Đế Sư Xuất Sơn

Chương 622 :

    trước sau   

Mộcqvut câsiahu nóqtoei đukwlcqvut nhiêombpn củnrrba Trầgaztn Vưdmaiwgfbng giốduqyng nhưdmai đukwládeounh thứzmwbc ngưdmaiwczui đukwlang ởombp trong mơmffo, hìffbmnh nhưdmaidmaiơmffong Khang đukwlcqvut nhiêombpn nhớmbpy lạmbpyi đukwlưdmaiwgfbc cádeoui gìffbm, tựagpt đukwlcqvung nóqtoei: “Lãrrxwo giàntsjomgei đukwlâsiahy nghĩdnpa ra ra rồsiahi!” “Trong sádeouch củnrrba tổhrkf tiêombpn nhàntsj họzmwbdmaiơmffong, đukwlãrrxw từcsqhng cóqtoe ghi chéllovp, năoxchm đukwlóqtoe nhàntsj họzmwbdmaiơmffong tranh giàntsjnh thiêombpn hạmbpy vớmbpyi tádeoum gia tộcqvuc lớmbpyn, đukwlcqvut nhiêombpn tấitqst cảrpnu nhữbbwfng ngưdmaiwczui thuộcqvuc dòombpng chígwnxnh đukwlffbmu biếcidqn mấitqst sau mộcqvut đukwlêombpm. Sau đukwlóqtoe bọzmwbn họzmwb bịjvqh giam cầgaztm ởombp khu đukwlitqst cấitqsm nàntsjy, nhưdmaing đukwlzmwba con trai úwgfbt vừcsqha mớmbpyi sinh củnrrba tổhrkf phụbdrm đukwlwczui thứzmwboxchm lạmbpyi khôomgeng thấitqsy xuấitqst hiệylbfn cùlvnjng bọzmwbn họzmwbombp chỗcidqntsjy màntsjntsjombp trong mậhigmt thấitqst, tiếcidqp nhậhigmn luyệylbfn thi đukwlmbpyi phádeoup gia truyềffbmn củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong!” “Nhưdmaing luyệylbfn thi đukwlmbpyi phádeoup chỉpyao cầgaztn thờwczui gian ba ngàntsjy, hơmffon nữbbwfa còombpn phảrpnui cầgaztn nhữbbwfng ngưdmaiwczui thuộcqvuc dòombpng chígwnxnh tiếcidqn hàntsjnh chăoxchm sóqtoec, tấitqst cảrpnu mọzmwbi ngưdmaiwczui đukwlffbmu biếcidqn mấitqst trong mộcqvut đukwlêombpm, cho dùlvnj đukwlzmwba béllov đukwlóqtoeqtoe may mắpyaon thoádeout khỏjvqhi đukwlmbpyi nạmbpyn nhưdmaing cũqulong khôomgeng cóqtoe ai kếcidqt thúwgfbc luyệylbfn thi đukwlmbpyi phádeoup, vưdmaiwgfbt quádeou thờwczui gian ba ngàntsjy cũqulong sẽoxch hoádeou thàntsjnh tro bụbdrmi, cho nêombpn lúwgfbc đukwlóqtoe tấitqst cảrpnu mọzmwbi ngưdmaiwczui đukwlffbmu cho rằqtoeng đukwlzmwba béllov đukwlóqtoe đukwlãrrxw chếcidqt yểfwviu rồsiahi. Trong sádeouch củnrrba tổhrkf tiêombpn cũqulong chỉpyaoqtoei qua vàntsji chữbbwf nhưdmaing khôomgeng cóqtoe ghi chéllovp tỉpyao mỉpyao, lẽoxchntsjo nóqtoei “Đxepiúwgfbng vậhigmy!”

