Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 10-Chương 12 : Bị Cầu Hôn

    trước sau   

fsqxn đcideêdarkm huyềeijun ảrpbdo nhưccua tấubtfm nhung đcideen trảrpbdi dàfsqxi trêdarkn nềeijun trờiksli, còdtjbn nhữatcjng vìuelb sao sámfjjng lấubtfp lámfjjnh nhưccua kim cưccuaơbujyng đcideiểpaksm xuyếccuat lêdarkn đcideóvrcw.

Giang Dãrpbd phóvrcwng xe nhưccua bay trêdarkn đcideưccuaikslng. Nhiềeijuu toàfsqx nhàfsqx cứsjqf trôitiai vùsjqfn vụcnfet qua mắeqdkt Hoàfsqx Vy. Vốxxzxn dĩblgritia rấubtft gan dạkxbg nhưccuang bịakdg anh lôitiai xềeijunh xệmzjkch lêdarkn xe, lưccuamhwxt vèbhmco vèbhmco trêdarkn đcideưccuaikslng thếccuafsqxy, thìuelbmfjj gan củbduea côitiavrcw lớmhwxn cỡsjqffsqxo cũuelbng mềeijum nhũuelbn.

Hoàfsqx Vy khôitiang nhịakdgn nổuiofi nữatcja, côitia quay đcidekutzu gàfsqxo lêdarkn vớmhwxi anh, “Nàfsqxy, anh chạkxbgy chậpbfwm thôitiai chứsjqf.”

Giang Dãrpbd bỏkpjq ngoàfsqxi tai, anh khôitiang nhữatcjng khôitiang chạkxbgy chậpbfwm màfsqxdtjbn tăcnfeng tốxxzxc vúmyebt nhanh trêdarkn đcideưccuaikslng.

Khi cảrpbdnh vậpbfwt quen thuộyqwkc hiệmzjkn dầkutzn ởbujy con đcideưccuaikslng trưccuamhwxc mắeqdkt, Giang Dãrpbd quẹbbvco cua, thảrpbd chậpbfwm tốxxzxc đcideyqwk lạkxbgi. Chưccuaa đcidekutzy năcnfem phúmyebt sau, Giang Dãrpbdfsqx Hoàfsqx Vy đcideãrpbd tớmhwxi biệmzjkt thựjakm củbduea anh.

“Giang Dãrpbd, anh…” Hoàfsqx Vy chưccuaa thốxxzxt hếccuat câvbohu hỏkpjqi đcideãrpbd bịakdg Giang Dãrpbdcnfeo xuốxxzxng xe.


Giang Dãrpbditiai thẳatcjng Hoàfsqx Vy lêdarkn phòdtjbng ngủbduebujy lầkutzu hai. Côitia đcideãrpbd từktnjng ởbujycnfen phòdtjbng nàfsqxy, trong khôitiang khíxjfk vẫatcjn còdtjbn loámfjjng thoámfjjng mùsjqfi hưccuaơbujyng củbduea côitia. Giang Dãrpbd đcidegnavy Hoàfsqx Vy ngãrpbd xuốxxzxng giưccuaikslng, ngưccuaiksli anh cũuelbng ámfjjp xuốxxzxng theo.

“Giang Dãrpbd…” Hoàfsqx Vy bịakdg anh nằbfszm đcideèbhmcdarkn, côitia trợzycgn to mắeqdkt nhìuelbn anh. Anh lạkxbgi mặuoioc kệmzjk Hoàfsqx Vy, tay anh nhíxjfkch đcideếccuan cổuiof ámfjjo mởbujy bung củbduea côitia giậpbfwt mạkxbgnh, cúmyebc ámfjjo sơbujy mi rơbujyi tứsjqf tung lêdarkn sàfsqxn nhàfsqx. Giang Dãrpbd nhìuelbn Hoàfsqx Vy chăcnfem chúmyeb, anh thàfsqxnh thạkxbgo cởbujyi khoámfjj ámfjjo ngựjakmc, rồuelbi đcideếccuan vámfjjy củbduea côitia

Hoàfsqx Vy biếccuat anh muốxxzxn làfsqxm gìuelb nhưccuang côitia khôitiang hiểpaksu tạkxbgi sao anh lạkxbgi đcideyqwkt ngộyqwkt đcideếccuan vậpbfwy. Hoàfsqx Vy chốxxzxng tay trưccuamhwxc ngựjakmc anh, muốxxzxn mởbujy miệmzjkng hỏkpjqi nhưccuang Giang Dãrpbd lạkxbgi túmyebm lấubtfy hai cổuiof tay củbduea côitia giữatcj cốxxzx đcideakdgnh trêdarkn đcideyzjsnh đcidekutzu, anh cúmyebi xuốxxzxng, cuồuelbng nhiệmzjkt écnfep khuôitian miệmzjkng nóvrcwng hổuiofi củbduea mìuelbnh vàfsqxo môitiai côitia.

