Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 7 : Phải biết cách nung khi rèn sắt

    trước sau   
Khi đakbwètnrun đakbwưajctfcocc thắdaaep lêdlcrn, mỹivob nhâocnan vàpquj khánpgych khứigyra cũxyczng vừtugca lúgeeqc đakbwếcyqnn.

Tiểgeequ Đivobao khôqritng đakbwếcyqnn tiềkjcvn việdeckn, khôqritng cóezce việdeckc gìocnapqujm ăfcocn xong quảnzryajcta liềkjcvn lấwifny vỏrqpi khắdaaec thàpqujnh hìocnanh chiếcyqnc lồcijfng đakbwètnrun, tìocnam ngọsphnn nếcyqnn đakbwếcyqnn thắdaaep lêdlcrn, đakbwpzqht trưajcteqpgc mặpzqht Hiểgeequ Nguyệdeckt, “Tặpzqhng côqrit.”

Hiểgeequ Nguyệdeckt cầfefhm đakbwètnrun qua đakbwăfcocng lêdlcrn nhìocnan Tiểgeequ Đivobao cưajctezcei ngâocnay ngôqrit, lầfefhn đakbwfefhu tiêdlcrn nàpqujng đakbwưajctfcocc nhậfefhn móezcen quàpquj đakbwcijf chơwvwti nhưajct thếcyqnpqujy.

(qua đakbwăfcocng: đakbwètnrun quảnzryajcta)

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm vừtugca mớeqpgi bịcyqn Tiểgeequ Đivobao đakbwfefhp vàpquji nhánpgyt, đakbwang thu dọsphnn lạtugci sâocnan, nhìocnan thấwifny hai nha đakbwfefhu đakbwùqella giỡcundn, lắdaaec đakbwfefhu —— Nhan Tiểgeequ Đivobao nàpqujy tíjkgvnh tìocnanh cũxyczng rấwifnt trẻawox con, hìocnanh nhưajct rấwifnt thíjkgvch trừtugc bạtugco giúgeeqp kẻawox yếcyqnu đakbwuốihyji.

“Sàpquji Tửqell Diệdecku đakbwãvrjk tớeqpgi, lánpgyt nữsphna Phong Vôqrit Ưpkueu sẽpkueocnam cơwvwt hộocnai moi tin từtugc lờezcei hắdaaen nóezcei.” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm nóezcei cho Tiểgeequ Đivobao biếcyqnt, Hánpgych Kim Phong đakbwãvrjk âocnam thầfefhm mai phụwvwtc xong.


“Bắdaaet đakbwưajctfcocc liềkjcvn đakbwưajcta hắdaaen lêdlcrn quan phủlesm, bắdaaet khôqritng đakbwưajctfcocc thìocna bắdaaet ngưajctơwvwti thay thếcyqnxyczng đakbwưajctfcocc! Tốihyjt xấwifnu gìocnaxyczng đakbwkjcvu vìocnaocnan trừtugc hạtugci.” Giọsphnng Tiểgeequ Đivobao nhưajctezceqelli thuốihyjc súgeeqng.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm biếcyqnt nha đakbwfefhu kia còrbchn đakbwang giậfefhn mìocnanh, tíjkgvnh khíjkgvezceng nảnzryy lạtugci dễnmew ghi thùqell.

“Cánpgyi côqrit Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt kia, đakbwaymzp khôqritng?” Tiểgeequ Đivobao đakbwqsbni đakbwkjcvpquji hỏrqpii Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm, khôqritng quêdlcrn bổqsbn sung mộocnat câocnau, “So vớeqpgi Hiểgeequ Nguyệdeckt.”

“Côqrit chưajcta từtugcng nghe câocnau ‘Tìocnanh nhâocnan trong mắdaaet hóezcea Tâocnay Thi’ sao?” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm lơwvwt đakbwãvrjkng hỏrqpii lạtugci.

Tiểgeequ Đivobao lầfefhm bầfefhm mộocnat tiếcyqnng, đakbwocnat nhiêdlcrn hai tay tạtugco thàpqujnh chữsphn thậfefhp, miệdeckng huyêdlcrn thuyêdlcrn nóezcei gìocna đakbwóezce.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm dựihyja gầfefhn lạtugci nghe, nàpqujng đakbwang nóezcei mộocnat mìocnanh: “Bồcijfnpgyt phùqell hộocna, làpquj đakbwocnac phụwvwt hồcijf ly tinh!”

“A.” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm nhịcyqnn khôqritng đakbwưajctfcocc híjkgvt vàpqujo, “Miệdeckng côqrit thậfefht xấwifnu! Thếcyqnpqujo? Nếcyqnu làpquj đakbwocnac phụwvwt hồcijf ly tinh, côqrit giúgeeqp Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwuổqsbni nàpqujng đakbwi sao?”

“Khôqritng thètnrum.” Tiểgeequ Đivobao khinh thưajctezceng ” Mặpzqht mũxyczi Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi quan trọsphnng vậfefhy sao? Ta thấwifny, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi làpquj bắdaaet cánpgy hai tay, đakbwihyji phưajctơwvwtng làpquj hảnzryo nha đakbwfefhu liềkjcvn chàpquj đakbwtugcp! Giỏrqpii lắdaaem cũxyczng chỉihyjpquj mộocnat kẻawox xấwifnu xa, cánpgyi đakbwóezce gọsphni làpquj mộocnat vậfefht tìocnam mộocnat chủlesm, đakbwwifnt nhiễnmewm mặpzqhn chỉihyj nuôqriti tôqritm càpqujng!”

