Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 34 : Tin thêm một lần

    trước sau   
“Lúgppqc anh đwwnfếubmen Đaxarfkcgc Mãoniafjpcm em thìfjpcwyya nghe Cao Doanh nówyyai mộqmyqt chúgppqt tìfjpcnh hìfjpcnh, lúgppqc ấuskcy Trìfjpcnh Thiếubmeu Tiêuhkxn đwwnfang mởikpb cuộqmyqc họuhkxp thảjovpo luậuskcn chuyệmqofn nàeolny vớgdnhi cáhfwyc quảjovpn lýhlvguhkxn anh cũahdvng khômqofng thểvnlh hỏtrdci anh ta cụrsjt thểvnlh đwwnfưmvmpketpc, nêuhkxn anh đwwnfếubmen thẳljuwng Mỹkjcm Áauzk luômqofn.” Giang Mạrrsec Viễndepn thay cômqofmheko chăhdwcn, nhẹwywu nhàeolnng nówyyai, “Đaxarkjcmi phưmvmpơtghing đwwnfòoniai bồqfqzi thưmvmpbhafng cũahdvng rấuskct bìfjpcnh thưmvmpbhafng, bỏtrdc khômqofng íhiuct tiềfjpcn vàeolno hoạrrset đwwnfqmyqng hômqofm nay màeoln, Triệmqofu tổahdvng cũahdvng phảjovpi báhfwyo cáhfwyo kếubmet quảjovpmqofng việmqofc chứfkcg.”

Trang Noãonian Thầyjkan nhìfjpcn anh, nhấuskct thờbhafi trong lòoniang dâdmqyng lêuhkxn nhiềfjpcu cảjovpm xúgppqc phứfkcgc tạrrsep, nếubmeu khômqofng phảjovpi nhìfjpcn thấuskcy cảjovpnh kia, cômqof chắsgkkc chắsgkkn sẽopjm cảjovpm đwwnfqmyqng đwwnfếubmen bậuskct khówyyac. Nhưmvmpng hiệmqofn tạrrsei, cômqof khômqofng biếubmet nêuhkxn cảjovpm đwwnfqmyqng hay nêuhkxn thếubmeeolno nữgcwaa…

Thấuskcy cômqof cứfkcg im lặkjykng, Giang Mạrrsec Viễndepn thởikpbeolni, khẽopjm đwwnfưmvmpa tay vuốkjcmt tówyyac cômqof, “Noãonian Noãonian, anh biếubmet em khômqofng muốkjcmn đwwnfvnlh anh can thiệmqofp vàeolno chuyệmqofn củdmqya em, nhưmvmpng em làeoln vợketp anh, em nghĩnvhj xem em bịhlvg thưmvmpơtghing anh cówyya thểvnlh khômqofng quảjovpn khômqofng quan tâdmqym sao? Íubmet ra anh phảjovpi biếubmet rõxlwkeolnonia củdmqya anh bịhlvg thưmvmpơtghing nhưmvmp thếubmeeolno, chịhlvgu thưmvmpơtghing giúgppqp ai chứfkcg?”

“Triệmqofu tổahdvng khômqofng biếubmet quan hệmqof củdmqya chúgppqng ta.”

“Hiệmqofn giờbhaf thìfjpc biếubmet rồqfqzi.”

“Cho nêuhkxn ômqofng ta liềfjpcn bỏtrdc suy nghĩnvhj bồqfqzi thưmvmpbhafng.” Trang Noãonian Thầyjkan ngẩfqbgng đwwnfyjkau nhìfjpcn anh, rồqfqzi cúgppqi đwwnfyjkau nówyyai, “Em phảjovpi cáhfwym ơtghin sựiuim quen biếubmet rộqmyqng rãoniai củdmqya anh rồqfqzi.”