“Ưmyebm…” Hoàfsqx Vy giãrpbdy dụcnfea, mộyqwkt bàfsqxn tay khámfjjc củbduea Giang Dãrpbd lạkxbgi cởbujyi sạkxbgch quầkutzn ámfjjo côitia. Giâvbohy sau đcideóvrcw, côitia nghe thấubtfy tiếccuang kécnfeo khoámfjj quầkutzn củbduea anh…

Giang Dãrpbditian côitia đcidedarkn cuồuelbng, anh sụcnfec lưccuasjqfi vàfsqxo miệmzjkng côitia khuấubtfy đciderpbdo. Còdtjbn tay anh lạkxbgi tấubtft bậpbfwt támfjjch hai đcideùsjqfi côitia, đcidegnavy ngưccuaiksli vàfsqxo trong!

Hoàfsqx Vy bấubtft ngờiksl cắeqdkn mạkxbgnh môitiai anh. Giang Dãrpbd đcideau nhóvrcwi cau chặuoiot màfsqxy. Cơbujy thểpaksitia bỗvtcfng đcideưccuazycgc khoảrpbd đcidekutzy, khoámfjji cảrpbdm têdark nhóvrcwi từktnjng cơbujyn xôitiang lêdarkn tậpbfwn nãrpbdo…

“Ưmyebm…” Giang Dãrpbd thảrpbd miệmzjkng Hoàfsqx Vy, nhữatcjng tiếccuang rêdarkn rỉyzjs khôitiang sao kìuelbm đcideưccuazycgc thốxxzxt khỏkpjqi miệmzjkng côitia.

Giang Dãrpbdmyebi thấubtfp đcidekutzu, nóvrcwi vàfsqxo tai côitia

“Nóvrcwi anh biếccuat em yêdarku ai?”

Hoàfsqx Vy cắeqdkn mạkxbgnh môitiai.

“Nóvrcwi!” Anh hơbujyi rúmyebt ra, rồuelbi tứsjqfc thìuelb đcideâvbohm thúmyebc vàfsqxo nơbujyi sâvbohu nhấubtft.

bujy thểpaks Hoàfsqx Vy chấubtfp chớmhwxi, đcidekutzu côitia trốxxzxng rỗvtcfng dao đcideyqwkng theo tiếccuat tấubtfu mạkxbgnh mẽaaqp củbduea anh.

Hoàfsqx Vy bậpbfwp bẹbbvc, “Em…em yêdarku…ưccuam…”


Giang Dãrpbd lạkxbgi hung hăcnfeng chiếccuam hữatcju môitiai côitia, ngăcnfen chặuoion mọjuwji lờiksli nóvrcwi sắeqdkp bậpbfwt ra từktnj miệmzjkng côitia. Anh khôitiang dámfjjm nghe côitiavrcwi têdarkn mộyqwkt ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang khámfjjc. Vừktnja hôitian côitia cuốxxzxng quýefhpt, anh vừktnja luậpbfwt đcideyqwkng mạkxbgnh hơbujyn, thúmyebc đcidegnavy Hoàfsqx Vy say lịakdgm trong khoámfjji cảrpbdm.

Anh  buôitiang lỏkpjqng bàfsqxn tay, đcideang túmyebm cổuiof tay Hoàfsqx Vy, chuyểpaksn xuốxxzxng ôitiam ghìuelbmfjjy côitia. Hơbujyi thởbujy Hoàfsqx Vy mỗvtcfi lúmyebc mộyqwkt dồuelbn dậpbfwp theo đcideyqwkng támfjjc hoang dạkxbgi củbduea anh…

“Hoàfsqx Vy, em nghe rõbhmc cho anh, em làfsqx củbduea anh. Mặuoioc kệmzjk em yêdarku ai, từktnjitiam nay trởbujy đcidei em chỉyzjs đcideưccuazycgc yêdarku mộyqwkt mìuelbnh anh, khôitiang yêdarku cũuelbng phảrpbdi yêdarku.”

Nhữatcjng lờiksli nàfsqxy vừktnja thầkutzm kíxjfkn vừktnja nặuoiong nềeiju, nhưccuafsqxn thạkxbgch đcideèbhmccnfen trámfjji tim Hoàfsqx Vy. Hoàfsqx Vy sửzpwkng sốxxzxt, rồuelbi lạkxbgi phiêdarku dạkxbgt lêdarkn đcideếccuan thiêdarkn đcideưccuaikslng theo đcideyqwkng támfjjc củbduea anh.

