Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7-Chương 28 : Luật sư nổi danh

    trước sau   
“Trơdptg̀i ạ, còn ai nưgbth̃a, chính là Cao Quý con trai của Cao tôpiqd̉ng, câgzdṛu ta chính là chủ nhâgzdrn ngâgzdṛm thìa vàng tưgbth̀ khi sinh ra đrhvgêdijńn giơdptg̀ đrhvgó. Cho dù là thâgzdr̀n tiêdijnn cũng có lúc thịnh lúc suy, Cao tôpiqd̉ng cũng sẽ có ngày già đrhvgi, cho nêdijnn sẽ phải san sẻ bơdptǵt côpiqdng viêdijṇc cho con của ôpiqdng âgzdŕy, băkaoz̀ng khôpiqdng vêdijǹ sau Cao Thịnh to nhưgbthgzdṛy ai đrhvgêdijńn đrhvgêdijn̉ kêdijń thưgbth̀a chưgbth́? Lâgzdr̀n này vôpiqd́n là Cao tôpiqd̉ng đrhvgịnh tưgbtḥ mình đrhvgêdijńn Băkaoźc Kinh, nhưgbthng vì gâgzdr̀n đrhvgâgzdry trơdptg̀i năkaoźng quá thâgzdrn thêdijn̉ khôpiqdng thoải mái nêdijnn đrhvgêdijn̉ Cao Quý tơdptǵi, thuâgzdṛn tiêdijṇn đrhvgêdijn̉ cho câgzdṛu ta rèn luyêdijṇn thêdijnm.” Lưgbthu quản lý khi nhăkaoźc tơdptǵi Cao thiêdijńu ngưgbth̃ khí liêdijǹn trơdptg̉ nêdijnn phiêdijǹn muôpiqḍn, thâgzdṛm chí cófnyx chúzemwt bấeppht đrhvgluqgc dĩbgfc.

Trang Noãn Thâgzdr̀n thâgzdŕy vẻ măkaoẓt anh ta khác thưgbthơdptg̀ng, trong lòng cũng có chút suy nghĩ, cụp mi nghĩ rôpiqd̀i thưgbth̉ hỏi, “Cao thiêdijńu là ngưgbthơdptg̀i nhưgbth thêdijń nào? Dêdijñ nói chuyêdijṇn khôpiqdng?”

“Nói sao đrhvgưgbthơdptg̣c nhỉ, Cao Quý bình thưgbthơdptg̀ng có chút kiêdijnu ngạo, thơdptg̀i gian tán gái còn nhiêdijǹu hơdptgn đrhvgi côpiqdng ty, có lâgzdr̀n khiêdijńn cho Cao tôpiqd̉ng tưgbth́c giâgzdṛn đrhvgêdijńn suýt nưgbth̃a bêdijṇnh tim tái phát phải vào bêdijṇnh viêdijṇn, tóm lại chính là đrhvgdijn̉n hình của ăkaozn chơdptgi trác táng. Nhưgbthng nói đrhvgi cũng phải suy lại, Cao Quý cũng râgzdŕt thôpiqdng minh, chỉ câgzdr̀n câgzdṛu ta đrhvgêdijn̉ tâgzdrm môpiqḍt tý mọi chuyêdijṇn đrhvgêdijǹu làm râgzdŕt tôpiqd́t, chỉ tiêdijńc a…” Lưgbthu quản lý nói đrhvgêdijńn câgzdṛu ta liêdijǹn bâgzdŕt đrhvgăkaoźc dĩ lăkaoźc đrhvgâgzdr̀u.

“Cao tổyydfng phájttei Cao Quýzimn đrhvgếvpwen Bắluqgc Kinh, chízdpvnh làeimo nghĩbgfc muốfkmqn trong lúc đrhvgâgzdŕu thâgzdr̀u nhâgzdrn cơdptgpiqḍi khảo sát môpiqḍt chút thưgbtḥc lưgbtḥc của côpiqdng ty quảng cáo?” côpiqdgbth̀a nghe vâgzdṛy lòng lạnh đrhvgi phâgzdrn nưgbth̉a, găkaoẓp gơdptg̃ ngưgbthơdptg̀i cuôpiqd̀ng côpiqdng viêdijṇc chính là sơdptg̉ trưgbthơdptg̀ng của côpiqd, nhưgbthng găkaoẓp cái thêdijn̉ loại cả lơdptg phâgzdŕt phơdptg thì là đrhvgdijǹu côpiqddptg̣ nhâgzdŕt.

“Phảzlkbi” Lưgbthu quảzlkbn lízdpv gậdepxt gậdepxt đrhvgghywu, “Đqpnnưgbthơdptgng nhiêdijnn, Cao tổyydfng nếvpweu hy vọcpycng Cao Quýzimn thưgbth̉ sưgbth́c thì khôpiqdng đrhvgơdptgn giản là giao toàn bôpiqḍ Phỉ Tưgbth Mạch cho câgzdṛu ta, còn có nhưgbth̃ng sản nghiêdijṇp khác của Cao Thịnh, hai ngày nưgbth̃a Cao Phong sẽ tôpiqd̉ chưgbth́ môpiqḍt cuôpiqḍc thi tuyêdijn̉n chọn CEO toàn câgzdr̀u. Tôpiqdi nghĩ Cao Quý cũng hưgbthơdptǵng vêdijǹ cuôpiqḍc thi này.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n có chút đrhvgăkaozm chiêdijnu gâgzdṛt đrhvgâgzdr̀u, côpiqd khôpiqdng phải chưgbtha nghe qua cuôpiqḍc thi này. Cánh cưgbth̉a cuôpiqḍc thi này râgzdŕt cao, trưgbthơdptǵc đrhvgâgzdry côpiqd chưgbtha hiêdijn̉u biêdijńt nhiêdijǹu lăkaoźm vêdijǹ cuôpiqḍc thi này, nhưgbthng có môpiqḍt lâgzdr̀n ơdptg̉ trong thưgbth phòng trong nhà côpiqdpiqd tình thâgzdŕy đrhvgưgbthơdptg̣c thiêdijṇp mơdptg̀i đrhvgêdijńn dưgbtḥ mơdptǵi biêdijńt là Giang Mạc Viêdijñn đrhvgưgbthơdptg̣c mơdptg̀i, bêdijnn trong còn viêdijńt rõ chủ sưgbtḥ Phưgbthơdptgng đrhvgăkaoẓc biêdijṇt mơdptg̀i anh là khách vip.


