Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 10-Chương 10 : Cầu Hôn Lần Thứ Hai

    trước sau   

engs biệcxdlt thựrjkq, Lệcxdl Minh Vũbpsy đmxiaãtsxd vềgebx nhàuilk từsbop sớnvjhm. Códqlv lẽzqys thấriuzy Tôlutb Nhiễwknfm muộumndn quázdfmyqyon chưsqiwa vềgebx, anh cầxraxm lấriuzy chìmtsoa khoázdfm xe, đmxiauilknh đmxiai ra ngoàuilki. Tôlutb Nhiễwknfm đmxiaúengsng lúengsc đmxiai vàuilko, trôlutbng thấriuzy vậfuzwy, côlutbadori bấriuzt ngờbqhs, “Anh đmxiauilknh ra ngoàuilki?”

Lệcxdl Minh Vũbpsy ngoảtwmunh đmxiaxraxu nhìmtson côlutb, anh mỉorgxm cưsqiwbqhsi, cấriuzt chìmtsoa khoázdfm vềgebx chỗnemcbpsy, “Khôlutbng, anh đmxiauilknh đmxiai tìmtsom em.” Anh kélutbo côlutb lạqurri quan sázdfmt mộumndt lưsqiwhbaot từsbop trêzdfmn xuốzdfmng dưsqiwnvjhi, “Em đmxiai đmxiaânrwku thếwgqv?”

“Chẳqurrng phảtwmui em đmxiaãtsxd gọgebxi đmxiaiệcxdln thoạqurri bázdfmo em đmxiaếwgqvn nhàuilkuilk ăbdsjn bázdfmnh gạqurro àuilk?” Tôlutb Nhiễwknfm đmxiaghot anh kélutbo mìmtsonh, côlutb nhìmtson thẳqurrng vàuilko đmxiaôlutbi mắeayrt đmxiaen ôlutbn hoàuilk củghota anh.

Lệcxdl Minh Vũbpsy nởcjmq nụmjvksqiwbqhsi nuôlutbng chiềgebxu, anh cũbpsyng khôlutbng hỏldcgi thêzdfmm.

uilkn đmxiaêzdfmm buôlutbng xuốzdfmng, bao phủghot khắeayrp nơadori, bầxraxu trờbqhsi sau cơadorn mưsqiwa sázdfmng sủghota vàuilk trong veo nhưsqiw đmxiaôlutbi mắeayrt củghota trẻnvew con, sázdfmng lấriuzp lázdfmnh muôlutbn vàuilkn vìmtso sao.

Sau khi ăbdsjn tốzdfmi, Tôlutb Nhiễwknfm tựrjkq tay xay hạqurrt càuilk phêzdfm, pha cho anh uốzdfmng. Côlutbrvwh cửzdfma phòyqyong sázdfmch hai tiếwgqvng, bêzdfmn trong vọgebxng ra tiếwgqvng nódqlvi dễwknf nghe…


“Vàuilko đmxiai.”

lutb đmxiafmsmy cửzdfma bưsqiwnvjhc vàuilko, mùshnfi càuilk phêzdfm thơadorm nồjccvng cũbpsyng ùshnfa theo vàuilko trong.

Lệcxdl Minh Vũbpsy kinh ngạqurrc, anh vộumndi nhậfuzwn lấriuzy ly càuilk phêzdfm, cấriuzt giọgebxng nồjccvng hậfuzwu, “Em mang lêzdfmn cho anh làuilkm gìmtso?”

“Ly càuilk phêzdfmuilky làuilk do tựrjkq em pha cho anh. Anh nếwgqvm thửzdfm đmxiai.” Miệcxdlng Tôlutb Nhiễwknfm nhếwgqvch lêzdfmn mộumndt đmxiaưsqiwbqhsng cong dịuilku dàuilkng.

Đfdwoôlutbi mắeayrt Lệcxdl Minh Vũbpsy loélutb vẻnvew mừsbopng rỡtwmu, “Thậfuzwt khôlutbng?” Anh uốzdfmng ngay mộumndt hớnvjhp, gậfuzwt đmxiaxraxu lia lịuilka, “Ngon quázdfm.”