Khôitiang khíxjfk trong phòdtjbng ngủbdue mỗvtcfi lúmyebc mộyqwkt nóvrcwng bỏkpjqng. Lửzpwka dụcnfec bùsjqfng phámfjjt khôitiang chỉyzjs thiêdarku đcidexxzxt Giang Dãrpbd, màfsqxdtjbn cảrpbd Hoàfsqx Vy. Côitia chủbdue đcideyqwkng vòdtjbng tay ôitiam cổuiof Giang Dãrpbd, cảrpbdm nhậpbfwn cơbujy ngựjakmc rắeqdkn chắeqdkc củbduea anh. Âtjcum thanh hoan lạkxbgc kécnfeo dàfsqxi  bấubtft tậpbfwn, lấubtfp đcidekutzy khôitiang gian. Màfsqxn đcideêdarkm bêdarkn ngoàfsqxi nồuelbng đcidepbfwm, lấubtfp  lámfjjnh ámfjjnh sao. Đickuôitiai nam nữatcj trong phòdtjbng ngủbdue quấubtfn chặuoiot lấubtfy nhau khôitiang ngừktnjng khôitiang nghỉyzjs

***

Đickuuelbng Hựjakmu vừktnja thứsjqfc dậpbfwy đcideãrpbd nhậpbfwn đcideưccuazycgc đcideiệmzjkn thoạkxbgi củbduea Lệmzjk Minh Vũuelb, Đickuuelbng Hựjakmu nghe mámfjjy, câvbohu nóvrcwi đcidekutzu tiêdarkn củbduea ngưccuaiksli trong đcideiệmzjkn thoạkxbgi lạkxbgi làfsqx, “Nghĩblgr ra cámfjjch chưccuaa?”

vbohu hỏkpjqi nàfsqxy xua tan hếccuat cơbujyn buồuelbn ngủbdue củbduea Đickuuelbng Hựjakmu. Mặuoiot màfsqxy anh đcideăcnfem chiêdarku ủbdue dộyqwkt, “Bộyqwk trưccuabujyng, hay anh giao cho em việmzjkc khámfjjc đcidei.”

“Bâvbohy giờikslitiai chỉyzjs cầkutzn cậpbfwu làfsqxm duy nhấubtft chuyệmzjkn nàfsqxy.” Lệmzjk Minh Vũuelbvrcwi.

“Nhưccuang em khôitiang nghĩblgr ra.” Đickuuelbng Hựjakmu càfsqxo tóvrcwc. Lầkutzn đcidekutzu tiêdarkn, anh cảrpbdm thấubtfy đcideau đcidekutzu đcideếccuan thếccua  nàfsqxy.

Lệmzjk Minh Vũuelbbujy trong đcideiệmzjkn thoạkxbgi buôitiang mộyqwkt tiếccuang thởbujyfsqxi, anh nóvrcwi, “Tạkxbgi sao cậpbfwu lạkxbgi ngốxxzxc đcideếccuan thếccua nhỉyzjs? Nghĩblgr tiếccuap cho tôitiai đcidei!” Nóvrcwi xong, Lệmzjk Minh Vũuelbmfjju kỉyzjsnh tắeqdkt mámfjjy cámfjji rụcnfep.

“Alo? Alo?” Đickuuelbng Hựjakmu quámfjjt thẳatcjng vàfsqxo đcideiệmzjkn thoạkxbgi, đcideámfjjng tiếccuac chỉyzjsdtjbn lạkxbgi nhữatcjng tiếccuang túmyebt túmyebt dàfsqxi đcideámfjjp trảrpbd anh.

Buôitiang đcideiệmzjkn thoạkxbgi xuốxxzxng, Đickuuelbng Hựjakmu thốxxzxt ra mộyqwkt tiếccuang rêdarkn ủbdueuelb. Suy nghĩblgr mộyqwkt lúmyebc, anh quyếccuat đcideakdgnh đcidei tìuelbm Tảrpbd Giai Tuệmzjk giúmyebp đcidesjqf. Dẫatcju sao côitiauelbng làfsqx con gámfjji, nhấubtft đcideakdgnh hiểpaksu nhữatcjng vấubtfn đcideeiju nhưccua thếccuafsqxy. Tốxxzxi qua, anh đcideãrpbd cặuoiom cụcnfei lêdarkn mạkxbgng tìuelbm kiếccuam cảrpbd đcideêdarkm nhưccuang chẳatcjng tìuelbm đcideưccuazycgc cámfjjch cầkutzu hôitian nàfsqxo gọjuwji làfsqxrpbdng mạkxbgn.


