Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 280 : Em đang mời tôi sao? (10)

    trước sau   
yxxiqlnknh Thâallqm nhìqlnkn chằveusm chằveusm cửmhcna trốsgowng rỗwyzkng, nhízfrpu mànyzfynắyxxim cànyzfng chặreywt khăxkuzn lôvjpvng ởuept trong tay, khuôvjpvn mặreywt tuấhsokn mỹzcdzpwbl chúreywt trởueptptsen mơgtxb hồjuyj.

reywc Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot trởuept lạadloi lầxkdin nữhmhpa, Lýyxxiqlnknh Thâallqm đrfdwang giơgtxb tay lêptsen, xoa huyệfgrdt thai dưzfrpơgtxbng củdldfa mìqlnknh, Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot đrfdwi tớrfdwi trưzfrprfdwc mặreywt củdldfa anh, đrfdwưzfrpa nưzfrprfdwc vànyzf thuốsgowc lêptsen, “Thầxkdiy, uốsgowng thuốsgowc.”

yxxiqlnknh Thâallqm ngưzfrpng đrfdwseaung tázcdzc, giưzfrpơgtxbng mắyxxit nhìqlnkn thuốsgowc trong tay Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot, nhízfrpu mànyzfy, rõcswjnyzfng đrfdwázcdzy mắyxxit thoázcdzng qua cházcdzn ghéwraxt.

Vậyxxiy mànyzf, vẻptse mặreywt củdldfa snh khôvjpvng cópwbl thay đrfdwyxxii quázcdz lớrfdwn, chỉywkgnyzf thảfnmrn nhiêptsen gậyxxit đrfdwxkdiu nópwbli: “Đqznarfdwuept đrfdwópwbl đrfdwi, đrfdwbtxai lázcdzt nữhmhpa uốsgowng.”

xkuzng Mạadlot Mạadlot nghĩqply đrfdwếnzoqn thuốsgowc trong thùpwblng rázcdzc, đrfdwfnmro tròxqjrn mắyxxit, diễfcojn lạadloi tròxqjrwyzk?

Nếnzoqu côvjpv đrfdwi ra ngoànyzfi, khẳkexqng đrfdwxqjrnh anh lạadloi vứrfdwt bỏfcft thuốsgowc đrfdwi!


Nhấhsokt thờvmiui, Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot bĩqplyu môvjpvi, bànyzfy ra vẻptse mặreywt khéwraxo léwraxo, quay vềwpbq phízfrpa Lýyxxiqlnknh Thâallqm cưzfrpvmiui ngọzwkit ngànyzfo: “Đqznabtxai lázcdzt nữhmhpa nưzfrprfdwc sẽqzna nguộseaui, Thầxkdiy, bâallqy giờvmiu anh mau uốsgowng.”

xkuzng Mạadlot Mạadlot khôvjpvng quêptsen giơgtxb thuốsgowc cànyzfng gầxkdin trưzfrprfdwc mặreywt Lýyxxiqlnknh Thâallqm.

Châallqn mànyzfy Lýyxxiqlnknh Thâallqm co lạadloi, nhanh chópwblng nghiêptseng đrfdwxkdiu, hôvjpv hấhsokp rốsgowi loạadlon, vẻptse mặreywt bìqlnknh tĩqplynh, giọzwking đrfdwiệfgrdu bìqlnknh thảfnmrn: “Khôvjpvng sao.”

Tuy rằveusng Lýyxxiqlnknh Thâallqm duy trìqlnk ưzfrpu nhãfcft cao quýyxxi trưzfrprfdwc sau nhưzfrp mộseaut, nhưzfrpng Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot vẫxqjrn tinh tưzfrpvmiung thấhsoky đrfdwưzfrpbtxareywc thuốsgowc đrfdwếnzoqn gầxkdin môvjpvi anh, anh hốsgowt hoảfnmrng.

Nhấhsokt thờvmiui, đrfdwázcdzy mắyxxit Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot hiệfgrdn lêptsen mộseaut tia sázcdzng, đrfdwâallqy thậyxxit lànyzf thúreyw vịxqjr!

Đqznaadloi thầxkdin lạadloi cópwbl thểrfdw sợbtxa thuốsgowc!

Đqznaázcdzy lòxqjrng Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot khôvjpvng ngừuzexng bắyxxit đrfdwxkdiu vui vẻptse, cuốsgowi cùpwblng bịxqjrvjpvpwblm lấhsoky uy hiếnzoqp, xem lầxkdin nànyzfy côvjpvpwbl thểrfdw khiếnzoqn anh chạadloy thoázcdzt khôvjpvng!

“Thầxkdiy, bâallqy giờvmiu anh ngãfcft bệfgrdnh, tạadloi sao cópwbl thểrfdw khôvjpvng sao chứrfdw?” Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot bànyzfy ra mộseaut bộseau dạadlong cựumesc kỳfnmr quan tâallqm Lýyxxiqlnknh Thâallqm, âallqm đrfdwiệfgrdu mềwpbqm mạadloi: “Uốsgowng thuốsgowc, mớrfdwi hạadlo sốsgowt đrfdwưzfrpbtxac!”

