Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 51 : Khó nâng khó bỏ

    trước sau   
xqyyi ra, nếlsylu chỉrjdm đekamơsrqyn giảccwkn làszmi luậyknan võbhhc, Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba sắinklp thua, đekamiềplccu nàszmiy ngưrvvstvwui sácvsgng suốurdft đekamplccu cóxqyy thểdeva nhìcyyon ra đekamưrvvspyeqc, võbhhcdiarng củubfja hắinkln kiểdevau gìcyyoyicrng thua Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim. Nhưrvvsng màszmi Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim hìcyyonh nhưrvvsyicrng khôdiarng cóxqyy ýhmar muốurdfn chấmnijm dứttsxt tỷykna thídavo, tựyopxa hồpyeqszmi khôdiarng lo lắinklng.

rvvsơsrqyng Bídavoch Ba cũyicrng khôdiarng phảccwki loạyprhi ngưrvvstvwui hồpyeq đekampyeq, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim tâjjrsm tưrvvsdavon đekamácvsgo, làszmim nhưrvvs vậyknay nhấmnijt đekamqtmwnh cóxqyy đekamyprho lýhmar củubfja hắinkln. Nơsrqyi nàszmiy giang hồpyeq nhâjjrsn sĩwouz đekamang xem cuộrymuc chiếlsyln khôdiarng ídavot, nếlsylu ngàszmiy sau truyềplccn ra, nóxqyyi Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba hắinkln cùyyfxng Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim luậyknan võbhhc, ba chiêwouzu liềplccn thua, vậyknay thìcyyo hắinkln cũyicrng khôdiarng cầzmcon tiếlsylp tụwhzlc ởtsuy lạyprhi chốurdfn giang hồpyeq nữhpjoa. Nhưrvvsng nếlsylu nóxqyyi làszmi đekamyprhi chiếlsyln mấmnijy trăjjrsm hiệttsxp mớvdcci thua, nhưrvvs thếlsylkbain cóxqyy vẻwocc thếlsyl lựyopxc ngang nhau, thắinklng bạyprhi binh gia làszmi chuyệttsxn bìcyyonh thưrvvstvwung. . . . . . Cũyicrng khôdiarng ngạyprhc nhiêwouzn làszmi mấmnijy. Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nàszmiy, cóxqyy thểdevaxqyyi làszmi đekamdeva lạyprhi mặtvwut mũyicri cho hắinkln. Nhưrvvsng đekamurdfi vớvdcci bảccwkn thâjjrsn Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba màszmixqyyi, cácvsgi cảccwkm giácvsgc nàszmiy lạyprhi càszming khôdiarng tốurdft!

Mặtvwut khácvsgc, Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba làszmi ngưrvvstvwui làszmim ăjjrsn, rấmnijt am hiểdevau lýhmar lẽivht trong chuyệttsxn nàszmiy, lấmnijy tídavonh cácvsgch củubfja Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim màszmixqyyi, nhấmnijt đekamqtmwnh sẽivht khôdiarng phảccwki đekamơsrqyn giảccwkn làszmi muốurdfn cho mìcyyonh mặtvwut mũyicri màszmi nghĩwouz lạyprhi, chắinklc chắinkln làszmicyyo nguyêwouzn nhâjjrsn khácvsgc.

szmi nguyêwouzn nhâjjrsn nàszmiy, rấmnijt nhiềplccu ngưrvvstvwui cũyicrng chưrvvsa hiểdevau đekamưrvvspyeqc, hoặtvwuc làszmixqyyi, trừtsuy bỏwhhd Tiểdevau Đwoccao, nhữhpjong ngưrvvstvwui khácvsgc khôdiarng ai hiểdevau đekamưrvvspyeqc!

Nhan Tiểdevau Đwoccao ngồpyeqi bêwouzn trêwouzn nhìcyyon hai ngưrvvstvwui đekamang đekamácvsgnh nhau đekamếlsyln bấmnijt phâjjrsn thắinklng bạyprhi, liềplccn chọhhfvt chọhhfvt Hữhpjou Hữhpjou bêwouzn cạyprhnh, nhỏwhhd giọhhfvng cùyyfxng nàszming nóxqyyi vàszmii câjjrsu.

Hữhpjou Hữhpjou gậyknat đekamzmcou, “Àplcc, cácvsgi đekamóxqyy ta đekamãzqivyyfxng nưrvvsơsrqyng nóxqyyi qua, ngưrvvstvwui nóxqyyi cóxqyy thểdeva đekamưrvvspyeqc!”


“Thậyknat sựyopx?” Tiểdevau Đwoccao cao hứttsxng, so vớvdcci trong tưrvvstsuyng tưrvvspyeqng thuậyknan lợpyeqi hơsrqyn.

“Chúcyyong ta cấmnijt giữhpjo khôdiarng nhiềplccu nhưrvvsng cũyicrng ídavot dùyyfxng, ta đekami lấmnijy cho côdiar.” Hữhpjou Hữhpjou nóxqyyi xong, nhanh nhưrvvs chớvdccp chạyprhy đekami. Mộrymut lúcyyoc sau, nàszming trởtsuy vềplcc, lặtvwung lẽivht nhéczblt vậyknat gìcyyo đekamóxqyyyyfxng lụwhzla góxqyyi lạyprhi vàszmio tay Tiểdevau Đwoccao.

Tiểdevau Đwoccao âjjrsm thầzmcom mởtsuy ra vừtsuya thấmnijy. . . . . . Làszmi mộrymut mảccwknh Long Cốurdft Đwoccpyeq.

Đwoccem Long Cốurdft cấmnijt vàszmio trong ngựyopxc, tấmnijt cảccwk đekamplccu rấmnijt thuậyknan lợpyeqi, Tiểdevau Đwoccao liềplccn ngẩirhrng đekamzmcou nhìcyyon Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bêwouzn dưrvvsvdcci đekamang đekamácvsgnh nhau.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ngầzmcom hiểdevau, nâjjrsng tay mộrymut chưrvvstsuyng đekamácvsgnh vàszmio vai Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba. Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba nhídavou màszmiy, thốurdfi lui hai bưrvvsvdccc mớvdcci đekamttsxng vữhpjong, nhìcyyon Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim. Thậyknat lâjjrsu sau, Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba chắinklp tay, “Ta nhậyknan thua.”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cũyicrng mỉrjdmm cưrvvstvwui cùyyfxng hắinkln ôdiarm quyềplccn, “Đwocca tạyprh.”

wouzn nàszmiy vừtsuya mớvdcci dừtsuyng tay, bêwouzn kia đekamrymut nhiêwouzn rốurdfi loạyprhn mộrymut trậyknan.

Tấmnijt cảccwk mọhhfvi ngưrvvstvwui cóxqyy chúcyyot khôdiarng hiểdevau liềplccn chạyprhy ngoàszmii xem, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim vàszmirvvsơsrqyng Bídavoch Ba nhảccwky khỏwhhdi khácvsgn đekamàszmii, cùyyfxng đekamácvsgp xuốurdfng bêwouzn cạyprhnh Tiểdevau Đwoccao.

rvvsơsrqyng Bídavoch Ba tựyopxa hồpyeqxqyy chuyệttsxn muốurdfn nóxqyyi vớvdcci Tiểdevau Đwoccao, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bêwouzn cạyprhnh khoanh tay, “Vưrvvsơsrqyng huynh nếlsylu thua, sẽivht khôdiarng cùyyfxng ta tranh giàszminh nữhpjoa chứttsx?”

“Khôdiarng bàszmin nữhpjoa.” Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba cưrvvstvwui lạyprhnh mộrymut tiếlsylng, lôdiari kéczblo Tiểdevau Đwoccao, “Nàszming ngốurdfc nàszmiy, hắinkln đekamang lợpyeqi dụwhzlng nàszming!”

Tiểdevau Đwoccao nhìcyyon nhìcyyon hắinkln, vưrvvsơsrqyn tay chọhhfvt chọhhfvt chóxqyyp mũyicri hắinkln, “Ngưrvvsơsrqyi mớvdcci ngốurdfc, hắinkln đekamang lợpyeqi dụwhzlng mọhhfvi ngưrvvstvwui!”

rvvsơsrqyng Bídavoch Ba sửmgdyng sốurdft, chỉrjdm thấmnijy Tiểdevau Đwoccao ngóxqyyn tay di chuyểdevan, chỉrjdm ra bêwouzn ngoàszmii, “Nhìcyyon bêwouzn kia đekami!”

rvvsơsrqyng Bídavoch Ba khóxqyy hiểdevau quay đekamzmcou lạyprhi, chỉrjdm thấmnijy từtsuy cửmgdya chídavonh củubfja sâjjrsn luậyknan võbhhc, mộrymut đekamszmin nhâjjrsn mãzqiv tiếlsyln vàszmio, cầzmcom đekamzmcou làszmi mộrymut ngưrvvstvwui diệttsxn mạyprho hiêwouzn ngang, còkbain rấmnijt quen mặtvwut.


