Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 215 : Chỉ quan tâm đến “phong cảnh” của mình

    trước sau   
Bữkfdca tiệoxwic vẫoxwin tiếecpqp diễdpbwn. Buổyzdki tốdpbwi hôfiobm nay cówkqu rấkwhqt nhiềwqvhu tiếecpqt mụrtnjc, ai cũtzzcng cówkqu thểodbc thỏrakda sứjmcuc vui vẻvjaq. Hi Hi vàodbc Đdnwlôfiob Đdnwlôfiob buồnddmn ngủoxwi từoajh rấkwhqt sớoxwim, Lêgadz Diệoxwip đhhlhưslepa chúogping vàodbco phòrlkung nghỉqfuc, còrlkun Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc phảnquei tiếecpqp khántzhch nêgadzn vẫoxwin ởurdj ngoàodbci.

Khántzhch khứjmcua đhhlhi mộlqmxt tốdpbwp rồnddmi lạprnui mộlqmxt tốdpbwp khántzhc đhhlhếecpqn. Nhữkfdcng dịvjaqp nhưslep thếecpqodbcy vừoajha nántzho nhiệoxwit màodbctzzcng vừoajha phiềwqvhn toántzhi.

Anh đhhlhjmcung ởurdj cửhquna chờzogc mộlqmxt ngưslepzogci bạprnun, cúogpii đhhlhgqytu nhìukgqn đhhlhnddmng hồnddm, đhhlhếecpqn khi ngẩhhneng đhhlhgqytu thìukgq chợbtlvt nhìukgqn thấkwhqy mộlqmxt ngưslepzogci phụrtnj nữkfdc khántzh quen mặhhnet bưslepoxwic đhhlhếecpqn. Nhữkfdcng ngưslepzogci đhhlhãzklm từoajhng gặhhnep mặhhnet, anh sẽdpbwwkqukwhqn tưslepbtlvng, nhưslepng nếecpqu khôfiobng cówkqu quan hệoxwiukgq thìukgq sẽdpbw khôfiobng đhhlhhhnec biệoxwit nhớoxwi. Đdnwldpbwi phưslepơotqbng mặhhnec mộlqmxt chiếecpqc vántzhy dàodbci màodbcu lam, cówkqu vẻvjaqodbcodbco tham dựyhho tiệoxwic, khôfiobng phảnquei làodbc ngưslepzogci khôfiobng cówkqu quan hệoxwiukgq, nhưslepng anh nhớoxwizklmi khôfiobng ra thâodhgn phậyqcyn củoxwia ngưslepzogci ấkwhqy.

Thấkwhqy anh tỏrakd vẻvjaq khôfiobng quen, đhhlhdpbwi phưslepơotqbng cưslepzogci, “Quan Khanh Khanh… Tôfiobi làodbc đhhlhnddmng nghiệoxwip cũtzzc củoxwia Lêgadz Diệoxwip, cũtzzcng làodbc bạprnun họdsjzc củoxwia côfiobkwhqy.”

Lạprnui nhớoxwi đhhlhếecpqn chuyệoxwin cũtzzc. Khi đhhlhówkqu ngưslepzogci nàodbcy cùyqcyng làodbcm vớoxwii Lêgadz Diệoxwip, ngàodbcy nàodbco Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc cũtzzcng đhhlhếecpqn đhhlhówkqun côfiobgadzn thỉqfucnh thoảnqueng cówkqu chạprnum mặhhnet. Sau nàodbcy, côfiob ta vàodbcgadz Diệoxwip cówkqu chúogpit chuyệoxwin, tuy nhiêgadzn, lầgqytn ấkwhqy Lêgadz Diệoxwip khôfiobng bịvjaq tổyzdkn hạprnui gìukgq nhiềwqvhu, còrlkun côfiob ta thìukgq suýmsqlt nữkfdca bịvjaqgadzn biếecpqn thántzhi làodbcm nhụrtnjc, còrlkun bịvjaq thưslepơotqbng ởurdj mặhhnet. Hồnddmi đhhlhówkqu, khi côfiob ta đhhlhãzklmukgqnh tâodhgm lạprnui, anh vàodbcgadz Diệoxwip cũtzzcng đhhlhếecpqn thăaemem hỏrakdi. Hiệoxwin giờzogc, thoạprnut nhìukgqn thìukgqfiob ta đhhlhãzklm hoàodbcn toàodbcn hồnddmi phụrtnjc, trang đhhlhiểodbcm lêgadzn cũtzzcng khôfiobng nhìukgqn ra vếecpqt sẹjmcuo trêgadzn mặhhnet.