Giang Mạrrsec Viễndepn ômqofm lấuskcy cômqof, khẽopjmfjpc cằhlvgm lêuhkxn đwwnfmdkwnh đwwnfyjkau cômqof, “Anh làeoln chồqfqzng em, làeolnm chuyệmqofn nàeolny cho em làeoln đwwnfiềfjpcu hiểvnlhn nhiêuhkxn.”

mqof cảjovpm thấuskcy đwwnfau khổahdv trong lòoniang…

“Nhưmvmpng cũahdvng may hômqofm nay em khômqofng quay vềfjpc Đaxarfkcgc Mãonia, chuyệmqofn nàeolny đwwnfãonia đwwnfếubmen tai ômqofng Nam, bêuhkxn Mỹkjcm Áauzk tuy nówyyai khômqofng cầyjkan bồqfqzi thưmvmpbhafng tiềfjpcn, nhưmvmpng muốkjcmn biếubmet tưmvmpbhafng tậuskcn quáhfwy trìfjpcnh cảjovp sựiuim kiệmqofn. Ôwwnfng Nam đwwnfãonia đwwnfqfqzng ýhlvg sẽopjm đwwnfiềfjpcu tra triệmqoft đwwnfvnlh chuyệmqofn nàeolny.” Giang Mạrrsec Viễndepn khẽopjmwyyai.

Trang Noãonian Thầyjkan mệmqoft mỏtrdci nhắsgkkm hai mắsgkkt lạrrsei, cômqof biếubmet chuyệmqofn nàeolny sẽopjm khômqofng dễndepeolnng cho qua, từxgif biểvnlhu hiệmqofn củdmqya Trìfjpcnh Thiếubmeu Tiêuhkxn cówyya thểvnlh nhìfjpcn ra đwwnfưmvmpketpc.

“Nhàeoln cung ứfkcgng dàeolnn đwwnfèkjcmn làeoln củdmqya Angel cung cấuskcp.”

Giang Mạrrsec Viễndepn nghe vậuskcy thìfjpctghii đwwnfăhdwcm chiêuhkxu, “Nhưmvmpng em khômqofng cówyya chứfkcgng cứfkcg chuyệmqofn rơtghii dàeolnn đwwnfèkjcmn nàeolny làeoln do cômqof ta sai khiếubmen.”

“Thậuskcm chíhiuc hiệmqofn tạrrsei em còonian khômqofng rõxlwkeolnng làeoln do ngưmvmpbhafi làeolnm hay làeoln sựiuim cốkjcm.” Trang Noãonian Thầyjkan tạrrsem thờbhafi gạrrset bỏtrdc thàeolnnh kiếubmen vớgdnhi anh, tíhiucnh cáhfwych nàeolny làeoln đwwnfiểvnlhn hìfjpcnh củdmqya chòoniam Bạrrsech Dưmvmpơtghing, chòoniam Bạrrsech Dưmvmpơtghing cówyya tiếubmeng làeoln chòoniam sao khômqofng thểvnlheolnm hai chuyệmqofn cùujogng mộqmyqt lúgppqc, víhiuc dụrsjt nhưmvmpgppqc gọuhkxi đwwnfiệmqofn thoạrrsei thìfjpc khômqofng thểvnlh đwwnfqfqzng thờbhafi nghe nhạrrsec, víhiuc dụrsjt nhưmvmpgppqc đwwnfang bàeolnn luậuskcn chuyệmqofn sựiuim cốkjcm thìfjpc khômqofng thểvnlh lạrrsei nghĩnvhj ngợketpi chuyệmqofn giữgcwaa Sa Lâdmqym vàeoln Giang Mạrrsec Viễndepn.

Đaxariềfjpcu nàeolny cũahdvng tốkjcmt, íhiuct nhấuskct cówyya thểvnlh khiếubmen cômqof dễndep chịhlvgu hơtghin.

Giang Mạrrsec Viễndepn dịhlvgch ngưmvmpbhafi, kémheko cáhfwynh tay bịhlvg thưmvmpơtghing củdmqya cômqof qua, nhìfjpcn thấuskcy vếubmet thưmvmpơtghing củdmqya cômqof, trong mắsgkkt hiệmqofn lêuhkxn vẻvnlh đwwnfau lòoniang, “Làeoln do ngưmvmpbhafi làeolnm hay do sựiuim cốkjcm sẽopjm nhanh chówyyang đwwnfiềfjpcu tra ra thômqofi, Noãonian Noãonian, nówyyai thếubmeeolno đwwnfi nữgcwaa em cũahdvng làeoln ngưmvmpbhafi bịhlvg hạrrsei, anh kiếubmen nghịhlvg khoảjovpng thờbhafi gian nàeolny em đwwnfxgifng đwwnfếubmen cômqofng ty.”

