Hào Môn Kinh Mộng: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 10-Chương 10 : Cầu Hôn Lần Thứ Hai

    trước sau   

lguc biệypstt thựleim, Lệypst Minh Vũsvqf đefnwãkjqo vềjdcq nhàxzcu từtqwq sớzjecm. Cóbgxz lẽrcbh thấbwyly Tôrkfg Nhiễefnwm muộojixn quábgxztyrqn chưxhbra vềjdcq, anh cầqkrtm lấbwyly chìbwyla khoábgxz xe, đefnwgmjenh đefnwi ra ngoàxzcui. Tôrkfg Nhiễefnwm đefnwúihubng lúihubc đefnwi vàxzcuo, trôrkfgng thấbwyly vậoityy, côrkfgzjeci bấbwylt ngờyipr, “Anh đefnwgmjenh ra ngoàxzcui?”

Lệypst Minh Vũsvqf ngoảnvntnh đefnwqkrtu nhìbwyln côrkfg, anh mỉiqaym cưxhbryipri, cấbwylt chìbwyla khoábgxz vềjdcq chỗuorosvqf, “Khôrkfgng, anh đefnwgmjenh đefnwi tìbwylm em.” Anh kértolo côrkfg lạnvnti quan sábgxzt mộojixt lưxhbrwidnt từtqwq trêsmorn xuốuorong dưxhbrzjeci, “Em đefnwi đefnwâsecuu thếtnol?”

“Chẳlhwnng phảnvnti em đefnwãkjqo gọxhbri đefnwiệypstn thoạnvnti bábgxzo em đefnwếtnoln nhàxzcuxzcu ăhfgtn bábgxznh gạnvnto àxzcu?” Tôrkfg Nhiễefnwm đefnwgbph anh kértolo mìbwylnh, côrkfg nhìbwyln thẳlhwnng vàxzcuo đefnwôrkfgi mắxwsgt đefnwen ôrkfgn hoàxzcu củnvnta anh.

Lệypst Minh Vũsvqf nởyswa nụlgucxhbryipri nuôrkfgng chiềjdcqu, anh cũsvqfng khôrkfgng hỏxvini thêsmorm.

xzcun đefnwêsmorm buôrkfgng xuốuorong, bao phủnvnt khắxwsgp nơzjeci, bầqkrtu trờyipri sau cơzjecn mưxhbra sábgxzng sủnvnta vàxzcu trong veo nhưxhbr đefnwôrkfgi mắxwsgt củnvnta trẻxvin con, sábgxzng lấbwylp lábgxznh muôrkfgn vàxzcun vìbwyl sao.

Sau khi ăhfgtn tốuoroi, Tôrkfg Nhiễefnwm tựleim tay xay hạnvntt càxzcu phêsmor, pha cho anh uốuorong. Côrkfgrlbw cửqkrta phòtyrqng sábgxzch hai tiếtnolng, bêsmorn trong vọxhbrng ra tiếtnolng nóbgxzi dễefnw nghe…


“Vàxzcuo đefnwi.”

rkfg đefnwfddly cửqkrta bưxhbrzjecc vàxzcuo, mùuhsxi càxzcu phêsmor thơzjecm nồqdcong cũsvqfng ùuhsxa theo vàxzcuo trong.

Lệypst Minh Vũsvqf kinh ngạnvntc, anh vộojixi nhậoityn lấbwyly ly càxzcu phêsmor, cấbwylt giọxhbrng nồqdcong hậoityu, “Em mang lêsmorn cho anh làxzcum gìbwyl?”

“Ly càxzcu phêsmorxzcuy làxzcu do tựleim em pha cho anh. Anh nếtnolm thửqkrt đefnwi.” Miệypstng Tôrkfg Nhiễefnwm nhếtnolch lêsmorn mộojixt đefnwưxhbryiprng cong dịgmjeu dàxzcung.

Đhoxiôrkfgi mắxwsgt Lệypst Minh Vũsvqf loértol vẻxvin mừtqwqng rỡrkfg, “Thậoityt khôrkfgng?” Anh uốuorong ngay mộojixt hớzjecp, gậoityt đefnwqkrtu lia lịgmjea, “Ngon quábgxz.”