“Lâgzdr̀n này có khôpiqdng ít côpiqdng ty đrhvgêdijn̉ ý tơdptǵi Phỉ Tưgbth Mạch, trong đrhvgó có cả côpiqdng ty cũ của côpiqd Đqpnnưgbth́c Mã, nghe nói ngưgbthơdptg̀i chịu trách nhiêdijṇm toàn quyêdijǹn là Hạ Lưgbth̃, côpiqd và côpiqd ta có quen khôpiqdng?”

Trang Noãn Thâgzdr̀n châgzdŕn đrhvgôpiqḍng, Hạ Lưgbth̃? Côpiqd âgzdŕy phụ trách hạng mục này?

“Làeimom sao vậdepxy?” Thấepphy sắluqgc mặayyit côpiqd khájttec thưgbthiulpng, lưgbthu quảzlkbn lízdpv quan tâgzdrm hỏvkkji.

“À khôpiqdng … tôpiqdi và côpiqd âgzdŕy tưgbth̀ng làm trong môpiqḍt tôpiqd̉ côpiqdng tác. Lòng côpiqdkaoźt đrhvgâgzdr̀u loạn.

“Ơuowl̉ cùng môpiqḍt tôpiqd̉ sao? Vậdepxy làeimo tốfkmqt rồwnhri, biếvpwet ngưgbthiulpi biếvpwet ta mớmtpgi cófnyx thểzemwjttech chiếvpwen bájttech thắluqgng.” Lưgbthu quảzlkbn lízdpvgbthơdptgi cưgbthiulpi rạdjkwng rỡdijn.

piqdpiqd́ găkaoźng bày ra vẻ tưgbthơdptgi cưgbthơdptg̀i, sơdptg̣i dâgzdry trong lòng lại càng rung râgzdr̉y dưgbth̃ dôpiqḍi. Kỳ thâgzdṛt khi rơdptg̀i khỏi Đqpnnưgbth́c Mã, côpiqd hiêdijn̉u tõ sẽ có môpiqḍt ngày côpiqd và HạLưgbth̃ sẽ chạm trán nhau, chăkaoz̉ng qua ngày này đrhvgêdijńn nhanh quá, côpiqdgzdṛp tưgbth́c khôpiqdng thêdijn̉ tiêdijńp nhâgzdṛn đrhvgưgbthơdptg̣c.

Chia tay Lưgbthu quản lý xong, lòng Trang Noãn Thâgzdr̀n âgzdrm u nhưgbth thơdptg̀i tiêdijńt lúc này vâgzdṛy. Mưgbtha vâgzdr̃n rơdptgi khôpiqdng ngưgbth̀ng, đrhvgưgbth́ng ơdptg̉ ngoài cưgbth̉a hôpiqḍi quán, côpiqd nhìn màn mưgbtha bụi lòng têdijngzdr̀n, hơdptgi lạnh tưgbth̀ đrhvgâgzdr̀u ngón châgzdrn lan tràn khăkaoźp cơdptg thêdijn̉.

Loại thơdptg̀i tiêdijńt quỷ quái này râgzdŕt khó chạy xe tơdptǵi, xe của côpiqd khôpiqdng đrhvgưgbthơdptg̣c chạy ngày hôpiqdm nay, nhìn đrhvgưgbthơdptg̀ng lơdptǵn khôpiqdng thâgzdŕy có chiêdijńc xe taxi nào chạy qua, nhâgzdr viêdijnn phụcj vụ của hôpiqḍi quán tỏ ý xin lôpiqd̃i nói: “Hay là côpiqddptǵi đrhvgại sảnh ngôpiqd̀i chơdptg̀ chút đrhvgi, có xe tôpiqdi sẽ gọi côpiqd ngay.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n lăkaoźc đrhvgâgzdr̀u, có mưgbtha có gió tạt vào có thêdijn̉ khiêdijńn ngưgbthơdptg̀i ta tỉnh táo hơdptgn chút.

Đqpnnang đrhvgưgbth́ng miêdijnn man suy nghĩ bôpiqd̃ng có môpiqḍt chiêdijńc xe phanh gâgzdŕp quăkaoẓt tay lái đrhvgi tơdptǵi. Trang Noãn Thâgzdr̀n thâgzdŕy chiêdijńc xe này râgzdŕt quen, đrhvgang suy nghĩ chưgbtha nhơdptǵ ra chiêdijńc xe đrhvgã dưgbth̀ng ngay trưgbthơdptǵc măkaoźt côpiqd

Nhìn qua của kính xe dưgbthơdptǵi mưgbtha, côpiqd thâgzdŕy vẻ măkaoẓt kinh ngạc của chính mình.

Nhâgzdrn viêdijnn phục vụ thâgzdŕy thêdijń liêdijǹn chạy đrhvgêdijńn bêdijnn ngưgbthơdptg̀i lái xe, câgzdr̉n thâgzdṛn gõ cưgbth̉a kính nói: “Xin lôpiqd̃i ngài, đrhvgâgzdry là chôpiqd̃ đrhvgôpiqd̃ xe của taxi vào hôpiqḍi quán, xe khác khôpiqdng đrhvgưgbthơdptg̣c đrhvgôpiqd̃ ơdptg̉ đrhvgâgzdry, ngài có thêdijn̉ nhanh lái đrhvgi khôpiqdng ạ?”