“Kỳdaae thậfefht côqrit đakbwihyji Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi hìocnanh nhưajctezce chúgeeqt thàpqujnh kiếcyqnn.” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm khuyêdlcrn Tiểgeequ Đivobao, “Y cũxyczng cóezce nỗigyri khổqsbn riêdlcrng.”

“Ừfcoc, ta hiểgeequ.” Tiểgeequ Đivobao buôqritng tay, “Hiểgeequ đakbwưajctfcocc khôqritng cóezce nghĩjyfda làpquj phảnzryi nhâocnan nhưajctfcocng? Ta đakbwihyji hắdaaen cóezce thàpqujnh kiếcyqnn, thìocna sao?”

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm nhìocnan trờezcei.

. . . . . .

Chỉihyj chốihyjc lánpgyt sau, đakbwcxring trưajcteqpgc yếcyqnn hộocnai liềkjcvn bắdaaet đakbwfefhu, mộocnat hạtugc nhâocnan đakbwem đakbwếcyqnn mộocnat íjkgvt thứigyrc ăfcocn ra hậfefhu việdeckn, nóezcei làpquj Trọsphnng Hoa côqritng tửqell phâocnan phóezce.


dlcrn hạtugc nhâocnan kia nhìocnan thấwifny khuôqritn mặpzqht khôqritng mang mặpzqht nạtugc củlesma Hiểgeequ Nguyệdeckt thìocna choánpgyng vánpgyng, lúgeeqc ra khỏrqpii cửqella liềkjcvn đakbwfefhp đakbwfefhu trúgeeqng câocnay cộocnat, ôqritm đakbwfefhu chạtugcy đakbwi.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm dọsphnn bàpqujn tràpquj ra tiểgeequ việdeckn, đakbwgeeq giữsphna bàpqujn đakbwlesm thứigyrajcta, Tiểgeequ Đivobao cùqellng Hiểgeequ Nguyệdeckt vừtugca ăfcocn vừtugca nóezcei chuyệdeckn. Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm mộocnat tay cầfefhm bầfefhu rưajctfcocu, mộocnat tay cầfefhm câocnay ngảnzryi, giúgeeqp hai vịcyqnqritajctơwvwtng đakbwuổqsbni muỗigyri.

“Tiểgeequ Đivobao.” Hiểgeequ Nguyệdeckt ăfcocn mộocnat íjkgvt móezcen nàpqujy nọsphn, hỏrqpii nàpqujng: “Côqritocnanpgyi gìocna mộocnat mìocnanh lưajctu lạtugcc giang hồcijf?”

“Àfefh. . . . . .” Tiểgeequ Đivobao do dựihyj mộocnat chúgeeqt, “Đivobi ra tiếcyqnp xúgeeqc việdeckc đakbwezcei.”

Hiểgeequ Nguyệdeckt gậfefht đakbwfefhu.

Mộocnat bêdlcrn Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm lạtugci cưajctezcei mộocnat tiếcyqnng, nhìocnan Tiểgeequ Đivobao —— Côqrit thậfefht vớeqpg vẩhsgmn!

Tiểgeequ Đivobao népqujm dưajcta vàpqujo hắdaaen, Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm thấwifny cũxyczng đakbwãvrjk đakbwếcyqnn lúgeeqc, liềkjcvn đakbwi ra giúgeeqp Hánpgych Kim Phong, tránpgynh lánpgyt nữsphna bịcyqn cảnzry ngưajctezcei đakbwkjcvu bịcyqnajcta đakbwfefhp vàpqujo.

“Côqrit thíjkgvch Tiếcyqnt côqritng tửqell sao?” Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwocnat nhiêdlcrn hỏrqpii.

“Phụwvwtt. . . . . .” Tiểgeequ Đivobao phun mộocnat ngụwvwtm nưajcteqpgc, trợfcocn tròrbchn mắdaaet, “Làpqujm sao cóezce thểgeeq?”

“Ta thấwifny côqrit vẫwifnn đakbwi theo hắdaaen.” Hiểgeequ Nguyệdeckt thấwifny Tiểgeequ Đivobao hìocnanh nhưajct giậfefhn, thanh âocnam liềkjcvn nhỏrqpi xuốihyjng.

“Ta làpquj bịcyqn hắdaaen lừtugca gạtugct.” Tiểgeequ Đivobao nhắdaaec tớeqpgi đakbwiềkjcvu nàpqujy tra còrbchn cóezce chúgeeqt căfcocm giậfefhn.

“Tiếcyqnt côqritng tửqell quảnzry thậfefht rấwifnt cóezce tiếcyqnng tăfcocm.” Hiểgeequ Nguyệdeckt cùqellng Tiểgeequ Đivobao nóezcei mộocnat íjkgvt chuyệdeckn vềkjcv Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm, “Hắdaaen làpquj đakbwdeck đakbwdeck củlesma Tiếcyqnt Bắdaaec Hảnzryi tiếcyqnng tăfcocm lẫwifny lừtugcng. Thếcyqn nhưajctng Thiếcyqnu chủlesm từtugcng nóezcei, Tiếcyqnt Bắdaaec Hảnzryi rấwifnt lợfcoci hạtugci, Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm vôqrit luậfefhn cùqellng ngưajctezcei quen biếcyqnt bao lâocnau, cũxyczng khôqritng biếcyqnt hắdaaen rốihyjt cuộocnac làpquj ngưajctezcei lợfcoci hạtugci thếcyqnpqujo.”

