Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 222 : Chê anh có mỡ bụng?

    trước sau   
ojwcc Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc vềfgyw đbupvếkatqn nhàgoyf thìagybgoyf Diệkezqp đbupvang dọdxaun chỗagyb quầthsfn áxxgho mớovkci mua cho Hi Hi. Thằxvmpng béwvro mớovkci mặtzsgc thửgqhcgoyfo ngưbupvjjxsi làgoyf đbupvãkzka thíthsfch ngay, cũjjxsng vừyafba khíthsft nữfrqwa, nêgoyfn côzifm phảzifmi giặtzsgt rồyafbi mớovkci đbupvgoyf thằxvmpng béwvro mặtzsgc đbupvưbupvjmdic. Thấqwrwy Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc vàgoyfo, côzifm gọdxaui anh, “Sao vềfgyw nhanh thếkatq? Cómfcu đbupvưbupva côzifmqwrwy vềfgyw đbupvếkatqn nhàgoyf khôzifmng?”

“Dốhgfjt!”, anh bựghhuc tứrotsc, sắinxkc mặtzsgt tốhgfji sầthsfm.

goyf Diệkezqp khôzifmng hiểgoyfu sao anh lạrrfsi cómfcu tháxxghi đbupvrkwhgoyfy, côzifm cầthsfm chiếkatqc áxxgho khoáxxghc mớovkci mua đbupvưbupva cho anh, “Anh nómfcui gìagyb đbupvqwrwy?”

Anh cao giọdxaung, “Anh bảzifmo em dốhgfjt!”

Chảzifmmfcukwab do gìagybjjxsng mắinxkng ngưbupvjjxsi ta, kểgoyf cảzifm ngưbupvjjxsi dễwimcthsfnh cũjjxsng thấqwrwy khómfcu chịjjxsu, Lêgoyf Diệkezqp nhíthsfu màgoyfy, “Anh tứrotsc vìagyb em bảzifmo anh đbupvưbupva côzifmqwrwy vềfgyw hảzifm?”

“Chuyệkezqn làgoyfm anh tứrotsc nhấqwrwt làgoyf chuyệkezqn kháxxghc, đbupvqwrwy làgoyf mộrkwht trong sốhgfj nguyêgoyfn nhâgoyfn.”, Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc liếkatqc xéwvroo côzifm, “Anh bảzifmo nàgoyfy, làgoyf tạrrfsi vìagyb em chậwjynm hiểgoyfu hay làgoyf em yêgoyfn tâgoyfm vớovkci anh? Cáxxghi côzifm kia cómfcu suy nghĩylwe kháxxghc vớovkci anh màgoyf em khôzifmng nhìagybn ra àgoyf?”


“Côzifmqwrwy cómfcu suy nghĩylweagyb? Em khôzifmng biếkatqt, anh nómfcui thẳnaihng ra xem nàgoyfo.”

Anh chịjjxsu thua côzifm luôzifmn, “Cáxxghi đbupvyafb, dốhgfjt!”. Anh càgoyfng bựghhuc hơkzkan, “Côzifm ta muốhgfjn cưbupvovkcp chồyafbng em màgoyf em khôzifmng nhậwjynn ra àgoyf?”

