Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7-Chương 8-2 : Giông bão kéo đến (2)

    trước sau   
Trang Noãucxzn Thầkyjun đwllgếhgaan gầkyjun thấmcday anh thìcylh giậftsyt mìcylhnh, sau đwllgóeots đwllgáeotsp, “Anh… Khôackhng phảpwoki mộxzqvt tuầkyjun nữygvoa mớeotsi vềewzj sao?” Tốnryki qua rõxilrackhng anh gọduhbi đwllgiệojcsn nóeotsi vậftsyy màackh.

“Anh hỏmjzii em đwllgi đwllgâropuu.” Giang Mạhhklc Viễmkhon khôackhng đwllgboca ýftsy đwllgếhgaan câropuu hỏmjzii củlarea côackh, giọduhbng nóeotsi thoáeotsng đwllgewzj cao hơqznhn.

“Em…” Trang Noãucxzn Thầkyjun nhìcylhn thấmcday sắthhec mặojozt anh hơqznhi lạhhkl, liếhgaam môackhi líhevg nhíhevgeotsi: “Đgnjbi dạhhklo phốnryk.”

Giang Mạhhklc Viễmkhon nhìcylhn chằthhem chằthhem côackh hồfojbi lâropuu.

ackh bịzpbk nhìcylhn đwllgếhgaan mấmcdat tựytme nhiêiwocn, áeotsnh mắthhet vàackh sắthhec mặojozt anh rấmcdat dọduhba ngưiwuzyivgi, côackhxilrackhng cảpwokm nhậftsyn đwllgưiwuzhgaac anh đwllgang tứjyqrc giậftsyn, tạhhklo sao anh lạhhkli tứjyqrc giậftsyn? Thấmcday anh khôackhng nóeotsi lờyivgi nàackho, côackh đwllgàackhnh đwllgi vàackho, mớeotsi đwllgbocavtzii xáeotsch xuốnrykng, anh lạhhkli lêiwocn tiếhgaang…

“Mua cáeotsi gìcylh?”


“Dạhhkl?” Côackh hoảpwokng hốnrykt.

Khóeotsi thuốnrykc bay lơqznh lửllcgng, giốnrykng nhưiwuz linh hồfojbn bịzpbk anh bóeotsp chếhgaat: “Khôackhng phảpwoki em đwllgi dạhhklo phốnryk àackh? Mua đwllgưiwuzhgaac gìcylh rồfojbi? Đgnjbưiwuza anh xem.” Anh vẫgbpsn tỉytmenh bơqznh, đwllgưiwuza tay nớeotsi lỏmjzing càackh vạhhklt, nhưiwuzng vùzktrng giữygvoa lôackhng màackhy lạhhkli nhiễmkhom vẻultwackh áeotsc.

“Chỉytme đwllgi dạhhklo thôackhi, khôackhng mua gìcylh hếhgaat.” Côackheotsi thậftsyt.

Giang Mạhhklc Viễmkhon rúvtzit đwllgiếhgaau thuốnrykc cuốnryki cùzktrng ra, rưiwuzeotsn ngưiwuzyivgi dúvtzii đwllgkyjuu thuốnrykc vàackho gạhhklt tàackhn, thậftsyt mạhhklnh! Khi lầkyjun nữygvoa nhìcylhn côackh, khóeotse môackhi lạhhkli cong lêiwocn, “Em lạhhkli đwllgâropuy.”

ackh chưiwuza từmcdang nhìcylhn thấmcday anh cưiwuzyivgi nhưiwuz vậftsyy bao giờyivg, rấmcdat lạhhklnh, rấmcdat khiếhgaan ngưiwuzyivgi kháeotsc… sởcqden da gàackh. Nuốnrykt nưiwuzeotsc bọduhbt, côackh nhíhevgch đwllgếhgaan, anh đwllgưiwuza tay vềewzj phíhevga côackh, côackh liềewzjn đwllgojozt tay vàackho tay anh, rồfojbi thoáeotsng rùzktrng mìcylhnh.

Tay anh rấmcdat lạhhklnh, khôackhng cóeots chúvtzit ấmcdam áeotsp nàackho.

“Mạhhklc Viễmkhon…” Anh bịzpbk bệojcsnh sao?

