Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 392 : Quà sinh nhật (2)

    trước sau   
Đkeaqáxvzby mắampct Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt loéoylsxvzbng lêfmmxn: “Bởjocoi vìdydu bọyihkn họyihk giốyllfng hoàcvnzng tửtslf vớxvzbi côijccng chúbrcva trong chuyệkxybn cổeypmehnoch, hơoimyn nữlvcda lúbrcvc em còwyfsn trẻglae từyllfng gặirsap mộfmmxt tìdydunh yêfmmxu xưoylsa rấkeaqt đevuimgwop, cho nêfmmxn em cảopvem thấkeaqy kếirsat cụjococ bọyihkn họyihk nhấkeaqt đevuipdybnh sẽpynn tốyllft đevuimgwop!”

lvcdng Mạzigrt Mạzigrt nóevuii rấkeaqt châgnfpn thàcvnznh: “Mặirsac dùzqvh khôijccng biếirsat tạzigri sao Bạzigrc Sủpdybng Nhi táxvzbt Tịpdybch Giảopven Cậnxzcn mộfmmxt cáxvzbi kia, nhưoylsng bâgnfpy giờnxzc nghĩgdrz lạzigri, cảopvem thấkeaqy lúbrcvc đevuióevui Bạzigrc Sủpdybng Nhi yêfmmxu hậnxzcn lẫrskqn lộfmmxn, cóevui lẽpynn hậnxzcn chỉikdn nhấkeaqt thờnxzci, tràcvnzn đevuifxrby tìdydunh yêfmmxu, cóevuifmmxu, cóevui thểnfye tha thứoyls tấkeaqt cảopve.”

”Cóevuifmmxu cóevui thểnfye tha thứoyls tấkeaqt cảopve?” Lýgnfpdydunh Thâgnfpm lậnxzcp lạzigri mộfmmxt lầfxrbn lờnxzci Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt nóevuii, mắampct chớxvzbp mộfmmxt cáxvzbi, nhấkeaqt thờnxzci sáxvzbng rọyihki: “Cóevui thậnxzct khôijccng?”

Anh đevuiang do dựujbrevui mộfmmxt ngàcvnzy thâgnfpn phậnxzcn Enson củpdyba mìdydunh ra áxvzbnh sáxvzbng vớxvzbi côijcc, côijccevui tứoylsc giậnxzcn hay khôijccng, bâgnfpy giờnxzcijccevuii, cóevuifmmxu cóevui thểnfye tha thứoyls tấkeaqt cảopve, cóevui phảopvei chỉikdn cầfxrbn côijccfmmxu anh, cũjaptng sẽpynn tha thứoyls cho anh đevuiãyhtg giấkeaqu diếirsam khôijccng?

lvcdng Mạzigrt Mạzigrt nhìdydun đevuiáxvzby mắampct Lýgnfpdydunh Thâgnfpm, cóevui chúbrcvt chầfxrbn chờnxzc: “Em khôijccng chắampcc chắampcn lắampcm.”

Álzdjnh mắampct Lýgnfpdydunh Thâgnfpm cóevui chúbrcvt ảopvem đevuizigrm.

lvcdng Mạzigrt Mạzigrt lạzigri sau mộfmmxt giâgnfpy cưoylsnxzci cưoylsnxzci: “Em khôijccng biếirsat ngưoylsnxzci kháxvzbc nghĩgdrz nhưoyls thếirsacvnzo.”

Đkeaqáxvzby mắampct Lýgnfpdydunh Thâgnfpm xuấkeaqt hiệkxybn nghi hoặirsac.

”Nhưoylsng em dáxvzbm khẳkeaqng đevuipdybnh, em làcvnz nhưoyls vậnxzcy! Nếirsau em yêfmmxu mộfmmxt ngưoylsnxzci, em tuyệkxybt đevuiyllfi sẽpynn tha thứoyls cho anh ấkeaqy.” Giọyihkng Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt rấkeaqt khẳkeaqng đevuipdybnh: “Nếirsau châgnfpn thàcvnznh yêfmmxu mộfmmxt ngưoylsnxzci, làcvnz sẽpynn tha thứoyls cho anh ấkeaqy, cóevui lẽpynn anh ấkeaqy vôijccgnfpm làcvnzm sai, íehnot nhấkeaqt phảopvei cho anh ấkeaqy mộfmmxt cơoimy hộfmmxi! Huốyllfng chi, mộfmmxt cơoimy hộfmmxi cũjaptng khôijccng cho cũjaptng khôijccng tha thứoyls, vậnxzcy sao gọyihki làcvnzdydunh yêfmmxu châgnfpn thàcvnznh! Mỗcwyji ngưoylsnxzci đevuiirsau cóevuibrcvc nhỏahbb mọyihkn, cóevui lẽpynn bởjocoi vìdydu nguyêfmmxn nhâgnfpn kháxvzbc, hay bởjocoi vìdydu quan tâgnfpm quáxvzb mứoylsc, nhưoylsng mỗcwyji ngưoylsnxzci đevuiirsau cóevui bao dung, em dáxvzbm khẳkeaqng đevuipdybnh, tuyệkxybt đevuiyllfi xuấkeaqt pháxvzbt từyllfdydunh yêfmmxu. Chỉikdn khi mộfmmxt ngưoylsnxzci yêfmmxu mộfmmxt ngưoylsnxzci kháxvzbc, côijcckeaqy mớxvzbi cóevui thểnfye bao dung ngưoylsnxzci kia. Giốyllfng nhưoyls cha mẹmgwofmmxu thưoylsơoimyng con cáxvzbi, tìdydunh yêfmmxu giữlvcda chồcvnzng vớxvzbi vợijcc!”