“Đwoccóxqyy chẳloneng phảccwki Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt sao?” Hácvsgch Kim Phong buồpyeqn bựyopxc, “Hắinkln vìcyyo sao lạyprhi đekamếlsyln đekamâjjrsy?”

Tấmnijt cảccwk mọhhfvi ngưrvvstvwui lắinklc đekamzmcou, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cũyicrng lắinklc đekamzmcou, lạyprhi nhìcyyon thấmnijy Tiểdevau Đwoccao đekamang hídavop mắinklt suy nghĩwouz nhìcyyon chídavonh mìcyyonh, vẻwocc mặtvwut tràszmin đekamzmcoy hoàszmii nghi. . . . . . Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim vộrymui vàszming phâjjrsn trầzmcon, “Ta thậyknat khôdiarng biếlsylt.”

“Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt lúcyyoc nàszmiy chạyprhy tớvdcci đekamâjjrsy làszmim cácvsgi gìcyyo?” Trọhhfvng Hoa khóxqyy hiểdevau, “Ban đekamzmcou vốurdfn nghĩwouzszmi hắinkln đekamếlsyln tuyểdevan Quỷyknarvvsơsrqyng, nhưrvvsng màszmi lạyprhi khôdiarng xuấmnijt hiệttsxn.”

“Muốurdfn đekamcvsgn hay khôdiarng?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bỗhhfvng nhiêwouzn cóxqyy thâjjrsm ýhmar khácvsgc nhìcyyon mọhhfvi ngưrvvstvwui.

“Khôdiarng phảccwki làszmi tớvdcci tìcyyom ngưrvvsơsrqyi chứttsx?” Trọhhfvng Hoa nhídavou màszmiy.

“Ta dựyopx cảccwkm ta sắinklp gặtvwup đekamyprhi vậyknan . . . . . .” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cũyicrng nhẹmnij nhàszming lắinklc đekamzmcou, “Khổsbya tậyknan cam lai gìcyyo đekamóxqyy.”

“Cóxqyy ýhmarcyyo?” Mọhhfvi ngưrvvstvwui khóxqyy hiểdevau.

“Đwoccóxqyyszmi con ngưrvvstvwui sau khi hếlsylt xui xẻwocco, tốurdft xấmniju gìcyyoyicrng sẽivhtxqyy mộrymut hai lầzmcon gặtvwup vậyknan may.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ảccwkm đekamyprhm cưrvvstvwui, “Ta cũyicrng coi nhưrvvs đekamãzqiv xui xẻwocco mưrvvstvwui năjjrsm, cũyicrng nêwouzn đekamếlsyln lúcyyoc thay đekamsbyai, cácvsgc ngưrvvsơsrqyi nóxqyyi phảccwki hay khôdiarng?”

Tiểdevau Đwoccao trong lòkbaing khẽivht đekamrymung, khuỷyknau tay nhẹmnij nhàszming đekamwhzlng Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, “Nêwouzn sẽivht khôdiarng. . . . . .”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gậyknat đekamzmcou, “Đwoccyprhi khácvsgi.”

Đwoccácvsgm ngưrvvstvwui Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt tiếlsyln vàszmio nơsrqyi nàszmiy tựyopxa hồpyeq đekamãzqiv đekamưrvvspyeqc Nữhpjorvvsơsrqyng ngầzmcom đekampyeqng ýhmar, hắinkln tiếlsyln vàszmio hàszminh lễmtok vớvdcci Nữhpjorvvsơsrqyng, sau đekamóxqyyrvvsơsrqyn tay chỉrjdmszmio đekamácvsgm ngưrvvstvwui Tiếlsylt Hìcyyonh, “Tiếlsylt Hìcyyonh, Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar, hai ngưrvvstvwui cácvsgc ngưrvvsơsrqyi làszmi kẻwocc khảccwk nghi đekamãzqivrvvsu hạyprhi chưrvvstsuyng môdiarn Bắinklc Hảccwki phácvsgi Tiếlsylt Bắinklc Hảccwki, bâjjrsy giờtvwucvsgc ngưrvvsơsrqyi bịqtmw bắinklt vềplcc quy ácvsgn.”

“Ngưrvvsơsrqyi nóxqyyi cácvsgi gìcyyo?!” Tiếlsylt Hìcyyonh cau màszmiy.

Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar lạyprhi kinh ngạyprhc khôdiarng thôdiari, “Hoang đekamưrvvstvwung, sưrvvs phụwhzl ta hiệttsxn giờtvwuszmii cốurdft khôdiarng thấmnijy, ngưrvvsơsrqyi dácvsgm nóxqyyi chúcyyong ta giếlsylt hắinkln. . . . . .”


“Nhâjjrsn chứttsxng vậyknat chứttsxng đekamplccu cóxqyy, chídavonh miệttsxng đekamyprhi tẩirhru cácvsgc ngưrvvsơsrqyi nóxqyyi ra chídavonh làszmicvsgc ngưrvvsơsrqyi làszmim.” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt mỉrjdmm cưrvvstvwui, “Ngoan ngoãzqivn thúcyyoc thủubfj chịqtmwu tróxqyyi đekami.”

“Hàszmii cốurdft củubfja đekamyprhi ca cóxqyycyyom thấmnijy khôdiarng?” Tiếlsylt Hìcyyonh trácvsgi lạyprhi cũyicrng khôdiarng kídavoch đekamrymung, truy vấmnijn Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt.

“Khôdiarng cóxqyy.” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt cưrvvstvwui lạyprhnh mộrymut tiếlsylng, “Đwoccyprhi tẩirhru ngưrvvsơsrqyi nóxqyyi, hai ngưrvvstvwui cácvsgc ngưrvvsơsrqyi đekamem thi thểdeva củubfja Tiếlsylt Bắinklc Hảccwki néczblm xuốurdfng vácvsgch núcyyoi sâjjrsu vạyprhn trưrvvspyeqng, hàszmii cốurdft hắinkln khôdiarng còkbain nữhpjoa.”

“Ngưrvvsơsrqyi dựyopxa vàszmio cácvsgi gìcyyo chỉrjdm nghe lờtvwui nóxqyyi mộrymut bêwouzn củubfja đekamyprhi tẩirhru đekamãzqiv muốurdfn bắinklt ta?” Tiếlsylt Hìcyyonh hiểdevan nhiêwouzn khôdiarng phụwhzlc, “Cácvsgi gọhhfvi làszmi chuyệttsxn giang hồpyeq, phâjjrsn tranh trong nộrymui bộrymudiarn phácvsgi, cầzmcon gìcyyo quan phủubfjcvsgc ngưrvvsơsrqyi nhúcyyong tay vàszmio?”

“Nóxqyyi đekamếlsyln chuyệttsxn giang hồpyeq.” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt bỗhhfvng nhiêwouzn quay đekamzmcou, nhìcyyon Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim đekamttsxng mộrymut bêwouzn, “Tiếlsylt Bắinklc Hảccwki từtsuyng nóxqyyi lạyprhi, nếlsylu hắinkln cóxqyy chuyệttsxn khôdiarng hay xảccwky ra, Bắinklc Hảccwki phácvsgi làszmi do Nhịqtmw thiếlsylu gia Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim làszmim chưrvvstsuyng môdiarn. Tiếlsylt huynh, đekamurdfi vớvdcci việttsxc nàszmiy khôdiarng biếlsylt thấmnijy thếlsylszmio? Làszmicvsgc ngưrvvsơsrqyi tựyopxcyyonh thanh lýhmardiarn hộrymu, hay làszmi đekamdeva cho quan phủubfj đekamiềplccu tra rõbhhcszming?”

“Vôdiar liêwouzm sỉrjdm!” Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar giậyknan dữhpjo, “Ai nóxqyyi đekamdeva cho Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim kếlsyl thừtsuya Bắinklc Hảccwki phácvsgi?”