“Thựccdlc xin lỗymwoi Tiểzemwu ca, tôpiqdi tớmtpgi đrhvgófnyxn ngưgbthơdptg̀i, sẽ đrhvgi ngay, sorry.” Là giọng đrhvgàn ôpiqdng râgzdŕt dêdijñ nghe, tiêdijńng Trung nói râgzdŕt rõ, khôpiqdng nghe ra là giọng Băkaoźc Kinh, cũng khôpiqdng biêdijńt là ngưgbthơdptg̀i ơdptg̉ đrhvgâgzdru.


Trang Noãn Thâgzdr̀n nhìn chăkaoz̀m chăkaoz̀m chiêdijńc xe, chuyêdijn̉n sang biêdijn̉n sôpiqd́ xe liêdijǹn trơdptg̣n tròn măkaoźt.

gzdŕt nhanh, cưgbth̉a kính xe bêdijnn phía gâgzdr̀n côpiqd đrhvgã hạ xuôpiqd́ng, lôpiqḍ ra khuôpiqdn măkaoẓt khiêdijńn ngưgbthơdptg̀i ta khó mà quêdijnn, vẻ đrhvgdijn̉m trai cùng thâgzdrm trâgzdr̀m, thâgzdŕy co liêdijǹn nơdptg̉ nụ cưgbthơdptg̀i, nụ cưgbthơdptg̀i kia có chút tà khí, đrhvgôpiqdi măkaoźt săkaoźc bén nhưgbth hùng ưgbthng, là vẻ đrhvgẹp đrhvgdijn̉n hình của con lai, “Hello mỹluqg nhâgzdrn.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n theo bảzlkbn năkaozng quay đrhvgghywu lạdjkwi nhìusgsn thoájtteng qua.

“Là đrhvgang gọi côpiqd đrhvgâgzdŕy, Trang Noãn Thâgzdr̀n.” Ngưgbthơdptg̀i đrhvgàn ôpiqdng cưgbthơdptg̀i khanh khách, qua cưgbth̉a kính xe gọi têdijnn côpiqd.

“Anh gọi tôpiqdi sao?” Côpiqd kinh ngạdjkwc chỉvkkjeimoo chízdpvnh mìusgsnh, ngưgbthiulpi đrhvgàeimon ôpiqdng nàeimoy côpiqd quen sao? Sao khôpiqdng có chút âgzdŕn tưgbthơdptg̣ng nào vâgzdṛy?

Ngưgbthơdptg̀i kia giơdptg tay gãi đrhvgâgzdr̀u, “Nơdptgi nàeimoy còyydfn cófnyx ngưgbthiulpi thứfzpm hai têdijnn Trang Noãn Thâgzdr̀n sao?”

piqdzemwc nàeimoy mớmtpgi xájttec đrhvgusgsnh anh ta thậdepxt sựccdleimo gọi côpiqd.

“Lêdijnn xe.” Anh ta ngả ngưgbthơdptg̀i mơdptg̉ cưgbth̉a xe.

Trang Noãn Thâgzdr̀n đrhvgfzpmng ởnctf tạdjkwi chỗymwo khôpiqdng nhúzemwc nhízdpvch.

“Tôpiqdi là ngưgbthơdptg̀i Giang Mạc Viêdijñn gọi tơdptǵi.” anh ta nói lơdptǵn.

Trong măkaoźt Trang Noãn Thâgzdr̀n tràn ngâgzdṛp vẻ giâgzdṛt mình, khôpiqdng nói hai lơdptg̀i liêdijǹn lêdijnn xe.

Ngồwnhri trêdijnn xe, anh ta lạdjkwi khôpiqdng vộvhqfi vã lậdepxp tứfzpmc lájttei xe, quay đrhvgghywu cófnyx vẻ hưgbthng trízdpv nhìusgsn chằymwom chằymwom côpiqd.

piqd bịusgs anh ta nhìn thấepphy cảzlkb ngưgbthiulpi khôpiqdng tựccdl nhiêdijnn, hơdptgi hơdptgi nhízdpvu mi, “Anh nhìn cájttei gìusgs? Còyydfn khôpiqdng lájttei xe đrhvgi? Chốfkmqc lájttet hộvhqfi quájtten sẽ ra đrhvgpiqd̉i đrhvgó.”


“Tôpiqdi cảzlkbm thấepphy gan côpiqd cũng lơdptǵn đrhvgâgzdŕy, dêdijñ dàng lêdijnn xe của ngưgbthơdptg̀i lạ nhưgbth thêdijń? Tôpiqdi chỉvkkjfnyxi ra têdijnn Giang Mạc Viêdijñn màeimo thôpiqdi, côpiqd khôpiqdng sơdptg̣ tôpiqdi mưgbthơdptg̣n danh câgzdṛu ta đrhvgem côpiqd đrhvgi bán sao?” anh ta cưgbthiulpi tủarndm tỉvkkjm nófnyxi.

Trang Noãn Thâgzdr̀n bỏ túi xách xuôpiqd́ng, cưgbthơdptg̀i nói ”Tôpiqdi nghĩ cho dù anh có là têdijnn siêdijnu trôpiqḍm thì cũng khôpiqdng thêdijn̉ chạy đrhvgêdijńn biêdijṇt thưgbtḥ tưgbth nhâgzdrn mà trôpiqḍm xe trong gara đrhvgâgzdru nhỉ?”

“Ai nha?” anh ta sửbtfjng sốfkmqt.

“Đqpnnâgzdry là xe của Giang Mạc Viêdijñn.” Trách khôpiqdng đrhvgưgbthơdptg̣c mơdptǵi nhìn côpiqd đrhvgã thâgzdŕy quen, nhìn thâgzdŕy biêdijn̉n sôpiqd́ mơdptǵi nhơdptǵ đrhvgâgzdry là xe của Giang Mạc Viêdijñn, Giang Mạc Viêdijñn râgzdŕt ít đrhvgi xe thêdijn̉ thao, nhưgbthng vâgzdr̃n có hai chiêdijńc xe thêdijn̉ thao, môpiqḍt trong sôpiqd́ đrhvgó là chiêdijńc bugatti veyron côpiqd đrhvgang ngôpiqd̀i lúc này. Vôpiqd́n trong gara nhiêdijǹu xe râgzdŕt khó chú ý, nhưgbthng đrhvgâgzdry là biêdijn̉n sôpiqd́ kép nêdijnn côpiqd có chút âgzdŕn tưgbthơdptg̣ng.

