkcxzn đllcti theo đllctpfuxi nhâkcxzn, cũoluang thêoluam đllctưoswstjymc nhiềschru kiếcloan thứltrbc.” Tưoswsơytqing ca nhi nhìqtovn chằfzgcm chằfzgcm mặogipt nàqhycng, rõhabyqhycng cópufa chúfzgct khôlhaong yêoluan.

“Tưoswsơytqing ca nhi!” Thấrysjy hắhhwan làqhycm càqhycn nhưosws vậxfkny, Ngôlhao Ngôlhaon Chi khôlhaong khỏycfqi cópufa chúfzgct khôlhaong vui, trầgrulm giọtaslng quádqdbt.


oswsơytqing ca nhi vộpiwqi vàqhycng cúfzgci đllctgrulu, nhưoswsng lậxfknp tứltrbc lạpfuxi ngẩqtovng lêoluan, ghéfzgc tai hắhhwan, nópufai nhỏycfq: “Đunfupfuxi nhâkcxzn, ngàqhyci xem Đunfuôlhaong gia cópufa phảunfui cópufa chúfzgct giốcloang ngưoswswqtci trong tranh vẽmewr củegaja âkcxzn côlhaong đllctpfuxi hiệqhycp?”

Đunfuâkcxzy đllctãsosxqhyc ngưoswswqtci thứltrboswspufai nàqhycng trôlhaong giốcloang ai đllctópufa? Tiểkrdpu Ngưosws trong lòufcxng càqhycng buồllctn bựzqydc.

Ngôlhao Ngôlhaon Chi nghe Tưoswsơytqing ca nhi nópufai thếcloa, nhìqtovn lạpfuxi Tiểkrdpu Ngưosws, còufcxn khôlhaong phảunfui sao, dung mạpfuxo hai ngưoswswqtci tựzqyda hồllct khôlhaong hoàqhycn toàqhycn giốcloang, nhưoswsng thầgruln vậxfknn rõhabyqhycng cựzqydc kỳzblfoswsơytqing tựzqyd, vộpiwqi vàqhycng phâkcxzn phópufa: “Nhanh, đllctếcloan phòufcxng âkcxzn côlhaong lấrysjy mộpiwqt bứltrbc tranh đllctếcloan, nópufai khôlhaong chừpufang muộpiwqi tửgrul nhậxfknn biếcloat âkcxzn côlhaong.”

“Đunfupfuxi ca, đllctâkcxzy làqhycpufa chuyệqhycn gìqtov? Sao ai cũoluang nópufai ta giốcloang ngưoswswqtci nàqhyco đllctópufa vậxfkny?” Tiểkrdpu Ngưosws ngờwqtc vựzqydc hỏycfqi.

“Tiểkrdpu muộpiwqi, muộpiwqi còufcxn nhớhzuh đllctpfuxi ca từpufang nópufai, trưoswshzuhc đllctâkcxzy khi đllctpfuxi ca đllctếcloan kinh thàqhycnh đllcti thi, từpufang gặogipp phảunfui cưoswswqtcng đllctpfuxo, rồllcti đllctưoswstjymc mộpiwqt vịpufa đllctpfuxi hiệqhycp cứltrbu giúfzgcp khôlhaong?”

“Uhm, nhớhzuh chứltrb.”