“Em làeoln ngưmvmpbhafi phụrsjt tráhfwych, khômqofng thểvnlh khômqofng đwwnfi làeolnm.” Khômqofng phảjovpi cômqof chưmvmpa từxgifng cówyya suy nghĩnvhjeolny, nhưmvmpng bịhlvg sựiuim nhiệmqoft tìfjpcnh củdmqya Giang Mạrrsec Viễndepn vàeoln Sa Lâdmqym diệmqoft sạrrsech rồqfqzi.

Giang Mạrrsec Viễndepn cúgppqi đwwnfyjkau nhìfjpcn cômqof, cưmvmpbhafi bấuskct đwwnfsgkkc dĩnvhj, “Cũahdvng đwwnfúgppqng, em nổahdvi tiếubmeng bưmvmpgdnhng bỉmdkwnh, nhốkjcmt em ởikpb nhàeoln ngưmvmpketpc lạrrsei khômqofng tốkjcmt. Nhưmvmpng cho dùujog em đwwnfếubmen cômqofng ty cũahdvng khômqofng thểvnlheolnm gìfjpc, chuyệmqofn nàeolny nhấuskct đwwnfhlvgnh đwwnfèkjcm chếubmet trêuhkxn đwwnfyjkau Trìfjpcnh Thiếubmeu Tiêuhkxn rồqfqzi, em cówyya ra mặkjykt cũahdvng khômqofng giảjovpi quyếubmet đwwnfưmvmpketpc vấuskcn đwwnffjpc.”

“Anh ta khômqofng thểvnlhhfwynh váhfwyc thay em đwwnfưmvmpketpc. Ngộqmyq nhỡfqbg ômqofng Nam truy cứfkcgu…”

“Anh ta khômqofng sao đwwnfâdmqyu.” Giang Mạrrsec Viễndepn nghe vậuskcy liềfjpcn nhíhiucu màeolny bấuskct mãonian, nhẹwywu nhàeolnng nâdmqyng cằhlvgm cômqofuhkxn, bắsgkkt cômqof nhìfjpcn anh, “Nằhlvgm trong lòoniang anh màeoln lạrrsei nghĩnvhj đwwnfếubmen an nguy củdmqya ngưmvmpbhafi đwwnfàeolnn ômqofng kháhfwyc thìfjpc khômqofng tốkjcmt lắsgkkm đwwnfâdmqyu.”


Vậuskcy anh luômqofn miệmqofng nówyyai yêuhkxu em, kếubmet quảjovponian ômqofm hômqofn ngưmvmpbhafi phụrsjt nữgcwa kháhfwyc thìfjpc sao?

Nhữgcwang lờbhafi nàeolny suýhlvgt nữgcwaa thốkjcmt ra từxgif miệmqofng củdmqya Trang Noãonian Thầyjkan.

Thấuskcy cômqof muốkjcmn nówyyai lạrrsei thômqofi, Giang Mạrrsec Viễndepn nhíhiucu màeolny, “Em đwwnfau lòoniang cho anh ta àeoln?”

“Anh ấuskcy làeoln cấuskcp trêuhkxn củdmqya em.” Trang Noãonian Thầyjkan nhấuskcn mạrrsenh.

Sứfkcgc lựiuimc nơtghii cằhlvgm lúgppqc nàeolny mớgdnhi nhẹwywu đwwnfi, đwwnfahdvi lạrrsei phủdmqyuhkxn gáhfwyy cômqof, “Yêuhkxn tâdmqym đwwnfi, ômqofng Nam khômqofng làeolnm khówyya anh ta đwwnfâdmqyu.”

mqof khówyya hiểvnlhu.

fjpcnh nhưmvmp ýhlvg thứfkcgc đwwnfưmvmpketpc bảjovpn thâdmqyn nówyyai hớgdnh, Giang Mạrrsec Viễndepn nghĩnvhj nghĩnvhj, “Chúgppqt chuyệmqofn ấuskcy căhdwcn bảjovpn khômqofng làeolnm khówyya đwwnfưmvmpketpc Trìfjpcnh Thiếubmeu Tiêuhkxn.”

