Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 77 : Đường cùng

    trước sau   
Chếetdet cũnlgjng khôsfvkng hốlgehi!

Phảmieei! Cómidp chếetdet Lâyohsm Thárgwmi Anh nàitkgng cũnlgjng sẽrlzs khôsfvkng hốlgehi… Chỉakcv cầxfyvn cómidp thểmiee đsskaqccsi lạrvlpi sựdffczebpn bìckccnh cho thiếetdeu nữdffc đsskaang néjwgsp trong lòfizfng nàitkgng.

rgwmc đsskaeywt tửduti đsskanbbfu kinh ngạrvlpc nhìckccn Lâyohsm Thárgwmi Anh. Nếetdeu nhưpbfkitkgng làitkg tỷeyod tỷeyod ruộitkgt củrdzqa Tôsfvk Phỉakcv thìckcc khôsfvkng nómidpi làitkgm gìckcc, đsskavdxjng nàitkgy… bọgrtsn họgrtsnlgjng khôsfvkng phảmieei thâyohsn thígmhrch họgrtsitkgng!

Mọgrtsi ngưpbfkgdogi khôsfvkng hiểmieeu đsskaưpbfkfnapc hàitkgnh đsskaitkgng dạrvlpi dộitkgt nàitkgy củrdzqa Lâyohsm Thárgwmi Anh, ừmhyi, đsskalgehi vớflbci họgrts thìckcc đsskaómidp quảmiee thậnlgjt làitkg mộitkgt hàitkgnh đsskaitkgng dạrvlpi dộitkgt.

Kểmiee cảmieeyohsm Thảmieei Tuyếetdet cũnlgjng làitkg árgwmnh mắsskat khómidp hiểmieeu nhìckccn Lâyohsm Thárgwmi Anh. Tuy rằvdxjng bảmieen thâyohsn nàitkgng cũnlgjng rấzebpt lo lắsskang cho Tôsfvk Phỉakcv, nhưpbfkng Lâyohsm Thảmieei Tuyếetdet tựdffc hỏupaqi, liệeywtu nàitkgng cómidp thểmiee giốlgehng nhưpbfkyohsm Thárgwmi Anh màitkg hy sinh mìckccnh nhưpbfk vậnlgjy khôsfvkng?

midp lẽrlzsitkg khôsfvkng… Bởqcczi vìckccitkgng tuyệeywtt đsskalgehi sẽrlzs khôsfvkng cho phéjwgsp bấzebpt cứyohs mộitkgt nam nhâyohsn nàitkgo nữdffca chạrvlpm vàitkgo thâyohsn thểmieeitkgng!… Thâyohsn thểmieeitkgy… đsskaãxbkxitkg củrdzqa hắsskan.


Đzebpang néjwgsp vàitkgo ngưpbfkgdogi Lâyohsm Thárgwmi Anh, Tôsfvk Phỉakcv mởqccz to mắsskat ngưpbfkflbcc nhìckccn gưpbfkơutevng mặzmubt tràitkgn đsskaxfyvy anh khígmhr củrdzqa nàitkgng, nưpbfkflbcc mắsskat chảmieey ra, giọgrtsng nghẹgdogn ngàitkgo:

“Thárgwmi Anh! Sao lạrvlpi tốlgeht vớflbci ta nhưpbfk vậnlgjy!... Bìckccnh thưpbfkgdogng… ta đsskanbbfu khôsfvkng cómidp nghe lờgdogi ngưpbfkơutevi… Nómidpi ngưpbfkơutevi làitkg đsskanbbf xấzebpu xa… Lạrvlpi còfizfn hay làitkgm cho ngưpbfkơutevi tứyohsc giậnlgjn… Ngưpbfkơutevi… tạrvlpi sao…”

yohsm Thárgwmi Anh nhẹgdog đsskaưpbfka tay lau nưpbfkflbcc mắsskat trêzebpn mặzmubt Tôsfvk Phỉakcv, ôsfvkn nhu nómidpi:

“Vìckcc ngưpbfkơutevi làitkg muộitkgi muộitkgi củrdzqa ta."

Chỉakcvitkg mộitkgt lýqoif do đsskaơutevn giảmieen thếetde thôsfvki.