“Muộpiwqi nópufai cópufa trùwrorng hợtjymp khôlhaong, bốcloan thádqdbng trưoswshzuhc, cópufa mộpiwqt thiếcloau niêoluan đllctếcloan vùwrorng nàqhycy, ngâkcxzy ngôlhao khôlhaong biếcloat mìqtovnh làqhyc ai, vôlhaoqtovnh ta gặogipp đllctưoswstjymc hắhhwan, phádqdbt hiệqhycn hắhhwan chívoomnh làqhyc đllctpfuxi hiệqhycp trưoswshzuhc kia từpufang cứltrbu ta.” Ngôlhao Ngôlhaon Chi đllctyffgqhycng ngồllcti xuốcloang, hưoswsng phấrysjn kểkrdp lạpfuxi sựzqydqtovnh, “Nhưoswsng vịpufa đllctpfuxi hiệqhycp kia khôlhaong biếcloat tạpfuxi sao màqhyc bịpufa thưoswsơytqing ởfmxb đllctgrulu, mọtasli chuyệqhycn quádqdb khứltrb đllctschru khôlhaong nhớhzuh, chỉhqqx nhớhzuhhaby mộpiwqt vịpufalhaooswsơytqing, cádqdbch vàqhyci ngàqhycy lạpfuxi vẽmewr mộpiwqt bứltrbc châkcxzn dung côlhaooswsơytqing ấrysjy, đllcti hỏycfqi xung quanh cópufa ai nhậxfknn ra nàqhycng hay khôlhaong. Mấrysjy thádqdbng gầgruln đllctâkcxzy, huyệqhycn thàqhycnh nàqhycy củegaja chúfzgcng ta hầgrulu nhưosws khôlhaong ai khôlhaong biếcloat vịpufa đllctpfuxi hiệqhycp nàqhycy thívoomch côlhaooswsơytqing ấrysjy. Nópufai đllctếcloan càqhycng trùwrorng hợtjymp, châkcxzn dung vịpufalhaooswsơytqing kia thậxfknt sựzqyd rấrysjt giốcloang muộpiwqi đllctópufa!”

Nghe hắhhwan nópufai vậxfkny, trádqdbi tim đllctãsosx lặogipng ngắhhwat củegaja Tiểkrdpu Ngưosws đllctpiwqt nhiêoluan lạpfuxi đllctxfknp thìqtovnh thìqtovnh, đllctúfzgcng lúfzgcc nàqhycy, Tưoswsơytqing ca nhi đllctãsosx chạpfuxy vềschr, mang theo bứltrbc tranh, thoádqdbng cádqdbi đllctãsosx trảunfui ra.

Chỉhqqx thấrysjy trêoluan giấrysjy, mộpiwqt nữlzag tửgrul vớhzuhi kiểkrdpu tópufac giảunfun dịpufa, nhưoswsng khôlhaong thểkrdp giấrysju diếcloam đllctưoswstjymc thầgruln sắhhwac tưoswsơytqii sádqdbng đllctpiwqng lòufcxng ngưoswswqtci, đllctôlhaoi màqhycy thanh túfzgc, đllctôlhaoi mắhhwat to trong suốcloat tựzqyda nhưosws biếcloat nópufai, mũoluai thẳycfqng tắhhwap, khópufae miệqhycng phớhzuht hồllctng cấrysjt chứltrba nụkrdposwswqtci tựzqyda nhưosws vừpufaa giậxfknn dỗsegyi, đllctôlhaoi mádqdbgrulng đllctycfq nhàqhycn nhạpfuxt, nhìqtovn nữlzaga làqhyc quầgruln ádqdbo trêoluan tranh vẽmewr lạpfuxi cùwrorng màqhycu sádqdbng giảunfun dịpufa nhưosws bộpiwq đllctllctlhaom nay nàqhycng đllctang mặogipc.

“Đunfupfuxi ca..” Tiểkrdpu Ngưosws cốcloa nhịpufan xuốcloang lệqhycpufang đllctang dâkcxzng lêoluan, chătaslm chúfzgc nắhhwam chặogipt tay Ngôlhao Ngôlhaon Chi, nhìqtovn hắhhwan đllctgruly mong đllcttjymi, dưoswswqtcng nhưosws đllctem tấrysjt cảunfu sứltrbc lựzqydc vàqhyc hy vọtaslng đllctogipt lêoluan hắhhwan, run giọtaslng hỏycfqi: “Hắhhwan ởfmxb đllctâkcxzu? Ngưoswswqtci vẽmewr tranh nàqhycy ởfmxb đllctâkcxzu?”

qhycng cătaslng thẳycfqng quádqdb, nhấrysjt thờwqtci dùwrorng sứltrbc quádqdb mạpfuxnh, khiếcloan Ngôlhao Ngôlhaon Chi thầgrulm hívoomt mộpiwqt hơytqii, mớhzuhi cópufa thểkrdp trảunfu lờwqtci: “Vịpufa đllctpfuxi hiệqhycp nàqhycy tuy rằfzgcng khôlhaong nhớhzuh quádqdb khứltrb, nhưoswsng kiêoluan trìqtov muốcloan tay làqhycm hàqhycm nhai. Vìqtov hắhhwan vẽmewr tranh rấrysjt sốcloang đllctpiwqng, cho nêoluan đllctpfuxi ca liềschrn giúfzgcp hắhhwan mởfmxb mộpiwqt quádqdbn nhỏycfq vẽmewr tranh ven đllctưoswswqtcng..”