Đqznaázcdzy mắyxxit Lýyxxiqlnknh Thâallqm thoázcdzng hiệfgrdn mộseaut chúreywt khôvjpvng đrfdwjuyjng ýyxxi, hiểrfdwn nhiêptsen khôvjpvng chịxqjru thỏfcfta hiệfgrdp chúreywt nànyzfo, chỉywkgnyzf trảfnmr lờvmiui qua loa mộseaut câallqu: “Ừvuzb, đrfdwãfcft biếnzoqt.”

Biếnzoqt rõcswjpwbl ízfrpch lợbtxai gìqlnk?

Phảfnmri uốsgowng mớrfdwi cópwblzcdzc dụreywng!

gtxbn nữhmhpa côvjpvxqjrn tậyxxin mắyxxit thấhsoky anh uốsgowng thuốsgowc khôvjpvng thízfrpch nhấhsokt!

xkuzng Mạadlot Mạadlot nhìqlnkn Lýyxxiqlnknh Thâallqm, đrfdwfnmro tròxqjrn mắyxxit, nhanh chópwblng suy nghĩqply cho mìqlnknh mộseaut cázcdzi cớrfdwnyzfng hoànyzfn mỹzcdz, “Thầxkdiy, anh ngãfcft bệfgrdnh, lànyzf họzwkic sinh tôvjpvi cópwbl nghĩqplya vụreyw chăxkuzm sópwblc anh, cho nêptsen, tôvjpvi đrfdwếnzoqn cho anh uốsgowng thuốsgowc!”


Giọzwking nópwbli Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot thúreywy thúreywy, vừuzexa nópwbli, vừuzexa đrfdwreywt chéwraxn nưzfrprfdwc mộseaut bêptsen trêptsen khay trànyzf, sau đrfdwópwblzfrpbtxam mấhsoky viêptsen thuốsgowc, đrfdwưzfrpa vềwpbq phízfrpa môvjpvi Lýyxxiqlnknh Thâallqm.

reywc Lýyxxiqlnknh Thâallqm nghe đrfdwưzfrpbtxac”Cho anh uốsgowng thuốsgowc”, thầxkdin tházcdzi cópwbl chúreywt hoảfnmrng hốsgowt, khôvjpvng tựumes chủdldf đrfdwưzfrpbtxac nghĩqply đrfdwếnzoqn đrfdwêptsem hôvjpvm ấhsoky, côvjpv cảfnmrm sốsgowt cao, mìqlnknh môvjpvi đrfdwreywng môvjpvi rópwblt côvjpv thuốsgowc uốsgowng.

Đqznabtxai đrfdwếnzoqn khi anh tỉywkgnh hồjuyjn lạadloi, ngópwbln tay nhỏfcft nhắyxxin củdldfa Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot đrfdwãfcft cầxkdim thuốsgowc, chạadlom đrfdwếnzoqn trêptsen môvjpvi anh, anh bỗwyzkng cảfnmrm thấhsoky buồjuyjn nôvjpvn, biểrfdwu cảfnmrm cốsgow giữhmhpqlnknh tĩqplynh rốsgowi loạadlon trong nházcdzy mắyxxit, nghĩqplywyzkng khôvjpvng cópwbl nghĩqply liềwpbqn giơgtxb tay lêptsen, nắyxxim cổyxxi tay củdldfa côvjpv, lấhsoky tay côvjpv ra, giọzwking nópwbli lạadlonh lùpwblng: “Đqznarfdw sau tôvjpvi tưzfrp uốsgowng, côvjpv đrfdwi ra ngoànyzfi.”

Nghe đrfdwưzfrpbtxac giọzwking Lýyxxiqlnknh Thâallqm lạadlonh lẽqznao nhưzfrp thếnzoq, đrfdwázcdzy lòxqjrng Lăxkuzng Mạadlot Mạadlot cópwbl chúreywt sợbtxafcfti.

Vậyxxiy mànyzf, cứrfdw bỏfcft dởuept nửmhcna chừuzexng nhưzfrp vậyxxiy, chẳkexqng phảfnmri lànyzfvjpv khôvjpvng thấhsoky đrfdwưzfrpbtxac biểrfdwu cảfnmrm củdldfa anh khổyxxi sởuept khi uốsgowng thuốsgowc sao?

Huốsgowng chi, anh vốsgown ngãfcft bệfgrdnh, nêptsen uốsgowng thuốsgowc chứrfdw!

Mặreywc dùpwblvjpv ôvjpvm mộseaut bộseau xem kịxqjrch vui trong lòxqjrng, nhưzfrpng cũwyzkng lànyzfqlnk tốsgowt cho anh!

xkuzng Mạadlot Mạadlot cốsgow chấhsokp cầxkdim thuốsgowc, khôvjpvng chịxqjru rờvmiui đrfdwi, đrfdwázcdzy mắyxxit nhìqlnkn Lýyxxiqlnknh Thâallqm ẩbfiwn chứrfdwa quan tâallqm dànyzfy đrfdwreywc, giọzwking đrfdwiệfgrdu hơgtxbi ẩbfiwn giấhsoku chúreywt ngâallqy thơgtxbnyzf đrfdwázcdzng yêptseu: “Thầxkdiy, ngưzfrpvmiui ta rấhsokt lo lắyxxing cho anh...anh uốsgowng thuốsgowc đrfdwi chứrfdw.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.