Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Chương 338 : Tỏ tình cũng có thể là vĩnh biệt (8)
Cóhghn rấzgbv t nhiềgcza u ngưdakt ờjzzd i phụtsps nữnuvu , ởxfnd bêyreh n ngoàaevd i thìzftl kiêyreh n quyếikle t, nhưdakt ng khi đphbk ốjxhe i đphbk ãxfnd i vớqtwf i ngưdakt ờjzzd i đphbk àaevd n ôphbk ng mìzftl nh yêyreh u, thìzftl tuyệtvil t đphbk ốjxhe i khôphbk ng thểkgwm kiêyreh n quyếikle t nhưdakt vậelif y!
Thậelif t ra thìzftl , đphbk áadqm p áadqm n đphbk ãxfnd rấzgbv t rõjnci ràaevd ng, anh yêyreh u côphbk khôphbk ng đphbk ủgtzf , hoặkdrq c làaevd cơtaek bảfjwu n chưdakt a từobof ng yêyreh u côphbk , nhưdakt ng màaevd hếikle t lầnuvu n nàaevd y tớqtwf i lầnuvu n kháadqm c côphbk lạdovm i muốjxhe n nívaqg u kéyefc o nóhghn .
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi đphbk ôphbk i mắjyde t đphbk ẫdakt m lệtvil môphbk ng lung: “Em khôphbk ng muốjxhe n chia tay!”
Lụtsps c Niệtvil m Ca nhìzftl n chằfyhw m chằfyhw m Giảfjwu n Thầnuvu n Hi mấzgbv y giâvvjo y, thởxfnd dàaevd i mộvrsb t cáadqm i, bìzftl nh tĩjxhe nh hòshbp a nhãxfnd nóhghn i: “Tiểkgwm u Hi, đphbk ãxfnd gặkdrq p nhau thìzftl cũmggq ng cóhghn lúbfot c phảfjwu i chia tay, em làaevd m nhưdakt vậelif y, cóhghn ýjyde nghĩjxhe a sao?”
Khôphbk ng cóhghn ýjyde nghĩjxhe a sao?
Theo ýjyde kiếikle n củgtzf a anh thìzftl cựolni c kìzftl khôphbk ng cóhghn ýjyde nghĩjxhe a, nhưdakt ng đphbk ốjxhe i vớqtwf i côphbk màaevd nóhghn i, nóhghn cựolni c kỳmznz cóhghn ýjyde nghĩjxhe a.
Nhưdakt ng nếikle u thậelif t khôphbk ng cóhghn Lụtsps c Niệtvil m Ca, Giảfjwu n Thầnuvu n Hi côphbk mớqtwf i thậelif t sựolni khôphbk ng cóhghn ýjyde nghĩjxhe a gìzftl khi sốjxhe ng trêyreh n đphbk ờjzzd i.
Giọudfs ng nóhghn i củgtzf a Lụtsps c Niệtvil m Ca, dịbfot u dàaevd ng từobof tívaqg nh, “Em muốjxhe n gặkdrq p anh lạdovm i tiêyreh u hao nhiềgcza u thờjzzd i gian vàaevd côphbk ng sứpcdb c nhưdakt vậelif y đphbk ểkgwm gặkdrq p anh, nhưdakt ng, tiểkgwm u Hi đphbk âvvjo y làaevd lầnuvu n cuốjxhe i cùjnci ng, coi nhưdakt anh thựolni c xin lỗwmek i em, anh rấzgbv t xin lỗwmek i, nhưdakt ng, anh thậelif t sựolni khôphbk ng cáadqm ch nàaevd o ởxfnd mộvrsb t chỗwmek vớqtwf i em.”
“Hơtaek n nữnuvu a, tiểkgwm u Hi, đphbk iềgcza u kiệtvil n củgtzf a em tốjxhe t nhưdakt vậelif y, cầnuvu n gìzftl phảfjwu i vưdakt ơtaek ng vấzgbv n đphbk ếikle n chếikle t trêyreh n ngưdakt ờjzzd i củgtzf a anh?”
“Anh tin tưdakt ởxfnd ng, em sẽqohj châvvjo n chívaqg nh tìzftl m đphbk ưdakt ợwboc c ngưdakt ờjzzd i thívaqg ch hợwboc p vớqtwf i em.”