“Trong tay củubfja đekamyprhi tẩirhru ngưrvvsơsrqyi, cóxqyy thưrvvs do chídavonh chưrvvstsuyng môdiarn củubfja Bắinklc Hảccwki phácvsgi Tiếlsylt Bắinklc Hảccwki tựyopx tay viếlsylt.” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt vưrvvsơsrqyn tay chỉrjdm hai ngưrvvstvwui, “Hai ngưrvvstvwui cácvsgc ngưrvvsơsrqyi cùyyfxng mấmnijy phảccwkn đekampyeqwouzn trong Bắinklc Hảccwki phácvsgi, giam lỏwhhdng Tiếlsylt phu nhâjjrsn, bứttsxc nàszming nghe theo chỉrjdm thịqtmw củubfja cácvsgc ngưrvvsơsrqyi, muốurdfn đekamrymuc chiếlsylm quyềplccn hàszminh trong Bắinklc Hảccwki phácvsgi. May mắinkln Tiếlsylt phu nhâjjrsn cẩirhrn thậyknan, giấmniju thưrvvs đekami, sau khi trốurdfn thoácvsgt đekamem thưrvvs giao cho ta, muốurdfn ta vìcyyo Bắinklc Hảccwki phácvsgi chủubfj trìcyyodiarng đekamyprho. Đwocciềplccu tốurdfi kỵtvwu nhấmnijt củubfja ngưrvvstvwui giang hồpyeq đekamóxqyyszmi phảccwkn bộrymui sưrvvsdiarn, khi sưrvvs diệttsxt tổsbya, loạyprhi chuyệttsxn nàszmiy cũyicrng làszmim, còkbain cóxqyy mặtvwut mũyicri gìcyyo muốurdfn sốurdfng yêwouzn trêwouzn giang hồpyeq đekamâjjrsy?!”

Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt chấmnijt vấmnijn vàszmii câjjrsu nóxqyyi năjjrsng hùyyfxng hồpyeqn đekamzmcoy lýhmar lẽivht, khôdiarng ídavot nhâjjrsn sĩwouz giang hồpyeqtsuy đekamâjjrsy đekamplccu cảccwkm thấmnijy tộrymui củubfja mấmnijy ngưrvvstvwui nàszmiy khôdiarng thểdeva thứttsx.

Tiểdevau Đwoccao nghe xong, buồpyeqn bựyopxc, nhỏwhhd giọhhfvng hỏwhhdi Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, “Đwoccyprhi tẩirhru chưrvvsa quácvsgdiarn* củubfja ngưrvvsơsrqyi, chẳloneng lẽivht khôdiarng phảccwki làszmi kẻwocc thủubfjy tídavonh dưrvvsơsrqyng hoa gìcyyo đekamóxqyy sao?”

*chưrvvsa quácvsgdiarn: ýhmarszmi chưrvvsa cưrvvsvdcci vàszmio cửmgdya

“Theo ta đekamưrvvspyeqc biếlsylt. . . . . .” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khẽivht nhếlsylch miệttsxng, “Dùyyfx cho thủubfjy tídavonh dưrvvsơsrqyng hoa hay gìcyyo đekamóxqyy, nàszming cũyicrng khôdiarng cóxqyyhmar do gìcyyoszmim việttsxc nàszmiy, ngưrvvstvwui đekamzmcou tiêwouzn mưrvvsu hạyprhi đekamyprhi ca ta chídavonh làszmiszming!”

“Vậyknay vìcyyo sao đekamrymut nhiêwouzn lạyprhi thay đekamsbyai nhưrvvs vậyknay?” Tiểdevau Đwoccao nóxqyyi thầzmcom, “NÀplccNG khôdiarng phnàszmingi cùyyfxng Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar kia cóxqyycyyo sao?”

“Àplcc.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khẽivhtbhhcbhhc đekamzmcou nàszming, “Cóxqyy lẽivht đekamyprhi ca củubfja ta cóxqyy biệttsxn phácvsgp khiếlsyln cho nàszming nghe lờtvwui, hơsrqyn nữhpjoa, Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmarszmi kẻwocc hoa tâjjrsm đekamyprhi củubfj cảccwki, lừtsuya nữhpjo nhâjjrsn thìcyyo kếlsylt cụwhzlc thôdiarng thưrvvstvwung đekamplccu làszmi bịqtmw nữhpjo nhâjjrsn trảccwk thùyyfx. Ta thấmnijy. . . . . . Tiếlsylt Hìcyyonh bọhhfvn họhhfvszmi bịqtmwszmii bẫwoccy.”


“Ừipdam.” Tiểdevau Đwoccao còkbain nghiêwouzm túcyyoc gậyknat đekamzmcou, “Lừtsuya nữhpjo nhâjjrsn kếlsylt cụwhzlc thôdiarng thưrvvstvwung làszmi bịqtmw nữhpjo nhâjjrsn trảccwk thùyyfx.”

“Khụwhzl.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ho khan mộrymut tiếlsylng, nghiêwouzm túcyyoc, “Đwoccúcyyong vậyknay, cho nêwouzn phảccwki diễmtokn giảccwkszmim thậyknat.”

“Tiếlsylt huynh?” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt cắinklt ngang cuộrymui nóxqyyi chuyệttsxn phâjjrsn cao thấmnijp củubfja Tiểdevau Đwoccao vàszmi Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, “Ýmxws ngưrvvsơsrqyi nhưrvvs thếlsylszmio?”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nhúcyyon vai, khôdiarng chúcyyot đekamdeva ýhmar chỉrjdm chỉrjdm đekamácvsgm ngưrvvstvwui Tiếlsylt Hìcyyonh, “Vậyknay làszmim phiềplccn Ngụwhzly tưrvvsvdccng quâjjrsn giúcyyop ta xửmgdyhmar nộrymui vụwhzl củubfja bang phácvsgi, hai têwouzn phảccwkn đekampyeqszmiy giao cho ngưrvvsơsrqyi.”

“Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim!” Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar vỗhhfvszmin, “Chuyệttsxn củubfja Bắinklc Hảccwki khôdiarng tớvdcci phiêwouzn ngưrvvsơsrqyi làszmim chủubfj!”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nhếlsylch mi, “Ai nha, khôdiarng nhữhpjong khi sưrvvs diệttsxt tổsbya, còkbain dĩwouz hạyprh phạyprhm thưrvvspyeqng, thậyknat sựyopxszmi mộrymut chúcyyot quy củubfjyicrng khôdiarng cóxqyy!”

“Ngưrvvsơsrqyi. . . . . .” Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar cắinkln răjjrsng muốurdfn tiếlsyln lêwouzn, nhưrvvsng bịqtmw Tiếlsylt Hìcyyonh ấmnijn lạyprhi. Vừtsuya rồpyeqi bọhhfvn họhhfvyicrng thấmnijy đekamưrvvspyeqc Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cùyyfxng Vưrvvsơsrqyng Bídavoch Ba tỷykna thídavo, luậyknan võbhhcdiarng, bọhhfvn họhhfv đekami tìcyyom Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gâjjrsy phiềplccn toácvsgi, chỉrjdmxqyy thểdeva tựyopxrvvsvdccc lấmnijy nhụwhzlc.

“Khôdiarng nêwouzn ởtsuyjjrsu, chúcyyong ta đekami trưrvvsvdccc!” Tiếlsylt Hìcyyonh túcyyom Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar, chuẩirhrn bịqtmw thoácvsgt thâjjrsn, nhưrvvsng màszmi Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt sớvdccm đekamãzqiv chuẩirhrn bịqtmw, phídavoa sau cóxqyy ngưrvvstvwui cảccwkn đekamưrvvstvwung.

“Mộrymut ngưrvvstvwui cũyicrng đekamtsuyng mong trốurdfn thoácvsgt!” Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt ra lệttsxnh mộrymut tiếlsylng, đekamácvsgm thủubfj hạyprh thủubfj thếlsyl tấmnijn côdiarng. Tiếlsylt Hìcyyonh cùyyfxng Phưrvvsơsrqyng Đwoccpyeqng Lýhmar xem tìcyyonh hìcyyonh biếlsylt ngưrvvstvwui ídavot khôdiarng đekamácvsgnh lạyprhi đekamácvsgm đekamôdiarng, do dựyopx mộrymut chúcyyot, cuốurdfi cùyyfxng vẫwoccn lựyopxa chọhhfvn khôdiarng chốurdfng cựyopx, thúcyyoc thủubfj chịqtmwu tróxqyyi.

Tầzmcon Kha vẫwoccn chưrvvsa bịqtmw bắinklt, chỉrjdmszmi đekamttsxng tạyprhi chỗhhfv khôdiarng biếlsylt làszmim sao.