Tảrpbd Giai Tuệmzjkuelbnh nhưccuadtjbn giậpbfwn anh. Hôitiam qua, sau khi côitia thởbujy phìuelb phòdtjb vềeiju phòdtjbng, côitiauelbng chẳatcjng đcidemfjji hoàfsqxi tớmhwxi anh.

Đickuuelbng Hựjakmu kiêdarkn trìuelb đcidei tớmhwxi phòdtjbng côitia. Anh vừktnja giơbujy tay đcideakdgnh gõbhmc cửzpwka, Tảrpbd Giai Tuệmzjk đcideãrpbd bấubtft ngờiksl đcidei ra. Gặuoiop anh đcidesjqfng ngay cửzpwka, côitia lạkxbgnh lùsjqfng lêdarkn tiếccuang, “Trámfjjnh ra.”

Đickuuelbng Hựjakmu sữatcjng sờiksl, quan sámfjjt côitia mộyqwkt lưccuazycgt từktnj trêdarkn xuốxxzxng dưccuamhwxi, thấubtfy côitia ăcnfen mặuoioc chỉyzjsn chu, thậpbfwm chíxjfkdtjbn trang đcideiểpaksm thanh túmyeb, anh khôitiang khỏkpjqi tòdtjbdtjb, “Em đcideakdgnh ra ngoàfsqxi?”

“Dĩblgr nhiêdarkn, nhìuelbn làfsqx biếccuat ngay màfsqx.” Thámfjji đcideyqwk củbduea Tảrpbd Giai Tuệmzjk vẫatcjn tệmzjk nhưccuaitiam qua, côitiaccuamhwxc ra ngoàfsqxi cửzpwka.

Đickuuelbng Hựjakmu xem giờiksl, “Sao em đcidei sớmhwxm vậpbfwy? Em đcidei đcideâvbohu? Hay đcidepaksitiai đcideưccuaa em đcidei?”

Tảrpbd Giai Tuệmzjk mớmhwxi tốxxzxt nghiệmzjkp đcidekxbgi họjuwjc, thờiksli gian nàfsqxy củbduea côitia chỉyzjssjqfng đcidepaks nghỉyzjs ngơbujyi vàfsqx du lịakdgch. Vìuelb vậpbfwy thưccuaikslng  ngàfsqxy khi Đickuuelbng Hựjakmu ra ngoàfsqxi, côitiadtjbn lưccuaiksli biếccuang ngủbdue say sưccuaa trêdarkn giưccuaikslng. Nhưccuang hôitiam nay côitia lạkxbgi dậpbfwy sớmhwxm, còdtjbn đcideakdgnh ra đcideưccuaikslng vàfsqxo giờikslfsqxy.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk mang giầkutzy, bắeqdkn cho anh mộyqwkt cámfjji lưccuaikslm sắeqdkc lẹbbvcm, “Khôitiang dámfjjm làfsqxm phiềeijun anh, hôitiam nay tôitiai đcidei coi mắeqdkt!”

“Sao?” Đickuuelbng Hựjakmu bịakdg sốxxzxc, anh vộyqwki kécnfeo tay côitia

“Coi mắeqdkt? Em coi mắeqdkt ai?”

“Ai cầkutzn anh quan tâvbohm?” Tảrpbd Giai Tuệmzjk hấubtft tay Đickuuelbng Hựjakmu, côitia nổuiofi giậpbfwn đcideùsjqfng đcideùsjqfng nhìuelbn anh, “Hôitiam nay, tôitiai sẽaaqp đcidei gặuoiop mộyqwkt ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang tuyệmzjkt vờiksli, tốxxzxt hơbujyn anh gấubtfp trăcnfem ngàfsqxn lầkutzn.” Côitiafsqxm ồuelbn xong, liềeijun phóvrcwng ngay ra ngoàfsqxi.

Đickuuelbng Hựjakmu choámfjjng vámfjjng đcidesjqfng chếccuat trêdarkn tạkxbgi chỗvtcf. Đickuếccuan khi tiếccuang bưccuamhwxc châvbohn củbduea côitia xa dầkutzn, anh mớmhwxi cau màfsqxy đcidei tớmhwxi đcidei lui, anh giậpbfwn giữatcjxjfkt lêdarkn. “Con nhỏkpjq đcideámfjjng ghécnfet, chưccuaa gìuelb đcideãrpbd vộyqwki lậpbfwp gia đcideìuelbnh.”

Tuy rằbfszng mởbujy miệmzjkng ra làfsqx mắeqdkng côitia, nhưccuang Đickuuelbng Hựjakmu vẫatcjn khôitiang khốxxzxng chếccua đcideưccuazycgc hàfsqxnh đcideyqwkng củbduea  bảrpbdn thâvbohn. Anh nhanh chóvrcwng rửzpwka mặuoiot, lậpbfwt đcidepbfwt đcidegnavy chìuelba khoámfjj xe chạkxbgy theo.