“Thậnlgjt thúlxgt vịmidp! Thậnlgjt thúlxgt vịmidp! Mộitkgt màitkgn tỷeyod muộitkgi thậnlgjt cảmieem đsskaitkgng… Ha ha ha ha…”

Bỗtdeung tiếetdeng củrdzqa lãxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr kia vang lêzebpn, ngay sau đsskaómidpitkg mộitkgt tràitkgng cưpbfkgdogi dàitkgi.

Miệeywtng thìckcc bảmieeo cảmieem đsskaitkgng, nhưpbfkng giọgrtsng cưpbfkgdogi củrdzqa hắsskan ta thìckcc lạrvlpi nhưpbfk đsskaang rấzebpt khoárgwmi trárgwm... Cưpbfkgdogi mộitkgt lúlxgtc, hắsskan ngừmhying lạrvlpi, lưpbfkgdogi biếetdeng nómidpi:

“Thôsfvki đsskaưpbfkfnapc rồnbbfi. Lãxbkxo phu thấzebpy ngưpbfkơutevi cũnlgjng làitkg ngưpbfkgdogi cómidpckccnh cómidp nghĩmidpa, thếetdezebpn lãxbkxo phu sẽrlzs chấzebpp nhậnlgjn thỉakcvnh cầxfyvu củrdzqa ngưpbfkơutevi. Mau qua đsskaâyohsy đsskai!”

“Thárgwmi Anh! Đzebpmhying!...” Tôsfvk Phỉakcvjwgso chặzmubt tay Lâyohsm Thárgwmi Anh lạrvlpi.

yohsm Thárgwmi Anh nhìckccn nàitkgng, khẽrlzs lắsskac đsskaxfyvu, tárgwmch tay nàitkgng ra, bay đsskaếetden chỗtdeuxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr kia.

“Khôsfvkng!” Tôsfvk Phỉakcvjwgst lêzebpn.

itkgng đsskamidpnh bay qua theo thìckcc bịmidprgwmnh tay Lâyohsm Thảmieei Tuyếetdet giữdffc lạrvlpi.


“Tiểmieeu Tuyếetdet! Buôsfvkng ta ra! Ta phảmieei theo Thárgwmi Anh!...”

yohsm Thảmieei Tuyếetdet im lặzmubng khôsfvkng đsskaárgwmp, tay càitkgng giữdffc chặzmubt hơutevn.

Vịmidpyohsm sưpbfk thúlxgtc từmhyi đsskaxfyvu đsskaếetden giờgdog vẫlfxnn mộitkgt mựdffcc trầxfyvm mặzmubc bỗtdeung lêzebpn tiếetdeng:

“Đzebprvlpo hữdffcu, yêzebpu cầxfyvu củrdzqa ngưpbfkơutevi chúlxgtng ta đsskaãxbkx thựdffcc hiệeywtn, hy vọgrtsng đsskarvlpo hữdffcu giữdffc đsskaúlxgtng lờgdogi hứyohsa."

xbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhrpbfkgdogi to đsskaárgwmp:

“Đzebpưpbfkơutevng nhiêzebpn! Đzebpưpbfkơutevng nhiêzebpn! Lãxbkxo phu nómidpi tấzebpt nhiêzebpn sẽrlzs giữdffc lờgdogi."

Hắsskan quay sang nhìckccn Lâyohsm Thárgwmi Anh bêzebpn cạrvlpnh, rồnbbfi mớflbci hưpbfkflbcng vềnbbf vịmidp trung niêzebpn nómidpi:

“Nhưpbfkng màitkgxbkxo phu cảmieem thấzebpy cómidputevi árgwmy nárgwmy… Nhưpbfk vầxfyvy đsskai, lãxbkxo phu cũnlgjng sẽrlzs khôsfvkng lấzebpy khôsfvkng ngưpbfkgdogi củrdzqa ngưpbfkơutevi, lãxbkxo phu đsskaưpbfka cho ngưpbfkơutevi nărwmmm vạrvlpn linh thạrvlpch coi nhưpbfkitkg đsskanbbfn bùnlgj, ngưpbfkơutevi thấzebpy sao?”

Vịmidp trung niêzebpn vộitkgi khoárgwmt tay:

“Đzebprvlpo hữdffcu quárgwm lờgdogi! Lâyohsm mỗtdeu nghĩmidpitkg khôsfvkng cầxfyvn đsskaâyohsu."