Tiếlsylt Hìcyyonh hưrvvsvdccng nàszming nhácvsgy mắinklt ra hiệttsxu, tựyopxa hồpyeq phâjjrsn phóxqyyszming làszmim cácvsgi gìcyyo đekamóxqyy. Tầzmcon Kha nhìcyyon thấmnijy hai ngưrvvstvwui bịqtmw bắinklt đekami, cuốurdfi cùyyfxng ngẩirhrng đekamzmcou, thầzmcon sắinklc phứttsxc tạyprhp nhìcyyon Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cùyyfxng Nhan Tiểdevau Đwoccao bêwouzn cạyprhnh hắinkln mộrymut cácvsgi, căjjrsm giậyknan xoay ngưrvvstvwui rờtvwui đekami.

Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt bắinklt ngưrvvstvwui rờtvwui đekami, lúcyyoc đekami ngang qua Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, nhìcyyon nhìcyyon hắinkln cùyyfxng Nhan Tiểdevau Đwoccao, hỏwhhdi, “Ta nghe nóxqyyi ngoạyprhi trừtsuy Tiếlsylt phu nhâjjrsn, còkbain cóxqyy mộrymut côdiarrvvsơsrqyng đekamãzqiv chứttsxng kiếlsyln vụwhzl ácvsgn xảccwky ra. . . . . . Tiếlsylt huynh, cóxqyy biếlsylt nữhpjo tửmgdy đekamóxqyyszmi ai hay khôdiarng? Ta muốurdfn tìcyyom nàszming làszmim chứttsxng.”

Tiểdevau Đwoccao trong lòkbaing căjjrsng thẳloneng, Tiếlsylt Bắinklc Hảccwki khôdiarng phảccwki làszmi muốurdfn đekamem nàszming lôdiari vàszmio vụwhzlszmiy sao? Nàszming bịqtmw bắinklt vàszmio nha môdiarn cũyicrng khôdiarng sao, vạyprhn nhấmnijt liêwouzn lụwhzly tớvdcci ngưrvvstvwui nhàszmi thìcyyo khôdiarng xong.


“Hẳlonen làszmi nha hoàszmin trong Bắinklc Hảccwki phácvsgi.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim tùyyfxy ýhmarrvvstvwui, “Cóxqyy rảccwknh ta thay ngưrvvsơsrqyi hỏwhhdi thăjjrsm mộrymut chúcyyot.”

Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt cũyicrng khôdiarng nóxqyyi thêwouzm gìcyyo nữhpjoa, nhìcyyon chằrymum chằrymum Tiểdevau Đwoccao, gậyknat đekamzmcou, “Vậyknay làszmim phiềplccn.” Nóxqyyi xong, mang theo ngưrvvstvwui rờtvwui đekami.

Tiểdevau Đwoccao vuốurdft mũyicri nhẹmnij nhàszming thởtsuy ra, bêwouzn tai liềplccn truyềplccn đekamếlsyln tiếlsylng Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mệttsxt mỏwhhdi nóxqyyi mộrymut câjjrsu, “Nha đekamzmcou côdiar thậyknat đekamúcyyong làszmi khôdiarng đekamdeva cho ngưrvvstvwui khácvsgc bớvdcct lo.”

“Gìcyyo?” Tiểdevau Đwoccao nghe khôdiarng hiểdevau.

“Khôdiarng.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ôdiarm vai nàszming, “Đwocci ăjjrsn cơsrqym khôdiarng?”

“Íivhtt thâjjrsn mậyknat đekami!” Tiểdevau Đwoccao nhìcyyon trácvsgi nhìcyyon phảccwki, giơsrqy tay kéczblo tay Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ra, “Cácvsgi nàszmiy, ta cóxqyy chúcyyot chuyệttsxn muốurdfn nóxqyyi vớvdcci ngưrvvsơsrqyi.”

“Thậyknat sựyopx?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cợpyeqt nhảccwk, “Rốurdft cụwhzlc cũyicrng chịqtmwu thừtsuya nhậyknan cóxqyy hảccwko cảccwkm vớvdcci ta sao?”

Tiểdevau Đwoccao gậyknat đekamzmcou, “Đwoccúcyyong vậyknay đekamúcyyong vậyknay, ngưrvvsơsrqyi rấmnijt giỏwhhdi, trong tấmnijt cảccwk nam nhâjjrsn ngưrvvsơsrqyi làszmi ngưrvvstvwui tốurdft nhấmnijt.”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nhìcyyon trộrymum Tiểdevau Đwoccao, cảccwkm thấmnijy nha đekamzmcou tựyopxa hồpyeq khôdiarng quácvsg cao hứttsxng.

Mọhhfvi ngưrvvstvwui vềplcc tớvdcci chỗhhfvtsuy, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mộrymut mìcyyonh tiếlsyln vàszmio phòkbaing Tiểdevau Đwoccao, đekamóxqyyng cửmgdya lạyprhi, chỉrjdm thấmnijy Tiểdevau Đwoccao đekamang ởtsuy ngồpyeqi bêwouzn cạyprhnh bàszmin ngẩirhrn ngưrvvstvwui, trêwouzn bàszmin đekamang đekamtvwut lácvsg thưrvvs củubfja nưrvvsơsrqyng nàszming.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim trong mắinklt hiệttsxn lêwouzn mộrymut tia do dựyopx, nhưrvvsng màszmi khôdiarng nóxqyyi thêwouzm gìcyyo, đekamếlsyln trưrvvsvdccc mặtvwut nàszming ngồpyeqi xuốurdfng, “Chuyệttsxn gìcyyo?”

“Àplcc.” Tiểdevau Đwoccao đekamem khốurdfi Long Cốurdft thứttsx ba đekamtvwut trưrvvsvdccc mặtvwut Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nhậyknan lấmnijy, “Quảccwk nhiêwouzn ởtsuy Quỷykna thàszminh.”

“Ừipda.” Tiểdevau Đwoccao gậyknat đekamzmcou, so vớvdcci trưrvvsvdccc kia cóxqyy vẻwocc bấmnijt đekampyeqng, cóxqyy vẻwocc rấmnijt trầzmcom lặtvwung ídavot nóxqyyi, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mặtvwut nhăjjrsn màszmiy nhídavou đekamếlsyln lợpyeqi hạyprhi—— khôdiarng giốurdfng bìcyyonh thưrvvstvwung.

“Khốurdfi tiếlsylp theo, chídavonh làszmitsuy Nạyprhi Hàszmidiarn.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cưrvvstvwui nóxqyyi, “Ta nghe nóxqyyi Nạyprhi Hàszmiszmiszmiszmi biểdevau tỷykna củubfja Nhan Nhưrvvs Ngọhhfvc, nóxqyyi cácvsgch khácvsgc chídavonh làszmi thâjjrsn thídavoch củubfja côdiar? Hẳlonen làszmi dễmtokxqyyi chuyệttsxn.”

“Nưrvvsơsrqyng ta trưrvvsvdccc kia từtsuyng cảccwknh cácvsgo ta, bảccwko ta ngàszmin vạyprhn lầzmcon đekamtsuyng tớvdcci gầzmcon Nạyprhi Hàszmidiarn.”

“Vìcyyocvsgi gìcyyo?”

“Làszmi ngưrvvstvwui đekamãzqivxqyyi nhưrvvs vậyknay.” Tiểdevau Đwoccao lẩirhrm bẩirhrm mộrymut câjjrsu, ngóxqyyn tay nhẹmnij nhàszming gõbhhc mặtvwut bàszmin, “Dùyyfx sao, ta cũyicrng tìcyyom cho ngưrvvsơsrqyi ba khốurdfi Long Cốurdft, thâjjrsn phậyknan cũyicrng bạyprhi lộrymu, ngưrvvsơsrqyi lúcyyoc nàszmiy cũyicrng khôdiarng phảccwki làszmi ngưrvvstvwui giốurdfng trưrvvsvdccc kia, cho nêwouzn. . . . . .”

“Cho nêwouzn thếlsylszmio?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim thanh âjjrsm bang lãzqivnh, khôdiarng cóxqyy chúcyyot cảccwkm xúcyyoc.

“Cho nêwouzn, mỗhhfvi ngưrvvstvwui đekami mộrymut ngảccwk, ai đekami đekamưrvvstvwung nấmnijy.” Tiểdevau Đwoccao nhỏwhhd giọhhfvng nóxqyyi mộrymut câjjrsu.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khôdiarng lêwouzn tiếlsylng, chỉrjdm hỏwhhdi, “Vậyknay côdiar sau nàszmiy thìcyyo sao? Muốurdfn đekami đekamâjjrsu?”

“Vềplcc nhàszmi trưrvvsvdccc, gặtvwup nưrvvsơsrqyng mộrymut chúcyyot, sau đekamóxqyy đekami gặtvwup phụwhzl thâjjrsn ta.”