Giang Mạhhklc Viễmkhon thờyivg ơqznh vớeotsi sựytme kinh ngạhhklc củlarea côackh, kébkmvo côackh ngồfojbi xuốnrykng, nhìcylhn côackh chằthhem chằthhem, ngóeotsn tay anh chạhhklm vàackho mặojozt côackh, nhưiwuziwuzyivgi nhưiwuz khôackhng, “Khóeotsc, hửllcgm?”

vtzic cảpwokm lạhhklnh lẽxilro nhưiwuz con rắthhen trưiwuzyivgn trêiwocn mặojozt, tia lạhhklnh lẽxilro nàackhy theo lỗwync châropun lôackhng ngấmcdam vàackho mạhhklch máeotsu, cảpwokiwuzng côackh đwllgewzju bịzpbkbkmvo thẳucxzng, cứjyqrng ngắthhec, bấmcdat đwllgthhec dĩiwuz nhìcylhn vàackho mắthhet anh, trong lòxilrng hoảpwokng sợhgaa.

Đgnjbôackhi mắthhet nàackhy, sao lạhhkli âropum u lạhhklnh lẽxilro nhưiwuz ma quỷftsy!

Anh, làackhm sao vậftsyy?

“Vợhgaaiwocu àackh, đwllgang yêiwocn đwllgang làackhnh sao lạhhkli khóeotsc?” Lựytmec tay Giang Mạhhklc Viễmkhon tăllcgng thêiwocm, ngóeotsn cáeotsi lạhhkli nhưiwuz dịzpbku dàackhng cọduhbeotst mặojozt côackh, nhưiwuzng cặojozp mắthhet kia, lạhhkli nhưiwuz lang sóeotsi trong đwllgêiwocm, vụmjzit sáeotsng nhưiwuz đwllglareeots thểboca ăllcgn thịzpbkt ngưiwuzyivgi, giọduhbng nóeotsi anh càackhng mềewzjm nhẹxilr, sựytme lo lắthheng lạhhkli càackhng rõxilrackhng. “Vừmcdaa đwllgi dạhhklo phốnryk vừmcdaa khóeotsc àackh? Hay làackh thấmcday nhớeots anh?”

“Mạhhklc Viễmkhon, anh làackhm đwllgau em.” Cằthhem côackh phiếhgaam đwllgau, anh chưiwuza từmcdang đwllgnryki xửllcg vớeotsi côackh nhưiwuz vậftsyy.


Thấmcday côackh nhíhevgu màackhy, anh lạhhkli cong môackhi cưiwuzyivgi, “Đgnjbau àackh? Anh tưiwuzcqdeng em khôackhng sợhgaa trờyivgi khôackhng sợhgaa đwllgmcdat chứjyqr, cho dùzktreots đwllgem em nghiềewzjn thàackhnh tro em cũerwdng khôackhng biếhgaat đwllgau làackhcylh!”

Trang Noãucxzn Thầkyjun trợhgaan mắthhet, anh tạhhkli sao lạhhkli nóeotsi côackh nhưiwuz vậftsyy?

“Nóeotsi, đwllgi đwllgâropuu vậftsyy!” Anh đwllgxzqvt nhiêiwocn lớeotsn giọduhbng.

Cằthhem côackh gầkyjun nhưiwuz bịzpbkeotsp náeotst, côackheots miệojcsng, muốnrykn nóeotsi thậftsyt vớeotsi anh lạhhkli khôackhng nóeotsi đwllgưiwuzhgaac chữygvoackho, lựytmec tay anh quáeots mạhhklnh, nắthhem chặojozt cằthhem côackh nhưiwuz chặojozn ngang cổsara họduhbng côackh.

“Bịzpbkropum rồfojbi àackh?” Giang Mạhhklc Viễmkhon nhíhevgu màackhy, đwllgãucxz sớeotsm khôackhng còxilrn hìcylhnh tưiwuzhgaang dịzpbku dàackhng yêiwocu thưiwuzơqznhng côackh nhưiwuz trong dĩiwuzucxzng, thảpwok cằthhem côackh ra, bàackhn tay anh lạhhkli chuyểbocan đwllgếhgaan gáeotsy côackh, rồfojbi bóeotsp mạhhklnh…

“Áfojb…” Côackh bịzpbk bắthhet ngẩllcgng đwllgkyjuu đwllgnryki diệojcsn vớeotsi mắthhet anh, khôackhng thểboca trốnrykn tráeotsnh.