“Ýrbchpqujezcei hắdaaen vôqrit sỉihyj khôqritng cóezce giớeqpgi hạtugcn sao?” Tiểgeequ Đivobao xấwifnu xa hỏrqpii.


Hiểgeequ Nguyệdeckt cưajctezcei lắdaaec đakbwfefhu, Tiểgeequ Đivobao tựihyja hồcijf đakbwihyji nam nhâocnan luôqritn cóezce ýmazv thùqell đakbwcyqnch, vớeqpgi ai cũxyczng đakbwkjcvu phảnzryi ầfefhm ĩjyfd mộocnat trậfefhn, nhưajctng đakbwihyji vớeqpgi nữsphn nhâocnan thìocna lạtugci rấwifnt dịcyqnu dàpqujng.

Đivobang nóezcei chuyệdeckn, chợfcoct nghe tiềkjcvn việdeckn truyềkjcvn đakbwếcyqnn tiếcyqnng hỗigyrn loạtugcn, Tiểgeequ Đivobao sửqellng sốihyjt thầfefhm nghĩjyfdezce chuyệdeckn, Hiểgeequ Nguyệdeckt liềkjcvn xôqritng ra ngoàpquji.

Tiểgeequ Đivobao nghĩjyfd chắdaaec làpqujnpgych Kim Phong cùqellng Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm đakbwang đakbwocnang thủlesm bắdaaet Sàpquji Tửqell Diệdecku, liềkjcvn leo lêdlcrn đakbwfefhu tưajctezceng, chuẩhsgmn bịcyqn xem kếcyqnt quảnzry.

Hiểgeequ Nguyệdeckt tớeqpgi tiềkjcvn việdeckn, quảnzry nhiêdlcrn gặpzqhp Hánpgych Kim Phong vàpqujpquji Tửqell Diệdecku đakbwang đakbwánpgynh tớeqpgi đakbwâocnay.

pquji Tửqell Diệdecku bịcyqnqrit Ưpkueu phu nhâocnan gạtugct đakbwếcyqnn chỗigyr khôqritng ngưajctezcei, nóezcei mấwifny câocnau, liềkjcvn lộocna ra chuyệdeckn giếcyqnt vợfcoc giánpgy họsphna cho Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm, Hánpgych Kim Phong trốihyjn ởrdpf mộocnat nơwvwti bíjkgv mậfefht gầfefhn đakbwóezce lậfefhp tứigyrc xuấwifnt hiệdeckn truy bắdaaet hắdaaen.

pquji Tửqell Diệdecku chạtugcy trốihyjn, thìocna bắdaaet gặpzqhp quậfefhn chúgeeqa cùqellng Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi đakbwang dạtugco hoa viêdlcrn, nha hoàpqujn bêdlcrn cạtugcnh côqritng chúgeeqa khiếcyqnp sợfcocpqujt to.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi bảnzryo vệdeck Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt, Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm cùqellng Trọsphnng Hoa ởrdpf mộocnat bêdlcrn xem nánpgyo nhiệdeckt, Hánpgych Kim Phong bắdaaet lấwifny Sàpquji Tửqell Diệdecku. Hiểgeequ Nguyệdeckt nhìocnan tìocnanh thếcyqn, nghĩjyfd khôqritng cầfefhn mìocnanh ra tay, liềkjcvn đakbwigyrng ởrdpfdlcrn cửqella, khôqritng nhúgeeqc nhíjkgvch.

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt vừtugca lúgeeqc nhìocnan thấwifny, hỏrqpii Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi, “Vịcyqnqritajctơwvwtng kia làpquj ai?”

geeqc nàpqujy, Tiểgeequ Đivobao đakbwang ngồcijfi trêdlcrn nóezcec nhàpquj xem nánpgyo nhiệdeckt. Thấwifny Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt liếcyqnc mắdaaet mộocnat cánpgyi liềkjcvn thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt, còrbchn hỏrqpii Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi, Tiểgeequ Đivobao hơwvwti nhưajcteqpgng mi —— Mắdaaet rấwifnt tinh nha!

Đivobtugcng nóezcei Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi cũxyczng khôqritng biếcyqnt Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwếcyqnn đakbwâocnay, Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng đakbweo mặpzqht nạtugc mộocnat thâocnan mặpzqhc vánpgyy, thưajcteqpgt tha đakbwigyrng ởrdpf sau cửqella, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi chỉihyj cảnzrym thấwifny ánpgynh mắdaaet dưajctezceng nhưajct khôqritng dờezcei đakbwi đakbwưajctfcocc.

Hiểgeequ Nguyệdeckt thấwifny Sàpquji Tửqell Diệdecku chỉihyjnpgyt sau đakbwãvrjk bịcyqn chếcyqn ngựihyj, vộocnai xoay ngưajctezcei quay vềkjcv hậfefhu việdeckn.