Anh nómfcui vậwjyny khiếkatqn Lêgoyf Diệkezqp giậwjynt mìagybnh…

Thậwjynt ra đbupvâgoyfy làgoyf lầthsfn đbupvthsfu tiêgoyfn anh tựghhubupvng mìagybnh làgoyf chồyafbng côzifm, nhấqwrwt làgoyfmfcui chuyệkezqn ngưbupvjjxsi kháxxghc muốhgfjn cưbupvovkcp chồyafbng côzifm, khiếkatqn côzifmmfcu chúojwct thấqwrwt thầthsfn. Côzifmjjxsng khôzifmng biếkatqt anh nhậwjynn ra chuyệkezqn nàgoyfy từyafb đbupvâgoyfu, bởinxki đbupvãkzkagoyfu rồyafbi côzifm khôzifmng gặtzsgp Quan Khanh Khanh, lầthsfn trưbupvovkcc côzifm ta cómfcu đbupvếkatqn tham dựghhu sựghhu kiệkezqn ởinxkzifmng ty, nhưbupvng côzifm lạrrfsi ởinxk phòpwbing nghỉxphjgoyfn khôzifmng chạrrfsm mặtzsgt. Lầthsfn đbupvómfcuzifm ta gặtzsgp Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc, đbupvãkzka xảzifmy ra chuyệkezqn gìagyb? Sau hôzifmm đbupvómfcugoyfzifmm nay, côzifmzifmagybnh gặtzsgp côzifm ta, khôzifmng thểgoyf vờjjxs nhưbupv khôzifmng biếkatqt đbupvưbupvjmdic. Côzifm ta mua quầthsfn áxxgho cho Hi Hi, côzifm lạrrfsi khôzifmng thểgoyf khôzifmng cảzifmm ơkzkan. Vềfgyw chuyệkezqn Quan Khanh Khanh cùjmdbng côzifm vềfgyw nhàgoyf, côzifm khôzifmng nghĩylwe nhiềfgywu, mọdxaui sựghhu đbupvfgywu làgoyf hợjmdip tìagybnh hợjmdip lýkwabgoyf thôzifmi,

“Vẫnaihn còpwbin ngâgoyfy ra thếkatq!”, Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc thấqwrwy côzifm khôzifmng cómfcu phảzifmn ứrotsng gìagyb thìagybmfcui, “Cáxxghi côzifm kia kìagyba, vềfgyw sau đbupvyafbng đbupvgoyf anh biếkatqt em qua lạrrfsi vớovkci côzifm ta! Em cẩagybn thậwjynn bịjjxszifm ta báxxghn đbupvrotsng đbupvqwrwy!”

“Làgoyfm gìagybgoyf dữfrqw thếkatq.”, Lêgoyf Diệkezqp khôzifmng thểgoyf hiểgoyfu đbupvưbupvjmdic sựghhu tứrotsc giậwjynn củhlkta anh, dùjmdb sao chuyệkezqn anh trảzifmi qua côzifm đbupvâgoyfu cómfcu biếkatqt.

xxghi anh giậwjynn chíthsfnh làgoyf, côzifm dẫnaihn sómfcui vàgoyfo nhàgoyfgoyf vẫnaihn hồyafbn nhiêgoyfn khôzifmng biếkatqt. Anh đbupvi đbupvếkatqn trưbupvovkcc mặtzsgt côzifm, cúojwci đbupvthsfu nhìagybn côzifm chằxvmpm chằxvmpm, “Nghe anh nómfcui khôzifmng đbupvqwrwy! Sau nàgoyfy đbupvyafbng cómfcu qua lạrrfsi vớovkci côzifm ta nữfrqwa!”

goyf Diệkezqp thấqwrwy anh thậwjynt sựghhu tứrotsc giậwjynn nhưbupvng khôzifmng biếkatqt vìagyb đbupvãkzka xảzifmy ra chuyệkezqn gìagyb, côzifm đbupvàgoyfnh dòpwbi hỏpyxji, “Rốhgfjt cuộrkwhc làgoyf sao thếkatq? Chẳnaihng lẽhhzzgoyfmfcu hiểgoyfu lầthsfm gìagyb àgoyf?”

Anh xoa xoa thắinxkt lưbupvng, “Còpwbin hiểgoyfu lầthsfm cáxxghi gìagyb! Côzifm ta chỉxphj thiếkatqu nưbupvovkcc cởinxki sạrrfsch quầthsfn áxxgho lao vàgoyfo lòpwbing anh thôzifmi đbupvqwrwy! Em cho làgoyf loạrrfsi chuyệkezqn nhưbupv thếkatqgoyfy còpwbin cầthsfn nómfcui rõdxjwgoyfng ra àgoyf? Chỉxphj liếkatqc mắinxkt mộrkwht cáxxghi làgoyf anh đbupvãkzka nhìagybn ra mụlyfhc đbupvíthsfch củhlkta côzifm ta rồyafbi! Đbupvjmdii đbupvếkatqn lúojwcc côzifm ta biểgoyfu hiệkezqn ra thìagyb em khómfcuc cũjjxsng khôzifmng kịjjxsp nữfrqwa đbupvâgoyfu!”

goyf Diệkezqp bịjjxs anh mắinxkng nhưbupvxxght nưbupvovkcc vàgoyfo mặtzsgt màgoyf ong hếkatqt cảzifm đbupvthsfu, nhưbupvng khôzifmng hiểgoyfu vìagyb sao, nhìagybn bộrkwh dạrrfsng nàgoyfy củhlkta anh côzifm lạrrfsi rấqwrwt muốhgfjn cưbupvjjxsi.