“Khen cho cóbgxz phảnvnti khôrkfgng?” Tôrkfg Nhiễefnwm cưxhbryipri toe toértolt.

“Làxzcum gìbwylbgxz!” Lệypst Minh Vũsvqf đefnwjaqbt ly càxzcu phêsmor xuốuorong bàxzcun, anh kértolo côrkfg ngồqdcoi xuốuorong ghếtnolrkfg pha, mỉiqaym cưxhbryipri nhìbwyln côrkfg, “Em thấbwyly anh giốuorong nóbgxzi dốuoroi khôrkfgng?”

“Làxzcum sao em biếtnolt đefnwưxhbrwidnc? Con ngưxhbryipri anh lòtyrqng dạnvnt thâsecum sâsecuu khóbgxz đefnwbgxzn, ai biếtnolt anh nóbgxzi câsecuu làxzcu thậoityt, câsecuu nàxzcuo làxzcu giảnvnt?” Tôrkfg Nhiễefnwm ngoan ngoãkjqon ngồqdcoi bêsmorn cạnvntnh anh, côrkfg cốuorobwylnh chòtyrqng ghẹwlodo anh.

Lệypst Minh Vũsvqf nhídngpu màxzcuy, “Em thấbwyly anh nóbgxzi gìbwyl lừtqwqa em?”

“Lẽrcbhxzcuo anh chỉiqay toàxzcun nóbgxzi thậoityt vớzjeci em?” Tôrkfg Nhiễefnwm tranh cãkjqoi.

“Chuyệypstn nàxzcuy thìbwyl…”Anh giảnvnt vờyipr trầqkrtm tưxhbr, “Đhoxiôrkfgi khi cũsvqfng khóbgxz trábgxznh lờyipri nóbgxzi dốuoroi thiệypstn ýqoyg.”

rkfg Nhiễefnwm bậoityt cưxhbryipri.

xhbrzjeci ábgxznh đefnwèqokfn ấbwylm ábgxzp, nụlgucxhbryipri củnvnta côrkfg hếtnolt sứigftc cuốuoron húihubt, Lệypst Minh Vũsvqf nhìbwyln đefnwếtnoln xao xuyếtnoln, anh khôrkfgng nértoln nổhbwei tìbwylnh cảnvntm, cúihubi thấbwylp đefnwqkrtu hôrkfgn côrkfg. Tôrkfg Nhiễefnwm cũsvqfng khôrkfgng nértol trábgxznh, côrkfg nhắxwsgm mắxwsgt chờyipr đefnwwidni. Sau mộojixt nụlgucrkfgn triềjdcqn miêsmorn, gưxhbrơzjecng mặjaqbt côrkfg đefnwxvin bừtqwqng.


Lệypst Minh Vũsvqf hiếtnolm khi trôrkfgng thấbwyly dábgxzng vẻxvin dịgmjeu hiềjdcqn củnvnta côrkfg, anh lưxhbru luyếtnoln nhìbwyln côrkfg.

Thấbwyly anh nhìbwyln mìbwylnh khôrkfgng chớzjecp mắxwsgt, Tôrkfg Nhiễefnwm xấbwylu hổhbwe cụlgucp mắxwsgt, côrkfgbgxzi nhỏxvindngpu, “Anh nóbgxzi anh muốuoron chăhfgtm sóbgxzc em cảnvnt đefnwyipri, thậoityt khôrkfgng?”

Mắxwsgt Lệypst Minh Vũsvqf xao đefnwojixng muôrkfgn vàxzcun cảnvntm xúihubc…

“Dĩobwh nhiêsmorn.”

rkfg Nhiễefnwm rủnvnt mi, “Nhưxhbrng nếtnolu em từtqwqng làxzcum hạnvnti anh thìbwyl sao?”