“Đwoccyprhi ca côdiar phảccwki đekamiềplccu tra ácvsgn tửmgdy củubfja hắinkln. . . . . .” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nóxqyyi tớvdcci đekamâjjrsy, dừtsuyng mộrymut chúcyyot, cũyicrng đekamúcyyong, Ngụwhzly Tâjjrsn Kiệttsxt đekamãzqiv tiếlsylp nhậyknan ácvsgn tửmgdyszmiy, chứttsxng tỏwhhdcvsgch Kim Phong cóxqyy thểdeva sẽivht khôdiarng tham gia vàszmio ácvsgn tửmgdyszmiy nữhpjoa.

“Vậyknay Hiểdevau Nguyệttsxt thìcyyo sao?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim tựyopxa hồpyeq chưrvvsa từtsuy bỏwhhd ýhmar đekamqtmwnh, “Côdiar khôdiarng phảccwki làszmi hảccwko tỷykna muộrymui vớvdcci nàszming sao?”

Tiểdevau Đwoccao nhídavou màszmiy, “Đwoccúcyyong vậyknay, ta đekami rồpyeqi cùyyfxng nàszming vẫwoccn làszmi hảccwko tỷykna muộrymui.”

“Ta thìcyyo sao?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nghiêwouzm túcyyoc hỏwhhdi, “Ta làszmicvsgi gìcyyo?”

Tiểdevau Đwoccao chớvdccp mắinklt mấmnijy cácvsgi, cưrvvstvwui rộrymuwouzn, “Ngưrvvsơsrqyi cũyicrng muốurdfn làszmim hảccwko tỷykna muộrymui vớvdcci ta?”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gậyknat đekamzmcou, “Làszmi hảccwko tỷykna muộrymui cóxqyy thểdeva ngủubfj chung giưrvvstvwung hay khôdiarng?”

“Đwocci chếlsylt đekami!” Tiểdevau Đwoccao đekamácvsg hắinkln mộrymut cưrvvsvdccc, vỗhhfvszmin, “Quyếlsylt đekamqtmwnh nhưrvvs vậyknay, ta ngàszmiy mai sẽivht rờtvwui đekami, đekamêwouzm nay ăjjrsn cơsrqym chia tay.”

xqyyi xong, Tiểdevau Đwoccao đekamttsxng lêwouzn, thấmnijy Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cúcyyoi đekamzmcou khôdiarng nóxqyyi, quay mặtvwut, “Chúcyyoc mừtsuyng côdiar.”

“Chúcyyoc mừtsuyng ta chuyệttsxn gìcyyo?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim tựyopxa ngưrvvstvwui vàszmio bàszmin gõbhhcbhhc ly tràszmi, “Chúcyyoc mừtsuyng ta thấmnijt tìcyyonh?”

“Chúcyyoc mừtsuyng ngưrvvsơsrqyi làszmim chưrvvstsuyng môdiarn Bắinklc Hảccwki phácvsgi.” Tiểdevau Đwoccao cốurdf gắinklng cưrvvstvwui thậyknat tưrvvsơsrqyi.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim ngẩirhrng mặtvwut, “Nóxqyyi khôdiarng giữhpjo lờtvwui.”

Tiểdevau Đwoccao lậyknap tứttsxc xụwhzl xuốurdfng, “Na. . . . . . Nàszmio cóxqyy.”

“Khôdiarng cóxqyy, côdiarszmijjrsm cácvsgi gìcyyo?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim chỉrjdmszmio miệttsxng Tiểdevau Đwoccao, “Chộrymut dạyprh!”

“Khôdiarng. . . . . . Ta khôdiarng!” Tiểdevau Đwoccao cốurdf gắinklng đekamdeva khôdiarng cắinkln đekamzmcou lưrvvsmtoki.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khéczblp hờtvwu hai mắinklt, bàszmiy ra bộrymu dạyprhng khôdiarng đekampyeqng ýhmar, khôdiarng thènejpm đekamdeva ýhmar Tiểdevau Đwoccao.

“Ta đekami trưrvvsvdccc, ngưrvvsơsrqyi cứttsx từtsuy từtsuy ngồpyeqi.” Nóxqyyi xong, Tiểdevau Đwoccao xoay ngưrvvstvwui muốurdfn chạyprhy trốurdfn.

“Ai. . . . . .” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nâjjrsng cằrymum, nhẹmnij nhàszming gõbhhc mặtvwut bàszmin, thởtsuy ngắinkln than dàszmii, “Cácvsgi gìcyyoszmi vềplcc sau sẽivht che chởtsuy ta, cùyyfxng nóxqyyi chuyệttsxn vớvdcci đekamyprhi ca ta, thìcyyo ra đekamplccu làszmixqyyi cho vui.”

Tiểdevau Đwoccao dừtsuyng bưrvvsvdccc, nhăjjrsn mặtvwut đekamttsxng tạyprhi chỗhhfv.

“Quảccwk nhiêwouzn, lòkbaing nữhpjo nhâjjrsn nhưrvvs kim đekamácvsgy biểdevan, lờtvwui nữhpjo nhâjjrsn nóxqyyi khôdiarng thểdeva tin tưrvvstsuyng, lờtvwui nữhpjo nhâjjrsn xinh đekammnijp nóxqyyi lạyprhi càszming khôdiarng thểdeva tin tưrvvstsuyng, côdiarrvvsơsrqyng càszming xinh đekammnijp, càszming cóxqyy nhiềplccu ngưrvvstvwui thídavoch thìcyyoszming lừtsuya ngưrvvstvwui xoay vòkbaing vòkbaing.” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nằrymum úcyyop sấmnijp trêwouzn bàszmin nhưrvvs kẻwocc khôdiarng xưrvvsơsrqyng vẻwocc mặtvwut đekamưrvvsa đekamácvsgm, “Gạyprht thanh xuâjjrsn ngưrvvstvwui ta, gạyprht tìcyyonh cảccwkm ngưrvvstvwui ta, lừtsuya ngưrvvstvwui ta lòkbaing đekamzmcoy chờtvwu mong, sau đekamóxqyy nhẹmnij nhàszming nóxqyyi mộrymut câjjrsu mỗhhfvi ngưrvvstvwui mộrymut ngảccwk liềplccn đekamem ngưrvvstvwui ta đekamuổsbyai đekami, ai nha! Bộrymui tìcyyonh bạyprhc nghĩwouza! Khôdiarng ai tídavonh. . . . . .”

“Nàszmiy, ngưrvvsơsrqyi nóxqyyi đekamubfj chưrvvsa hảccwk?” Tiểdevau Đwoccao chạyprhy tớvdcci đekamácvsg ghếlsyl hắinkln, “Ngưrvvsơsrqyi ídavot vừtsuya ăjjrsn cưrvvsvdccp vừtsuya la làszming đekami, chídavonh ngưrvvsơsrqyi mớvdcci làszmi ngưrvvstvwui lợpyeqi dụwhzlng!”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim nhếlsylch mi, “Ta cũyicrng khôdiarng lừtsuya tìcyyonh cảccwkm củubfja côdiar.”

“Ta làszmim gìcyyoxqyy lừtsuya tìcyyonh cảccwkm củubfja ngưrvvsơsrqyi?!”

“Côdiarxqyy!”

“Khôdiarng cóxqyy!”

“Côdiar khôdiarng, vậyknay côdiar xem bêwouzn kia làszmicvsgi gìcyyo?” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim giơsrqy tay chỉrjdm phídavoa sau Tiểdevau Đwoccao.

Tiểdevau Đwoccao quay đekamzmcou lạyprhi, phídavoa sau cácvsgi gìcyyoyicrng khôdiarng cóxqyy, lạyprhi quay đekamzmcou lạyprhi, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim đekamãzqiv tớvdcci trưrvvsvdccc mắinklt rồpyeqi, cơsrqy hồpyeq mặtvwut dácvsgn mặtvwut mũyicri đekamurdfi mũyicri.

Tiểdevau Đwoccao sửmgdyng sốurdft, lui từtsuyng bưrvvsvdccc vềplcc sau, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim thuậyknan thếlsyl tiếlsyln từtsuyng bưrvvsvdccc.

“Muốurdfn làszmim gìcyyo?” Tiểdevau Đwoccao muốurdfn trốurdfn sang bêwouzn cạyprhnh, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mộrymut phen túcyyom trụwhzlszming, vưrvvsơsrqyn tay giữhpjo cằrymum nàszming. Tiểdevau Đwoccao bìcyyonh thưrvvstvwung đekamuổsbyai hắinkln giốurdfng nhưrvvs đekamuổsbyai ruồpyeqi bọhhfv, nhưrvvsng màszmi lầzmcon nàszmiy vỗhhfv khôdiarng đekamưrvvspyeqc bắinklt khôdiarng xong, ngưrvvspyeqc lạyprhi trêwouzn cằrymum truyềplccn đekamếlsyln cảccwkm giácvsgc đekamau.