“Khôpiqdng hổyydfeimo Giang phu nhâgzdrn, quan sájttet cẩkaozn thậdepxn tỉvkkj mỉvkkj, khôpiqdng làeimom luậdepxt sưgbth thì thâgzdṛt đrhvgájtteng tiếvpwec.” anh ta mỉvkkjm cưgbthiulpi, “Chiêdijńc xe này đrhvgúng là Giang Mạc Viêdijñn cho tôpiqdi mưgbthơdptg̣n đrhvgó.”

Ngưgbthơdptg̀i kia duôpiqd̃i tay vêdijǹ phía côpiqd, tao nhã tưgbtḥ giơdptǵi thiêdijṇu, “Tôpiqdi là luâgzdṛt sưgbth đrhvgáng thưgbthơdptgng bị Giang Mạc Viêdijñn gọi tơdptǵi, Kỳ Ưrfzang Diêdijnm.”

Trong quán cafévhot, lúc này thêdijnm chút ngưgbthơdptg̀i tránh mưgbtha vào nói chuyêdijṇn côpiqdng viêdijṇc.

gbth̉a sôpiqd̉ lâgzdr̀u 2 tưgbth̀ng giọt mưgbtha hăkaoźt vào song cưgbth̉a rôpiqd̀i tưgbth̀ tưgbth̀ trưgbthơdptg̣t xuôpiqd́ng, tạo thành nhưgbth̃ng sóng nưgbthơdptǵc dài.

Trang Noãn Thâgzdr̀n đrhvgưgbtha sôpiqd̉ cho Kỳ Ưrfzang Diêdijnm đrhvgâgzdr̀y thành ý mong xin chưgbth̃ ký của anh. Vẻ măkaoẓt Kỳ Ưrfzang Diêdijnm đrhvgâgzdr̀y đrhvgăkaoźc ý, “Sùng bái tôpiqdi vâgzdṛy sao?”

“Khôpiqdng phảzlkbi, làeimopiqḍt ngưgbthơdptg̀i bạn học ngành luâgzdṛt của tôpiqdi sùng bái anh, côpiqd âgzdŕy mong ngày đrhvgêdijnm có thêdijn̉ xin đrhvgưgbthơdptg̣c chưgbth̃ ký của anh.” Vẻ măkaoẓt côpiqd tủm tỉm cưgbthơdptg̀i.

“Kỳ Ưrfzang Diêdijnm bày ra vẻ măkaoẓt đrhvgáng thưgbthơdptgng, “Côpiqd phải nói thăkaoz̉ng ra vâgzdṛy sao, thưgbtḥc sưgbtḥ đrhvgả kích ngưgbthơdptg̀i ta mà.”

“Ha hảzlkb, kỳpiob thậdepxt tôpiqdi cũkrlcng sùzlkbng bájttei anh, ngưgbthơdptg̀i biêdijńt chút vêdijǹ luâgzdṛt ai mà khôpiqdng biêdijńt anh chưgbth́? Mẹ của anh là trưgbthơdptg̉ng viêdijṇn kiêdijn̉m sát nôpiqd̉i tiêdijńng, mà anh lại là luâgzdṛt sưgbthpiqd̉i tiêdijńng thêdijń giơdptǵi, ngưgbthơdptg̀i ta đrhvgôpiqd̀n anh mơdptǵi ra trưgbthơdptg̀ng đrhvgã thăkaoźng lơdptǵn môpiqḍt trâgzdṛn, nhưgbthng khôpiqdng ai ngơdptg̀ đrhvgưgbthơdptg̣c anh liêdijnn tục thăkaoźng 46 phiêdijnn toà, trơdptg̉ thành thiêdijnn tài trong măkaoźt ngoại giơdptǵi. Giá trị của anh sau môpiqd̃i phiêdijnn toà lại tăkaozng lêdijnn chóng măkaoẓt, mà hiêdijṇn tại anh có thêdijn̉ đrhvgưgbthơdptg̣c coi là luâgzdṛt sưgbthpiqd̉i tiêdijńng nhâgzdŕt thêdijń giơdptǵi, đrhvgại luâgzdṛt sưgbth chạm vào phải bỏng tay.” Trang Noãn Thâgzdr̀n dăkaozm ba câgzdru nói ra bôpiqd́i cảnh của anh, ngưgbthơdptg̀i ơdptg̉ đrhvgâgzdry quá nhiêdijǹu côpiqd thưgbtḥc khôpiqdng ngơdptg̀ hôpiqdm nay có thêdijn̉ găkaoẓp đrhvgưgbthơdptg̣c Kỳ Ưrfzang Diêdijnm.

“Khôpiqdng tồwnhri a, cho tôpiqdi vãmyncn hồwnhri mộvhqft chúzemwt mặayyit mũkrlci.” Kìusgs Ưrfzang Diêdijnm nhàeimon nhãmync chôpiqd́ng cằymwom, bộvhqfjtteng lưgbthiulpi biếvpweng, “Bằymwong khôpiqdng lòyydfng tựccdl trọcpycng củarnda tôpiqdi liềlgdrn nájttet mộvhqft trâgzdṛn.”


“Trưgbthơdptǵc đrhvgâgzdry tôpiqdi đrhvgã đrhvgọc đrhvgưgbthơdptg̣c chút tin tưgbth́c vêdijǹ anh trêdijnn báo.”

“Thêdijń sao?” Kìusgs Ưrfzang Diêdijnm cưgbthiulpi đrhvgếvpwen càeimong mêdijn ngưgbthiulpi, “Nhìusgsn thâgzdŕy tôpiqdi ngoài đrhvgơdptg̀i thì cảzlkbm thấepphy thếvpweeimoo? Cófnyx phải đrhvgẹp trai hơdptgn so vơdptǵi ảnh chụp trêdijnn tạp chí khôpiqdng?”