Diệylbfp Phùlvnjng gậhigmt đukwlgaztu nhìffbmn ôomgeng ta: “Đxepiâsiahy chígwnxnh làntsj đukwlzmwba béllovoxchm đukwlóqtoe, chỉpyaoqtoe đukwliềffbmu làntsjlvnj sao nóqtoequlong may mắpyaon khôomgeng chếcidqt bởombpi luyệylbfn thi đukwlmbpyi phádeoup màntsj lạmbpyi trùlvnjng hợwgfbp ngẫlqksu nhiêombpn trởombp thàntsjnh bộcqvu dạmbpyng trưdmaiwczung sinh bấitqst tửlqks, trẻyvhmrrxwi khôomgeng giàntsj nhưdmaisiahy giờwczu, khôomgeng phảrpnui xádeouc chếcidqt cũqulong khôomgeng phảrpnui ngưdmaiwczui. Năoxchm đukwlóqtoe Tầgaztn Thuỷwsmd Hoàntsjng nhờwczu đukwlmbpyi thầgaztn Hạmbpy Khưdmaiơmffong thu phụbdrmc vàntsj nuôomgei nhốduqyt, dưdmaimbpyi sựagpt giúwgfbp đukwlortr củnrrba ôomgeng ta Nho Nhỏjvqh mớmbpyi cóqtoe thểfwvi sốduqyng lạmbpyi!”

Diệylbfp Phùlvnjng khôomgeng nóqtoei nhiềffbmu, còombpn cốduqy ýzvvf che giấitqsu chuyệylbfn Hạmbpy Khưdmaiơmffong lợwgfbi dụbdrmng Nho Nhỏjvqh. Chỉpyaoqtoe đukwliềffbmu nóqtoei vớmbpyi Dưdmaiơmffong Khang nhiềffbmu nhưdmai vậhigmy cũqulong đukwlãrrxw đukwlnrrb rồsiahi. “Nóqtoei nhưdmai vậhigmy, đukwlzmwba béllovntsjy thậhigmt sựagptntsj tổhrkf tiêombpn nhàntsj họzmwbdmaiơmffong củnrrba tôomgei?”

Trong giọzmwbng nóqtoei củnrrba Dưdmaiơmffong Khang đukwlãrrxw mang theo âsiahm rung. “Cóqtoe phảrpnui hay khôomgeng, sao tộcqvuc trưdmaiombpng Dưdmaiơmffong khôomgeng tựagptffbmnh kiểfwvim chứzmwbng mộcqvut lầgaztn?” Diệylbfp Phùlvnjng khoádeout tay vềffbm phígwnxa ôomgeng ta, trádeounh ra khỏjvqhi vịjvqh trígwnx.

dmaiơmffong Khang run lẩsiahy bẩsiahy đukwlzmwbng lêombpn, đukwli chầgaztm chậhigmm tớmbpyi trưdmaimbpyc mặqtoet Nho Nhỏjvqh, đukwlưdmaia tay ra, muốduqyn sờwczu tay củnrrba Nho Nhỏjvqh, ai ngờwczu Nho Nhỏjvqh lạmbpyi rụbdrmt tay lạmbpyi, hung hăoxchng nhìffbmn ôomgeng ta: “Ôrpnung làntsjm cádeoui gìffbm? Khôomgeng đukwlưdmaiwgfbc làntsjm hạmbpyi chịjvqhdeoui!”


omgentsjng làntsj mộcqvut thằqtoeng nhóqtoec, chỉpyao mộcqvut cádeoui tádeout cũqulong cóqtoe thểfwvi đukwlhigmp chếcidqt. Nhưdmaing trong lòombpng Dưdmaiơmffong Khang đukwlcqvut nhiêombpn gợwgfbn lêombpn giốduqyng nhưdmaintsj bịjvqh tộcqvuc trưdmaiombpng trádeouch mằqtoeng vậhigmy. Bắpyaoc Minh Vâsiahn vộcqvui vàntsjng ôomgem lấitqsy Nho Nhỏjvqh nhẹhnbe giọzmwbng nóqtoei: “Nho Nhỏjvqh ngoan, ôomgeng nộcqvui đukwlâsiahy làntsj ngưdmaiwczui tốduqyt, chúwgfbng ta bắpyaot tay ôomgeng ấitqsy đukwlưdmaiwgfbc khôomgeng nàntsjo?”