“Khen cho códqlv phảtwmui khôlutbng?” Tôlutb Nhiễwknfm cưsqiwbqhsi toe toélutbt.

“Làuilkm gìmtsodqlv!” Lệcxdl Minh Vũbpsy đmxiajccvt ly càuilk phêzdfm xuốzdfmng bàuilkn, anh kélutbo côlutb ngồjccvi xuốzdfmng ghếwgqvlutb pha, mỉorgxm cưsqiwbqhsi nhìmtson côlutb, “Em thấriuzy anh giốzdfmng nódqlvi dốzdfmi khôlutbng?”

“Làuilkm sao em biếwgqvt đmxiaưsqiwhbaoc? Con ngưsqiwbqhsi anh lòyqyong dạqurr thânrwkm sânrwku khódqlv đmxiazdfmn, ai biếwgqvt anh nódqlvi cânrwku làuilk thậfuzwt, cânrwku nàuilko làuilk giảtwmu?” Tôlutb Nhiễwknfm ngoan ngoãtsxdn ngồjccvi bêzdfmn cạqurrnh anh, côlutb cốzdfmmtsonh chòyqyong ghẹfexvo anh.

Lệcxdl Minh Vũbpsy nhíbljdu màuilky, “Em thấriuzy anh nódqlvi gìmtso lừsbopa em?”

“Lẽzqysuilko anh chỉorgx toàuilkn nódqlvi thậfuzwt vớnvjhi em?” Tôlutb Nhiễwknfm tranh cãtsxdi.

“Chuyệcxdln nàuilky thìmtso…”Anh giảtwmu vờbqhs trầxraxm tưsqiw, “Đfdwoôlutbi khi cũbpsyng khódqlv trázdfmnh lờbqhsi nódqlvi dốzdfmi thiệcxdln ýdmcc.”

lutb Nhiễwknfm bậfuzwt cưsqiwbqhsi.

sqiwnvjhi ázdfmnh đmxiaèjxhcn ấriuzm ázdfmp, nụmjvksqiwbqhsi củghota côlutb hếwgqvt sứphwic cuốzdfmn húengst, Lệcxdl Minh Vũbpsy nhìmtson đmxiaếwgqvn xao xuyếwgqvn, anh khôlutbng nélutbn nổhbgbi tìmtsonh cảtwmum, cúengsi thấriuzp đmxiaxraxu hôlutbn côlutb. Tôlutb Nhiễwknfm cũbpsyng khôlutbng nélutb trázdfmnh, côlutb nhắeayrm mắeayrt chờbqhs đmxiahbaoi. Sau mộumndt nụmjvklutbn triềgebxn miêzdfmn, gưsqiwơadorng mặjccvt côlutb đmxialdcg bừsbopng.


Lệcxdl Minh Vũbpsy hiếwgqvm khi trôlutbng thấriuzy dázdfmng vẻnvew dịuilku hiềgebxn củghota côlutb, anh lưsqiwu luyếwgqvn nhìmtson côlutb.

Thấriuzy anh nhìmtson mìmtsonh khôlutbng chớnvjhp mắeayrt, Tôlutb Nhiễwknfm xấriuzu hổhbgb cụmjvkp mắeayrt, côlutbdqlvi nhỏldcgbljdu, “Anh nódqlvi anh muốzdfmn chăbdsjm sódqlvc em cảtwmu đmxiabqhsi, thậfuzwt khôlutbng?”

Mắeayrt Lệcxdl Minh Vũbpsy xao đmxiaumndng muôlutbn vàuilkn cảtwmum xúengsc…

“Dĩdmcc nhiêzdfmn.”

lutb Nhiễwknfm rủghot mi, “Nhưsqiwng nếwgqvu em từsbopng làuilkm hạqurri anh thìmtso sao?”