“Khôsfvkng khôsfvkng! Lãxbkxo phu sao cómidp thểmiee lấzebpy khôsfvkng ngưpbfkgdogi củrdzqa ngưpbfkơutevi nhưpbfk vậnlgjy đsskaưpbfkfnapc! Đzebpâyohsy! Cầxfyvm lấzebpy!”

xbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr vừmhyia nómidpi vừmhyia néjwgsm mộitkgt cárgwmi túlxgti nhỏupaq vềnbbf phígmhra trung niêzebpn.

Thấzebpy đsskalgehi phưpbfkơutevng đsskaãxbkx kiêzebpn quyếetdet nhưpbfk vậnlgjy, vịmidp trung niêzebpn cũnlgjng đsskaàitkgnh nhậnlgjn lấzebpy.


Ngay lúlxgtc đsskaómidp, bêzebpn kia, đsskaárgwmy mắsskat lãxbkxo nhâyohsn hiệeywtn lêzebpn mộitkgt tia âyohsm lãxbkxnh.

Dịmidp biếetden nổqccsi lêzebpn!

Từmhyi trong túlxgti, mộitkgt bầxfyvy ma trùnlgjng toàitkgn thâyohsn đsskaen nhárgwmnh ùnlgj ùnlgj lao ra.

Trung niêzebpn kia vộitkgi néjwgsm chiếetdec túlxgti đsskai, vậnlgjn linh lựdffcc đsskaárgwmnh ra mấzebpy hỏupaqa cầxfyvu thiêzebpu đsskalgeht bầxfyvy ma trùnlgjng.

“Xèflhlo xèflhlo”

Xem ra đsskaárgwmm ma trùnlgjng cũnlgjng khôsfvkng phảmieei lợfnapi hạrvlpi lắsskam, chúlxgtng nhanh chómidpng bịmidp tiêzebpu diệeywtt hơutevn phâyohsn nửdutia. Thếetde nhưpbfkng sắsskac mặzmubt củrdzqa vịmidp trung niêzebpn khôsfvkng nhữdffcng khôsfvkng chúlxgtt nàitkgo vui mừmhying màitkgfizfn cómidp vẻcdyj hếetdet sứyohsc lo lắsskang.

Hắsskan đsskaãxbkx bịmidp ma trùnlgjng cắsskan trúlxgtng!

Vịmidp trung niêzebpn nhìckccn đsskalgehi phưpbfkơutevng, nhỏupaq giọgrtsng hôsfvk:

“Khu trùnlgjng thuậnlgjt!"

“Khôsfvkng sai! Đzebpúlxgtng làitkg khu trùnlgjng thuậnlgjt."

“Đzebprvlpo hữdffcu! Lâyohsm mỗtdeu ta đsskaãxbkxitkgm theo yêzebpu cầxfyvu củrdzqa ngưpbfkơutevi, vìckcc sao còfizfn xuấzebpt thủrdzq âyohsm hiểmieem nhưpbfk vậnlgjy?”

“Theo lãxbkxo phu thấzebpy thìckccrgwmi đsskaxfyvu củrdzqa ngưpbfkơutevi đsskaãxbkx bịmidp mấzebpy thứyohs đsskarvlpo nghĩmidpa, mấzebpy lýqoif luậnlgjn quang minh lỗtdeui lạrvlpc ngu ngốlgehc củrdzqa bọgrtsn chígmhrnh phárgwmi làitkgm hỏupaqng rồnbbfi. Trưpbfkflbcc mắsskat cómidp mộitkgt bầxfyvy dêzebpjwgso nhưpbfk thếetdeitkgy, lãxbkxo phu hárgwm lạrvlpi chỉakcv ărwmmn mộitkgt con? Tuy nómidpi tu vi củrdzqa lãxbkxo phu cao hơutevn ngưpbfkơutevi, nhưpbfkng nếetdeu giao đsskazebpu thìckccnlgjng phảmieei mộitkgt phen phígmhr sứyohsc… Vừmhyia rồnbbfi chỉakcvitkgitkgm cho ngưpbfkơutevi mấzebpt cảmieenh giárgwmc đsskamieemidp thểmiee dễfbdaitkgng ra tay màitkg thôsfvki. Chỉakcvitkgxbkxo phu khôsfvkng nghĩmidp bọgrtsn chígmhrnh phárgwmi cárgwmc ngưpbfkơutevi lạrvlpi thậnlgjt sựdffc ngu ngốlgehc nhưpbfk vậnlgjy…”

Trong khi đsskaang nómidpi chuyệeywtn, bấzebpt thìckccnh lìckccnh, mộitkgt mũnlgji kiếetdem đsskaâyohsm vàitkgo hôsfvkng lãxbkxo nhâyohsn.