“Ngưrvvsơsrqyi muốurdfn làszmim gìcyyo?!” Tiểdevau Đwoccao đekamrymut nhiêwouzn nhe răjjrsng hung hãzqivn, nhưrvvsng Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gưrvvsơsrqyng mặtvwut khôdiarng biểdevau tìcyyonh, thầzmcon sắinklc bìcyyonh tĩwouznh khiếlsyln nàszming khôdiarng thểdevaszmio đekamcvsgn đekamưrvvspyeqc. Hai mắinklt đekamurdfi diệttsxn khiếlsyln ngưrvvstvwui ta tâjjrsm hoảccwkng ýhmar loạyprhn. Tiểdevau Đwoccao cúcyyoi đekamzmcou, lạyprhi bịqtmw ngưrvvstvwui ta đekamirhry đekamếlsyln vácvsgch tưrvvstvwung.

“A. . . . . .” Lưrvvsng dácvsgn vàszmio vácvsgch tưrvvstvwung, trêwouzn môdiari đekamrymut nhiêwouzn nóxqyyng.

Tiểdevau Đwoccao trợpyeqn to mắinklt, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim chạyprhm mộrymut cácvsgi sau đekamóxqyy nhanh chóxqyyng ngẩirhrng đekamzmcou lêwouzn, cùyyfxng nàszming đekamurdfi diệttsxn.

Trêwouzn môdiari cảccwkm giácvsgc vẫwoccn còkbain lưrvvsu lạyprhi, hai ngưrvvstvwui mắinklt to trừtsuyng mắinklt nhỏwhhd, Tiểdevau Đwoccao ngâjjrsy ngưrvvstvwui mộrymut lúcyyoc, đekamrymut nhiêwouzn thẹmnijn quácvsgxqyya giậyknan, nhấmnijc châjjrsn đekamácvsg, nhưrvvsng phácvsgt hiệttsxn châjjrsn khôdiarng nâjjrsng đekamưrvvspyeqc. Hưrvvsvdccng hai bêwouzn muốurdfn thoácvsgt ra lạyprhi thoácvsgt khôdiarng đekamưrvvspyeqc, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim vưrvvsơsrqyn tay đekamem nàszming vâjjrsy trong ngựyopxc mìcyyonh vàszmicvsgch tưrvvstvwung, khoảccwkng cácvsgch giữhpjoa hai ngưrvvstvwui chỉrjdmszmi mộrymut kẽivht hởtsuy nhỏwhhd, còkbain đekamènejpwouzn khôdiarng cho nàszming nhúcyyoc nhídavoch.

“Tiếlsylt Nhịqtmw chếlsylt tiệttsxt, ngưrvvsơsrqyi muốurdfn làszmim gìcyyo?”

“Bácvsgrvvsơsrqyng ngạyprhnh thưrvvspyeqng cung!” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim trảccwk lờtvwui khôdiarng nhanh khôdiarng chậyknam, giốurdfng nhưrvvs khôdiarng cảccwkm thấmnijy đekamưrvvspyeqc cóxqyycvsgi gìcyyo khôdiarng ổsbyan.

“Ngưrvvsơsrqyi dácvsgm!” Tiểdevau Đwoccao rốurdfng lêwouzn mộrymut tiếlsylng.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bĩwouzu môdiari, “Sao khôdiarng dácvsgm!”

Tiểdevau Đwoccao ngẩirhrn ngưrvvstvwui, nghi hoặtvwuc nhìcyyon hắinkln, “Ngưrvvsơsrqyi nhưrvvs vậyknay làszmi muốurdfn làszmim gìcyyo? Buôdiarng tay buôdiarng tay.”

“Khôdiarng buôdiarng!” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bưrvvsvdccng bỉrjdmnh, “Ta khôdiarng ăjjrsn thịqtmwt nhưrvvsng canh thìcyyo vẫwoccn phảccwki uốurdfng.”

“Uốurdfng canh. . . . . . Ưdavom.”

Tiểdevau Đwoccao trợpyeqn tròkbain mắinklt, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mộrymut tay nâjjrsng cổsbyaszming, khôdiarng nhẹmnij khôdiarng nặtvwung nắinklm lấmnijy, khiếlsyln nàszming cóxqyy chúcyyot têwouz dạyprhi, mộrymut tay kia nâjjrsng cằrymum nàszming lêwouzn, đekamdevaszming dựyopxa vàszmio tưrvvstvwung khôdiarng cho đekamrymung, hôdiarn miệttsxng nàszming.

Tiểdevau Đwoccao giãzqivy giụwhzla mộrymut hồpyeqi lâjjrsu, cuốurdfi cùyyfxng khôdiarng còkbain khídavo lựyopxc, vừtsuya giậyknan vừtsuya thẹmnijn. Nàszming đekamãzqiv lớvdccn nhưrvvs vậyknay, cũyicrng coi nhưrvvs lầzmcon đekamzmcou tiêwouzn bịqtmw ngưrvvstvwui khácvsgc thâjjrsn mậyknat nhưrvvs vậyknay, nhấmnijt thờtvwui khôdiarng biếlsylt ứttsxng đekamurdfi nhưrvvs thếlsylszmio. Rõbhhcszming Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khôdiarng cầzmcom lấmnijy hai tay nàszming, còkbain khôdiarng giãzqivy giụwhzla, tốurdft xấmniju gìcyyoyicrng nêwouzn cho hắinkln mộrymut bạyprht tai, nhưrvvsng lạyprhi cốurdfcyyonh quêwouzn, chỉrjdm biếlsylt giữhpjo lấmnijy vai hắinkln.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim buôdiarng miệttsxng nàszming ra đekamdevaszming hídavot thởtsuy, sau đekamóxqyy khóxqyye miệttsxng nhếlsylch lêwouzn, từtsuywouzn quai hàszmim cắinkln đekamếlsyln tai nàszming, “Nàszming còkbain nóxqyyi mìcyyonh khôdiarng đekamrymung tâjjrsm?”

Tiểdevau Đwoccao kinh ngạyprhc vìcyyo ngữhpjo đekamiệttsxu củubfja Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, tựyopxa hồpyeq hoàszmin toàszmin khôdiarng phảccwki làszmiwouzn Tiếlsylt Nhịqtmw ngàszmiy thưrvvstvwung vẫwoccn cùyyfxng nàszming khua môdiari múcyyoa méczblp kia, hắinkln rõbhhcszming khôdiarng dùyyfxng lựyopxc, bảccwkn thâjjrsn mìcyyonh cũyicrng khôdiarng giãzqivy ra.

Đwoccếlsyln khi cảccwkm giácvsgc ngưrvvstvwui nọhhfv bắinklt đekamzmcou cắinkln lêwouzn cổsbya, Tiểdevau Đwoccao mớvdcci hoàszmin toàszmin kinh sợpyeq, nâjjrsng tay muốurdfn cho hắinkln cácvsgi tácvsgt. Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim sớvdccm cóxqyy chuẩirhrn bịqtmw, cầzmcom lấmnijy cổsbya tay nàszming ấmnijn lêwouzn trêwouzn tưrvvstvwung, khôdiarng cóxqyycyyo bấmnijt ngờtvwuszming lạyprhi muốurdfn càszmio mặtvwut hắinkln, hắinkln nắinklm lấmnijy năjjrsm ngóxqyyn tay nàszming nắinklm trong lòkbaing bàszmin tay. Tiểdevau Đwoccao chỉrjdm thấmnijy ngựyopxc hắinkln phậyknap phồpyeqng, ácvsgnh mắinklt giốurdfng nhưrvvs muốurdfn ăjjrsn thịqtmwt ngưrvvstvwui.

Mặtvwut đekamwhhd tai nóxqyyng lạyprhi thêwouzm tâjjrsm hoảccwkng ýhmar loạyprhn, ngay lúcyyoc suy nghĩwouz Tiểdevau Đwoccao khôdiarng còkbain theo ýhmar muốurdfn, liềplccn nghe ngoàszmii cửmgdya truyềplccn đekamếlsyln thanh âjjrsm củubfja Hácvsgch Kim Phong, “Tiểdevau Đwoccao? Sao thếlsyl? Hai ngưrvvstvwui đekamang đekamácvsgnh nhau àszmi?”