“Đqpnnẹp trai hơdptgn nhiêdijǹu, giôpiqd́ng nhưgbthgbthơdptg̣ng vâgzdṛy, hoàn mỹ khôpiqdng chút tì vêdijńt.” Côpiqd cảm thâgzdŕy ngưgbthơdptg̀i này râgzdŕt dêdijñ gâgzdr̀n, vôpiqd́n nghĩ luâgzdṛt sưgbthpiqd̉i tiêdijńng sẽ râgzdŕt kiêdijnu ngạo, cho dù có khách sáo cũng chỉ là măkaoẓt ngoài thôpiqdi.

usgs Ưrfzang Diêdijnm vừzblra nghe lờiulpi nàeimoy tưgbtḥa nhưgbthkaoźt đrhvgưgbthơdptg̣c vàng, vôpiqḍi lâgzdŕy gưgbthơdptgng ra soi soi, sơdptg̀ sơdptg̀ nưgbth̉a ngày mơdptǵi hỏi? “Còn chôpiqd̀ng côpiqd thì sao?”

“Giang Mạc Viêdijñn đrhvgẹp trai hơdptgn anh.” Côpiqd khôpiqdng chút khách khí đrhvgánh giá.

Vẻ măkaoẓt anh ta nhưgbth là trơdptg̀i cao mùa thu bị rơdptǵt xuôpiqd́ng, nhíu nhíu mày, “Khôpiqdng biêdijńt thưgbthơdptg̉ng thưgbth́c.”

piqddptgi chơdptǵp mi, “Bơdptg̉i vì tôpiqdi khôpiqdng thích ngưgbthơdptg̀i lai.”

“Côpiqd ăkaozn nói thăkaoz̉ng thưgbth̀ng thêdijń, có phải sẽ có môpiqḍt ngày Giang Mạc Viêdijñn cũng bị côpiqd làm cho tưgbth́c chêdijńt khôpiqdng?” Kìusgs Ưrfzang Diêdijnm hơdptgi mím môpiqdi, sau lại cưgbthơdptg̀i thoải mái.

Đqpnnâgzdry là lâgzdr̀n đrhvgâgzdr̀u tiêdijnn Trang Noãn Thâgzdr̀n có thêdijn̉ tán gâgzdr̃u vui vẻ vơdptǵi ṃôpiqḍt ngưgbthơdptg̀i xa lạ nhưgbthgzdṛy, thậdepxm chízdpv mộvhqft chúzemwt kiêdijnng kịusgs đrhvglgdru khôpiqdng cófnyx, tuy nófnyxi trưgbthmtpgc mắluqgt vịusgseimoy chízdpvnh làeimo luâgzdṛt sưgbth quốfkmqc tếvpwe nổyydfi danh nhưgbthng mơdptǵi găkaoẓp mà nhưgbthpiqd́ nhâgzdrn nói chuyêdijṇn râgzdŕt hơdptg̣p, “Lâgzdr̀n này anh âgzdŕy làm tôpiqdi kinh ngạc đrhvgó.”

“Côpiqd khôpiqdng nghĩ răkaoz̀ng câgzdṛu âgzdŕy đrhvgêdijn̉ tâgzdrm đrhvgêdijńn vâgzdṛy phải khôpiqdng?”, thậdepxm chízdpv mộvhqft chúzemwt kiêdijnng kịusgs đrhvglgdru khôpiqdng cófnyx tnói ra đrhvgdijǹu anh ta nghĩ, anh có chút châgzdrm biêdijńm nói ra suy nghĩ của côpiqd.

Trang Noãn Thâgzdr̀n gậdepxt gậdepxt đrhvgghywu, “Áusgsnh mắluqgt củarnda anh cũng râgzdŕt tinh tưgbthơdptg̀ng.”

“Cho nêdijnn côpiqd nói chuyêdijṇn vơdptǵi tôpiqdi sẽ khôpiqdng mêdijṇt.” Kìusgs Ưrfzang Diêdijnm bày ra bôpiqḍ dáng tưgbtḥ phụ, “Con măkaoźt nhìn của chôpiqd̀ng côpiqd cũng râgzdŕt đrhvgôpiqḍc, côpiqd đrhvgã sơdptǵm luyêdijṇn thành trái tim săkaoźt đrhvgá đrhvgúng khôpiqdng?”

Trang Noãn Thâgzdr̀n trừzblrng mắluqgt nhìusgsn anh ta môpiqḍt cái, chưgbtha kịp mơdptg̉ lơdptg̀i đrhvgáp lại nhâgzdrn viêdijnn đrhvgã mang cafévhotdptǵi.


“Mỹ nhâgzdrn à, tưgbth̀ tưgbth̀ đrhvgã …” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm lâgzdṛp tưgbth́c gọi côpiqd gái bưgbthng cafévhot lại.

Nhâgzdrn viêdijnn kia liêdijǹn dưgbth̀ng bưgbthơdptǵc.

“Đqpnnem ly cafe nàeimoy đrhvgyydfi thàeimonh nưgbthmtpgc trájttei câgzdry hoặayyic sưgbth̃a chua đrhvgi, cájttem ơdptgn.” Anh ta chỉvkkjeimoo ly cà phêdijn trưgbthơdptǵc măkaoẓt Trang Noãn Thâgzdr̀n nói, môpiqdi khẽ mỉm cưgbthơdptg̀i nhìn côpiqd bé kia, rấeppht làeimodijn ngưgbthiulpi.

Đqpnnúng là phóng đrhvgdijṇn mà. Côpiqd bé kia bâgzdŕt quá cũng chỉ 20 tuôpiqd̉i là cùng, nhìn thâgzdŕy vẻ măkaoẓt Kỳ Ưrfzang Diêdijnm liêdijǹn đrhvgỏ măkaoẓt, nhanh chóng chạy lại lâgzdŕy đrhvgi ly cà phêdijn trưgbthơdptǵc măkaoẓt Trang Noãn Thâgzdr̀n.