Xe chạkxbgy qua khắeqdkp cámfjjc con đcideưccuaikslng phồuelbn hoa trong thàfsqxnh phốxxzx. Cóvrcw lẽaaqp ôitiang trờiksli nghe đcideưccuazycgc van xin trong lòdtjbng Đickuuelbng Hựjakmu nêdarkn khi chạkxbgy ngang qua mộyqwkt quámfjjn càfsqx phêdark ngoàfsqxi quảrpbdng trưccuaikslng, anh bắeqdkt gặuoiop Tảrpbd Giai Tuệmzjk đcideang ngồuelbi ngay cửzpwka sổuiof, Đickuuelbng Hựjakmu khôitiang hềeiju nghĩblgr ngợzycgi, lậpbfwp tứsjqfc tấubtfp xe vàfsqxo ven đcideưccuaikslng, đcidegnavy cửzpwka đcidei thẳatcjng vàfsqxo quámfjjn càfsqx phêdark.


Đickuuelbng Hựjakmu tậpbfwn mắeqdkt chứsjqfng kiếccuan Tảrpbd Giai Tuệmzjk ngồuelbi đcidexxzxi diệmzjkn vớmhwxi mộyqwkt ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang. Dámfjjng vẻrocs củbduea ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang đcideóvrcwuelbng tao nhãrpbd lịakdgch sựjakm, nhưccuang Đickuuelbng Hựjakmu lạkxbgi thấubtfy chưccuamhwxng mắeqdkt cựjakmc kỳzyax. Chỉyzjs cầkutzn thấubtfy sơbujy Tảrpbd Giai Tuệmzjkccuaơbujyi cưccuaiksli vớmhwxi anh ta làfsqxbujyn bựjakmc củbduea anh lạkxbgi tăcnfeng lêdarkn gấubtfp bộyqwki.

Đickuuelbng Hựjakmu thấubtfy anh ta đcideưccuaa cho Tảrpbd Giai Tuệmzjk mộyqwkt hộyqwkp gấubtfm, Tảrpbd Giai Tuệmzjk nhậpbfwn lấubtfy mởbujy ra xem, côitia gậpbfwt gùsjqffsqxi lòdtjbng, cưccuaiksli tưccuaơbujyi nhưccua hoa.

Đickuuelbng Hựjakmu nghe thấubtfy tiếccuang trámfjji tim mìuelbnh námfjjt vụcnfen. Khôitiang cầkutzn nghĩblgruelbng biếccuat hộyqwkp gấubtfm đcideóvrcwfsqxuelb. Đickuãrpbd vậpbfwy anh còdtjbn thấubtfy Tảrpbd Giai Tuệmzjk gậpbfwt đcidekutzu, anh khôitiang tàfsqxi nàfsqxo kiểpaksm soámfjjt đcideưccuazycgc bảrpbdn thâvbohn. Nhâvbohn viêdarkn trong quámfjjn còdtjbn chưccuaa kịakdgp chàfsqxo đcideóvrcwn, anh đcideãrpbditiang thẳatcjng tớmhwxi chỗvtcf Tảrpbd Giai Tuệmzjk.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk đcideang vui vẻrocs nghe ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang ngồuelbi đcidexxzxi diệmzjkn nóvrcwi chuyệmzjkn, khôitiang biếccuat sựjakm xuấubtft hiệmzjkn củbduea Đickuuelbng Hựjakmu. Sựjakmc cảrpbdm thấubtfy hai mũuelbi nhọjuwjn sắeqdkc lẹbbvcm chĩblgra vàfsqxo sau lưccuang, côitiasjqfng mìuelbnh, xoay đcidekutzu lạkxbgi gặuoiop ngay đcideôitiai mắeqdkt u ámfjjm củbduea Đickuuelbng Hựjakmu.

Ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang ngồuelbi đcidexxzxi diệmzjkn cũuelbng kinh ngạkxbgc, anh ta nghệmzjkt mặuoiot ra nhìuelbn.

Đickuuelbng Hựjakmu tiếccuan đcideếccuan gầkutzn nhìuelbn thấubtfy rõbhmcfsqxng đcideuelb trong tay Tảrpbd Giai Tuệmzjk. Quảrpbd nhiêdarkn anh đcidemfjjn khôitiang sai, đcideúmyebng làfsqx nhẫatcjn, chếccuat tiệmzjkt!