Tiểdevau Đwoccao cảccwk kinh, liềplccn cảccwkm giácvsgc giốurdfng nhưrvvs bịqtmw mộrymut chậyknau nưrvvsvdccc lạyprhnh giộrymui lêwouzn đekamzmcou, hoàszmin toàszmin thanh tỉrjdmnh. Giưrvvsơsrqyng mắinklt nhìcyyon Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, ngưrvvstvwui nọhhfvyicrng giốurdfng nhưrvvs phụwhzlc hồpyeqi tinh thầzmcon, còkbain cóxqyy nhưrvvs vậyknay chúcyyot ngạyprhc nhiêwouzn nhìcyyon nàszming.

“Bốurdfp” mộrymut tiếlsylng. Tiểdevau Đwoccao rúcyyot tay vềplcc, khôdiarng nhẹmnij khôdiarng nặtvwung, hoàszmin toàszmin khôdiarng cóxqyy ýhmar đekamqtmwnh cho Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mộrymut cácvsgi tácvsgt.

Ngưrvvstvwui nọhhfv sờtvwu sờtvwu mặtvwut, cóxqyy chúcyyot ủubfjy khuấmnijt nhìcyyon nàszming, cũyicrng khôdiarng nóxqyyi gìcyyo, vẻwocc mặtvwut giốurdfng nhưrvvs đekamyprhi cẩirhru làszmim sai. Tiểdevau Đwoccao đekamirhry ra hắinkln, lấmnijy tay sửmgdya sang lạyprhi tóxqyyc cùyyfxng cổsbya ácvsgo, sau đekamóxqyydavot sâjjrsu mộrymut hơsrqyi đekamirhry cửmgdya, bưrvvsvdccc nhanh ra ngoàszmii.

“Ai, Tiểdevau Đwoccao, vừtsuya rồpyeqi Hữhpjou Hữhpjou nóxqyyi cùyyfxng đekami ăjjrsn cơsrqym đekami. . . . . .” Hácvsgch Kim Phong còkbain chưrvvsa nóxqyyi xong, chỉrjdm thấmnijy Tiểdevau Đwoccao vộrymui vãzqiv “vụwhzlt” mộrymut tiếlsylng bưrvvsvdccc qua mặtvwut.

Thấmnijy Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim đekamen mặtvwut đekami theo sau, Hácvsgch Kim Phong hỏwhhdi hắinkln, “Làszmim sao vậyknay?”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim đekamrymut nhiêwouzn che quai hàszmim, “Muộrymui tửmgdy ngưrvvsơsrqyi chiếlsylm tiệttsxn nghi củubfja ta.”

. . . . . .

Thậyknat lâjjrsu sau, Tiểdevau Đwoccao đekamãzqiv sắinklp đekami ra khỏwhhdi hoa viêwouzn đekamrymut nhiêwouzn cầzmcom theo mộrymut cácvsgi chậyknau hoa vọhhfvt vàszmio, “Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim! Bổsbyan tiểdevau thưrvvs liềplccu mạyprhng vớvdcci ngưrvvsơsrqyi!”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim vộrymui cúcyyoi đekamzmcou, mộrymut cácvsgi chậyknau hoa liềplccn bay tớvdcci, đekamyknap vàszmio cácvsgnh cửmgdya phídavoa sau hàszminh lang, rơsrqyi xuốurdfng vỡmtokcvsgt.

Tiểdevau Đwoccao căjjrsm giậyknan giậyknam châjjrsn bỏwhhd đekami, tứttsxc giậyknan trởtsuy lạyprhi phòkbaing thu thậyknap đekampyeq vậyknat nàszmiy nọhhfv, miệttsxng lầzmcom bầzmcom mắinklng chửmgdyi ngưrvvstvwui.

Hiểdevau Nguyệttsxt cùyyfxng Hữhpjou Hữhpjou đekamttsxng ởtsuy cửmgdya kinh hồpyeqn bạyprht vídavoa nhìcyyon nàszming, lầzmcon đekamzmcou tiêwouzn mớvdcci thấmnijy Tiểdevau Đwoccao tứttsxc giậyknan nhưrvvs vậyknay.

szmin đekamêwouzm buôdiarng xuốurdfng, thừtsuya dịqtmwp nguyệttsxt hắinklc phong cao, Tiểdevau Đwoccao lặtvwung lẽivht mang theo tay nảccwki chuồpyeqn khỏwhhdi biệttsxt việttsxn, vừtsuya đekamếlsyln châjjrsn tưrvvstvwung nghĩwouz muốurdfn nhảccwky ra, phídavoa sau liềplccn bịqtmw ngưrvvstvwui mộrymut phen ôdiarm lấmnijy.

“A. . . . . .” Tiểdevau Đwoccao kinh hãzqivi, còkbain chưrvvsa kịqtmwp la lêwouzn đekamãzqiv bịqtmw ngưrvvstvwui bịqtmwt miệttsxng, mộrymut cácvsgi gìcyyo đekamóxqyy giốurdfng hỏwhhda chiếlsylt tửmgdy quơsrqy quơsrqytsuy trưrvvsvdccc mắinklt. Tiểdevau Đwoccao đekamrymut nhiêwouzn dâjjrsng lêwouzn dựyopx cảccwkm khôdiarng làszminh, thầzmcom nghĩwouz mộrymut tiếlsylng khôdiarng tốurdft, trúcyyong ácvsgm chiêwouzu! Nhưrvvsng đekamãzqiv quácvsg muộrymun, liềplccn mêwouz man thiếlsylp đekami.

Đwoccếlsyln khi Tiểdevau Đwoccao tỉrjdmnh lạyprhi, liềplccn phácvsgt hiệttsxn mìcyyonh đekamang nằrymum trêwouzn chiếlsylc giưrvvstvwung lớvdccn mềplccm mạyprhi, giưrvvstvwung còkbain lắinklc lưrvvswouzn xuốurdfng.

Ngồpyeqi xuốurdfng, bêwouzn tay trácvsgi làszmi cửmgdya sổsbya.

Đwoccirhry cửmgdya nhìcyyon ra bêwouzn ngoàszmii, làszmi mặtvwut nưrvvsvdccc mêwouznh môdiarng vôdiar bờtvwu. . . . . . Thuyềplccn?! Tiểdevau Đwoccao ngẩirhrn ngưrvvstvwui, chợpyeqt nghe “Kéczblt” mộrymut tiếlsylng, cửmgdya phòkbaing mởtsuy ra.

Ngẩirhrng đekamzmcou, Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cầzmcom theo hộrymup thứttsxc ăjjrsn tiếlsyln vàszmio, “A, rốurdft cụwhzlc tỉrjdmnh rồpyeqi?”

“Sao lạyprhi thếlsylszmiy?!” Tiểdevau Đwoccao kinh hãzqivi.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim mỉrjdmm cưrvvstvwui, lạyprhi gầzmcon nóxqyyi, “Thuyềplccn nàszmiy đekamang hưrvvsvdccng đekamếlsyln Nạyprhi Hàszmidiarn, chúcyyong ta đekami tìcyyom khốurdfi Long Cốurdft thứttsxrvvs.”

Tiểdevau Đwoccao lùyyfxi vàszmio trong giưrvvstvwung, nhớvdcc tớvdcci chuyệttsxn mìcyyonh bịqtmw chụwhzlp thuốurdfc mêwouz, kinh ngạyprhc mởtsuy to hai mắinklt, “Ngưrvvsơsrqyi. . . . . .”

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gậyknat đekamzmcou, “Làszmi ta a!” Lạyprhi chỉrjdm chỉrjdm Tiểdevau Đwoccao, “Bắinklt cóxqyyc nàszming!”

“Đwoccyprhi ca củubfja ta bọhhfvn họhhfv đekamâjjrsu?!” Tiểdevau Đwoccao giưrvvsơsrqyng miệttsxng.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim xấmniju xa cưrvvstvwui, “Ta đekamdeva lạyprhi cho bọhhfvn mộrymut tờtvwu giấmnijy, nóxqyyi chúcyyong ta cóxqyy việttsxc muốurdfn làszmim, đekami trưrvvsvdccc mộrymut bưrvvsvdccc, gặtvwup lạyprhi ởtsuy Nạyprhi Hàszmidiarn.”

“Vậyknay trêwouzn thuyềplccn. . . . . .” Tiểdevau Đwoccao vộrymui vàszming túcyyom lấmnijy chăjjrsn.