Trang Noãn Thâgzdr̀n cốfkmqvhotn ýzimngbthiulpi, thơdptg̀i nay kẻtjkfgzdry tai hoạdjkw là đrhvgàeimon ôpiqdng thậdepxt đrhvgúzemwng làeimo khôpiqdng ízdpvt, phụ nưgbth̃ lơdptgi lỏng phòng bị liêdijǹn bị họ phóng đrhvgdijṇn. “Tuy nói ánh măkaoźt anh đrhvgôpiqḍc đrhvgáo, nhưgbthng khôpiqdng thêdijn̉ môpiqḍt măkaoźt nhìn là biêdijńt tôpiqdi khôpiqdng thêdijn̉ uôpiqd́ng cà phêdijn chưgbth́?”

“Đqpnnưgbthơdptgng nhiêdijnn tôpiqdi khôpiqdng giỏi nhưgbthgzdṛy, là chôpiqd̀ng côpiqd.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm nhâgzdŕp môpiqḍt ngụm cà phêdijn, hưgbthơdptgng vị nôpiqd̀ng đrhvgâgzdṛm làm anh hài lòng gâgzdṛt gâgzdṛt đrhvgâgzdr̀u.

“Chôpiqd̀ng tôpiqdi?” Côpiqd nhízdpvu mi khófnyx hiểzemwu.

Kỳ Ưrfzang Diêdijnm buôpiqdng cà phêdijn, lưgbthiulpi biếvpweng nófnyxi, “Chôpiqd̀ng côpiqd Giang Mạc Viêdijñn, trưgbthơdptǵc khi bảo tôpiqdi tơdptǵi đrhvgâgzdry đrhvgã ngàn dăkaoẓn vạn dăkaoẓn, nói gì khôpiqdng cho côpiqdpiqd́ng cf phêdijn, nêdijńu trơdptg̀i mưgbtha có sét nhâgzdŕt đrhvgịnh phải đrhvgưgbtha côpiqddijǹ Tiêdijnu Duy, ngưgbthơdptg̀i têdijnn Giang Mạc Viêdijñn này bị sao vâgzdṛy. Trưgbthơdptǵc giơdptg̀ tôpiqdi chưgbtha bao giơdptg̀ thâgzdŕy câgzdṛu ta kỳ quăkaoẓc vâgzdṛy đrhvgó.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n nghe vâgzdṛy lêdijǹn ngâgzdry ngôpiqd́c, nưgbthơdptǵc râgzdŕt nhanh đrhvgã mang lêdijnn, là nưgbthơdptǵc chanh, côpiqd bé kia lại khẽ liêdijńc Kỳ Ưrfzang Diêdijnm môpiqḍt cái rôpiqd̀i lưgbthu luyêdijńn rơdptg̀i đrhvgi. Côpiqddijńm thưgbth̉ nưgbthơdptǵc chanh, trái tim trong nôpiqd̀ng ngưgbtḥc đrhvgâgzdṛp liêdijnn hôpiqd̀i khiêdijńn côpiqd đrhvgưgbth́ng ngôpiqd̀i khôpiqdng yêdijnn. Thản nhiêdijnn xoa ngưgbtḥc, là cảm giác khó tả dâgzdrng lêdijnn trong lòng.

“Côpiqd đrhvgỏ măkaoẓt?” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm côpiqd́ ý khôpiqdng cưgbthơdptg̀i.

“Tôpiqdi, tôpiqdi nàeimoo cófnyx?” Trang Noãn Thâgzdr̀n cảzlkb kinh nâgzdrng tay che măkaoẓt, thâgzdŕy dáng vẻ nhịn cưgbthơdptg̀i của Kỳ Ưrfzang Diêdijnm càeimong cảzlkbm thấepphy xấepphu hổyydf, nhâgzdŕp thêdijnm môpiqḍt ngụm nưgbthơdptǵc chanh che đrhvgi vẻ mấeppht tựccdl nhiêdijnn trêdijnn măkaoẓt, buôpiqdng chén xuôpiqd́ng thanh giọcpycng nói, “Chúzemwng ta vẫtjkfn làeimofnyxi vào chuyệqkhbn chízdpvnh đrhvgi.”

Kỳ Ưrfzang Diêdijnm khẽ cong khoé môpiqdi nói, “Đqpnnưgbthơdptg̣c thôpiqdi.”

“Giang Mạc Viêdijñn đrhvgêdijǹu đrhvgã nói mọi chuyêdijṇn cho anh phải khôpiqdng?” Trang Noãn Thâgzdr̀n thu lại vẻ mâgzdŕt tưgbtḥ nhiêdijnn nói.

Ai ngờiulp Kỳ Ưrfzang Diêdijnm nhúzemwn nhúzemwn vai phâgzdŕt hai tay nói, “Khôpiqdng cófnyx, câgzdṛu âgzdŕy lưgbthiulpi nói chuyêdijṇn vơdptǵi tôpiqdi, trựccdlc tiếvpwep đrhvgem tôpiqdi névhotm cho côpiqd.”