“A!…”

Cổqccs tay Lâyohsm Thárgwmi Anh bịmidpxbkxo nhâyohsn kia nắsskam chặzmubt, sau đsskaómidp cảmiee linh lựdffcc cũnlgjng bịmidp phong bếetde khôsfvkng thểmiee đsskaiềnbbfu đsskaitkgng.

“Hừmhyi! Mộitkgt tiểmieeu oa nhi nhưpbfk ngưpbfkơutevi màitkgnlgjng muốlgehn giếetdet lãxbkxo phu!”

Hắsskan nhìckccn sang mấzebpy ngưpbfkgdogi Tôsfvk Phỉakcv , Lâyohsm Thảmieei Tuyếetdet cưpbfkgdogi hèflhln mọgrtsn nómidpi tiếetdep:

“Chờgdogxbkxo phu bắsskat hếetdet mấzebpy tiểmieeu nữdffc oa bêzebpn kia nữdffca thìckcc ta sẽrlzs đsskaem cárgwmc ngưpbfkơutevi toàitkgn bộitkg thárgwmi bổqccs… Ha ha ha ha… Bảmieeo đsskamieem cárgwmc ngưpbfkơutevi sẽrlzs dụfbdac tiêzebpn dụfbdac tửduti, sung sưpbfkflbcng đsskaếetden chếetdet… Ha ha ha…”

yohsm Thảmieei Tuyếetdet, Tôsfvk Phỉakcvitkg mấzebpy vịmidp đsskaeywt tửduti trong đsskaitkgi ngũnlgj nghe thếetde thìckcc mặzmubt màitkgy tárgwmi nhợfnapt.

Thárgwmi bổqccsitkgckccrgwmc nàitkgng hiểmieeu rấzebpt rõfdql. Đzebpómidp chígmhrnh làitkg loạrvlpi thuậnlgjt phárgwmp củrdzqa bọgrtsn tàitkg tu thưpbfkgdogng dùnlgjng đsskamieemidp thểmiee nhanh chómidpng tărwmmng tiếetden tu vi. Ngưpbfkgdogi bịmidp thárgwmi bổqccs khôsfvkng nhữdffcng bịmidp chàitkg đsskarvlpp thâyohsn xárgwmc màitkg cảmiee sinh khígmhr, lựdffcc lưpbfkfnapng cũnlgjng bịmidp đsskalgehi phưpbfkơutevng hấzebpp thụfbda. Phàitkgm làitkg nữdffc tu sĩmidp mộitkgt khi bịmidputevi vàitkgo tay củrdzqa nhữdffcng kẻcdyj luyệeywtn thuậnlgjt thárgwmi bổqccs thìckccmidp thểmieemidpi làitkg sốlgehng khôsfvkng bằvdxjng chếetdet, vôsfvknlgjng bi thảmieem.

Mộitkgt côsfvkrgwmi trong đsskaitkgi ngũnlgj bấzebpt ngờgdog ngựdffc kiếetdem chạrvlpy trốlgehn. Nàitkgng khôsfvkng muốlgehn bịmidputevi vàitkgo kếetdet cụfbdac bi thảmieem đsskaómidp.

“Hừmhyi!"

xbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr lẩbfvwm nhẩbfvwm niệeywtm quyếetdet. Từmhyi trong tay árgwmo hắsskan, hơutevn trărwmmm con ma trùnlgjng hìckccnh thùnlgj quárgwmi lạrvlp bay ra đsskauổqccsi theo côsfvkrgwmi kia.

“Ámibf!… Khôsfvkng!... A…”

Nhữdffcng tiếetdeng kêzebpu thảmieem thiếetdet vang vọgrtsng.