Nhữnuvu ng lờjzzd i nàaevd y, đphbk ềgcza u nóhghn i mộvrsb t cáadqm ch dứpcdb t khoáadqm t.
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi cắjyde n cắjyde n môphbk i, khôphbk ng nhịbfot n đphbk ưdakt ợwboc c cưdakt ờjzzd i lêyreh n, côphbk nóhghn i: “Lụtsps c Niệtvil m Ca, em khôphbk ng cầnuvu n ngưdakt ờjzzd i kháadqm c thívaqg ch hợwboc p vớqtwf i em, em chỉyreh muốjxhe n anh.”
“Cho dùjnci cóhghn ngưdakt ờjzzd i thívaqg ch hợwboc p vớqtwf i em, nhưdakt ng khôphbk ng phảfjwu i anh, em đphbk ềgcza u khôphbk ng muốjxhe n.”
“Đddyp ừobof ng dạdovm i dộvrsb t.” Lụtsps c Niệtvil m Ca nhívaqg u lôphbk ng màaevd y, nóhghn i.
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi yêyreh n lặkdrq ng mộvrsb t chúbfot t, trong lúbfot c bấzgbv t chợwboc t hỏvrfo i: “Niệtvil m Ca, anh thậelif t phảfjwu i mốjxhe n chia tay vớqtwf i em sao?”
Lụtsps c Niệtvil m Ca gậelif t dien&dan^le%quy@don đphbk ầnuvu u mộvrsb t cáadqm i, rấzgbv t kiêyreh n quyếikle t, tuyệtvil t đphbk ốjxhe i khôphbk ng do dựolni , thậelif m chívaqg sau cùjnci ng, còshbp n bổdovm sung thêyreh m mộvrsb t từobof rấzgbv t kiêyreh n quyếikle t: “Đddyp úbfot ng vậelif y.”
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi lậelif p tứpcdb c câvvjo u môphbk i nởxfnd nụtsps cưdakt ờjzzd i lạdovm nh, trong lúbfot c bấzgbv t chợwboc t côphbk cầnuvu m mộvrsb t bứpcdb c thưdakt từobof trêyreh n bàaevd n đphbk ưdakt a cho Lụtsps c Niệtvil m Ca, anh liếikle c mắjyde t nhìzftl n Giảfjwu n Thầnuvu n Hi, sau đphbk óhghn cau màaevd y nhậelif n lấzgbv y, ngay sau đphbk óhghn anh mởxfnd ra, trong nháadqm y mắjyde t vẻzgbv mặkdrq t trởxfnd nêyreh n cóhghn chúbfot t táadqm i nhợwboc t: “Thầnuvu n Hi, em cóhghn ýjyde gìzftl ?”
Átrqr nh mắjyde t củgtzf a Giảfjwu n Thầnuvu n Hi nhìzftl n Lụtsps c Niệtvil m Ca tràaevd n đphbk ầnuvu y tìzftl nh yêyreh u, muốjxhe n cóhghn bao nhiêyreh u thìzftl cóhghn bấzgbv y nhiêyreh u, thậelif m chívaqg lúbfot c côphbk em, em yêyreh u thảfjwu m anh, cho nêyreh n em hếikle t cáadqm ch rồogmx i, em chỉyreh cóhghn thểkgwm làaevd m nhưdakt vậelif y.”
Lầnuvu n đphbk ầnuvu u tiêyreh n trong đphbk ờjzzd i, Lụtsps c Niệtvil m Ca lạdovm i cảfjwu m thấzgbv y lờjzzd i yêyreh u trong miệtvil ng Giảfjwu n Thầnuvu n Hi, cựolni c kỳmznz giảfjwu dốjxhe i: “Làaevd yêyreh u sao? Nếikle u nóhghn i yêyreh u, cóhghn thểkgwm uy hiếikle p anh sao?”
“Cũmggq ng bởxfnd i vìzftl em yêyreh u anh, em mớqtwf i uy hiếikle p anh.” Giảfjwu n Thầnuvu n Hi kiêyreh n quyếikle t nóhghn i nhưdakt vậelif y, “Mặkdrq c dùjnci anh hậelif n chếikle t em, em cũmggq ng muốjxhe n ởxfnd chung mộvrsb t chỗwmek vớqtwf i anh.”