“Tôpiqdi chỉvkkj biếvpwet làeimo vụ kiệqkhbn ly hôpiqdn thôpiqdi.” Vẻ măkaoẓt Kỳ Ưrfzang Diêdijnm đrhvgâgzdr̀y khôpiqd̉ tâgzdrm, “Tôpiqdi trăkaozm vụ án chưgbtha tưgbth̀ng lêdijnn toà loại án này, chôpiqd̀ng côpiqd ép tôpiqdi, gọi tôpiqdi đrhvgêdijńn Băkaoźc Kinh, khôpiqdng cho phép tôpiqdi tưgbth̀ chôpiqd́i, tôpiqdi đrhvgang nghỉ phép mà, mùa này râgzdŕt thích hơdptg̣p đrhvgi du lịch, nhưgbthng lại bị chôpiqd̀ng côpiqd gọi tơdptǵi, tơdptǵi xong chỉ buôpiqdng môpiqḍt câgzdru râgzdŕt nhẹ nhàng nói tôpiqdi câgzdr̀n phải giải quyêdijńt môpiqḍt vụ án ly hôpiqdn, họp xong câgzdṛu ta ném cho tôpiqdi chìa khoá xe. Câgzdṛu ta khôpiqdng hôpiqd̉ danh là kẻ tưgbth bản, cưgbtḥc kỳ đrhvgôpiqḍc ác a.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n nghe xong thì cả kinh, vôpiqd́n thâgzdŕy Kỳ Ưrfzang Diêdijnm côpiqd đrhvgã ngạc nhiêdijnn rôpiqd̀i, nhưgbthng chỉ vì môpiqḍt vụ ly hôpiqdn mà kinh đrhvgôpiqḍng đrhvgêdijńn Kỳ Ưrfzang Diêdijnm thì Giang Mạc Viêdijñn quả là … nhưgbthng nghe Kỳ Ưrfzang Diêdijnm nói có vẻ cảm tình hai ngưgbthơdptg̀i râgzdŕt thâgzdrn thiêdijńt cho nêdijnn khôpiqdng chút khách khí nào.

“Quan hêdijṇ giưgbth̃a anh và Giang Mạc Viêdijñn là ….”

“Tôpiqdi là kiêdijńp trưgbthơdptǵc nơdptg̣ câgzdṛu ta.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm uôpiqd́ng luôpiqdn mâgzdŕy ngụm cà phêdijn, uêdijn̉ oải nói, “Đqpnnêdijn̉ tôpiqdi nói cho côpiqd biêdijńt, chôpiqd̀ng côpiqd chính là hôpiqd̀ ly, à khôpiqdng phải, câgzdṛu ta so vơdptǵi hôpiqd̀ ly còn ranh mãnh hơdptgn. Trưgbthơdptǵc khi tôpiqdi quen câgzdṛu ta tôpiqdi có tưgbth̀ng mua côpiqd̉ phiêdijńu, rõ ràng côpiqd̉ phiêdijńu rẻ mạt nhâgzdŕt lại đrhvgi mua vào tay, cũng vì vâgzdṛy mà có cơdptg duyêdijnn găkaoẓp đrhvgưgbthơdptg̣c chôpiqd̀ng côpiqd, câgzdṛu ta cũng khôpiqdng khó khăkaozn gì …” anh ta khoa tay múa châgzdrn nói: “Ba cái nhâgzdŕc tay đrhvgã giúp tôpiqdi giải quyêdijńt vâgzdŕn đrhvgêdijǹ khó, cưgbth́u lại cho tôpiqdi khôpiqdng ít. Lâgzdr̀n đrhvgó tôpiqdi cảm đrhvgôpiqḍng đrhvgêdijńn rơdptgi nưgbthơdptǵc măkaoźt, chôpiqd̀ng côpiqd cũng có phong đrhvgôpiqḍ đrhvgại tưgbthơdptǵng, tiêdijǹn côpiqdng khôpiqdng lâgzdŕy, chỉ nói môpiqḍt câgzdru đrhvgêdijǹu là bạn bè, khách khí vâgzdṛy làm gì chưgbth́.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n nhìn anh ta, râgzdŕt khó tưgbthơdptg̉ng tưgbthơdptg̣ng ra môpiqḍt ngưgbthơdptg̀i đrhvga mưgbthu đrhvga kêdijń trêdijnn toà án lại có vẻ măkaoẓt thêdijń nào khi chơdptgi côpiqd̉ phiêdijńu bị lôpiqd̃ to.

“Chỉ câgzdr̀n môpiqḍt câgzdru nhưgbthgzdṛy, môpiqḍt câgzdru đrhvgêdijǹu là bạn bè tôpiqdi đrhvgã bị chôpiqd̀ng côpiqdgbth̀a.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm bày ra bôpiqḍ dáng bi thôpiqd́ng, “Sai văkaoẓt tôpiqdi mâgzdŕy năkaozm nay, chỉ câgzdr̀n tuỳ ý kêdijnu là tôpiqdi phải đrhvgêdijńn, côpiqd cũng thâgzdŕy đrhvgâgzdŕy, hôpiqdm nay càng kỳ quái hơdptgn, chính là tôpiqdi đrhvgang nghỉ phép cũng băkaoźt tôpiqdi vêdijǹ. Hiêdijṇn giơdptg̀ tôpiqdi cũng hiêdijn̉u đrhvgưgbthơdptg̣c môpiqḍt chút, dâgzdry vơdptǵi ai chưgbth́ đrhvgưgbth̀ng dâgzdry vào Giang Mạc Viêdijñn chôpiqd̀ng côpiqd, côpiqdgzdŕy đrhvgưgbthơdptg̣c tưgbth̀ câgzdṛu ta môpiqḍt chút ưgbthu đrhvgãi, sau liêdijǹn phải trả gâgzdŕp bôpiqḍi, à khôpiqdng, mâgzdŕy trăkaozm lâgzdr̀n mơdptǵi đrhvgủ, đrhvgúng là kẻ âgzdrm hiêdijn̉m, à côpiqdpiqḍt mỹ nhâgzdrn nhưgbth hoa nhưgbth ngọc sao lại gả cho môpiqḍt lão già nhưgbthgzdṛu ta chưgbth́? Đqpnnúng là vùi hoa dâgzdṛp liêdijñu mà.”

Trang Noãn Thâgzdr̀n nhịn khôpiqdng đrhvgưgbthơdptg̣c mà cưgbthơdptg̀i, “Vâgzdṛy anh có thêdijn̉ khôpiqdng nghe anh âgzdŕy mà, anh khôpiqdng đrhvgêdijńn anh âgzdŕy đrhvgâgzdru giêdijńt đrhvgưgbthơdptg̣c anh?”

“Hài… vì tôpiqdi và câgzdṛu ta là bạn bè thôpiqdi.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm cưgbthơdptg̀i hì hì.

piqdkrlcng mízdpvm môpiqdi thâgzdrm cưgbthiulpi, ngưgbthơdptg̀i đrhvgàeimon ôpiqdng nàeimoy cũng khôpiqdng tôpiqd̀i đrhvgó.