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt hìocnanh nhưajct khôqritng cóezce việdeckc gìocna, tựihyja hồcijf vẫwifnn khôqritng hoảnzryng sợfcoc, chỉihyjqellng Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi nóezcei muốihyjn tiếcyqnp tụwvwtc đakbwi dạtugco, liềkjcvn hưajcteqpgng cửqella hiêdlcrn đakbwi qua. Tiểgeequ Đivobao képqujn ăfcocn chọsphnn mộocnat cánpgyi sủlesmi cảnzryo —— Ha hảnzry, xem chừtugcng khôqritng phảnzryi vịcyqn quậfefhn chúgeeqa nàpqujy muốihyjn ngắdaaem đakbwètnrun.

Lạtugci nhìocnan Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi, thấwifny y khẽpkue nhíjkgvu màpqujy, nhưajctng lạtugci lộocna ra mộocnat chúgeeqt tâocnam tìocnanh bảnzryn thâocnan lúgeeqc nàpqujy.


Tiểgeequ Đivobao trởrdpf vềkjcv hậfefhu việdeckn, chỉihyj thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwang chờezce đakbwqsbni nếcyqnn cho qua đakbwăfcocng, ngọsphnn nếcyqnn đakbwihyjt gầfefhn chánpgyy hếcyqnt.

“Sàpquji Tửqell Diệdecku đakbwãvrjk bịcyqnnpgych Kim Phong bắdaaet đakbwưajctfcocc.” Tiểgeequ Đivobao nhảnzryy vàpqujo trong việdeckn, nóezcei vớeqpgi Hiểgeequ Nguyệdeckt.

“Ừfcoc, ta thấwifny rồcijfi.” Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwem phâocnan nửqella ngọsphnn nếcyqnn cắdaaem vàpqujo trong vỏrqpiajcta, thậfefht cẩhsgmn thậfefhn, “Dùqellocna hắdaaen cũxyczng làpquj Quậfefhn vưajctơwvwtng, Hánpgych thầfefhn bộocnaezce thểgeeq đakbwcyqnnh tộocnai hắdaaen sao?”

“Đivobưajctơwvwtng nhiêdlcrn, nhàpquj mẹaymz đakbwawox củlesma Uôqritng Nhịcyqn phu nhâocnan cũxyczng khôqritng phảnzryi làpquj dễnmew đakbwihyji phóezce, phỏrqping chừtugcng đakbwlesm khiếcyqnn Sàpquji Tửqell Diệdecku bịcyqn chửqelli mộocnat trậfefhn.”

Hiểgeequ Nguyệdeckt cóezce chúgeeqt đakbwăfcocm chiêdlcru nhìocnan chằcxrim chằcxrim đakbwètnrun ngọsphnn lửqella trong đakbwètnrun lồcijfng thấwifnp giọsphnng nóezcei, “Đivobãvrjk thàpqujnh thâocnan, Uôqritng Nhịcyqn phu nhâocnan cũxyczng cóezce thểgeeq cho hắdaaen đakbwcyqna vịcyqn lẫwifnn tàpquji phúgeeq, khôqritng phảnzryi chíjkgvnh làpquj thứigyr hắdaaen muốihyjn sao, vìocna sao còrbchn nhớeqpg Phong Vôqrit Ưpkueu, hắdaaen đakbwánpgyng bịcyqn nhưajct vậfefhy?”

Tiểgeequ Đivobao chốihyjng cằcxrim, nghe đakbwưajctfcocc bêdlcrn ngoàpquji cóezce tiếcyqnng bưajcteqpgc châocnan, cũxyczng từtugc từtugc đakbwgeeq ýmazv đakbwiềkjcvu chỉihyjnh lạtugci tâocnam tìocnanh, “Uôqritng Nhịcyqn phu nhâocnan nếcyqnu khôqritng cóezce gia tàpquji bạtugcc triệdecku, Sàpquji Tửqell Diệdecku cũxyczng sẽpkue khôqritng lấwifny nàpqujng. Nữsphn nhâocnan sẽpkue giàpquj, nhưajctng bạtugcc sẽpkue khôqritng giàpquj, bạtugcc sẽpkue mấwifnt, nhưajctng mỹivob nhâocnan sẽpkue khôqritng mấwifnt, muốihyjn giàpqujnh đakbwưajctfcocc tựihyj nhiêdlcrn khôqritng phảnzryi việdeckc lạtugc, khôqritng đakbwwvwtng tay vàpqujo, làpquj tốihyjt nhấwifnt.”

(Tiểgeequ Ngạtugcn: cóezcemazv nha~)

Hiểgeequ Nguyệdeckt nghe xong nhưajctwvwti vàpqujo trong sưajctơwvwtng mùqell.

Tiểgeequ Đivobao cưajctezcei, “Làpqujajctơwvwtng ta nóezcei.”

“Nưajctơwvwtng côqrit, nóezcei chuyệdeckn rấwifnt cóezce đakbwtugco lýmazv.” Hiểgeequ Nguyệdeckt bỗigyrng nhiêdlcrn rấwifnt muốihyjn nhìocnan thấwifny nưajctơwvwtng củlesma Tiểgeequ Đivobao.

geeqc nàpqujy, ngoàpquji cửqella việdeckn cóezce ngưajctezcei đakbwi đakbwếcyqnn, chíjkgvnh làpquj Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt cùqellng nha hoàpqujn, đakbwi theo sau đakbwcxring sau chíjkgvnh làpquj Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi.

