Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 376 : Nước rất lạnh, để tôi đi (6)

    trước sau   
uttvng Mạpvkxt Mạpvkxt cũzzogng khôyprnng phảutcsi làlrie khôyprnng cófknr tiếbxtcc nuốtgqwi, nhưeqqbng làlrie, cófknr mộmwhzt sốtgqw việaovcc khôyprnng thểvhueeqqbpvkxng chếbxtc, cũzzogng khôyprnng thểvhuetgqwyprnng danh thàlrienh tựmbnju màlrie lấemiwy tígdxjnh mạpvkxng củypgma Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm ra đjivváyocanh cưeqqbjujnc đjivvưeqqbjujnc, côyprn mởzjbx miệaovcng, vừczvja muốtgqwn nófknri chuyệaovcn, phiếbxtcm môyprni màlrieu tígdxjm củypgma Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm lạpvkxi mấemiwp máyocay, áyocanh mắajwot củypgma anh dưeqqbaycrng nhưeqqbfknr chújpmut tan rãcltn, vẫtgqwn nhìtgqwn chằjwxim chằjwxim Lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt nhưeqqbzzog, cắajwot đjivvocbgt lờaycri củypgma côyprn: “Anh còpnszn cófknr thểvhue chịravru đjivvmbnjng đjivvưeqqbjujnc.”

fknri xong, anh còpnszn nhẹokrv nhẹokrv mởzjbx trừczvjng hai mắajwot, lạpvkxi bổvhue sung mộmwhzt câcnjfu: “Thậtgqwt sựmbnj khôyprnng sao, cốtgqw gắajwong nhịravrn mộmwhzt lújpmuc sẽmwhz khỏzzjbi ngay, thựmbnjc làlrie bấemiwt đjivvajwoc dĩpiodzjbx lạpvkxi thêkdhpm mộmwhzt chújpmut chắajwoc cũzzogng khôyprnng muộmwhzn đjivvâcnjfu.”

Mọravri ngưeqqbaycri thấemiwy anh nófknri nhưeqqb vậtgqwy, biếbxtct làlrie khôyprnng thểvhuekdhpn cũzzogng khôyprnng khuyêkdhpn can gìtgqw anh nữwmwga, lầiubxn nữwmwga đjivvem anh trởzjbx vềclok trong phòpnszng.

Đlwvuígdxjch xáyocac làlriegdxjtgqwnh Thâcnjfm đjivvang cựmbnjc kỳjmdd khófknr chịravru, nằjwxim ởzjbx giưeqqbaycrng lêkdhpn, liềclokn nhanh chófknrng đjivvi sâcnjfu vàlrieo giấemiwc ngủypgm mộmwhzt lầiubxn nữwmwga.

gdxjtgqwnh Thâcnjfm rốtgqwt cuộmwhzc vẫtgqwn luôyprnn cưeqqbơajwong quyếbxtct, trêkdhpn đjivvưeqqbaycrng lặkdhpp đjivvilặkdhpp lạpvkximộmwhzt cảutcsnh tìtgqwnh lạpvkxi rồjkkoi mêkdhp man, mêkdhp man rồjkkoi tỉgdxjnh lạpvkxi, cứocbg thếbxtc lặkdhpp lạpvkxi nhiềcloku lầiubxn, cứocbg mỗmbnji mộmwhzt lầiubxn ăuttvn gìtgqw đjivvófknrlrie lạpvkxi y nhưeqqbu rằjwxingsẽmwhz rấemiwt nhanh phun ra, đjivvếbxtcn cuốtgqwi cùdvahng, chỉgdxjfknr thểvhue miễbxdcn cưeqqbpvkxng uốtgqwng mộmwhzt chújpmut sữwmwga tưeqqbơajwoi vàlrieeqqbzjgkc, lújpmuc mớzjgki bắajwot đjivviubxu cũzzogng may, vậtgqwy màlrielrieng vềclok sau thìtgqw đjivvếbxtcn cảutcs sữwmwga tưeqqbơajwoi vàlrieeqqbzjgkc cũzzogng bịravr anh phun ra khôyprnng thưeqqbơajwong tiếbxtcc, tìtgqwnh huốtgqwng càlrieng ngàlriey càlrieng khófknr giảutcsi quyếbxtct, càlrieng ngàlriey càlrieng thêkdhpm nghiêkdhpm trọravrng, nam tửypgm luôyprnn luôyprnn giốtgqwng nhưeqqb mộmwhzt vịravreqqbơajwong tửypgm cao cao ngạpvkxo ngạpvkxo lújpmuc nàlriey lạpvkxi yếbxtcu ớzjgkt giốtgqwng nhưeqqb con mộmwhzt bújpmup bêkdhp pha lêkdhp, nếbxtcu nhưeqqb khôyprnng cẩpykmn thậtgqwn thìtgqw ngay lậtgqwp tứocbgc cófknr thểvhuelriem rơajwoi đjivvếbxtcn tan xưeqqbơajwong náyocat thịravrt.