Trang Noãonian Thầyjkan lắsgkkc đwwnfyjkau, “Chuyệmqofn nàeolny khômqofng đwwnfơtghin giảjovpn đwwnfâdmqyu, Lăhdwcng Phi bịhlvg đwwnfówyyan đwwnfi khômqofng phảjovpi ngưmvmpbhafi bêuhkxn tạrrsep chíhiuceolnm, hìfjpcnh nhưmvmpwyya kẻvnlh ngay từxgif đwwnfyjkau đwwnfãonia rấuskct rõxlwkeolnng hoạrrset đwwnfqmyqng củdmqya Mỹkjcm Áauzk.”

“Em hoàeolni nghi Đaxarfkcgc Mãoniawyya nộqmyqi giáhfwyn?” Giang Mạrrsec Viễndepn hỏtrdci.

“Em cũahdvng khômqofng biếubmet, nhưmvmpng chuyệmqofn nàeolny quáhfwy khémheko, hay làeoln, cówyya ngưmvmpbhafi khômqofng vừxgifa mắsgkkt vớgdnhi ngưmvmpbhafi phụrsjt tráhfwych Mỹkjcm Áauzk?” Trang Noãonian Thầyjkan nhớgdnh tớgdnhi cảjovpnh tưmvmpketpng kia liềfjpcn hoảjovpng sợketp, đwwnfyjkau tiêuhkxn làeolnhdwcng Phi bịhlvg đwwnfówyyan đwwnfi, sau làeoln đwwnfèkjcmn thủdmqyy tinh rơtghii xuốkjcmng, nếubmeu khômqofng phảjovpi do tiếubmeng hémhekt củdmqya Cao Doanh, bịhlvg đwwnfèkjcm chắsgkkc chắsgkkn làeoln ngưmvmpbhafi phụrsjt tráhfwych Mỹkjcm Áauzk, ởikpbwyyac đwwnfqmyq đwwnfówyya, hơtghin nữgcwaa ômqofng ta vốkjcmn khômqofng chúgppq ýhlvg, mộqmyqt khi bịhlvg đwwnfèkjcm thậuskct, khômqofng chếubmet cũahdvng bịhlvg thưmvmpơtghing nặkjykng.

Rốkjcmt cụrsjtc làeoln ai cówyya hiềfjpcm khíhiucch lớgdnhn nhưmvmp vậuskcy vớgdnhi ngưmvmpbhafi phụrsjt tráhfwych Mỹkjcm Áauzk? Cówyya lẽopjm châdmqyn tưmvmpgdnhng nhưmvmp Giang Mạrrsec Viễndepn đwwnfãoniawyyai, thựiuimc ra từxgif đwwnfyjkau đwwnfếubmen cuốkjcmi ngưmvmpbhafi muốkjcmn hạrrsei chíhiucnh làeolnmqofeoln thômqofi?

mqof nhậuskcn thấuskcy bảjovpn thâdmqyn chưmvmpa từxgifng đwwnfsgkkc tộqmyqi vớgdnhi ai cảjovp.

“Nếubmeu em thậuskct sựiuim muốkjcmn đwwnfi làeolnm…” Giang Mạrrsec Viễndepn câdmqyn nhắsgkkc, “Phảjovpi ngẫketpm nghĩnvhj lạrrsei, chuyệmqofn nàeolny náhfwyo đwwnfqmyqng lớgdnhn nhưmvmp vậuskcy, ngưmvmpbhafi đwwnfưmvmpketpc lợketpi nhấuskct làeoln ai.”


Trang Noãonian Thầyjkan ngẩfqbgn ra, khẽopjm thốkjcmt lêuhkxn, “Oswald…”

Giang Mạrrsec Viễndepn cúgppqi đwwnfyjkau nhìfjpcn cômqof, thậuskct lâdmqyu khômqofng nówyyai gìfjpc, nhưmvmp thểvnlh anh táhfwyn thàeolnnh cáhfwych nówyyai củdmqya cômqof, lạrrsei giốkjcmng nhưmvmp khômqofng đwwnfqfqzng tìfjpcnh, đwwnfmqofi mắsgkkt hiệmqofn lêuhkxn vẻvnlhdmqyu xa nhưmvmpwyya nhưmvmp khômqofng…

mqofahdvng im lặkjykng, vẫketpn dựiuima vàeolno lòoniang anh khômqofng nhúgppqc nhíhiucch.

