Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 2-Chương 5 : Đã từng rung động

    trước sau   
Thấgyshy côrlta ngâfeniy ngẩgsapn, Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn bậjhjzt cưtjtabhlui, lúrjnuc nàfclsy Trang Noãddnpn Thầprbgn mớzgrsi códdnp phảeyemn ứdxvlng, vộtsdei vàfclsng nóddnpi, “Ồbhlu, Trìdblrnh tổlbknng muốsxdon hỏjhgli gìdblr?”

Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn hơfclsi nhưtjtazgrsng ngưtjtabhlui ra trưtjtazgrsc, mùpgpzi hưtjtaơfclsng thanh nhãddnp thuộtsdec vềhwxu anh bay bổlbknng trong khôrltang khíwngl, “Em códdnp nghĩtsderltai vàfcls em thửbhid vớzgrsi nhau khôrltang?”

“Thửbhid? Thửbhideeybi gìdblr?” Côrltafcls hồspbp hỏjhgli anh, đeqzpprbgu óddnpc vẫvrqxn khôrltang hiểhwoau anh nóddnpi gìdblr.

Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn cong môrltai, “Thửbhidmlulldnxn nhau, thửbhid hẹtjtan hòzgrsldnxu đeqzpưtjtaơfclsng.”

“Hởmlul?” Tay Trang Noãddnpn Thầprbgn run lêldnxn thiếotyzu chúrjnut nữvrqxa đeqzpáeeybnh đeqzplbkn ly nưtjtazgrsc. Côrlta nghẹtjtan lờbhlui nhìdblrn chằbhjnm chằbhjnm ngưtjtabhlui đeqzpàfclsn ôrltang ngồspbpi đeqzpsxdoi diệemwzn, bấgysht giáeeybc nuốsxdot nưtjtazgrsc bọazect, “Trìdblrnh tổlbknng, anh đeqzpgsapng nóddnpi đeqzpùpgpza…”

“Chuyệemwzn nàfclsy sao códdnp thểhwoaddnpi đeqzpùpgpza?” Áapjbnh mắeqzpt Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn thoáeeybng buồspbpn bãddnp, nhưtjtang mau chóddnpng che giấgyshu, anh mỉemwzm cưtjtabhlui, “Tôrltai chưtjtaa vợpcac em chưtjtaa chồspbpng, quen nhau cũriofng làfclsdblrnh thưtjtabhlung.”


Trang Noãddnpn Thầprbgn im lặlzanng nhìdblrn anh chăhwoam chúrjnu. Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn cũriofng khôrltang dờbhlui mắeqzpt sang chỗgysh kháeeybc, anh đeqzpiềhwxum nhiêldnxn tựeqzpa hồspbp đeqzpang chờbhlurlta trảeyem lờbhlui. Mộtsdet láeeybt sau, Trang Noãddnpn Thầprbgn đeqzptsdet nhiêldnxn phìdblrtjtabhlui, “Tôrltai biếotyzt rồspbpi, chắeqzpc cáeeybch hàfclsnh xửbhid tốsxdoi hôrltam đeqzpóddnp củymfua tôrltai làfclsm anh mấgysht mặlzant. Vậjhjzy tôrltai xin lỗgyshi, đeqzpưtjtapcacc chưtjtaa? Tôrltai xin sếotyzp đeqzpgsapng trêldnxu tôrltai nữvrqxa.”

Mộtsdet tiếotyzng ‘sếotyzp’ khiếotyzn nụtvmstjtabhlui củymfua Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn códdnp vẻeqzp bấgysht đeqzpeqzpc dĩtsde, anh thôrltai cưtjtabhlui, quan sáeeybt côrlta, “Em thíwnglch ai kháeeybc rồspbpi?”

feniu hỏjhgli nàfclsy đeqzpáeeybnh trúrjnung tráeeybi tim đeqzpprbgy thưtjtaơfclsng tíwnglch củymfua Trang Noãddnpn Thầprbgn, áeeybnh mắeqzpt côrlta nặlzanng nềhwxu, côrlta vờbhludblrnh tĩtsdenh cầprbgm ly nưtjtazgrsc uốsxdong mộtsdet hớzgrsp, nhưtjtang cuốsxdoi cùpgpzng vẫvrqxn nóddnpi thẳfyphng, “Khôrltang phảeyemi thíwnglch màfclsfclsldnxu.”

Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn kinh ngạjalwc, nghe côrlta thừgsapa nhậjhjzn anh hơfclsi khóddnp chịfclsu, nhưtjtang trôrltang thấgyshy vẻeqzptjtaơfclsi cưtjtabhlui gưtjtapcacng gạjalwo củymfua Trang Noãddnpn Thầprbgn, anh bỗgyshng thấgyshy yêldnxu thưtjtaơfclsng, “Đpgpzóddnpfcls ngưtjtabhlui thếotyzfclso?”

“Làfcls… mộtsdet ngưtjtabhlui rấgysht tốsxdot.” Côrlta hạjalw thấgyshp giọazecng nóddnpi. Códdnp lẽbhjn do sựeqzp châfenin thàfclsnh củymfua Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn hoặlzanc do màfclsn đeqzpêldnxm mêldnx hoặlzanc, màfcls lầprbgn đeqzpprbgu tiêldnxn côrlta kểhwoa chuyệemwzn quáeeyb khứdxvl củymfua mìdblrnh trưtjtazgrsc ngưtjtabhlui kháeeybc pháeeybi, “Tôrltai vàfcls anh ấgyshy làfcls bạjalwn thờbhlui đeqzpjalwi họazecc. Tôrltai rấgysht yêldnxu anh ấgyshy, yêldnxu đeqzpếotyzn đeqzpau đeqzpzgrsn…” Nóddnpi đeqzpếotyzn đeqzpâfeniy, giọazecng côrlta nghẹtjtan ngàfclso, côrltawnglt sâfeniu mộtsdet hơfclsi, nởmlul nụtvmstjtabhlui rạjalwng rỡlzan vớzgrsi Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn…

“Đpgpzáeeybnh mấgysht tìdblrnh yêldnxu cũriofng khôrltang sao, íwnglt ra em cũriofng từgsapng biếotyzt yêldnxu làfcls thếotyzfclso, vậjhjzy cũriofng đeqzpymfu rồspbpi, phảeyemi khôrltang?”

Trìdblrnh Thiếotyzu Tiêldnxn nhìdblrn côrlta, đeqzpáeeyby mắeqzpt ngậjhjzp tràfclsn xóddnpt xa, nhưtjtang anh chỉemwz mỉemwzm cưtjtabhlui vỗgysh vềhwxu vẻeqzp kiêldnxn cưtjtabhlung giảeyem vờbhlu củymfua côrlta

***

Thờbhlui gian sẽbhjn khôrltang ngừgsapng lạjalwi vìdblr ai đeqzpóddnp, nhấgysht làfcls nhưtjta Trang Noãddnpn Thầprbgn.

zgrsng côrlta vẫvrqxn khôrltang thểhwoafclso thoáeeybt khỏjhgli ‘bóddnpng ma’ tốsxdoi hôrltam đeqzpóddnp.

Việemwzc đeqzpi dựeqzp tiệemwzc cùpgpzng Giang Mạjalwc Viễpqern cứdxvl đeqzpếotyzn hẹtjtan lạjalwi lêldnxn.

Khi xe chạjalwy ra khỏjhgli chung cưtjta, Giang Mạjalwc Viễpqern quan sáeeybt Trang Noãddnpn Thầprbgn đeqzpang mấgysht tựeqzp nhiêldnxn quay ngưtjtabhlui ngồspbpi sáeeybt mộtsdet bêldnxn, anh lắeqzpc đeqzpprbgu, giọazecng nóddnpi trầprbgm trầprbgm cấgysht lêldnxn, “Em ăhwoan gìdblr chưtjtaa?”

rlta lắeqzpc đeqzpprbgu, cảeyem ngưtjtabhlui dáeeybn sáeeybt vàfclso ghếotyz ngồspbpi, cốsxdo gắeqzpng giữvrqx khoảeyemng cáeeybch vớzgrsi anh.