Lệcxdl Minh Vũbpsy sửzdfmng sốzdfmt, anh cưsqiwbqhsi vélutbo mũbpsyi côlutb, “Bốzdfmn năbdsjm trưsqiwnvjhc vàuilk bốzdfmn năbdsjm sau, anh đmxiagebxu tổhbgbn thưsqiwơadorng em. Nếwgqvu em códqlvuilkm hạqurri anh thìmtso anh vẫbpsyn còyqyon nợhbao em.”

“Khôlutbng, làuilk em nợhbao anh mớnvjhi đmxiaúengsng.” Tôlutb Nhiễwknfm đmxiaázdfmp ngay.

Lệcxdl Minh Vũbpsy nhìmtson côlutb, đmxiaázdfmy mắeayrt anh hiệcxdln lêzdfmn mộumndt tia chầxraxn chờbqhs. Anh kélutbo côlutbuilko lòyqyong, nânrwkng cằwpigm côlutbzdfmn, thủghot thỉorgx hỏldcgi côlutb, “Em nợhbao anh cázdfmi gìmtso?”

lutb Nhiễwknfm házdfm to miệcxdlng, giọgebxng anh rấriuzt thấriuzp rấriuzt nhẹfexv nhưsqiwng thấriuzp thoázdfmng mộumndt tia chấriuzt vấriuzn. Cânrwku nódqlvi củghota côlutb đmxiaãtsxd khiếwgqvn anh chúengs ýdmcc.

lutb Nhiễwknfm khôlutbng thốzdfmt thàuilknh lờbqhsi. Côlutb muốzdfmn nódqlvi hếwgqvt tấriuzt cảtwmu vớnvjhi anh, côlutb muốzdfmn hỏldcgi anh cảtwmum thấriuzy thếwgqvuilko khi đmxiazdfmi diệcxdln vớnvjhi kẻnvew thùshnfuilklutb, nhưsqiwng mọgebxi cânrwku hỏldcgi củghota côlutb đmxiagebxu biếwgqvn mấriuzt trong vẻnvew dịuilku dàuilkng củghota anh.

“Khôlutbng, em cảtwmum thấriuzy em thiếwgqvu anh rấriuzt nhiềgebxu…thờbqhsi gian.” Côlutb trảtwmu lờbqhsi thìmtso thàuilko, rồjccvi chủghot đmxiaumndng sàuilk vàuilko lòyqyong anh, giang tay ôlutbm chặjccvt thắeayrt lưsqiwng củghota anh.

Nếwgqvu anh khôlutbng muốzdfmn nhắeayrc, côlutbbpsyng khôlutbng đmxiagebx cậfuzwp. Nếwgqvu códqlv thểghot, côlutb chỉorgx muốzdfmn dùshnfng phầxraxn đmxiabqhsi còyqyon lạqurri củghota mìmtsonh đmxiaghotshnf đmxiaeayrp cho anh. Sau khi biếwgqvt sựrjkq thậfuzwt, nỗnemci oázdfmn hậfuzwn củghota côlutb vớnvjhi anh đmxiaãtsxd tiêzdfmu tan, côlutb chỉorgxyqyon cảtwmum thấriuzy tiếwgqvc nuốzdfmi vàuilk hốzdfmi lỗnemci.

Lệcxdl Minh Vũbpsy khôlutbng hiểghotu suy nghĩdmcc củghota côlutb. Anh chỉorgx thấriuzy tốzdfmi nay côlutb quázdfm mứphwic đmxiaázdfmng yêzdfmu vàuilk đmxiaiềgebxm đmxiaqurrm, tim anh rạqurro rựrjkqc nhưsqiw bịuilkjxhco càuilko. Lệcxdl Minh Vũbpsy siếwgqvt chặjccvt cázdfmnh tay, anh cúengsi thấriuzp đmxiaxraxu nhẹfexv đmxiajccvt nụmjvklutbn lêzdfmn tódqlvc côlutb


“Chúengsng ta đmxiai đmxiaăbdsjng kýdmcc kếwgqvt hôlutbn đmxiaưsqiwhbaoc khôlutbng em?” Anh hỏldcgi líbljd nhíbljd.

lutb Nhiễwknfm ngẩfmsmng đmxiaxraxu, mắeayrt côlutbzdfmng lấriuzp lázdfmnh nhưsqiw ngàuilkn vìmtso sao.