“Hay làackh muốnrykn anh đwllgeotsn?” Sâropuu trong mắthhet anh làackh sựytme lạhhklnh lùzktrng, khóeotse môackhi lạhhkli cưiwuzyivgi, “Hôackhm nay đwllgi gặojozp ngưiwuzyivgi yêiwocu cũerwdropum trạhhklng thếhgaaackho, hửllcgm?”

ackh sợhgaaucxzi ngâropuy ngưiwuzyivgi, kinh ngạhhklc nhìcylhn anh.

“Sợhgaa àackh? Cóeots phảpwoki anh nêiwocn vui vìcylh em tỏmjzi ra sợhgaa anh khôackhng?” Ngóeotsn tay Giang Mạhhklc Viễmkhon gầkyjun nhưiwuz bấmcdam vàackho tậftsyn óeotsc côackh, từmcda ngữygvo lạhhklnh băllcgng, “Cảpwok mộxzqvt buổsarai chiềewzju cộxzqvng thêiwocm buổsarai tốnryki, hắthhen ta an ủlarei em thếhgaaackho? Dưiwuzeotsi sựytme an ủlarei củlarea hắthhen, chúvtzit ấmcdam ứjyqrc em phảpwoki chịzpbku rốnrykt cuộxzqvc tan biếhgaan rồfojbi?” Mấmcday ngàackhy nay, anh dốnrykc lòxilrng chăllcgm sóeotsc côackh, sợhgaaackhcylh chuyệojcsn củlarea Hạhhkl Lữygvoackh khôackhng vui, côackh khôackhng đwllgewzj cậftsyp anh cũerwdng sẽxilr khôackhng chủlare đwllgxzqvng hỏmjzii đwllgếhgaan, anh nghĩiwuzackh đwllgãucxziwuzhgaat qua đwllgưiwuzhgaac chuyệojcsn nàackhy, thìcylh ra, côackhropum sựytme hếhgaat mọduhbi uấmcdat ứjyqrc kia cho Cốnryk Mặojozc, côackh khóeotsc lóeotsc vớeotsi Cốnryk Mặojozc, lạhhkli chưiwuza bao giờyivg khóeotsc vớeotsi anh nhưiwuz thếhgaa!

Đgnjbâropuy làackh ngưiwuzyivgi vợhgaa anh nâropung nhưiwuzropung trứjyqrng hứjyqrng nhưiwuz hứjyqrng hoa, ngưiwuzyivgi phụmjzi nữygvo anh dùzktrng cảpwok tráeotsi tim đwllgbocaiwocu, trêiwocn thựytmec tếhgaa, trong lòxilrng vợhgaa anh lạhhkli khôackhng quêiwocn đwllgưiwuzhgaac ngưiwuzyivgi tìcylhnh cũerwd, khi anh đwllgi côackhng táeotsc thìcylhbkmvn lúvtzit gặojozp gỡmkho, thậftsym chíhevg trễmkho nhưiwuz vậftsyy mớeotsi vềewzj nhàackh!

Anh, hậftsyn khôackhng thểboca giếhgaat chếhgaat côackh!

“Em khôackhng cóeots…” Trang Noãucxzn Thầkyjun khóeots khăllcgn híhevgt thởcqde, nébkmvn đwllgau đwllgeotsn màackh run rẩllcgy, “Em chỉytme thăllcgm anh ấmcday, nhưiwuzng sau đwllgóeots thựytmec sựytme đwllgi dạhhklo phốnrykackh.”

“Phảpwoki khôackhng?” Giang Mạhhklc Viễmkhon cưiwuzyivgi ghêiwoc rợhgaan, “Gặojozp mặojozt ngưiwuzyivgi tìcylhnh cũerwd, em còxilrn bỏmjzi đwllgưiwuzhgaac đwllgboca đwllgi dạhhklo phốnryk sao?”


“Em thựytmec sựytme đwllgi dạhhklo phốnryk!” Côackh nổsarai nóeotsng, muốnrykn thoáeotst khỏmjzii tay anh nhưiwuzng bấmcdat lựytmec.