Thoárgwmng chốlgehc, mộitkgt côsfvkrgwmi xinh đsskagdogp đsskaãxbkx biếetden thàitkgnh bộitkgpbfkơutevng trắsskang, bêzebpn trêzebpn, vàitkgi nơutevi còfizfn lárgwmc đsskaárgwmc mấzebpy miếetdeng thịmidpt lắsskac lưpbfk


“Ọlgnae”

Mộitkgt thiếetdeu nữdffc khôsfvkng chịmidpu đsskaưpbfkfnapc nôsfvkn ra.

Nhữdffcng ngưpbfkgdogi còfizfn lạrvlpi tuy khôsfvkng đsskaếetden mứyohsc nhưpbfk thiếetdeu nữdffc kia nhưpbfkng sắsskac mặzmubt cũnlgjng khôsfvkng tốlgeht hơutevn bao nhiêzebpu. Họgrts đsskanbbfu cảmieem thấzebpy da đsskaxfyvu têzebp dạrvlpi, sốlgehng lưpbfkng lạrvlpnh lẽrlzso. Từmhyi trưpbfkflbcc đsskaếetden giờgdog bọgrtsn họgrts đsskanbbfu chưpbfka từmhying chứyohsng kiếetden cảmieenh tưpbfkfnapng ghêzebp rợfnapn nhưpbfk vừmhyia rồnbbfi. Nhữdffcng ngưpbfkgdogi đsskaang cómidp ýqoif đsskamidpnh bỏupaq chạrvlpy đsskanbbfu thàitkgnh thậnlgjt lạrvlpi, néjwgst mặzmubt vôsfvknlgjng bấzebpt an, sợfnapxbkxi.

Khôsfvkng giốlgehng cárgwmc đsskaeywt tửduti kinh nghiệeywtm còfizfn not nớflbct, nhữdffcng cảmieenh tưpbfkfnapng thếetdeitkgy vịmidpyohsm sưpbfk thúlxgtc kia đsskaãxbkx khôsfvkng phảmieei mộitkgt lầxfyvn chứyohsng kiếetden. Thếetde nhưpbfkng hắsskan cũnlgjng khôsfvkng thểmieeitkgo khôsfvkng lo lắsskang, tu vi củrdzqa hắsskan thấzebpp hơutevn đsskalgehi phưpbfkơutevng, phầxfyvn thắsskang vốlgehn đsskaãxbkx rấzebpt nhỏupaq, huốlgehng chi tìckccnh trạrvlpng củrdzqa hắsskan lúlxgtc nàitkgy lạrvlpi khôsfvkng mấzebpy tốlgeht.

Từmhyi sau khi bịmidp trúlxgtng cúlxgt đsskalgeht vừmhyia rồnbbfi củrdzqa ma trùnlgjng, linh lựdffcc củrdzqa hắsskan đsskaang dầxfyvn bắsskat đsskaxfyvu rúlxgtt đsskai. Hắsskan biếetdet nếetdeu tiếetdep tụfbdac ởqccz đsskaâyohsy thìckcc mạrvlpng sốlgehng sẽrlzs khómidp giữdffc

yohsn nhắsskac hồnbbfi lâyohsu, hắsskan bấzebpt ngờgdog đsskaárgwmnh ra mộitkgt đsskarvlpo lam quang vềnbbf phígmhra lãxbkxo nhâyohsn đsskaang đsskayohsng đsskalgehi diệeywtn.

xbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr hừmhyi lạrvlpnh:

“Khôsfvkng biếetdet sốlgehng chếetdet!”

Hắsskan đsskaưpbfka hai tay, vậnlgjn linh lựdffcc đsskaárgwmnh ra mộitkgt chưpbfkqcczng, đsskarvlpo lam quang kia lậnlgjp tứyohsc tan vỡzmub. Quang mang tárgwmn đsskai, nhìckccn khoảmieeng khôsfvkng trưpbfkflbcc mặzmubt, hắsskan nhếetdech môsfvki cưpbfkgdogi lạrvlpnh.

Tấzebpt cảmiee đsskanbbfu đsskaãxbkx bỏupaq chạrvlpy.

“Cárgwmc ngưpbfkơutevi cómidp thểmiee thoárgwmt khỏupaqi tay lãxbkxo phu sao?”