Tiểgeequ Đivobao thấwifny Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt trêdlcrn mặpzqht thầfefhn sắdaaec tựihyj nhiêdlcrn, tựihyja hồcijfxyczng khôqritng vìocna lờezcei mìocnanh vừtugca nóezcei màpquj hờezcen giậfefhn, nhưajctng nha hoàpqujn kia sắdaaec mặpzqht thậfefht khôqritng tốihyjt.

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt vàpqujo sâocnan, liếcyqnc mắdaaet mộocnat cánpgyi nhìocnan thấwifny hai vịcyqnqritajctơwvwtng xinh đakbwaymzp, liềkjcvn mỉihyjm cưajctezcei hỏrqpii Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi, “Kim ốihyjc tàpqujng kiềkjcvu nhỉihyj?”


Thẩhsgmm Tinh vộocnai lắdaaec đakbwfefhu, “Quậfefhn chúgeeqa đakbwtugcng nóezcei đakbwùqella.” Nóezcei xong, liềkjcvn giớeqpgi thiệdecku, “Vịcyqnpqujy chíjkgvnh làpquj bằcxring hữsphna củlesma Tiếcyqnt huynh, Nhan Tiểgeequ Đivobao. Vịcyqnpqujy trưajcteqpgc kia ngưajctezcei đakbwãvrjk gặpzqhp qua, tùqelly tùqellng củlesma ta Hiểgeequ Nguyệdeckt.”

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt vẻawox mặpzqht kinh ngạtugcc, nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt, “Côqritpquj Hiểgeequ Nguyệdeckt? Ngàpqujy thưajctezceng đakbweo mặpzqht nạtugc, ta cũxyczng khôqritng nhậfefhn thứigyrc đakbwưajctfcocc .”

Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwigyrng ởrdpfdlcrn cạtugcnh bàpqujn, khôqritng biếcyqnt nêdlcrn đakbwánpgyp lạtugci thếcyqnpqujo, đakbwàpqujnh phảnzryi gậfefht đakbwfefhu. Trong lòrbchng buồcijfn bựihyjc, Thiếcyqnu chủlesm nhưajct thếcyqnpqujo đakbwưajcta quậfefhn chúgeeqa đakbwếcyqnn nơwvwti nàpqujy? Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi từtugc trưajcteqpgc đakbwếcyqnn nay khôqritng thíjkgvch nàpqujng chạtugcm mặpzqht Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt.

Nhan Tiểgeequ Đivobao đakbwigyrng ởrdpf mộocnat bêdlcrn nhìocnan, chỉihyj thấwifny Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt đakbwi tớeqpgi, nhìocnan chằcxrim chằcxrim qua đakbwăfcocng, “Thậfefht làpquj đakbwaymzp, đakbwâocnay làpqujnpgyi gìocna?”

“Dưajcta hấwifnu.” Tiểgeequ Đivobao giúgeeqp Hiểgeequ Nguyệdeckt trảnzry lờezcei nàpqujng mộocnat câocnau.

“Dưajcta hấwifnu?” Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt ngạtugcc nhiêdlcrn, “Dưajcta hấwifnu khôqritng phảnzryi dùqellng đakbwgeeq ăfcocn sao?”

“Quậfefhn chúgeeqa.” Nha hoàpqujn bêdlcrn cạtugcnh Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt xen miệdeckng vàpqujo, “Dưajcta hấwifnu cũxyczng cóezce thểgeeqqellng đakbwgeeq khắdaaec hoa đakbwăfcocng, nha hoàpqujn hạtugc nhâocnan trong phủlesm chúgeeqng ta đakbwkjcvu thíjkgvch làpqujm cánpgyi nàpqujy.”

Tiểgeequ Đivobao nhưajcteqpgng mi, lạtugci âocnam thầfefhm tấwifnm tắdaaec hai tiếcyqnng —— Mộocnat kẻawox thẹaymzn thùqellng, mộocnat kẻawox phảnzryn diệdeckn, thúgeeq vịcyqn.

” Lầfefhn đakbwfefhu mớeqpgi nhìocnan thấwifny, thậfefht đakbwaymzp, cho ta đakbwưajctfcocc khôqritng?” Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt mởrdpf miệdeckng.

Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng nóezcei gìocna, nhìocnan chằcxrim chằcxrim qua đakbwăfcocng, làpquj Tiểgeequ Đivobao làpqujm cho mìocnanh. . . . . .

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt hỏrqpii ra khỏrqpii miệdeckng, thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng đakbwánpgyp lạtugci, cóezce chúgeeqt xấwifnu hổqsbn.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi lạtugci gầfefhn, “Tiểgeequ hàpquji tửqell thíjkgvch chơwvwti.”

ezcei xong, y nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt, bốihyjn mắdaaet đakbwihyji diệdeckn, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi khôqritng hiểgeequ hìocnanh nhưajctezce chúgeeqt lo lắdaaeng, Hiểgeequ Nguyệdeckt chầfefhn chừtugc mộocnat lúgeeqc, cuốihyji cùqellng nhẹaymz nhàpqujng gậfefht đakbwfefhu.

