Đấu Phá Thương Khung

Chương 1627 : Cướp đoạt Đế phẩm đan chưa thành hình

    trước sau   
“Rầjhdvm rầjhdvm!”

Ba đmssfwfftng hủkmtfy diệulxrt đmssfádcoeng sợhswb từbyqy trênfudn trờygrci phủkmtf xuốaqebng giốaqebng nhưdhqh thiênfudn phạygrct muốaqebn hủkmtfy diệulxrt cảvkgv thếjhdv giớscjci.

Tiênfudu Viênfudm cădcoeng thẳnpazng nhìholvn vòkoetng chiếjhdvn hỗaqmrn loạygrcn màzioi trong lòkoetng đmssfang tíbpavnh toádcoen cựdcoec nhanh.

Nhữmtqlng ngưdhqhygrci ởdqgx đmssfâculfy đmssfqlnvu đmssfãhzos đmssfádcoenh giádcoe thấmssfp thựdcoec lựdcoec củkmtfa Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan. Vốaqebn Chúulxrc Khôavfsn tưdhqhdqgxng rằdqgxng hắnwcbn vàzioi Cổlxob Nguyênfudn liênfudn thủkmtf sẽzjdt nhanh chóaeuyng chếjhdv ngựdcoe đmssfưdhqhhswbc nóaeuy, đmssfâculfu ngờygrc đmssfóaeuy chỉidhyzioi ýmwar nghĩyhyqmssfu trĩyhyqzioi thôavfsi. Bênfudn cạygrcnh đmssfóaeuykoetn cóaeuy Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdvzioidhqhavfs Thôavfsn Viênfudm liênfudn thủkmtf quấmssfy nhiễvkgvu làzioim cho cụvkgvc diệulxrn càzioing thênfudm hỗaqmrn loạygrcn.

Tuy nhiênfudn loạygrci hỗaqmrn loạygrcn nàzioiy lạygrci ởdqgx thếjhdvculfn bằdqgxng vi diệulxru, tuy Chúulxrc Khôavfsn vàzioi Cổlxob Nguyênfudn khôavfsng thểhvaj thuậaeuyn lợhswbi chếjhdv ngựdcoe Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan nhưdhqhng Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdvzioidhqhavfs Thôavfsn Viênfudm bênfudn kia cũojseng khôavfsng cóaeuyhzos hộwffti đmssfóaeuy. Đzrsysjuwng thờygrci Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cóaeuy thựdcoec lựdcoec yếjhdvu nhấmssft nênfudn bịaqfi hai ngưdhqhygrci họuhyp dồsjuwn éjsnvp, nếjhdvu khôavfsng cóaeuy Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv kịaqfip thờygrci trợhswb giúulxrp thìholv chắnwcbc chắnwcbn hắnwcbn đmssfãhzos bịaqfi thưdhqhơhzosng rồsjuwi.

“Nếjhdvu cứygrc đmssfádcoenh nhưdhqh vậaeuyy thìholv chẳnpazng hay chúulxrt nàzioio.” Nhìholvn vòkoetng chiếjhdvn hỗaqmrn loạygrcn trênfudn bầjhdvu trờygrci, Viênfudm Tẫriljn cau màzioiy nóaeuyi nhỏaeuy.


Nghe vậaeuyy, Tiênfudu Viênfudm cưdhqhygrci khổlxob mộwfftt tiếjhdvng, trậaeuyn chiếjhdvn trênfudn cao thìholv bọuhypn hắnwcbn khôavfsng thểhvaj xen vàzioio đmssfưdhqhhswbc, nếjhdvu cứygrc đmssfâculfm đmssfjhdvu vàzioio chắnwcbc chắnwcbn sẽzjdt diệulxrt vong. Bởdqgxi vậaeuyy họuhyp chỉidhyaeuy thểhvaj đmssfygrcng ngoàzioii màzioi nhìholvn.

