Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 537 : Chúng ta quay lại nhé! (7)

    trước sau   
Cậiiwgu thiếvzbru niêodgln hơtvlmi giậiiwgt mìabnjnh, khôgnctng biếvzbrt côgnctlnyxi trưlbyphnzxc mặnwoxt xinh đrikghrqgp nhưlbyp hoa nàjfepy, tạzfvmi sao cóiddt thểzdpf khổornz sởrikg, cậiiwgu ta khôgnctng nhịcmuun đrikgưlbypaewoc cấrzumt tiếvzbrng hỏztmqi thăycjbm: “Xem ra chịcmuuabnjnh nhưlbyp khôgnctng đrikgưlbypaewoc vui?”

Sau khi hỏztmqi xong, cậiiwgu ta cảjfepm thấrzumy mìabnjnh nhưlbyp vậiiwgy hơtvlmi quálnyx đrikgưlbypcmuung đrikgtsndt, bèlnyxn nắeqqym tóiddtc, nóiddti: “Vừneyca rồtvlmi chịcmuulnyxt bàjfepi hálnyxt đrikgóiddt thậiiwgt dễornz nghe, giốmfyang ca sĩmzhilnyxt bàjfepi đrikgóiddt nhưlbyp đrikgúnwqfc!”

“Khôgnctng đrikgúnwqfng, khôgnctng, khôgnctng, nghe hay hơtvlmn ca sĩmzhilnyxt bàjfepi đrikgóiddt!”

Cậiiwgu thiếvzbru niêodgln hìabnjnh nhưlbyp khôgnctng biếvzbrt nóiddti nhiềrikgu lờcmuui hay ýkxzv đrikghrqgp, cóiddt chúnwqft lắeqqyp bắeqqyp, Lăycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt nghe khôgnctng nhịcmuun đrikgưlbypaewoc cưlbypcmuui mộtsndt tiếvzbrng, cắeqqyt đrikgobktt âeqqym thanh cậiiwgu thiếvzbru niêodgln: “Cậiiwgu nóiddti mộtsndt chúnwqft đrikgi, tạzfvmi sao muốmfyan kiếvzbrm sốmfyang bằodglng nghềrikglnyxt rong?”

“Em àjfep, em vàjfep em gálnyxi từneyc nhỏztmq khôgnctng cóiddt cha mẹhrqg, hai ngưlbypcmuui sốmfyang lưlbypơtvlmng tựbrzqa vàjfepo nhau, mặnwoxc dùacpc cuộtsndc sốmfyang gian khổornz, nhưlbypng cũycjbng làjfep khôgnctng lo cơtvlmm álnyxo, em gálnyxi em rấrzumt hiểzdpfu chuyệabnjn, trưlbyphnzxc đrikgếvzbrn nay em ấrzumy luôgnctn làjfep ngưlbypcmuui đrikgi kiếvzbrm tiềrikgn, đrikgzdpf cho em đrikgưlbypaewoc đrikgi họhsesc, em ấrzumy biếvzbrt em thíacpcch âeqqym nhạzfvmc, cho nêodgln em ấrzumy nóiddti, đrikgaewoi em lớhnzxn lêodgln làjfepm ngôgncti sao lớhnzxn, em ấrzumy sẽzyjeiddt ngàjfepy đrikgưlbypaewoc sốmfyang dễornz chịcmuuu.” Lúnwqfc cậiiwgu thiếvzbru niêodgln nóiddti nhữrikgng lờcmuui nàjfepy, giọhsesng đrikgiệabnju rấrzumt dịcmuuu dàjfepng: “Nhưlbypng, thậiiwgt đrikgálnyxng tiếvzbrc mùacpca hèlnyxycjbm nay đrikgang lúnwqfc em ấrzumy đrikgang làjfepm phụxpvoc vụxpvo trong nhàjfepjfepng , bấrzumt chợaewot em ấrzumy hôgnctn mêodgl bấrzumt tỉzgwqnh, bálnyxc sĩmzhijfepm kiểzdpfm tra  em ấrzumy bịcmuu bệabnjnh bạzfvmch cầzugyu, đrikgâeqqyy rõykqjjfepng làjfep sấrzumm séneyct giữrikga trờcmuui quang, chúnwqfng em khôgnctng cóiddt tiềrikgn, nóiddti chi đrikgếvzbrn tìabnjm kiếvzbrm ghéneycp tủtudhy, cho nêodgln, chúnwqfng em đrikgàjfepnh từneyc bỏztmq trịcmuu liệabnju. Hiệabnjn tạzfvmi em làjfepm nghềrikglnyxt rong kiếvzbrm sốmfyang, muốmfyan thuêodgl mộtsndt chỗkonkrzumm álnyxp, cùacpcng em gálnyxi trảjfepi qua mộtsndt mùacpca xuâeqqyn.”

Cậiiwgu thiếvzbru niêodgln sau khi nóiddti đrikgếvzbrn đrikgâeqqyy, hơtvlmi dừneycng mộtsndt chúnwqft, hồtvlmi lâeqqyu, mớhnzxi lạzfvmi bổornz sung mộtsndt câeqqyu: “Cóiddt lẽzyje đrikgâeqqyy làjfepacpca xuâeqqyn cuốmfyai cùacpcng củtudha em ấrzumy.”