Sau mộqmyqt lúgppqc lâdmqyu, Giang Mạrrsec Viễndepn mớgdnhi nhẹwywu nhàeolnng nówyyai, “Lúgppqc nãoniay em ăhdwcn íhiuct quáhfwy, cówyya muốkjcmn ăhdwcn thêuhkxm gìfjpc khômqofng?”

mqof lắsgkkc đwwnfyjkau, uấuskct ứfkcgc.

Thấuskcy cômqof ngoan ngoãonian nhưmvmp chúgppq cừxgifu, lòoniang anh mềfjpcm mạrrsei hẳljuwn, nhịhlvgn khômqofng đwwnfưmvmpketpc cúgppqi xuốkjcmng khẽopjmmqofn lêuhkxn mặkjykt cômqof, cômqof lạrrsei tráhfwynh némhekujogi vàeolno trong ngựiuimc anh. Anh cưmvmpbhafi nhẹwywu, tiếubmeng cưmvmpbhafi trầyjkam thấuskcp hấuskcp dẫketpn bậuskct ra từxgif cổahdv họuhkxng.

mqof nghe màeolnwyya chúgppqt nghẹwywun ngàeolno.

“Noãonian Noãonian, ngàeolny mai nówyyai ngưmvmpbhafi giúgppqp việmqofc ởikpb lạrrsei nhàeoln vớgdnhi em hay làeoln em đwwnfếubmen nhàeoln mớgdnhi tìfjpcm bàeoln Viêuhkxn tròonia chuyệmqofn.” Anh ômqofm chặkjykt cômqof, nówyyai.

mqof ngưmvmpgdnhc lêuhkxn, nhìfjpcn anh mộqmyqt cáhfwych khówyya hiểvnlhu.

“Sáhfwyng mai anh phảjovpi đwwnfi cômqofng táhfwyc, em ởikpb nhàeoln mộqmyqt mìfjpcnh anh hơtghii lo.” Anh nhìfjpcn cômqof.

Trong lòoniang Trang Noãonian Thầyjkan thấuskcp thỏtrdcm mộqmyqt chúgppqt, “Phảjovpi đwwnfi mấuskcy ngàeolny?”

“Íubmet nhấuskct cũahdvng mộqmyqt tuầyjkan, còonian phảjovpi cùujogng Ben vềfjpc tổahdvng cômqofng ty.” Giang Mạrrsec Viễndepn thấuskcy vẻvnlh mặkjykt cômqof phứfkcgc tạrrsep, trong lòoniang bấuskct giáhfwyc khômqofng muốkjcmn đwwnfi, sờbhaf mặkjykt cômqofwyyai, “Hay em đwwnfi cùujogng anh nhémhek.”

Trang Noãonian Thầyjkan ngớgdnh ra.


“Bâdmqyy giờbhaf em đwwnfang bịhlvg thưmvmpơtghing, anh thậuskct sựiuim lo lắsgkkng em khômqofng thểvnlh tựiuim chăhdwcm sówyyac mìfjpcnh.” Anh châdmqyn thàeolnnh nówyyai.

“Em…” Cômqof cắsgkkn mômqofi, mớgdnhi hạrrse quyếubmet tâdmqym, “Lúgppqc nàeolny em khômqofng thểvnlh đwwnfi.” Cômqof rấuskct muốkjcmn đwwnfi theo, nhưmvmpng, bâdmqyy giờbhafmqof khômqofng thểvnlheolnujoga rụrsjtt cổahdv đwwnfưmvmpketpc, cũahdvng khômqofng thểvnlh nhìfjpcn Trìfjpcnh Thiếubmeu Tiêuhkxn gáhfwynh váhfwyc toàeolnn bộqmyq tráhfwych nhiệmqofm, hơtghin nữgcwaa, ngưmvmpbhafi đwwnfàeolnn ômqofng mộqmyqt khi cówyyaoniang phảjovpn bộqmyqi thìfjpcujogmqofwyya đwwnfi theo cũahdvng vômqof íhiucch, lúgppqc từxgif siêuhkxu thịhlvg vềfjpc nhàeoln, trong đwwnfyjkau cômqof luômqofn quanh quẩfqbgn lờbhafi nówyyai củdmqya bàeoln Viêuhkxn, nhấuskct làeoln Giang Mạrrsec Viễndepn vẫketpn cówyyaoniang quan tâdmqym đwwnfếubmen cômqof nhưmvmpahdv, tâdmqym tưmvmpmqof bắsgkkt đwwnfyjkau dao đwwnfqmyqng, cówyya phảjovpi làeoln… nêuhkxn tin tưmvmpikpbng anh mộqmyqt lầyjkan, cówyya phảjovpi làeoln… đwwnfvnlh chíhiucnh anh tựiuim lựiuima chọuhkxn mớgdnhi đwwnfúgppqng?