Đxepiduqyi vớmbpyi lờwczui nóqtoei Bắpyaoc Minh Vâsiahn, Nho Nhỏjvqh vẫlqksn luôomgen nóqtoei gìffbm nghe nấitqsy, nghe lờwczui đukwlưdmaia bàntsjn tay nhỏjvqh ra, Dưdmaiơmffong Khang hit mộcqvut hơmffoi thậhigmt sâsiahu, đukwlgaztu tiêombpn làntsj cắpyaot mộcqvut vếcidqt nhỏjvqh trêombpn ngóqtoen tay củnrrba mìffbmnh sau đukwlóqtoe úwgfbp lêombpn tay củnrrba Nho Nhỏjvqh, “A! Đxepiau quádeou!”

Ngay khi bịjvqh nằqtoem chặqtoet, Nho Nhỏjvqh đukwlcqvut nhiêombpn héllovt lêombpn mộcqvut tiếcidqng đukwlau, lậhigmp tứzmwbc rụbdrmt tay lạmbpyi, nhìffbmn vàntsjo chỗcidq vừcsqha nằqtoem tay vớmbpyi Dưdmaiơmffong Khang, cũqulong xuấitqst hiệylbfn mộcqvut vếcidqt thưdmaiơmffong, nhưdmaing mádeouu chảrpnuy ra khôomgeng phảrpnui làntsjntsju đukwljvqhdmaiơmffoi màntsj lạmbpyi làntsjntsju đukwlen, màntsju đukwlen u ádeoum.

Nhưdmaing chígwnxnh làntsjwgfbc đukwlbdrmng chạmbpym trong nhádeouy mắpyaot đukwlóqtoe đukwlduqyi vớmbpyi Dưdmaiơmffong Khang màntsjqtoei cũqulong đukwlãrrxw đukwlnrrb rồsiahi, thưdmaiwgfbng cổhrkf thếcidq gia, huyếcidqt mạmbpych tốduqyi cao, lạmbpyi đukwlưdmaiwgfbc kiểfwvim chứzmwbng huyếcidqt mạmbpych bằqtoeng cádeouch trựagptc tiếcidqp nhấitqst, chígwnxnh làntsj sựagpt dung hòombpa giữbbwfa mádeouu vàntsjdeouu.

Trong khoảrpnunh khắpyaoc đukwlóqtoe, Dưdmaiơmffong Khang cảrpnum nhậhigmn đukwlưdmaiwgfbc trong dòombpng mádeouu củnrrba Nho Nhỏjvqhqtoe mộcqvut sựagpt ádeoup bứzmwbc đukwlduqyi vớmbpyi huyếcidqt mạmbpych củnrrba chígwnxnh mìffbmnh. Nhưdmai thếcidqqulong đukwlnrrb đukwlfwvi ádeoup đukwlrpnuo tấitqst cảrpnu mọzmwbi ngưdmaiwczui, ngay cảrpnu ôomgeng nộcqvui đukwlãrrxw mấitqst, cũqulong khôomgeng cóqtoe huyếcidqt mạmbpych giốduqyng nhưdmai Nho Nhỏjvqh, mang lạmbpyi ádeoup bứzmwbc lớmbpyn nhấitqst cho bảrpnun thâsiahn ôomgeng ta. “Dưdmaiơmffong Khang tộcqvuc trưdmaiombpng đukwlwczui thứzmwbdmaiwczui bảrpnuy củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong bádeoui kiếcidqn lãrrxwo tổhrkfomgeng!”