Tiểgeequ Đivobao chắdaaep tay sau lưajctng, nhìocnan, khôqritng xen vàpqujo.

Nha hoàpqujn bêdlcrn ngưajctezcei Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt cầfefhm qua đakbwăfcocng, cưajctezcei cùqellng Hiểgeequ Nguyệdeckt nóezcei, “Đivoba tạtugc Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng bỏrqpi nhữsphnng thứigyrdlcru thíjkgvch.”

Átalinh mắdaaet Hiểgeequ Nguyệdeckt vẫwifnn nhìocnan theo qua đakbwăfcocng kia.

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt nhìocnan thấwifny, nhanh miệdeckng nóezcei, “Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng, ngàpqujy mai ta tặpzqhng lạtugci cho côqrit đakbwètnrun lồcijfng trong cung đakbwìocnanh trao đakbwqsbni, đakbwưajctfcocc khôqritng?”

Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng nóezcei gìocna, nàpqujng thíjkgvch qua đakbwăfcocng Tiểgeequ Đivobao chíjkgvnh tay làpqujm hơwvwtn.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi đakbwigyrng ởrdpf mộocnat bêdlcrn, vôqrit thứigyrc khôqritng nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt, lạtugci thấwifny Tiểgeequ Đivobao cóezce ýmazvocnau xa khánpgyc nhìocnan mìocnanh cưajctezcei.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi cảnzrym thấwifny nàpqujng cưajctezcei cóezce chúgeeqt khóezce hiểgeequ, nha đakbwfefhu kia rấwifnt cóezceocnam tưajct, dưajctezceng nhưajct chỉihyj liếcyqnc mắdaaet mộocnat cánpgyi cóezce thểgeeq nhìocnan thấwifnu tâocnam tưajct, khiếcyqnn ngưajctezcei khánpgyc khôqritng đakbwưajctfcocc tựihyj nhiêdlcrn.

Bỗigyrng, chợfcoct nghe nha hoàpqujn kia đakbwocnat nhiêdlcrn kêdlcru “Ai nha” mộocnat tiếcyqnng.

Lậfefhp tứigyrc, “Bốihyjp” mộocnat thanh âocnam vang lêdlcrn, qua đakbwăfcocng rớeqpgt xuốihyjng đakbwwifnt vỡcundnpgyt, nha hoàpqujn kia bắdaaet đakbwfefhu vẫwifny tay, “Nóezceng quánpgy!” Vừtugca xin Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt tha thứigyr, “Quậfefhn chúgeeqa, nôqrit tỳdaae khôqritng phảnzryi cốihyj ýmazv.”

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt trừtugcng nàpqujng liếcyqnc mắdaaet mộocnat cánpgyi, “Nhưajct thếcyqnpqujo khôqritng cẩhsgmn thậfefhn nhưajct vậfefhy!”

“Đivobètnrun kia làpqujm tay.” Nha hoàpqujn nóezcei thầfefhm mộocnat câocnau, “May mắdaaen quậfefhn chúgeeqa khôqritng cóezce cầfefhm.”

Tiểgeequ Đivobao nhìocnan sang Hiểgeequ Nguyệdeckt, thấwifny nàpqujng nhìocnan chằcxrim chằcxrim qua đakbwăfcocng bểgeeqnpgyt trêdlcrn mặpzqht đakbwwifnt, bộocnanpgyng khiếcyqnn ngưajctezcei khánpgyc đakbwocnang lòrbchng. Tiểgeequ Đivobao nhịcyqnn khôqritng đakbwưajctfcocc nởrdpf nụwvwtajctezcei, thấwifny Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt đakbwang nhìocnan vềkjcv phíjkgva Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi nhìocnan thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt, màpqujy nhăfcocn lạtugci, vẻawox mặpzqht phứigyrc tạtugcp, cóezce chúgeeqt ánpgyy nánpgyy, mang theo chúgeeqt tâocnam tìocnanh khóezceezcei.

Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt thu hồcijfi tầfefhm mắdaaet, tránpgych cứigyr nha hoàpqujn, “Còrbchn khôqritng nhậfefhn lỗigyri vớeqpgi Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng?”

Nha hoàpqujn khóezcec lóezcec thảnzrym thiếcyqnt, đakbwếcyqnn bêdlcrn cạtugcnh Hiểgeequ Nguyệdeckt, “Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng, ta bịcyqn phỏrqping tay khôqritng phảnzryi cốihyj ýmazv. Ta thấwifny côqritxyczng đakbwang cầfefhm, khôqritng nghĩjyfd tớeqpgi lạtugci nóezceng nhưajct vậfefhy. . . . . . A, ta đakbwãvrjk biếcyqnt, trêdlcrn tay côqritezce vếcyqnt chai? Cũxyczng may quậfefhn chúgeeqa khôqritng cầfefhm.”

“Ai, cho nêdlcrn mớeqpgi nóezcei, qua đakbwăfcocng quảnzry nhiêdlcrn khôqritng thíjkgvch hợfcocp vớeqpgi quậfefhn chúgeeqa.” Lúgeeqc nàpqujy, bêdlcrn ngoàpquji Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm đakbwi đakbwếcyqnn, phíjkgva sau còrbchn cóezce Trọsphnng Hoa.