Đickuuelbng Hựjakmu lôitiai côitia đcidesjqfng dậpbfwy tứsjqfc khắeqdkc. Anh cưccuamhwxp nhẫatcjn khỏkpjqi tay Tảrpbd Giai Tuệmzjk, nécnfem sang mộyqwkt bêdarkn, rồuelbi hậpbfwm hựjakmc đcideakdgnh kécnfeo côitia đcidei.

“Nàfsqxy anh…”

“Im miệmzjkng!” Đickuuelbng Hựjakmu khôitiang nghe côitiavrcwi, tứsjqfc giậpbfwn lôitiai côitia đcidei.

Ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang ngồuelbi đcidexxzxi diệmzjkn đcidesjqfng dậpbfwy, tiếccuan lêdarkn ngăcnfen cảrpbdn Đickuuelbng Hựjakmu. Anh ta nhìuelbn Đickuuelbng Hựjakmu, mỉyzjsm cưccuaiksli, “Anh nàfsqxy, anh cóvrcw quámfjj bấubtft lịakdgch sựjakm vớmhwxi côitiaubtfy khôitiang?”

Áuoionh mắeqdkt Đickuuelbng Hựjakmu nhìuelbn anh ta trởbujydarkn thiếccuau thâvbohn thiệmzjkn, anh gằbfszn giọjuwjng, “Tôitiai khôitiang phảrpbdi ngưccuaiksli Phámfjjp, khôitiang thíxjfkch giảrpbd vờiksl lịakdgch sựjakm. Còdtjbn anh…” Vẻrocs mặuoiot anh càfsqxng ngàfsqxy càfsqxng xấubtfu xíxjfk khóvrcw coi, “Cúmyebt xa ra! Côitiaubtfy đcideãrpbdvrcw chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi.”

“Nàfsqxy, họjuwj Đickuuelbng kia…”

“Em im lặuoiong cho tôitiai!” Đickuuelbng Hựjakmu quámfjjt ầkutzm lêdarkn.


Tảrpbd Giai Tuệmzjk thứsjqfc thờiksli ngậpbfwm miệmzjkng, anh chàfsqxng nàfsqxy nổuiofi cámfjju thậpbfwt đcideámfjjng sợzycg!

Ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang đcidesjqfng chắeqdkn trưccuamhwxc Đickuuelbng Hựjakmu khôitiang chịakdgu thôitiai, anh ta nởbujy nụcnfeccuaiksli, “Tôitiai biếccuat côitiaubtfy cóvrcw chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi nêdarkn mớmhwxi tớmhwxi gặuoiop.”

“Nóvrcwi gìuelb? Đickuuelb cặuoion bãrpbd…” Đickuuelbng Hựjakmu túmyebm cổuiof ámfjjo củbduea anh ta.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk sợzycgrpbdi vộyqwki cảrpbdn lạkxbgi. May làfsqx quámfjjn càfsqx phêdark vắeqdkng khámfjjch, chủbdue quámfjjn trôitiang thấubtfy cũuelbng hớmhwxt hơbujy hớmhwxt hảrpbdi khuyêdarkn ngăcnfen.

Ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang thấubtfy Đickuuelbng Hựjakmu giậpbfwn dữatcj, anh ta quýefhpnh quámfjjng giảrpbdi thíxjfkch, “Tôitiai nghĩblgr anh đcideãrpbd hiểpaksu lầkutzm. Sởbujyblgritiai gặuoiop côitia Tảrpbdfsqx đcidepaks đcideưccuaa nhẫatcjn cho côitiaubtfy.”

“Nhẫatcjn cũuelbng chuẩgnavn bịakdg luôitian rồuelbi? Anh đcidesjqfng vớmhwxi côitiaubtfy ưccua? Anh tưccuabujyng gặuoiop côitiaubtfy mộyqwkt lầkutzn làfsqxitiaubtfy đcideuelbng ýefhp lờiksli cầkutzu hôitian củbduea anh ngay?” Đickuuelbng Hựjakmu tứsjqfc giậpbfwn, muốxxzxn đcideámfjjnh anh ta.

Anh ta sợzycg xanh mặuoiot, “Khôitiang phảrpbdi. Tạkxbgi sao tôitiai lạkxbgi muốxxzxn cầkutzu hôitian côitia Tảrpbd? Côitiaubtfy chỉyzjs đcideuoiot nhẫatcjn ởbujy chỗvtcfitiai. Nhẫatcjn làfsqxm xong, tôitiai đcideếccuan giao hàfsqxng cho khámfjjch màfsqx.”

mfjji gìuelb?

Đickuuelbng Hựjakmu bầkutzn thầkutzn, tay anh vôitia thứsjqfc thảrpbd lỏkpjqng.

Ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang tóvrcwm lấubtfy cơbujy hộyqwki tứsjqfc thìuelb, anh ta chỉyzjsfsqxo chiếccuac nhẫatcjn, nóvrcwi vớmhwxi Tảrpbd Giai Tuệmzjk, “Vậpbfwy…nhẫatcjn tôitiai giao rồuelbi, tôitiai vềeiju.” Anh ta cầkutzm cặuoiop xámfjjch, phóvrcwng khỏkpjqi quámfjjn càfsqx phêdark.

Mọjuwji ngưccuaiksli xung quanh thấubtfy chỉyzjsfsqx hiểpaksu lầkutzm nêdarkn ngoảrpbdnh lạkxbgi tiếccuap tụcnfec thưccuabujyng thứsjqfc càfsqx phêdark, khôitiang đcidepaks ýefhp tớmhwxi bêdarkn nàfsqxy.

Đickuuelbng Hựjakmu đcidesjqfng thừktnj ra. Mộyqwkt hồuelbi sau, anh mớmhwxi quay qua nhìuelbn Tảrpbd Giai Tuệmzjk. Tảrpbd Giai Tuệmzjkccuaiksli gian xảrpbdo, từktnj tốxxzxn ngồuelbi xuốxxzxng ghếccua, loay hoay đcideeo thửzpwk chiếccuac nhẫatcjn trong hộyqwkp gấubtfm.

“Nàfsqxy, rồuelbng phun lửzpwka, anh đcideakdgnh đcidesjqfng đcideóvrcw bao lâvbohu nữatcja? Anh đcideakdgnh đcidesjqfng đcideóvrcwfsqxm tưccuazycgng hảrpbd? Anh cảrpbdn trởbujy việmzjkc buôitian bámfjjn củbduea ngưccuaiksli ta kia kìuelba.” Côitiaxjfkn cưccuaiksli, biếccuang nhámfjjc nhámfjjy mắeqdkt vớmhwxi anh.

Đickuuelbng Hựjakmu bâvbohy giờiksl mớmhwxi cóvrcw phảrpbdn ứsjqfng, anh ngồuelbi xuốxxzxng nhìuelbn côitia trâvbohn trâvbohn, “Làfsqxm vậpbfwy làfsqx sao?”

“Gìuelbfsqx sao nàfsqxy sao kia?” Tảrpbd Giai Tuệmzjk thong dong cầkutzm ly càfsqx phêdarkdarkn uốxxzxng.

“Em nóvrcwi vớmhwxi tôitiai em đcidei coi mắeqdkt.” Đickuuelbng Hựjakmu hơbujyi nheo mắeqdkt.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk nhưccuamhwxng ngưccuaiksli ra trưccuamhwxc, côitiaccuaiksli hìuelbuelb, “Ơdark? Anh lo lắeqdkng cho em hảrpbd?” Côitia giơbujy tay xem đcideuelbng hồuelb, ýefhpccuaiksli nơbujyi khoécnfe miệmzjkng càfsqxng sâvbohu, “Còdtjbn chưccuaa tớmhwxi nửzpwka tiếccuang thìuelb đcideãrpbduelbm thấubtfy em, Paris nhỏkpjq lắeqdkm sao anh? Vậpbfwy chứsjqfng minh anh lo lắeqdkng thậpbfwt rồuelbi.”

Đickuuelbng Hựjakmu chợzycgt hiểpaksu mìuelbnh đcideãrpbd bịakdg lừktnja, “Em chọjuwjc tôitiai?”

“Làfsqxm gìuelbvrcw!” Tảrpbd Giai Tuệmzjk mỉyzjsm cưccuaiksli.

“Nhẫatcjn nàfsqxy làfsqx sao?” Đickuuelbng Hựjakmu càfsqxng nhíxjfku chặuoiot màfsqxy.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk lắeqdkc lắeqdkc hộyqwkp gấubtfm, “Nhẫatcjn nàfsqxy em đcideakdgnh mang đcidei cầkutzu hôitian chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi củbduea em.”

“Em nóvrcwi cámfjji quámfjji gìuelb thếccua?” Đickuuelbng Hựjakmu nổuiofi giậpbfwn giậpbfwt lấubtft hộyqwkp nhẫatcjn mởbujy ra xem. Đickuúmyebng làfsqxvrcw cảrpbd nhẫatcjn nam. Cơbujyn giậpbfwn trong lòdtjbng anh tăcnfeng vụcnfet, anh nhìuelbn côitia chòdtjbng chọjuwjc, “Em đcideàfsqxo đcideâvbohu ra chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi? Em làfsqxm càfsqxn gìuelb vậpbfwy?”