uttvng Mạpvkxt Mạpvkxt thấemiwy rõwmizlrieng bộmwhz dạpvkxng nhếbxtcch nháyocac củypgma anh nhưeqqb vậtgqwy, nhưeqqbng làlrie áyocanh mắajwot củypgma Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm vẫtgqwn mêkdhp ngưeqqbaycri nhưeqqbzzog huyễbxdcn, đjivváyocay lòpnszng côyprn bỗmbnjng dưeqqbng cófknr chújpmut rung đjivvmwhzng, côyprngdxjm mígdxjm môyprni, khôyprnng nhịravrn đjivvưeqqbjujnc còpnszn nhẹokrv mởzjbx miệaovcng lêkdhpn tiếbxtcng nófknri: “Thầiubxy… anh thậtgqwt sựmbnjvhuen chứocbg?” (Editor: mịravra con đjivvkdhpn, nhìtgqwn đjivvếbxtcn thếbxtc rồjkkoi còpnszn hỏzzjbi ổvhuen chứocbg? *khófknri bốtgqwc lêkdhpn đjivviubxu*)

gdxjtgqwnh Thâcnjfmtrưeqqbzjgkc sau vẫtgqwn lạpvkxnh nhạpvkxt nhưeqqb mộmwhzt,giọravrng nófknri lújpmuc nàlriey đjivvãcltn trởzjbxkdhpn khàlrien khàlrien vàlriefknr chújpmut vỡpvkx giọravrng nófknri: “Anh ổvhuen.”

Lờaycri củypgma Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfmcòpnszn chưeqqba nófknri xong, anh đjivvmwhzt nhiêkdhpn nghiêkdhpng đjivviubxu sang bêkdhpn rồjkkoi nôyprnn mửypgma mộmwhzt hồjkkoi, cho tớzjgki bâcnjfy giờaycr anh vẫtgqwn chưeqqba từczvjng ăuttvn bấemiwt kỳjmddyocai gìtgqw, vẻvxdin vẹokrvn uốtgqwng nưeqqbzjgkc suốtgqwi cùdvahng sữwmwga tưeqqbơajwoi, nhưeqqbng làlriezzogng đjivvãcltn bịravr anh ófknri ra hếbxtct đjivvếbxtcn khôyprnng còpnszn mộmwhzt chújpmut gìtgqw rồjkkoi, lújpmuc nàlriey anh chỉgdxjfknr thểvhuelrieyprnn khan, xem ra…cựmbnjc kỳjmdd cựmbnjc kỳjmdd khổvhue sởzjbx.

Nhìtgqwn thấemiwy Lýgdxjtgqwnh thâcnjfm nhưeqqb vậtgqwy, khiếbxtcn trong lòpnszng Lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt nổvhuei lêkdhpn mộmwhzt côyprn đjivvau lòpnszng bộmwhzc pháyocat đjivvếbxtcn hốtgqwt hoảutcsng khôyprnng chịravru nổvhuei: “Thầiubxy àlrie, anh…”

Ngófknrn tay Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfmcựmbnjc kỳjmddyocai nhợjujnt, cốtgqw gắajwong nôyprnn khan mộmwhzt hồjkkoi thậtgqwt lâcnjfu sau anh mớzjgki miễbxdcn cưeqqbpvkxng yêkdhpn tĩpiodnh lạpvkxi, quay đjivviubxu thìtgqw đjivvtgqwp thẳocbgng vàlrieo mắajwot anh chígdxjnh làlrie thấemiwy đjivvôyprni nhãcltnn cầiubxuhốtgqwt hoảutcsng, yếbxtcu đjivvuốtgqwi củypgma mộmwhzt côyprnyocai đjivvang hưeqqbzjgkng vềclok phígdxja Lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt nởzjbx rộmwhz mộmwhzt nụbxoyeqqbaycri, hơajwoi khófknr khăuttvn mởzjbx miệaovcng, trong giọravrng nófknri cófknr chújpmut lộmwhz ra vẻvxdi áyocay náyocay: “Thậtgqwt xin lỗmbnji, đjivvãcltnlriem em sợjujn.”

uttvng Mạpvkxt Mạpvkxt lắajwoc đjivviubxu mộmwhzt cáyocai, bàlriey tỏzzjb khôyprnng cófknr việaovcc gìtgqw, trong giọravrng nófknri lộmwhz ra vẻvxdi lo lắajwong: “Thầiubxy, bằjwxing khôyprnng chújpmung ta quay vềclok đjivvi, thâcnjfn thểvhue củypgma anh khôyprnng chịravru nổvhuei hoàlrien cảutcsnh ởzjbxajwoi khắajwoc nghiệaovct nhưeqqb thếbxtclriey.”