Nhìholvn thấmssfy Tiênfudu Viênfudm cưdhqhygrci khổlxob, Viênfudm Tẫriljn cũojseng bấmssft đmssfnwcbc dĩyhyq lắnwcbc đmssfjhdvu, hắnwcbn cũojseng hiểhvaju hiệulxrn tạygrci khôavfsng giúulxrp íbpavch đmssfưdhqhhswbc gìholv.

Mọuhypi ngưdhqhygrci vẫriljn nhìholvn lênfudn Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan trênfudn trờygrci cao, chỉidhy thấmssfy sắnwcbc mặyhyqt nóaeuyzioing lúulxrc càzioing lạygrcnh lẽzjdto, chợhswbt thủkmtf chưdhqhdqgxng củkmtfa nóaeuyculfng lênfudn, trong thiênfudn đmssfaqfia đmssfwfftt nhiênfudn cóaeuyaqmri thơhzosm đmssfan dưdhqhhswbc lan tỏaeuya.

“Đzrsybyqyng híbpavt đmssfan hưdhqhơhzosng nàzioiy.” Tiênfudu Viênfudm khẽzjdt ngửhlfzi đmssfan hưdhqhơhzosng kỳaqeb dịaqfi liềqlnvn cảvkgv kinh, hắnwcbn cảvkgvm thấmssfy đmssfmssfu khíbpav trong cơhzos thểhvaj nhưdhqh muốaqebn bốaqebc chádcoey cho nênfudn vộwffti vàzioing quádcoet lớscjcn.

Nghe thấmssfy tiếjhdvng quádcoet củkmtfa hắnwcbn, cảvkgv đmssfádcoem ngưdhqhygrci vộwffti vàzioing ngừbyqyng thởdqgx. May màzioi đmssfan hưdhqhơhzosng nàzioiy khôavfsng phảvkgvi nhằdqgxm vàzioio bọuhypn hắnwcbn cho nênfudn đmssfmssfu khíbpav trong cơhzos thểhvaj chỉidhy xao đmssfwfftng trong chốaqebc ládcoet liềqlnvn bìholvnh thưdhqhygrcng trởdqgx lạygrci.

“Đzrsyếjhdv Đzrsyan Chưdhqhdqgxng!”

Trênfudn bầjhdvu trờygrci, Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan chợhswbt trợhswbn tròkoetn hai mắnwcbt, thâculfn hìholvnh đmssfwfftt nhiênfudn bay lênfudn khôavfsng sau đmssfóaeuy tung chưdhqhdqgxng vềqlnv bốaqebn ngưdhqhygrci phíbpava dưdhqhscjci, cùaqmrng lúulxrc đmssfóaeuy mộwfftt quang đmssfzioin huyễvkgvn lệulxr lớscjcn cỡjuuc đmssfjhdvu ngưdhqhygrci đmssfwfftt nhiênfudn hiệulxrn ra.

“Phanh phanh phanh!”

Khi quang đmssfzioin nàzioiy xuấmssft hiệulxrn, nădcoeng lưdhqhhswbng trong thiênfudn đmssfaqfia nhưdhqh gặyhyqp phảvkgvi dầjhdvu sôavfsi thiênfudu đmssfaqebt, khắnwcbp khôavfsng gian tràzioin ngậaeuyp hỏaeuya diễvkgvm, thiênfudn đmssfaqfia cũojseng trởdqgx thàzioinh hỏaeuya lôavfs.

Nhìholvn thấmssfy uy thếjhdv mộwfftt chưdhqhdqgxng nàzioiy, bọuhypn ngưdhqhygrci Cổlxob Nguyênfudn đmssfang tranh đmssfmssfu cũojseng vộwffti vàzioing dừbyqyng lạygrci, ngưdhqhng luyệulxrn đmssfmssfu khíbpav phòkoetng bịaqfi.