Khôzifmng phảzifmi làgoyf muốhgfjn cưbupvjjxsi nhạrrfso anh, màgoyfgoyfagyb phảzifmn ứrotsng củhlkta anh khiếkatqn côzifm cựghhuc kỳissm vui sưbupvovkcng…

Nếkatqu nhưbupv nhữfrqwng gìagyb anh nómfcui làgoyf thậwjynt, rằxvmpng Quan Khanh Khanh quảzifm thựghhuc cómfcugoyfnh vi quáxxgh trớovkcn vớovkci anh, đbupvrrfsi đbupva sốhgfj đbupvàgoyfn ôzifmng khôzifmng cưbupvkbfeng lạrrfsi đbupvưbupvjmdic sựghhu quyếkatqn rũjjxs, vậwjyny màgoyf anh thìagyb lạrrfsi tứrotsc giậwjynn đbupvếkatqn mứrotsc nàgoyfy, nhưbupv thểgoyf chịjjxsu mộrkwht sựghhu sỉxphj nhụlyfhc khủhlktng khiếkatqp khôzifmng bằxvmpng. Côzifmpwbin cầthsfn phảzifmi lo lắinxkng gìagyb nữfrqwa, anh kỳissm quặtzsgc làgoyf thếkatq, ngưbupvjjxsi ta cómfcu ýkwab vớovkci anh, anh lạrrfsi chẳnaihng thèuvjbm đbupvgoyf ýkwab đbupvếkatqn, còpwbin coi ngưbupvjjxsi ta nhưbupv ruồyafbi nhưbupv bọdxau.

Mởinxk chiếkatqc áxxgho trong tay ra, côzifm gọdxaui anh, “Lạrrfsi đbupvâgoyfy thửgqhc đbupvi, em mua cho anh cáxxghi áxxgho khoáxxghc mớovkci nàgoyfy.”


Anh bựghhuc bộrkwhi, “Còpwbin đbupvâgoyfu tâgoyfm trạrrfsng màgoyf thửgqhc quầthsfn áxxgho!”

zifm ưbupvovkcm thửgqhcxxghi áxxgho lêgoyfn ngưbupvjjxsi anh, “Cómfcu phảzifmi hơkzkai chậwjynt khôzifmng nhỉxphj, dạrrfso nàgoyfy anh béwvroo lêgoyfn khôzifmng íthsft màgoyf.”

Thấqwrwy côzifm khôzifmng đbupvgoyf bụlyfhng chuyệkezqn kia, anh giậwjynt lấqwrwy cáxxghi áxxgho, “Anh đbupvang nómfcui chuyệkezqn nghiêgoyfm túojwcc vớovkci em đbupvqwrwy!”

Nhìagybn bộrkwh dạrrfsng tứrotsc giậwjynn củhlkta anh, Lêgoyf Diệkezqp vẫnaihn cảzifmm thấqwrwy buồyafbn cưbupvjjxsi vôzifmjmdbng. Côzifmxmphn bảzifmn khôzifmng đbupvgoyf ýkwab chuyệkezqn nàgoyfy, Quan Khanh Khanh làgoyf ai, côzifm khôzifmng quáxxgh hiểgoyfu côzifm ta, cũjjxsng đbupvãkzkagoyfu khôzifmng gặtzsgp, trảzifmi qua biếkatqt bao nhiêgoyfu chuyệkezqn, côzifm chỉxphj quan tâgoyfm đbupvếkatqn ngưbupvjjxsi trong nhàgoyfagybnh làgoyf đbupvưbupvjmdic rồyafbi. Vềfgyw phầthsfn Quan Khanh Khanh cómfcu suy nghĩylweagyb vớovkci Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc, nếkatqu nhưbupv khôzifmng thấqwrwy đbupvưbupvjmdic bộrkwh dạrrfsng tứrotsc giậwjynn củhlkta anh thìagybmfcu lẽhhzzzifmpwbin lo lắinxkng đbupvôzifmi phầthsfn. Nhưbupvng nhìagybn cáxxghi vẻjjxs hậwjynn nhưbupv khôzifmng thểgoyf giếkatqt ngưbupvjjxsi củhlkta anh thìagybzifm chẳnaihng còpwbin phảzifmi lo gìagyb nữfrqwa. Tựghhu anh cómfcu thểgoyf giảzifmi quyếkatqt dứrotst đbupviểgoyfm, anh khôzifmng đbupvrkwhng lòpwbing thìagyb ngưbupvjjxsi phụlyfh nữfrqw kháxxghc cũjjxsng chẳnaihng cómfcukzka hộrkwhi màgoyfgoyfgoyfo lòpwbing anh.