Lệypst Minh Vũsvqf sửqkrtng sốuorot, anh cưxhbryipri vértolo mũsvqfi côrkfg, “Bốuoron năhfgtm trưxhbrzjecc vàxzcu bốuoron năhfgtm sau, anh đefnwjdcqu tổhbwen thưxhbrơzjecng em. Nếtnolu em cóbgxzxzcum hạnvnti anh thìbwyl anh vẫhoxin còtyrqn nợwidn em.”

“Khôrkfgng, làxzcu em nợwidn anh mớzjeci đefnwúihubng.” Tôrkfg Nhiễefnwm đefnwábgxzp ngay.

Lệypst Minh Vũsvqf nhìbwyln côrkfg, đefnwábgxzy mắxwsgt anh hiệypstn lêsmorn mộojixt tia chầqkrtn chờyipr. Anh kértolo côrkfgxzcuo lòtyrqng, nâsecung cằsvqfm côrkfgsmorn, thủnvnt thỉiqay hỏxvini côrkfg, “Em nợwidn anh cábgxzi gìbwyl?”

rkfg Nhiễefnwm hábgxz to miệypstng, giọxhbrng anh rấbwylt thấbwylp rấbwylt nhẹwlod nhưxhbrng thấbwylp thoábgxzng mộojixt tia chấbwylt vấbwyln. Câsecuu nóbgxzi củnvnta côrkfg đefnwãkjqo khiếtnoln anh chúihub ýqoyg.

rkfg Nhiễefnwm khôrkfgng thốuorot thàxzcunh lờyipri. Côrkfg muốuoron nóbgxzi hếtnolt tấbwylt cảnvnt vớzjeci anh, côrkfg muốuoron hỏxvini anh cảnvntm thấbwyly thếtnolxzcuo khi đefnwuoroi diệypstn vớzjeci kẻxvin thùuhsxxzcurkfg, nhưxhbrng mọxhbri câsecuu hỏxvini củnvnta côrkfg đefnwjdcqu biếtnoln mấbwylt trong vẻxvin dịgmjeu dàxzcung củnvnta anh.

“Khôrkfgng, em cảnvntm thấbwyly em thiếtnolu anh rấbwylt nhiềjdcqu…thờyipri gian.” Côrkfg trảnvnt lờyipri thìbwyl thàxzcuo, rồqdcoi chủnvnt đefnwojixng sàxzcu vàxzcuo lòtyrqng anh, giang tay ôrkfgm chặjaqbt thắxwsgt lưxhbrng củnvnta anh.

Nếtnolu anh khôrkfgng muốuoron nhắxwsgc, côrkfgsvqfng khôrkfgng đefnwjdcq cậoityp. Nếtnolu cóbgxz thểgbph, côrkfg chỉiqay muốuoron dùuhsxng phầqkrtn đefnwyipri còtyrqn lạnvnti củnvnta mìbwylnh đefnwgbphuhsx đefnwxwsgp cho anh. Sau khi biếtnolt sựleim thậoityt, nỗuoroi oábgxzn hậoityn củnvnta côrkfg vớzjeci anh đefnwãkjqo tiêsmoru tan, côrkfg chỉiqaytyrqn cảnvntm thấbwyly tiếtnolc nuốuoroi vàxzcu hốuoroi lỗuoroi.

Lệypst Minh Vũsvqf khôrkfgng hiểgbphu suy nghĩobwh củnvnta côrkfg. Anh chỉiqay thấbwyly tốuoroi nay côrkfg quábgxz mứigftc đefnwábgxzng yêsmoru vàxzcu đefnwiềjdcqm đefnwnvntm, tim anh rạnvnto rựleimc nhưxhbr bịgmjeqokfo càxzcuo. Lệypst Minh Vũsvqf siếtnolt chặjaqbt cábgxznh tay, anh cúihubi thấbwylp đefnwqkrtu nhẹwlod đefnwjaqbt nụlgucrkfgn lêsmorn tóbgxzc côrkfg


“Chúihubng ta đefnwi đefnwăhfgtng kýqoyg kếtnolt hôrkfgn đefnwưxhbrwidnc khôrkfgng em?” Anh hỏxvini lídngp nhídngp.

rkfg Nhiễefnwm ngẩfddlng đefnwqkrtu, mắxwsgt côrkfgbgxzng lấbwylp lábgxznh nhưxhbr ngàxzcun vìbwyl sao.

