8.4
/10
375 lượt
Đường Chuyên
Kiếm Hiệp Quân Sự Xuyên Không Cổ Đại Hoàn thành 68k Views
Con người luôn hay quên, cho nên sau khi trải qua một đoạn đường đời luôn bất giác dừng lại, nhìn về được mất thời gian trước đó. Được nhiều hơn mất chứng tỏ thời gian đó không lãng phí, phấn chấn chuẩn bị cho quãng đường tiếp theo. Mất nhiều hơn được thì có nghĩa là chẳng khác gì phân chó rồi, hận không thể sống lại làm lại. Nhưng đời này đâu ra thuốc hối hận, cho nên thứ mất đi thì sao lấy lại được nữa, dù anh có chạy nhanh hơn cả Lưu Tường chăng nữa. Đó là phép tắc phổ thông của thế giới này sao? Ở thời đại ngay cả định luật Newton đều có thể bị lật nhào, có một vài chuyện ngoài khoa học, cũng là điều có thể chấp nhận được.
Vân Diệp vừa mới uống thuốc hối hận, chỉ là sức thuốc hơi mạnh một chút cho nên khi y phát hiện mình đang trần truồng đứng ở nơi hoang dã, chỉ biết đứng đần mặt ra đó.
Vùng hoang dã này rất đẹp, thảm cỏ xanh mướt trải dài từ dưới chân hết tầm mắt, giữa lùm cây thi thoảng vươn ra mấy bông hoa dại, càng làm thảm cỏ tăng thêm vài phần đẹp đẽ.
"Phạch phạch phạch!" Một con gà rừng từ trong bụi cỏ nhảy xồ ra, Vân Diệp hoảng sợ lui lại, lúc này mới hoang mang choàng tỉnh, đôi mắt khôi phục sự linh động, thần trí vẫn còn mơ hồ. " Đây là đâu?" Vân Diệp hỏi bản thân, mười phút trước y còn xách ba lô tìm kiếm hai người ngoại quốc mất tích ở sa mạc, hiện giờ lại trần như nhộng trên thảo nguyên. Chuyện này vượt tầm lý giải của y mất rồi, ngơ ngác nhìn mặt trời chói chang trên đầu, may còn có chút quen thuộc.
Vân Diệp xác định mình vẫn ở Trái Đất, mấy cây du thấp lùn, cây hòe nằm rải rác, những cây ngải cao nửa thân người xen lẫn trong đó làm lòng y bình tĩnh hơn. Nếu vẫn là tây bắc thì có gì to tát đâu, quay về là được, đi thêm ít đường thôi mà. Vân Diệp phỏng chừng mình gặp phải lỗ giun, đi từ mặt này sang mặt kia mà thôi, vẫn nằm trong phạm vi sách vở. Sống ở vùng hoang nguyên tây bắc này hơn 15 năm rồi, đã thấy bão cát, thấy đá lở, thấy cát chảy, thấy đàn sói, bị kiến lớn cắn, thần kinh sớm đã vô cùng kiên cường, có gặp lỗ giun cũng chẳng lạ lùng.
..........................
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ....Hy vọng các bạn có thể thưởng thức những bộ truyện hay khi đến với chúng tôi
Vân Diệp vừa mới uống thuốc hối hận, chỉ là sức thuốc hơi mạnh một chút cho nên khi y phát hiện mình đang trần truồng đứng ở nơi hoang dã, chỉ biết đứng đần mặt ra đó.
Vùng hoang dã này rất đẹp, thảm cỏ xanh mướt trải dài từ dưới chân hết tầm mắt, giữa lùm cây thi thoảng vươn ra mấy bông hoa dại, càng làm thảm cỏ tăng thêm vài phần đẹp đẽ.
"Phạch phạch phạch!" Một con gà rừng từ trong bụi cỏ nhảy xồ ra, Vân Diệp hoảng sợ lui lại, lúc này mới hoang mang choàng tỉnh, đôi mắt khôi phục sự linh động, thần trí vẫn còn mơ hồ. " Đây là đâu?" Vân Diệp hỏi bản thân, mười phút trước y còn xách ba lô tìm kiếm hai người ngoại quốc mất tích ở sa mạc, hiện giờ lại trần như nhộng trên thảo nguyên. Chuyện này vượt tầm lý giải của y mất rồi, ngơ ngác nhìn mặt trời chói chang trên đầu, may còn có chút quen thuộc.
Vân Diệp xác định mình vẫn ở Trái Đất, mấy cây du thấp lùn, cây hòe nằm rải rác, những cây ngải cao nửa thân người xen lẫn trong đó làm lòng y bình tĩnh hơn. Nếu vẫn là tây bắc thì có gì to tát đâu, quay về là được, đi thêm ít đường thôi mà. Vân Diệp phỏng chừng mình gặp phải lỗ giun, đi từ mặt này sang mặt kia mà thôi, vẫn nằm trong phạm vi sách vở. Sống ở vùng hoang nguyên tây bắc này hơn 15 năm rồi, đã thấy bão cát, thấy đá lở, thấy cát chảy, thấy đàn sói, bị kiến lớn cắn, thần kinh sớm đã vô cùng kiên cường, có gặp lỗ giun cũng chẳng lạ lùng.
..........................
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ....Hy vọng các bạn có thể thưởng thức những bộ truyện hay khi đến với chúng tôi