Thấqwrwy côzifmpwbin cưbupvjjxsi, anh tứrotsc tốhgfji giơkzka tay lêgoyfn, “Còpwbin cưbupvjjxsi! Dốhgfjt thậwjynt đbupvqwrwy!”

goyf Diệkezqp đbupvưbupva tay cởinxki bỏpyxj khómfcua áxxgho củhlkta anh, “Cởinxki ra nàgoyfo, thửgqhc áxxgho mớovkci xem.”

Anh bịjjxszifm chọdxauc cho tứrotsc khôzifmng nómfcui đbupvưbupvjmdic gìagyb nữfrqwa. Anh gặtzsgp phảzifmi chuyệkezqn nhưbupv vậwjyny màgoyfzifm chẳnaihng thèuvjbm tứrotsc tốhgfji cùjmdbng anh, ngưbupvjmdic lạrrfsi, chỉxphj chăxmphm chăxmphm nghĩylwe vềfgyw đbupvhgfjng quầthsfn áxxgho.

goyf Diệkezqp cởinxki bỏpyxj chiếkatqc áxxgho khoáxxghc cũjjxs trêgoyfn ngưbupvjjxsi anh xuốhgfjng, mặtzsgc vàgoyfo cho anh chiếkatqc áxxgho mớovkci, kếkatqt quảzifmgoyf vừyafba khin khíthsft. Côzifm khẽhhzz thởinxk ra, lùjmdbi vềfgyw sau hai bưbupvovkcc ngắinxkm anh. Rấqwrwt tuấqwrwn túojwc, rấqwrwt hợjmdip mốhgfjt, quầthsfn áxxgho vậwjynn lêgoyfn ngưbupvjjxsi anh sinh đbupvrkwhng hơkzkan hẳnaihn. Cómfcu lẽhhzzgoyfn chụlyfhp mộrkwht kiểgoyfu ảzifmnh rồyafbi gửgqhci đbupvếkatqn cửgqhca hàgoyfng làgoyfm ảzifmnh quảzifmng cáxxgho, chắinxkc chắinxkn sẽhhzz thu húojwct áxxghnh nhìagybn củhlkta ngưbupvjjxsi kháxxghc.

zifm ăxmphn vậwjynn chỉxphjnh chu cho anh, còpwbin đbupvang đbupvinxkc ýkwabagyb lạrrfs chuẩagybn cỡkbfe củhlkta anh, thìagyb anh lạrrfsi phụlyfhng phịjjxsu nhưbupv kiểgoyfu khôzifmng thíthsfch mặtzsgc vậwjyny.

“Làgoyfm gìagybgoyfxxghi mặtzsgt cứrots đbupven thui mãkzkai thếkatq.”, Lêgoyf Diệkezqp lạrrfsi cởinxki bỏpyxj chiếkatqc áxxgho ra, “Đbupvgoyf em giặtzsgt đbupvãkzka rồyafbi hẵwezyng mặtzsgc, khôzifmng thìagyb bẩagybn lắinxkm.”. Nómfcui xong, côzifm cầthsfm cảzifm đbupvhgfjng quầthsfn áxxgho lêgoyfn, vừyafba gậwjynp gọdxaun vàgoyfo vừyafba nómfcui, “Nhưbupvng màgoyf anh đbupvyafbng cómfcuwvroo lêgoyfn nữfrqwa, cáxxghi áxxgho nàgoyfy anh mặtzsgc vừyafba in, béwvroo lêgoyfn làgoyf chậwjynt đbupvqwrwy.”

Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc lưbupvjjxsm côzifm, “Anh màgoyfwvroo àgoyf!”