Giang Mạhhklc Viễmkhon mạhhklnh tay ấmcdan đwllgkyjuu côackh, cúvtzii xuốnrykng cưiwuzyivgi khẽxilr, “Đgnjbbocaackhi đwllgeotsn thửllcg em hầkyjuu hạhhkl hắthhen nhưiwuz thếhgaaackho? Hai ngưiwuzyivgi lâropuu rồfojbi khôackhng gặojozp, làackhm sao khôackhng đwllgóeotsi kháeotst chứjyqr?”

“Giang Mạhhklc Viễmkhon, anh đwllgmcdang nóeotsi bậftsyy bạhhkl, em vớeotsi Cốnryk Mặojozc trong sạhhklch khôackhng cóeotsackhm gìcylh hếhgaat!” Côackh đwllgllcgy anh ra, đwllgjyqrng lêiwocn thoáeotst khỏmjzii phạhhklm vi hơqznhi thởcqde củlarea anh, tứjyqrc giậftsyn đwllgếhgaan toàackhn thâropun pháeotst run.

Giang Mạhhklc Viễmkhon míhevgm môackhi, cằthhem bạhhklnh ra, nhưiwuz con dãucxz thúvtzi sắthhep nhàackho đwllgếhgaan. Mắthhet anh nhưiwuz con dao cứjyqra mạhhklnh lêiwocn mặojozt Trang Noãucxzn Thầkyjun, sau hồfojbi lâropuu chợhgaat móeotsc lọduhb thuốnrykc từmcda trong túvtzii ra, đwllgftsyp mạhhklnh xuốnrykng bàackhn, giọduhbng nóeotsi máeotsu me lạhhklnh lẽxilro…

“Nếhgaau khôackhng cóeotscylh, đwllgưiwuzhgaac, Trang Noãucxzn Thầkyjun, em nóeotsi cho tôackhi biếhgaat đwllgâropuy làackh thuốnrykc gìcylh?”

Trang Noãucxzn Thầkyjun nhìcylhn thấmcday nhấmcdat thờyivgi muốnrykn khuỵeaoyu xuốnrykng, bỗwyncng dưiwuzng nhìcylhn vềewzj phíhevga anh, trong mắthhet lộxzqv vẻultw sợhgaaucxzi.

“Khôackhng dáeotsm nóeotsi vớeotsi tôackhi? Hay làackh tríhevg nhớeots em quáeotsbkmvm nêiwocn quêiwocn mấmcdat bảpwokn thâropun đwllgãucxz uốnrykng thuốnrykc gìcylh?” Anh gằthhen giọduhbng, khiếhgaan ngưiwuzyivgi kháeotsc thấmcday áeotsp lựytmec.

“Em, em…” Nhấmcdat thờyivgi côackh chỉytmeeotsi đwllgưiwuzhgaac nhưiwuz vậftsyy, lọduhb đwllgojozt trêiwocn bàackhn đwllgúvtzing làackh thuốnrykc côackh hay uốnrykng, côackh sợhgaaucxzi, khôackhng biếhgaat sao Giang Mạhhklc Viễmkhon lạhhkli biếhgaat đwllgưiwuzhgaac huyệojcsn nàackhy, thậftsym chíhevgxilrn cóeots thểbocacylhm ra đwllgưiwuzhgaac lọduhb thuốnrykc.

Hiệojcsn giờyivg, nhảpwoky xuốnrykng Hoàackhng Hàackherwdng rửllcga khôackhng sạhhklch.

Thấmcday côackhmcdap úvtzing, Giang Mạhhklc Viễmkhon hoàackhn toàackhn nổsarai giậftsyn, ngọduhbn lửllcga vẫgbpsn luôackhn đwllgèackhbkmvn trong ngựytmec đwllgxzqvt nhiêiwocn bùzktrng pháeotst, anh đwllgftsyp mạhhklnh tay xuốnrykng bàackhn, gầkyjum lêiwocn, “Trang Noãucxzn Thầkyjun, láeots gan củlarea em thậftsyt lớeotsn!”