“Hoàuilk Vy bìmtsonh an vôlutb sựrjkquilk em.” Anh nódqlvi, mộumndt tia nưsqiwơadorng chiềgebxu vụmjvkt qua mắeayrt anh.

“Em biếwgqvt.” Tôlutb Nhiễwknfm nhìmtson xuốzdfmng, “Hôlutbm nay chịuilkriuzy đmxiaãtsxd đmxiaếwgqvn tìmtsom em.”

Vẻnvew ngạqurrc nhiêzdfmn quélutbt qua mắeayrt Lệcxdl Minh Vũbpsy.

lutb Nhiễwknfm lạqurri ngưsqiwnvjhc lêzdfmn, đmxiaódqlvn nhậfuzwn ázdfmnh mắeayrt củghota anh, “Hoàuilk Vy bìmtsonh an vôlutb sựrjkq, anh sẽzqysdqlv việcxdlc ưsqiw?”

Anh cưsqiwbqhsi, “Tạqurri sao lạqurri hỏldcgi vậfuzwy?”

“Em biếwgqvt anh đmxiaãtsxd bỏldcgador hộumndi đmxiaázdfmnh đmxiahbgb Hạqurr Minh Hàuilk.”

“Anh códqlv thểghot hiểghotu thàuilknh em đmxiaang lo lắeayrng cho anh khôlutbng?” Khoélutb mắeayrt Lệcxdl Minh Vũbpsy hiệcxdln ýdmccsqiwbqhsi thậfuzwt sânrwku.

lutb Nhiễwknfm cũbpsyng khôlutbng giấriuzu diếwgqvm, côlutbdqlvi thẳqurrng thắeayrn, “Đfdwoúengsng vậfuzwy, em lo lắeayrng, rấriuzt lo lắeayrng cho anh.”

nrwku nódqlvi củghota côlutb nhưsqiwuilkm tan chảtwmuy trázdfmi tim Lệcxdl Minh Vũbpsy, anh ôlutbm chặjccvt côlutb, chỉorgx muốzdfmn hoàuilk nhậfuzwp côlutbuilko mázdfmu thịuilkt củghota mìmtsonh, “Nhiễwknfm, em biếwgqvt anh chờbqhs em nódqlvi cânrwku nàuilky bao lânrwku rồjccvi khôlutbng?”

Tiếwgqvng tim đmxiafuzwp củghota anh vang lêzdfmn bêzdfmn tai côlutb. Mỗnemci mộumndt nhịuilkp đmxiafuzwp vữixnbng chãtsxdi đmxiagebxu khắeayrc sânrwku vàuilko lòyqyong côlutb, khiếwgqvn côlutb hạqurrnh phúengsc vôlutb biêzdfmn. Đfdwoếwgqvn lúengsc nàuilky Tôlutb Nhiễwknfm mớnvjhi nhậfuzwn ra quêzdfmn hếwgqvt cũbpsyng làuilk mộumndt kiểghotu hạqurrnh phúengsc. Khi côlutbuilk anh lựrjkqa chọgebxn chôlutbn giấriuzu sựrjkq thậfuzwt, khôlutbng ngờbqhs niềgebxm vui lạqurri códqlv tểghoth đmxiaếwgqvn đmxiaơadorn giảtwmun vàuilk thuậfuzwn lợhbaoi nhưsqiw vậfuzwy.

“Đfdwoázdfmng giázdfm khôlutbng?” Tôlutb Nhiễwknfm khẽzqys khàuilkng hỏldcgi anh. Côlutb tham lam híbljdt thởcjmqshnfi hưsqiwơadorng ấriuzm ázdfmp củghota anh, nódqlv nhưsqiw bếwgqvn đmxianemc an toàuilkn khiếwgqvn lázdfm lụmjvkc bìmtsonh trôlutbi lơador lữixnbng làuilklutbdqlvadori nưsqiwơadorng tựrjkqa.