Cho dùujog nam nữgcwa đwwnfãonia kếubmet hômqofn cũahdvng khômqofng cówyya quyềfjpcn hạrrsen vàeolnmvmphfwych nhấuskct đwwnfhlvgnh phảjovpi chiếubmem cứfkcg hếubmet khômqofng gian riêuhkxng tưmvmp củdmqya đwwnfkjcmi phưmvmpơtghing.

Giang Mạrrsec Viễndepn nhìfjpcn cômqof, hồqfqzi lâdmqyu khẽopjm thởikpbeolni, “Em thựiuimc sựiuim khômqofng đwwnfi cùujogng anh àeoln?”

“Khômqofng đwwnfưmvmpketpc, anh đwwnfi cômqofng táhfwyc màeoln, hiệmqofn giờbhafuhkxu em xuấuskct ngoạrrsei thìfjpc em cũahdvng khômqofng yêuhkxn tâdmqym đwwnfưmvmpketpc.” Cuốkjcmi cùujogng vẫketpn làeolnhlvg tríhiuc chiếubmen thắsgkkng cảjovpm tíhiucnh.

Trong mắsgkkt anh đwwnfyjkay vẻvnlh nghiêuhkxm túgppqc, dịhlvgu dàeolnng nhưmvmp tuyếubmet tan, cówyya thểvnlheolnm cho trong lòoniang đwwnfkjcmi phưmvmpơtghing dâdmqyng lêuhkxn kháhfwyc thưmvmpbhafng mãonianh liệmqoft. Ngówyyan tay sờbhaf mặkjykt cômqof khômqofng rờbhafi, dịhlvgu dàeolnng đwwnfahdvi thàeolnnh nghiêuhkxm túgppqc, “Vậuskcy thìfjpc anh sẽopjm rấuskct nhớgdnh em.”

Mộqmyqt câdmqyu kia, nhưmvmpmqofng vũahdv bay xuốkjcmng chạrrsem vàeolno tim cômqof, nhẹwywu nhàeolnng xoa dịhlvgu tráhfwyi tim nhỏtrdcmhek đwwnfang bấuskct an củdmqya cômqof, khówyya tiếubmep nhậuskcn lạrrsei khówyya bỏtrdc qua, Trang Noãonian Thầyjkan bấuskct giáhfwyc thốkjcmt lêuhkxn hỏtrdci mộqmyqt câdmqyu, “Anh đwwnfi mộqmyqt mìfjpcnh àeoln?” Áauzknh mắsgkkt cômqofwyya chúgppqt mong chờbhaf.

Ai ngờbhaf, anh khẽopjm lắsgkkc đwwnfyjkau.

Mắsgkkt cômqof co rụrsjtt.

Anh cưmvmpbhafi nhẹwywu, “Châdmqyu Niêuhkxn sẽopjm đwwnfi cùujogng anh, nghĩnvhj lạrrsei, hàeolnnh trìfjpcnh nàeolny cówyya bao nhiêuhkxu buồqfqzn cháhfwyn chứfkcg.”

Tảjovpng đwwnfáhfwy nặkjykng trĩnvhju trong lòoniang Trang Noãonian Thầyjkan vômqof thứfkcgc rơtghii xuốkjcmng, nhưmvmpng màeoln, cômqofuhkxn khówyyac hay làeolnuhkxn cưmvmpbhafi? Cômqof lạrrsei rấuskct sợketp Sa Lâdmqym sẽopjm đwwnfi cùujogng…

“Mộqmyqt mìfjpcnh em khômqofng sao đwwnfâdmqyu…” Cômqof nhẹwywu nhàeolnng tựiuima đwwnfyjkau vàeolno ngưmvmpbhafi anh, cảjovpm xúgppqc dâdmqyng tràeolno nhưmvmp thủdmqyy triềfjpcu khówyyawyya ngômqofn từxgifeolno diễndepn tảjovp đwwnfưmvmpketpc.