“Đunfuưoswsa ta đllcti, đllctưoswsa ta đllctếcloan đllctópufa…” Lờwqtci còufcxn chưoswsa dứltrbt, Tiểkrdpu Ngưosws đllctãsosx ra sứltrbc kéfzgco hắhhwan chạpfuxy ra ngoàqhyci.

Ngôlhao Ngôlhaon Chi chỉhqqx cảunfum thấrysjy thâkcxzn thểkrdp tựzqyda hồllct nhưosws bay lêoluan, chỉhqqx mộpiwqt thoádqdbng đllctãsosx xuyêoluan qua cửgrula phòufcxng, tớhzuhi cửgrula nha môlhaon, khiếcloan nha dịpufach gádqdbc cửgrula nhảunfuy dựzqydng.


“Đunfupfuxi ca, hưoswshzuhng nàqhyco?” Tiểkrdpu Ngưosws sốcloat ruộpiwqt hỏycfqi.

“Kia.. bêoluan kia..” Ngôlhao Ngôlhaon Chi còufcxn chưoswsa hồllcti phụkrdpc lạpfuxi tinh thầgruln, chỉhqqx mộpiwqt phưoswsơytqing hưoswshzuhng, lờwqtci còufcxn chưoswsa dứltrbt, thâkcxzn mìqtovnh lạpfuxi tiếcloap tụkrdpc bịpufa Tiểkrdpu ngưoswsfzgco vọtaslt đllcti.

Phốcloafzgci rấrysjt nhỏycfq, quádqdbn tranh cádqdbch huyệqhycn nha cũoluang khôlhaong xa, Ngôlhao Ngôlhaon Chi mớhzuhi cảunfum thấrysjy giópufawrorwror thoádqdbng qua tai mộpiwqt chốcloac, ngưoswswqtci đllctãsosx ngừpufang lạpfuxi, lựzqydc đllctpfuxo nhưosws sắhhwat kìqtovm bêoluan tay cũoluang biếcloan mấrysjt, màqhyc tiểkrdpu muộpiwqi củegaja hắhhwan đllctang si ngốcloac nhìqtovn âkcxzn côlhaong đllctpfuxi hiệqhycp đllctang ởfmxb trong quádqdbn tranh vẽmewr châkcxzn dung cho mộpiwqt đllctôlhaoi vợtjym chồllctng ngưoswswqtci dâkcxzn tộpiwqc.

“Đunfuinh Triệqhyct..” Nưoswshzuhc mắhhwat Tiểkrdpu Ngưosws lạpfuxi dâkcxzng lêoluan, miệqhycng khôlhaong tựzqyd chủegaj đllctưoswstjymc thìqtov thầgrulm ra cádqdbi têoluan nàqhycng thưoswsơytqing nhớhzuh bấrysjy lâkcxzu.

Thiếcloau niêoluan vẽmewr tranh nghe thấrysjy tiếcloang, búfzgct vẽmewr bỗsegyng nhiêoluan dừpufang lạpfuxi, chậxfknm rãsosxi quay đllctgrulu.

oswsơytqing mặogipt chópufai mắhhwat, sốcloang mũoluai thẳycfqng đllctrghvp tuyệqhyct, còufcxn cópufa đllctôlhaoi môlhaoi quen thuộpiwqc từpufang bịpufaqhycng hạpfux gụkrdpc, dung mạpfuxo tuấrysjn mỹgrul khópufa ai sádqdbnh đllctưoswstjymc, trêoluan đllctwqtci nàqhycy khôlhaong cópufa ngưoswswqtci thứltrb hai nhưosws vậxfkny nữlzaga.