lvcdng Mạzigrt Mạzigrt nóevuii rấkeaqt dàcvnzi, sau khi nóevuii xong, côijcc mớxvzbi pháxvzbt hiệkxybn xe đevuiãyhtg đevuinxzcu ởjocooylsxvzbi nhàcvnzijcc.

gnfpdydunh Thâgnfpm đevuicwyj xe lạzigri, áxvzbnh mắampct lạzigri nhìdydun vàcvnzo côijcc, nhưoyls rấkeaqt chălvcdm chúbrcv nghe côijccevuii chuyệkxybn, nhấkeaqt thờnxzci Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt cóevui chúbrcvt xấkeaqu hổeypm giơoimy tay lêfmmxn, càcvnzo tóevuic mìdydunh, sao côijcc đevuifmmxt nhiêfmmxn ởjoco trưoylsxvzbc mặirsat Lýgnfpdydunh Thâgnfpm nóevuii triếirsat lýgnfp nhưoyls vậnxzcy?

dydunh nhưoylsgnfpdydunh Thâgnfpm nhìdydun ra lung túbrcvng củpdyba Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt, vộfmmxi vàcvnzng mởjoco miệkxybng, làcvnzm dịpdybu khôijccng khíehno: “En rấkeaqt lưoylsơoimyng thiệkxybn.” Dừyllfng mộfmmxt chúbrcvt, anh nhìdydun côijcc, mặirsat màcvnzy dịpdybu dàcvnzng nóevuii: “Mạzigrt Mạzigrt, em làcvnzijccxvzbi tốyllft nhấkeaqt anh từyllfng gặirsap.”

Anh khen ngợijcci nhưoyls vậnxzcy, làcvnzm cho Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt cóevui chúbrcvt khôijccng đevuiưoylsijccc tựujbr nhiêfmmxn, khuôijccn mặirsat nhỏahbb nhắampcn hơoimyi đevuiahbb hồcvnzng, nởjoco nụjocooylsnxzci lộfmmx ra hàcvnzm rălvcdng chỉikdnnh tềirsa vớxvzbi Lýgnfpdydunh Thâgnfpm, nhưoylsng khôijccng nóevuii gìdydu.

gnfpdydunh Thâgnfpm nhìdydun dáxvzbng vẻglae thờnxzc ơoimy củpdyba Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt, tháxvzbi đevuifmmx trởjocofmmxn cóevui chúbrcvt nghiêfmmxm túbrcvc, tầfxrbm mắampct cũjaptng trởjocofmmxn cóevui chúbrcvt nghiêfmmxm túbrcvc: “Anh nóevuii nghiêfmmxm túbrcvc, em thậnxzct sựujbr rấkeaqt tốyllft.”

Khi anh nóevuii ra mấkeaqy chữlvcdcvnzy, trong lòwyfsng Lălvcdng Mạzigrt Mạzigrt bỗcwyjng dưoylsng lỡwbwz mấkeaqt mộfmmxt nhịpdybp.

Khôijccng biếirsat tạzigri sao, trong tíehnoch tắampcc nàcvnzy, côijcc cảopvem thấkeaqy Lýgnfpdydunh Thâgnfpm nóevuii hai câgnfpu nàcvnzy rấkeaqt quen thuộfmmxc.

lvcdng Mạzigrt Mạzigrt chớxvzbp chớxvzbp mắampct, suy nghĩgdrzyhtgi nhớxvzb ra ngưoylsnxzci từyllfng đevuiếirsan nóevuii nhữlvcdng lờnxzci nàcvnzy, làcvnz Enson.

ijcc đevuiãyhtg từyllfng bởjocoi vìdydu Lụjococ Niệkxybm Ca, màcvnz gửtslfi tin nhắampcn cho Enson, hỏahbbi mìdydunh cóevui cầfxrbn phảopvei thay đevuieypmi khôijccng, Enson đevuiãyhtgevuii lờnxzci tưoylsơoimyng tựujbr nhưoyls vậnxzcy vớxvzbi côijcc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.