“Khôyprnng vộmwhzi.” Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm vừczvja nófknri, vừczvja buồjkkon bựmbnjc ho mộmwhzt tiếbxtcng, “Anh khôyprnng sao.”

uttvng Mạpvkxt Mạpvkxt mígdxjm mígdxjm môyprni, nhìtgqwn Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm nhưeqqb vậtgqwy, đjivváyocay lòpnszng cófknr chújpmut ngũzzog vịravr tạpvkxp trầiubxn*, khôyprnng nhịravrn đjivvưeqqbjujnc liềclokn bậtgqwt thốtgqwt lêkdhpn, nófknri: “Còpnszn nófknri khôyprnng cófknr việaovcc gìtgqw? Rõwmizlrieng đjivvãcltn trởzjbx thàlrienh nhưeqqb vậtgqwy,còpnszn cófknrlrieo giốtgqwng nhưeqqblrie khôyprnng cófknr chuyệaovcn gìtgqw anh nófknri đjivvi? Nếbxtcu cứocbgtiếbxtcp tụbxoyc đjivvi nhưeqqb vậtgqwy thìtgqw đjivvếbxtcn cảutcsgdxjnh mạpvkxng anh cũzzogng khôyprnng giữwmwg đjivvưeqqbjujnc mấemiwt!”

“Khôyprnng thểvhue từczvj bỏzzjb.” Lýgdxjtgqwnh Thâcnjfm ngẩpykmng đjivviubxu lêkdhpn, áyocanh mắajwot nhưeqqb tan rãcltn khófknra thậtgqwt chặkdhpt lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt, ngófknrn tay củypgma anh siếbxtct chặkdhpt lạpvkxithàlrienh nắajwom đjivvemiwm, mófknrng tay bấemiwm vàlrieo lòpnszng bàlrien tay củypgma mìtgqwnh khiếbxtcn cho cơajwon đjivvau nhófknri truyềclokn tớzjgki làlriem anh phầiubxn nàlrieo tỉgdxjnh táyocao hơajwon, chújpmut thầiubxn trígdxjpnszn sófknrt lạpvkxi cũzzogng đjivvàlrienh lôyprni ra đjivvvhue gắajwong gưeqqbjujnng, anh nhìtgqwn côyprn, áyocanh mắajwot kiêkdhpn đjivvravrnh nófknri: “Cho đjivvếbxtcn cuốtgqwi cùdvahng cũzzogng khôyprnng đjivvưeqqbjujnc từczvj bỏzzjb.”

Âgccwm thanh giọravrng nófknri anh rõwmizlrieng rấemiwt yếbxtcu, vậtgqwy màlrie giữwmwga nhữwmwgng hàlrieng chữwmwg lạpvkxi ẩpykmn giấemiwu mộmwhzt cỗmbnj cứocbgng rắajwon, cứocbgng rắajwon nhưeqqb mộmwhzt lưeqqbpvkxi dao ấemiwm áyocap xẹokrvt nhẹokrv qua tim côyprn vậtgqwy, suy nghĩpiod đjivvófknr bấemiwt chợjujnt hiệaovcn lêkdhpn khiếbxtcn cho Lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt kinh hãcltni khôyprnng thôyprni!

Sau khi kinh hãcltni đjivvi qua, thìtgqwpnszn lạpvkxi chígdxjnh làlrie mộmwhzt cỗmbnj tứocbgc giậtgqwn.

“Nhưeqqb thếbxtclrieo thìtgqw gọravri làlrie cuốtgqwi cùdvahng?” Lăuttvng Mạpvkxt Mạpvkxt cốtgqw hếbxtct sứocbgc đjivvèdymbipjcn sựmbnj bựmbnjc tứocbgc đjivvang tràlrien đjivviubxy, nhưeqqbng âcnjfm đjivviệaovcu lạpvkxi vẫtgqwn làlriefknr chújpmut nhưeqqb đjivvang cổvhuezzog: ”Chẳocbgng lẽmwhz theo anh thìtgqw cho tớzjgki lújpmuc mấemiwt đjivvi mạpvkxng sốtgqwng, cáyocai đjivvófknr mớzjgki gọravri cuốtgqwi cùdvahng sao?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.