“Nàqhycng…” Thiếcloau niêoluan vẽmewr tranh đllctltrbng bậxfknt dậxfkny nhưosws mộpiwqng du, ngay cảunfufzgct vẽmewrytqii xuốcloang vạpfuxt ádqdbo dàqhyci trắhhwang củegaja hắhhwan tạpfuxo thàqhycnh mộpiwqt đllctưoswswqtcng đllcten sẫrxjzm cũoluang khôlhaong phádqdbt hiệqhycn ra, đllctôlhaoi mắhhwat đllctpiwqt nhiêoluan nhưosws bịpufaoswsơytqing mờwqtc bao phủegaj rồllcti lạpfuxi sádqdbng lêoluan ádqdbnh nhìqtovn nópufang rựzqydc, hắhhwan bưoswshzuhc từpufang bưoswshzuhc vềschr phívooma nàqhycng, dưoswswqtcng nhưosws trong khoảunfunh khắhhwac, trờwqtci đllctrysjt nàqhycy chỉhqqxufcxn nàqhycng vàqhyc hắhhwan. “Ta nhấrysjt đllctpufanh biếcloat nàqhycng..”

“Chàqhycng biếcloat ta, đllctưoswsơytqing nhiêoluan làqhyc biếcloat ta rồllcti.”

Tiểkrdpu Ngưosws rấrysjt muốcloan chạpfuxy tớhzuhi nghêoluanh đllctópufan, nhưoswsng hai châkcxzn lạpfuxi nhưosws mọtaslc rễxfkn gắhhwan chặogipt trêoluan đllctrysjt, ngay cảunfu mắhhwat cũoluang khôlhaong dádqdbm chớhzuhp, rấrysjt sợtjym chỉhqqx trong nhádqdby mắhhwat, ngưoswswqtci màqhycqhycng ngàqhycy nhớhzuh đllctêoluam mong sẽmewr biếcloan mấrysjt, hếcloat thảunfuy cũoluang chỉhqqxufcxn làqhyc mộpiwqt giấrysjc mộpiwqng.

“Ta gọtasli làqhycqtov? Ta làqhyc ai?” Thiếcloau niêoluan tuấrysjn mỹgruloswshzuhc thẳycfqng tớhzuhi trưoswshzuhc mặogipt nàqhycng mớhzuhi cau màqhycy dừpufang lạpfuxi, muốcloan đllctkrdpng vàqhyco mặogipt nàqhycng, tay lạpfuxi chầgruln chừpufa dừpufang trêoluan khôlhaong.

“Chàqhycng làqhyc Đunfuinh Triệqhyct, Đunfuinh Triệqhyct, Đunfuinh Triệqhyct!” Tiểkrdpu Ngưosws nắhhwam tay hắhhwan nhẹrghv nhàqhycng ádqdbp lêoluan mádqdbqtovnh, nưoswshzuhc mắhhwat lătasln xuốcloang, luồllctn vàqhyco kẽmewr ngópufan tay, rấrysjt nhanh thấrysjm ưoswshzuht lòufcxng bàqhycn tay hắhhwan. “Chàqhycng đllctãsosx từpufang nópufai.. sẽmewroswshzuhi ta… còufcxn từpufang nópufai.. sẽmewr vẽmewr riêoluang cho ta.. mộpiwqt bứltrbc họtasla…”

qhycng hếcloat sứltrbc nghẹrghvn ngàqhyco, mỗsegyi lờwqtci nópufai ra cũoluang phảunfui hívoomt mộpiwqt hơytqii mớhzuhi lấrysjy đllctưoswstjymc sứltrbc lựzqydc, nhưoswsng ádqdbnh mắhhwat nàqhycng chătaslm chúfzgc quấrysjn lấrysjy ádqdbnh mắhhwat hắhhwan, mộpiwqt chúfzgct cũoluang khôlhaong rờwqtci.

“Vậxfkny còufcxn nàqhycng? Nàqhycng làqhyc ai?”

“Ta làqhyc Tiểkrdpu Ngưosws, Phạpfuxm Tiểkrdpu Ngưosws, Phạpfuxm Tiểkrdpu Ngưosws!” Tiểkrdpu Ngưosws nhịpufan khôlhaong đllctưoswstjymc nhắhhwam đllctôlhaoi mắhhwat đllctang cay xètjym lạpfuxi, cảunfum nhậxfknn ấrysjm ádqdbp củegaja lòufcxng bàqhycn tay hắhhwan, sau đllctópufa khôlhaong thểkrdp nhịpufan đllctưoswstjymc nữlzaga nhàqhyco vàqhyco ngựzqydc hắhhwan.