Vẻojse mặyhyqt bădcoeng lãhzosnh củkmtfa Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan ngàzioiy càzioing đmssfaeuym, nóaeuymssfn hai tay xuốaqebng, đmssfwfftt nhiênfudn hỏaeuya diễvkgvm nhanh chóaeuyng phóaeuyng xuốaqebng. Chỉidhy trong mộwfftt thờygrci gian ngắnwcbn, hỏaeuya diễvkgvm tràzioin ngậaeuyp thiênfudn đmssfaqfia liềqlnvn chui vàzioio trong quang đmssfzioin huyễvkgvn lệulxrnfudn dưdhqhscjci

“Kẹfupxp!”

Khi song chưdhqhdqgxng ấmssfn đmssfếjhdvn tậaeuyn cùaqmrng thìholv trờygrci đmssfmssft cũojseng tốaqebi sầjhdvm lạygrci, chỉidhykoetn cóaeuy quang đmssfzioin trong lòkoetng bàzioin tay hắnwcbn phádcoet sádcoeng, nóaeuy phádcoet ra quang mang hủkmtfy diệulxrt đmssffupxp đmssfếjhdvn đmssfwfftng lòkoetng ngưdhqhygrci dầjhdvn lao xuốaqebng đmssfidhynh đmssfjhdvu đmssfádcoem ngưdhqhygrci Cổlxob Nguyênfudn.


“Hốaqebng!”

Bốaqebn ngưdhqhygrci Cổlxob Nguyênfudn đmssfqlnvu cảvkgvm thấmssfy đmssfưdhqhhswbc mùaqmri vịaqfi nguy hiểhvajm nênfudn cùaqmrng nhau vậaeuyn chuyểhvajn đmssfmssfu khíbpav tạygrco thàzioinh mộwfftt tấmssfm phòkoetng ngựdcoe.

“Uỳaqebnh!”

Quang đmssfzioin đmssfádcoenh lênfudn phòkoetng ngựdcoe củkmtfa bốaqebn ngưdhqhygrci tạygrco ra tiếjhdvng nổlxob mạygrcnh kinh thiênfudn đmssfwfftng đmssfaqfia, ba đmssfwfftng hủkmtfy diệulxrt tràzioin ngậaeuyp ra xung quanh, nóaeuydhqhscjct qua bìholvnh nguyênfudn phíbpava dưdhqhscjci tạygrco ra vựdcoec sâculfu vạygrcn trưdhqhhswbng.

Thấmssfy vậaeuyy, mọuhypi ngưdhqhygrci đmssfqlnvu biếjhdvn sắnwcbc, ai màzioi biếjhdvt Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan nàzioiy cóaeuy thểhvaj đmssfádcoenh ngang tay vớscjci bốaqebn gãhzos Cửhlfzu tinh Đzrsymssfu Thádcoenh hậaeuyu kỳaqebhzos chứygrc.

Tuy nóaeuyi bốaqebn ngưdhqhygrci chia làzioim hai phe đmssfqlnvu mang tâculfm tưdhqh riênfudng nhưdhqhng dùaqmr sao cũojseng làzioiholv mạygrcng sốaqebng, thậaeuyt khôavfsng ngờygrc đmssfòkoetn liênfudn thủkmtf củkmtfa họuhyp lạygrci bịaqfi Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan đmssfádcoenh tan tàzioinh nhưdhqh vậaeuyy.

Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan trôavfsi nổlxobi trênfudn bầjhdvu trờygrci, ádcoenh mắnwcbt lạygrcnh lẽzjdto nhìholvn chằdqgxm chằdqgxm vàzioio vựdcoec sâculfu ởdqgxholvnh nguyênfudn bênfudn dưdhqhscjci, nơhzosi đmssfóaeuyaeuy bốaqebn tia sádcoeng chớscjcp lênfudn rồsjuwi chia làzioim hai phe bay ra đmssfygrcng nhìholvn nhau.

“Muốaqebn luyệulxrn hóaeuya ta sao? Bảvkgvn lãhzosnh củkmtfa cádcoec ngưdhqhơhzosi còkoetn kéjsnvm mộwfftt chúulxrt.” Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan liếjhdvc bốaqebn ngưdhqhygrci rồsjuwi thảvkgvn nhiênfudn nóaeuyi.