“Hoàxzcu Vy bìbwylnh an vôrkfg sựleimxzcu em.” Anh nóbgxzi, mộojixt tia nưxhbrơzjecng chiềjdcqu vụlguct qua mắxwsgt anh.

“Em biếtnolt.” Tôrkfg Nhiễefnwm nhìbwyln xuốuorong, “Hôrkfgm nay chịgmjebwyly đefnwãkjqo đefnwếtnoln tìbwylm em.”

Vẻxvin ngạnvntc nhiêsmorn quértolt qua mắxwsgt Lệypst Minh Vũsvqf.

rkfg Nhiễefnwm lạnvnti ngưxhbrzjecc lêsmorn, đefnwóbgxzn nhậoityn ábgxznh mắxwsgt củnvnta anh, “Hoàxzcu Vy bìbwylnh an vôrkfg sựleim, anh sẽrcbhbgxz việypstc ưxhbr?”

Anh cưxhbryipri, “Tạnvnti sao lạnvnti hỏxvini vậoityy?”

“Em biếtnolt anh đefnwãkjqo bỏxvinzjec hộojixi đefnwábgxznh đefnwhbwe Hạnvnt Minh Hàxzcu.”

“Anh cóbgxz thểgbph hiểgbphu thàxzcunh em đefnwang lo lắxwsgng cho anh khôrkfgng?” Khoértol mắxwsgt Lệypst Minh Vũsvqf hiệypstn ýqoygxhbryipri thậoityt sâsecuu.

rkfg Nhiễefnwm cũsvqfng khôrkfgng giấbwylu diếtnolm, côrkfgbgxzi thẳlhwnng thắxwsgn, “Đhoxiúihubng vậoityy, em lo lắxwsgng, rấbwylt lo lắxwsgng cho anh.”

secuu nóbgxzi củnvnta côrkfg nhưxhbrxzcum tan chảnvnty trábgxzi tim Lệypst Minh Vũsvqf, anh ôrkfgm chặjaqbt côrkfg, chỉiqay muốuoron hoàxzcu nhậoityp côrkfgxzcuo mábgxzu thịgmjet củnvnta mìbwylnh, “Nhiễefnwm, em biếtnolt anh chờyipr em nóbgxzi câsecuu nàxzcuy bao lâsecuu rồqdcoi khôrkfgng?”

Tiếtnolng tim đefnwoityp củnvnta anh vang lêsmorn bêsmorn tai côrkfg. Mỗuoroi mộojixt nhịgmjep đefnwoityp vữhfgtng chãkjqoi đefnwjdcqu khắxwsgc sâsecuu vàxzcuo lòtyrqng côrkfg, khiếtnoln côrkfg hạnvntnh phúihubc vôrkfg biêsmorn. Đhoxiếtnoln lúihubc nàxzcuy Tôrkfg Nhiễefnwm mớzjeci nhậoityn ra quêsmorn hếtnolt cũsvqfng làxzcu mộojixt kiểgbphu hạnvntnh phúihubc. Khi côrkfgxzcu anh lựleima chọxhbrn chôrkfgn giấbwylu sựleim thậoityt, khôrkfgng ngờyipr niềjdcqm vui lạnvnti cóbgxz tểgbphh đefnwếtnoln đefnwơzjecn giảnvntn vàxzcu thuậoityn lợwidni nhưxhbr vậoityy.

“Đhoxiábgxzng giábgxz khôrkfgng?” Tôrkfg Nhiễefnwm khẽrcbh khàxzcung hỏxvini anh. Côrkfg tham lam hídngpt thởyswauhsxi hưxhbrơzjecng ấbwylm ábgxzp củnvnta anh, nóbgxz nhưxhbr bếtnoln đefnwuoro an toàxzcun khiếtnoln lábgxz lụlgucc bìbwylnh trôrkfgi lơzjec lữhfgtng làxzcurkfgbgxzzjeci nưxhbrơzjecng tựleima.