Tảrpbd Giai Tuệmzjkccuaiksli tưccuaơbujyi roi róvrcwi, côitia nhámfjjy mắeqdkt, “Chẳatcjng phảrpbdi hồuelbi nãrpbdy anh cũuelbng nóvrcwi vớmhwxi ngưccuaiksli ta làfsqx em cóvrcw chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi ưccua?”

Đickuuelbng Hựjakmu đcideiksl dẫatcjn, anh quẫatcjn bámfjjch đcidebfszng hắeqdkng, “Tôitiai chỉyzjs cứsjqfu em.”

“Cứsjqfu em?” Tảrpbd Giai Tuệmzjk nhấubtfn mạkxbgnh.

“Nhìuelbn sơbujyfsqx biếccuat ngưccuaiksli đcideàfsqxn ôitiang đcideóvrcw si mêdark em. Nếccuau em coi mắeqdkt kiểpaksu ngưccuaiksli nhưccua anh ta, sau nàfsqxy em sẽaaqp hốxxzxi hậpbfwn.” Đickuuelbng Hựjakmu hung hăcnfeng lêdarkn tiếccuang.

Tảrpbd Giai Tuệmzjkccuaiksli rấubtft thoảrpbdi mámfjji, “Em làfsqxm gìuelb đcidepaks ýefhp anh ta. Trong lòdtjbng em chỉyzjsvrcw mộyqwkt mìuelbnh chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi củbduea em màfsqx thôitiai.”

“Tạkxbgi sao tôitiai khôitiang biếccuat em cóvrcw chồuelbng sắeqdkp cưccuamhwxi?” Đickuuelbng Hựjakmu khóvrcw chịakdgu, lôitiang màfsqxy củbduea anh càfsqxng cau chặuoiot.

Tảrpbd Giai Tuệmzjkccuaiksli tủbduem tỉyzjsm, “Vốxxzxn dĩblgr em chưccuaa dámfjjm chắeqdkc chắeqdkn. Em khôitiang biếccuat cámfjjch gọjuwji nàfsqxy cóvrcw thểpaks gắeqdkn vàfsqxo ngưccuaiksli nàfsqxo đcideóvrcw hay khôitiang ngờiksl ngưccuaiksli nàfsqxo đcideóvrcwdtjbn sốxxzxt ruộyqwkt hơbujyn cảrpbd em. Thếccuadarkn mọjuwji chuyệmzjkn đcideãrpbd đcideâvbohu vàfsqxo đcideubtfy mấubtft rồuelbi.”

“Nóvrcwi gìuelb lạkxbg vậpbfwy?” Đickuuelbng Hựjakmu khôitiang hiểpaksu.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk chỉyzjs hộyqwkp gấubtfm trêdarkn tay anh, “Anh muốxxzxn biếccuat chồuelbng chưccuaa cưccuamhwxi củbduea em làfsqx ai chăcnfeng? Ai cầkutzm hộyqwkp gấubtfm thìuelb ngưccuaiksli đcideóvrcwfsqx chồuelbng tưccuaơbujyng lai củbduea em.”

Sao cơbujy?

Đickuuelbng Hựjakmu ngơbujy ngámfjjc nhìuelbn chiếccuac hộyqwkp trong tay mìuelbnh.

Tảrpbd Giai Tuệmzjk sung sưccuamhwxng cầkutzm lạkxbgi hộyqwkp gấubtfm. Côitiamyebt chiếccuac nhẫatcjn ra khỏkpjqi hộyqwkp, côitia chu miệmzjkng nóvrcwi, “Anh Đickuuelbng Hựjakmu, anh cóvrcw đcidexxzxng ýefhp lấubtfy em khôitiang?”

Đickuuelbng Hựjakmu trốxxzx mắeqdkt nhìuelbn, “Em…em…”

“Khôitiang từktnj chốxxzxi coi nhưccua đcideuelbng ýefhp.” Tảrpbd Giai Tuệmzjk huýefhpt sámfjjo mộyqwkt cámfjji, đcideeo nhẫatcjn lêdarkn ngóvrcwn ámfjjp úmyebt củbduea anh, “Kểpaks từktnj ngàfsqxy hôitiam nay, anh chíxjfknh làfsqx chồuelbng chưccuaa cưccuamhwxi củbduea em. Anh nhớmhwx chọjuwjn ngàfsqxy tốxxzxt đcidepaks tổuiof chứsjqfc đcideámfjjm cưccuamhwxi nha.”

Đickuuelbng Hựjakmu choámfjjng vámfjjng đcidekutzu óvrcwc, làfsqxm sao màfsqx trong tíxjfkch tắeqdkc anh đcideãrpbd đcideíxjfknh hôitian rồuelbi thếccuafsqxy?



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.