“Hắnwcbc hắnwcbc, ngưdhqhơhzosi cao hứygrcng quádcoe sớscjcm rồsjuwi đmssfóaeuy.” Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan vừbyqya nóaeuyi xong thìholvdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cũojseng cưdhqhygrci lạygrcnh đmssfádcoep trảvkgv. Sau đmssfóaeuy hắnwcbn nghiênfudng ngưdhqhygrci nhìholvn vềqlnv phíbpava Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv trầjhdvm giọuhypng nóaeuyi: “Đzrsyưdhqha Đzrsyàzioidcoe Cổlxob Đzrsyếjhdv Ngọuhypc cho ta!”

Nghe vậaeuyy, Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv khẽzjdt giậaeuyt mìholvnh, hắnwcbn chầjhdvn chờygrc mộwfftt lúulxrc rồsjuwi quảvkgv quyếjhdvt lấmssfy ra Đzrsyàzioidcoe Cổlxob Đzrsyếjhdv Ngọuhypc néjsnvm cho Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm.

Khi tóaeuym đmssfưdhqhhswbc Đzrsyàzioidcoe Cổlxob Đzrsyếjhdv Ngọuhypc, Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cưdhqhygrci nhạygrct vớscjci Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan mộwfftt cádcoei rồsjuwi chợhswbt hắnwcbn cắnwcbn đmssfjhdvu lưdhqhjuuci phun mộwfftt ngụvkgvm Hắnwcbc Viênfudm màzioiu đmssfen thuầjhdvn túulxry lênfudn trênfudn Cổlxob Ngọuhypc, lúulxrc nàzioiy hai tay hắnwcbn cũojseng biếjhdvn ảvkgvo rấmssft nhiềqlnvu thủkmtfmssfn kỳaqeb lạygrc.

Nhìholvn thấmssfy hàzioinh đmssfwfftng củkmtfa Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm, Tiênfudu Viênfudm khẽzjdt giậaeuyt mìholvnh. Hắnwcbn thấmssfy nhữmtqlng thủkmtfmssfn đmssfóaeuyhzosi quen thuộwfftc, suy nghĩyhyq mộwfftt ládcoet sau đmssfóaeuy hắnwcbn ngẩscjcng đmssfjhdvu nhìholvn thưdhqhhswbng đmssfádcoe Cổlxob Đzrsyếjhdv cao vạygrcn trưdhqhhswbng bênfudn kia. Lúulxrc nàzioiy hắnwcbn mớscjci rõkmtfzioing thủkmtfmssfn củkmtfa chúulxrng vớscjci thủkmtfmssfn củkmtfa Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm hoàzioin toàzioin giốaqebng nhau.

“Ôlxrcng ôavfsng!”


Đzrsyàzioidcoe Cổlxob Đzrsyếjhdv Ngọuhypc đmssfwfftt nhiênfudn phádcoet ra nhữmtqlng tiếjhdvng chóaeuyi tai, sau đmssfóaeuy mộwfftt vòkoetng sádcoeng nhu hòkoeta tỏaeuya ra. Đzrsysjuwng thờygrci ởdqgx giữmtqla Cổlxob Ngọuhypc hiệulxrn ra mộwfftt khe hởdqgx rựdcoec rỡjuuczioiu sắnwcbc.

juuc trong khe hởdqgx nhưdhqhaeuy rấmssft nhiềqlnvu hỏaeuya diễvkgvm đmssfang thiênfudu đmssfaqebt, cựdcoec kỳaqeb huyềqlnvn bíbpav.

“Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin! Làzioim sao ngưdhqhơhzosi cóaeuy thểhvaj biếjhdvt Đzrsyàzioidcoe Cổlxob Đzrsyếjhdvaeuya đmssfan thầjhdvn quyếjhdvt?”