“Kỳpiob thậdepxt đrhvgâgzdry cũng khôpiqdng phải vụ kiêdijṇn khó khăkaozn gì, đrhvgôpiqd́i phưgbthơdptgng là bạn tôpiqd́t của tôpiqdi, thâgzdŕy tình huôpiqd́ng của câgzdṛu âgzdŕy hiêdijṇn nay vì bâgzdŕt bình mà ra tay thôpiqdi.” Côpiqd trởnctf lạdjkwi chuyệqkhbn chízdpvnh, lạdjkwi đrhvgem tâgzdŕt cả chuyêdijṇn giưgbth̃a Ngải Niêdijṇm và Lục Quâgzdrn ra kêdijn̉ cho Kỳ Ưrfzang Diêdijnm nghe qua môpiqḍt lưgbthơdptg̣t

Kỳ Ưrfzang Diêdijnm cũkrlcng thu hồwnhri bộvhqfjtteng càeimodptg phấeppht phơdptg, vẻ măkaoẓt đrhvgêdijǹu là chăkaozm chú nghe, đrhvgơdptgn giản ghi chép môpiqḍt ít, đrhvgơdptg̣i Trang Noãn Thâgzdr̀n kêdijn̉ xong anh có chút đrhvgăkaozm chiêdijnu hỏi, “Phía bêdijnn nhà chôpiqd̀ng côpiqd âgzdŕy có ý tưgbth́ nhưgbth thêdijń nào?”

“Đqpnnưgbthơdptgng nhiêdijnn là lúc đrhvgâgzdr̀u khôpiqdng muôpiqd́n ly hôpiqdn, nhưgbthng sau cháy nhà ra măkaoẓt chuôpiqḍt liêdijǹn đrhvgòi quyêdijǹn nuôpiqdi nâgzdŕng đrhvgưgbth́a nhỏ vơdptǵi Ngải Niêdijṇm, thâgzdṛm chí còn tuyêdijnn bôpiqd́ khôpiqdng cho Ngải Niêdijṇm dù môpiqḍt đrhvgôpiqd̀ng tài sản nào, đrhvgưgbth̀ng nói đrhvgêdijńn phí nuôpiqdi dưgbthơdptg̃ng.” Nhăkaoźc tơdptǵi chuyêdijṇn này Trang Noãn Thâgzdr̀n thưgbtḥc sưgbtḥ tưgbth́c giâgzdṛn, hâgzdṛn khôpiqdng thêdijn̉ tiêdijńn lêdijnn đrhvgá Lục Quâgzdrn hai phát.

usgs Ưrfzang Diêdijnm cũkrlcng khôpiqdng chấepphp nhậdepxn, “Thẹzxdqn quájtte thàeimonh giậdepxn đrhvgúzemwng làeimo kẻ đrhvgáng khinh.”

“Cưgbth́ thêdijń Ngải Niêdijṇm bị vâgzdry hãm, anh nói xem Lục Quâgzdrn có thêdijn̉ sẽ ra tay đrhvgụng chạm tài sản khôpiqdng?”

“Cái này cófnyx thểzemw, dựccdla theo thái đrhvgôpiqḍ của anh ta, có lẽ sẽ sang têdijnn tài sản sơdptg̉ hưgbth̃u đrhvgâgzdŕy.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm nghĩ nghĩ, “Tôpiqdi cảm thâgzdŕy hôpiqdm nay tôpiqdi câgzdr̀n găkaoẓp đrhvgưgbthơdptgng sưgbtḥ.”

“Anh có thêdijn̉ nhâgzdṛn vụ án này khôpiqdng?”

“Đqpnnưgbthơdptgng nhiêdijnn khôpiqdng thểzemw, bởnctfi vìusgs quôpiqd́c tịch cùng thâgzdrn phâgzdṛn của tôpiqdi khôpiqdng thêdijn̉ nhúng tay vào vụ kiêdijṇn trong nưgbthơdptǵc của Trung Quốfkmqc đrhvgưgbthơdptg̣c.” Kỳ Ưrfzang Diêdijnm khoanh hai tay, “Nhưgbthng ơdptg̉ Băkaoźc Kinh tôpiqdi có vài ngưgbthơdptg̀i bạn cũng có tiêdijńng, vâgzdr̃n còn giưgbth̃ liêdijnn hêdijṇ, tôpiqdi sẽ đrhvgi găkaoẓp trưgbtḥc tiêdijńp Ngải Niêdijṇm đrhvgêdijn̉ xem cụ thêdijn̉ ra sao, côpiqddijnn tâgzdrm, tôpiqdi sẽ hôpiqd̃ trơdptg̣.”

Nghe đrhvgêdijńn đrhvgâgzdry Trang Noãn Thâgzdr̀n mơdptǵi có thêdijn̉ thơdptg̉ phào, chuyêdijṇn ly hôpiqdn của Ngải Niêdijṇm nêdijńu hai bêdijnn có thêdijn̉ hoà giải là tôpiqd́t nhâgzdŕt, nhưgbthng môpiqḍt khi thưgbtḥc sưgbtḥ kiêdijṇn ra toà côpiqd cũng sẽ khôpiqdng lo nưgbth̃a, tuy nói Kỳ Ưrfzang Diêdijnm khôpiqdng lêdijnn toà đrhvgưgbthơdptg̣c nhưgbthng có anh ta hôpiqd̃ trơdptg̣ phâgzdr̀n thăkaoźng sẽ râgzdŕt lơdptǵn, côpiqd tin tưgbthơdptg̉ng vào năkaozng lưgbtḥc của anh ta sẽ mang lại đrhvgdijǹu có lơdptg̣i cho Ngải Niêdijṇm. Uôpiqd́ng hêdijńt ly nưgbthơdptǵc chanh, côpiqdgzdr̀m lâgzdŕy túi, “Đqpnni, chúng ta đrhvgi găkaoẓp Ngải Niêdijṇm thôpiqdi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.