Hắsskan lẩbfvwm bẩbfvwm nómidpi, sau đsskaómidp kẹgdogp lấzebpy Lâyohsm Thárgwmi Anh đsskaitkgn quang đsskauổqccsi theo hưpbfkflbcng têzebpn trung niêzebpn. Hắsskan muốlgehn trưpbfkflbcc hếetdet xửdutiqoif kẻcdyjmidp tu vi cao nhấzebpt, tiếetdep đsskaếetden lạrvlpi đsskai bắsskat mấzebpy tiểmieeu nữdffc oa kia. Tuy làitkgmidp đsskaưpbfkfnapc mấzebpy nữdffc nhâyohsn xinh đsskagdogp cũnlgjng khôsfvkng tồnbbfi, nhưpbfkng hắsskan càitkgng chúlxgt ýqoif đsskaếetden tàitkgi bảmieeo củrdzqa trung niêzebpn kia hơutevn. Thêzebpm nữdffca, vớflbci tu vi Niếetdet Bàitkgn Cảmieenh củrdzqa mìckccnh, hắsskan nghĩmidp muốlgehn bắsskat mấzebpy tiểmieeu nữdffc oa chạrvlpy trốlgehn đsskaómidp chỉakcvitkg mộitkgt chúlxgtt côsfvkng phu màitkg thôsfvki.

Bọgrtsn chúlxgtng chạrvlpy khôsfvkng thoárgwmt!



“Tiểmieeu Tuyếetdet! Buôsfvkng ta ra! Ta phảmieei quay lạrvlpi!… Thárgwmi Anh còfizfn ởqccz đsskaómidp!…”

yohsm Thảmieei Tuyếetdet khôsfvkng trảmiee lờgdogi, tiếetdep tụfbdac nắsskam tay nàitkgng ngựdffc kiếetdem bay đsskai.

Quay lạrvlpi thìckcc sao? Khi đsskaómidp khôsfvkng nhữdffcng khôsfvkng cứyohsu đsskaưpbfkfnapc Lâyohsm Thárgwmi Anh màitkgfizfn nạrvlpp mạrvlpng cho lãxbkxo giàitkg kia.

Thárgwmi Anh… Tha lỗtdeui cho ta!

yohsm Thảmieei Tuyếetdet thầxfyvm nómidpi.

itkgng cứyohs thếetde, nắsskam chặzmubt lấzebpy tay Tôsfvk Phỉakcv chạrvlpy đsskai. Nàitkgng khôsfvkng dárgwmm dừmhying lạrvlpi dùnlgj chỉakcvitkg mộitkgt giâyohsy, thậnlgjm chígmhr đsskaếetden ngay cảmiee châyohsn nguyêzebpn cũnlgjng đsskaãxbkx thiêzebpu đsskalgeht hơutevn phâyohsn nửdutia…

Nhưpbfkng cómidp vẻcdyj nhưpbfk nhữdffcng gìckccitkgng làitkgm chỉakcvitkgjwgso dàitkgi chúlxgtt hơutevi tàitkgn màitkg thôsfvki. Bởqcczi vìckcclxgtc nàitkgy lãxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr kia đsskaãxbkx đsskauổqccsi tớflbci sárgwmt phígmhra sau.

“Mấzebpy tiểmieeu oa nhi cárgwmc ngưpbfkơutevi còfizfn khôsfvkng mau ngoan ngoãxbkxn thầxfyvn phụfbdac lãxbkxo phu!”

yohsm Thảmieei Tuyếetdet cắsskan rărwmmng, lầxfyvn nữdffca thiêzebpu đsskalgeht châyohsn nguyêzebpn bỏupaq chạrvlpy vàitkgo mộitkgt hạrvlpp cốlgehc gầxfyvn đsskaómidp.

mate phígmhra sau, lãxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr trôsfvkng thấzebpy thếetde thìckcc nhếetdech môsfvki khinh thưpbfkgdogng. Vớflbci tu vi Niếetdet Bàitkgn Cảmieenh trung kỳgrts củrdzqa hắsskan thìckcc muốlgehn tómidpm đsskaárgwmm nữdffc oa kia lúlxgtc nàitkgo chẳxefgng đsskaưpbfkfnapc. Hắsskan chỉakcv cầxfyvn đsskaitkgn quang mộitkgt phúlxgtt thìckccnlgjng đsskaãxbkxmidp thểmiee đsskai đsskaưpbfkfnapc nhiềnbbfu hơutevn quãxbkxng đsskaưpbfkgdogng củrdzqa bọgrtsn họgrts toàitkgn lựdffcc phi hàitkgnh trong suốlgeht mộitkgt giờgdog. Sởqcczmidp hắsskan còfizfn chưpbfka vộitkgi tómidpm lấzebpy họgrtsitkgckcc muốlgehn chơutevi tròfizfflhlo vờgdogn chuộitkgt màitkg thôsfvki.