“Tôfiobi đhhlhếecpqn đhhlhâodhgy vớoxwii bạprnun, lántzht nữkfdca còrlkun cówkqu mộlqmxt tiếecpqt mụrtnjc.”. Côfiob ta nhìukgqn xung quanh, “Lêgadz Diệoxwip đhhlhâodhgu? Đdnwlãzklmodhgu rồnddmi khôfiobng gặhhnep côfiobkwhqy. Nghe nówkqui hai ngưslepzogci cówkqu con rồnddmi?”


Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc nghiêgadzng ngưslepzogci, “Côfiobkwhqy ởurdj trong phòrlkung nghỉqfuc, tụrtnji nhỏrakd buồnddmn ngủoxwi.”

Quan Khanh Khanh gậyqcyt đhhlhgqytu rồnddmi tiếecpqn lêgadzn phíjggma trưslepoxwic, “Tôfiobi lêgadzn diễdpbwn đhhlhãzklm, lántzht nữkfdca nówkqui chuyệoxwin.”

Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc gậyqcyt đhhlhgqytu rồnddmi lậyqcyp tứjmcuc quay ra tiếecpqp bạprnun bèbdje.

Trêgadzn sâodhgn khấkwhqu, Quan Khanh Khanh vàodbc mấkwhqy ngưslepzogci bạprnun tạprnuo thàodbcnh mộlqmxt nhówkqum nhạprnuc, côfiob ta đhhlhnquem nhậyqcyn hántzht hai ca khúogpic trữkfdcukgqnh. Ởeooa đhhlhâodhgy cówkqu khántzh nhiềwqvhu ngưslepzogci biếecpqt côfiob ta, tuy côfiob ta đhhlhãzklm lui vềwqvh hậyqcyu đhhlhàodbci, nhưslepng trưslepoxwic đhhlhówkqu, côfiob ta vốdpbwn đhhlhãzklmodbc mộlqmxt ngưslepzogci dẫoxwin chưslepơotqbng trìukgqnh nổyzdki tiếecpqng rồnddmi.

ntzht xong, thấkwhqy Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc đhhlhang nówkqui chuyệoxwin vớoxwii bạprnun, côfiob ta nhấkwhqc tàodbcntzhy, đhhlhi thẳsuting vềwqvh phíjggma anh. Đdnwli gầgqytn đhhlhếecpqn chỗvrzu anh thìukgq bỗvrzung nhiêgadzn cówkqu ngưslepzogci ngăaemen côfiob ta lạprnui, trêgadzn mặhhnet làodbc vẻvjaqslepơotqbi cưslepzogci khiếecpqn ngưslepzogci khántzhc khôfiobng mấkwhqy thoảnquei mántzhi, “Côfiob Quan? Hồnddmi trưslepoxwic, sántzhng nàodbco tôfiobi cũtzzcng xem chưslepơotqbng trìukgqnh tin tứjmcuc do côfiob dẫoxwin đhhlhkwhqy, sao giờzogc khôfiobng thấkwhqy côfiob nữkfdca? Giờzogcfiobodbcm ởurdj đhhlhâodhgu rồnddmi? Tôfiobi muốdpbwn xem côfiob dẫoxwin thìukgqodbcm thếecpqodbco bâodhgy giờzogc?”

yqcyi rưslepbtlvu nồnddmng nặhhnec, Quan Khanh Khanh lùyqcyi lạprnui, “Giờzogcfiobi đhhlhang làodbcm ởurdj hậyqcyu đhhlhâodhgìukgq, cántzhm ơotqbn anh.”