Giang Mạrrsec Viễndepn chỉmdkw cảjovpm thấuskcy trong lòoniang mềfjpcm mạrrsei, cômqof hệmqoft nhưmvmp con thúgppq nhỏtrdc bấuskct lựiuimc làeolnm ngưmvmpbhafi ta thưmvmpơtghing tiếubmec, trong lòoniang lạrrsei cảjovpm thấuskcy khômqofng nỡfqbg. Anh biếubmet thờbhafi đwwnfiểvnlhm nàeolny khômqofng nêuhkxn rờbhafi xa cômqof, nhưmvmpng chuyệmqofn nàeolny thựiuimc sựiuim khômqofng dứfkcgt ra đwwnfưmvmpketpc. Siếubmet chặkjykt vòoniang ômqofm, tựiuima hồqfqz chỉmdkwwyya nhưmvmp vậuskcy mớgdnhi cówyya thểvnlh giảjovpm bớgdnht phiềfjpcn nãoniao khômqofng rõxlwkhdwcn nguyêuhkxn kia.


mqof im lặkjykng, vômqof hạrrsei.

“Mạrrsec Viễndepn…” Cômqof bấuskct giáhfwyc gọuhkxi têuhkxn anh.

Anh khẽopjm đwwnfáhfwyp lạrrsei.

“Cówyya phảjovpi anh từxgifng rấuskct thíhiucch rấuskct thíhiucch cômqofuskcy khômqofng?”

“Ai?”

mqof ngẩfqbgng đwwnfyjkau, áhfwynh nhìfjpcn chạrrsem đwwnfếubmen sưmvmpbhafn mặkjykt anh tuấuskcn củdmqya anh, hàeolnng mi anh dàeolni vàeoln rậuskcm, cong vúgppqt khiếubmen phụrsjt nữgcwauhkx muộqmyqi, “Vịhlvgmqofn thêuhkx củdmqya anh, Sa Lâdmqym.”

Giang Mạrrsec Viễndepn ngạrrsec nhiêuhkxn, cúgppqi đwwnfyjkau nhìfjpcn cômqof, hồqfqzi lâdmqyu nhếubmech mômqofi cưmvmpbhafi, “Sao đwwnfqmyqt nhiêuhkxn lạrrsei nhắsgkkc đwwnfếubmen cômqofuskcy?”

“Chẳljuwng lẽopjm em khômqofng thểvnlh nhắsgkkc đwwnfếubmen cômqofuskcy sao?” Cômqof hỏtrdci lạrrsei.

“Đaxarưmvmpơtghing nhiêuhkxn cówyya thểvnlh.” Giang Mạrrsec Viễndepn nằhlvgm hẳljuwn xuốkjcmng, đwwnfkjcmi mắsgkkt vớgdnhi cômqof, “Chỉmdkweoln khômqofng muốkjcmn trong lòoniang em cówyyahfwyi gai.”

“Vậuskcy anh nówyyai đwwnfi.”

Anh cưmvmpbhafi nhẹwywu, “Anh đwwnfãonia từxgifng rấuskct thíhiucch cômqofuskcy, em biếubmet rồqfqzi màeoln.”

Trang Noãonian Thầyjkan hơtghii thấuskct vọuhkxng, gậuskct đwwnfyjkau, cômqof biếubmet, chuyệmqofn cówyya liêuhkxn quan đwwnfếubmen tìfjpcnh cảjovpm củdmqya anh vàeoln Sa Lâdmqym, ngay từxgif đwwnfyjkau anh đwwnfãonia khômqofng giấuskcu giếubmem cômqof.

“Nếubmeu nówyyai…” Cômqof chầyjkan chờbhaf mộqmyqt láhfwyt, nhìfjpcn thẳljuwng vàeolno đwwnfáhfwyy mắsgkkt anh, “Nếubmeu cômqofuskcy còonian sốkjcmng, nếubmeu cômqofuskcy đwwnffkcgng ởikpb giữgcwaa em vàeoln anh, anh sẽopjm nhưmvmp thếubmeeolno?” Câdmqyu hỏtrdci nàeolny cựiuimc kỳewmt mạrrseo hiểvnlhm, ngay cảjovpmqofahdvng cảjovpm nhậuskcn đwwnfưmvmpketpc tráhfwyi tim bắsgkkt đwwnfyjkau khômqofng yêuhkxn phậuskcn màeoln đwwnfuskcp loạrrsen, từxgifng chúgppqt khiếubmen cômqof hoang mang rốkjcmi bờbhafi.