Nhìholvn thấmssfy quầjhdvng sádcoeng thàzioinh hìholvnh, sắnwcbc mặyhyqt Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan chuyểhvajn từbyqydcoeng lãhzosnh sang tádcoei méjsnvt, cóaeuy chúulxrt thênfuddhqhơhzosng.

dhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cưdhqhygrci lạygrcnh mộwfftt tiếjhdvng, hắnwcbn khôavfsng giảvkgvi thíbpavch gìholv liềqlnvn hấmssft tay mộwfftt cádcoei, khe hởdqgx đmssfóaeuy liềqlnvn bắnwcbn ra. Ngắnwcbn ngủkmtfi trong nhádcoey mắnwcbt nóaeuy đmssfãhzos đmssfi đmssfếjhdvn đmssfidhynh đmssfjhdvu Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan, từbyqyng vòkoetng lửhlfza đmssffupxp đmssfzjdt hiệulxrn ra vâculfy Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan vàzioio giữmtqla.

“A!!!”

Khi nhữmtqlng vòkoetng lửhlfza vâculfy lấmssfy thìholv trênfudn ngưdhqhygrci Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan hiệulxrn ra nhữmtqlng làzioin khóaeuyi trắnwcbng, đmssfsjuwng thờygrci hắnwcbn kênfudu la thảvkgvm thiếjhdvt thênfuddhqhơhzosng.

Thấmssfy thếjhdv, ádcoenh mắnwcbt Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm hiệulxrn lênfudn vẻojse vui mừbyqyng. Hiểhvajn nhiênfudn hắnwcbn cũojseng khôavfsng ngờygrc tớscjci Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin cóaeuy thểhvaj khắnwcbc chếjhdv đmssfưdhqhhswbc Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan. Hắnwcbn tiếjhdvp tụvkgvc phun ra mộwfftt ngụvkgvm Hắnwcbc Viênfudm, uy lựdcoec củkmtfa Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin lậaeuyp tứygrcc tădcoeng lênfudn rõkmtf rệulxrt. Đzrsysjuwng thờygrci thâculfn thểhvaj Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan cũojseng bắnwcbt đmssfjhdvu co lạygrci hóaeuya thàzioinh đmssfan hoàzioin.

Khi thấmssfy Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan vốaqebn đmssfang diễvkgvu võkmtfdhqhơhzosng oai trởdqgxnfudn chậaeuyt vậaeuyt nhưdhqh thếjhdv, mọuhypi ngưdhqhygrci đmssfqlnvu sợhswbhzosi. Sắnwcbc mặyhyqt Cổlxob Nguyênfudn vàzioi Chúulxrc Khôavfsn biếjhdvn ảvkgvo, chợhswbt trong mắnwcbt lóaeuye lênfudn, thâculfn hìholvnh chớscjcp nhádcoey lao tớscjci Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm. Nhìholvn bộwfftdcoeng nàzioiy chíbpavnh làzioi muốaqebn cắnwcbt đmssfygrct hàzioinh đmssfwfftng vâculfy khốaqebn Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan kia.

“Hừbyqy!”

Nhìholvn thấmssfy hai ngưdhqhygrci đmssfwfftng thủkmtf, Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv vốaqebn sớscjcm chuẩscjcn bịaqfi liềqlnvn hừbyqy lạygrcnh mộwfftt tiếjhdvng rồsjuwi xuấmssft hiệulxrn cảvkgvn đmssfưdhqhygrcng hai ngưdhqhygrci. Hắnwcbn bấmssfm tay búulxrng ra mộwfftt viênfudn đmssfan dưdhqhhswbc mang hưdhqhơhzosng thơhzosm nồsjuwng đmssfaeuym vềqlnv phíbpava hai ngưdhqhygrci Cổlxob Nguyênfudn, sau đmssfóaeuy viênfudn đmssfan dưdhqhhswbc nổlxob tung ra.

“Oanh oanh!”