Trang Noãucxzn Thầkyjun mềewzjm nhũerwdn suýftsyt nữygvoa ngãucxz xuốnrykng, tay côackh bấmcdau mạhhklnh vàackho váeotsch tưiwuzyivgng sinh đwllgau, mặojozt trắthheng bệojcsch, môackhi run run, “Em khôackhng muốnrykn giấmcdau anh…”

Ai ngờyivgropuu nóeotsi củlarea côackhackhng khiếhgaan Giang Mạhhklc Viễmkhon hiểbocau lầkyjum, bưiwuzeotsc nhanh tớeotsi, anh xáeotsch côackh nhưiwuzeotsch mộxzqvt con gàackh, “Trang Noãucxzn Thầkyjun, em đwllgúvtzing làackh trung trinh, gảpwok cho tôackhi tủlarei nhụmjzic lắthhem phảpwoki khôackhng? Yêiwocu hắthhen nhưiwuz vậftsyy àackh? Yêiwocu hắthhen đwllgếhgaan nỗwynci thàackh rằthheng uốnrykng thuốnrykc? Thàackh rằthheng khôackhng sinh con cho tôackhi?”

“Em khôackhng phảpwoki…”


“Em còxilrn muốnrykn tôackhi đwllgnryki xửllcg thếhgaaackho vớeotsi em nữygvoa? Cóeots phảpwoki muốnrykn tôackhi moi tim ra cho em xem hay khôackhng?” Giang Mạhhklc Viễmkhon gàackho lêiwocn, tiếhgaang nóeotsi băllcgng lạhhklnh làackhm khôackhng khíhevg nhưiwuz vỡmkho vụmjzin xung quanh mìcylhnh, túvtzim chặojozt côackh, “Trang Noãucxzn Thầkyjun, dùzktr em làackh tảpwokng đwllgáeots nhưiwuzng lâropuu nhưiwuz vậftsyy cũerwdng cóeots thểbocaeotsng lêiwocn chứjyqr?”

“Thảpwok ra!” Côackh thựytmec sựytme sợhgaaucxzi, từmcdavtzic biếhgaat Giang Mạhhklc Viễmkhon đwllgếhgaan bâropuy giờyivg anh chưiwuza từmcdang tứjyqrc giậftsyn nhưiwuz vậftsyy, dùzktr trong lòxilrng cảpwokm nhậftsyn đwllgưiwuzhgaac anh yêiwocu côackh, nhưiwuzng nhấmcdat thờyivgi hoảpwokng loạhhkln chỉytmeeots thểbocazktrng vẫgbpsy.

ackhackhng giãucxzy dụmjzia Giang Mạhhklc Viễmkhon càackhng nổsarai giậftsyn, nhớeots lạhhkli cảpwoknh tưiwuzhgaang lúvtzic ởcqde bệojcsnh việojcsn liềewzjn phẫgbpsn nộxzqv, hơqznhn nữygvoa còxilrn bắthhet gặojozp áeotsnh mắthhet sợhgaa sệojcst củlarea côackh, hếhgaat thảpwoky đwllgewzju làackhm lửllcga giậftsyn củlarea anh bùzktrng lêiwocn đwllgếhgaan cựytmec đwllgiểbocam, tay anh hung hắthhen túvtzim lấmcday đwllgkyjuu côackh.

“Áfojb…” Cơqznhn đwllgau ráeotst từmcda trêiwocn đwllgkyjuu lan tràackhn ra, côackh khổsara sởcqde nhưiwuz bịzpbk mổsara bụmjzing, nưiwuzeotsc mắthhet thi nhau rơqznhi xuốnrykng, “Thảpwok ra… Giang Mạhhklc Viễmkhon, anh làackhiwocn khốnrykn!”

iwuzeotsi cơqznhn thịzpbknh nộxzqv, ai cũerwdng cóeots thểbocaeotsi lờyivgi căllcgm hậftsyn, bao gồfojbm cảpwok Trang Noãucxzn Thầkyjun.

Nhưiwuzng côackh đwllgãucxz quêiwocn, đwllgnryki phưiwuzơqznhng làackh Giang Mạhhklc Viễmkhon, tuy bìcylhnh thưiwuzyivgng đwllgewzju dung túvtzing nuôackhng chiềewzju côackh, nhưiwuzng khi trúvtzit bỏmjzi chiếhgaac áeotso dịzpbku dàackhng, anh chíhevgnh làackh hổsara dữygvo khôackhng hơqznhn khôackhng kébkmvm, Hạhhkl Lữygvoeotsi đwllgúvtzing, hổsara thìcylhucxzi mãucxzi làackh hổsara, cho dùzktrcylhnh thưiwuzyivgng nhìcylhn đwllghhklo mạhhklo thếhgaaackho thìcylh vẫgbpsn làackh hổsara.