Lệcxdl Minh Vũbpsynrwkng mặjccvt côlutbzdfmn, hơadori thởcjmqdqlvng hổhbgbi củghota anh phảtwmuuilko mũbpsyi côlutb, “Ngàuilkn vàuilkng khódqlv đmxiahbgbi nụmjvksqiwbqhsi mỹcgse nhânrwkn. Đfdwoázdfmng giázdfm.”

Mắeayrt Tôlutb Nhiễwknfm đmxiaxraxy cảtwmum kíbljdch, giọgebxng côlutb nghe hơadori nghẹfexvn ngàuilko, “Anh phảtwmui hứphwia vớnvjhi em, anh khôlutbng đmxiaưsqiwhbaoc đmxiaghot bảtwmun thânrwkn gặjccvp chuyệcxdln khôlutbng may.”

Anh cưsqiwbqhsi ấriuzm ázdfmp, “Anh hứphwia vớnvjhi em.”

lutb Nhiễwknfm dựrjkqa vàuilko lòyqyong anh, cảtwmum thụmjvkador thểghotdqlvng ấriuzm củghota anh.

“Nódqlvi vậfuzwy, em đmxiajccvng ýdmcc rồjccvi?” Lệcxdl Minh Vũbpsy hỏldcgi côlutb bằwpigng giọgebxng nházdfmc gừsbopng.

sqiwdqlvn rélutbn củghota anh lọgebxt vàuilko tai Tôlutb Nhiễwknfm, côlutb hạqurrnh phúengsc cọgebx mặjccvt vàuilko ngựrjkqc anh, buôlutbng mộumndt hơadori thởcjmquilki thoảtwmutsxdn, côlutb cốzdfm ýdmccdqlvi, “Anh cầxraxu hôlutbn em nhưsqiw vậfuzwy ưsqiw? Chẳqurrng códqlv thàuilknh ýdmccmtso.”

Lệcxdl Minh Vũbpsy vui nhưsqiw mởcjmq cờbqhs trong bụmjvkng, anh vỗnemc nhẹfexvsqiwng côlutb, cấriuzt giọgebxng sung sưsqiwnvjhng, “Em chờbqhs anh.” Anh lậfuzwt đmxiafuzwt đmxiai lạqurri chiếwgqvc tủghot cạqurrnh giázdfmzdfmch.

lutb Nhiễwknfm ngửzdfma cổhbgb nhìmtson anh cảtwmu buổhbgbi, khôlutbng hiểghotu anh đmxiaang làuilkm gìmtso.

Chưsqiwa bao lânrwku sau, Lệcxdl Minh Vũbpsy đmxiaãtsxd cầxraxm ra mộumndt chiếwgqvc hộumndp tinh tếwgqv, Tôlutb Nhiễwknfm nghệcxdlt mặjccvt nhìmtson anh. Anh bèjxhcn đmxiai lạqurri, mởcjmq hộumndp ra, nhẫbpsyn kim cưsqiwơadorng toảtwmuzdfmng lấriuzp lázdfmnh.

“Anh dùshnfng mộumndt chiếwgqvc nhẫbpsyn cầxraxu hôlutbn đmxiaưsqiwhbaoc khôlutbng?” Anh nhìmtson côlutbsqiwbqhsi.

lutb Nhiễwknfm kíbljdch đmxiaumndng đmxiaphwing bậfuzwt dậfuzwy, côlutb chỉorgxuilko nhẫbpsyn, “Khôlutbng phảtwmui mấriuzt rồjccvi ưsqiw?” Nhớnvjh tớnvjhi cảtwmunh ngàuilky đmxiaódqlv, côlutbdqlvt xa khôlutbn xiếwgqvt.

“Anh tìmtsom đmxiaưsqiwhbaoc rồjccvi.”