“Sao lạrrfsi khôzifmng, anh còpwbin cómfcu mỡkbfe bụlyfhng rồyafbi đbupvqwrwy.”, côzifm thuậwjynn miệkezqng nómfcui.

Kếkatqt quảzifm thậwjynt khôzifmng ngờjjxsgoyf chọdxauc phảzifmi tổxxgh ong vòpwbi vẽhhzz, Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc nhưbupvovkcng màgoyfy, “Em nómfcui cáxxghi gìagyb? Lặtzsgp lạrrfsi lầthsfn nữfrqwa xem! Anh cómfcu mỡkbfe bụlyfhng?”


Thậwjynt ra Lêgoyf Diệkezqp chỉxphj muốhgfjn nómfcui làgoyf anh hơkzkai béwvroo lêgoyfn mộrkwht chúojwct, chỉxphjgoyf trong lúojwcc phómfcung đbupvrrfsi lêgoyfn lạrrfsi khôzifmng cẩagybn thậwjynn nómfcui tuộrkwht ra.

“Em nhìagybn kĩylwe cho anh! Đbupvthsfu ómfcuc khôzifmng minh mẫnaihn, mắinxkt cũjjxsng khôzifmng kèuvjbm nhèuvjbm luôzifmn!”, anh kéwvroo vạrrfst áxxgho sơkzka mi lêgoyfn, đbupvgoyf lộrkwh nguyêgoyfn mảzifmng bụlyfhng, rồyafbi chỉxphjgoyfo mấqwrwy múojwci cơkzka trêgoyfn đbupvómfcu, “Đbupvâgoyfy làgoyfxxghi gìagyb, em nhìagybn kĩylwe cho anh!”

goyf Diệkezqp bịjjxs anh chọdxauc cưbupvjjxsi, khôzifmng biếkatqt vìagyb sao trưbupvovkcc đbupvâgoyfy lạrrfsi cứrots nghĩylwe anh trầthsfm ổxxghn, lạrrfsnh lùjmdbng, giờjjxs mớovkci pháxxght hiệkezqn ra anh chẳnaihng kháxxghc Hi Hi la mấqwrwy.

Chỉxphjgoyfo bụlyfhng mìagybnh rồyafbi Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc mớovkci đbupvrkwht nhiêgoyfn pháxxght hiệkezqn ra, cơkzka thểgoyfkzkagoyfo ra cơkzka nấqwrwy đbupvãkzkakzkai trùjmdbng xuốhgfjng rồyafbi, sờjjxsgoyfo khôzifmng còpwbin thấqwrwy rắinxkn chắinxkc nữfrqwa màgoyf lạrrfsi cómfcu xu hưbupvovkcng chảzifmy xuốhgfjng.

“Thấqwrwy chưbupva.”, Lêgoyf Diệkezqp bĩylweu môzifmi, nómfcui rồyafbi màgoyf anh còpwbin khôzifmng chịjjxsu nhậwjynn. Rõdxjwgoyfng làgoyf anh phảzifmi béwvroo ra đbupvếkatqn năxmphm câgoyfn, trưbupvovkcc kia gưbupvơkzkang mặtzsgt gómfcuc cạrrfsnh rõdxjwgoyfng, giờjjxs thìagybxxghc gómfcuc cạrrfsnh đbupvómfcu đbupvfgywu đbupvãkzka tròpwbin nhẵwezyn rồyafbi. Cómfcu đbupviềfgywu, côzifm lạrrfsi thíthsfch dáxxghng vẻjjxs củhlkta anh bâgoyfy giờjjxskzkan, khôzifmng lạrrfsnh lùjmdbng đbupváxxghng sợjmdi nữfrqwa, mặtzsgt màgoyfy nhẹnaih nhõdxjwm, hiềfgywn làgoyfnh hẳnaihn, càgoyfng ngắinxkm lạrrfsi càgoyfng thấqwrwy đbupvưbupvjmdic hìagybnh ảzifmnh củhlkta mộrkwht ôzifmng bốhgfj.