Nha hoàpqujn thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng trảnzry lờezcei, chạtugcy đakbwếcyqnn bêdlcrn ngưajctezcei Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt, “Quậfefhn chúgeeqa, Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng khôqritng giậfefhn, nôqrit tỳdaae khôqritng cầfefhn phảnzryi chịcyqnu phạtugct đakbwúgeeqng khôqritng?”

“Ai.” Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi phụwvwtc hồcijfi tinh thầfefhn lạtugci, xua tay, “Khôqritng phảnzryi chỉihyjpquj mộocnat cánpgyi qua đakbwăfcocng thôqriti sao.” Nóezcei xong, nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt.

Hiểgeequ Nguyệdeckt gậfefht gậfefht đakbwfefhu, “Vâocnang” mộocnat tiếcyqnng, đakbwi tớeqpgi nhặpzqht qua đakbwăfcocng.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm ởrdpfdlcrn cạtugcnh Tiểgeequ Đivobao nhìocnan nàpqujng mấwifnp mánpgyy môqriti, nhưajctpqujezcei —— Hiểgeequ Nguyệdeckt kỳdaae thậfefht cũxyczng khôqritng ngốihyjc nha!

Tiểgeequ Đivobao népqujm cho hắdaaen cánpgyi nhìocnan xem thưajctezceng —— Ngưajctơwvwti mớeqpgi ngốihyjc.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm vôqrit tộocnai chịcyqnu cánpgyi nhìocnan xem thưajctezceng, cóezce chúgeeqt ủlesmy khuấwifnt —— Ta đakbwâocnay khôqritng phảnzryi cũxyczng bêdlcrnh vựihyjc Hiểgeequ Nguyệdeckt sao?

Tiểgeequ Đivobao quay mặpzqht đakbwi, rõdeckpqujng chíjkgvnh làpquj đakbwang giậfefhn chóezce đakbwánpgynh mètnruo —— Xúgeeq nam nhâocnan!

Trọsphnng Hoa đakbwi tớeqpgi giúgeeqp Hiểgeequ Nguyệdeckt nhặpzqht, vừtugca nóezcei vớeqpgi nàpqujng, “Đivobcxring sau cóezce ruộocnang dưajcta, lánpgyt nữsphna đakbwem mộocnat xe đakbwếcyqnn đakbwgeeq cho Tiểgeequ Đivobao khắdaaec, khắdaaec đakbwlesm cầfefhm tinh mưajctezcei hai con đakbwưajctfcocc khôqritng?”

Hiểgeequ Nguyệdeckt khẽpkueajctezcei.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi sắdaaec mặpzqht so vớeqpgi vừtugca nãvrjky càpqujng u ánpgym vàpquji phầfefhn.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm thấwifny Tiểgeequ Đivobao khôqritng nóezcei gìocna, dùqellng cánpgynh tay nhẹaymz nhàpqujng huýmazvch nàpqujng mộocnat cánpgyi, bĩjyfdu môqriti —— Khôqritng phảnzryn kíjkgvch? Khôqritng giốihyjng côqrit nha!

Tiểgeequ Đivobao bỗigyrng nhiêdlcrn cưajctezcei, nóezcei vớeqpgi Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi, “Thẩhsgmm viêdlcrn chủlesm.”

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi quay đakbwfefhu lạtugci nhìocnan nàpqujng, tựihyja hồcijf sớeqpgm cóezce chuẩhsgmn bịcyqn, phỏrqping chừtugcng Tiểgeequ Đivobao sẽpkueezcei vàpquji câocnau gay gắdaaet giúgeeqp Hiểgeequ Nguyệdeckt bớeqpgt giậfefhn, cũxyczng tốihyjt.

Khôqritng ngờezce Tiểgeequ Đivobao lạtugci nóezcei, “Chúgeeqng ta lầfefhn nàpqujy đakbwi xa cóezce thểgeeq bịcyqn thiếcyqnu ngưajctezcei, cóezce thểgeeq đakbwgeeq cho Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng theo giúgeeqp khôqritng?”

ezcei xong, nhìocnan Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi hoàpqujn toàpqujn choánpgyng vánpgyng.

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm chưajcta kịcyqnp mởrdpf miệdeckng Tiểgeequ Đivobao liềkjcvn âocnam thầfefhm nhépqujo hắdaaen mộocnat cánpgyi, khiếcyqnn hắdaaen đakbwau đakbwếcyqnn nhe răfcocng, vộocnai vàpqujng gậfefht đakbwfefhu, “Đivobúgeeqng vậfefhy Thẩhsgmm huynh, Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritng phu tốihyjt, ta cóezce chúgeeqt việdeckc cầfefhn làpqujm, muốihyjn nhờezcepqujng giúgeeqp mộocnat tay.”

“Thẩhsgmm viêdlcrn chủlesm khôqritng ngạtugci chứigyr?” Tiểgeequ Đivobao hỏrqpii Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi.

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi nhíjkgvu màpqujy, thấwifny hắdaaen do dựihyj, Tiểgeequ Đivobao nhưajcteqpgng mi khiêdlcru khíjkgvch nhìocnan Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt. Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt vẫwifnn nhưajctxycz khôqritng nóezcei tiếcyqnng nàpqujo, nha hoàpqujn liềkjcvn nóezcei: “Thìocna ra Hiểgeequ Nguyệdeckt côqritajctơwvwtng giỏrqpii giang nhưajct vậfefhy, khóezce tránpgych Thẩhsgmm viêdlcrn chủlesm khôqritng rờezcei bỏrqpiqrit.”

Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt, “Ngưajctơwvwti đakbwi giúgeeqp họsphn mộocnat chuyếcyqnn.”

Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwigyrng đakbwóezce đakbwang cầfefhm nửqella cánpgyi qua đakbwăfcocng, gậfefht đakbwfefhu, vẻawox mặpzqht vẫwifnn lạtugcnh nhạtugct nhưajctxycz, nhìocnan đakbwètnrun.

Tiểgeequ Đivobao nóezcei trong lòrbchng —— Ai nha nha đakbwfefhu ngốihyjc, đakbwau lòrbchng lâocnau khôqritng bằcxring đakbwau lòrbchng ngắdaaen! Quậfefhn chúgeeqa nàpqujy cũxyczng khôqritng tha cho mộocnat cánpgyi đakbwètnrun, nếcyqnu côqritrdpfqellng mộocnat chỗigyr vớeqpgi ảnzry, xem chừtugcng khổqsbn chếcyqnt mấwifnt, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi thìocna lạtugci ởrdpf mộocnat bêdlcrn xem nánpgyo nhiệdeckt.

geeqc sau, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi cùqellng Liễnmewu Nhưajct Nguyệdeckt mặpzqht đakbwang tưajctơwvwti cưajctezcei ra cửqella, ra đakbwếcyqnn cửqella quay đakbwfefhu lạtugci nhìocnan Hiểgeequ Nguyệdeckt liếcyqnc mắdaaet mộocnat cánpgyi, tựihyja hồcijfezce chuyệdeckn muốihyjn nóezcei, đakbwánpgyng tiếcyqnc Hiểgeequ Nguyệdeckt đakbwang cầfefhm đakbwètnrun, quay trởrdpfpqujo trong phòrbchng.

Mọsphni ngưajctezcei đakbwi rồcijfi, Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm đakbwihyji Tiểgeequ Đivobao giơwvwt ngóezcen tay cánpgyi, “Thậfefht giỏrqpii nha! Mộocnat cúgeeq tríjkgv mạtugcng, Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi đakbwêdlcrm nay phỏrqping chừtugcng khôqritng cầfefhn ngủlesm.”

Tiểgeequ Đivobao lấwifny tay đakbwánpgynh lêdlcrn lưajctng hắdaaen mộocnat cánpgyi, “Lậfefhp tứigyrc khởrdpfi hàpqujnh!”

“Cánpgyi gìocna?” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm mởrdpf to hai mắdaaet nhìocnan nàpqujng, “Sao khôqritng đakbwgeeqnpgyng mai, khôqritng cầfefhn vộocnai!”

“Chỉihyjnh ngưajctezcei cũxyczng phảnzryi thừtugca dịcyqnp, nóezcei khôqritng chừtugcng sánpgyng mai y liềkjcvn đakbwqsbni ýmazv.” Tiểgeequ Đivobao khôqritng quan tâocnam nhúgeeqn vai, thởrdpfpquji, “Ngưajctơwvwti xem đakbwlesm rồcijfi.”

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm hánpgy hốihyjc miệdeckng, mộocnat bêdlcrn Trọsphnng Hoa xoay ngưajctezcei đakbwi ra ngoàpquji, “Ta đakbwi thu dọsphnn íjkgvt đakbwcijf rồcijfi bánpgyo cho Hánpgych Kim Phong, chúgeeqng ta ngồcijfi thuyềkjcvn đakbwi.”

Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm lắdaaec đakbwfefhu, hỏrqpii Tiểgeequ Đivobao, “Côqrit khôqritng phảnzryi chỉihyjnh Thẩhsgmm Tinh Hảnzryi sao, y đakbwưajcta quậfefhn chúgeeqa trởrdpf vềkjcv chỉihyj thấwifny Hiểgeequ Nguyệdeckt khôqritng còrbchn, tốihyjt xấwifnu gìocnaxyczng cánpgyo biệdeckt y mộocnat tiếcyqnng.”

“Nghĩjyfd hay nhỉihyj!” Nhan Tiểgeequ Đivobao nóezcei lầfefhm bầfefhm mộocnat tiếcyqnng, “Đivobâocnam ngưajctezcei mộocnat đakbwao sẽpkue bịcyqn ngưajctezcei quay lạtugci đakbwâocnam trảnzry hai đakbwao.”

“Nha đakbwfefhu côqrit thậfefht tuyệdeckt.” Tiếcyqnt Bắdaaec Phàpqujm cảnzrym khánpgyi, “Vềkjcv sau ai trêdlcru chọsphnc côqrit khẳxfgpng đakbwcyqnnh sẽpkue chếcyqnt rấwifnt thảnzrym.”

Nhan Tiểgeequ Đivobao nhưajcteqpgng mi, “Đivobóezcepqujjyfd nhiêdlcrn! Nưajctơwvwtng ta dạtugcy, phảnzryi biếcyqnt khoan hồcijfng đakbwocnaajctfcocng, cũxyczng phảnzryi hiểgeequ đakbwưajctfcocc đakbwtugco lýmazv hoàpqujn trảnzry gấwifnp đakbwôqriti!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.