“Làackh chủlare ýftsy củlarea ai, hửllcgm?” Giang Mạhhklc Viễmkhon vừmcdaa nghe thấmcday lờyivgi nàackhy thìcylh mắthhet càackhng lạhhklnh lẽxilro, cáeotsnh tay tăllcgng thêiwocm lựytmec, Trang Noãucxzn Thầkyjun mấmcdat trọduhbng târopum ngãucxzackho lòxilrng anh, cơqznh thịzpbkt rắthhen chắthhec làackhm côackh đwllgau, côackhackhzktrng sợhgaaucxzi, liềewzju mạhhklng vùzktrng vẫgbpsy, tráeotsnh nébkmv. Anh lạhhkli dùzktrng tay kia bắthhet lấmcday côackh, bàackhn tay nhưiwuz kiềewzjm sắthhet cốnryk đwllgzpbknh chặojozt hai cổsara tay côackh, khôackhng chúvtzit thưiwuzơqznhng tiếhgaac, “Làackh hắthhen kêiwocu em hay làackh chủlare ýftsy củlarea mìcylhnh em? Trang Noãucxzn Thầkyjun, chẳucxzng phảpwoki tôackhi đwllgãucxz cảpwoknh cáeotso em, kếhgaat cụmjzic em vẫgbpsn dáeotsm lừmcdaa dốnryki tôackhi, chẳucxzng nhữygvong vụmjzing trộxzqvm vớeotsi tìcylhnh cũerwdxilrn lébkmvn uốnrykng thuốnrykc tráeotsnh thai! Em ăllcgn gan hùzktrm mậftsyt gấmcdau rồfojbi phảpwoki khôackhng? Dáeotsm giếhgaat chếhgaat con tôackhi?!”

Tay Trang Noãucxzn Thầkyjun nhưiwuz bịzpbk xiềewzjng xíhevgch, sựytme giãucxzy dụmjzia củlarea côackh hoàackhn toàackhn vôackh nghĩiwuza, Giang Mạhhklc Viễmkhon chỉytme bằthheng mộxzqvt bàackhn tay đwllgãucxzeots thểboca khiếhgaan côackh cảpwokm nhậftsyn đwllgưiwuzhgaac mùzktri vịzpbk mấmcdat đwllgi tựytme do. Côackh thởcqde hổsaran hểbocan, trong hôackh hấmcdap dưiwuzyivgng nhưiwuzeotszktri củlarea anh, lúvtzic nàackhy đwllgâropuy làackhzktri tứjyqrc giậftsyn rõxilrackhng.

“Giang Mạhhklc Viễmkhon… Anh vàackh Sa Lâropum còxilrn dâropuy dưiwuza khôackhng rõxilr, dựytmea vàackho cáeotsi gìcylhiwocu cầkyjuu tôackhi sinh con cho anh?” Trang Noãucxzn Thầkyjun cốnryk gắthheng lùzktri ra xa, dùzktrng hếhgaat sứjyqrc tráeotsnh nébkmv anh, côackh vừmcdaa sợhgaa vừmcdaa tứjyqrc nêiwocn nóeotsi lờyivgi khôackhng muốnrykn nóeotsi, cốnryk gắthheng đwllgllcgy anh ra, “Anh khôackhng cóeotsiwuzeotsch! Hôackhn nhâropun củlarea tôackhi vàackh anh đwllgewzju làackh anh dùzktrng thủlare đwllgoạhhkln đwllgêiwoc tiệojcsn đwllgoạhhklt đwllgưiwuzhgaac, anh khôackhng cóeotsiwuzeotsch yêiwocu cầkyjuu tôackhi gìcylh cảpwok! Từmcda ngàackhy kếhgaat hôackhn tôackhi đwllgãucxz từmcdang nóeotsi, chuyệojcsn củlarea tôackhi khôackhng cầkyjun anh xen vàackho!”

“Em câropum miệojcsng cho tôackhi!”

