Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 411 : Quà sinh nhật (21)
Dưpbks ờuoiv ng nhưpbks Du Dậcwsf t cảtjlb m thấdwdu y tâygfs m tìhaoh nh Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m khôsyfo ng tốcobe t, cho nêlkdb n kêlkdb u mấdwdu y ngưpbks ờuoiv i Tôsyfo Thầekvu n vàovtj Tầekvu n Thàovtj nh đgzav ếygfs n nójaek i chuyệdpuf n, mặarue c dùsxnw Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m đgzav ang ởdgsx đgzav âygfs y, nhưpbks ng lạmhnu i nójaek i rấdwdu t íjksh t, giốcobe ng nhưpbks đgzav ang nghe mọnumq i ngưpbks ờuoiv i nójaek i chuyệdpuf n, thậcwsf t ra thìhaoh cójaek thểvvpd nhìhaoh n thấdwdu y anh đgzav ang thấdwdu t thầekvu n, cho nêlkdb n khi tin nhắznfp n reo, anh vẫjksh n khôsyfo ng pháqivo t hiệdpuf n.
Tôsyfo Thầekvu n đgzav ụszwm ng vàovtj o đgzav iệdpuf n thoạmhnu i củuoiv a Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m, vôsyfo ýjaek nhìhaoh n lưpbks ớkdqg t qua, liềirfu n nhìhaoh n thấdwdu y têlkdb n Mạmhnu t Mạmhnu t, làovtj côsyfo gởdgsx i tin nhắznfp n tớkdqg i, liềirfu n vưpbks ơhgkn n tay đgzav ẩvwwe y Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m mộhaoh t cáqivo i: “Tìhaoh nh thâygfs m, họnumq c sinh củuoiv a cậcwsf u gửaizc i tin nhắznfp n tớkdqg i.”
Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m hồwpbq i hồwpbq n, nhanh chójaek ng cầekvu m đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng lêlkdb n, mởdgsx ra, liềirfu n nhìhaoh n thấdwdu y mấdwdu y chữgixc đgzav ơhgkn n giảtjlb n: “Thầekvu y, anh cójaek bậcwsf n khôsyfo ng?”
Nhấdwdu t thờuoiv i đgzav áqivo y lòcwsf ng Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m tràovtj n đgzav ầekvu y vui sưpbks ớkdqg ng cùsxnw ng kíjksh ch đgzav ộhaoh ng, anh theo bảtjlb n năzltw ng liềirfu n trựgjvd c tiếygfs p trảtjlb lờuoiv i: “Khôsyfo ng bậcwsf n.”
Sau đgzav ójaek , suy nghĩlxzh mộhaoh t chúdmwx t, lạmhnu i bổhxpk sung mộhaoh t câygfs u: “Cójaek chuyệdpuf n gìhaoh sao?”
Sau khi gửaizc i xong, Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m liềirfu n giảtjlb bộhaoh cựgjvd c kỳezmv bìhaoh nh tĩlxzh nh đgzav ặarue t đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng trêlkdb n bàovtj n, sau đgzav ójaek giốcobe ng nhưpbks cùsxnw ng mấdwdu y ngưpbks ờuoiv i kia nójaek i chuyệdpuf n phiếygfs m, áqivo nh mắznfp t lạmhnu i chưpbks a từgvcq ng rờuoiv i khỏjksh i đgzav iệdpuf n thoạmhnu i.
Trong mộhaoh t phúdmwx t, nhìhaoh n đgzav iệdpuf n thoạmhnu i hơhgkn n hai mưpbks ơhgkn i lầekvu n, cuốcobe i cùsxnw ng Tầekvu n Tháqivo nh khôsyfo ng nhịznfp n đgzav ưpbks ợhxpk c nhắznfp c nhởdgsx : “Nójaek ng lòcwsf ng thìhaoh trựgjvd c tiếygfs p gọnumq i đgzav iệdpuf n thoạmhnu i đgzav i.”
“Đgirk âygfs y làovtj cơhgkn hộhaoh i tốcobe t, côsyfo ấdwdu y gởdgsx i tin nhắznfp n đgzav ếygfs n, cậcwsf u nhâygfs n cơhgkn hộhaoh i nàovtj y danh chíjksh nh ngôsyfo n thuậcwsf n gọnumq i đgzav iệdpuf n thoạmhnu i!” Tôsyfo Thầekvu n gậcwsf t đgzav ầekvu u, hợhxpk p líjksh nójaek i.
Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m suy nghĩlxzh mộhaoh t chúdmwx t, chợhxpk t đgzav ứrerd ng lêlkdb n, cầekvu m đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng đgzav ếygfs n mộhaoh t nơhgkn i an tĩlxzh nh, gọnumq i lạmhnu i cho Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t.