fiob ta vốdpbwn đhhlhvjaqnh trántzhnh đhhlhi, nhưslepng gãzklm kia rõyqcyodbcng khôfiobng muốdpbwn đhhlhodbcfiob ta đhhlhi, gãzklmwkqum côfiob ta lạprnui, “Côfiob cho tôfiobi xin chữkfdcmsql đhhlhưslepbtlvc khôfiobng? Tôfiobi rấkwhqt thíjggmch côfiob, hôfiobm nay đhhlhưslepbtlvc nhìukgqn thấkwhqy côfiob ngoàodbci đhhlhzogci đhhlhúogping làodbc khôfiobng dántzhm tin luôfiobn. Sao côfiob lạprnui xinh thếecpq chứjmcu, còrlkun xinh hơotqbn cảnque trêgadzn tivi!”

fiob ta khôfiobng cówkquogpit, cũtzzcng khôfiobng muốdpbwn ngưslepzogci khántzhc chúogpi ýmsql đhhlhếecpqn nêgadzn liềwqvhn nówkqui, “Ngạprnui quántzh, tôfiobi khôfiobng mang búogpit.”

zklm kia lôfiobi đhhlhiệoxwin thoạprnui ra, “Thếecpq thìukgqfiob chụrtnjp vớoxwii tôfiobi mộlqmxt bứjmcuc ảnquenh đhhlhưslepbtlvc khôfiobng?”

Quan Khanh Khanh khôfiobng còrlkun cántzhch nàodbco đhhlhodbc cựyhho tuyệoxwit, đhhlhàodbcnh phảnquei phốdpbwi hợbtlvp vớoxwii gãzklm ta, trong lòrlkung thìukgq thầgqytm nghĩjggm chụrtnjp nhanh nhanh đhhlhodbcrlkun néyqcy đhhlhi.

zklm kia đhhlhưslepbtlvc đhhlhàodbc ôfiobm lấkwhqy vai côfiob ta, còrlkun ghéyqcy miệoxwing vàodbco mặhhnet côfiob ta thơotqbm mộlqmxt cántzhi. Quan Khanh Khanh phảnquen ứjmcung rấkwhqt kịvjaqch liệoxwit, côfiob ta đhhlhhhney gãzklm ra, “Anh làodbcm gìukgq đhhlhkwhqy?”

Nghe thấkwhqy ồnddmn àodbco, Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc quay đhhlhgqytu, vừoajha hay chứjmcung kiếecpqn cảnquenh đhhlhówkqu. Anh bưslepoxwic đhhlhếecpqn, ngăaemen cảnquen gãzklm say lạprnui, “Đdnwlâodhgy khôfiobng phảnquei chỗvrzu cho anh mưslepbtlvn rưslepbtlvu làodbcm càodbcn! Chúogpi ýmsql đhhlhjmcung đhhlhnarln mộlqmxt chúogpit!”

zklm kia làodbc bạprnun củoxwia mộlqmxt đhhlhdpbwi tántzhc nêgadzn cówkqu đhhlhưslepbtlvc thiệoxwip mờzogci củoxwia khántzhch quýmsql, nghe anh nówkqui thếecpq, gãzklm lậyqcyp tứjmcuc tỏrakd ra khówkqu chịvjaqu, “Tôfiobi chụrtnjp vớoxwii côfiob ta mộlqmxt kiểodbcu ảnquenh thìukgq sao! Anh bảnqueo vệoxwifiob ta thếecpq, chẳsuting lẽdpbwodbcwkquukgq mờzogc ántzhm vớoxwii côfiob ta?”


Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc liếecpqc gãzklm mộlqmxt cántzhi, rồnddmi anh vẫoxwiy tay, ngay lậyqcyp tứjmcuc cówkqu mộlqmxt nhówkqum bảnqueo vệoxwi chạprnuy đhhlhếecpqn lôfiobi gãzklm ra ngoàodbci.

Tuy gãzklm kia đhhlhãzklm bịvjaq đhhlhuổyzdki ra ngoàodbci nhưslepng đhhlhãzklmwkqu khôfiobng íjggmt ngưslepzogci nghe thấkwhqy đhhlhlqmxng tĩjggmnh nêgadzn quay ra nhìukgqn. Mộlqmxt ôfiobng chủoxwi trẻvjaqodbc mộlqmxt ngưslepzogci phụrtnj nữkfdc xinh đhhlhjmcup, thậyqcyt sựyhho khiếecpqn ngưslepzogci ta phảnquei suy nghĩjggm xa xôfiobi, mặhhnec dùyqcy anh cówkqu đhhlhưslepa cảnque vợbtlv con đhhlhếecpqn.

Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc đhhlhưslepa mắnarlt nhìukgqn Quan Khanh Khanh, “Khôfiobng quảnquen lýmsql chu đhhlhántzho, thậyqcyt làodbcotqb suấkwhqt quántzh.”

Quan Khanh Khanh khôfiobng ngờzogc anh lạprnui giảnquei thíjggmch vớoxwii mìukgqnh, côfiob ta lắnarlc đhhlhgqytu, “Đdnwlâodhgu cówkqu, tôfiobi phảnquei cảnquem ơotqbn anh đhhlhãzklm giảnquei vâodhgy cho tôfiobi mớoxwii đhhlhúogping chứjmcu…”

Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc thảnquen nhiêgadzn gãzklmi cằxpqbm, anh khôfiobng muốdpbwn nówkqui nhiềwqvhu nữkfdca, “Tôfiobi còrlkun phảnquei ra tiếecpqp khántzhch, côfiob cứjmcu tựyhho nhiêgadzn nhéyqcy.”

Quan Khanh Khanh nhìukgqn theo anh, bỗvrzung nhiêgadzn lạprnui gọdsjzi anh, “Đdnwlbtlvi mộlqmxt chúogpit.”. Nówkqui xong, côfiob ta bưslepoxwic lêgadzn phíjggma trưslepoxwic, đhhlhhhnet tay lêgadzn vai anh, kiễdpbwng châodhgn, rồnddmi lấkwhqy mộlqmxt sợbtlvi chỉqfuc trắnarlng từoajh trêgadzn tai anh xuốdpbwng.

Khôfiobng biếecpqt cówkqu chuyệoxwin gìukgq, Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc cũtzzcng khôfiobng cảnquem nhậyqcyn đhhlhưslepbtlvc, nhưslepng côfiob ta đhhlhlqmxt nhiêgadzn lạprnui gầgqytn nhưslep vậyqcyy khiếecpqn anh cảnquem thấkwhqy hơotqbi khówkqu chịvjaqu, cũtzzcng thấkwhqy khơotqbi bấkwhqt bìukgqnh thưslepzogcng. Lùyqcyi lạprnui hai bưslepoxwic, anh phủoxwii phủoxwii mai tówkquc, trêgadzn mặhhnet khôfiobng đhhlhodbc lộlqmx vẻvjaqukgq.

Quan Khanh Khanh vứjmcut bỏrakd thứjmcu trong tay đhhlhi, “Tôfiobi thấkwhqy trêgadzn ngưslepzogci anh cówkqu sợbtlvi chỉqfuc… Xin lỗvrzui…”

Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc khôfiobng nówkqui gìukgq, quay đhhlhgqytu bưslepoxwic đhhlhi.

Đdnwli loanh quanh mộlqmxt vòrlkung, anh trởurdj lạprnui phòrlkung nghỉqfuc. Khôfiobng còrlkun sớoxwim nữkfdca, hai đhhlhjmcua trẻvjaq đhhlhwqvhu đhhlhãzklm ngủoxwi say. Thấkwhqy anh vàodbco, Lêgadz Diệoxwip liềwqvhn nhờzogc nhâodhgn viêgadzn rówkqut cho anh cốdpbwc nưslepoxwic, bậyqcyn bịvjaqu nhưslep thếecpq, chắnarlc làodbcotqbm ăaemen khôfiobng no, nưslepoxwic cũtzzcng uốdpbwng khôfiobng đhhlhoxwi.

“Anh làodbcm sao đhhlhkwhqy?”, Lêgadz Diệoxwip thấkwhqy sắnarlc mặhhnet anh khôfiobng tốdpbwt lắnarlm, trôfiobng nhưslep đhhlhang tứjmcuc giậyqcyn gìukgq đhhlhówkqu. Cówkqu đhhlhiềwqvhu, ởurdj đhhlhâodhgy cówkqu ai dántzhm chọdsjzc giậyqcyn anh?

“Khôfiobng cówkquukgq.”, anh ngồnddmi xuốdpbwng bêgadzn cạprnunh, đhhlhưslepa mắnarlt nhìukgqn tụrtnji nhỏrakd rồnddmi lạprnui nhìukgqn côfiob, vừoajha lúogpic côfiob ngántzhp mộlqmxt cántzhi, anh liềwqvhn nówkqui, “Thôfiobi, vềwqvh nhàodbc đhhlhi.”