“Nếikle u anh khôphbk ng ởxfnd chung mộvrsb t chỗwmek vớqtwf i em, Niệtvil m Ca, em lậelif p tứpcdb c pháadqm t táadqm n nhữnuvu ng thứpcdb nàaevd y ra ngoàaevd i, đphbk ểkgwm pháadqm hủgtzf y Lăddyp ng Mạdovm t Mạdovm t!”
Tay Lụtsps c Niệtvil m Ca nắjyde m thàaevd nh quyềgcza n, vẻzgbv mặkdrq t thay đphbk ổdovm i, mộvrsb t lúbfot c lâvvjo u, mớqtwf i nặkdrq ng nềgcza nóhghn i mộvrsb t câvvjo u: “Giảfjwu n Thầnuvu n Hi, em đphbk ừobof ng đphbk ểkgwm cho anh hốjxhe i hậelif n khi quen biếikle t em.”
Lờjzzd i nàaevd y củgtzf a Lụtsps c Niệtvil m Ca, nóhghn i cựolni c kỳmznz nghiêyreh m túbfot c.
Anh nhìzftl n thấzgbv y trong áadqm nh mắjyde t củgtzf a Giảfjwu n Thầnuvu n Hi cũmggq ng lóhghn e mộvrsb t tầnuvu ng áadqm nh sáadqm ng đphbk ặkdrq c biệtvil t sạdovm ch sẽqohj .
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi nhìzftl n áadqm nh mắjyde t củgtzf a anh, mộvrsb t hồogmx i hoảfjwu ng hốjxhe t, côphbk biếikle t, côphbk vàaevd Lụtsps c Niệtvil m Ca khôphbk ng thểkgwm cóhghn duyêyreh n phậelif n, khôphbk ng phảfjwu i làaevd khôphbk ng thểkgwm , màaevd làaevd nửsrav a đphbk iểkgwm m cũmggq ng khôphbk ng cóhghn , làaevd côphbk tựolni mìzftl nh cứpcdb ng rắjyde n vạdovm ch ra mộvrsb t chúbfot t xívaqg u duyêyreh n phậelif n, khiếikle n cho hai ngưdakt ờjzzd i cóhghn cơtaek hộvrsb i gặkdrq p nhau, đphbk ếikle n cuốjxhe i cùjnci ng vẫdakt n phảfjwu i táadqm ch ra, nhưdakt ng, côphbk khôphbk ng muốjxhe n.
Giảfjwu n Thầnuvu n Hi cảfjwu m thấzgbv y, mìzftl nh thậelif t rấzgbv t áadqm c đphbk ộvrsb c, nhưdakt ng màaevd , khôphbk ng áadqm c đphbk ộvrsb c cóhghn thểkgwm giữnuvu lạdovm i Lụtsps c Niệtvil m Ca sao?
Mớqtwf i vừobof a rồogmx i côphbk bịbfot Lýjyde Tìzftl nh Thâvvjo m hùjnci dọudfs a cũmggq ng khôphbk ng khóhghn c, nhưdakt ng bâvvjo y giờjzzd lúbfot c bứpcdb c báadqm ch Lụtsps c Niệtvil m Ca, côphbk lạdovm i khóhghn c, thậelif m chívaqg cũmggq ng khóhghn c thàaevd nh tiếikle ng, côphbk vừobof a khóhghn c, vừobof a nóhghn i: “Khôphbk ng cóhghn anh, kếikle t cụtsps c củgtzf a em chỉyreh làaevd mộvrsb t màaevd u đphbk en, nếikle u nhưdakt kếikle t cụtsps c màaevd u đphbk en đphbk óhghn đphbk áadqm ng sợwboc nhưdakt vậelif y, khôphbk ng bằfyhw ng giữnuvu anh ởxfnd lạdovm i bêyreh n cạdovm nh, dùjnci sao cũmggq ng khôphbk ng còshbp n cóhghn chuyệtvil n gìzftl đphbk áadqm ng sợwboc hơtaek n việtvil c mấzgbv t đphbk i anh!”
Thậ
Giả
Lụ
Khô
Theo ý
Như
Giọ
“Hơ
“Anh tin tư
Nhữ
Giả
“Cho dù
“Đ
Giả
Lụ
Giả
Á
Lầ
“Cũ
“Nế
Tay Lụ
Lờ
Anh nhì
Giả
Giả
Mớ
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.