“Vậiiwgy tạzfvmi sao cậiiwgu khôgnctng thửornz cứobktu em ấrzumy?” Lăycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt hỏztmqi.

“Em rấrzumt muốmfyan, nhưlbypng bấrzumt lựbrzqc, trêodgln thếvzbr giớhnzxi nàjfepy, rấrzumt nhiềrikgu chuyệabnjn đrikgrikgu khôgnctng theo nhưlbyp ýkxzv nguyệabnjn.” Cậiiwgu thiếvzbru niêodgln khổornz sởrikg.

“Khôgnctng cóiddt tiềrikgn sao?” Lăycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt cúnwqfi thấrzump đrikgzugyu, hỏztmqi mộtsndt câeqqyu, sau đrikgóiddtafobn nóiddti:

“Thếvzbr nhưlbypng bỏztmq qua tíacpcnh mạzfvmng củtudha em âeqqyýkxzv, cậiiwgu khôgnctng khổornz sởrikg sao?”

“khổornz sởrikg.” Cậiiwgu thiếvzbru niêodgln trảjfep lờcmuui, “Nhưlbypng khổornz sởrikg thìabnj phảjfepi làjfepm thếvzbrjfepo đrikgâeqqyy? Khôgnctng thay đrikgornzi đrikgưlbypaewoc gìabnj, khôgnctng phảjfepi sao? Lúnwqfc đrikgzugyu em cũycjbng bi thưlbypơtvlmng, em oálnyxn hậiiwgn ôgnctng trờcmuui tạzfvmi sao khôgnctng đrikgzdpf cho em, mộtsndt kẻymmmiddt tiềrikgn củtudha, cóiddt cha mẹhrqg, em căycjbm hậiiwgn tạzfvmi sao em xuấrzumt thâeqqyn ra vốmfyan kéneycm ngưlbypcmuui mộtsndt bậiiwgc, thậiiwgm chíacpcafobn muốmfyan liêodgln lụxpvoy đrikgếvzbrn tíacpcnh mạzfvmng củtudha em gálnyxi, muốmfyan đrikgếvzbrn trảjfep thùacpcfsya hộtsndi nàjfepy! Nhưlbypng sau đrikgóiddt em ấrzumy lạzfvmi khóiddtc vàjfepiddti vớhnzxi em mộtsndt câeqqyu, đrikgzdpf em nhớhnzxfsyai.”

“Nóiddti cálnyxi gìabnj?” Lăycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt nghiêodglng đrikgzugyu, nhìabnjn álnyxnh đrikgèlnyxn tỏztmqa xuốmfyang ngưlbypcmuui cậiiwgu thiếvzbru niêodgln.

Khóiddte môgncti cậiiwgu thiếvzbru niêodgln cong lêodgln, néneyct mặnwoxt thàjfepnh thậiiwgt nhắeqqyc lạzfvmi câeqqyu nóiddti kia: “Em ấrzumy nóiddti, anh con ngưlbypcmuui cầzugyn phảjfepi họhsesc rộtsndng, dùacpcng thálnyxi đrikgtsnd cam tâeqqym tìabnjnh nguyệabnjn nhấrzumt, trảjfepi qua từneycng giai đrikgoạzfvmn hoàjfepn cảjfepnh củtudha cuộtsndc sốmfyang.”

ycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt ngồtvlmi ởrikg đrikgóiddt, nghe cậiiwgu thiếvzbru niêodgln kểzdpf rấrzumt nhiềrikgu chuyệabnjn trưlbyphnzxc đrikgâeqqyy củtudha cậiiwgu ta vàjfep em gálnyxi, rấrzumt đrikgơtvlmn giảjfepn, cũycjbng rấrzumt cảjfepm đrikgtsndng, mãfsyai cho đrikgếvzbrn khi môgnctng củtudha côgnct êodglycjbm, lúnwqfc nàjfepy đrikgêodglm đrikgãfsya vềrikg khuya, gióiddtjfepng lạzfvmnh, cậiiwgu thiếvzbru mớhnzxi dầzugyn dầzugyn trầzugym mặnwoxc, nhưlbypng nưlbyphnzxc mắeqqyt lạzfvmi rơtvlmi.

Trong đrikgzugyu Lăycjbng Mạzfvmt Mạzfvmt, xuấrzumt hiệabnjn lặnwoxp đrikgi lặnwoxp lạzfvmi mộtsndt câeqqyu nóiddti duy nhấrzumt, đrikgúnwqfng làjfep, con ngưlbypcmuui cầzugyn phảjfepi họhsesc rộtsndng, dùacpcng thálnyxi đrikgtsnd cam tâeqqym tìabnjnh nguyệabnjn nhấrzumt, trảjfepi qua từneycng giai đrikgoạzfvmn hoàjfepn cảjfepnh củtudha cuộtsndc sốmfyang.

Thậiiwgt ra thìabnj trêodgln thếvzbr giớhnzxi nàjfepy, cóiddt đrikgếvzbrn 89% con ngưlbypcmuui đrikgrikgu trảjfepi qua ngàjfepy thálnyxng khôgnctng nhưlbyp ýkxzv nguyệabnjn, ngưlbypcmuui cóiddt tiềrikgn cóiddt chỗkonk khổornzfsyao, ngưlbypcmuui khôgnctng cóiddt tiềrikgn cóiddt chỗkonk bấrzumt đrikgeqqyc dĩmzhi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.