“Ai cưsqiwnvjhp đmxiajccv củghota anh vậfuzwy?” Tôlutb Nhiễwknfm hiếwgqvu kỳmxia.


Lệcxdl Minh Vũbpsyshnfng nụmjvksqiwbqhsi che giấriuzu nỗnemci buồjccvn trong mắeayrt, anh nódqlvi sơadoruilki, “Mộumndt têzdfmn tộumndi phạqurrm thôlutbi, khôlutbng quan trọgebxng, anh giao cảtwmunh sázdfmt xửzdfmdmcc rồjccvi.”

lutb Nhiễwknfm gậfuzwt đmxiaxraxu, khôlutbng chúengst nghi ngờbqhs.

Trong lúengsc nhấriuzt thờbqhsi, côlutbuilk anh đmxiagebxu im thin thíbljdt.

Hai ngưsqiwbqhsi mắeayrt tròyqyon mắeayrt dẹfexvt nhìmtson nhau cảtwmu buổhbgbi, Tôlutb Nhiễwknfm bậfuzwt cưsqiwbqhsi, “Anh khôlutbng thấriuzy mìmtsonh phảtwmui nódqlvi gìmtso vớnvjhi em àuilk?”

Lệcxdl Minh Vũbpsy thẹfexvn thùshnfng, anh đmxiawpigng hắeayrng, rúengst nhẫbpsyn ra khỏldcgi hộumndp, “Em…em códqlv đmxiazdfmng ýdmcc lấriuzy anh khôlutbng?” Nódqlvi hếwgqvt cânrwku, anh lạqurri đmxiaưsqiwa mắeayrt nhìmtson côlutb.

lutb Nhiễwknfm chờbqhs đmxiahbaoi lạqurri khôlutbng thấriuzy anh tiếwgqvp tụmjvkc, côlutb hỏldcgi, “Xong rồjccvi?”

Lệcxdl Minh Vũbpsydqlv phảtwmun ứphwing, cầxraxm nhẫbpsyn dợhbaom đmxiaeo vàuilko tay côlutb.

“Nàuilky, anh làuilkm gìmtso thếwgqv?” Tôlutb Nhiễwknfm rụmjvkt tay lạqurri.

“Đfdwoeo nhẫbpsyn.”

“Códqlv nhiêzdfmu đmxiaódqlvuilk coi làuilk cầxraxu hôlutbn em thàuilknh côlutbng rồjccvi hảtwmu?”

“Anh phảtwmui làuilkm gìmtso nữixnba?” Lệcxdl Minh Vũbpsy khôlutbng hiểghotu.

lutb Nhiễwknfm ra chiềgebxu suy tưsqiw, “Em xem phim vớnvjhi đmxiagebxc tiểghotu thuyếwgqvt thấriuzy đmxiaàuilkn ôlutbng cầxraxu hôlutbn rấriuzt lãtsxdng mạqurrn.”

“Lãtsxdng mạqurrn?” Lệcxdl Minh Vũbpsy trợhbaon tròyqyon mắeayrt ngơador ngázdfmc, “Lãtsxdng mạqurrn làuilkmtso?”

lutb Nhiễwknfm nhịuilkn cưsqiwbqhsi, đmxiaưsqiwa tay vỗnemc đmxiaxraxu anh nhưsqiw nựrjkqng nịuilku thúengssqiwng, “Chuyệcxdln nàuilky…anh cứphwi từsbop từsbop suy nghĩdmcc, hoặjccvc tìmtsom mộumndt ngưsqiwbqhsi códqlv kinh nghiệcxdlm họgebxc hỏldcgi. Tódqlvm lạqurri anh phảtwmui đmxiahbgbi kiểghotu cầxraxu hôlutbn lãtsxdng mạqurrn, em mớnvjhi đmxiajccvng ýdmcc.”

“Nhiễwknfm…”

lutb Nhiễwknfm hôlutbn mázdfm anh mộumndt cázdfmi, côlutbsqiwbqhsi tràuilkn trềgebx hạqurrnh phúengsc.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.