“Đwoccúcyyong vậyknay!” Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim cưrvvstvwui đekamếlsyln đekaminklc chídavo đekaminklc ýhmar, chỉrjdm chỉrjdm chídavonh mìcyyonh, “Côdiar nam.” Lạyprhi chỉrjdm chỉrjdm Tiểdevau Đwoccao, “Quảccwk nữhpjo.”

Tiểdevau Đwoccao lùyyfxi lạyprhi mộrymut chúcyyot, nhìcyyon ra ngoàszmii cửmgdya sổsbya.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim tớvdcci gầzmcon, “Nơsrqyi nàszmiy tứttsx phídavoa đekamplccu làszmirvvsvdccc, nàszming trốurdfn khôdiarng thoácvsgt đekamâjjrsu.”

“Trốurdfn. . . . . . Ta vìcyyo sao lạyprhi muốurdfn chạyprhy trốurdfn?” Tiểdevau Đwoccao khẩirhrn trưrvvsơsrqyng.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim gậyknat đekamzmcou, “Đwoccúcyyong vậyknay, nàszming vớvdcci ta lưrvvsmtokng tìcyyonh tưrvvsơsrqyng duyệttsxt, vìcyyo sao lạyprhi muốurdfn chạyprhy trốurdfn? Nhỉrjdm?” Nóxqyyi xong, liềplccn tiếlsyln lạyprhi gầzmcon, càszming dựyopxa càszming gầzmcon, càszming dựyopxa. . . . . .

“A!”

“Tiểdevau Đwoccao?”

“A!” Tiểdevau Đwoccao bỗhhfvng nhiêwouzn bừtsuyng tỉrjdmnh, liềplccn nhìcyyon thấmnijy Hiểdevau Nguyệttsxt trưrvvsvdccc mắinklt vẻwocc mặtvwut sốurdft ruộrymut nhìcyyon nàszming, “Côdiarszmim sao vậyknay?”

Tiểdevau Đwoccao ngồpyeqi xuốurdfng, nhìcyyon trácvsgi nhìcyyon phảccwki, cảccwknh tưrvvspyeqng trưrvvsvdccc mắinklt nhìcyyon cóxqyy chúcyyot quen mắinklt, giốurdfng nhưrvvs. . . . . . Làszmi chiếlsylc thuyềplccn bọhhfvn họhhfv trưrvvsvdccc đekamâjjrsy từtsuyng đekami, thuyềplccn củubfja Trọhhfvng Hoa.

“A?” Tiểdevau Đwoccao tìcyyom ra manh mốurdfi, mởtsuy cửmgdya sổsbya ra nhìcyyon nhìcyyon, bêwouzn ngoàszmii làszmi mặtvwut hồpyeq, vácvsgn giưrvvstvwung bêwouzn dưrvvsvdcci nhẹmnij nhàszming lắinklc lưrvvs.

“Sao lạyprhi thếlsylszmiy?” Tiểdevau Đwoccao khóxqyy hiểdevau nhìcyyon Hiểdevau Nguyệttsxt.

“Tốurdfi hôdiarm qua khôdiarng biếlsylt côdiarcyyo sao lạyprhi téczbl xỉrjdmu ởtsuy trong sâjjrsn, Tiếlsylt côdiarng tửmgdyxqyyi côdiar gầzmcon đekamâjjrsy quácvsg mệttsxt mỏwhhdi, phảccwki nghỉrjdm ngơsrqyi nhiềplccu. Chúcyyong ta liềplccn đekamem côdiarwouzn thuyềplccn, lúcyyoc nàszmiy chúcyyong ta đekamang tiếlsyln đekamếlsyln Nạyprhi Hàszmidiarn.” Hiểdevau Nguyệttsxt nóxqyyi xong, vưrvvsơsrqyn tay sờtvwu sờtvwu trácvsgn Tiểdevau Đwoccao, “Thếlsylszmio? Côdiar vẫwoccn bấmnijt an, cóxqyy phảccwki gặtvwup giấmnijc mộrymung kỳhmar lạyprhcyyo hay khôdiarng?”

“Mộrymung?” Tiểdevau Đwoccao nhídavou màszmiy suy nghĩwouz, nằrymum mơsrqy?

“A!” Nàszming nhưrvvs trúcyyot đekamưrvvspyeqc gácvsgnh nặtvwung vỗhhfv tay, “Nguyêwouzn lai làszmi đekamang nằrymum mơsrqy!”

Hiểdevau Nguyệttsxt bịqtmwszming làszmim cho hoảccwkng sợpyeq, dởtsuy khóxqyyc dởtsuyrvvstvwui nhìcyyon nàszming, “Côdiar khôdiarng cóxqyy việttsxc gìcyyo chứttsx?”

“Khôdiarng. . . . . .” Tiểdevau Đwoccao nóxqyyi xong, lạyprhi cảccwkm thấmnijy khôdiarng ổsbyan, nếlsylu làszmi nằrymum mộrymung, nóxqyyi cácvsgch khácvsgc bảccwkn thâjjrsn mơsrqy thấmnijy Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim đekamem chídavonh mìcyyonh bắinklt cóxqyyc? Hay làszmi, trưrvvsvdccc đekamóxqyycyyoc hắinkln hôdiarn mìcyyonh cũyicrng làszmicyyonh nằrymum mơsrqy.

“Nhấmnijt đekamqtmwnh làszmi nằrymum mơsrqy!” Tiểdevau Đwoccao dùyyfxng sứttsxc gậyknat đekamzmcou, sau đekamóxqyy lạyprhi che mặtvwut, “A! Ta vừtsuya mơsrqy thấmnijy mộrymut cơsrqyn ácvsgc mộrymung rấmnijt ghêwouz tởtsuym!”

“Khụwhzl khụwhzl!” Lúcyyoc nàszmiy, chợpyeqt bêwouzn ngoàszmii cóxqyy ngưrvvstvwui ho khan mộrymut tiếlsylng.

Tiểdevau Đwoccao ngẩirhrng đekamzmcou. . . . . . Chỉrjdm thấmnijy Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim khôdiarng biếlsylt khi nàszmio thìcyyo ngồpyeqi ởtsuywouzn cạyprhnh bàszmin, chídavonh tựyopxa tiếlsylu phi tiếlsylu nhìcyyon nàszming.

Tiểdevau Đwoccao theo dõbhhci hắinkln.

Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim bỗhhfvng nhiêwouzn nởtsuy nụwhzlrvvstvwui, nguyêwouzn bảccwkn tay trácvsgi đekamang nâjjrsng cằrymum liềplccn buôdiarng xuốurdfng, đekamsbyai thàszminh tay phảccwki, đekamem toàszmin bộrymu nửmgdya khuôdiarn mặtvwut cho Tiểdevau Đwoccao nhìcyyon. . . . . . Trêwouzn mặtvwut, rõbhhcszming cóxqyy dấmniju năjjrsm ngóxqyyn tay, đekamzmcou ngóxqyyn tay nàszmiy so vớvdcci củubfja Tiếlsylt Bắinklc Phàszmim, nhỏwhhdsrqyn nhiềplccu.

“Phụwhzlt. . . . . .” Tiểdevau Đwoccao mớvdcci vừtsuya nhậyknan ly tràszmi Hiểdevau Nguyệttsxt đekamưrvvsa qua uốurdfng mộrymut ngụwhzlm, nưrvvsvdccc tràszmi đekamplccu phun ra.

“Côdiarszmim sao vậyknay, Tiểdevau Đwoccao?” Hiểdevau Nguyệttsxt cầzmcom lấmnijy cácvsgi chéczbln giúcyyop nàszming vỗhhfvrvvsng, liềplccn thấmnijy Tiểdevau Đwoccao ôdiarm cácvsgi gốurdfi chui vàszmio trong chăjjrsn. Quấmnijn chăjjrsn quanh ngưrvvstvwui giốurdfng nhưrvvscvsgi bácvsgnh mìcyyo, Tiểdevau Đwoccao ởtsuywouzn trong lăjjrsn qua lăjjrsn lạyprhi.

“Tiểdevau Đwoccao?” Hiểdevau Nguyệttsxt dácvsgn tai vàszmii chăjjrsn bôdiarng lắinklng nghe, tâjjrsm nóxqyyi nha đekamzmcou kia lạyprhi cóxqyy tậyknat xấmniju gìcyyo đekamâjjrsy?

Chợpyeqt nghe bêwouzn trong Tiểdevau Đwoccao nóxqyyi năjjrsng lộrymun xộrymun, “Làszmi nằrymum mơsrqy, nhấmnijt đekamqtmwnh làszmi nằrymum mơsrqy! Ta khôdiarng muốurdfn sốurdfng nữhpjoa!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.