Giang Mạrrsec Viễndepn hơtghii nheo mắsgkkt, tựiuima nhưmvmp từxgif trong mắsgkkt cômqof pháhfwyt hiệmqofn ra chúgppqt gìfjpc đwwnfówyya, áhfwynh mắsgkkt chuyệmqofn thàeolnnh bìfjpcnh tĩnvhjnh, “Noãonian Noãonian, em muốkjcmn nówyyai vớgdnhi anh chuyệmqofn gìfjpc?”

“Em chỉmdkw muốkjcmn biếubmet… Nếubmeu lúgppqc trưmvmpgdnhc Sa Lâdmqym khômqofng chếubmet, cówyya phảjovpi anh sẽopjm kếubmet hômqofn vớgdnhi cômqofuskcy khômqofng?” Cômqof vẫketpn sửjoeca lạrrsei câdmqyu hỏtrdci, bởikpbi vìfjpc, cômqof thựiuimc sựiuim khômqofng dáhfwym mạrrseo hiểvnlhm, câdmqyu nówyyai ‘yêuhkxu sinh phiềfjpcn muộqmyqn , yêuhkxu sinh khủdmqyng hoảjovpng’ mộqmyqt chúgppqt cũahdvng khômqofng sai.

Anh nhíhiucu chặkjykt đwwnfyjkau màeolny, cômqofmvmpikpbng anh đwwnfang rốkjcmi rắsgkkm, nhưmvmpng khômqofng ngờbhaf anh lạrrsei hỏtrdci, “Vìfjpc sao em lạrrsei cho rằhlvgng anh cówyya thểvnlh lấuskcy cômqofuskcy?”

“Cômqofuskcy từxgifng làeoln vịhlvgmqofn thêuhkx củdmqya anh, hơtghin nữgcwaa… làeoln chíhiucnh miệmqofng anh thừxgifa nhậuskcn thíhiucch cômqofuskcy.” Cômqofwyyai xong liềfjpcn cówyya chúgppqt hốkjcmi hậuskcn.

Trong mắsgkkt Giang Mạrrsec Viễndepn nhưmvmpmvmpbhafi nhưmvmp khômqofng, nhếubmech mômqofi cưmvmpbhafi cưmvmpbhafi, “Chuyệmqofn kếubmet thômqofng gia thưmvmpbhafng làeoln do ngưmvmpbhafi lớgdnhn tựiuim chủdmqy trưmvmpơtghing, vềfjpc phầyjkan anh vớgdnhi Sa Lâdmqym, đwwnfíhiucch thựiuimc làeolnwyya thíhiucch, nhưmvmpng đwwnfvnlhmvmpgdnhc vàeolno gian đwwnfoạrrsen cưmvmpgdnhi xin thìfjpconian kémhekm rấuskct xa.”

“Em khômqofng hiểvnlhu…” Cômqof ngạrrsec nhiêuhkxn.

“Cômqof ngốkjcmc ạrrse.” Anh đwwnfưmvmpa tay nhémheko mũahdvi cômqof, “Thíhiucch vàeolnuhkxu làeoln hai phạrrsem trùujog hoàeolnn toàeolnn kháhfwyc nhau, cówyya liêuhkxn quan đwwnfếubmen đwwnfiểvnlhm ấuskcy, phàeolnm làeoln đwwnfàeolnn ômqofng chíhiucn chắsgkkn mộqmyqt chúgppqt đwwnffjpcu sẽopjm phâdmqyn biệmqoft đwwnfưmvmpketpc rấuskct rõxlwkeolnng. Còonian anh, hiểvnlhn nhiêuhkxn làeoln mộqmyqt ngưmvmpbhafi đwwnfàeolnn ômqofng rấuskct íhiucch kỷxgif, đwwnfãoniauhkxu mộqmyqt ngưmvmpbhafi rồqfqzi thìfjpc chỉmdkw muốkjcmn chiếubmem hữgcwau cho riêuhkxng mìfjpcnh mớgdnhi cówyya đwwnfưmvmpketpc cảjovpm giáhfwyc an toàeolnn, víhiuc dụrsjt nhưmvmp đwwnfkjcmi vớgdnhi em.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.