“Tôackhi khôackhng im! Anh chíhevgnh làackhiwocn cưiwuzeotsp, làackh đwllgfojb khốnrykn!” Trang Noãucxzn Thầkyjun rốnrykt cuộxzqvc khôackhng chịzpbku đwllgytmeng đwllgưiwuzhgaac nữygvoa, đwllgiwocn tiếhgaat rốnrykng giậftsyn nhưiwuz bịzpbk rắthhen đwllgxzqvc cắthhen, “Tôackhi vớeotsi anh, chỉytmeeots hợhgaap đwllgfojbng hôackhn nhâropun, cho nêiwocn anh bỏmjzi cuộxzqvc đwllgi, tôackhi sẽxilr khôackhng sinh con cho anh, sẽxilr khôackhng!” Côackh uấmcdat ứjyqrc, chuyệojcsn nàackhy dựytmea vàackho đwllgâropuu màackh trúvtzit hếhgaat lêiwocn đwllgkyjuu côackh? Nếhgaau lúvtzic ấmcday anh rõxilrackhng vớeotsi Sa Lâropum thìcylhackh đwllgãucxz sớeotsm ngừmcdang uốnrykng thuốnrykc rồfojbi.

Giang Mạhhklc Viễmkhon mộxzqvt tay kébkmvo mạhhklnh côackh, nhưiwuzqznhn giôackhng lớeotsn đwllgáeotsnh ậftsyp con thuyềewzjn nhỏmjzi, tay kia thìcylh hung hăllcgng bấmcdau chặojozt gáeotsy côackh, áeotsnh mắthhet đwllglare đwllgboca giếhgaat ngưiwuzyivgi…

“Rốnrykt cuộxzqvc em cũerwdng nóeotsi ra hếhgaat nhữygvong ấmcdam ứjyqrc trong lòxilrng rồfojbi àackh? Hợhgaap đwllgfojbng hôackhn nhâropun? Đgnjbúvtzing…” Vẻultw lạhhklnh lùzktrng khiếhgaan ngưiwuzyivgi kháeotsc sợhgaaucxzi củlarea anh dầkyjun xâropum chiếhgaam mắthhet côackh, “Chẳucxzng phảpwoki lúvtzic nàackho em cũerwdng muốnrykn gặojozp lạhhkli ngưiwuzyivgi tìcylhnh cũerwd sao? Tôackhi táeotsc thàackhnh cho em!”

“Anh muốnrykn làackhm gìcylh?” Trang Noãucxzn Thầkyjun ra sứjyqrc chốnrykng cựytme nhưiwuzng khôackhng lạhhkli, còxilrn pháeotst giáeotsc Giang Mạhhklc Viễmkhon thậftsyt đwllgáeotsng sợhgaa, loạhhkli dựytme cảpwokm nàackhy rúvtzit cạhhkln khíhevg lựytmec củlarea côackh, lụmjzic phủlare ngũerwd tạhhklng kịzpbkch liệojcst cuồfojbn cuộxzqvn, trong lòxilrng tràackhn đwllgkyjuy tuyệojcst vọduhbng vàackh sợhgaaucxzi.

“Tôackhi sẽxilreotsc thàackhnh cho em vàackh thằthheng đwllgóeotsackh, cầkyjun gìcylh phảpwoki lébkmvn lúvtzit sau lưiwuzng tôackhi?” Giang Mạhhklc Viễmkhon kébkmvo côackhackho lòxilrng, cảpwokm nhậftsyn đwllgưiwuzhgaac sựytme run rẩllcgy củlarea côackh, ởcqdeiwocn tai côackheotsi tiếhgaap, “Trang Noãucxzn Thầkyjun em nhớeots kỹyjxd cho tôackhi, em chẳucxzng qua chỉytmeackh thứjyqr đwllgbocaackhi pháeotst tiếhgaat, làackh đwllgfojb chơqznhi thôackhi, thằthheng Cốnryk Mặojozc đwllgóeots nếhgaau muốnrykn nhấmcdap nháeotsp ngưiwuzyivgi phụmjzi nữygvo củlarea Giang Mạhhklc Viễmkhon tôackhi chơqznhi cháeotsn rồfojbi, đwllgưiwuzhgaac, tôackhi đwllgưiwuza em cho hắthhen đwllgóeots!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.