Luồsjuwng khíbpav bốaqebc lênfudn, Cổlxob Nguyênfudn vàzioi Chúulxrc Khôavfsn đmssfqlnvu bịaqfi đmssfscjcy ngưdhqhhswbc lạygrci, họuhyp nhìholvn Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdvdhqhygrci lạygrcnh nóaeuyi: “Tựdcoe bạygrco Cửhlfzu Phẩscjcm Bảvkgvo Đzrsyan, thậaeuyt làzioi ra tay hàzioio phóaeuyng nha!”


Tiếjhdvng nóaeuyi vừbyqya dứygrct thìholv hai ngưdhqhygrci đmssfãhzos xuấmssft hiệulxrn hai bênfudn ngưdhqhygrci Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv rồsjuwi thi triểhvajn thếjhdvavfsng mãhzosnh liệulxrt vâculfy lấmssfy hắnwcbn.

“Phanh phanh!”

Đzrsyaqebi diệulxrn vớscjci côavfsng kíbpavch củkmtfa hai ngưdhqhygrci tấmssft nhiênfudn Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdvhzosi vàzioio hạygrc phong, tiếjhdvn thoádcoei lưdhqhjuucng nan. Tuy hắnwcbn lộwfft ra vẻojse chậaeuyt vậaeuyt nhưdhqhng hắnwcbn cũojseng hiểhvaju tìholvnh huốaqebng bâculfy giờygrcojseng chỉidhyaeuy thểhvaj cắnwcbn rădcoeng chịaqfiu đmssfdcoeng, thi triểhvajn nădcoeng lựdcoec đmssfếjhdvn mứygrcc tậaeuyn cùaqmrng đmssfhvajjsnvo dàzioii thờygrci gian màzioi thôavfsi.

“Cúulxrt!”

Sau vàzioii lầjhdvn va chạygrcm, Chúulxrc Khôavfsn trởdqgxnfudn hung lệulxr, chỉidhy thấmssfy hắnwcbn chợhswbt gầjhdvm nhẹfupx mộwfftt tiếjhdvng rồsjuwi hóaeuya thàzioinh Cựdcoe Long dàzioii vạygrcn trưdhqhhswbng. Chợhswbt Cựdcoe Long hóaeuya thàzioinh quang mang vàzioing tíbpavm nhanh nhưdhqh thiểhvajm đmssfiệulxrn phốaqebi hợhswbp vớscjci mộwfftt chưdhqhdqgxng củkmtfa Cổlxob Nguyênfudn đmssfádcoenh lênfudn thâculfn thểhvaj Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv.

“Phốaqebc phốaqebc!”

Ányzsnh sádcoeng vàzioing tíbpavm chóaeuyi mắnwcbt lậaeuyp tứygrcc xuyênfudn thủkmtfng mặyhyqt ngoàzioii đmssfmssfu khíbpav phòkoetng ngựdcoe củkmtfa Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv sau đmssfóaeuy va chạygrcm trựdcoec tiếjhdvp lênfudn thâculfn thểhvaj hắnwcbn. Lậaeuyp tứygrcc hắnwcbn phun ra mộwfftt ngụvkgvm mádcoeu tưdhqhơhzosi, thâculfn hìholvnh bay ngưdhqhhswbc ra mấmssfy ngàzioin trưdhqhhswbng rồsjuwi mớscjci chậaeuyt vậaeuyt ổlxobn đmssfaqfinh lạygrci đmssfưdhqhhswbc.

“Thu!”

Khi Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv bịaqfi đmssfádcoenh bay ra thìholvdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cũojseng héjsnvt lớscjcn mộwfftt tiếjhdvng, Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan khôavfsng hềqlnv phảvkgvn khádcoeng màzioi bịaqfiulxrt vàzioio trong Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin thàzioinh mộwfftt quang đmssfzioin huyễvkgvn lệulxr cỡjuuc đmssfjhdvu ngưdhqhygrci chậaeuym rãhzosi lơhzos lửhlfzng trôavfsi nổlxobi.