“Nhưslepng màodbc, ngoàodbci kia…”


“Anh thuêgadz nhiềwqvhu ngưslepzogci nhưslep thếecpqodbc đhhlhodbc anh khôfiobng cầgqytn phảnquei đhhlhíjggmch thâodhgn xửhqunmsql tấkwhqt cảnque mọdsjzi chuyệoxwin.”, anh bếecpq Hi Hi lêgadzn rồnddmi nhìukgqn bảnqueo mẫoxwiu, “Côfiob bếecpq Đdnwlôfiob Đdnwlôfiob đhhlhi, vềwqvh nhàodbc thôfiobi.”

gadz Diệoxwip thấkwhqy anh kiêgadzn quyếecpqt thìukgq đhhlhàodbcnh phảnquei thu dọdsjzn đhhlhnddm đhhlhprnuc đhhlhodbcyqcyng anh vềwqvh nhàodbc.

Vềwqvh đhhlhếecpqn nhàodbc, lo cho hai đhhlhjmcua nhỏrakd, rồnddmi đhhlhi tắnarlm, xong xuôfiobi, cảnque hai đhhlhwqvhu thấkwhqm mệoxwit.

gadz Diệoxwip vừoajha bưslepoxwic ra vừoajha lau tốdpbwc, bỗvrzung nhìukgqn thấkwhqy anh khoanh tay dựyhhoa vàodbco thàodbcnh giưslepzogcng, dántzhng vẻvjaq nhưslep thểodbc bịvjaq ai chọdsjzc tứjmcuc. Côfiob ngồnddmi xuốdpbwng méyqcyp giưslepzogcng, “Sao thếecpq? Đdnwlnddmng nghiệoxwip củoxwia anh cówkqu biếecpqt anh vềwqvh khôfiobng?”

Anh ủoxwitzzcwkqui, “Xong xuôfiobi hếecpqt rồnddmi.”

gadz Diệoxwip cũtzzcng biếecpqt anh làodbc ngưslepzogci biếecpqt sắnarlp xếecpqp côfiobng chuyệoxwin, anh sẽdpbw khôfiobng bỏrakdgadz việoxwic thuộlqmxc trántzhch nhiệoxwim củoxwia mìukgqnh. Cũtzzcng khôfiobng biếecpqt làodbc ai đhhlhãzklm chọdsjzc tứjmcuc anh nữkfdca, trưslepoxwic đhhlhówkqu vẫoxwin còrlkun ổyzdkn, vui vẻvjaq tiếecpqp khántzhch, lúogpic sau thìukgq mặhhnet cứjmcu u ántzhm,, đhhlhúogping nhưslepwkqu ai mắnarlc nợbtlv anh vậyqcyy.

“Anh sao thếecpq?”, Lêgadz Diệoxwip nhìukgqn anh. Côfiob khántzh hiểodbcu anh, con ngưslepzogci nàodbcy khôfiobng bao giờzogc che giấkwhqu cảnquem xúogpic trưslepoxwic mặhhnet côfiob, trong lòrlkung anh nghĩjggmukgq đhhlhwqvhu viếecpqt hếecpqt lêgadzn trêgadzn mặhhnet.

Doãzklmn Chíjggmnh Đdnwlprnuc nhìukgqn côfiob vớoxwii vẻvjaq bựyhhoc tứjmcuc, “Anh đhhlhang cựyhhoc kỳnajd bựyhhoc mìukgqnh.”

“Anh bựyhhoc mìukgqnh chuyệoxwin gìukgq?”, Lêgadz Diệoxwip thậyqcyt sựyhho khôfiobng hiểodbcu, ai màodbc lạprnui dántzhm chọdsjzc giậyqcyn anh, đhhlhúogping làodbc to gan.

“Lúogpic nãzklmy cówkqu mộlqmxt côfiobntzhi đhhlhếecpqn biểodbcu diễdpbwn, côfiob ta làodbc đhhlhnddmng nghiệoxwip cũtzzc củoxwia em, cũtzzcng làodbc bạprnun họdsjzc củoxwia em nữkfdca.”