Ngôlhao Ngôlhaon Chi đllctang muốcloan hỏycfqi nàqhycng khôlhaong phảunfui têoluan làqhyc Diệqhycp Nhưosws Quâkcxzn, tạpfuxi sao lạpfuxi biếcloan thàqhycnh Phạpfuxm Tiểkrdpu Ngưosws, nhưoswsng cảunfunh tưoswstjymng trưoswshzuhc mắhhwat, ngưoswswqtci nàqhyco khôlhaong mùwroroluang cópufa thểkrdp nhìqtovn ra, hai ngưoswswqtci bọtasln họtasloluau sâkcxzu đllctxfknm nhưosws thếcloaqhyco, ngay cảunfuufnmltrbc đllctãsosx mấrysjt đllcti, nhưoswsng cảunfum giádqdbc khắhhwac sâkcxzu trong xưoswsơytqing tủegajy khôlhaong thểkrdpqhyco quêoluan đllctưoswstjymc.

“Phạpfuxm Tiểkrdpu Ngưosws… Tiểkrdpu Ngưosws…” Thiếcloau niêoluan mờwqtc mịpufat nỉhqqx non, hai tay nhưosws tựzqydpufa ýufnm thứltrbc ôlhaom chặogipt lấrysjy nàqhycng, nhưosws thểkrdpytqii lỏycfqng ra chúfzgct ívoomt, thiếcloau nữlzag trong tranh sẽmewr biếcloan mấrysjt khôlhaong còufcxn tătaslm tívoomch.

“Đunfuúfzgcng vậxfkny, làqhyc ta, làqhyc ta!” Tiểkrdpu Ngưosws nghẹrghvn ngàqhyco khẩqtovn cầgrulu: “Đunfuinh Triệqhyct, nhớhzuh lạpfuxi cho ta, nhớhzuh lạpfuxi cho ta!”

Nghe hắhhwan còufcxn đllctang mêolua mang nhắhhwac lạpfuxi têoluan mìqtovnh, Tiểkrdpu Ngưosws liềschru lĩpwmnnh rờwqtci khỏycfqi ngựzqydc hắhhwan, hai tay đllctyffg lấrysjy mặogipt hắhhwan, khôlhaong chúfzgct do dựzqyd đllctoluan cuồllctng hôlhaon hắhhwan. Nưoswshzuhc mắhhwat tuôlhaon tràqhyco chảunfuy xuốcloang môlhaoi, hòufcxa vàqhyco môlhaoi lưoswsyffgi, đllctgrulu lưoswsyffgi hắhhwan cópufa thểkrdp cảunfum thấrysjy, mằfzgcn mặogipn, rồllcti lạpfuxi ngọtaslt ngàqhyco, dưoswswqtcng nhưoswsufnmltrbc đllctrghvp nhấrysjt sâkcxzu trong đllctgrulu giốcloang nhưoswsdqdbnh bưoswshzuhm, nhanh chópufang bay vụkrdpt lạpfuxi.

“Hôlhaon kiểkrdpu Phádqdbp…” Trong hơytqii thởfmxb dốcloac, thiếcloau niêoluan bỗsegyng nhiêoluan thốcloat ra ba tiếcloang, sau đllctópufaoswswqtci xádqdbn lạpfuxn: “Ta nhớhzuh.. nhớhzuh lạpfuxi mộpiwqt chúfzgct gìqtov đllctópufa rồllcti.”

“Đunfuinh Triệqhyct…” Tiểkrdpu Ngưosws kinh ngạpfuxc vui mừpufang nhìqtovn hắhhwan, chỉhqqx thấrysjy mộpiwqt giâkcxzy sau, thiếcloau niêoluan bỗsegyng nhiêoluan mỉhqqxm cưoswswqtci téfzgc xỉhqqxu trong lòufcxng nàqhycng, chìqtovm vàqhyco giấrysjc ngủegaj, giốcloang nhưosws mỹgrul nam say ngủegaj thuầgruln khiếcloat nhấrysjt củegaja thếcloa gian.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.