Mộitkgt lúlxgtc sau…

“Phùnlgj… phùnlgj…”

yohsm Thảmieei Tuyếetdet nằvdxjm trêzebpn đsskazebpt, khuôsfvkn mặzmubt tárgwmi nhợfnapt đsskaang cốlgehfizf dậnlgjy, châyohsn nguyêzebpn củrdzqa nàitkgng lúlxgtc nàitkgy đsskaãxbkx cạrvlpn kiệeywtt.

“Tiểmieeu Tuyếetdet! Tiểmieeu Tuyếetdet! Ngưpbfkơutevi sao rồnbbfi?...”

“Sao vậnlgjy? Sao cárgwmc ngưpbfkơutevi lạrvlpi khôsfvkng chạrvlpy nữdffca? Lãxbkxo phu còfizfn đsskaang rấzebpt thígmhrch tròfizfflhlo vờgdogn chuộitkgt nàitkgy màitkg!"

Giọgrtsng nómidpi ồnbbfm ồnbbfm củrdzqa lãxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr cấzebpt lêzebpn. Hắsskan nómidpi tiếetdep:

“Màitkg thôsfvki… Lãxbkxo phu còfizfn phảmieei nhanh chómidpng quay vềnbbf Âsjfgm Dưpbfkơutevng Tôsfvkng phụfbdac mệeywtnh, đsskamiee tốlgehi nay lãxbkxo phu lạrvlpi cùnlgjng cárgwmc ngưpbfkơutevi chơutevi đsskaùnlgja sau cũnlgjng khôsfvkng muộitkgn."

Nhìckccn hắsskan đsskaang từmhying bưpbfkflbcc tiếetden vềnbbf phígmhra mìckccnh, trong đsskaárgwmy mắsskat Lâyohsm Thảmieei Tuyếetdet hiệeywtn lêzebpn néjwgst tuyệeywtt vọgrtsng. Nàitkgng cắsskan chặzmubt rărwmmng, gưpbfkơutevng mặzmubt lộitkg vẻcdyj quyếetdet tuyệeywtt…

nlgjmidp chếetdet nàitkgng cũnlgjng sẽrlzs khôsfvkng đsskamiee cho bấzebpt kỳgrts mộitkgt nam nhâyohsn nàitkgo chạrvlpm đsskaếetden thâyohsn thểmieeckccnh!

Đzebpárgwmng tiếetdec ýqoif đsskamidpnh tựdffcrgwmt củrdzqa nàitkgng đsskaãxbkx khôsfvkng thựdffcc hiệeywtn đsskaưpbfkfnapc, bởqcczi vìckccxbkxo nhâyohsn xấzebpu xígmhr kia đsskaãxbkx đsskaárgwmnh ra mấzebpy đsskarvlpo phárgwmp quyếetdet phong bếetde kinh mạrvlpch khiếetden nàitkgng khôsfvkng thểmiee cửduti đsskaitkgng.

“Hừmhyi, sốlgehng chếetdet củrdzqa ngưpbfkơutevi làitkg do lãxbkxo phu đsskamidpnh đsskaoạrvlpt!”

Hắsskan vừmhyia nómidpi vừmhyia đsskai lạrvlpi gầxfyvn, ngay khi đsskaưpbfka tay đsskamidpnh bắsskat lấzebpy hai thiếetdeu nữdffc thìckcc bấzebpt thìckccnh lìckccnh mộitkgt giọgrtsng nómidpi trầxfyvm đsskafbdac vang lêzebpn:

“Mộitkgt lãxbkxo giàitkg sắsskap chếetdet nhưpbfk ngưpbfkơutevi màitkgfizfn muốlgehn gặzmubm cỏupaq non sao?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.