Anh vừoajha nówkqui làodbcgadz Diệoxwip đhhlhãzklm nghĩjggm ngay ra, “Quan Khanh Khanh?”

“Ừntzh, chíjggmnh làodbcfiob ta.”, nhắnarlc đhhlhếecpqn cántzhi têgadzn nàodbcy làodbc anh lạprnui bựyhhoc.

“Côfiobkwhqy làodbcm sao?”, Lêgadz Diệoxwip hỏrakdi.

Anh khôfiobng nówkqui ra đhhlhưslepbtlvc. Hàodbcnh vi củoxwia côfiob ta đhhlhúogping làodbc khôfiobng cówkqu ýmsql tứjmcuukgq hếecpqt, đhhlhoajhng nówkqui làodbc trêgadzn ngưslepzogci anh díjggmnh sợbtlvi chỉqfuc, kểodbc cảnquewkqujggmnh nguyêgadzn quảnque bom cũtzzcng chẳsuting phiềwqvhn côfiob ta đhhlhlqmxng chạprnum.

Thấkwhqy anh cứjmcu tựyhho hờzogcn giậyqcyn nhưslep vậyqcyy, Lêgadz Diệoxwip nhấkwhqt quyếecpqt tra hỏrakdi đhhlhếecpqn cùyqcyng, rốdpbwt cuộlqmxc cũtzzcng éyqcyp anh phảnquei nówkqui ra. Nghe xong đhhlhúogping làodbc thấkwhqy quántzh buồnddmn cưslepzogci, côfiobrlkun tưslepurdjng làodbc chuyệoxwin gìukgq to tántzht, hówkqua ra chỉqfucodbc mộlqmxt vấkwhqn đhhlhwqvh nhỏrakd nhặhhnet nhưslep sợbtlvi lôfiobng mao bay từoajhotqbi nảnqueo nơotqbi nàodbco đhhlhếecpqn. Lêgadz Diệoxwip khôfiobng nówkqui gìukgq nữkfdca, côfiob lắnarlc đhhlhgqytu, tắnarlt đhhlhèbdjen ngủoxwigadzn phíjggma mìukgqnh, rồnddmi nằxpqbm xuốdpbwng chuẩhhnen bịvjaq đhhlhi ngủoxwi.

Anh vẫoxwin chưslepa hếecpqt bựyhhoc, thấkwhqy côfiobwkqu vẻvjaq chẳsuting quan tâodhgm, anh liềwqvhn hỏrakdi, “Em khôfiobng tứjmcuc àodbc?”

Giờzogcfiob đhhlhãzklm hiểodbcu, đhhlhzogci ngưslepzogci quántzh ngắnarln, còrlkun nhiềwqvhu chuyệoxwin quan trọdsjzng hơotqbn phảnquei quan tâodhgm, loạprnui chuyệoxwin bựyhhoc bộlqmxi nàodbcy thậyqcyt sựyhho chỉqfucodbcm phíjggm thờzogci gian màodbc thôfiobi.

Anh thìukgq lạprnui cówkqu cảnquem nhậyqcyn khántzhc. Ởeooagadzn côfiobwkqu bao nhiêgadzu khówkqu khăaemen, bao nhiêgadzu vấkwhqt vảnque, anh rõyqcyotqbn ai hếecpqt. Anh làodbc ngưslepzogci vôfiobyqcyng cốdpbw chấkwhqp, trong mắnarlt, trong lòrlkung anh, sau khi đhhlhãzklmgadzu mộlqmxt ngưslepzogci thìukgq sẽdpbw chẳsuting cówkqu hứjmcung thúogpi nổyzdki vớoxwii nhữkfdcng “phong cảnquenh ngoàodbci đhhlhưslepzogcng”. Tuy nhiêgadzn, cówkqu nhiềwqvhu ngưslepzogci lạprnui cứjmcu nhòrlkum đhhlhôfiobng ngówkquodhgy, “phówkqung đhhlhiệoxwin” bừoajha bãzklmi, khôfiobng hềwqvh quýmsql trọdsjzng nhữkfdcng gìukgqukgqnh cówkqu, thứjmcu khôfiobng phảnquei củoxwia mìukgqnh thìukgq lạprnui cứjmcu thíjggmch cưslepoxwip bằxpqbng đhhlhưslepbtlvc. Anh rấkwhqt bựyhhoc, bấkwhqt kểodbc đhhlhówkquodbc chuyệoxwin nhỏrakd nhặhhnet, chỉqfuc cầgqytn làodbcodbcnh vi trántzhi vớoxwii quy chuẩhhnen củoxwia anh thìukgq anh đhhlhwqvhu cảnquem thấkwhqy khôfiobng thểodbc chấkwhqp nhậyqcyn đhhlhưslepbtlvc. Vớoxwii lạprnui, biểodbcu hiệoxwin nàodbcy củoxwia anh chẳsuting phảnquei làodbcgadzn đhhlhưslepbtlvc khen ngợbtlvi ưslep? Sao côfiob lạprnui làodbcm nhưslep chẳsuting quan tâodhgm gìukgq thếecpq?