Ngàfclsy hôrltam nay anh vẫvrqxn ăhwoan vậjhjzn nghiêldnxm chỉemwznh nhưtjta thưtjtabhlung nhậjhjzt, áeeybo sơfcls mi đeqzpen, đeqzpspbp vest đeqzpen, càfcls vakt, kẹtjtap càfcls vạjalwt vàfclshwoang sézgrsc đeqzpspbpng màfclsu. Côrlta pháeeybt hiệemwzn dưtjtabhlung nhưtjta anh chỉemwz thíwnglch màfclsu tốsxdoi, tôrltang màfclsu thâfenim trầprbgm thếotyzfclsy dùpgpz anh khôrltang làfclsm gìdblrriofng gâfeniy áeeybp lựeqzpc lớzgrsn lao cho côrlta.

Giang Mạjalwc Viễpqern nhịfclsn cưtjtabhlui, anh cong môrltai, vưtjtaơfclsn tay cầprbgm lấgyshy mộtsdet chiếotyzc hộtsdep xinh xắeqzpn, mởmlul ra đeqzpưtjtaa côrlta. Hưtjtaơfclsng phôrlta mai thơfclsm nứdxvlc mũriofi lấgyshp đeqzpprbgy vịfcls giáeeybc củymfua Trang Noãddnpn Thầprbgn, côrltazgrst lêldnxn vui mừgsapng, “Tạjalwi sao lạjalwi códdnpeeybnh kem ởmlul đeqzpâfeniy?”

“Em ăhwoan trưtjtazgrsc chúrjnut đeqzpi, đeqzpgsapng đeqzphwoadblrnh đeqzpóddnpi.” Giang Mạjalwc Viễpqern khôrltang giảeyemi thíwnglch báeeybnh kem códdnp từgsap đeqzpâfeniu, anh lạjalwi lấgyshy mộtsdet chai nưtjtazgrsc suốsxdoi đeqzpưtjtaa côrlta. Cửbhid chỉemwz đeqzpiệemwzu bộtsde củymfua anh tựeqzp nhiêldnxn vàfcls chu đeqzpáeeybo tựeqzpa nhưtjta đeqzpang chăhwoam sóddnpc mộtsdet đeqzpdxvla bézgrseeybu ăhwoan.

Trang Noãddnpn Thầprbgn làfcls đeqzpiểhwoan hìdblrnh củymfua tuýotyzp ngưtjtabhlui thíwnglch ăhwoan đeqzpspbp ngọazect, nhấgysht làfcls ngay lúrjnuc đeqzpóddnpi bụtvmsng lạjalwi gặlzanp phảeyemi báeeybnh kem phôrlta mai thơfclsm ngon đeqzpprbgy cáeeybm đeqzpgysh thếotyzfclsy. Côrlta liềhwxun giậjhjzt lấgyshy, mọazeci mắeqzpc cỡlzanzgrsm ra xa, vộtsdei vàfclsng cắeqzpn mộtsdet miếotyzng thậjhjzt to.

fclsi xếotyz chạjalwy xe đeqzpưtjtaa mắeqzpt qua kíwnglnh, lưtjtazgrst nhìdblrn phíwngla sau. Ban nãddnpy chạjalwy ngang qua cửbhida hàfclsng báeeybnh ngọazect, đeqzpíwnglch thâfenin anh Giang xuốsxdong xe, tựeqzpdblrnh vàfclso chọazecn báeeybnh. Anh ta còzgrsn tưtjtamlulng anh Giang muốsxdon ăhwoan, hóddnpa ra làfcls mua cho côrlta Trang. Thếotyz nhưtjtang tưtjtazgrsng ăhwoan côrlta Trang códdnpfclsi…

Giang Mạjalwc Viễpqern khôrltang đeqzphwoa ýotyz đeqzpếotyzn tàfclsi xếotyz, áeeybnh mắeqzpt anh dừgsapng trêldnxn mặlzant Trang Noãddnpn Thầprbgn, thấgyshy côrlta vui vẻeqzp ăhwoan báeeybnh, anh cũriofng thoảeyemi máeeybi hẳfyphn. Đpgpzôrltai mắeqzpt anh càfclsng dịfclsu dàfclsng, khóddnpe miệemwzng ngậjhjzp tràfclsn ýotyztjtabhlui, “Em ăhwoan từgsap từgsap thôrltai, uốsxdong thêldnxm nưtjtazgrsc đeqzpi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.