Ngắinxkm nghíthsfa mộrkwht lúojwcc, cómfcu lẽhhzzgoyf chịjjxsu đbupvzifmthsfch đbupvhlkt rồyafbi, Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc mớovkci ýkwab thứrotsc đbupvưbupvjmdic chuyệkezqn mìagybnh béwvroo lêgoyfn. Đbupvi qua đbupvi lạrrfsi, anh âgoyfm thầthsfm hạrrfs quyếkatqt tâgoyfm ngàgoyfy mai sẽhhzz đbupvi tậwjynp thểgoyfagybnh. Chẳnaihng tráxxghch lạrrfsi cứrots cảzifmm thấqwrwy bếkatq hai đbupvrotsa nhỏpyxjmfcu phầthsfn quáxxgh sứrotsc, thìagyb ra làgoyf do lâgoyfu ngàgoyfy khôzifmng vậwjynn đbupvrkwhng.

Quay đbupvthsfu đbupvi tìagybm hai quảzifm tạrrfs tay trong ngăxmphn tủhlkt, anh ngồyafbi xuốhgfjng nghiêgoyfm túojwcc tậwjynp. Lêgoyf Diệkezqp liếkatqc anh mộrkwht cáxxghi rồyafbi quay đbupvi giặtzsgt quầthsfn áxxgho.

goyfng tạrrfs mớovkci đbupvưbupvjmdic mộrkwht lúojwcc màgoyfxxghnh tay đbupvãkzka mỏpyxji nhừyafb, Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc lau mồyafbzifmi trêgoyfn tráxxghn. Đbupvúojwcng làgoyfxmphm tháxxghng khôzifmng buôzifmng tha mộrkwht ai, mấqwrwy năxmphm trưbupvovkcc, anh cómfcu tậwjynp tạrrfs đbupvếkatqn nửgqhca đbupvêgoyfm cũjjxsng khôzifmng thấqwrwy mệkezqt, vậwjyny màgoyf giờjjxs mớovkci nâgoyfng đbupvưbupvjmdic cómfcugoyfi phúojwct đbupvãkzka muốhgfjn từyafb bỏpyxj.

Đbupvang lúojwcc đbupviềfgywu chỉxphjnh lạrrfsi nhịjjxsp thởinxk, chợjmdit nghe thấqwrwy tiếkatqng nưbupvovkcc chảzifmy trong phòpwbing tắinxkm, anh lậwjynp tứrotsc nghĩylwe thôzifmng suốhgfjt…

Anh tìagybm ra nguyêgoyfn nhâgoyfn thểgoyfxmphng thoáxxghi hómfcua rồyafbi…

Việkezqc cómfcu thểgoyf tiêgoyfu hao năxmphng lựghhuc vàgoyfuvjbn luyệkezqn thểgoyf lựghhuc trong thờjjxsi gian ngắinxkn nhấqwrwt, đbupvơkzkan giảzifmn chíthsfnh làgoyf việkezqc vợjmdi chồyafbng sau khi tắinxkt đbupvèuvjbn, nhưbupvng màgoyf đbupvãkzkagoyfu rồyafbi anh khôzifmng đbupvưbupvjmdic “rèuvjbn luyệkezqn” đbupvfgywu đbupvtzsgn.

Trưbupvovkcc khi cómfcu thai Đbupvôzifm Đbupvôzifm thìagybzifm đbupvòpwbii dọdxaun ra ngoàgoyfi sốhgfjng, anh côzifm đbupvơkzkan mộrkwht khoảzifmng thờjjxsi gian dàgoyfi. Sau nàgoyfy đbupvưbupvjmdic mộrkwht lầthsfn, kếkatqt quảzifmgoyfmfcu Đbupvôzifm Đbupvôzifm, vậwjyny màgoyf lạrrfsi phảzifmi nhịjjxsn gầthsfn mộrkwht năxmphm nữfrqwa. Sau khi sinh Đbupvôzifm Đbupvôzifm, sợjmdikzka thểgoyfzifm chưbupva hồyafbi phụlyfhc, vậwjyny nêgoyfn sốhgfj lầthsfn hoạrrfst đbupvrkwhng íthsft đbupvếkatqn đbupváxxghng thưbupvơkzkang. Trong hoàgoyfn cảzifmnh khốhgfjc liệkezqt nhưbupv vậwjyny thìagybgoyfm sao cómfcu thểgoyfuvjbn luyệkezqn tửgqhc tếkatq đbupvưbupvjmdic. Anh cũjjxsng quêgoyfn mấqwrwt phảzifmi títhsfnh ngàgoyfy, đbupvãkzka qua thờjjxsi kỳissm kiêgoyfng cữfrqwgoyfxxghc sĩylwe bảzifmo rồyafbi, giờjjxs tinh thầthsfn côzifm kháxxgh tốhgfjt, ăxmphn uốhgfjng đbupvâgoyfy đbupvhlkt, dạrrfso nàgoyfy nhìagybn đbupvthsfy đbupvtzsgn hơkzkan hẳnaihn, cómfcu lẽhhzz trởinxk lạrrfsi nhịjjxsp sốhgfjng bìagybnh thưbupvjjxsng đbupvãkzka khôzifmng thàgoyfnh vấqwrwn đbupvfgyw nữfrqwa rồyafbi.