Thấmssfy vậaeuyy, Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm liềqlnvn vui mừbyqyng vẫriljy tay, Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin bay tớscjci tay hắnwcbn nhanh nhưdhqh thiểhvajm đmssfiệulxrn. Nhưdhqhng ngay khi hắnwcbn sắnwcbp bắnwcbt đmssfưdhqhhswbc thìholv mộwfftt thâculfn ảvkgvnh xuấmssft hiệulxrn tóaeuym lấmssfy trưdhqhscjcc hắnwcbn.

Biếjhdvn cốaqebzioiy làzioim Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm cảvkgv kinh nhưdhqhng khi hắnwcbn nhìholvn rõkmtf thìholv thấmssfy đmssfóaeuyzioi Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv đmssfang chậaeuyt vậaeuyt cựdcoec kỳaqeb. Ányzsnh mắnwcbt Hưdhqhavfs Thôavfsn Viênfudm nhấmssfp nhádcoey mộwfftt hồsjuwi.

“Đzrsyem Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan giao ra đmssfâculfy, vớscjci tìholvnh trạygrcng hiệulxrn giờygrc củkmtfa ngưdhqhơhzosi thìholv cho dùaqmraeuydhqhavfs Thôavfsn Viênfudm hỗaqmr trợhswbojseng khôavfsng phảvkgvi làzioi đmssfaqebi thủkmtf củkmtfa bọuhypn ta.” Cổlxob Nguyênfudn nhẹfupx nhàzioing phâculfn tíbpavch cho Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv.

Chúulxrc Khôavfsn ởdqgx mộwfftt bênfudn chậaeuyn rãhzosi siếjhdvt chặyhyqt nắnwcbm tay, ádcoenh mắnwcbt hung lệulxr nhìholvn chằdqgxm chằdqgxm vàzioio Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv

“Muốaqebn Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan sao?” Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdv lau vếjhdvt mádcoeu ởdqgx khóaeuye miệulxrng rồsjuwi nhìholvn ádcoenh sádcoeng hoa mĩyhyq củkmtfa Hóaeuya Đzrsyan Hoàzioin, nóaeuy tựdcoea nhưdhqh ádcoenh sao trênfudn dảvkgvi ngâculfn hàzioi đmssfang bao bọuhypc toàzioin bộwfftdcoeng lưdhqhhswbng thiênfudn đmssfaqfia bênfudn trong.

Hắnwcbn nởdqgx mộwfftt nụvkgvdhqhygrci quỷygrc dịaqfi sau đmssfóaeuy trưdhqhscjcc ádcoenh mắnwcbt củkmtfa mọuhypi ngưdhqhygrci, hắnwcbn nuốaqebt quang đmssfzioin huyễvkgvn lệulxr đmssfóaeuyzioio trong miệulxrng.

Hắnwcbn dádcoem trựdcoec tiếjhdvp nuốaqebt Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan vàzioio trong cơhzos thểhvaj, đmssfâculfy khôavfsng phảvkgvi làzioi tựdcoe chuốaqebc lấmssfy diệulxrt vong sao?

“Tênfudn nàzioiy đmssfnfudn rồsjuwi!”

Tiênfudu Viênfudm tựdcoe lẩscjcm bẩscjcm, đmssfâculfy làzioi Đzrsyếjhdv phẩscjcm đmssfan đmssfóaeuy, nădcoeng lưdhqhhswbng nóaeuy chứygrca bênfudn trong khủkmtfng bốaqeb đmssfếjhdvn cựdcoec hạygrcn. Chỉidhyhzos sầjhdvy nhỏaeuyzioiaeuy thểhvaj phádcoe vỡjuuc cảvkgv thâculfn thểhvaj lẫriljn linh hồsjuwn.

Hồsjuwn Thiênfudn Đzrsyếjhdvzioim nhưdhqh vậaeuyy quảvkgv thấmssft làzioi tựdcoe tay cắnwcbt tiếjhdvt rồsjuwi!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.