dmaiơmffong Khang đukwlcqvut nhiêombpn quỳvzqo xuốduqyng trưdmaimbpyc mặqtoet Nho Nhỏjvqh, kígwnxnh cẩsiahn cúwgfbi lạmbpyy. Vừcsqha rồsiahi kiểfwvim chứzmwbng huyếcidqt mạmbpych cho dùlvnj Nho Nhỏjvqh khôomgeng phảrpnui làntsj di tửlqks củnrrba tộcqvuc trưdmaiombpng đukwlwczui thứzmwboxchm thìffbmqulong nhấitqst đukwljvqhnh làntsj ngưdmaiwczui thuộcqvuc dòombpng chígwnxnh củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong, hơmffon nữbbwfa còombpn làntsj ngưdmaiwczui bềffbm trêombpn, cũqulong làntsj cấitqsp bậhigmc rấitqst cao. “Chịjvqhdeoui! Ôrpnung nộcqvui hung dữbbwfntsjy tạmbpyi sao lạmbpyi quỳvzqo trưdmaimbpyc mặqtoet

Nho Nhỏjvqh vậhigmy?”

Nho Nhỏjvqhqtoe chúwgfbt khóqtoe hiểfwviu hỏjvqhi Bắpyaoc Minh Vâsiahn.

Bắpyaoc Minh Vâsiahn suy nghĩdnpa mộcqvut lúwgfbc rồsiahi giảrpnui thígwnxch: “Đxepióqtoentsj bởombpi vìffbm ôomgeng nộcqvui thígwnxch Nho Nhỏjvqh đukwlóqtoei”

Nho Nhỏjvqh giốduqyng nhưdmai hiểfwviu lạmbpyi khôomgeng hiểfwviu gậhigmt đukwlgaztu rồsiahi Em biếcidqt rồsiahi. Khi Nho Nhỏjvqh đukwli theo chủnrrb hoàntsjng đukwlếcidq, cũqulong cóqtoe rấitqst nhiềffbmu ngưdmaiwczui thígwnxch chủnrrb hoàntsjng đukwlếcidq, nhìffbmn thấitqsy chúwgfbitqsy, đukwlffbmu quỳvzqo xuốduqyng!”

Khi nóqtoei chuyệylbfn, Nho Nhỏjvqh giãrrxwy giụbdrma từcsqh trêombpn ngưdmaiwczui Bắpyaoc Minh Vâsiahn xuốduqyng, bắpyaot chưdmaimbpyc cúwgfbi đukwlgaztu mộcqvut cádeoui vềffbm phígwnxa Bắpyaoc Minh Vâsiahn, sau đukwlóqtoe mởombp đukwlôomgei mắpyaot to thơmffo ngâsiahy nóqtoei: “Nho Nhỏjvqhqulong cúwgfbi đukwlgaztu vớmbpyi chịjvqhdeoui, Nho Nhỏjvqhqulong rấitqst thígwnxch chịjvqhdeoui!” “Đxepizmwba béllov ngoan, mau đukwlzmwbng lêombpn!”

Bắpyaoc Minh Vâsiahn dởombp khóqtoec dởombpdmaiwczui, lúwgfbc nàntsjy Nho Nhỏjvqh thậhigmt sựagptqtoe phầgaztn đukwládeoung yêombpu ngốduqyc nghếcidqch. “Ládeouo xưdmaiwgfbc! Đxepiâsiahy…

dmaiơmffong Khang nhìffbmn thấitqsy lãrrxwo tổhrkfomgeng củnrrba nhàntsjffbmnh lạmbpyi đukwli cúwgfbi đukwlgaztu trưdmaimbpyc mộcqvut đukwlzmwba con gádeoui, suýzvvft chúwgfbt nữbbwfa nổhrkf tung, Diệylbfp Phùlvnjng lậhigmp tứzmwbc năoxchm chặqtoet cổhrkf tay ôomgeng ta, thấitqsp giọzmwbng nóqtoei: “Tộcqvuc trưdmaiombpng Dưdmaiơmffong, lẽoxchntsjo ôomgeng vẫlqksn chưdmaia nhìffbmn ra sao? Vịjvqh tiểfwviu tổhrkfomgeng nàntsjy củnrrba nhàntsj ôomgeng, vôomgelvnjng quyếcidqn luyếcidqn côomgedeoui nàntsjy củnrrba chúwgfbng tôomgei, nếcidqu nhưdmai ôomgeng đukwlpyaoc tộcqvui vớmbpyi côomge ta, e rằqtoeng vịjvqh tiểfwviu tổhrkfomgeng nàntsjy củnrrba nhàntsj ôomgeng, cóqtoe thểfwvillovm ôomgeng đukwli!”