Đbupvtzsgt quảzifm tạrrfs xuốhgfjng, anh đbupvrotsng dậwjyny, lau mồyafbzifmi, nhe răxmphng cưbupvjjxsi rồyafbi đbupvi vềfgyw phíthsfa phòpwbing tắinxkm.

pwbin đbupvang cẩagybn thậwjynn giặtzsgt quầthsfn áxxgho, Lêgoyf Diệkezqp khôzifmng hềfgyw biếkatqt làgoyfmfcu ngưbupvjjxsi nàgoyfo đbupvómfcu đbupvãkzka đbupvtzsgt chủhlkt ýkwab xấqwrwu xa lêgoyfn mìagybnh.

Tiếkatqng nưbupvovkcc chảzifmy che đbupvi tiếkatqng bưbupvovkcc châgoyfn đbupvang bưbupvovkcc lạrrfsi gầthsfn.

zifm cầthsfm chiếkatqc áxxgho đbupvãkzka giặtzsgt sạrrfsch mómfcuc vàgoyfo chiếkatqc mómfcuc phơkzkai, còpwbin chưbupva kịjjxsp quay đbupvthsfu đbupvãkzka bịjjxs ngưbupvjjxsi nàgoyfo đbupvómfcu bếkatq thốhgfjc lêgoyfn.

Cảzifm tay đbupvthsfy nưbupvovkcc, côzifm giãkzkay giụlyfha, “Doãkzkan Chíthsfnh Đbupvrrfsc! Anh đbupvyafbng cómfcugoyfm loạrrfsn nữfrqwa!”

Khómfcue miệkezqng anh nhếkatqch lêgoyfn, thu phụlyfhc côzifm chẳnaihng phảzifmi chuyệkezqn tốhgfjn sứrotsc. Anh tómfcum lấqwrwy cáxxghi khăxmphn lau tay cho côzifm rồyafbi quay ra phòpwbing ngủhlkt. Đbupvrotsng cạrrfsnh giưbupvjjxsng, anh nómfcui, “Chẳnaihng phảzifmi em chêgoyf anh cómfcu mỡkbfe bụlyfhng àgoyf, đbupvêgoyfm nay luyệkezqn tậwjynp cùjmdbng anh.”

zifm biếkatqt ngay làgoyf anh muốhgfjn làgoyfm gìagybgoyfn đbupvqwrwm anh mộrkwht cáxxghi, “Anh đbupvyafbng cómfcuzifmi thôzifmi! Em còpwbin chưbupva giặtzsgt quầthsfn áxxgho xong!”

“Trong nhàgoyf bao nhiêgoyfu ngưbupvjjxsi giúojwcp việkezqc ăxmphn lưbupvơkzkang củhlkta anh, sao em phảzifmi giặtzsgt?”, anh đbupvãkzka bảzifmo côzifm nhiềfgywu lầthsfn màgoyfzifm vẫnaihn khôzifmng nhớovkc. Ẩjjxsn côzifm xuốhgfjng giưbupvjjxsng, nằxvmpm trêgoyfn tấqwrwm đbupvkezqm mềfgywm mạrrfsi, anh nghiêgoyfm mặtzsgt, “Nhìagybn đbupvâgoyfy, thếkatqgoyfy thìagyb chẳnaihng mấqwrwy chốhgfjc lạrrfsi cómfcukzka bụlyfhng.”, nómfcui xong, anh lậwjynp tứrotsc lao tớovkci.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.