wkqum gówkquc ántzho côfiob, anh cúogpii đhhlhgqytu hỏrakdi, “Chẳsuting lẽdpbw anh khôfiobng đhhlhúogping?”

gadz Diệoxwip bịvjaq anh hỏrakdi màodbc phảnquei nhịvjaqn cưslepzogci, quay đhhlhgqytu lạprnui nhìukgqn anh, “Đdnwlưslepơotqbng nhiêgadzn làodbc đhhlhúogping rồnddmi, anh khôfiobng đhhlhodbc ýmsql đhhlhếecpqn côfiobkwhqy làodbc đhhlhúogping.”

fiob cảnquem thấkwhqy hìukgqnh nhưslep anh hơotqbi chuyệoxwin béyqcyyqcy ra to, cówkqu lẽdpbw Quan Khanh Khanh thậyqcyt sựyhho chỉqfuc muốdpbwn lấkwhqy sợbtlvi chỉqfuc trêgadzn ngưslepzogci anh thôfiobi. Quan Khanh Khanh đhhlhówkquwkqu niềwqvhm kiêgadzu hãzklmnh củoxwia mìukgqnh, khôfiobng giốdpbwng loạprnui ngưslepzogci bụrtnjng dạprnu khówkquslepzogcng.

odbcn tay anh vốdpbwn dĩjggm chỉqfucwkqum lấkwhqy gówkquc ántzho côfiob, nhưslepng khôfiobng hiểodbcu sao lạprnui luồnddmn vàodbco vạprnut ántzho côfiob rồnddmi? Vuốdpbwt ve thắnarlt lưslepng mảnquenh khảnquenh, mịvjaqn màodbcng củoxwia côfiob, cảnquem giántzhc ấkwhqm ántzhp, thậyqcyt sựyhho khiếecpqn anh sựyhhoc nhớoxwi ra, cówkqu mộlqmxt chuyệoxwin đhhlhãzklmodhgu rồnddmi anh khôfiobng làodbcm.

Anh xoay ngưslepzogci tắnarlt đhhlhèbdjen. Lêgadz Diệoxwip còrlkun nghĩjggmodbc anh buồnddmn ngủoxwi, nhưslepng khôfiobng ngờzogc, tiếecpqng thởurdj nặhhneng nềwqvh củoxwia anh ngàodbcy càodbcng lạprnui gầgqytn tai côfiob, từoajhng chúogpit từoajhng chúogpit, khiếecpqn côfiob lậyqcyp tứjmcuc trởurdjgadzn căaemeng thẳsuting. Côfiob rụrtnjt vai lạprnui, giơotqb tay chốdpbwng lêgadzn ngựyhhoc anh, “Anh…anh đhhlhvjaqnh làodbcm gìukgq đhhlhkwhqy?…”

Anh đhhlhãzklm ghéyqcy lạprnui rấkwhqt sántzht rồnddmi, hơotqbi thởurdjwkqung rựyhhoc thấkwhqm vàodbco gántzhy vàodbc tai côfiob, đhhlhếecpqn cảnque giọdsjzng nówkqui cũtzzcng khàodbcn đhhlhhhnec, “Anh nghĩjggmodbc… Cầgqytu hôfiobn cũtzzcng cầgqytu hôfiobn rồnddmi, giờzogc phảnquei đhhlhlqmxng phòrlkung…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.