dmaiơmffong Khang nhấitqst thờwczui trợwgfbn tròombpn mắpyaot, tígwnxnh huốduqyng gìffbm đukwlâsiahy? Mộcqvut tiểfwviu tổhrkfomgeng quay vềffbmqulong coi nhưdmai thôomgei đukwli, lạmbpyi còombpn dẫlqksn theo mộcqvut bàntsj cổhrkf sao?

Trong phòombpng họzmwbp củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong, mặqtoec dùlvnj đukwlãrrxw đukwlhrkfi sang mộcqvut căoxchn phòombpng sádeoung sủnrrba hơmffon, nhưdmaing hơmffon mưdmaiwczui ôomgeng giàntsj mặqtoec đukwlsiah đukwlen ngồsiahi trong mộcqvut căoxchn phòombpng, tuổhrkfi tádeouc còombpn lớmbpyn hơmffon Dưdmaiơmffong Khang, âsiahm khígwnx củnrrba căoxchn phòombpng đukwlóqtoequlong đukwlnrrb đukwlfwvi cho mọzmwbi ngưdmaiwczui cảrpnum thấitqsy lạmbpynh buốduqyt. “Đxepiếcidqdmai Diệylbfp! Ôrpnung Trầgaztn, Ôrpnung chủnrrb Trưdmaiơmffong! Mờwczui ngồsiahi.”

Tuy rằqtoeng giọzmwbng nóqtoei vẫlqksn cóqtoe phầgaztn lạmbpynh lẽoxcho, nhưdmaing đukwlãrrxw tốduqyt hơmffon rấitqst nhiềffbmu so vớmbpyi thádeoui đukwlcqvuwgfbc nãrrxwy “Xin giớmbpyi thiệylbfu vớmbpyi cádeouc vịjvqh mộcqvut chúwgfbt, đukwlâsiahy đukwlffbmu làntsj nhữbbwfng trưdmaiombpng lãrrxwo củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong!” “Ôrpnung chủnrrb! Bớmbpyt nóqtoei nhữbbwfng lờwczui khôomgeng liêombpn quan

Mộcqvut ôomgeng lãrrxwo ngồsiahi ởombp ngoàntsji cùlvnjng bêombpn phảrpnui lêombpn tiếcidqng nóqtoei: “Nhữbbwfng lờwczui vừcsqha rồsiahi đukwlffbmu làntsj thậhigmt sao? Đxepizmwba béllov trai đukwlóqtoe thậhigmt sựagptntsjrrxwo tổhrkfomgeng củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong chúwgfbng ta?

dmaiơmffong Khang gậhigmt đukwlgaztu khẳoxchng đukwljvqhnh: “Tuy chưdmaia xádeouc đukwljvqhnh đukwlưdmaiwgfbc cóqtoe phảrpnui làntsj di tửlqks củnrrba tổhrkf phụbdrm đukwlwczui thứzmwboxchm hay khôomgeng, nhưdmaing sựagpt ádeoup bứzmwbc trong huyếcidqt mạmbpych nàntsjy hoàntsjn toàntsjn trấitqsn ádeoup đukwlưdmaiwgfbc tôomgei, đukwlnrrb đukwlfwvideouc đukwljvqhnh thâsiahn phậhigmn làntsj huyếcidqt mạmbpych dòombpng chígwnxnh củnrrba nhàntsj họzmwbdmaiơmffong chúwgfbng ta!



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.