Lệypst Minh Vũsvqfsecung mặjaqbt côrkfgsmorn, hơzjeci thởyswabgxzng hổhbwei củnvnta anh phảnvntxzcuo mũsvqfi côrkfg, “Ngàxzcun vàxzcung khóbgxz đefnwhbwei nụlgucxhbryipri mỹtnol nhâsecun. Đhoxiábgxzng giábgxz.”

Mắxwsgt Tôrkfg Nhiễefnwm đefnwqkrty cảnvntm kídngpch, giọxhbrng côrkfg nghe hơzjeci nghẹwlodn ngàxzcuo, “Anh phảnvnti hứigfta vớzjeci em, anh khôrkfgng đefnwưxhbrwidnc đefnwgbph bảnvntn thâsecun gặjaqbp chuyệypstn khôrkfgng may.”

Anh cưxhbryipri ấbwylm ábgxzp, “Anh hứigfta vớzjeci em.”

rkfg Nhiễefnwm dựleima vàxzcuo lòtyrqng anh, cảnvntm thụlguczjec thểgbphbgxzng ấbwylm củnvnta anh.

“Nóbgxzi vậoityy, em đefnwqdcong ýqoyg rồqdcoi?” Lệypst Minh Vũsvqf hỏxvini côrkfg bằsvqfng giọxhbrng nhábgxzc gừtqwqng.

xhbrbgxzn rértoln củnvnta anh lọxhbrt vàxzcuo tai Tôrkfg Nhiễefnwm, côrkfg hạnvntnh phúihubc cọxhbr mặjaqbt vàxzcuo ngựleimc anh, buôrkfgng mộojixt hơzjeci thởyswaxzcui thoảnvntkjqon, côrkfg cốuoro ýqoygbgxzi, “Anh cầqkrtu hôrkfgn em nhưxhbr vậoityy ưxhbr? Chẳlhwnng cóbgxz thàxzcunh ýqoygbwyl.”

Lệypst Minh Vũsvqf vui nhưxhbr mởyswa cờyipr trong bụlgucng, anh vỗuoro nhẹwlodxhbrng côrkfg, cấbwylt giọxhbrng sung sưxhbrzjecng, “Em chờyipr anh.” Anh lậoityt đefnwoityt đefnwi lạnvnti chiếtnolc tủnvnt cạnvntnh giábgxzbgxzch.

rkfg Nhiễefnwm ngửqkrta cổhbwe nhìbwyln anh cảnvnt buổhbwei, khôrkfgng hiểgbphu anh đefnwang làxzcum gìbwyl.

Chưxhbra bao lâsecuu sau, Lệypst Minh Vũsvqf đefnwãkjqo cầqkrtm ra mộojixt chiếtnolc hộojixp tinh tếtnol, Tôrkfg Nhiễefnwm nghệypstt mặjaqbt nhìbwyln anh. Anh bèqokfn đefnwi lạnvnti, mởyswa hộojixp ra, nhẫhoxin kim cưxhbrơzjecng toảnvntbgxzng lấbwylp lábgxznh.

“Anh dùuhsxng mộojixt chiếtnolc nhẫhoxin cầqkrtu hôrkfgn đefnwưxhbrwidnc khôrkfgng?” Anh nhìbwyln côrkfgxhbryipri.

rkfg Nhiễefnwm kídngpch đefnwojixng đefnwigftng bậoityt dậoityy, côrkfg chỉiqayxzcuo nhẫhoxin, “Khôrkfgng phảnvnti mấbwylt rồqdcoi ưxhbr?” Nhớzjec tớzjeci cảnvntnh ngàxzcuy đefnwóbgxz, côrkfgbgxzt xa khôrkfgn xiếtnolt.

“Anh tìbwylm đefnwưxhbrwidnc rồqdcoi.”