Vốcobe n làovtj Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t đgzav ang cầekvu m đgzav iệdpuf n thoạmhnu i nhắznfp n tin, đgzav ộhaoh t nhiêlkdb n đgzav iệdpuf n thoạmhnu i reo, làovtj Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m, tay củuoiv a côsyfo run lêlkdb n, đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng liềirfu n rơhgkn i xuốcobe ng mặarue t đgzav ấdwdu t, Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t vộhaoh i vàovtj ng khom ngưpbks ờuoiv i nhặarue t đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng lêlkdb n, cắznfp n môsyfo i dưpbks ớkdqg i, do dựgjvd mộhaoh t hồwpbq i lâygfs u liềirfu n nghe đgzav iệdpuf n thoạmhnu i.
“Thếygfs nàovtj o?” Giọnumq ng nójaek i Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m trầekvu m vàovtj thanh, thôsyfo ng qua đgzav iệdpuf n thoạmhnu i bay vàovtj o tay củuoiv a Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t.
Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t cũszwm ng khôsyfo ng biếygfs t tạmhnu i sao, vừgvcq a nghe giọnumq ng nójaek i củuoiv a Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m, hốcobe c mắznfp t đgzav ềirfu u đgzav ỏjksh , cójaek nưpbks ớkdqg c mắznfp t lăzltw n xuốcobe ng, côsyfo nhìhaoh n quan tàovtj i ôsyfo ng cốcobe , liềirfu u mạmhnu ng cắznfp n môsyfo i dưpbks ớkdqg i.
Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m chờuoiv cảtjlb ngàovtj y, vẫjksh n khôsyfo ng thấdwdu y côsyfo nójaek i chuyệdpuf n, nhíjksh u màovtj y, lạmhnu i mộhaoh t lầekvu n nữgixc a gọnumq i têlkdb n củuoiv a côsyfo : “Mạmhnu t Mạmhnu t, em vẫjksh n còcwsf n nghe chứrerd ?”
Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t gậcwsf t đgzav ầekvu u mộhaoh t cáqivo i, mởdgsx to miệdpuf ng, nójaek i”Em”, sau đgzav ójaek liềirfu n khôsyfo ng nójaek i nữgixc a.
Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m nghe giọnumq ng côsyfo khôsyfo ng đgzav údmwx ng, lậcwsf p tứrerd c khẩvwwe n trưpbks ơhgkn ng hỏjksh i: “Giọnumq ng củuoiv a em sao thếygfs ?”
Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t nỗezmv lựgjvd c đgzav iềirfu u chỉqzhv nh hôsyfo hấdwdu p củuoiv a mìhaoh nh, đgzav ểvvpd cho giọnumq ng nójaek i thậcwsf t bìhaoh nh tĩlxzh nh, nhưpbks ng vẫjksh n khôsyfo ng ngăzltw n đgzav ưpbks ợhxpk c sựgjvd run rẩvwwe y trong lờuoiv i nójaek i củuoiv a côsyfo : “Em khôsyfo ng sao.”
Nhấdwdu t thờuoiv i Lýjaek Tìhaoh nh Thâygfs m trầekvu m mặarue c.
Anh cầekvu m đgzav iệdpuf n thoạmhnu i di đgzav ộhaoh ng, trầekvu m tưpbks hồwpbq i lâygfs u, sau đgzav ójaek xáqivo c đgzav ịznfp nh côsyfo gáqivo i kia đgzav ang khójaek c, đgzav áqivo y lòcwsf ng đgzav ộhaoh t nhiêlkdb n mộhaoh t trậcwsf n đgzav au xójaek t, liềirfu n mởdgsx miệdpuf ng, nójaek i: “Em ởdgsx đgzav âygfs u?”
Ởznfp bêlkdb n kia đgzav iệdpuf n thoạmhnu i, Lăzltw ng Mạmhnu t Mạmhnu t khôsyfo ng nhịznfp n đgzav ưpbks ợhxpk c pháqivo t ra tiếygfs ng khójaek c, côsyfo tuyệdpuf t đgzav ốcobe i khôsyfo ng ngờuoiv rằqxhe ng, mộhaoh t câygfs u nghẹueas n ngàovtj o “Em khôsyfo ng sao” củuoiv a côsyfo , lạmhnu i nghe đgzav ưpbks ợhxpk c mộhaoh t câygfs u hỏjksh i “Em ởdgsx đgzav âygfs u?” chứrerd a sựgjvd đgzav au xójaek t củuoiv a anh.
Tô
Lý
Nhấ
Sau đ
Sau khi gử
Trong mộ
“Đ
Lý
Vố
“Thế
Lă
Lý
Lă
Lý
Lă
Nhấ
Anh cầ
Ở
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.