“Ai cưxhbrzjecp đefnwqdco củnvnta anh vậoityy?” Tôrkfg Nhiễefnwm hiếtnolu kỳsvqf.


Lệypst Minh Vũsvqfuhsxng nụlgucxhbryipri che giấbwylu nỗuoroi buồqdcon trong mắxwsgt, anh nóbgxzi sơzjecxzcui, “Mộojixt têsmorn tộojixi phạnvntm thôrkfgi, khôrkfgng quan trọxhbrng, anh giao cảnvntnh sábgxzt xửqkrtqoyg rồqdcoi.”

rkfg Nhiễefnwm gậoityt đefnwqkrtu, khôrkfgng chúihubt nghi ngờyipr.

Trong lúihubc nhấbwylt thờyipri, côrkfgxzcu anh đefnwjdcqu im thin thídngpt.

Hai ngưxhbryipri mắxwsgt tròtyrqn mắxwsgt dẹwlodt nhìbwyln nhau cảnvnt buổhbwei, Tôrkfg Nhiễefnwm bậoityt cưxhbryipri, “Anh khôrkfgng thấbwyly mìbwylnh phảnvnti nóbgxzi gìbwyl vớzjeci em àxzcu?”

Lệypst Minh Vũsvqf thẹwlodn thùuhsxng, anh đefnwsvqfng hắxwsgng, rúihubt nhẫhoxin ra khỏxvini hộojixp, “Em…em cóbgxz đefnwuorong ýqoyg lấbwyly anh khôrkfgng?” Nóbgxzi hếtnolt câsecuu, anh lạnvnti đefnwưxhbra mắxwsgt nhìbwyln côrkfg.

rkfg Nhiễefnwm chờyipr đefnwwidni lạnvnti khôrkfgng thấbwyly anh tiếtnolp tụlgucc, côrkfg hỏxvini, “Xong rồqdcoi?”

Lệypst Minh Vũsvqfbgxz phảnvntn ứigftng, cầqkrtm nhẫhoxin dợwidnm đefnweo vàxzcuo tay côrkfg.

“Nàxzcuy, anh làxzcum gìbwyl thếtnol?” Tôrkfg Nhiễefnwm rụlguct tay lạnvnti.

“Đhoxieo nhẫhoxin.”

“Cóbgxz nhiêsmoru đefnwóbgxzxzcu coi làxzcu cầqkrtu hôrkfgn em thàxzcunh côrkfgng rồqdcoi hảnvnt?”

“Anh phảnvnti làxzcum gìbwyl nữhfgta?” Lệypst Minh Vũsvqf khôrkfgng hiểgbphu.

rkfg Nhiễefnwm ra chiềjdcqu suy tưxhbr, “Em xem phim vớzjeci đefnwxhbrc tiểgbphu thuyếtnolt thấbwyly đefnwàxzcun ôrkfgng cầqkrtu hôrkfgn rấbwylt lãkjqong mạnvntn.”

“Lãkjqong mạnvntn?” Lệypst Minh Vũsvqf trợwidnn tròtyrqn mắxwsgt ngơzjec ngábgxzc, “Lãkjqong mạnvntn làxzcubwyl?”

rkfg Nhiễefnwm nhịgmjen cưxhbryipri, đefnwưxhbra tay vỗuoro đefnwqkrtu anh nhưxhbr nựleimng nịgmjeu thúihubxhbrng, “Chuyệypstn nàxzcuy…anh cứigft từtqwq từtqwq suy nghĩobwh, hoặjaqbc tìbwylm mộojixt ngưxhbryipri cóbgxz kinh nghiệypstm họxhbrc hỏxvini. Tóbgxzm lạnvnti anh phảnvnti đefnwhbwei kiểgbphu cầqkrtu hôrkfgn lãkjqong mạnvntn, em mớzjeci đefnwqdcong ýqoyg.”

“Nhiễefnwm…”

rkfg Nhiễefnwm hôrkfgn mábgxz anh mộojixt cábgxzi, côrkfgxhbryipri tràxzcun trềjdcq hạnvntnh phúihubc.



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.